Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1361: Oa! Ăn vạ?

Nam Hi

20/10/2017

Những lời này của Tần Cối tốt hơn là không nên nói ra, chỉ cần nói ra, trên dưới Thương Vụ cục đều lập tức cảm thấy rất oan ức, hai mắt đẫm lệ lưng tròng tập trung nhìn về phía người phát ngôn. Việc này rõ ràng chính là người của Tam nha đến niêm phong đất của ngươi đấy, nhưng ngươi lại tìm đến chỗ chúng ta, tuy rằng chúng ta và Tam nha đều là có cùng một lão Đại ca vô lương, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do các ngươi đến làm náo loạn Thương Vụ Cục được, các ngươi như vậy chẳng phải là chọn mềm mà nắn hay sao.

Nói chung chính là, chỉ một câu thôi, thật là ức hiếp người quá đáng.

Đám người Cổ Ngôn Phu cũng phản ứng lại đấy, tuy rằng bọn họ cũng đều biết đầu sỏ gây nên chuyện nhất định là Lý Kỳ, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ đúng thật là nên đi tới Tam nha, tới nơi này, đích thật là có chút vô lý làm loạn, còn khiến cho người ta nhìn vào mà chê cười, lại thấy Lý Kỳ quả thật cũng không có ở trong này, vì thế liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Tần Cối tiễn bọn họ đến cửa trước, nhìn theo bóng lưng rời đi cua bon họ, rồi thở dài một hơi, nói: - Cuối cùng cũng đuổi được những Bồ Tát sống này đi rồi. Dứt lời, y lại ha hả bật cười, lẩm bà lẩm bẩm: - Các ngươi những lão gìa này, thật đúng là gia rồi nên hô đô, đối nghịch với ai không tốt, cố tình phải cùng với kẻ điên đối nghịch, các ngươi đây không phải là tự chuốc vạ vào thân sao, ai không biết đại nhân trong quân đội còn có một biệt danh, gọi là quỷ kiến sầu. Tuy nhiên, một chiêu này đại nhân cũng thật sự là ác độc, ta không bằng được a.

Nói tới đây, trên mặt y hơi hơi lộ ra một vẻ sầu muộn.

...

Thái Sư Phủ.

- Phụ thân, đã đến lúc uống thuốc rồi.

- Lấy ra đi --- khụ khụ khụ!

Thái Thao bưng một chén thuốc, thân thiết nhìn Thái Kinh, nói: - Phụ thân, sức khỏe của người vẫn tốt chứ? Có cần phải gọi thầy lang đến coi hay không.

Thái Kinh khoát tay, nói: - Đây đều đã là bệnh cũ rồi, không có gì đáng ngại, một hồi thì tốt thôi, ngươi không cần phải lo lắng. Kỳ thật phụ thân có thể sống đến chừng này tuổi, đã là được ông trời thương xót lắm rồi, nếu như không phải hiện giờ thế cục bất minh, nền móng Thái gia không vững. Cho dù là bây giờ ông trời có muốn gọi lão phu đi, lão phu cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào, chẳng qua hiện nay lão phu nghĩ là ông trời vẫn còn muốn lại cho lão phu hai năm vãng cảnh.

Thái Thao vội nói: - Phụ thân nhất định là có thể sống lâu trăm tuổi đấy.

Thái Kinh lắc đầu, không muốn nói nhiều.

Thái Thao thấy phụ thân không muốn nói nhiều, trong lòng thật không mấy dễ chịu, tự tay bón thuốc cho Thái Kinh, y mặc dù là một kẻ khá là ngang ngược, ở trong triều cũng không khiến cho người ta quý mến, nhưng quả thật là một hiếu tử, cái này là không thể nghi ngờ đấy.

Chỉ trong chốc lát. Một bát nước thuốc đã uống hết. Thái Kinh lau miệng, ổn định rồi mới hỏi: - Đúng rồi, bên ngoài mọi chuyện sao rồi?

Thái Thao dở khóc dở cười nói: - Lý Kỳ làm thành như vậy, thương nhân bán lương thực quả thật chịu không nổi, lúa thóc trong ruộng cần phải nhanh chóng thu gặt, chậm nửa khắc cũng đều là không được, nhưng mắt thấy những cây lúa kia đang rủ xuống ở trước mắt, lại không thể đến lấy được, ha ha. Hiện giờ đại thần trong triều đang tỏa ra đầy đường để tìm Lý Kỳ tính sổ, cũng không biết tiểu tử kia trốn ở nơi nào.

Thái Kinh ha hả nói: - Thật sự là không thể nghĩ được, Lý Kỳ tiểu tử này không ngờ sẽ dùng biện pháp loại này đi đối phó với bọn họ, ngày đó lão phu vẫn không hiểu hắn vì sao ở trên điện nói những lời nói kia. Hiện giờ xem như là đã minh bạch, hiện tại cho dù là tiểu tử này có chọc thủng cả trời, thì cũng có Hoàng thượng ở phía trên chống đỡ cho, những thương nhân bán lương thực này phải ăn quả đắng rồi.

Thái Thao nói:

- Biện pháp này đúng thật sự là tốt. Chỉ có điều ---.

Thái Kinh vừa nghe thấy giọng điệu này của đứa con, là biết ngay y muốn nói cái gì, đúng là không ai hiểu con bằng bố mà. Liền nói: - Lý Kỳ có câu nói rất hay, tiền là kiếm không bao giờ hết, nếu là những người nghèo này có lẽ sẽ hy vọng thiên hạ đại biến, nhưng những người như chúng ta đây, nếu như thiên hạ đại biến, vậy thì cũng không thể may mắn thoát khỏi được, chút tiền ấy không kiếm cũng chẳng sao.

Thái Thao gật đầu đáp: - Phụ thân nói đúng. Nói xong y lại ngập ngừng, nói:

- Phụ thân, người nói lần này quân Kim có thể đánh tới kinh sư hay không.

Ngón tay của Thái Kinh bất giác giật nảy lên một cái, lắc lắc đầu nói: - Ta đây cũng đoán không được, nhưng lúc trước Đại Tống ta và Liêu quốc có nhiều chiến sự, nhưng cũng chỉ có đánh nhau ở phương bắc, quân Kim tuy rằng mạnh hơn quân Liêu, nhưng binh mã là thua xa không bằng Đại Tống ta, hơn nữa, giữa Tống Kim hai nước cũng không có ân oán gì, ta nghĩ quân Kim lần này tiến đến, cũng chỉ là muốn một ít tiền tài rồi đi, một khi gặp phải ngăn trở, bọn họ tất nhiên sẽ tìm cách đàm phán, đến lúc đó thì sẽ có thể hóa giải trận chiến sự này.



Thái Thao nghe vậy trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ những nhân tài này nhất định là không hy vọng có chiến tranh rồi, chỉ cần Đại Tống ổn định, tiền tài kia quả thực là kiếm không bao giờ hết a!

Chuyện Tam nha trưng dụng ruộng tốt, rất nhanh đã truyền ra khắp nội ngoại kinh thành, theo lý mà nói, ruộng đất này bị trưng dụng rồi, đám dân chúng phải cảm thấy đau khổ mới đúng, nhưng đa số dân chúng trong kinh thành lại vỗ tay bảo hay, sảng khoái cực kỳ.

Đây cũng là bởi vì những ruộng đất bị trưng dụng, tất cả đều là dưới cờ những thương lái lương thực cả, đám thương lái lương thực lòng dạ hiểm độc này, chiến sự mới vừa mới khai hỏa, bọn họ liền nhanh chóng tăng cao giá cả lên rồi, đủ thấy bọn họ là đói khát cỡ nào, đây chẳng phải là muốn hút khô máu của dân chúng, ăn hết thịt của dân chúng sao, dân chúng có thể không vỗ tay khen hay sao.

Đương nhiên, một bên cao hứng, tất nhiên sẽ có một bên lo.

Đám thương lái lương thực lúc này thật sự là sắp phát điên lên rồi, đây chính là thời kì khẩn trương, triều đình lại ngay tại lúc này, cũng không khách khí chút nào với bách tính, đều là theo tiêu chuẩn cứng nhắc, không để cho các ngươi có chút phản kháng nào, lúc trước Vương Phủ như thế nào, hiện giờ Lý Kỳ cũng là như thế.

Khác biệt duy nhất là ở chỗ, Vương Phủ đều là tìm dân chúng bình thường, không có hậu trường gì mà khai đao, còn Lý Kỳ đây thì cố tình tìm đám đại gia tộc này khai đao, hơn nữa động tĩnh so với Vương Phủ khi đó còn lớn hơn, Vương Phủ dù nói thế nào, thì cũng chỉ là gõ trống khua chiêng, kiếm chút ít tiền tiêu thôi, Lý Kỳ ngươi thì giỏi rồi, tay chỉ sang hướng nào, là mấy chục mẫu đất ở hướng ấy cũng mất luôn, cái này có đổi là ai thì cũng chịu không nổi a

Đất đai chính là gốc rễ cội nguồn sinh sống của những thương lái lương thực, đất này sắp không còn nữa rồi, còn gọi là thương lái lương thực cái con khỉ gì nữa!

Bọn họ lúc này từ tận đáy lòng đều hối hận cả rồi, nếu sớm biết như thế, bọn họ ngày đó cũng sẽ không vì cãi nhau mà trở mặt với Lý Kỳ, hiện tại tốt rồi, thóc không thu được, đất cũng không có, bọn họ thật sự đến ý nghĩ tự sát cũng đều đã có.

Kỳ thật sốt ruột nhất đương nhiên vẫn là hậu trường của bọn họ, những quý tộc này, không hiểu gì về việc buôn bán, nhưng quý ở chỗ thổ địa nhiêu, cũng là dựa vào đám đất đai này mà phát tài, thổ địa không còn, chẳng khác nào là muốn mạng của bọn họ, cả một gia đình làm sao nuôi cho nổi. Có một vài người cũng đã vội vã bẩm báo trực tiếp với Hoàng thượng rồi, nói cái gì Lý Kỳ chiếm đoạt đất đai của bọn họ, hãm hại trung lương, chỉ thiếu chút nữa là đem Lý Kỳ nói thành Ngụy Trung Hiền rồi.

Tống Huy Tông vốn dĩ tâm trạng đã kém đến cực hạn, lại thấy những người này đến khóc ông nội kiện bà ngoại, rất phiền não, trong lòng cực kỳ buồn bực, tên Lý Kỳ này đang bình thường, tự dưng lại đến cướp đất của các ngươi làm chi, đây chẳng phải là điên rồi sao. Cuối cùng vẫn là Lương Sư Thành đem nguyên nhân nói cho Tống Huy Tông biết..

Tống Huy Tông nghe xong, thật là khủng khiếp, lúc ấy liền nổi trận lôi đình, chẳng lẽ đất đai của các ngươi đấy, so với sự an toàn của trẫm còn quan trọng hơn sao, lúc này mới lôi mấy lão hàng không biết sống chết kia ra dạy dỗ cho một trận nửa chết nửa sống. Thậm chí còn bảo Lương Sư Thành đi nói với Lý Kỳ, cứ to gan lớn mật buông tay mà làm, nhất định là phải làm tốt việc phòng vệ kinh sư.

Lần này, mấy người này đã biết là mình lần này bị Lý Kỳ chơi cho chết rồi, chỉ sợ hiện giờ đến cả hậu cung cũng đều không có chút ý nghĩ gì với Tống Huy Tông rồi, bởi vì Tống Huy Tông cũng không phải là đại anh hùng gì, ông ta yêu thương nhất chính là bản thân ông ta, bất cứ kẻ nào cũng đều không so sánh bằng, cho nên, hiện giờ không có bất kỳ biện pháp nào, có thể ngăn cản những hành động của Tam nha, hy vọng duy nhất là Cầu ca, thì hiện giờ cũng không ở kinh thành, Lý Kỳ hoàn toàn nắm tam nha trong tay.

Nhũng người này trước tiên là tìm đến mấy vị đại thần của Tống Huy Tông, so với Lý Kỳ mà nói, đều là yếu thế hơn, quan giai còn không có cao bằng Lý Kỳ, bọn họ đương nhiên không thể đi tìm Lý Kỳ tính sổ rồi, nhưng đám người Cổ Ngôn Phu thì lại không giống vậy rồi. Bọn họ đều là lão gia tộc của Tống triều, vì việc này mà phải đến tìm Hoàng thượng, vậy thì thật là mất mặt quá đi!

Nhưng muốn tìm được Lý Kỳ, đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng a!

Bọn họ vất vả trăm cay nghìn đắng. Mới ở một quân doanh của Thị Vệ Bộ tìm được Lý Kỳ, nhưng. . . .

- Hây --- Ha ---.

- Lý Kỳ, ngươi thật to gan, dám niêm phong ruộng đất của lão phu... .

- Cái gì? Cái gì? Cố đại học sĩ. Ngươi to tiếng một chút a, ta nghe không rõ a.

- Ngươi --- ngươi --- các ngươi đám thất phu này, còn không mau dừng lại cho lão phu.

- Hây---Ha---Hây ---!

- Cái gì? Cái gì? Đại học sĩ. Ngươi có thể to tiếng lên một chút không, nơi này ồn quá!



- Ngươi --- ngươi còn không bảo --- bảo bọn chúng dừng lại.

- Cái gì?

- Ngươi --- a --- a ---!

- Cố huynh, Cố huynh!

Chỉ thấy ở trên thao trường, mấy trăm người vung trường thương lớn tiếng hô hào, còn Lý Kỳ và đám người Cổ Ngôn Phu ở phía trước đội ngũ, lớn tiếng la hét, nhưng mà thanh âm của bọn họ làm sao có thể áp đảo vài trăm người đang dùng hết toàn lực hô hét, kết quả gào thét nửa ngày, song phương đều không có nghe thấy đối phương nói cái gì, cũng không biết là do gào thét quá lớn tiếng, đã dùng hết khí lực, hay là bị Lý Kỳ làm cho tức khí, nói ngắn gọn lại là, Cổ Ngôn Phu là bị vài câu "Cái gì" của Lý Kỳ nói cho hôn mê bất tỉnh.

Những binh lính kia tuy rằng đều đang thao luyện, nhưng ánh mắt đều là đang nhìn về phía trước, nhìn thấy đường đường Đại học sĩ bị tức đến ngất xỉu, đều lén cười thầm, rất rõ ràng đây chính là do Lý Kỳ cố ý đấy, bọn họ đều biết rõ mọi chuyện, cũng may là không có quá nhiều người, cũng không có ai để ý tới bọn họ.

Toát mồ hôi hột! Có thế thôi mà đã ngất đi rồi, thật hay giả vậy, không phải là tương kế tựu kế đấy chứ. Lý Kỳ còn len lén hai mắt liếc trộm một cái, thấy không giống như là giả vờ, mới nhanh chóng hướng về phía những binh lính kia phất tay một cái.

Những binh lính kia thấy điệu bộ của Quỷ Kiến Sầu, vội vàng ngừng lại.

Lý Kỳ giả vờ cả giận nói: - Các ngươi đám người kia là cố tình hả, biết rõ ta ở đây cùng Cố đại học sĩ nói chuyện, không ngờ còn ở nơi này hây hây ha ha đấy, thật sự là buồn cười, nếu như không trừng phạt các ngươi, thì quan uy ở chỗ nào, bây giờ mau chạy cho ta hai vòng, sau đó trở về phòng úp mặt vào tường mà suy nghĩ.

Hai vòng? Thế này mà cũng gọi là trừng phạt, còn không mệt người bằng thao luyện.

Những binh lính kia vừa nghe thấy úp mặt vào tường suy nghĩ, không khỏi mừng rỡ, cùng kêu lên: - Tuân mệnh! Rồi sau đó liền khẩn trương bắt đầu chạy.

Mấy thằng nhóc này! Lý Kỳ âm thầm cười trộm hai tiếng, rồi sau đó vội vàng đi về phía Cổ Ngôn Phu, chỉ thấy Cổ Ngôn Phu tê liệt ngã xuống nằm ở trong lòng người bạn tốt, đã bất tỉnh nhân sự, rồi hỏi: - Cố đại học sĩ người không có sao chứ?

Người ngồi phía bên trái Cổ Ngôn Phu chỉ vào Lý Kỳ nói: - Ngươi --- ngươi thế này là cố ý hay sao hả? Nếu Cố huynh có gì không hay xảy ra, chúng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói: - Ta nói Lưu tư chính, ngươi dầu gì cũng là người đã có cháu rồi, tại làm sao mà còn thích diễn chơi cái trò ăn vạ này, cũng không đến mức nghèo đến tình trạng này chứ, tuy nhiên người ta có muốn ăn vạ thì dù gì cũng phải đụng trúng chứ, ta đây là cái gì cũng chưa có làm nha, hơn nữa còn cách Cổ học sĩ vài bước xa, có trách ai cũng không thể trách ta đâu nha, may mắn là nơi này có đến vài trăm ánh mắt làm chứng, bằng không, ta thật đúng là nói không rõ ràng được rồi.

- Ngươi ---.

Người ở phía bên phải nói: - Lưu lão đệ, ngươi còn nói những lời này với kẻ này làm chi, cứu Cố huynh trước quan trọng hơn a!

- Chậm đã, chậm đã.

Lý Kỳ khua tay, nói: - Ta hiểu chút y thuật, để ta xem xem sao.

Vị tư chính đại nhân này làm sao còn dám để cho Lý Kỳ động tay, nói: - Ai khiến ngươi ---.

Y mới nói được một nửa, chợt nghe Lý Kỳ hô lên: - Nhị vị xin tránh ra.

Lưu tư chính giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Lý Kỳ trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một chén trà, lại thấy hắn ra sức đổ đầy miệng, phồng mồm trợn má như một con ếch vậy, kinh hãi hỏi: - Ngươi --- ngươi muốn làm ---.

- Phụt ---!

Toàn bộ thế giới đều thanh tịnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook