Bắc Tống Phong Lưu

Chương 751: Quân Khí Giám hủ bại

Nam Hi

22/12/2015

Hôm sau.

Trải qua trắng đêm cố gắng ở nhà máy in ấn, bản mới nhất của Tuần san Đại Tống Thời đại rốt cục ra lò trước khi tảng sáng, tất cả nội dung miêu tả bên trong đều là đủ loại phát sinh trong ngày mùng một tháng tám, nhưng còn chưa tới giờ Tỵ cũng đã bị cướp giật không sạch sẽ.

Hiện giờ bất kể là quán trà hay là quán rượu, đều có thể nghe thấy đám văn sĩ khó chịu này đọc diễn cảm bài văn trên trang bìa Tuần san Đại Tống Thời đại.

Bởi vì đám dân chúng còn xem chưa thấy thỏa, hiện giờ dư vị vẫn còn. Một tấm báo chí nho nhỏ, cũng rất dễ kích thích tiêu dùng.

Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, đây không phải chấm dứt, mà là một khởi đầu mới, ngày bận rộn cũng theo nhau mà đến.

Ngày hôm nay, thánh chỉ bổ nhiệm Lý Kỳ làm tân nhậm giám sự Quân Khí Giám đã được ra rồi.

Lý Kỳ tiếp nhận thánh chỉ, ngửa đầu nhìn trời xanh, thì thào thì thầm:

- Khiêm tốn lâu như vậy, cũng đến lúc nên nhúc nhích rồi.

Bắc Tống đều dùng hình thức xưởng chế tạo binh khí, bậc châu, quận bình thường đều gọi là Đô Tác Viện, quy mô không lớn, nhưng tương đối nhiều, nơi này một cái, nơi đó một cái, trong kinh thành thuộc loại bậc trung ương, sắp đặt các loại xưởng chế tác vũ khí như xưởng nam bắc, viện cung nỏ, viện tạo tiễn v…v.

Thành Nam, viện cung nỏ, đây cũng là xưởng vũ khí lớn nhất trong kinh thành, dù sao cung tiễn thủ triều Tống chiếm sáu mươi phần trăm của quân đội.

- Rầm rầm rầm!

Chỉ thấy một đội đại khái do năm mươi người tạo thành đội ngũ đứng ở trước cửa lớn viện cung nỏ, những người này mỗi người đều mặc phục sức cấm quân, hiển nhiên bọn họ đều là cấm quân. Một người đứng đầu dùng sức gõ cửa, lớn tiếng hét lên:

- Mở cửa, mở cửa. Nhanh mở cửa.

Người này chính là Ngưu Cao.

Một lát, một người nam nhân trung niên liền ra mở cửa. Người này còn chưa kịp thấy rõ ràng, đội cấm quân kia liền vọt vào, đứng chỉnh tề ở hai bên.

Người nọ trực tiếp bị dọa cho bối rối, nói:

- Các ngươi là ai? Các ngươi có biết đây là nơi nào không?

Ngưu Cao bước vào, tay cầm một tấm lệnh bài. Reo lên:

- Ta đương nhiên biết đây là nơi nào. Chúng ta là phụng mệnh lệnh của tân nhiệm giám sự, tới đây kiểm tra hàng mẫu thí điểm. Giám sự nói, ai dám ngăn trở, lấy quân pháp xử lí.

Nói xong y lại cất cao giọng nói:

- Thi hành mệnh lệnh.

- Vâng.

Những binh lính kia nhanh chóng đi vào bên trong xưởng.

Bên trong nhất thời truyền đến một trận xôn xao.

Rất nhanh, lại có một người đi ra, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người khá khôi ngô. Người nọ vừa thấy Ngưu Cao, âm dương quái khí cười nói:

- Ơ, ta tưởng là ai hống hách như vậy, hóa ra là Ngưu giáo đầu.

Ngưu Cao mặt không đổi sắc nói:

- Hóa ra là Tạ giám tác, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Người này tên là Tạ Trường Văn, chuyên môn giám quản viện cung nỏ đấy, lệ thuộc Quân Khí Giám, nhưng cũng chỉ là một tiểu đầu mục, tuy nhiên xem thân hình của gã kia, phỏng chừng mò béo bở cũng không ít.

Tạ Trường Văn ha hả nói:

- Ngưu giáo đầu. Các ngươi đây là làm gì nha? Viện cung nỏ chúng ta cùng cấm quân các ngươi từ trước đến nay là nước giếng không phạm nước sông.

Ngưu Cao thản nhiên nói:

- Ta là phụng mệnh làm việc.

- Phụng mệnh làm việc?

Tạ Trường Văn ha hả cười, hỏi:

- Phụng mệnh của ai?

- Tất nhiên là Giám sự mới nhậm chức.

- Hả? Giám sự nới nhậm chức? Vì sao ta chưa từng nghe qua?

Tạ Trường Văn cười lạnh nói.

Ngưu Cao liếc mắt nhìn gã, biết là gã cố ý nói như vậy, tương kế tựu kế nói:

- Ngươi không có nghe nói. Cũng hẳn là vậy, bởi vì ngươi còn chưa đủ tư cách.

Tạ Trường Văn cả giận nói:

- Ngưu Cao, ngươi chớ khinh người quá đáng, ngươi chẳng qua chỉ là một cái giáo đầu nho nhỏ mà thôi.

Ngưu Cao hỏi ngược lại:

- Vậy thì thế nào?

- Ngươi được lắm. Ngươi đợi đó, ta nhất định phải báo cáo ngươi lên trên.

Tạ Trường Văn tức giận dựng râu trừng mắt.

Ngưu Cao nhếch môi cười nói:

- Báo cáo về ta? Tìm ai cáo? Lý giám sự? Muốn như thế thật sao, vậy ngươi có thể miễn đi. Bởi vì không quá mấy ngày nữa, giám sự tự tới tìm các ngươi.

Tạ Trường Văn ngẩn ra, trong mắt toát ra một loại khiếp đảm, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm không lành.

Một lát sau, những binh lính kia liền từ trong xưởng đi ra, trong tay người nào cũng là các loại cung.

Tạ Trường Văn nói:

- Các ngươi làm cái gì vậy? Vũ khí của viện Cung nỏ lại có thể tùy ý lấy đi.

Ngưu Cao lắc lệnh bài trong tay, cười nói:

- Tạ giám tác, ta đây là phụng mệnh làm việc.

- Ngươi dám.

Ngưu Cao không để ý tới gã, nói với thuộc hạ:

- Thu đội. Đại nhân vẫn đang đợi đó.



Cũng trong cùng một lúc, đám người Nhạc Phi, Nhạc Phiên, Lương Hùng suất lĩnh bộ hạ của mình đánh bất ngờ vào tất cả các xưởng chế tác vũ khí ở Kinh Sư, động tác hết sức nhanh chóng, đến nhanh, đi cũng nhanh.

Trong lúc nhất thời là gió nổi mây phun.

Ngày thứ hai, trong văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn công ty.

- Buồn cười, buồn cười! Binh lính Đại Tống ta dùng tính mạng đi để bảo vệ quốc thổ, nhưng loại sản phẩm thấp kém này không phải để cho binh lính Đại Tống ta không công đi toi mạng sao? Đáng giận, thật sự là quá ghê tởm.

Lý Kỳ nhíu mày ngưng mắt nhìn mấy món vũ khí và vài món khôi giáp trên bàn, bỗng nhiên vỗ mạnh bàn một cái, đứng vụt lên. Khi hắn nghe được Ngưu Cao nói, tất cả vũ khí toàn bộ đều không phù hợp tiêu chuẩn, thậm chí rất nhiều vũ khí ngay cả một nửa yêu cầu đều không có đạt tới, giận tới mức thở không ra hơi. Hắn đã sớm biết Quân Khí Giám hủ bại, nhưng hắn thật không ngờ đã hủ bại tới tình trạng này. Ưu thế của Đại Tống nằm ở vũ khí, nhưng ở thời điểm nguy nhất này, hiện giờ lại biến thành một khâu yếu nhất, bảo hắn sao không tức giận.

Tên lỗ mãng Mã Kiều tiến lên trước, tùy tay cầm lấy một cây đại đao, lắc lắc, chỉ nghe rầm rầm vài tiếng, bỗng nhiên, gã mạnh mẽ vung đâm xuống đất, khiến Ngưu Cao sợ tới mức nhảy vụt lùi lại. gã và Mã Kiều coi như là quen biết đã lâu, biết thằng nhãi này thần kinh rất không bình thường, thật không dám đứng quá gần với thằng nhãi này, có nguy hiểm đến tính mạng nha.

Chỉ nghe “đang” một tiếng, lại nghe được “đang đang đang” vài tiếng.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chuôi đao trong tay Mã Kiều, mà cây đại đao ban đầu kia đã bị cắt thành ba phần, lại là một trận tim đau thắt.

- Oa! Đao này có thể đánh trận sao? Cho trẻ con chơi còn tạm được.

Mã Kiều kinh ngạc nhìn cán đao trong tay mình, rồi lập tức quay sang Ngưu Cao khẩn khoản nói:

- Ngưu huynh đệ, vũ khí của ta vẫn là tự ta đi làm thôi, cũng không nhọc phiền đến các ngươi, dùng thứ vũ khí này, không bằng dùng tay không còn hơn.

Ngưu Cao nghe vậy mặt già đỏ lên, không nói nên lời. Người này nói chuyện thật sự là quá chế nhạo người ta rồi.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Mã Kiều, ngươi làm cái gì thế? Ngươi muốn thử cũng không biết ra ngoài thử sao, ngươi nhìn đi, sàn nhà ta đều bị ngươi cạo sờn rồi, lần sau làm phiền ngươi trước khi làm việc gì, dùng đầu óc ngươi nghĩ kỹ trước được không.

Mã Kiều ngượng ngùng nói:

- Rất xin lỗi. Rất xin lỗi, ta đây chỉ là không kìm lòng nổi.

- Vậy ngươi bớt phát điên đi, lão tử đang phiền lắm rồi.

Lý Kỳ tức giận nói.

Ngưu Cao hỏi:

- Phó soái, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?

Mã Kiều trợn trắng mắt nói:

- Việc này còn phải hỏi, dĩ nhiên là tra rõ nha. Việc lớn như thế, có thể nào bỏ mặc không quan tâm hay sao.

- Hắc! Mã Kiều, đến tột cùng ngươi là lão Đại, hay ta là lão Đại?

Mã Kiều khẩn trương cúi đầu không nói.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn gã, lại quay sang nói với Ngưu Cao:

- Trước tiên để ta suy nghĩ đã.

Hắn chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng làm việc.

Lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa, lập tức truyền đến thanh âm của Tiểu Ngọc:

- Lý đại ca, Trịnh quan nhân có chuyện tìm huynh.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Trịnh quan nhân là ai?

- Kinh tế sứ, là ta, Trịnh Nhị Lang.

- Trịnh Nhị ca?

Lý Kỳ sửng sốt, lập tức nói với Ngưu Cao:

- Ngưu Cao, việc này liên quan rất lớn. Ta còn phải suy nghĩ một chút, ngươi đi về trước đi, tuy nhiên việc này không được truyền đi, biết không?

- Ty chức hiểu được.

- Nhớ rõ. Cầm thứ đó lên.

- Vâng.

Ngưu Cao và Mã Kiều cầm lấy vũ khí trên bàn, liền mở ra cửa, chỉ thấy Trịnh Dật và Tiểu Ngọc đứng ở trước cửa, hai người gật đầu chào Trịnh Dật. Sau đó liền đều đi ra ngoài.

Lý Kỳ chắp tay nói với Trịnh Dật:

- Không biết Trịnh Nhị ca đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, thứ tội. Thứ tội.

- Không dám làm phiền đại nhân đại giá.

Trịnh Dật chắp tay đáp lễ nói.

Lý Kỳ chìa tay ra nói:

- Mau mau mời vào.

- Đa tạ.

Đợi Trịnh Dật đi vào, Lý Kỳ đóng cửa lại, cười nói với Trịnh Dật:

- Trịnh Nhị ca là tới tìm phu nhân đúng không. Phu nhân đang ở bên trong nghe trộm ta nói chuyện, rất nhanh sẽ ra ngay thôi.

Hắn vừa dứt lời, Tần phu nhân liền mở cánh cửa kia ra. Chỉ thấy Tần phu nhân bộ mặt tức giận đứng ở trước cửa, nói:

- Lý Kỳ, ngươi lại đang nói hươu nói vượn gì đấy?

Lý Kỳ nhún nhún vai cười nói:

- Sự thật mạnh hơn hùng biện.

Hắn nói xong an vị trở về.

Tần phu nhân lúc này mới bừng tỉnh ngộ, biết mình bị Lý Kỳ lừa, trong lòng hối hận không thôi.

Cũng may Trịnh Dật khá hiểu biết Tần phu nhân, cười ha hả, nói:

- Tam nương, đã lâu không gặp rồi.

- Nhị ca.



Tần phu nhân hơi xấu hổ, nhẹ nhàng thi lễ.

Trịnh Dật gật đầu cười, nói với Lý Kỳ:

- Kinh tế sứ, kỳ thật lần này ta tới tìm ngươi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Tìm ta sao?

Trịnh Dật gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta muốn đến nơi này của các ngươi làm việc?

- Cái gì!

Lý Kỳ và Tần phu nhân đều đồng thanh kêu lên kinh ngạc.

Vừa dứt lời, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lẫn nhau đều là hoang mang.

Tần phu nhân vội hỏi:

- Nhị ca huynh...

Trịnh Dật không đợi Tần phu nhân nói cho hết lời, lên tiếng:

- Tam nương, muội chớ nên hiểu lầm, kỳ thật ta trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định đấy. Không sai, ở quê nhà ta vốn hy vọng ta đi Lễ Bộ nhậm chức, nhưng muội cũng biết, mấy năm này ta đều quá đần độn rồi, thân thể này xương cốt đều gỉ sét, cũng không biết còn có thể đi hay không, cho nên...

Y vốn xuất thân là tiến sĩ, hơn nữa lại là người có công, kỳ thật mấy năm trước y có thể làm quan rồi, chẳng qua là khi đó y nản lòng thoái chí, lại sợ chính mình không kìm nổi đi Tần gia khiến Tần phu nhân khó xử, vì thế liền rời nhà trốn đi, sống bên ngoài vài năm. Dù vậy, nương theo thực lực của Trịnh gia, cùng với lời của y, muốn làm quan vậy thì rất đơn giản.

Lý Kỳ cười nói:

- Cho nên huynh đã nghĩ đến chỗ của ta rèn luyện, tìm một chút tin tưởng rồi mới trở về.

Trịnh Dật cười khổ nói:

- Cũng có thể nói như vậy.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Không nói đến ta có tuyển dụng huynh hay không, nhưng một khi ta tuyển dụng huynh rồi, huynh phải làm một năm trở lên, huynh nên suy nghĩ kỹ càng.

Trịnh Dật gật gật đầu nói:

- Việc này ta biết rồi, một năm không nhiều không ít, vừa vặn.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói:

- Tốt lắm. Tuy nhiên, vẫn phải chiếu theo quy củ, như vậy đi, lần này sẽ do phu nhân đến phỏng vấn huynh.

Tần phu nhân cau mày nói:

- Vì sao là ta?

Lý Kỳ nhếch miệng lên, nói:

- Ta sợ ta tự tiện làm chủ, phu nhân lại mắng ta.

- Ngươi.

Tần phu nhân hừ một tiếng, quay đầu lại, nói với Trịnh Dật:

- Nhị ca, huynh đã suy nghĩ kỹ càng chưa?

Trịnh Dật gật gật đầu nói:

- Ta đã suy nghĩ vô cùng kĩ càng, hơn nữa nhà ta cũng đã đồng ý.

Tần phu nhân thoáng gật đầu, lại nói với Lý Kỳ:

- Nếu ngươi để cho ta tới phỏng vấn Nhị ca, ta đây không cần hỏi gì cả, tài học của Nhị ca ta hiểu rất rõ, trong công ty này bất kỳ một chức vị nào huynh ấy đều có thể đảm nhiệm.

Bất kỳ một chức vị nào? Lý Kỳ buồn bực nói:

- Phu nhân, phu nhân có thể nghĩ tới cảm thụ của ta một chút hay không.

Trịnh Dật cũng ngượng ngùng nói:

- Tam nương, muội quá đề cao ta.

Tần phu nhân thản nhiên nói:

- Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi.

Trả thù! Trắng trợn trả thù! Lý Kỳ theo lý giành nói:

- Ta cũng không hề không cho phép phu nhân nói láo !

Người này da mặt đến tột cùng là làm bằng cái gì vậy chứ? Tần phu nhân lắc đầu than nhẹ một tiếng, trầm mặc mà chống đỡ.

Tần phu nhân không lên tiếng, Lý Kỳ thật đúng là không có cách nào với nàng, đành phải nói với Trịnh Dật:

- Nếu phu nhân đều nói như vậy, vòng thứ nhất phỏng vấn này coi như là huynh qua, ồ, ta thiếu chút nữa đã quên hỏi huynh, huynh là đến thử chức vị gì vậy?

- Phòng thu chi.

Cũng tốt, hiện giờ bộ phận kế toán đang cần người. Lý Kỳ gật gật đầu, bỗng nhiên cau mày nói:

- Nhưng bộ phận kế toán của công ty chúng ta đều là dùng phép tính kiểu mới, huynh?

Trịnh Dật cười nói:

- Đại nhân không biết đó thôi, khi ta vừa mới trở lại kinh thành, cũng từng nghe tới phép tính kiểu mới kia của đại nhân, cũng nghiên cứu qua, cho ta làm quen vài ngày, hẳn là không có vấn đề gì.

Về phương diện học vấn, từ trong xương cốt y kỳ thật vẫn rất kiêu ngạo.

- Vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ ha hả cười, nói:

- Như vậy đi, đợi lát nữa ta kêu Ngô đại thúc đến phỏng vấn huynh, lão nói được thì được rồi.

Trịnh Dật gật gật đầu nói:

- Đa tạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook