Chương 865: Quân thần vô sỉ 1
Nam Hi
01/06/2018
Tám mươi vạn quan!
Mờ ám! Nhất định là có mờ ám!
Vù vù vù!
Ánh mắt tất cả mọi người trong đại điện đều tập trung vào người Lý Kỳ. Trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận, tức giận không phải vì Lý Kỳ kiếm bỏ túi riêng, dù sao cũng là đạo làm quan, mà là số tiền này thật sự quá nhiều, quả thật tức giận do nhân thần cộng lại.
Nhân vật chính Lý Kỳ cũng tối sầm lại, chỉ trong chớp mắt đã hóa ra tám trămngàn quan, quá kinh khủng, lão tử rõ ràng chỉ cầm bốn trăm ngàn quan mà thôi, ngươi đây không phải là vu cáo hãm hại ta sao. Cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu được, Hoàng Tín Nhân này chắc chắn đã bỏ bớt bộ phận gia công, hoặc nói gã hoàn toàn đã quên, lúc trước bọn họ và đám người Vương Phủ chật vật thảm hại vì tiêu diệt tham ô quân tư. Cười thầm, tốt nhất thì, ta không tìm các ngươi làm phiền, ngược lại các ngươi còn tự mình tìm đến cửa, không giáo huấn các ngươi, các ngươi còn chưa biết hoa này vì sao đỏ như vậy. Hắn híp mắt nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, đối với chuyện này, vi thần cũng cảm thấy hết sức tò mò. Nhưng vi thần có sổ sách, mỗi khoản đều rất rõ ràng, nếu tổng số đúng như vậy, vậy không biết Hoàng đại nhân là tính ra con số tam mươi vạn quan như thế nào vậy?
Hoàng Tín Nhân cười nói:
- Kinh tế sử hình như đã quên, nhiệm vụ Tam ty chúng tôi là gì.Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không quên, không quên, cũng không dám quên, Tam ty các ngươi quản lý tài chính của thiên hạ.
- Đúng vậy. Hoàng Tín Nhân gật đầu, nói:
- Vũ khí còn lại trong kho quân khí của các ngươi hiện nay, cũng với mỗi khoản vũ khí được cấp ra, các ngươi đều ghi chép tỉ mỉ lại, căn cứ vào số liệu các ngươi đưa cho ta, Tam ty chúng ta tối qua cũng tính ra Đại Tống chúng ta trong giao dịch lần này, số lợi nhuận thu được, tuyệt đối không chỉ trăm vạn quan.
Gã nói xong liền rút một quyển sổ trong tay áo, vừa chắp tay đưa cho Tống Huy Tông vừa nói:
- Đây là tính toán Diêm thiết ty chúng thần đã làm suốt đêm, mời Hoàngthượng xem qua.
Tống Huy Tông khẽ trừng mắt nhìn Lý Kỳ, tựa như đang nói, người ta đều đã lấy chứng cớ ra rồi, ngươi còn gì để nói nữa đây, nói:
- Trình lên.
- Vâng.
Tiểu tử này thật sự rất to gan lớn mật, dù Quân Khí Giám ngươi buôn bán thứ gì, thì cũng không trốn khỏi bàn tay của Tam ty, dù sao ngươi vẫn còn quá trẻ. Thái Kinh cau mày, cảm thấy lo lắng, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nhưng thấy thấy Lý Kỳ đứng đó, dáng vẻ không hề sợ hãi, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã có chuẩn bị rồi sao.Đám người Cao Cầu đối với tình trạng lúc này và vẻ mặt của Lý Kỳ cảm thấy vô cùng hoang mang, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tống Huy Tông nhìn kỹ quyển sổ cầm trong tay, trải qua việc lần trước của Ứng Phụng Cục, ông ta đối với quan viên kiếm tiền bỏ túi riêng căm thù đến tận xương tủy. Càng nhìn xuống, vẻ mặt tức giận của ông ta lại càng rõ ràng.
Bè lũ Thái Du và đầu sỏ Tam ty nhìn thấy, đều mỉm cười thắng lợi.
Qua nửa ngày, Tống Huy Tông mới đóng tấu chương lại, ném dưới chân Lý Kỳ, thản nhiên nói:
- Tự ngươi xem đi. Giọng điệu tuy rằng bình thản. Nhưng ai cũng cảm nhận được tức giận ẩn chứa trong đó.Lý Kỳ nhặt tấu chương lên, cười ha ha nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần không nhìn cũng biết nội dung bên trong là gì, hơn nữa vi thần cho rằng tấu chương này chính là vô cớ gây rối, mà trình độ nhiều nhất cũng chỉ bằng đứa bé ba tuổi.
- Cái --- cái gì? Hoàng Tín nhân kinh ngạc nói.
Thái Du lập tức đứng ra, chỉ vào Lý Kỳ, tức giận nói:
- Hay cho tên Lý Kỳ nhà ngươi, lời của ngươi rõ ràng là không để Tam ti vào mắt, tiền mỗi ngày qua Tam ty đâu chỉ trăm vạn quan, chỉ chút sổ sách này của các ngươi , tam ty sẽ tính sai sao. Ngươi dám đánh đồng Tam ty với đứa trẻ ba tuổi, rõ ràng chính là sỉ nhục Tam ty, sỉ nhục Đại Tống chúng ta, sỉ nhục cả Hoàng thượng, vi thần thỉnh cầu xin Hoàng thượng trị Lý Kỳ tội bất kính.Đổ mồ hôi! Có cần khoa trương như vậy không! Ta chỉ tùy tiện so sánh thôi mà! Lý Kỳ cười ha ha, sửa sang tay áo, chậm rãi nói:
- Ta cũng không nói Tam ty tính sai, ta chỉ nói là cách tính của họ không đúng. Còn nữa, đây là chuyện của Quân Khí Giám chúng ta, không có bất kỳ liên quan gì đến Anh quốc công, ngươi kích động như vậy làm gì.
- Ngươi ---!
Thái Du trợn trừng hai mắt, lập tức liếc nhìn Tống Huy Tông, nhưng Tống Huy Tông im lặng khiến gã nuốt lời định nói trở vào.
Thái Kinh không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ, thật là quái lạ, vì sao Du nhi mỗi lần gặp Lý Kỳ, đều liên tiếp phạm phải sai lầm nhỏ nhặt.Đủ loại chuyện qua lại khiến Tống Huy Tông cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, hơn nữa lời nói Lý Kỳ lại có một hàm nghĩa khác. Trong lòng nghĩ vẫn là đừng kết luận bừa bãi là tốt nhất, vì vậy yên lặng theo dõi diễn biến.
- Cách tính không đúng? Ngược lại ta đây muốn nghe cao kiếm của kinh tế sử.
Hoàng Tín Nhân hừ nói.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Trước tiên ta xin kể cho chư vị nghe một câu chuyện.
Kể câu chuyện?
Mọi người đều sửng sốt.Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lý Kỳ liền nói:
- Thời xưa có một vị tướng quân trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn phụng mệnh vận chuyển lương thảo đến tiền tuyến, hắn liền gọi trinh sát đến hỏi thăm, cần bao nhiêu ngày mới có thể đến tiền tuyến? Vị trinh sát đó nói phải nửa tháng mới đến, vị tướng quân trẻ tuổi tính toán xong ngày liền xuất phát, nhưng trên đường đi đột nhiên gặp cơn mưa to, núi bị lở, chỉ có thể đi đường vòng mà thôi, kết quả một tháng sau mới đến tiền tuyến, thế nên làm lỡ mất thời cơ chiến đấu, tạo thành tổn thất to lớn.
Tống Huy Tông cau mày, nói:
- Lý Kỳ, hiện giờ đang nói chuyện sổ sách, câu chuyện của ngươi đợi lát nữa nói sau
Lý Kỳ cười nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, thần đã nói xong rồi. Thần muốn mượn chuyện nàyđể nói với Hoàng đại nhân, bất cứ việc gì không thể chỉ dựa vào lý tưởng để tính toán, mà còn phải suy xét đến tình hình thực tế. Vị trinh sát kia nói nửa tháng là có thể tới, không sai, nhưng hắn không ngờ trên đường gặp sự cố ngoài ý muốn, cho nên ăn phải quả đắng. Hoàng đại nhân cũng có chút mùi vị này.
Hoàng Tín Nhân cười nói:
- Thật buồn cười, chẳng lẽ trời mưa, lở đất, lợi nhuận ngươi kiếm được sẽ ít đi?
Quân thần nghe được, đều ha ha cười to.
Lý Kỳ cũng cười, nói:
- Đương nhiên là không.
Đợi tiếng cười tắt dần, hắn mới nói:- Hoàng đại nhân, trước tiên chúng ta tính từ các khoản nhỏ. Từ mùng 2 cho tới nay, Quân Khí Giám của ta tiếp kiến tổng cộng hơn mười đợt khách, tiến hành tám vụ mua bán, dù có buôn bán thành công hay không, nhưng bọn họ đến đây, thì Quân Khí Giám vẫn phải tiếp đãi bọn họ. Ta không nói mấy thứ như đồ đáp lễ, nhưng bày tiệc nhất định phải có, chia đều mỗi đợt khách là bày hai bàn tiệc, mỗi bàn tiệc tính là mười quan tiền, tổng cộng tính là hơn 200 quan, khoản tiền này vốn dĩ là Tam ty các ngươi cung cấp, nhưng tới nay hoàn toàn là Quân Khí Giám chi ra, vậy chính là Quân Khí Giám tự mình trả, xin hỏi Hoàng đại nhân số tiền này có thể tính vào không?
Hoàng Tín Nhân sửng sốt, nói:
- Cho dù không tính vào, so sánh với trăm vạn quan, chỗ --- chỗ tiền lẻ này thì thấm vào đâu.
Mờ ám! Nhất định là có mờ ám!
Vù vù vù!
Ánh mắt tất cả mọi người trong đại điện đều tập trung vào người Lý Kỳ. Trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận, tức giận không phải vì Lý Kỳ kiếm bỏ túi riêng, dù sao cũng là đạo làm quan, mà là số tiền này thật sự quá nhiều, quả thật tức giận do nhân thần cộng lại.
Nhân vật chính Lý Kỳ cũng tối sầm lại, chỉ trong chớp mắt đã hóa ra tám trămngàn quan, quá kinh khủng, lão tử rõ ràng chỉ cầm bốn trăm ngàn quan mà thôi, ngươi đây không phải là vu cáo hãm hại ta sao. Cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu được, Hoàng Tín Nhân này chắc chắn đã bỏ bớt bộ phận gia công, hoặc nói gã hoàn toàn đã quên, lúc trước bọn họ và đám người Vương Phủ chật vật thảm hại vì tiêu diệt tham ô quân tư. Cười thầm, tốt nhất thì, ta không tìm các ngươi làm phiền, ngược lại các ngươi còn tự mình tìm đến cửa, không giáo huấn các ngươi, các ngươi còn chưa biết hoa này vì sao đỏ như vậy. Hắn híp mắt nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, đối với chuyện này, vi thần cũng cảm thấy hết sức tò mò. Nhưng vi thần có sổ sách, mỗi khoản đều rất rõ ràng, nếu tổng số đúng như vậy, vậy không biết Hoàng đại nhân là tính ra con số tam mươi vạn quan như thế nào vậy?
Hoàng Tín Nhân cười nói:
- Kinh tế sử hình như đã quên, nhiệm vụ Tam ty chúng tôi là gì.Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không quên, không quên, cũng không dám quên, Tam ty các ngươi quản lý tài chính của thiên hạ.
- Đúng vậy. Hoàng Tín Nhân gật đầu, nói:
- Vũ khí còn lại trong kho quân khí của các ngươi hiện nay, cũng với mỗi khoản vũ khí được cấp ra, các ngươi đều ghi chép tỉ mỉ lại, căn cứ vào số liệu các ngươi đưa cho ta, Tam ty chúng ta tối qua cũng tính ra Đại Tống chúng ta trong giao dịch lần này, số lợi nhuận thu được, tuyệt đối không chỉ trăm vạn quan.
Gã nói xong liền rút một quyển sổ trong tay áo, vừa chắp tay đưa cho Tống Huy Tông vừa nói:
- Đây là tính toán Diêm thiết ty chúng thần đã làm suốt đêm, mời Hoàngthượng xem qua.
Tống Huy Tông khẽ trừng mắt nhìn Lý Kỳ, tựa như đang nói, người ta đều đã lấy chứng cớ ra rồi, ngươi còn gì để nói nữa đây, nói:
- Trình lên.
- Vâng.
Tiểu tử này thật sự rất to gan lớn mật, dù Quân Khí Giám ngươi buôn bán thứ gì, thì cũng không trốn khỏi bàn tay của Tam ty, dù sao ngươi vẫn còn quá trẻ. Thái Kinh cau mày, cảm thấy lo lắng, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nhưng thấy thấy Lý Kỳ đứng đó, dáng vẻ không hề sợ hãi, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã có chuẩn bị rồi sao.Đám người Cao Cầu đối với tình trạng lúc này và vẻ mặt của Lý Kỳ cảm thấy vô cùng hoang mang, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tống Huy Tông nhìn kỹ quyển sổ cầm trong tay, trải qua việc lần trước của Ứng Phụng Cục, ông ta đối với quan viên kiếm tiền bỏ túi riêng căm thù đến tận xương tủy. Càng nhìn xuống, vẻ mặt tức giận của ông ta lại càng rõ ràng.
Bè lũ Thái Du và đầu sỏ Tam ty nhìn thấy, đều mỉm cười thắng lợi.
Qua nửa ngày, Tống Huy Tông mới đóng tấu chương lại, ném dưới chân Lý Kỳ, thản nhiên nói:
- Tự ngươi xem đi. Giọng điệu tuy rằng bình thản. Nhưng ai cũng cảm nhận được tức giận ẩn chứa trong đó.Lý Kỳ nhặt tấu chương lên, cười ha ha nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần không nhìn cũng biết nội dung bên trong là gì, hơn nữa vi thần cho rằng tấu chương này chính là vô cớ gây rối, mà trình độ nhiều nhất cũng chỉ bằng đứa bé ba tuổi.
- Cái --- cái gì? Hoàng Tín nhân kinh ngạc nói.
Thái Du lập tức đứng ra, chỉ vào Lý Kỳ, tức giận nói:
- Hay cho tên Lý Kỳ nhà ngươi, lời của ngươi rõ ràng là không để Tam ti vào mắt, tiền mỗi ngày qua Tam ty đâu chỉ trăm vạn quan, chỉ chút sổ sách này của các ngươi , tam ty sẽ tính sai sao. Ngươi dám đánh đồng Tam ty với đứa trẻ ba tuổi, rõ ràng chính là sỉ nhục Tam ty, sỉ nhục Đại Tống chúng ta, sỉ nhục cả Hoàng thượng, vi thần thỉnh cầu xin Hoàng thượng trị Lý Kỳ tội bất kính.Đổ mồ hôi! Có cần khoa trương như vậy không! Ta chỉ tùy tiện so sánh thôi mà! Lý Kỳ cười ha ha, sửa sang tay áo, chậm rãi nói:
- Ta cũng không nói Tam ty tính sai, ta chỉ nói là cách tính của họ không đúng. Còn nữa, đây là chuyện của Quân Khí Giám chúng ta, không có bất kỳ liên quan gì đến Anh quốc công, ngươi kích động như vậy làm gì.
- Ngươi ---!
Thái Du trợn trừng hai mắt, lập tức liếc nhìn Tống Huy Tông, nhưng Tống Huy Tông im lặng khiến gã nuốt lời định nói trở vào.
Thái Kinh không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ, thật là quái lạ, vì sao Du nhi mỗi lần gặp Lý Kỳ, đều liên tiếp phạm phải sai lầm nhỏ nhặt.Đủ loại chuyện qua lại khiến Tống Huy Tông cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, hơn nữa lời nói Lý Kỳ lại có một hàm nghĩa khác. Trong lòng nghĩ vẫn là đừng kết luận bừa bãi là tốt nhất, vì vậy yên lặng theo dõi diễn biến.
- Cách tính không đúng? Ngược lại ta đây muốn nghe cao kiếm của kinh tế sử.
Hoàng Tín Nhân hừ nói.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Trước tiên ta xin kể cho chư vị nghe một câu chuyện.
Kể câu chuyện?
Mọi người đều sửng sốt.Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lý Kỳ liền nói:
- Thời xưa có một vị tướng quân trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn phụng mệnh vận chuyển lương thảo đến tiền tuyến, hắn liền gọi trinh sát đến hỏi thăm, cần bao nhiêu ngày mới có thể đến tiền tuyến? Vị trinh sát đó nói phải nửa tháng mới đến, vị tướng quân trẻ tuổi tính toán xong ngày liền xuất phát, nhưng trên đường đi đột nhiên gặp cơn mưa to, núi bị lở, chỉ có thể đi đường vòng mà thôi, kết quả một tháng sau mới đến tiền tuyến, thế nên làm lỡ mất thời cơ chiến đấu, tạo thành tổn thất to lớn.
Tống Huy Tông cau mày, nói:
- Lý Kỳ, hiện giờ đang nói chuyện sổ sách, câu chuyện của ngươi đợi lát nữa nói sau
Lý Kỳ cười nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, thần đã nói xong rồi. Thần muốn mượn chuyện nàyđể nói với Hoàng đại nhân, bất cứ việc gì không thể chỉ dựa vào lý tưởng để tính toán, mà còn phải suy xét đến tình hình thực tế. Vị trinh sát kia nói nửa tháng là có thể tới, không sai, nhưng hắn không ngờ trên đường gặp sự cố ngoài ý muốn, cho nên ăn phải quả đắng. Hoàng đại nhân cũng có chút mùi vị này.
Hoàng Tín Nhân cười nói:
- Thật buồn cười, chẳng lẽ trời mưa, lở đất, lợi nhuận ngươi kiếm được sẽ ít đi?
Quân thần nghe được, đều ha ha cười to.
Lý Kỳ cũng cười, nói:
- Đương nhiên là không.
Đợi tiếng cười tắt dần, hắn mới nói:- Hoàng đại nhân, trước tiên chúng ta tính từ các khoản nhỏ. Từ mùng 2 cho tới nay, Quân Khí Giám của ta tiếp kiến tổng cộng hơn mười đợt khách, tiến hành tám vụ mua bán, dù có buôn bán thành công hay không, nhưng bọn họ đến đây, thì Quân Khí Giám vẫn phải tiếp đãi bọn họ. Ta không nói mấy thứ như đồ đáp lễ, nhưng bày tiệc nhất định phải có, chia đều mỗi đợt khách là bày hai bàn tiệc, mỗi bàn tiệc tính là mười quan tiền, tổng cộng tính là hơn 200 quan, khoản tiền này vốn dĩ là Tam ty các ngươi cung cấp, nhưng tới nay hoàn toàn là Quân Khí Giám chi ra, vậy chính là Quân Khí Giám tự mình trả, xin hỏi Hoàng đại nhân số tiền này có thể tính vào không?
Hoàng Tín Nhân sửng sốt, nói:
- Cho dù không tính vào, so sánh với trăm vạn quan, chỗ --- chỗ tiền lẻ này thì thấm vào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.