Chương 1095: Nhìn trộm dưới ánh trăng
Nam Hi
02/06/2018
Nói xong tất cả những điều đó, Lý Kỳ dưới sự dẫn dắt của Trịnh Toàn đi tới căn phòng bí mật mà bọn họ bình thường vẫn làm việc quan sát một lượt, trong quá trình thị sát, Lý Kỳ lại thảo luận với bọn họ làm thế nào để sản lượng hóa.
Thực ra nếu như thứ này có thể đưa ra tiếp thu ý kiến đóng góp của quần chúng nhân dân là tốt nhất, nhưng Lý Kỳ vẫn chưa có ý định công khai thủy tinh, cho nên, hắn chỉ có thể dựa vào 3 người Trịnh Toàn. Mặc dù trước mắt, Lý Kỳ vẫn chưa đưa thủy tinh ra thị trường, nhưng hắn kinh doanh từ trước tới nay đều có sự chuẩn bị chu đáo, chế định cho tốt dây chuyền sản xuất trước đã đợi đến khi đưa mặt hàng thủy tinh ra, thì có thể tiết kiệm được nhiều công sức.
Về phương diện này, Lý Kỳ thực sự không muốn lãng phí 1 giây phút nào.Đi từ bên trong ra, Lý Kỳ thấy trời cũng không còn sớm, trong lúc tâm trạng đang vui, hắn đã xuống bếp tự mình nấu vài món đặc biệt để khao mấy vị công thần này. Điều này làm cho bọn Trịnh Toàn vô cùng sợ hãi, ai lại để ông chủ nấu cho đầy tớ ăn bao giờ, cần phải biết ông chủ này chính là đại quan tam phẩm trong triều, đây thực sự là điều không thể tưởng tượng nổi.
Còn Mã Kiều thì quen rồi, nên ăn uống rất tự nhiên.
Sau bữa trưa, mặt trời đã chếch về phía tây, Lý Kỳ đương nhiên là không tới mức đến bát cũng rửa nốt, đoạn quệt miệng một cái rồi rời đi.
- Giá!
- Giá!Khi hai người vừa tới cổng thành, chợt nghe phía trước truyền đến mấy tiếng la hét quen thuộc.
- Ấy? Cái giọng nói này thật quen thuộc làm sao!
Lý Kỳ cau mày nói.
Mã Kiều trợn trừng mắt nói:
- Cái gì mà quen thuộc, đây rõ ràng là giọng của Cao Nha Nội và tiểu Cửu.
- Đúng rồi!
Lý Kỳ vội hướng mắt lên nhìn, lúc này mặc dù mặt trời đã xuống núi, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy gì, đoạn mơ hồ nhìn thấy từ trong thành xông ra vài đạo kị mã, chính là bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông, Chu Hoa.Mấy người đó vừa ra khỏi cổng thành thì đã ra roi thúc ngựa chạy thục mạng về phía tây. Loáng thoáng nghe thấy tiếng hét của Cao Nha Nội:
- Nhanh lên, nhanh lên, chậm là không kịp xem đâu.
Lại nghe thấy Hồng Thiên Cửu nói:
- Ca ca, huynh nói nghe thần kì thế, rốt cuộc là có thật không?
- Ôi trời, tiểu Cửu, loại việc này ca ca có thể lừa ngươi sao, đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng.
---
- Bọn ngu xuẩn này lại tính làm gì đây?Lý Kỳ đứng ở một nơi không xa, cau mày nhìn bọn chúng.
Mã Kiều thì chẳng hứng thú gì với việc này, ngáp một cái nói:
- Bộ Soái, thôi chúng ta về đi.
Trong việc này dứt khoát phải có trò mèo gì đây. Gay rồi, bọn chúng không lẽ lại xông tới chỗ Quái Thập Nương kia? Ôi cha, mụ đàn bà điên đó cũng không dễ bắt nạt đâu. Lý Kỳ trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Đi, đi theo xem sao.
Mã Kiều khẽ kêu “á” một tiếng rồi nói:
- Thế---thế không hay lắm đâu?
- Có gì mà không hay, mau đi thôi.Lý Kỳ siết dây cương, phi ngựa lao tới.
Mã Kiều khẽ thở dài một tiếng rồi cũng phi ngựa theo.
Vất vả đuổi theo, Lý Kỳ cuối cùng cũng bám sát được bọn Cao Nha Nội, nhưng hắn bỗng nghĩ ra rằng, Quái Vị Hiên ở nam thành, bọn chúng chạy tới bắc thành làm gì nhỉ, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu.
Tuy nhiên, đã đành đi theo tới đây rồi thì đương nhiên không thể bỏ cuộc giữa chừng nữa.
Lại đi thêm độ một tuần hương, bọn Cao Nha Nội tới phía sau một ngọn núi thì dừng lại, nhao nhao xuống ngựa, mấy tên chụm đầu lại bàn bạc một lúc, sau đó lén lén lút lút đi men theo một con đường nhỏ lên núi.Mấy thằng này muộn thế này rồi còn tới chỗ rừng núi hoang vu này làm gì nhỉ? Lý Kỳ ngày càng thấy tò mò, đoạn nháy mắt ra hiệu với Mã Kiều một cái, hai người cũng xuống ngựa, lén lút đi theo.
Khi tới lưng chừng núi, đúng lúc Lý Kỳ đang định đi lên tiếp thì Mã Kiều đột nhiên kéo hắn lại, chỉ về phía ngã rẽ bên trái, Lý Kỳ nhìn theo ngón tay y, nhờ có ánh trăng sáng mà thấy được cỏ dại hai bên con đường này dường như vừa có người giẫm lên.
Mẹ kiếp! May mà có Mã Kiều, không thì ta mất tung tích, Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên ra hiệu khen ngợi Mã Kiều.
Tuy nhiên Mã Kiều lại nhìn hắn với một vẻ buồn bực,Thế là sao? Ta đang khen ngươi đấy chứ. Lý Kỳ ngẩn người ra.
Ai biết rằng Mã Kiều không hề thích làm cái việc lén lút vụng trộm này, cho nên cái thứ khen ngợi này, y thà không nhận còn hơn.
Được rồi, được rồi, thằng nhãi này thì trước giờ không thể dùng cái tư duy của người bình thường để đánh giá được, Lý Kỳ cười khổ rồi quay sang bên phải đi tiếp.
Đi được một lúc, chợt có vài tia sáng truyền từ trên núi xuống, Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh núi có một công trình kiến trúc, những tia sáng đó là từ bên trong truyền ra. Đoạn ồ lên một tiếng, nói:
- Đó là nơi nào vậy?
Mã Kiều cau mày im lặng một hồi rồi nói:- Hình như là một tòa đạo quan, ta nghe sư muội từng nói, phu nhân trước kia đã dẫn nàng tới đây một lần, bên trong toàn là đạo cô.
Y từ trước đến nay chẳng bao giờ quên những lời Lỗ Mỹ Mỹ nói.
- Đạo quan? Đạo cô?
Lý Kỳ cau mày lẩm bẩm nói:
- Vậy thằng ngu này không lẽ là tới tìm Lý Mặc Sầu thật ư? Ừ, nó đúng là có thể làm những việc như thế, tuy nhiên, trong việc này, nó dẫn cả bọn tiểu Cửu tới làm gì. Lẽ nào muốn diễn vở quần thú ghẹo đạo cô? Mẹ kiếp! Quả này chơi cũng hơi quá đó! Ta nhất định phải ngăn bọn chúng lại.
Mang một nỗi hồ nghi lớn trong lòng, Lý Kỳ liền bước nhanh hơn, nếu như đúnglà xảy ra chuyện đó thật thì Quá nhi tội ác tày trời rồi, chớ có đổ vấy trách nhiệm cho người khác.
- Oái? Mấy thằng kia chạy đi đâu rồi? Sao thoắt cái đã chả thấy bóng dáng đâu?
Lý Kỳ và Mã Kiều lại đi thêm một đoạn, phát hiện 4 phía đều không có tung tích của bọn Cao Nha Nội đâu cả.
- Cẩn thận.
Mã Kiều đột nhiên lôi Lý Kỳ ngồi xổm xuống.
Lý Kỳ sợ ngây người ra, suýt thì kêu lên, quay đầu lại nhìn Mã Kiều bằng ánh mắt dò hỏi. Mã Kiều đưa tay suỵt một cái ra hiệu im lặng, sau đó chỉ tay sang phíabên trái.
Lý Kỳ ngoảnh đầu sang nhìn, bên trái hóa ra là một dòng suối nhỏ, còn nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách, dưới ánh trăng lờ mờ nhìn thấy bóng mấy người đang bò trên những hòn đá trơ trụi ở phía không xa. Không phải bọn Cao Nha Nội thì còn là ai nữa.
Thật là kì lạ. Mấy thằng kia nằm sấp trên đó làm gì nhỉ? Bốn phía xung quanh đến một con chim bay cá nhảy cũng chẳng có, làm quái có gì đáng xem nhỉ? Lý Kỳ cau mày nghĩ, lẽ nào---lẽ nào bọn chúng tới xem trộm đạo cô tắm? Không sai, chỉ còn một khả năng đó.
Nghĩ đến đây, Lý Kỳ bất giác thở dài xót xa một tiếng, bi ai, đây thật là nỗi bi ai của Đại Tống ta! Quá---quá tổn thương tình cảm, quá kém nghĩa khí, một việc haynhư vậy mà lại không gọi ta đi cùng, con mẹ nó chứ!
Mã Kiều không có cái tâm địa đen tối như Lý Kỳ, tò mò hỏi:
- Bộ Soái, bọn chúng đang làm gì vậy?
- Sao ta biết được?
- Vậy thế sao ngươi nhìn còn mê mẩn hơn cả bọn chúng?
- Đó là bởi vì---cái gì? Ta nhìn mê mẩn lắm sao? Khụ khụ khụ, chỉ là ta đang quan sát nhất cứ nhất động của bọn chúng, hi vọng có thể tìm ra manh mối thôi.
Lý Kỳ ra vẻ như thật nói.
Mã Kiều gật đầu ra vẻ đã hiểu, đột nhiên mang tai rung lên, nói thầm:- Có người tới rồi.
Lý Kỳ há hốc mồm, nhưng chẳng phát hiện ra gì, nói:
- Sao ngươi biết?
Mã Kiều trợn trừng mắt, tay chỉ về phía trước, Lý Kỳ quay đầu nhìn theo, chỉ thấy phía trước có ánh lửa le lói, là một cái đèn lồng, một bóng dáng lén lút đi tới chỗ dòng suối.
Kì lạ? Nhìn cái bóng người này thì phải là một nam nhân. Mẹ kiếp! Cái lũ ngu xuẩn này thích xem đàn ông tắm từ lúc nào vậy? Nếu đúng là thế, thì sau này e rằng ta phải tránh xa bọn chúng mới được.
Khi người kia tới gần, Lý Kỳ chợt thấy kinh ngạc, suýt thì kêu to lên, đạo sĩ!Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn lồng, người kia cuối cùng cũng lộ rõ mặt, thì ra là một đạo sĩ trạc độ 27, 28 tuổi.
Muộn thế này rồi, tên đạo sĩ này còn tới đây làm gì nhỉ? Nhất định có gì cổ quái đây.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã chợt nghe thấy tên đạo sĩ kia gọi:
- Dung muội, Dung muội.
Lại thấy bọn Cao Nha Nội tới tấp che miệng lại, cứ như thể sợ mình cười thành tiếng.
Lý Kỳ giờ thì đã hiểu, tên đạo sĩ này 90% là tới đây vụng trộm tình cảm, nhưng nói lại thì cái nơi này đúng là chỗ lí tưởng cho việc vụng trộm. Việc đã đến nước này,mục đích bọn Cao Nha Nội tới đây đã rõ, ở cái thời Đại Tống không có AV thì Lý Kỳ tỏ ra khá cảm thông cho hành động này của bọn Cao Nha Nội. Chỉ là cái cách gọi “Dung muội” khiến hắn chỉ muốn lao tới đập vỡ mõm cái tên kia. Gọi thế nào không gọi, lại gọi là “Dung muội”, con mẹ mày, mày không tự xưng là Quách đại hiệp đi cho xong!
Tên đạo sĩ kia gọi mấy tiếng, chẳng thấy ai đáp lời, đoạn ảo não nói:
- Sao vẫn chưa đến, ta chịu không nổi nữa rồi.
Lý Kỳ nghe mà thấy nực cười, ngẫm bụng mắng:
- Tổ sư mày, giờ mặc dù không còn sớm, nhưng nếu nói vụng trộm thì mới vừa đến lúc thôi, có câu nói, đêm dài chầm chậm, không sao ngủ nổi, cả một đêm cũng không đủ cho ngươi dùng chắc!Lại nghe tên đạo sĩ kia lẩm bẩm một mình:
- Đã đành Dung muội vẫn chưa tới, vậy sao ta không tắm trước luôn, không lúc gặp lại bảo ta hôi rình.
Lý Kỳ nghe tới đây, suýt thì bật cười thành tiếng, khẽ thở dài thầm nghĩ, làm đàn ông thật là khó! Vụng trộm mà phải phiền phức vậy.
Tên đạo sĩ kia nói xong là làm luôn, đoạn nhanh chóng cởi bỏ quần áo, nhảy xuống nước, chỉ nghe thấy ùm một tiếng, ngay cả tiếng nước nghe cũng thật dâm đãng!
Lý Kỳ vội quay đầu đi, sợ bẩn mắt mình, hay nói theo góc độ khác thì cũng có thể gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức, dù sao thì lát nữa sẽ phải tốn rất nhiều nhãn lực mà! Thứ mà hắn muốn có bây giờ nhất là một cặp kính nhìn ban đêm do Đức chế tạo.Tên đạo sĩ kia tắm táp thật vui vẻ, còn lầm bầm cất giọng hát nữa chứ, thật là làm khổ cái đám dâm nam nhìn trộm kia.
Một lúc sau, tên đạo sĩ đi lên, lại nghe y sốt ruột nói:
- Sao giờ vẫn chưa tới nhỉ? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Y nào có biết, thực ra còn có một bầy dâm nam còn sốt ruột hơn y nhiều.
Xin đấy! Chớ có mà cho bọn ta leo cây, bởi có cả bầy dâm nam kia đang đợi nữa, nên Lý Kỳ có đôi chút mất kiên nhẫn, đến giờ tiến thoái lưỡng nan, muốn rút cũng chẳng được nữa rồi.
May là ông trời cũng không phụ lòng người, kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc đã có thu hoạch.Một lúc sau, loáng thoáng nghe thấy phía trước có người gọi:
- Kinh ca, Kinh ca.
Tĩnh ca? Lý Kỳ nghe không được rõ lắm, thầm nghĩ, không lẽ thằng nhãi này tên là Quách Tĩnh thật?
Tên đạo sĩ kia không những không đáp lời, ngược lại còn lén lút trốn ở phía sau tảng đá.
Con mẹ! Lại giở cái bài này ra?
Cái màn này thì Lý Kỳ quá quen thuộc rồi, bởi trong phim truyền hình thời hậu thế thì phát cảnh này đến phát nhàm.Trong chốc lát, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp thướt tha cũng cầm đèn lồng đi tới, mặc dù Lý Kỳ nhìn không rõ diện mạo của nữ nhân này, nhưng chỉ qua cách ăn mặc của nàng thì có lẽ là một đạo cô.
Cái này thì cũng không khó đoán, tại sao bọn họ lại chọn chỗ này để vụng trộm, đó là bởi đạo quan ngay ở bên trên, cách chỗ này khá gần, tiện cho nữ giới.
Đạo sĩ và đạo cô? Con mẹ! Sự kết hợp này thật khiến người ta chờ đợi đó! Lý Kỳ nhệch mép cười khổ, thầm nghĩ, màn tiếp theo không lẽ là tên đạo sĩ sẽ ôm eo đạo cô từ phía sau.
Hắn đoán quả là không sai chút nào, chỉ thấy vị đạo cô kia nhìn ngang nhìn dọc, gọi liền vài câu, rồi chợt có người từ phía sau nhảy ra ôm chặt lấy nàng, làm nàng sợ kêu toáng lên.Máu chó! Con mẹ nó máu chó quá! Lý Kỳ lau vội mồ hôi, lắc đầu nguầy nguậy.
Thực ra nếu như thứ này có thể đưa ra tiếp thu ý kiến đóng góp của quần chúng nhân dân là tốt nhất, nhưng Lý Kỳ vẫn chưa có ý định công khai thủy tinh, cho nên, hắn chỉ có thể dựa vào 3 người Trịnh Toàn. Mặc dù trước mắt, Lý Kỳ vẫn chưa đưa thủy tinh ra thị trường, nhưng hắn kinh doanh từ trước tới nay đều có sự chuẩn bị chu đáo, chế định cho tốt dây chuyền sản xuất trước đã đợi đến khi đưa mặt hàng thủy tinh ra, thì có thể tiết kiệm được nhiều công sức.
Về phương diện này, Lý Kỳ thực sự không muốn lãng phí 1 giây phút nào.Đi từ bên trong ra, Lý Kỳ thấy trời cũng không còn sớm, trong lúc tâm trạng đang vui, hắn đã xuống bếp tự mình nấu vài món đặc biệt để khao mấy vị công thần này. Điều này làm cho bọn Trịnh Toàn vô cùng sợ hãi, ai lại để ông chủ nấu cho đầy tớ ăn bao giờ, cần phải biết ông chủ này chính là đại quan tam phẩm trong triều, đây thực sự là điều không thể tưởng tượng nổi.
Còn Mã Kiều thì quen rồi, nên ăn uống rất tự nhiên.
Sau bữa trưa, mặt trời đã chếch về phía tây, Lý Kỳ đương nhiên là không tới mức đến bát cũng rửa nốt, đoạn quệt miệng một cái rồi rời đi.
- Giá!
- Giá!Khi hai người vừa tới cổng thành, chợt nghe phía trước truyền đến mấy tiếng la hét quen thuộc.
- Ấy? Cái giọng nói này thật quen thuộc làm sao!
Lý Kỳ cau mày nói.
Mã Kiều trợn trừng mắt nói:
- Cái gì mà quen thuộc, đây rõ ràng là giọng của Cao Nha Nội và tiểu Cửu.
- Đúng rồi!
Lý Kỳ vội hướng mắt lên nhìn, lúc này mặc dù mặt trời đã xuống núi, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy gì, đoạn mơ hồ nhìn thấy từ trong thành xông ra vài đạo kị mã, chính là bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông, Chu Hoa.Mấy người đó vừa ra khỏi cổng thành thì đã ra roi thúc ngựa chạy thục mạng về phía tây. Loáng thoáng nghe thấy tiếng hét của Cao Nha Nội:
- Nhanh lên, nhanh lên, chậm là không kịp xem đâu.
Lại nghe thấy Hồng Thiên Cửu nói:
- Ca ca, huynh nói nghe thần kì thế, rốt cuộc là có thật không?
- Ôi trời, tiểu Cửu, loại việc này ca ca có thể lừa ngươi sao, đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng.
---
- Bọn ngu xuẩn này lại tính làm gì đây?Lý Kỳ đứng ở một nơi không xa, cau mày nhìn bọn chúng.
Mã Kiều thì chẳng hứng thú gì với việc này, ngáp một cái nói:
- Bộ Soái, thôi chúng ta về đi.
Trong việc này dứt khoát phải có trò mèo gì đây. Gay rồi, bọn chúng không lẽ lại xông tới chỗ Quái Thập Nương kia? Ôi cha, mụ đàn bà điên đó cũng không dễ bắt nạt đâu. Lý Kỳ trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Đi, đi theo xem sao.
Mã Kiều khẽ kêu “á” một tiếng rồi nói:
- Thế---thế không hay lắm đâu?
- Có gì mà không hay, mau đi thôi.Lý Kỳ siết dây cương, phi ngựa lao tới.
Mã Kiều khẽ thở dài một tiếng rồi cũng phi ngựa theo.
Vất vả đuổi theo, Lý Kỳ cuối cùng cũng bám sát được bọn Cao Nha Nội, nhưng hắn bỗng nghĩ ra rằng, Quái Vị Hiên ở nam thành, bọn chúng chạy tới bắc thành làm gì nhỉ, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu.
Tuy nhiên, đã đành đi theo tới đây rồi thì đương nhiên không thể bỏ cuộc giữa chừng nữa.
Lại đi thêm độ một tuần hương, bọn Cao Nha Nội tới phía sau một ngọn núi thì dừng lại, nhao nhao xuống ngựa, mấy tên chụm đầu lại bàn bạc một lúc, sau đó lén lén lút lút đi men theo một con đường nhỏ lên núi.Mấy thằng này muộn thế này rồi còn tới chỗ rừng núi hoang vu này làm gì nhỉ? Lý Kỳ ngày càng thấy tò mò, đoạn nháy mắt ra hiệu với Mã Kiều một cái, hai người cũng xuống ngựa, lén lút đi theo.
Khi tới lưng chừng núi, đúng lúc Lý Kỳ đang định đi lên tiếp thì Mã Kiều đột nhiên kéo hắn lại, chỉ về phía ngã rẽ bên trái, Lý Kỳ nhìn theo ngón tay y, nhờ có ánh trăng sáng mà thấy được cỏ dại hai bên con đường này dường như vừa có người giẫm lên.
Mẹ kiếp! May mà có Mã Kiều, không thì ta mất tung tích, Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên ra hiệu khen ngợi Mã Kiều.
Tuy nhiên Mã Kiều lại nhìn hắn với một vẻ buồn bực,Thế là sao? Ta đang khen ngươi đấy chứ. Lý Kỳ ngẩn người ra.
Ai biết rằng Mã Kiều không hề thích làm cái việc lén lút vụng trộm này, cho nên cái thứ khen ngợi này, y thà không nhận còn hơn.
Được rồi, được rồi, thằng nhãi này thì trước giờ không thể dùng cái tư duy của người bình thường để đánh giá được, Lý Kỳ cười khổ rồi quay sang bên phải đi tiếp.
Đi được một lúc, chợt có vài tia sáng truyền từ trên núi xuống, Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh núi có một công trình kiến trúc, những tia sáng đó là từ bên trong truyền ra. Đoạn ồ lên một tiếng, nói:
- Đó là nơi nào vậy?
Mã Kiều cau mày im lặng một hồi rồi nói:- Hình như là một tòa đạo quan, ta nghe sư muội từng nói, phu nhân trước kia đã dẫn nàng tới đây một lần, bên trong toàn là đạo cô.
Y từ trước đến nay chẳng bao giờ quên những lời Lỗ Mỹ Mỹ nói.
- Đạo quan? Đạo cô?
Lý Kỳ cau mày lẩm bẩm nói:
- Vậy thằng ngu này không lẽ là tới tìm Lý Mặc Sầu thật ư? Ừ, nó đúng là có thể làm những việc như thế, tuy nhiên, trong việc này, nó dẫn cả bọn tiểu Cửu tới làm gì. Lẽ nào muốn diễn vở quần thú ghẹo đạo cô? Mẹ kiếp! Quả này chơi cũng hơi quá đó! Ta nhất định phải ngăn bọn chúng lại.
Mang một nỗi hồ nghi lớn trong lòng, Lý Kỳ liền bước nhanh hơn, nếu như đúnglà xảy ra chuyện đó thật thì Quá nhi tội ác tày trời rồi, chớ có đổ vấy trách nhiệm cho người khác.
- Oái? Mấy thằng kia chạy đi đâu rồi? Sao thoắt cái đã chả thấy bóng dáng đâu?
Lý Kỳ và Mã Kiều lại đi thêm một đoạn, phát hiện 4 phía đều không có tung tích của bọn Cao Nha Nội đâu cả.
- Cẩn thận.
Mã Kiều đột nhiên lôi Lý Kỳ ngồi xổm xuống.
Lý Kỳ sợ ngây người ra, suýt thì kêu lên, quay đầu lại nhìn Mã Kiều bằng ánh mắt dò hỏi. Mã Kiều đưa tay suỵt một cái ra hiệu im lặng, sau đó chỉ tay sang phíabên trái.
Lý Kỳ ngoảnh đầu sang nhìn, bên trái hóa ra là một dòng suối nhỏ, còn nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách, dưới ánh trăng lờ mờ nhìn thấy bóng mấy người đang bò trên những hòn đá trơ trụi ở phía không xa. Không phải bọn Cao Nha Nội thì còn là ai nữa.
Thật là kì lạ. Mấy thằng kia nằm sấp trên đó làm gì nhỉ? Bốn phía xung quanh đến một con chim bay cá nhảy cũng chẳng có, làm quái có gì đáng xem nhỉ? Lý Kỳ cau mày nghĩ, lẽ nào---lẽ nào bọn chúng tới xem trộm đạo cô tắm? Không sai, chỉ còn một khả năng đó.
Nghĩ đến đây, Lý Kỳ bất giác thở dài xót xa một tiếng, bi ai, đây thật là nỗi bi ai của Đại Tống ta! Quá---quá tổn thương tình cảm, quá kém nghĩa khí, một việc haynhư vậy mà lại không gọi ta đi cùng, con mẹ nó chứ!
Mã Kiều không có cái tâm địa đen tối như Lý Kỳ, tò mò hỏi:
- Bộ Soái, bọn chúng đang làm gì vậy?
- Sao ta biết được?
- Vậy thế sao ngươi nhìn còn mê mẩn hơn cả bọn chúng?
- Đó là bởi vì---cái gì? Ta nhìn mê mẩn lắm sao? Khụ khụ khụ, chỉ là ta đang quan sát nhất cứ nhất động của bọn chúng, hi vọng có thể tìm ra manh mối thôi.
Lý Kỳ ra vẻ như thật nói.
Mã Kiều gật đầu ra vẻ đã hiểu, đột nhiên mang tai rung lên, nói thầm:- Có người tới rồi.
Lý Kỳ há hốc mồm, nhưng chẳng phát hiện ra gì, nói:
- Sao ngươi biết?
Mã Kiều trợn trừng mắt, tay chỉ về phía trước, Lý Kỳ quay đầu nhìn theo, chỉ thấy phía trước có ánh lửa le lói, là một cái đèn lồng, một bóng dáng lén lút đi tới chỗ dòng suối.
Kì lạ? Nhìn cái bóng người này thì phải là một nam nhân. Mẹ kiếp! Cái lũ ngu xuẩn này thích xem đàn ông tắm từ lúc nào vậy? Nếu đúng là thế, thì sau này e rằng ta phải tránh xa bọn chúng mới được.
Khi người kia tới gần, Lý Kỳ chợt thấy kinh ngạc, suýt thì kêu to lên, đạo sĩ!Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn lồng, người kia cuối cùng cũng lộ rõ mặt, thì ra là một đạo sĩ trạc độ 27, 28 tuổi.
Muộn thế này rồi, tên đạo sĩ này còn tới đây làm gì nhỉ? Nhất định có gì cổ quái đây.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã chợt nghe thấy tên đạo sĩ kia gọi:
- Dung muội, Dung muội.
Lại thấy bọn Cao Nha Nội tới tấp che miệng lại, cứ như thể sợ mình cười thành tiếng.
Lý Kỳ giờ thì đã hiểu, tên đạo sĩ này 90% là tới đây vụng trộm tình cảm, nhưng nói lại thì cái nơi này đúng là chỗ lí tưởng cho việc vụng trộm. Việc đã đến nước này,mục đích bọn Cao Nha Nội tới đây đã rõ, ở cái thời Đại Tống không có AV thì Lý Kỳ tỏ ra khá cảm thông cho hành động này của bọn Cao Nha Nội. Chỉ là cái cách gọi “Dung muội” khiến hắn chỉ muốn lao tới đập vỡ mõm cái tên kia. Gọi thế nào không gọi, lại gọi là “Dung muội”, con mẹ mày, mày không tự xưng là Quách đại hiệp đi cho xong!
Tên đạo sĩ kia gọi mấy tiếng, chẳng thấy ai đáp lời, đoạn ảo não nói:
- Sao vẫn chưa đến, ta chịu không nổi nữa rồi.
Lý Kỳ nghe mà thấy nực cười, ngẫm bụng mắng:
- Tổ sư mày, giờ mặc dù không còn sớm, nhưng nếu nói vụng trộm thì mới vừa đến lúc thôi, có câu nói, đêm dài chầm chậm, không sao ngủ nổi, cả một đêm cũng không đủ cho ngươi dùng chắc!Lại nghe tên đạo sĩ kia lẩm bẩm một mình:
- Đã đành Dung muội vẫn chưa tới, vậy sao ta không tắm trước luôn, không lúc gặp lại bảo ta hôi rình.
Lý Kỳ nghe tới đây, suýt thì bật cười thành tiếng, khẽ thở dài thầm nghĩ, làm đàn ông thật là khó! Vụng trộm mà phải phiền phức vậy.
Tên đạo sĩ kia nói xong là làm luôn, đoạn nhanh chóng cởi bỏ quần áo, nhảy xuống nước, chỉ nghe thấy ùm một tiếng, ngay cả tiếng nước nghe cũng thật dâm đãng!
Lý Kỳ vội quay đầu đi, sợ bẩn mắt mình, hay nói theo góc độ khác thì cũng có thể gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức, dù sao thì lát nữa sẽ phải tốn rất nhiều nhãn lực mà! Thứ mà hắn muốn có bây giờ nhất là một cặp kính nhìn ban đêm do Đức chế tạo.Tên đạo sĩ kia tắm táp thật vui vẻ, còn lầm bầm cất giọng hát nữa chứ, thật là làm khổ cái đám dâm nam nhìn trộm kia.
Một lúc sau, tên đạo sĩ đi lên, lại nghe y sốt ruột nói:
- Sao giờ vẫn chưa tới nhỉ? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Y nào có biết, thực ra còn có một bầy dâm nam còn sốt ruột hơn y nhiều.
Xin đấy! Chớ có mà cho bọn ta leo cây, bởi có cả bầy dâm nam kia đang đợi nữa, nên Lý Kỳ có đôi chút mất kiên nhẫn, đến giờ tiến thoái lưỡng nan, muốn rút cũng chẳng được nữa rồi.
May là ông trời cũng không phụ lòng người, kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc đã có thu hoạch.Một lúc sau, loáng thoáng nghe thấy phía trước có người gọi:
- Kinh ca, Kinh ca.
Tĩnh ca? Lý Kỳ nghe không được rõ lắm, thầm nghĩ, không lẽ thằng nhãi này tên là Quách Tĩnh thật?
Tên đạo sĩ kia không những không đáp lời, ngược lại còn lén lút trốn ở phía sau tảng đá.
Con mẹ! Lại giở cái bài này ra?
Cái màn này thì Lý Kỳ quá quen thuộc rồi, bởi trong phim truyền hình thời hậu thế thì phát cảnh này đến phát nhàm.Trong chốc lát, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp thướt tha cũng cầm đèn lồng đi tới, mặc dù Lý Kỳ nhìn không rõ diện mạo của nữ nhân này, nhưng chỉ qua cách ăn mặc của nàng thì có lẽ là một đạo cô.
Cái này thì cũng không khó đoán, tại sao bọn họ lại chọn chỗ này để vụng trộm, đó là bởi đạo quan ngay ở bên trên, cách chỗ này khá gần, tiện cho nữ giới.
Đạo sĩ và đạo cô? Con mẹ! Sự kết hợp này thật khiến người ta chờ đợi đó! Lý Kỳ nhệch mép cười khổ, thầm nghĩ, màn tiếp theo không lẽ là tên đạo sĩ sẽ ôm eo đạo cô từ phía sau.
Hắn đoán quả là không sai chút nào, chỉ thấy vị đạo cô kia nhìn ngang nhìn dọc, gọi liền vài câu, rồi chợt có người từ phía sau nhảy ra ôm chặt lấy nàng, làm nàng sợ kêu toáng lên.Máu chó! Con mẹ nó máu chó quá! Lý Kỳ lau vội mồ hôi, lắc đầu nguầy nguậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.