Chương 910: Niềm vui trở thành sự sợ hãi
Nam Hi
01/06/2018
Nếu lúc này hỏi Lý sư phó, trên đời thống khổ nhất là chuyện gì? Hắn sẽ trả lời đó là sự chờ đợi.
Nháy mắt hai ngày đã trôi qua, nhưng không hề có tin tức về thành bên kia, bây giờ Lý Kỳ đứng ngồi không yên, đến cả việc đi ra ngoài cũng không hứng thú, nhưng hắn lại đi không được, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi, hắn thật sự một biện pháp cũng không có.
- Đại nhân, đại nhân
Đang lúc Lý Kỳ trong phòng u sầu, bên ngoài có tiếng vang lên.
- Vào đâyVừa dứt lời, thì thấy Ngưu Cao đi vào vội vã, vội vàng nói:
- Đại nhân, có người từ kinh thành tới.
Đây thật là niềm vui như trên trời ban xuống, Lý Kỳ giơ tay lên trời như muốn bay lên, vội vươn tay và nói:
- Nhanh đem bức thư đó đây.
-Thư?
Ngưu Cao mờ mịt nói:
- Thư gì?
- Ngươi không phải nói kinh thành có người đến sao.
Ngưu Cao gật gật đầu, nói:- Đúng vậy, là người đến, nhưng không có thư a! Lý Kỳ cũng mờ mịt, hỏi vội:
- Kẻ tới là ai?
- Cao Nha Nội.
- Cao Nha Nội?
Lý Kỳ thất sắc, lập tức cảm giác như rơi vào hầm băng. Thầm nghĩ, không thể nào đâu, kẻ ngu xuẩn kia làm sao tới nơi này? Không dám tin vào điều đó, vội hỏi:
- Ngươi có nhìn lầm không?
Ngưu Cao nói:
- Không rõ lắm, lính gác báo như vậy, tuy nhiên nếu người này là người bìnhthường thì cũng có thể nhìn lầm, nếu là Nha nội thì khó có thể nhìn nhầm, người đó còn nói Hồng công tử của Hồng Vạn đổ phường cũng ở đó.
- Như vậy thì chắc không sai rồi.
Lý Kỳ buồn bực nói.
- Ta không hiểu, Thái Úy tại sao lại để cho kẻ đần độn đó đến đây, không thể nào.
Nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nghĩ ra lý do, bèn hỏi: Bọn họ giờ ở đâu?
- Mới ra khỏi huyện Kỳ Sơn , hiện tại hẳn là đã đến huyện Lân Du rồi.- Đi, xem như thế nào.
Vừa ra khỏi nha môn, Chiết Ngạn Chất ở đối diện đi đến và nói.
- Bộ Soái, ta nghe nói có người từ kinh thành đến, nhưng là vận chuyên lương thực.
Đúng vậy, tính ngày ra, cứu viện từTúy Tiên Cư cũng có thể tới rồi. Lẽ nào họ thật sự vận chuyển lương thực, không thể nào. Cầu ca biết ở đây rất nguy hiểm, chắc chắn không để đứa con bảo bối của mình đến đây. Lý Kỳ cũng là hết đường xoay sở,
lắc đầu nói:
- Trước mắt ta cũng không rõ, đi xem trước đã.
Mấy người cưỡi ngựa xuôi theo con đường đi hướng ra ngoài, đi được chừng một tuần nhang. Xa xa thấy một đám người đi tới, ước chừng 50 người, hồng kỳ phấpphới, trên hồng kỳ có 3 chữ “ Cao Thanh Thiên “
Ôi cái đồ ngu xuẩn, đau trứng à! Lý Kỳ không còn gì để nói, cưỡi ngựa lên phía trước, chỉ thấy Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu hai người ngồi ở trên ngựa nhìn Đông nhìn Tây, chỉ chỗ này chỉ chỗ kia, tựa hồ như đối với cái gì đều cảm thấy hứng thú vậy.
- Lý đại ca (Lý Kỳ).
Hai người vừa thấy được Lý Kỳ, lập tức vui mừng cưỡi ngựa chạy tới.
Cao Nha Nội vui vẻ hỏi: - Lý Kỳ. Ngươi là tới đón chúng ta a?Lý Kỳ cau mày nói:
- Ta nói nha nội, Tiểu Cửu, hai người các ngươi làm sao tới đây hả?
- Ách
Sắc mặt Cao Nha Nội lập tức đanh lại .
Hồng Thiên Cửu vội trả lời
- Chúng ta là đến đưa lương thực.
Cao Nha Nội cấp vội vàng gật đầu nói:
- Đúng đúng đúng, chúng ta là đến đưa lương thực đây.
Chiết Ngạn Chất ngạc nhiên vui mừng nói:- Chuyên nay la thât?
- Đương nhiên, ở ngay phía sau. Cao Nha Nội nói xong. Đột nhiên cao mày nói:
- Ngươi từ đâu tới, bổn đại nội cũng không quen biết ngươi.
Chiết Ngạn Chất choáng váng nhất thời.
Lý Kỳ lau một đầu mồ hôi lạnh nói:
- Vị này chính là con thứ ba của Cao Cầu, nhân xưng Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội vội vàng bổ sung.
- Bây giờ là Cao Thanh Thiên rồi.Chiết Ngạn Chất vừa nghe là con của Cao Cầu. Cũng liền không chấp nhặt với y, cũng không có cái gan này.
Lý Kỳ nói:
- Vị này chính là Phòng ngự sử Vị Châu Chiết Ngạn Chất, Chiết tướng quân.
Cao Nha Nội kinh ngạc đánh giá Chiết Ngạn Chất, nghi ngờ nói:
- Ngươi còn trẻ như vậy mà đã làm lên tướng quân? Không phải là gạt người đi chứ.
Hồng Thiên Cửu tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu vài cái.
Chiết Ngạn Chất cũng không thích giao tiếp cùng những người của đảng Thái tử kinh thành, quay sang Lý Kỳ cười nói:- Bộ Soái, các ngươi chậm tán gẫu, ta đi phía trước xem thế nào.
Lý Kỳ biết rằng y đang nóng vội chuyện lương thực, gật gật đầu, đợi sau khi Chiết Ngạn Chất rời đi, lại quay sang Cao Nha Nội hỏi:
- Nha nội, Thái úy đồng ý để ngươi đến đây?
Mắt Cao Nha Nội nheo nheo vừa chuyển, nói:
- Vì sao không cho, ta đến làm việc thiện đấy, cha ta đương nhiên tán thành.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi mơ tưởng gạt ta, hiện giờ cho dù việc cực lớn, Thái úy cũng sẽ không cho phép ngươi hiện tại tới nơi này đấy. Ngươi có phải gạt cha ngươi mà tới hay không?Cao Nha Nội theo bản năng nói:
- Làm sao ngươi biết.
- Quả thế.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ta nói hai người các ngươi cũng thật là, chỗ nào không chơi, cố tình chạy đến nơi này.
Cao Nha Nội ha hả nói:
- Ta chẳng phải là chưa từng tới tây bắc sao, nên muốn đến vui đùa một chút.
Hồng Thiên Cửu vội hỏi:
- Nhưng thật chơi chỉ là thứ yếu, chúng ta tới này chủ yếu vẫn là để làm việc thiện.- Tiểu Cửu, ngươi lừa ai chứ? Trong tứ tiểu công tử, có ngươi là thích chơi nhất, còn hành thiện là việc chính? Thôi đi.
Lý Kỳ nói xong nói xong, phát hiện bọn họ luôn mồm nói đến việc thiện này, hiếu kỳ nói:
Đúng rồi, các ngươi thế nào lại tới đây làm việc thiện? Là ai nói cho các ngươi biết hay sao?
- A Nam a!
Cao Nha Nội bật thốt lên.
- Ca ca, chúng ta không phải đáp ứng A Nam không nói sao.
Hồng Thiên Cửu buồn bực vò vò cái đầu, nhỏ giọng nói.
Cao Nha Nội gãi đầu, ôm quyền nói:- Đúng nhỉ, ồ, ta quên mất rồi.
- A Nam? Vây mơi tôt chư, nguyên bản ta còn muốn năm nay để cho y và tiểu Ngọc thành thân, xem ra trễ mấy năm rồi.
Lý Kỳ nổi giận đến tóc cũng dựng đứng lên, nói:
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Các ngươi mau mau thành thực khai ra, bằng không ta lập tức gọi người đem các ngươi đuổi về kinh.
Cao Nha Nội cả giận nói:
- Ngươi dám?
- Ta vì sao không dám? Nói không chừng Thái úy còn phải cảm tạ ta.
Lý Kỳ cười nói.Cao Nha Nội tức giận muốn điên rồi. Hồng Thiên Cửu sợ Cao Nha Nội kích động làm hỏng đại sự của y, vội hỏi:
- Lý đại ca, kỳ thật chuyện là như vầy, ngay trong ngày ngươi rời khỏi hôm ấy, lúc ấy chúng ta còn không biết ngươi tới nơi này, là ngẫu nhiên thấy người của Túy Tiên Cư các ngươi mua đại lượng gạo nếp, táo đỏ và thực vật, còn tưởng rằng ngươi chuẩn bị làm cái món ăn gì mới, liền tiến lên hỏi, người nọ mới nói cho chúng ta biết ngươi đến Phượng Tường rồi, vì thế chúng ta tìm đến A Nam để hỏi, mới biết được Túy Tiên Cư các ngươi mua những vật này là dùng để đến Phượng Tường giúp nạn thiên tai. Về sau ca ca liền suy nghĩ, bảo quỹ từ thiện Thanh Thiên bọn họ cũng tới đây giúp nạn thiên tai. Nhưng y lại lo lắng, vì thế quyết định tự mình tiến đến, hơn nữa chúng ta cũng chưa từng tới tây bắc này, liền định lại đây nhìn một cái. Tuy nhiên, chúng ta thật sự mua rất nhiều lương thực đến, ca ca đều đem tiền của quỹ từ thiện Thanh Thiên dùng hết rồi, hơn nữa còn khiến Đặng xuân bọn họ quyên góp không ít, không ít hơn so với Túy Tiên Cư các ngươi.Cao Nha Nội ngạo nghễ nói:
- Cao Thanh Thiên ta truyệt không phải là hư danh, làm việc thiện tuyệt không đi sau người khác.
Thôi, thôi. Nếu bọn họ thật sự đưa theo lương thực đến, vậy cũng là một chuyện tốt. Lý Kỳ lắc đầu, nói:
- Các ngươi đừng cao hứng vội, chờ các ngươi trở về, hừ, có các ngươi dễ chịu đấy.
Hồng Thiên Cửu ha hả nói:
- Một khi đã như vậy, vậy chúng ta hẳn là càng phải thoải mái đi chơi, dù sao chơi hay không, trở về cũng bị giáo huấn.
Cao Nha Nội gật đầu nói:- Cực đúng. Cực đúng.
Nói xong y tựa đầu đưa tới, cười dâm nói:
- Ai, Lý Kỳ, phụ nhân ở Phượng Tường này đẹp mắt không?
Té ra ngươi là vì cái này mà đến à? Lý Kỳ hai mắt tối sầm. Suýt nữa té xỉu mất, cả giận nói:
- Không có.
Cao Nha Nội một chút cũng không não, một kình bật cười.
Lý Kỳ làm sao không rõ tâm tư của y chứ, bèn nói:
- Nha nội. Ta phải nói trước để ngươi hiểu được, hiện giờ tình huống vô cùng ác liệt, ngươi ngàn vạn lần chớ làm loạn. Nếu không ngay cả ta đều không thể nào cứu được ngươi, Thái úy tuy là Thống soái tam nha, nhưng Thái úy cũng không quảnđược Chiết Gia Quân, nơi này đều là người của bọn họ.
Cao Nha Nội cười gật gật đầu, nói:
- Ta hiểu được, ta hiểu được, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy mà thôi.
Thôi đi, sau này vẫn là gọi mấy người đi theo đám bọn chúng là được. Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu.
Lúc này, Chiết Ngạn Chất đột nhiên cưỡi ngựa chạy tới, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Bộ Soái, mặt sau không thấy có lương thực nha.
Lý Kỳ theo bản năng nhìn phía Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội cảm thấy vô cùng oan uổng a! Nói:- Nhìn ta làm chi? Ta nói ở phía sau, cách xa vạn dặm đó cũng là phía sau a, ngươi nghĩ cũng phải nghĩ cho kỹ chứ, nếu ta cùng đi theo lương thực, vậy sớm đã bị cha ta lôi trở về, cho nên chúng ta đi chính là đường thủy, cha ta mặc dù sau đó biết được, cũng không đuổi kịp, ngựa của ông ấy còn nhanh hơn ta, nhưng thuyền thì không được. Tuy nhiên, ta thấy cũng sắp đến rồi, chắc khoảng hai ngày này, ồ, lương thực của quỹ từ thiện Thanh Thiên chúng ta là cùng xuất phát với Túy Tiên Cư các ngươi đấy, ngươi yên tâm thì tốt rồi.
Chiết Ngạn Chất nghe được thì bán tín bán nghi, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy hắn cau mày, trong lòng lại nghi hoặc không ngừng, nói:
- Bộ Soái, Bộ Soái, ngươi đang suy nghĩ gì?
Lý Kỳ nao nao, coi như không có nghe thấy, hướng tới Cao Nha Nội nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi đi là đường thủy?Cao Nha Nội gật đầu thật mạnh, ha hả nói:
- Thế nào? Một kế này của ta như thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Nếu nói như thế, Thái úy hẳn là sẽ phái người đuổi theo ngươi chứ?
- Không phải hẳn là, là nhất định phái người đi.
Trên trán Lý Kỳ đã ướt đẫm mồ hôi, bèn nói:
- Kỳ quái, nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy người Thái úy phái tới a!
- Phải không?
Cao Nha Nội nghe vậy rất vui vẻ, hướng tới Hồng Thiên Cửu mở trừng hai mắt,cười nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta có thể yên tâm.
Hồng Thiên Cửu dùng sức gật đầu.
Không đúng, không đúng, Thái úy vẫn luôn rất khẩn trương về Cao Nha Nội, nếu là biết y đến Phượng Tường rồi, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp ngăn cản, mặc dù chưa đuổi kịp y, cũng sẽ phái người đến Phượng Tường cho ta biết, nhưng ta vì sao không có thấy đâu này? Ta đã nhiều ngày thị sát khắp nơi, tùy tiện hỏi một người, cũng có thể biết tung tích của ta, không có khả năng tìm không thấy ta nha, này --- cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Lý Kỳ hồ nghi liếc mắt Chiết Ngạn Chất, lại quay sang Cao Nha Nội hỏi:
- Nha nội, sau khi ta đi, trong kinh thành chuyện gì xảy ra sao?Cao Nha Nội lắc đầu nói:
- Không có.
- Vậy Thái úy có chỗ nào dị thường hay không? Có nói tới ta không?
- Cũng không có, cha ta vẫn giống thường ngày, vào triều, đá cầu, ngẫu nhiên đi đổ phường thử vận may.
Cao Nha Nội lắc đầu nói.
Chiết Ngạn Chất thấy sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng, trong lòng càng phát ra tò mò, dò hỏi:
- Bộ Soái, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lý Kỳ nao nao, cười nói:- Không có. Ngươi cũng nghe thấy rồi, lương thực đã trên đường rồi, ít ngày nữa không thể không tới.
Chiết Ngạn Chất gật đầu nói:
- Nếu chỉ có vậy, vậy không thể nào tốt hơn nữa, ngươi cũng biết, vạn thạch lương thực đó đã còn thừa không nhiều nữa.
- Ừ. Cái này ta biết rồi.
Nhưng không biết, lúc này phía sau lưng Lý Kỳ đã ướt đẫm.
Nháy mắt hai ngày đã trôi qua, nhưng không hề có tin tức về thành bên kia, bây giờ Lý Kỳ đứng ngồi không yên, đến cả việc đi ra ngoài cũng không hứng thú, nhưng hắn lại đi không được, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi, hắn thật sự một biện pháp cũng không có.
- Đại nhân, đại nhân
Đang lúc Lý Kỳ trong phòng u sầu, bên ngoài có tiếng vang lên.
- Vào đâyVừa dứt lời, thì thấy Ngưu Cao đi vào vội vã, vội vàng nói:
- Đại nhân, có người từ kinh thành tới.
Đây thật là niềm vui như trên trời ban xuống, Lý Kỳ giơ tay lên trời như muốn bay lên, vội vươn tay và nói:
- Nhanh đem bức thư đó đây.
-Thư?
Ngưu Cao mờ mịt nói:
- Thư gì?
- Ngươi không phải nói kinh thành có người đến sao.
Ngưu Cao gật gật đầu, nói:- Đúng vậy, là người đến, nhưng không có thư a! Lý Kỳ cũng mờ mịt, hỏi vội:
- Kẻ tới là ai?
- Cao Nha Nội.
- Cao Nha Nội?
Lý Kỳ thất sắc, lập tức cảm giác như rơi vào hầm băng. Thầm nghĩ, không thể nào đâu, kẻ ngu xuẩn kia làm sao tới nơi này? Không dám tin vào điều đó, vội hỏi:
- Ngươi có nhìn lầm không?
Ngưu Cao nói:
- Không rõ lắm, lính gác báo như vậy, tuy nhiên nếu người này là người bìnhthường thì cũng có thể nhìn lầm, nếu là Nha nội thì khó có thể nhìn nhầm, người đó còn nói Hồng công tử của Hồng Vạn đổ phường cũng ở đó.
- Như vậy thì chắc không sai rồi.
Lý Kỳ buồn bực nói.
- Ta không hiểu, Thái Úy tại sao lại để cho kẻ đần độn đó đến đây, không thể nào.
Nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nghĩ ra lý do, bèn hỏi: Bọn họ giờ ở đâu?
- Mới ra khỏi huyện Kỳ Sơn , hiện tại hẳn là đã đến huyện Lân Du rồi.- Đi, xem như thế nào.
Vừa ra khỏi nha môn, Chiết Ngạn Chất ở đối diện đi đến và nói.
- Bộ Soái, ta nghe nói có người từ kinh thành đến, nhưng là vận chuyên lương thực.
Đúng vậy, tính ngày ra, cứu viện từTúy Tiên Cư cũng có thể tới rồi. Lẽ nào họ thật sự vận chuyển lương thực, không thể nào. Cầu ca biết ở đây rất nguy hiểm, chắc chắn không để đứa con bảo bối của mình đến đây. Lý Kỳ cũng là hết đường xoay sở,
lắc đầu nói:
- Trước mắt ta cũng không rõ, đi xem trước đã.
Mấy người cưỡi ngựa xuôi theo con đường đi hướng ra ngoài, đi được chừng một tuần nhang. Xa xa thấy một đám người đi tới, ước chừng 50 người, hồng kỳ phấpphới, trên hồng kỳ có 3 chữ “ Cao Thanh Thiên “
Ôi cái đồ ngu xuẩn, đau trứng à! Lý Kỳ không còn gì để nói, cưỡi ngựa lên phía trước, chỉ thấy Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu hai người ngồi ở trên ngựa nhìn Đông nhìn Tây, chỉ chỗ này chỉ chỗ kia, tựa hồ như đối với cái gì đều cảm thấy hứng thú vậy.
- Lý đại ca (Lý Kỳ).
Hai người vừa thấy được Lý Kỳ, lập tức vui mừng cưỡi ngựa chạy tới.
Cao Nha Nội vui vẻ hỏi: - Lý Kỳ. Ngươi là tới đón chúng ta a?Lý Kỳ cau mày nói:
- Ta nói nha nội, Tiểu Cửu, hai người các ngươi làm sao tới đây hả?
- Ách
Sắc mặt Cao Nha Nội lập tức đanh lại .
Hồng Thiên Cửu vội trả lời
- Chúng ta là đến đưa lương thực.
Cao Nha Nội cấp vội vàng gật đầu nói:
- Đúng đúng đúng, chúng ta là đến đưa lương thực đây.
Chiết Ngạn Chất ngạc nhiên vui mừng nói:- Chuyên nay la thât?
- Đương nhiên, ở ngay phía sau. Cao Nha Nội nói xong. Đột nhiên cao mày nói:
- Ngươi từ đâu tới, bổn đại nội cũng không quen biết ngươi.
Chiết Ngạn Chất choáng váng nhất thời.
Lý Kỳ lau một đầu mồ hôi lạnh nói:
- Vị này chính là con thứ ba của Cao Cầu, nhân xưng Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội vội vàng bổ sung.
- Bây giờ là Cao Thanh Thiên rồi.Chiết Ngạn Chất vừa nghe là con của Cao Cầu. Cũng liền không chấp nhặt với y, cũng không có cái gan này.
Lý Kỳ nói:
- Vị này chính là Phòng ngự sử Vị Châu Chiết Ngạn Chất, Chiết tướng quân.
Cao Nha Nội kinh ngạc đánh giá Chiết Ngạn Chất, nghi ngờ nói:
- Ngươi còn trẻ như vậy mà đã làm lên tướng quân? Không phải là gạt người đi chứ.
Hồng Thiên Cửu tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu vài cái.
Chiết Ngạn Chất cũng không thích giao tiếp cùng những người của đảng Thái tử kinh thành, quay sang Lý Kỳ cười nói:- Bộ Soái, các ngươi chậm tán gẫu, ta đi phía trước xem thế nào.
Lý Kỳ biết rằng y đang nóng vội chuyện lương thực, gật gật đầu, đợi sau khi Chiết Ngạn Chất rời đi, lại quay sang Cao Nha Nội hỏi:
- Nha nội, Thái úy đồng ý để ngươi đến đây?
Mắt Cao Nha Nội nheo nheo vừa chuyển, nói:
- Vì sao không cho, ta đến làm việc thiện đấy, cha ta đương nhiên tán thành.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi mơ tưởng gạt ta, hiện giờ cho dù việc cực lớn, Thái úy cũng sẽ không cho phép ngươi hiện tại tới nơi này đấy. Ngươi có phải gạt cha ngươi mà tới hay không?Cao Nha Nội theo bản năng nói:
- Làm sao ngươi biết.
- Quả thế.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ta nói hai người các ngươi cũng thật là, chỗ nào không chơi, cố tình chạy đến nơi này.
Cao Nha Nội ha hả nói:
- Ta chẳng phải là chưa từng tới tây bắc sao, nên muốn đến vui đùa một chút.
Hồng Thiên Cửu vội hỏi:
- Nhưng thật chơi chỉ là thứ yếu, chúng ta tới này chủ yếu vẫn là để làm việc thiện.- Tiểu Cửu, ngươi lừa ai chứ? Trong tứ tiểu công tử, có ngươi là thích chơi nhất, còn hành thiện là việc chính? Thôi đi.
Lý Kỳ nói xong nói xong, phát hiện bọn họ luôn mồm nói đến việc thiện này, hiếu kỳ nói:
Đúng rồi, các ngươi thế nào lại tới đây làm việc thiện? Là ai nói cho các ngươi biết hay sao?
- A Nam a!
Cao Nha Nội bật thốt lên.
- Ca ca, chúng ta không phải đáp ứng A Nam không nói sao.
Hồng Thiên Cửu buồn bực vò vò cái đầu, nhỏ giọng nói.
Cao Nha Nội gãi đầu, ôm quyền nói:- Đúng nhỉ, ồ, ta quên mất rồi.
- A Nam? Vây mơi tôt chư, nguyên bản ta còn muốn năm nay để cho y và tiểu Ngọc thành thân, xem ra trễ mấy năm rồi.
Lý Kỳ nổi giận đến tóc cũng dựng đứng lên, nói:
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Các ngươi mau mau thành thực khai ra, bằng không ta lập tức gọi người đem các ngươi đuổi về kinh.
Cao Nha Nội cả giận nói:
- Ngươi dám?
- Ta vì sao không dám? Nói không chừng Thái úy còn phải cảm tạ ta.
Lý Kỳ cười nói.Cao Nha Nội tức giận muốn điên rồi. Hồng Thiên Cửu sợ Cao Nha Nội kích động làm hỏng đại sự của y, vội hỏi:
- Lý đại ca, kỳ thật chuyện là như vầy, ngay trong ngày ngươi rời khỏi hôm ấy, lúc ấy chúng ta còn không biết ngươi tới nơi này, là ngẫu nhiên thấy người của Túy Tiên Cư các ngươi mua đại lượng gạo nếp, táo đỏ và thực vật, còn tưởng rằng ngươi chuẩn bị làm cái món ăn gì mới, liền tiến lên hỏi, người nọ mới nói cho chúng ta biết ngươi đến Phượng Tường rồi, vì thế chúng ta tìm đến A Nam để hỏi, mới biết được Túy Tiên Cư các ngươi mua những vật này là dùng để đến Phượng Tường giúp nạn thiên tai. Về sau ca ca liền suy nghĩ, bảo quỹ từ thiện Thanh Thiên bọn họ cũng tới đây giúp nạn thiên tai. Nhưng y lại lo lắng, vì thế quyết định tự mình tiến đến, hơn nữa chúng ta cũng chưa từng tới tây bắc này, liền định lại đây nhìn một cái. Tuy nhiên, chúng ta thật sự mua rất nhiều lương thực đến, ca ca đều đem tiền của quỹ từ thiện Thanh Thiên dùng hết rồi, hơn nữa còn khiến Đặng xuân bọn họ quyên góp không ít, không ít hơn so với Túy Tiên Cư các ngươi.Cao Nha Nội ngạo nghễ nói:
- Cao Thanh Thiên ta truyệt không phải là hư danh, làm việc thiện tuyệt không đi sau người khác.
Thôi, thôi. Nếu bọn họ thật sự đưa theo lương thực đến, vậy cũng là một chuyện tốt. Lý Kỳ lắc đầu, nói:
- Các ngươi đừng cao hứng vội, chờ các ngươi trở về, hừ, có các ngươi dễ chịu đấy.
Hồng Thiên Cửu ha hả nói:
- Một khi đã như vậy, vậy chúng ta hẳn là càng phải thoải mái đi chơi, dù sao chơi hay không, trở về cũng bị giáo huấn.
Cao Nha Nội gật đầu nói:- Cực đúng. Cực đúng.
Nói xong y tựa đầu đưa tới, cười dâm nói:
- Ai, Lý Kỳ, phụ nhân ở Phượng Tường này đẹp mắt không?
Té ra ngươi là vì cái này mà đến à? Lý Kỳ hai mắt tối sầm. Suýt nữa té xỉu mất, cả giận nói:
- Không có.
Cao Nha Nội một chút cũng không não, một kình bật cười.
Lý Kỳ làm sao không rõ tâm tư của y chứ, bèn nói:
- Nha nội. Ta phải nói trước để ngươi hiểu được, hiện giờ tình huống vô cùng ác liệt, ngươi ngàn vạn lần chớ làm loạn. Nếu không ngay cả ta đều không thể nào cứu được ngươi, Thái úy tuy là Thống soái tam nha, nhưng Thái úy cũng không quảnđược Chiết Gia Quân, nơi này đều là người của bọn họ.
Cao Nha Nội cười gật gật đầu, nói:
- Ta hiểu được, ta hiểu được, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy mà thôi.
Thôi đi, sau này vẫn là gọi mấy người đi theo đám bọn chúng là được. Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu.
Lúc này, Chiết Ngạn Chất đột nhiên cưỡi ngựa chạy tới, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Bộ Soái, mặt sau không thấy có lương thực nha.
Lý Kỳ theo bản năng nhìn phía Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội cảm thấy vô cùng oan uổng a! Nói:- Nhìn ta làm chi? Ta nói ở phía sau, cách xa vạn dặm đó cũng là phía sau a, ngươi nghĩ cũng phải nghĩ cho kỹ chứ, nếu ta cùng đi theo lương thực, vậy sớm đã bị cha ta lôi trở về, cho nên chúng ta đi chính là đường thủy, cha ta mặc dù sau đó biết được, cũng không đuổi kịp, ngựa của ông ấy còn nhanh hơn ta, nhưng thuyền thì không được. Tuy nhiên, ta thấy cũng sắp đến rồi, chắc khoảng hai ngày này, ồ, lương thực của quỹ từ thiện Thanh Thiên chúng ta là cùng xuất phát với Túy Tiên Cư các ngươi đấy, ngươi yên tâm thì tốt rồi.
Chiết Ngạn Chất nghe được thì bán tín bán nghi, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy hắn cau mày, trong lòng lại nghi hoặc không ngừng, nói:
- Bộ Soái, Bộ Soái, ngươi đang suy nghĩ gì?
Lý Kỳ nao nao, coi như không có nghe thấy, hướng tới Cao Nha Nội nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi đi là đường thủy?Cao Nha Nội gật đầu thật mạnh, ha hả nói:
- Thế nào? Một kế này của ta như thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Nếu nói như thế, Thái úy hẳn là sẽ phái người đuổi theo ngươi chứ?
- Không phải hẳn là, là nhất định phái người đi.
Trên trán Lý Kỳ đã ướt đẫm mồ hôi, bèn nói:
- Kỳ quái, nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy người Thái úy phái tới a!
- Phải không?
Cao Nha Nội nghe vậy rất vui vẻ, hướng tới Hồng Thiên Cửu mở trừng hai mắt,cười nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta có thể yên tâm.
Hồng Thiên Cửu dùng sức gật đầu.
Không đúng, không đúng, Thái úy vẫn luôn rất khẩn trương về Cao Nha Nội, nếu là biết y đến Phượng Tường rồi, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp ngăn cản, mặc dù chưa đuổi kịp y, cũng sẽ phái người đến Phượng Tường cho ta biết, nhưng ta vì sao không có thấy đâu này? Ta đã nhiều ngày thị sát khắp nơi, tùy tiện hỏi một người, cũng có thể biết tung tích của ta, không có khả năng tìm không thấy ta nha, này --- cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Lý Kỳ hồ nghi liếc mắt Chiết Ngạn Chất, lại quay sang Cao Nha Nội hỏi:
- Nha nội, sau khi ta đi, trong kinh thành chuyện gì xảy ra sao?Cao Nha Nội lắc đầu nói:
- Không có.
- Vậy Thái úy có chỗ nào dị thường hay không? Có nói tới ta không?
- Cũng không có, cha ta vẫn giống thường ngày, vào triều, đá cầu, ngẫu nhiên đi đổ phường thử vận may.
Cao Nha Nội lắc đầu nói.
Chiết Ngạn Chất thấy sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng, trong lòng càng phát ra tò mò, dò hỏi:
- Bộ Soái, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lý Kỳ nao nao, cười nói:- Không có. Ngươi cũng nghe thấy rồi, lương thực đã trên đường rồi, ít ngày nữa không thể không tới.
Chiết Ngạn Chất gật đầu nói:
- Nếu chỉ có vậy, vậy không thể nào tốt hơn nữa, ngươi cũng biết, vạn thạch lương thực đó đã còn thừa không nhiều nữa.
- Ừ. Cái này ta biết rồi.
Nhưng không biết, lúc này phía sau lưng Lý Kỳ đã ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.