Chương 1589: Quyền thế
Nam Hi
26/10/2017
- Gì cơ?
Lý Kỳ trợn trừng hai mắt, há hốc miệng, vẻ mặt vô cùng khoa trương:
- Mẹ vợ, sao… sao mẹ lại nói vậy?
Bạch phu nhân nói:
- Rất đơn giản, bởi vì hết thảy chuyện này đều là Tần Cối đứng phía sau thao túng đấy.
Lý Kỳ đôi mắt hơi động đậy, ngoài miệng lại hiếu kỳ nói:
- Chuyện này không thể nào, Tần Cối không hề nói một câu nào, hơn nữa, việc này vẫn luôn là vây quanh Tam Ti, Hộ bộ, Quân Khí Giám, chẳng có chút quan hệ nào với Tần Cối.
- Gã nói hay không nói, chuyện này không quan trọng, là một quyền thần, rất nhiều chuyện không cần tự mình mở miệng, tự nhiên có người nói thay gã, chỉ cần kết quả có quan hệ với gã là được.
- Kết quả?
Lý Kỳ gãi đầu, nói:
- Kết quả có quan hệ với gã, nhưng đó hoàn toàn là nguyên nhân của mình con… chẳng lẽ ý mẹ nói là, Tần Cối đã sớm dự đoán được con sẽ nói như vậy à?
Bạch phu nhân ừ một tiếng, nói:
- Dưới chế độ của triều đình ta, nếu Tể tướng muốn nắm tài chính trong tay, quả thật là chuyện vô cùng không dễ dàng, nhưng nếu hoàn toàn mất đi đại quyền tài chính, vậy thì rất nhiều chuyện cũng sẽ phải chịu kiềm chế, đối với Tể tướng mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt, vì vậy mỗi một Tể tướng lên nhậm chức đều sẽ thử cướp đoạt đại quyền tài chính từ chỗ Tam Ti hoặc là Hộ bộ, cho dù là các hiền tướng Vương An Thạch, Tư Mã Quang cũng không ngoại lệ, về phần Thái Thái sư và Vương Phủ, ngươi hẳn là càng rõ hơn nữa, cách bọn họ nắm giữ tài chính, chính là Ứng Phụng Cục, lúc trước sự xuất hiện của Ứng Phụng Cục, ở một mức độ nào đó, cũng như là chia một phần đại quyền tài chính từ chỗ Tam Ti.
Lý Kỳ nói:
- Điều này con biết, nhưng nếu Tần Cối muốn xử lý Ứng Phụng Cục, vậy chẳng khác gì tự chuốc khổ vào thân.
- Không sai!
Bạch phu gật đầu nói:
- Làm thần dưới tay đương kim Hoàng thượng, nếu còn muốn lợi dụng Ứng Phụng Cục để đoạt tài quyền, đó là quyết định không thể được, mà Tam Ti lại tập hợp thành nhóm, lập ra Tam Ti Sứ, đủ thấy dụng tâm của hoàng thượng, như vậy thì con đường Tam Ti này cũng không thể đi qua được rồi. Nhưng Quân Khí Giám độc lập, buôn bán lượng lớn vũ khí, dẫn đến lượng tiền tích trữ của Quân Khí Giám càng ngày càng nhiều, đã trở thành nguồn thu chủ yếu của tài chính quốc gia. Cho dù là Tam Ti cũng không dám xem thường, đây cũng là cách duy nhất để Tần Cối có thể cướp lấy đại quyền tài chính.
Chẳng qua gã là Tể tướng, phàm là chuyện dính đến đại quyền tài chính, gã cũng không tiện trực tiếp chen chân vào, vì thế đã nghĩ ra cách này, đào hố cho ngươi nhảy vào trong. Hộ Bộ Thượng Thư đề nghị Tam Ti thu hồi quyền tài chính của Quân Khí Giám, chẳng qua chỉ là một cái cớ công khai mà thôi. Không thể không nói, cái cớ của gã vô cùng hay, thời cơ cũng vừa vặn, hiện giờ quốc khố trống không, sự xuất hiện của Tân Pháp, ở một mức độ nhất định, giảm bớt nguồn thu không ít của triều đình, Tam Ti cũng là không còn cách nào khác, nhưng Quân Khí Giám các ngươi lại kiếm được không ít. Nghiễm nhiên Tam Ti có xu thế mất quyền lực, điều này đối với sự phát triển của quốc gia cũng không phải là chuyện tốt, như vậy Tam Ti thu hồi quyền tài chính của Quân Khí Giám, cũng là có tình lý.
Lý Kỳ nói:
- Nhưng Tần Cối biết con sẽ không dễ dàng giao ra.
Bạch phu nhân cười nói:
- Nhưng ngươi lại không thể không giao. Cho nên Tần Cối lường trước ngươi nhất định sẽ chia một phần cho Thương vụ cục, bởi vì Thất Nương là thê tử của ngươi, như vậy có thể tránh cho đại bộ phận tài quyền bị thất thoát. Tuy nhiên, lý do mà ngươi tìm, nhất định là Tân Pháp, mà lúc trước Hoàng thượng đã giao Tân Pháp cho Tần Cối và Thương vụ cục quản lý. Như vậy Tần Cối cũng sẽ có một phần đại quyền tài chính, hết thảy của hết thảy chuyện này đều là trải qua sự tính toán vô cùng chu đáo chặt chẽ, không có bất kỳ sơ hở nào, lòng dạ và mưu kế của người này tuyệt không kém Thái sư, Vương Phủ.
Đổ mồ hôi! Bà ở nhà mà biết rõ ràng như vậy, ta con mẹ nó còn lăn lộn thế nào đây, may là lúc trước đã giấu được bà. Lý Kỳ âm thầm kêu một câu, đột nhiên vỗ vào thành ghế, đứng lên nói:
- Buồn cười, buồn cười, con mẹ nó là một tay ta nhấc lên, nhưng mới qua có mấy ngày, đã bắt đầu có ý đồ với ta rồi, bây giờ lão tử sẽ đem tên vong ân phụ nghĩa ngươi chặt thành tám khúc.
Dứt lời, hắn liền đi nhanh đi ra phía ngoài.
- Đứng lại.
- Mẹ vợ, mẹ tuyệt đối đừng cản con, ai muốn lấy tiền từ chỗ con, thì đợi lấy mạng của con trước đã, việc này con không để yên cho gã.
Bạch phu nhân khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Ngươi quên đợi lúc Cao Nha Nội trở về, ngươi muốn báo thù, cũng không cần quan tâm đến như vậy, dù sao Tần Cối cũng sẽ không đi đâu. Ngồi đi.
Khắc tinh a! Lý Kỳ âm thầm cảm thán một tiếng, đành phải ngồi trở về, vẻ mặt cảm kích nói:
- Không thể ngờ được Tần Cối lại là người như thế, thật sự là quá khiến con thất vọng. Mẹ vợ, may là có mẹ, nếu không vẫn bị lừa gạt rồi. Đã nói trong nhà có một người già, như có một vật báu, lời này thật sự là không hề sai chút nào, ồ, mẹ vợ mẹ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải con nói mẹ, bây giờ nhìn mẹ vẫn không kém gì hai mươi tám, thật lòng, người con nói là cha vợ.
Lời này mặc dù là thật, nhưng nếu để cho Bạch Thì Trung nghe thấy, phỏng chừng sẽ bị tức chết luôn rồi.
Bạch phu nhân không để ý đến lời nịnh bợ của Lý Kỳ, nói:
- Kỳ thật một chút tài quyền này, đối với dã tâm của Tần Cối mà nói, cũng chẳng là gì, gã làm như vậy, chủ yếu là muốn thử ngươi.
Mẹ! Cho con đường sống có được không. Lý Kỳ miệng hình chữ o, nói:
- Lẽ nào… đây lại là một cây cầu trong nước?
Bạch phu nhân sửng sốt, cười khúc khích, nói:
- Cũng có thể nói như vậy.
Lý Kỳ nói:
- Vậy không biết Tần Cối muốn thử con cái gì?
Bạch phu nhân nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không biết.
Bạch phu nhân nói:
- Ngươi còn nhớ trước đó không lâu, ta đã nói với ngươi, không có bất kỳ thế lực gì như ngươi, chính là người an toàn nhất.
- Ặc… Nhớ không rõ lắm.
- Thật sao?
- Hình như… là có chuyện như vậy.
Bạch phu nhân nói:
- Lúc đó mặc dù quyền lực ngươi nắm trong tay không nhỏ, nếu phát triển thế lực của mình thêm nữa, vậy thì ngươi sẽ làm tất cả đại thần trong triều đố kỵ, bao gồm những người vẫn ủng hộ ngươi như Thái sư, Thái úy, Thái Tử, thậm chí cả Hoàng thượng, đây đối với ngươi ngược lại còn là bất lợi. Hơn nữa, có Thái sư bọn họ tương trợ, ngươi cũng không cần phát triển thế lực của mình, tuy rằng lúc đó nhìn ngươi có vẻ căn cơ không ổn định, một thân một mình, nhưng lại trở thành thế lực đặc biệt nhất.
Lý Kỳ nịnh bợ, nói:
- Lời vàng ngọc của mẹ vợ, tiểu tế luôn ghi nhớ trong lòng, cho đến hiện tại, không dám quên.
Bạch phu nhân mỉm cười nói:
- Ngươi đã nhớ lại rồi à?
Lý Kỳ sắc mặt lập tức cứng ngắc, xấu hổ gật đầu.
Bạch phu nhân tiếp tục nói:
- Lúc trước ngươi làm như vậy, vẫn là kế sách tốt nhất, nhưng hiện giờ không giống với lúc trước, Thái sư, Thái úy, bao gồm Bạch gia chúng ta, đều đã thối lui khỏi triều đình, mà ngươi là Xu Mật Sứ, nếu không có thế lực của mình, vẫn là một thân một mình thì quá nguy hiểm, nhưng dường như ngươi không hề có một chut suy nghĩ này, hơn nữa, dường như ngươi còn đang cố ý né tránh điểm này.
Lý Kỳ nhíu mày, thở dài:
- Mẹ vợ, đạo lý công cao lấn chủ, chắc mẹ hiểu được, quyền lực trên người con bây giờ đã đủ nhiều rồi, nếu lại tập trung quyền lực quá độ, đây lại là điều đế vương đại kỵ nha. Để Thất Nương đảm nhiệm Kinh Tế Sử, không phải cũng là bởi vì như thế sao?
Bạch phu nhân nói:
- Ngươi phải hiểu được quyền lực không phải là thế lực, quyền lực lại thêm thế lực mới là quyền thế, đây là thứ mà một đại thần chức vị cao nhất định phải có, chỉ cần ngươi có thể khống chế quyền thế trong phạm vi dung thứ của hoàng thượng, như vậy thì Hoàng thượng sẽ không để ý, ngươi có thể tán quyền, nhưng làm Xu Mật Sứ, ngươi không thể không có thế lực của mình. Từ khi Tần Cối nhậm chức Thiếu Tể tới nay, đã rất nhanh chóng thiết lập lên thế lực của mình, hiện giờ môn sinh của gã cũng đã lên đến hơn trăm người. Tần Cối là người thông minh cỡ nào, chẳng lẽ gã lại không rõ vấn đề công cao lấn chủ sao?
Lý Kỳ nói:
- Đây… Con không giống với tình hình của gã.
- Ở vấn đề này, các ngươi đều giống nhau. Sở dĩ Tần Cối làm như vậy, đó là bởi vì gã hiểu được một đạo lý, đó chính là Tể tướng, Xu Mật Sứ, Tam Ti Sứ nhất định phải kiềm chế lẫn nhau, đây mới là điều mà Hoàng thượng muốn thấy nhất, mà gã và ngươi không thể so sánh với những gia tộc như Trịnh gia, Vương gia. Các ngươi ở trong triều không có một gia tộc hùng mạnh nào ở phía sau ủng hộ, đều là lẻ loi một mình, tình huống này vô cùng đặc biệt. Vì vậy nhất định phải khẩn trương thiết lập lên thế lực của mình, tạo ra ra một gia tộc mới, nếu không, căn bản là không thể đạt tới hiệu quả kiềm chế lẫn nhau. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, đây thật ra là Hoàng thượng ngầm đồng ý, nếu như ngươi phải xây dựng thế lực của chính mình, Hoàng thượng cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ nào, bởi vì đây cũng là thứ ngươi nhất định phải có.
Cứ lấy chuyện lần này mà nói, Tần Cối không nói một câu nào, đã có thể đạt được mục đích, mà trong chuyện này, Trịnh gia cũng hy vọng nhìn thấy Trịnh Dật có thể kiếm một chén canh từ Quân Khí Giám, vì vậy mới xuất hiện quần thần đều đứng ra ép ngươi giao ra quyền lực tài chính. Còn ngươi thì sao? Người không có bất kỳ thế lực nào như ngươi, không có ai đứng ra giúp ngươi, cho dù ngươi ăn nói khéo léo hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn là quả bất địch chúng, dần dà, sự cân bằng này sẽ xuất hiện độ nghiêng nghiêm trọng, điều này đặc biệt là đối với Xu Mật Sứ có thể xuất chinh mà nói, thật ra là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Lý Kỳ lau mồ hôi trên trán, nói:
- Dạ dạ dạ, đa tạ mẹ vợ nhắc nhở, con sẽ ghi nhớ lời mẹ vợ dạy bảo.
Bạch phu nhân lắc đầu nói:
- Loại đạo lý nông cạn này, làm sao ngươi lại cần ta nhắc nhở, chẳng qua ngươi vẫn đang giả vờ ngây ngốc đó thôi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tần Cối thử ngươi, bởi vì hành vi của ngươi rất khác thường, luôn làm cho người khác không hiểu, nếu là lúc trước, có lẽ tuổi tác của ngươi vẫn khiến cho người khác cảm thấy là ngươi quá trẻ tuổi, không hiểu đạo lý trong đó, nhưng nếu là hiện giờ, tin rằng phàm là người có một cái đầu hơi tỉnh táo một chút, cũng không dám xem thường ngươi.
Tần Cối đi một đường vòng lớn như vậy là muốn thử ta, nhưng bà đã nói nhiều như vậy, cảm giác không phải là mục đích này. Lý Kỳ không khỏi âm thầm nhíu mày.
Bạch phu nhân có thâm ý khác liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Điều không thể phủ nhận là, xét về bài học lần trước, sự khác thường của ngươi quả thật khiến cho ta đứng ngồi không yên, nhưng lần này bất an không phải sợ ngươi sẽ lại lần nữa gây tổn thương hại cho Bạch gia chúng ta, bởi vì Bạch gia chúng ta hiện giờ đến tư cách bị ngươi làm hại cũng không có, nhưng sự an nguy của tất cả lớn nhỏ trong Bạch gia chúng ta đều nằm trên người một mình ngươi, bất kể là xuất phát từ lý do nào, nói tóm lại, Bạch gia chúng ta không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện nhất.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Con có quân quyền, không cần sợ bất cứ kẻ nào.
Bạch phu nhân trợn trọn hai mắt, nói:
- Chẳng lẽ mới đó lại muốn đánh trận nữa?
Lý Kỳ giơ hai tay lên, khua hai tay nói:
- Mẹ vợ, mẹ đi làm thầy tướng số được rồi đó… Ặc, đây là cơ mật quân sự, mẹ cũng không thể nói lung tung.
- Ta đây tự hiểu được, nhưng…
Lại nhưng? Ta đã để lộ một tin tức quan trọng như vậy cho bà rồi, bà vẫn còn đuổi cùng giết tận, trong lòng Lý Kỳ không khỏi căng thẳng. Đúng lúc này, một hạ nhân đột nhiên đi đến, cắt ngang lời Bạch phu nhân, nói:
- Phu nhân, Cao Nha Nội ở ngoài cửa cầu kiến.
Lý Kỳ vội vàng nói:
- Mau mau mời Cao Nha Nội vào.
Lý Kỳ trợn trừng hai mắt, há hốc miệng, vẻ mặt vô cùng khoa trương:
- Mẹ vợ, sao… sao mẹ lại nói vậy?
Bạch phu nhân nói:
- Rất đơn giản, bởi vì hết thảy chuyện này đều là Tần Cối đứng phía sau thao túng đấy.
Lý Kỳ đôi mắt hơi động đậy, ngoài miệng lại hiếu kỳ nói:
- Chuyện này không thể nào, Tần Cối không hề nói một câu nào, hơn nữa, việc này vẫn luôn là vây quanh Tam Ti, Hộ bộ, Quân Khí Giám, chẳng có chút quan hệ nào với Tần Cối.
- Gã nói hay không nói, chuyện này không quan trọng, là một quyền thần, rất nhiều chuyện không cần tự mình mở miệng, tự nhiên có người nói thay gã, chỉ cần kết quả có quan hệ với gã là được.
- Kết quả?
Lý Kỳ gãi đầu, nói:
- Kết quả có quan hệ với gã, nhưng đó hoàn toàn là nguyên nhân của mình con… chẳng lẽ ý mẹ nói là, Tần Cối đã sớm dự đoán được con sẽ nói như vậy à?
Bạch phu nhân ừ một tiếng, nói:
- Dưới chế độ của triều đình ta, nếu Tể tướng muốn nắm tài chính trong tay, quả thật là chuyện vô cùng không dễ dàng, nhưng nếu hoàn toàn mất đi đại quyền tài chính, vậy thì rất nhiều chuyện cũng sẽ phải chịu kiềm chế, đối với Tể tướng mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt, vì vậy mỗi một Tể tướng lên nhậm chức đều sẽ thử cướp đoạt đại quyền tài chính từ chỗ Tam Ti hoặc là Hộ bộ, cho dù là các hiền tướng Vương An Thạch, Tư Mã Quang cũng không ngoại lệ, về phần Thái Thái sư và Vương Phủ, ngươi hẳn là càng rõ hơn nữa, cách bọn họ nắm giữ tài chính, chính là Ứng Phụng Cục, lúc trước sự xuất hiện của Ứng Phụng Cục, ở một mức độ nào đó, cũng như là chia một phần đại quyền tài chính từ chỗ Tam Ti.
Lý Kỳ nói:
- Điều này con biết, nhưng nếu Tần Cối muốn xử lý Ứng Phụng Cục, vậy chẳng khác gì tự chuốc khổ vào thân.
- Không sai!
Bạch phu gật đầu nói:
- Làm thần dưới tay đương kim Hoàng thượng, nếu còn muốn lợi dụng Ứng Phụng Cục để đoạt tài quyền, đó là quyết định không thể được, mà Tam Ti lại tập hợp thành nhóm, lập ra Tam Ti Sứ, đủ thấy dụng tâm của hoàng thượng, như vậy thì con đường Tam Ti này cũng không thể đi qua được rồi. Nhưng Quân Khí Giám độc lập, buôn bán lượng lớn vũ khí, dẫn đến lượng tiền tích trữ của Quân Khí Giám càng ngày càng nhiều, đã trở thành nguồn thu chủ yếu của tài chính quốc gia. Cho dù là Tam Ti cũng không dám xem thường, đây cũng là cách duy nhất để Tần Cối có thể cướp lấy đại quyền tài chính.
Chẳng qua gã là Tể tướng, phàm là chuyện dính đến đại quyền tài chính, gã cũng không tiện trực tiếp chen chân vào, vì thế đã nghĩ ra cách này, đào hố cho ngươi nhảy vào trong. Hộ Bộ Thượng Thư đề nghị Tam Ti thu hồi quyền tài chính của Quân Khí Giám, chẳng qua chỉ là một cái cớ công khai mà thôi. Không thể không nói, cái cớ của gã vô cùng hay, thời cơ cũng vừa vặn, hiện giờ quốc khố trống không, sự xuất hiện của Tân Pháp, ở một mức độ nhất định, giảm bớt nguồn thu không ít của triều đình, Tam Ti cũng là không còn cách nào khác, nhưng Quân Khí Giám các ngươi lại kiếm được không ít. Nghiễm nhiên Tam Ti có xu thế mất quyền lực, điều này đối với sự phát triển của quốc gia cũng không phải là chuyện tốt, như vậy Tam Ti thu hồi quyền tài chính của Quân Khí Giám, cũng là có tình lý.
Lý Kỳ nói:
- Nhưng Tần Cối biết con sẽ không dễ dàng giao ra.
Bạch phu nhân cười nói:
- Nhưng ngươi lại không thể không giao. Cho nên Tần Cối lường trước ngươi nhất định sẽ chia một phần cho Thương vụ cục, bởi vì Thất Nương là thê tử của ngươi, như vậy có thể tránh cho đại bộ phận tài quyền bị thất thoát. Tuy nhiên, lý do mà ngươi tìm, nhất định là Tân Pháp, mà lúc trước Hoàng thượng đã giao Tân Pháp cho Tần Cối và Thương vụ cục quản lý. Như vậy Tần Cối cũng sẽ có một phần đại quyền tài chính, hết thảy của hết thảy chuyện này đều là trải qua sự tính toán vô cùng chu đáo chặt chẽ, không có bất kỳ sơ hở nào, lòng dạ và mưu kế của người này tuyệt không kém Thái sư, Vương Phủ.
Đổ mồ hôi! Bà ở nhà mà biết rõ ràng như vậy, ta con mẹ nó còn lăn lộn thế nào đây, may là lúc trước đã giấu được bà. Lý Kỳ âm thầm kêu một câu, đột nhiên vỗ vào thành ghế, đứng lên nói:
- Buồn cười, buồn cười, con mẹ nó là một tay ta nhấc lên, nhưng mới qua có mấy ngày, đã bắt đầu có ý đồ với ta rồi, bây giờ lão tử sẽ đem tên vong ân phụ nghĩa ngươi chặt thành tám khúc.
Dứt lời, hắn liền đi nhanh đi ra phía ngoài.
- Đứng lại.
- Mẹ vợ, mẹ tuyệt đối đừng cản con, ai muốn lấy tiền từ chỗ con, thì đợi lấy mạng của con trước đã, việc này con không để yên cho gã.
Bạch phu nhân khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Ngươi quên đợi lúc Cao Nha Nội trở về, ngươi muốn báo thù, cũng không cần quan tâm đến như vậy, dù sao Tần Cối cũng sẽ không đi đâu. Ngồi đi.
Khắc tinh a! Lý Kỳ âm thầm cảm thán một tiếng, đành phải ngồi trở về, vẻ mặt cảm kích nói:
- Không thể ngờ được Tần Cối lại là người như thế, thật sự là quá khiến con thất vọng. Mẹ vợ, may là có mẹ, nếu không vẫn bị lừa gạt rồi. Đã nói trong nhà có một người già, như có một vật báu, lời này thật sự là không hề sai chút nào, ồ, mẹ vợ mẹ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải con nói mẹ, bây giờ nhìn mẹ vẫn không kém gì hai mươi tám, thật lòng, người con nói là cha vợ.
Lời này mặc dù là thật, nhưng nếu để cho Bạch Thì Trung nghe thấy, phỏng chừng sẽ bị tức chết luôn rồi.
Bạch phu nhân không để ý đến lời nịnh bợ của Lý Kỳ, nói:
- Kỳ thật một chút tài quyền này, đối với dã tâm của Tần Cối mà nói, cũng chẳng là gì, gã làm như vậy, chủ yếu là muốn thử ngươi.
Mẹ! Cho con đường sống có được không. Lý Kỳ miệng hình chữ o, nói:
- Lẽ nào… đây lại là một cây cầu trong nước?
Bạch phu nhân sửng sốt, cười khúc khích, nói:
- Cũng có thể nói như vậy.
Lý Kỳ nói:
- Vậy không biết Tần Cối muốn thử con cái gì?
Bạch phu nhân nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không biết.
Bạch phu nhân nói:
- Ngươi còn nhớ trước đó không lâu, ta đã nói với ngươi, không có bất kỳ thế lực gì như ngươi, chính là người an toàn nhất.
- Ặc… Nhớ không rõ lắm.
- Thật sao?
- Hình như… là có chuyện như vậy.
Bạch phu nhân nói:
- Lúc đó mặc dù quyền lực ngươi nắm trong tay không nhỏ, nếu phát triển thế lực của mình thêm nữa, vậy thì ngươi sẽ làm tất cả đại thần trong triều đố kỵ, bao gồm những người vẫn ủng hộ ngươi như Thái sư, Thái úy, Thái Tử, thậm chí cả Hoàng thượng, đây đối với ngươi ngược lại còn là bất lợi. Hơn nữa, có Thái sư bọn họ tương trợ, ngươi cũng không cần phát triển thế lực của mình, tuy rằng lúc đó nhìn ngươi có vẻ căn cơ không ổn định, một thân một mình, nhưng lại trở thành thế lực đặc biệt nhất.
Lý Kỳ nịnh bợ, nói:
- Lời vàng ngọc của mẹ vợ, tiểu tế luôn ghi nhớ trong lòng, cho đến hiện tại, không dám quên.
Bạch phu nhân mỉm cười nói:
- Ngươi đã nhớ lại rồi à?
Lý Kỳ sắc mặt lập tức cứng ngắc, xấu hổ gật đầu.
Bạch phu nhân tiếp tục nói:
- Lúc trước ngươi làm như vậy, vẫn là kế sách tốt nhất, nhưng hiện giờ không giống với lúc trước, Thái sư, Thái úy, bao gồm Bạch gia chúng ta, đều đã thối lui khỏi triều đình, mà ngươi là Xu Mật Sứ, nếu không có thế lực của mình, vẫn là một thân một mình thì quá nguy hiểm, nhưng dường như ngươi không hề có một chut suy nghĩ này, hơn nữa, dường như ngươi còn đang cố ý né tránh điểm này.
Lý Kỳ nhíu mày, thở dài:
- Mẹ vợ, đạo lý công cao lấn chủ, chắc mẹ hiểu được, quyền lực trên người con bây giờ đã đủ nhiều rồi, nếu lại tập trung quyền lực quá độ, đây lại là điều đế vương đại kỵ nha. Để Thất Nương đảm nhiệm Kinh Tế Sử, không phải cũng là bởi vì như thế sao?
Bạch phu nhân nói:
- Ngươi phải hiểu được quyền lực không phải là thế lực, quyền lực lại thêm thế lực mới là quyền thế, đây là thứ mà một đại thần chức vị cao nhất định phải có, chỉ cần ngươi có thể khống chế quyền thế trong phạm vi dung thứ của hoàng thượng, như vậy thì Hoàng thượng sẽ không để ý, ngươi có thể tán quyền, nhưng làm Xu Mật Sứ, ngươi không thể không có thế lực của mình. Từ khi Tần Cối nhậm chức Thiếu Tể tới nay, đã rất nhanh chóng thiết lập lên thế lực của mình, hiện giờ môn sinh của gã cũng đã lên đến hơn trăm người. Tần Cối là người thông minh cỡ nào, chẳng lẽ gã lại không rõ vấn đề công cao lấn chủ sao?
Lý Kỳ nói:
- Đây… Con không giống với tình hình của gã.
- Ở vấn đề này, các ngươi đều giống nhau. Sở dĩ Tần Cối làm như vậy, đó là bởi vì gã hiểu được một đạo lý, đó chính là Tể tướng, Xu Mật Sứ, Tam Ti Sứ nhất định phải kiềm chế lẫn nhau, đây mới là điều mà Hoàng thượng muốn thấy nhất, mà gã và ngươi không thể so sánh với những gia tộc như Trịnh gia, Vương gia. Các ngươi ở trong triều không có một gia tộc hùng mạnh nào ở phía sau ủng hộ, đều là lẻ loi một mình, tình huống này vô cùng đặc biệt. Vì vậy nhất định phải khẩn trương thiết lập lên thế lực của mình, tạo ra ra một gia tộc mới, nếu không, căn bản là không thể đạt tới hiệu quả kiềm chế lẫn nhau. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, đây thật ra là Hoàng thượng ngầm đồng ý, nếu như ngươi phải xây dựng thế lực của chính mình, Hoàng thượng cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ nào, bởi vì đây cũng là thứ ngươi nhất định phải có.
Cứ lấy chuyện lần này mà nói, Tần Cối không nói một câu nào, đã có thể đạt được mục đích, mà trong chuyện này, Trịnh gia cũng hy vọng nhìn thấy Trịnh Dật có thể kiếm một chén canh từ Quân Khí Giám, vì vậy mới xuất hiện quần thần đều đứng ra ép ngươi giao ra quyền lực tài chính. Còn ngươi thì sao? Người không có bất kỳ thế lực nào như ngươi, không có ai đứng ra giúp ngươi, cho dù ngươi ăn nói khéo léo hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn là quả bất địch chúng, dần dà, sự cân bằng này sẽ xuất hiện độ nghiêng nghiêm trọng, điều này đặc biệt là đối với Xu Mật Sứ có thể xuất chinh mà nói, thật ra là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Lý Kỳ lau mồ hôi trên trán, nói:
- Dạ dạ dạ, đa tạ mẹ vợ nhắc nhở, con sẽ ghi nhớ lời mẹ vợ dạy bảo.
Bạch phu nhân lắc đầu nói:
- Loại đạo lý nông cạn này, làm sao ngươi lại cần ta nhắc nhở, chẳng qua ngươi vẫn đang giả vờ ngây ngốc đó thôi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tần Cối thử ngươi, bởi vì hành vi của ngươi rất khác thường, luôn làm cho người khác không hiểu, nếu là lúc trước, có lẽ tuổi tác của ngươi vẫn khiến cho người khác cảm thấy là ngươi quá trẻ tuổi, không hiểu đạo lý trong đó, nhưng nếu là hiện giờ, tin rằng phàm là người có một cái đầu hơi tỉnh táo một chút, cũng không dám xem thường ngươi.
Tần Cối đi một đường vòng lớn như vậy là muốn thử ta, nhưng bà đã nói nhiều như vậy, cảm giác không phải là mục đích này. Lý Kỳ không khỏi âm thầm nhíu mày.
Bạch phu nhân có thâm ý khác liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Điều không thể phủ nhận là, xét về bài học lần trước, sự khác thường của ngươi quả thật khiến cho ta đứng ngồi không yên, nhưng lần này bất an không phải sợ ngươi sẽ lại lần nữa gây tổn thương hại cho Bạch gia chúng ta, bởi vì Bạch gia chúng ta hiện giờ đến tư cách bị ngươi làm hại cũng không có, nhưng sự an nguy của tất cả lớn nhỏ trong Bạch gia chúng ta đều nằm trên người một mình ngươi, bất kể là xuất phát từ lý do nào, nói tóm lại, Bạch gia chúng ta không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện nhất.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Con có quân quyền, không cần sợ bất cứ kẻ nào.
Bạch phu nhân trợn trọn hai mắt, nói:
- Chẳng lẽ mới đó lại muốn đánh trận nữa?
Lý Kỳ giơ hai tay lên, khua hai tay nói:
- Mẹ vợ, mẹ đi làm thầy tướng số được rồi đó… Ặc, đây là cơ mật quân sự, mẹ cũng không thể nói lung tung.
- Ta đây tự hiểu được, nhưng…
Lại nhưng? Ta đã để lộ một tin tức quan trọng như vậy cho bà rồi, bà vẫn còn đuổi cùng giết tận, trong lòng Lý Kỳ không khỏi căng thẳng. Đúng lúc này, một hạ nhân đột nhiên đi đến, cắt ngang lời Bạch phu nhân, nói:
- Phu nhân, Cao Nha Nội ở ngoài cửa cầu kiến.
Lý Kỳ vội vàng nói:
- Mau mau mời Cao Nha Nội vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.