Chương 748: Phần thưởng này khá thích hợp
Nam Hi
22/12/2015
Tới nơi ngợp trong vàng son này, Lý Kỳ cũng về với hiện thực.
- Đại nhân, cần rượu không ạ?
Hắn vừa mới bước vào Long Đình Viên này, một nữ tỳ liền bưng một mâm nhỏ đi tới, trên mâm bày đặt ba cái chén.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Ta không uống rượu, trà là được rồi. Ồ, ta khá vừa lòng với sự phục vụ của ngươi.
Trong mắt người tỳ nữ hiện lên một chút kích động, nói một tiếng cám ơn, liền khẩn trương đi đổi trà.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn quét một cái, thấy đám người Tống Huy Tông đang đứng trước một tòa giả sơn, vì thế đi nhanh tới.
Nhưng mới vừa đi tới một nửa đường, sau lưng bỗng nhiên thoát ra một đạo nhân ảnh đến:
- Ai nha, Lý Kỳ, rốt cuộc ngươi đã tới.
Lý Kỳ vừa trợn mắt, nói:
- Nha Nội, sao ngươi cũng tới vậy?
Người tới chính là Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội ha hả nói:
- Hôm nay khắp chốn mừng vui, ta tất nhiên phải đến rồi. Không dối gạt ngươi, đây chính là Hoàng thượng mời ta tới. Ồ, Sài Thông cũng tới, tuy nhiên tên kia thích ngồi trong góc, rất không thú vị.
Cái thằng ra vẻ tinh tướng. Lý Kỳ cười nói:
- Vậy thì chúc mừng nhé.
Cao Nha Nội hưng phấn nói:
- Lý Kỳ, kiểu duyệt binh ngươi an bài kia thật sự là đẹp, còn nữa, còn nữa, những lính kia, ôi, thật sự là lợi hại, không ngờ đi đường cũng có thể đi giống nhau như đúc, cái này khó lắm nha, làm hại ta hò hét cổ họng sắp câm rồi. Tiểu Cửu thì càng nguy hơn, cứ la hét đòi đi làm lính, kết quả không cẩn thận bị Bát Kim thúc nghe thấy được, lúc ấy lôi gã trở về, ngươi không thấy được bộ dáng lúc ấy của gã đâu, buồn cười vô cùng.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu không phải huynh đệ ngươi sao, gã đã như vậy rồi, tại sao ngươi còn vui sướng khi người gặp họa?
Cao Nha Nội quyệt miệng nói:
- Huynh đệ thì không thể cười sao? Có thể làm cho huynh đệ vui vẻ thì mới là huynh đệ tốt, hơn nữa cũng không phải ta để gã trở về.
Móa! Tên này nói thật là có lý. Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Vậy Tiểu Cửu lúc ấy có phải rất bi thảm hay không?
Cao Nha Nội chậc chậc nói:
- Đâu chỉ bi thảm, quả thực chính là cực kỳ tàn ác, gần như là bị cha gã kéo đi, mông cũng sắp bị cọ sát đến bằng rồi.
- Hiểu rồi.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Ta đi trước phục mệnh Hoàng thượng, đợi lát nữa tới tìm ngươi. Còn nữa, bọn ngươi lát nữa đi nói với Tiểu Cửu chuyện đã xảy ra về sau.
- Vì sao?
- Bằng không tiểu tử kia chắc chắc sẽ tìm đến ta hỏi này nọ, ta rất bận nha.
Lúc này, người nữ tỳ kia lại đã đi tới, nói:
- Đại nhân, trà của ngài.
- Đa tạ.
Lý Kỳ tiếp nhận trà đến, nói với Cao Nha Nội:
- Ta đi trước.
Hắn nói xong liền đi về phía trước, nhưng còn chưa đi hai bước, bỗng nghe được có người gọi hắn:
- Lý Kỳ.
- Ai vậy?
Lý Kỳ quơ quơ đầu nhìn xung quanh. Nói:
- Ai gọi ta vậy?
- Là ta.
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy từ mặt sau một tòa núi giả nhỏ bên trái Lý Kỳ có một người đi ra, chính là Vận Vương Triệu Giai.
Lý Kỳ sửng sốt, đi lên trước, nói:
- A? Điện hạ, sao ngươi lại trốn thế, còn một mình ở trong này uống rượu nha?
Triệu Giai không đáp hỏi ngược lại:
- Vậy ta đây nên ở đâu?
- Ơ.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, thấy vẻ mặt Triệu Giai buồn bực, hiếu kỳ nói:
- Điện hạ. Tại sao ngươi buồn bực không vui thế. Hôm nay ngươi thật đủ nổi bật rồi, ngươi không nhìn thấy thiếu nữ này cũng bởi vì ngươi mà đều sắp té xỉu à.
- Cái gì thiếu nữ, ngươi bớt lấy ta ra mà chọc ghẹo đi.
Triệu Giai hơi hơi trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ta chỉ đang nghĩ tới kiểu duyệt binh hôm nay.
Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng. Nói:
- Không phải là có cái gì không ổn đấy chứ?
Triệu Giai thở dài:
- Nếu thật sự muốn nói chỗ không ổn, chính là chỗ nó quá hoàn mỹ.
- Oa! Lời nói của Điện hạ quá thâm ảo rồi, tại hạ không hiểu.
Triệu Giai cười, nói:
- Ngươi không hiểu? Ta thấy ngươi còn hiểu hơn so với ai khác.
Nói xong y thở dài. Nói:
- Nói thật ra, buổi duyệt binh lần này vô cùng đồ sộ, cũng vô cùng thành công. Nhìn chung qua nhiều thế hệ, chỉ sợ cũng không thể địch nổi. Nhưng ta mỗi khi nhớ tới một màn duyệt binh kia, đều cảm thấy có chút có chút lừa mình dối người. Kỳ thật nói trắng ra là, bọn họ cũng chẳng qua làm dáng một chút, nhưng nếu phải thật sự đánh nhau, chỉ sợ không thể nào chống lại quân Kim được. Nhớ rõ ngày ấy tại giáo trường Yến Kinh nhìn thấy quân Kim, trên người bọn họ dường như đều mang một loại sát khí, ta nghĩ chỉ có người bước qua từ vạn thi cốt mới có thể có được loại sát khí này.
Lý Kỳ liếc hai mắt xung quanh, nói:
- Điện hạ, lời này ngài cũng không thể nói với người khác.
Triệu Giai gật đầu nói:
- Ta tất nhiên biết, nhưng ngươi không biết là lừa mình dối người rất buồn cười sao?
Lý Kỳ thở dài:
- Ngài còn nhớ rõ kế không thành trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không?
Triệu Giai sửng sốt, gật gật đầu.
- Vậy ngài nói Gia Cát Lượng đó là đang lừa mình dối người sao?
Triệu Giai nhướn mày, nói:
- Chẳng lẽ ngươi là...
Lý Kỳ cười nói:
- Điện hạ, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, điều này cần một quá trình, chứ không phải là sự việc một sớm một chiều, nhưng ngươi không thể dán hai chữ “kẻ yếu” lên trên trán được. Điều này không chỉ đối với người hay là đối với mình, cũng không phải là một chuyện tốt. Có nhiều thứ, rong lòng chúng ta hiểu là được. Chỉ cần chúng ta tự mình biết, vậy cũng không phải là lừa mình dối người rồi, đây chỉ là một loại sách lược thôi.
Triệu Giai thoáng gật đầu, nói:
- Ta hiểu được.
Nói xong y lại thở dài, nói:
- Tuy nhiên, nơi này có rất nhiều người đều đang lừa mình dối người, không, phải nói ngươi cũng tự lừa gạt mình rồi.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Ta có lẽ sẽ không thừa nhận.
Triệu Giai cười ha hả nói:
- Mặc dù ngươi thừa nhận cũng sẽ không có người tin tưởng, ít nhất bọn họ sẽ không nguyện ý đi tin tưởng sự thật này.
Chỉ sợ không nguyện ý nhất đúng là cha ngươi rồi. Lý Kỳ cười, nói sang chuyện khác:
- Ta muốn đi phục mệnh của Hoàng thượng, cùng đi chứ.
Triệu Giai quay đầu liếc nhìn đám người Tống Huy Tông, thở dài:
- Thôi đi, ta còn hẹn Chủng Công, lát nữa sẽ đến.
- Vậy ta cáo từ trước.
- Ừ. Ngươi đi đi.
Sau khi từ biệt Triệu Giai, Lý Kỳ đi tới bên Tống Huy Tông, chỉ thấy đám người Vương Phủ, Cao Cầu, Lý Bang Ngạn, Chu Miễn, Hột Thạch Liệt Bột Hách đều ở đó, nhìn qua dường như bọn họ đang tán gẫu rất vui vẻ.
Lý Kỳ tiến lên một bước hành lễ nói:
- Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.
Tống Huy Tông giật mình, quay đầu nhìn phía Lý Kỳ, đột nhiên cười ha hả nói:
- Lý Kỳ, cuối cùng ngươi đến rồi. Mau mau miễn lễ.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Tống Huy Tông tán dương nhìn hắn một cái, cười nói:
- Ngươi quả nhiên không làm trẫm thất vọng, hôm nay nghi thức kéo cờ và duyệt binh, ngươi đều làm vô cùng tốt, trẫm rất hài lòng. Hơn nữa, hôm nay Trẫm cũng hết sức vui vẻ, ngươi muốn cho trẫm thưởng ngươi như thế nào.
Lý Kỳ cực kỳ dối trá nói:
- Có thể làm việc vì Hoàng thượng, đó là vinh hạnh của vi thần, cũng là chuyện thuộc bổn phận của vi thần, không dám đòi thưởng.
Tống Huy Tông lắc đầu nói:
- Không, hôm nay ngươi lập nhiều công lớn như thế, dương oai danh quốc gia của Đại Tống ta, nên thưởng, hơn nữa phải thưởng nhiều. Chỉ có điều nên thưởng mấy thứ gì đây nhỉ?
Y nhíu mày nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- Nghe nói hôm nay bộ pháp những binh lính kia đi cũng đều là ngươi dạy hay sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Ừ. Không tệ, không tệ, không thể tưởng được ngươi còn có tài năng thống quân như thế.
Tống Huy Tông thoáng gật đầu, nói:
- Như vậy đi, vừa lúc hiện giờ Đồng Thái úy hàng năm ở bên ngoài, Xu Mật Viện khuyết thiếu nhân tài, trẫm mệnh cho ngươi nhậm chức Đồng Tri Xu Mật Viện sự.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều chấn động.
Đồng Tri Xu Mật Viện sự chính là nhân vật số hai Xu Mật Viện, là chức quan nhị phẩm. Chức quan này thật đúng là không nhỏ nha, bởi vậy có thể thấy được Tống Huy Tông vô cùng yêu thích Lý Kỳ.
Lý Bang Ngạn bỗng nhiên đứng ra nói:
- Hoàng thượng, Kinh tế sứ tuổi còn trẻ đã là quan lớn Tam phẩm, nếu lại tăng. Sợ khiến người dị nghị.
Gã nói không hề sai, hai mươi sáu tuổi làm quan lớn Tam phẩm, đã là cực kỳ ít thấy, nếu lại tăng như lời nói. Vậy thì thật là nguy rồi.
Vương Phủ âm thầm nhíu mày, Xu Mật Viện vẫn luôn là bộ môn chủ yếu cân nhắc thực lực Tể tướng, nếu để cho Lý Kỳ vào Xu Mật Viện đối với lão mà nói cũng thật không phải là một chuyện tốt. Nhưng lão lại không tiện ngăn cản, bởi vì lúc trước lão một năm nhảy liền tám bậc, so với Lý Kỳ còn mãnh liệt hơn, người không tư cách nói chuyện nhất chính là lão. Tuy nhiên lúc này lão cũng bất chấp nhiều như vậy, vội hỏi:
- Lời Tả tướng nói không sai, hơn nữa Kinh tế sử hắn hiện giờ đảm nhiệm chức vị trọng yếu ở Tam nha, hơn nữa làm việc cực kỳ xuất sắc, nếu tùy tiện điều động, chỉ sợ sẽ phản ngược lại.
Hiện giờ chỉ cần Lý Kỳ lập nhiều công lớn, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn đều cảm thấy gấp vô cùng, bởi vì bọn họ đều không thể đoán trước Lý Kỳ đến tột cùng chọn bên nào. Hơn nữa Lý Kỳ lại rất thân cận với Thái Kinh. Phải biết rằng Thái Kinh cùng hai người bọn họ đều có mâu thuẫn, bọn họ cũng đều là phòng bị việc chưa xảy ra.
Cao Cầu đột nhiên đứng ra nói:
- Thần tán thành.
Y dĩ nhiên không muốn Lý Kỳ rời khỏi Tam Nha. Nếu Lý Kỳ bị điều đi Xu Mật Viện, vậy liền trở thành người của Đồng Quán, khoản này chẳng phải quá rõ ràng rồi.
Đám người Bạch Thì Trung cũng đứng ra nói:
- Thần tán thành.
Chỉ có Chu Miễn và số ít vài người không lên tiếng.
Tuy rằng bọn họ đều là mỗi người đều mang tâm tư, nhưng là mục đích của bọn họ cũng giống nhau.
Tống Huy Tông thấy các đại thần đều phản đối, không khỏi nhíu mày, hiện giờ sứ thần Kim quốc Hột Thạch Liệt Bột Hách ngay ở bên cạnh, nếu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Quần thần thấy sắc mặt Tống Huy Tông không hài lòng, trong lòng đều kịp phản ứng lại, âm thầm không ngừng kêu khổ.
Cao Cầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, nói:
- Hoàng thượng, vi thần có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Cao ái khanh có chuyện cứ nói đừng ngại.
Cao Cầu vuốt cằm nói:
- Vi thần nghĩ đến Lý Kỳ mặc dù có tài năng, nhưng dù sao tuổi còn ít, kinh nghiệm không đủ, chỉ sợ không thể đảm nhiệm Đồng tri viện, cho nên vi thần đề nghị để Lý Kỳ kiêm nhiệm giám sự Quân Khí Giám, kể từ đó, vừa có thể để cho hắn được rèn luyện, vừa có thể khiến tài năng của hắn được phát huy hết sức, Đại Tống ta cũng sẽ được lợi, có thể nói là một công ba việc.
Ặc. Cầu ca à, một chiêu này của huynh thật sự là cực kỳ xinh đẹp, rất mịe nó hiểu ta. Trong lòng Lý Kỳ không khỏi mừng rỡ, kỳ thật hắn cũng không muốn đi Xu Mật Viện, dù sao Đồng Quán ở nơi đó, hắn lại không làm chủ được đại sự, hơn nữa Đồng Quán người này thích tham dự tranh giành giữa các đảng, không bằng dừng lại ở Tam Nha cùng Cầu ca tham tiền này lăn lộn. Nhưng Quân Khí Giám hắn sớm đã muốn hạ thủ, chỉ có điều chưa tìm thấy cơ hội, nhưng mà, lần này thật đúng là cơ hội thật tốt nha.
Vương Phủ và Lý Bang Ngạn không khỏi liếc nhau một cái, hai người đều là cau mày, Quân Khí Giám là một khối thịt béo lớn, cất giấu trong đó lợi nhuận thật lớn, nếu rơi vào trong tay Lý Kỳ, đối với mọi người cũng không tốt. Nhưng hai người bọn họ lại không dám phản đối nữa rồi, dù sao luôn mãi bác bỏ thể diện hoàng thượng thật sự cũng không phải một chuyện sáng suốt, biết đâu ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Hiện giờ bọn họ chỉ có thể khẩn cầu Tống Huy Tông phủ quyết đề nghị của Cao Cầu.
Tống Huy Tông nghe được trong mắt sáng ngời, lại nghĩ tới ngày ấy đang đánh cuộc trên thuyền, một hồi ngôn luận cua Lý Kỳ kia, bèn gật đầu cười nói:
- Đề nghị của Cao ái khanh và trẫm thật sự là không mưu mà hợp.
Dừng một chút, y lại quay sang nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi nghĩ sao?
Lý Kỳ vội chắp tay nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần chắc chắn toàn lực ứng phó, tranh thủ đem truyền thống tốt đẹp của Quân Khí Giám Đại Tống ta phát dương quang đại, để cho binh lính Đại Tống ta có thể có được vũ khí càng tiên tiến, cũng mang đến cho Đại Tống càng nhiều ích lợi hơn nữa.
Tống Huy Tông sớm đã coi Lý Kỳ là phúc tướng của mình, tràn đầy tin tưởng đối với hắn, hơn nữa một câu cuối cùng kia của Lý Kỳ cũng vô cùng xuôi tai, nói:
- Tốt lắm, giờ trẫm phong khanh nhậm chức giám sự Quân Khí Giám, ngươi cũng không được phụ kỳ vọng của trẫm đó.
- Vi thần tuân mệnh.
- Đại nhân, cần rượu không ạ?
Hắn vừa mới bước vào Long Đình Viên này, một nữ tỳ liền bưng một mâm nhỏ đi tới, trên mâm bày đặt ba cái chén.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Ta không uống rượu, trà là được rồi. Ồ, ta khá vừa lòng với sự phục vụ của ngươi.
Trong mắt người tỳ nữ hiện lên một chút kích động, nói một tiếng cám ơn, liền khẩn trương đi đổi trà.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn quét một cái, thấy đám người Tống Huy Tông đang đứng trước một tòa giả sơn, vì thế đi nhanh tới.
Nhưng mới vừa đi tới một nửa đường, sau lưng bỗng nhiên thoát ra một đạo nhân ảnh đến:
- Ai nha, Lý Kỳ, rốt cuộc ngươi đã tới.
Lý Kỳ vừa trợn mắt, nói:
- Nha Nội, sao ngươi cũng tới vậy?
Người tới chính là Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội ha hả nói:
- Hôm nay khắp chốn mừng vui, ta tất nhiên phải đến rồi. Không dối gạt ngươi, đây chính là Hoàng thượng mời ta tới. Ồ, Sài Thông cũng tới, tuy nhiên tên kia thích ngồi trong góc, rất không thú vị.
Cái thằng ra vẻ tinh tướng. Lý Kỳ cười nói:
- Vậy thì chúc mừng nhé.
Cao Nha Nội hưng phấn nói:
- Lý Kỳ, kiểu duyệt binh ngươi an bài kia thật sự là đẹp, còn nữa, còn nữa, những lính kia, ôi, thật sự là lợi hại, không ngờ đi đường cũng có thể đi giống nhau như đúc, cái này khó lắm nha, làm hại ta hò hét cổ họng sắp câm rồi. Tiểu Cửu thì càng nguy hơn, cứ la hét đòi đi làm lính, kết quả không cẩn thận bị Bát Kim thúc nghe thấy được, lúc ấy lôi gã trở về, ngươi không thấy được bộ dáng lúc ấy của gã đâu, buồn cười vô cùng.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu không phải huynh đệ ngươi sao, gã đã như vậy rồi, tại sao ngươi còn vui sướng khi người gặp họa?
Cao Nha Nội quyệt miệng nói:
- Huynh đệ thì không thể cười sao? Có thể làm cho huynh đệ vui vẻ thì mới là huynh đệ tốt, hơn nữa cũng không phải ta để gã trở về.
Móa! Tên này nói thật là có lý. Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Vậy Tiểu Cửu lúc ấy có phải rất bi thảm hay không?
Cao Nha Nội chậc chậc nói:
- Đâu chỉ bi thảm, quả thực chính là cực kỳ tàn ác, gần như là bị cha gã kéo đi, mông cũng sắp bị cọ sát đến bằng rồi.
- Hiểu rồi.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Ta đi trước phục mệnh Hoàng thượng, đợi lát nữa tới tìm ngươi. Còn nữa, bọn ngươi lát nữa đi nói với Tiểu Cửu chuyện đã xảy ra về sau.
- Vì sao?
- Bằng không tiểu tử kia chắc chắc sẽ tìm đến ta hỏi này nọ, ta rất bận nha.
Lúc này, người nữ tỳ kia lại đã đi tới, nói:
- Đại nhân, trà của ngài.
- Đa tạ.
Lý Kỳ tiếp nhận trà đến, nói với Cao Nha Nội:
- Ta đi trước.
Hắn nói xong liền đi về phía trước, nhưng còn chưa đi hai bước, bỗng nghe được có người gọi hắn:
- Lý Kỳ.
- Ai vậy?
Lý Kỳ quơ quơ đầu nhìn xung quanh. Nói:
- Ai gọi ta vậy?
- Là ta.
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy từ mặt sau một tòa núi giả nhỏ bên trái Lý Kỳ có một người đi ra, chính là Vận Vương Triệu Giai.
Lý Kỳ sửng sốt, đi lên trước, nói:
- A? Điện hạ, sao ngươi lại trốn thế, còn một mình ở trong này uống rượu nha?
Triệu Giai không đáp hỏi ngược lại:
- Vậy ta đây nên ở đâu?
- Ơ.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, thấy vẻ mặt Triệu Giai buồn bực, hiếu kỳ nói:
- Điện hạ. Tại sao ngươi buồn bực không vui thế. Hôm nay ngươi thật đủ nổi bật rồi, ngươi không nhìn thấy thiếu nữ này cũng bởi vì ngươi mà đều sắp té xỉu à.
- Cái gì thiếu nữ, ngươi bớt lấy ta ra mà chọc ghẹo đi.
Triệu Giai hơi hơi trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ta chỉ đang nghĩ tới kiểu duyệt binh hôm nay.
Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng. Nói:
- Không phải là có cái gì không ổn đấy chứ?
Triệu Giai thở dài:
- Nếu thật sự muốn nói chỗ không ổn, chính là chỗ nó quá hoàn mỹ.
- Oa! Lời nói của Điện hạ quá thâm ảo rồi, tại hạ không hiểu.
Triệu Giai cười, nói:
- Ngươi không hiểu? Ta thấy ngươi còn hiểu hơn so với ai khác.
Nói xong y thở dài. Nói:
- Nói thật ra, buổi duyệt binh lần này vô cùng đồ sộ, cũng vô cùng thành công. Nhìn chung qua nhiều thế hệ, chỉ sợ cũng không thể địch nổi. Nhưng ta mỗi khi nhớ tới một màn duyệt binh kia, đều cảm thấy có chút có chút lừa mình dối người. Kỳ thật nói trắng ra là, bọn họ cũng chẳng qua làm dáng một chút, nhưng nếu phải thật sự đánh nhau, chỉ sợ không thể nào chống lại quân Kim được. Nhớ rõ ngày ấy tại giáo trường Yến Kinh nhìn thấy quân Kim, trên người bọn họ dường như đều mang một loại sát khí, ta nghĩ chỉ có người bước qua từ vạn thi cốt mới có thể có được loại sát khí này.
Lý Kỳ liếc hai mắt xung quanh, nói:
- Điện hạ, lời này ngài cũng không thể nói với người khác.
Triệu Giai gật đầu nói:
- Ta tất nhiên biết, nhưng ngươi không biết là lừa mình dối người rất buồn cười sao?
Lý Kỳ thở dài:
- Ngài còn nhớ rõ kế không thành trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không?
Triệu Giai sửng sốt, gật gật đầu.
- Vậy ngài nói Gia Cát Lượng đó là đang lừa mình dối người sao?
Triệu Giai nhướn mày, nói:
- Chẳng lẽ ngươi là...
Lý Kỳ cười nói:
- Điện hạ, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, điều này cần một quá trình, chứ không phải là sự việc một sớm một chiều, nhưng ngươi không thể dán hai chữ “kẻ yếu” lên trên trán được. Điều này không chỉ đối với người hay là đối với mình, cũng không phải là một chuyện tốt. Có nhiều thứ, rong lòng chúng ta hiểu là được. Chỉ cần chúng ta tự mình biết, vậy cũng không phải là lừa mình dối người rồi, đây chỉ là một loại sách lược thôi.
Triệu Giai thoáng gật đầu, nói:
- Ta hiểu được.
Nói xong y lại thở dài, nói:
- Tuy nhiên, nơi này có rất nhiều người đều đang lừa mình dối người, không, phải nói ngươi cũng tự lừa gạt mình rồi.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Ta có lẽ sẽ không thừa nhận.
Triệu Giai cười ha hả nói:
- Mặc dù ngươi thừa nhận cũng sẽ không có người tin tưởng, ít nhất bọn họ sẽ không nguyện ý đi tin tưởng sự thật này.
Chỉ sợ không nguyện ý nhất đúng là cha ngươi rồi. Lý Kỳ cười, nói sang chuyện khác:
- Ta muốn đi phục mệnh của Hoàng thượng, cùng đi chứ.
Triệu Giai quay đầu liếc nhìn đám người Tống Huy Tông, thở dài:
- Thôi đi, ta còn hẹn Chủng Công, lát nữa sẽ đến.
- Vậy ta cáo từ trước.
- Ừ. Ngươi đi đi.
Sau khi từ biệt Triệu Giai, Lý Kỳ đi tới bên Tống Huy Tông, chỉ thấy đám người Vương Phủ, Cao Cầu, Lý Bang Ngạn, Chu Miễn, Hột Thạch Liệt Bột Hách đều ở đó, nhìn qua dường như bọn họ đang tán gẫu rất vui vẻ.
Lý Kỳ tiến lên một bước hành lễ nói:
- Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.
Tống Huy Tông giật mình, quay đầu nhìn phía Lý Kỳ, đột nhiên cười ha hả nói:
- Lý Kỳ, cuối cùng ngươi đến rồi. Mau mau miễn lễ.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Tống Huy Tông tán dương nhìn hắn một cái, cười nói:
- Ngươi quả nhiên không làm trẫm thất vọng, hôm nay nghi thức kéo cờ và duyệt binh, ngươi đều làm vô cùng tốt, trẫm rất hài lòng. Hơn nữa, hôm nay Trẫm cũng hết sức vui vẻ, ngươi muốn cho trẫm thưởng ngươi như thế nào.
Lý Kỳ cực kỳ dối trá nói:
- Có thể làm việc vì Hoàng thượng, đó là vinh hạnh của vi thần, cũng là chuyện thuộc bổn phận của vi thần, không dám đòi thưởng.
Tống Huy Tông lắc đầu nói:
- Không, hôm nay ngươi lập nhiều công lớn như thế, dương oai danh quốc gia của Đại Tống ta, nên thưởng, hơn nữa phải thưởng nhiều. Chỉ có điều nên thưởng mấy thứ gì đây nhỉ?
Y nhíu mày nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- Nghe nói hôm nay bộ pháp những binh lính kia đi cũng đều là ngươi dạy hay sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Ừ. Không tệ, không tệ, không thể tưởng được ngươi còn có tài năng thống quân như thế.
Tống Huy Tông thoáng gật đầu, nói:
- Như vậy đi, vừa lúc hiện giờ Đồng Thái úy hàng năm ở bên ngoài, Xu Mật Viện khuyết thiếu nhân tài, trẫm mệnh cho ngươi nhậm chức Đồng Tri Xu Mật Viện sự.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều chấn động.
Đồng Tri Xu Mật Viện sự chính là nhân vật số hai Xu Mật Viện, là chức quan nhị phẩm. Chức quan này thật đúng là không nhỏ nha, bởi vậy có thể thấy được Tống Huy Tông vô cùng yêu thích Lý Kỳ.
Lý Bang Ngạn bỗng nhiên đứng ra nói:
- Hoàng thượng, Kinh tế sứ tuổi còn trẻ đã là quan lớn Tam phẩm, nếu lại tăng. Sợ khiến người dị nghị.
Gã nói không hề sai, hai mươi sáu tuổi làm quan lớn Tam phẩm, đã là cực kỳ ít thấy, nếu lại tăng như lời nói. Vậy thì thật là nguy rồi.
Vương Phủ âm thầm nhíu mày, Xu Mật Viện vẫn luôn là bộ môn chủ yếu cân nhắc thực lực Tể tướng, nếu để cho Lý Kỳ vào Xu Mật Viện đối với lão mà nói cũng thật không phải là một chuyện tốt. Nhưng lão lại không tiện ngăn cản, bởi vì lúc trước lão một năm nhảy liền tám bậc, so với Lý Kỳ còn mãnh liệt hơn, người không tư cách nói chuyện nhất chính là lão. Tuy nhiên lúc này lão cũng bất chấp nhiều như vậy, vội hỏi:
- Lời Tả tướng nói không sai, hơn nữa Kinh tế sử hắn hiện giờ đảm nhiệm chức vị trọng yếu ở Tam nha, hơn nữa làm việc cực kỳ xuất sắc, nếu tùy tiện điều động, chỉ sợ sẽ phản ngược lại.
Hiện giờ chỉ cần Lý Kỳ lập nhiều công lớn, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn đều cảm thấy gấp vô cùng, bởi vì bọn họ đều không thể đoán trước Lý Kỳ đến tột cùng chọn bên nào. Hơn nữa Lý Kỳ lại rất thân cận với Thái Kinh. Phải biết rằng Thái Kinh cùng hai người bọn họ đều có mâu thuẫn, bọn họ cũng đều là phòng bị việc chưa xảy ra.
Cao Cầu đột nhiên đứng ra nói:
- Thần tán thành.
Y dĩ nhiên không muốn Lý Kỳ rời khỏi Tam Nha. Nếu Lý Kỳ bị điều đi Xu Mật Viện, vậy liền trở thành người của Đồng Quán, khoản này chẳng phải quá rõ ràng rồi.
Đám người Bạch Thì Trung cũng đứng ra nói:
- Thần tán thành.
Chỉ có Chu Miễn và số ít vài người không lên tiếng.
Tuy rằng bọn họ đều là mỗi người đều mang tâm tư, nhưng là mục đích của bọn họ cũng giống nhau.
Tống Huy Tông thấy các đại thần đều phản đối, không khỏi nhíu mày, hiện giờ sứ thần Kim quốc Hột Thạch Liệt Bột Hách ngay ở bên cạnh, nếu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Quần thần thấy sắc mặt Tống Huy Tông không hài lòng, trong lòng đều kịp phản ứng lại, âm thầm không ngừng kêu khổ.
Cao Cầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, nói:
- Hoàng thượng, vi thần có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Cao ái khanh có chuyện cứ nói đừng ngại.
Cao Cầu vuốt cằm nói:
- Vi thần nghĩ đến Lý Kỳ mặc dù có tài năng, nhưng dù sao tuổi còn ít, kinh nghiệm không đủ, chỉ sợ không thể đảm nhiệm Đồng tri viện, cho nên vi thần đề nghị để Lý Kỳ kiêm nhiệm giám sự Quân Khí Giám, kể từ đó, vừa có thể để cho hắn được rèn luyện, vừa có thể khiến tài năng của hắn được phát huy hết sức, Đại Tống ta cũng sẽ được lợi, có thể nói là một công ba việc.
Ặc. Cầu ca à, một chiêu này của huynh thật sự là cực kỳ xinh đẹp, rất mịe nó hiểu ta. Trong lòng Lý Kỳ không khỏi mừng rỡ, kỳ thật hắn cũng không muốn đi Xu Mật Viện, dù sao Đồng Quán ở nơi đó, hắn lại không làm chủ được đại sự, hơn nữa Đồng Quán người này thích tham dự tranh giành giữa các đảng, không bằng dừng lại ở Tam Nha cùng Cầu ca tham tiền này lăn lộn. Nhưng Quân Khí Giám hắn sớm đã muốn hạ thủ, chỉ có điều chưa tìm thấy cơ hội, nhưng mà, lần này thật đúng là cơ hội thật tốt nha.
Vương Phủ và Lý Bang Ngạn không khỏi liếc nhau một cái, hai người đều là cau mày, Quân Khí Giám là một khối thịt béo lớn, cất giấu trong đó lợi nhuận thật lớn, nếu rơi vào trong tay Lý Kỳ, đối với mọi người cũng không tốt. Nhưng hai người bọn họ lại không dám phản đối nữa rồi, dù sao luôn mãi bác bỏ thể diện hoàng thượng thật sự cũng không phải một chuyện sáng suốt, biết đâu ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Hiện giờ bọn họ chỉ có thể khẩn cầu Tống Huy Tông phủ quyết đề nghị của Cao Cầu.
Tống Huy Tông nghe được trong mắt sáng ngời, lại nghĩ tới ngày ấy đang đánh cuộc trên thuyền, một hồi ngôn luận cua Lý Kỳ kia, bèn gật đầu cười nói:
- Đề nghị của Cao ái khanh và trẫm thật sự là không mưu mà hợp.
Dừng một chút, y lại quay sang nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi nghĩ sao?
Lý Kỳ vội chắp tay nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần chắc chắn toàn lực ứng phó, tranh thủ đem truyền thống tốt đẹp của Quân Khí Giám Đại Tống ta phát dương quang đại, để cho binh lính Đại Tống ta có thể có được vũ khí càng tiên tiến, cũng mang đến cho Đại Tống càng nhiều ích lợi hơn nữa.
Tống Huy Tông sớm đã coi Lý Kỳ là phúc tướng của mình, tràn đầy tin tưởng đối với hắn, hơn nữa một câu cuối cùng kia của Lý Kỳ cũng vô cùng xuôi tai, nói:
- Tốt lắm, giờ trẫm phong khanh nhậm chức giám sự Quân Khí Giám, ngươi cũng không được phụ kỳ vọng của trẫm đó.
- Vi thần tuân mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.