Chương 2677: Sự nghi kỵ của Đế vương (3)
Nam Hi
12/01/2018
Lý Kỳ vội vàng nói: - Hoàng thượng, đã đến mức này
rồi, ngươi vẫn còn ở nơi này châm ngòi ly gián. Không khỏi cũng quá cái
kia cái kia đi.
Triệu Giai nói: - Ngươi là muốn nói trẫm vô sỉ?
- Ta cũng không hề nói như vậy, loại sự tình này nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.
- Trên đời người vô sỉ nhất đó là ngươi rồi.
Triệu Giai tức giận hừ một tiếng, đột nhiên nói:
- Tần Cối. Ngươi đi ra ngoài trước, trẫm còn có chút việc phải nói với một mình Lý Kỳ.
Tần Cối vừa nghe, vẫn chưa đi, nếu chẳng may ta vừa ra khỏi cửa đã bị loạn đao chém chết. Ta đây tìm ai để khóc.
Không đợi y mở miệng, Lý Kỳ nói: - Cái này không thể được, chúng ta bây giờ là hai đối một. Hơn nữa còn có vũ khí, nếu Tần Cối đi ra ngoài, đây chẳng phải là một chọi một, này quá nguy hiểm.
Tần Cối gật đầu thật mạnh nói: - Đúng vậy, đúng vậy.
- Hoá ra các ngươi còn biết sợ nha.
Triệu Giai cười cười.
Lý Kỳ nói: - Người làm việc này, có ai không sợ.
Triệu Giai nói: - Các ngươi nếu sợ trẫm đổi ý, chỉ có một biện pháp, chính là kèm hai bên trẫm hộ tống các ngươi đi Nhật Bản, bằng không mà nói, trẫm vẫn như cũ có thể đợi các ngươi rời thuyền thì đổi ý.
Lời này vừa nói ra, Tần Cối và Lý Kỳ dùng ánh mắt trao đổi một phen.
Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Hoàng thượng tại sao phải nói chuyện với một mình ta?
Triệu Giai hừ nói: - Thiệt thòi ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, Nhật Bản là hàng xóm của Đại Tống ta, trẫm nhất định phải biết sau khi ngươi về Nhật Bản sẽ xử lý quan hệ hai nước như thế nào.
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ gật gật đầu, lại liếc nhìn Tần Cối: - Nhưng Tần Cối lập tức sẽ trở thành Tể tướng Nhật Bản, y ở trong này hẳn là không sao đi?
Triệu Giai thản nhiên nói: - Đây là quân và quân đối thoại, Tể tướng trước sau vẫn là thần tử.
- Chậc chậc, Hoàng thượng, ngươi thật đúng là rất âm hiểm, lại châm ngòi quan hệ giữa chúng ta.
Lý Kỳ nói xong, lại hướng tới Tần Cối nói: - Tần Cối ngươi đi ra ngoài trước đi, ta lấy đám phu nhân của ta ra cam đoan với ngươi, cho dù ta chết, ta cũng nhất định sẽ làm cho ngươi sống sót đấy, có lẽ ta là người thường thường coi hứa hẹn như chó má, nhưng ta cũng không lấy người nhà ra thề, đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là một lần cuối cùng, bởi vì Lý Kỳ ta không phải người vong ân phụ nghĩa, ngươi lần này giúp ta, ta nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn mà Kinh Tế Sử đã hứa hẹn với ngươi.
Lý Kỳ hiểu biết Tần Cối, Tần Cối đồng dạng cũng hiểu biết Lý Kỳ, gật gật đầu, lại hướng Triệu Giai thi lễ một cái, nói: - Vậy thất bồi trước rồi.
Nói xong y liền đi ra ngoài cửa.
Triệu Giai đột nhiên nói: - Đợi chút, thiếu chút nữa quên còn có một việc cần ngươi giúp trẫm giải quyết.
Tần Cối sửng sốt, quay đầu, cười nói: - Hoàng thượng chỉ chính là chuyện Lý Cương?
Triệu Giai gật gật đầu.
Y vô cùng coi trọng Lý Cương, trước mắt trong triều cũng chỉ có Lý Cương thích hợp với chức viện trưởng Tư Pháp Viện nhất, mấu chốt hơn chính là, y biết rằng đây là Tần Cối thiết bẫy, vậy y khẳng định phải lật lại bản án cho Lý Cương.
Tần Cối cười nói: - Hoàng thượng, Tần Cối ta mặc dù ở phương diện khác có chút kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Xu Mật Sứ có lẽ không dám để xảy ra chút sơ suất, nếu ta bố trí thế cục kế tiếp mà ngay cả chính mình cũng có thể phá giải, như vậy ta sao lại dám xuất thủ, như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết.
Triệu Giai nói: - Chẳng lẽ ngươi thật không có biện pháp?
Tần Cối nói: - Cho dù hiện tại ta giao ra hung thủ, Hoàng thượng cho rằng dân chúng sẽ tin sao, nếu dân chúng dễ dàng tin tưởng như vậy, như vậy Hoàng thượng tùy tiện tìm người tới lĩnh tội thay hung thủ là được rồi, vấn đề hiện tại không ở bản thân vụ án, mà là dân chúng vào trước là chủ, đã cho rằng Lý Hiền chính là hung thủ giết người, mặc dù tìm được hung phạm, như vậy dân chúng cũng chỉ sẽ cho rằng chúng ta là quan lại đang bao che cho nhau, âm thầm giao dịch, như vậy không chỉ có sẽ thương tổn đến Lý Cương, đồng dạng cũng sẽ thương tổn tới danh dự Hoàng thượng và triều đình, đến lúc đó theo pháp trị quốc chỉ là một cái chê cười mà thôi.
Triệu Giai đương nhiên biết điểm này, hiện tại đã qua gian đoạn hoàng kim phá án, hơn nữa Đại Lý Tự cũng đã kết án, nếu là dân chúng bình thường, lật lại bản án khả năng còn có thể trợ giúp Nhị viện đạt được một ít thanh danh, nhưng Lý Hiền là con trai của Lý Cương, là con cháu quan lại, cái này hoàn toàn bất đồng rồi, nếu thay Lý Hiền lật lại bản án, như vậy dân chúng theo bản năng sẽ nhận định đây là Lý Cương ở phía sau thao túng, bọn họ sẽ không đi xem sự thật như thế nào, bọn họ sẽ chỉ cho rằng đây là quan lại bao che cho nhau, nhưng cái này không thể trách dân chúng ngu muội vô tri, muốn trách cũng chỉ có thể trách đám con cháu quan lại bình thường hay làm xằng làm bậy, thế cho nên Lý Hiền rơi vào thảm cảnh như vậy.
Thế cờ này của Tần Cối có chỗ lợi hại nhất chính là ở chỗ cách nhìn của dân chúng đối với con cháu quan lại, nhưng mà, điểm này thường thường bị người ta bỏ qua, đây là chỗ hơn người của Tần Cối, y luôn có thể bắt lấy một ít chi tiết mà những người khác không thể nhận ra, do đó cho một kích trí mạng.
Triệu Giai cau mày, Tần Cối đột nhiên lại nói: - Tuy nhiên thế cục mà ta không giải được, có lẽ Xu Mật Sứ sẽ có biện pháp, ta cũng vô cùng muốn biết Xu Mật Sứ đến tột cùng có phá giải được hay không, Hoàng thượng sao không hỏi Xu Mật Sứ một chút.
Khiêu khích!
Đây tuyệt đối là khiêu khích!
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Xem ra từ đầu đến cuối, ta là một cây gai trong lòng ngươi a....
Tần Cối hơi hơi chắp tay, nói: - Kính xin Xu Mật Sứ thứ tội, ta chỉ muốn biết một kết quả, đây là một lần cuối cùng.
Triệu Giai nhiều hứng thú nói: - Lý Kỳ, ngươi có biện pháp nào không?
- Biện pháp không phải là không có.
Lý Kỳ cố ý dừng lại, liếc nhìn Tần Cối, chỉ thấy Tần Cối sắc mặt cả kinh, vừa cười nói:
- Tuy nhiên Tần Cối, ngươi nhất định muốn ta nói ra ư?
Tần Cối hơi do dự một chút, nụ cười của Lý Kỳ luôn khiến y có chút tâm thần bất an, nhưng y cũng không tin tà thuật, dù sao sự tình đã đến trình độ này, nói: - Mời Xu Mật Sứ chỉ giáo.
Lý Kỳ nói: - Ngươi không hối hận?
- Không hối hận!
- Mặc kệ ta phá thế cục này như thế nào, ngươi đều không hối hận.
- Tuyệt không hối hận.
- Ế, đó là tự ngươi nói đấy, ta cũng đã hỏi ngươi trước rồi.
Lý Kỳ lại hướng tới Triệu Giai cười nói: - Hoàng thượng, mới vừa rồi Tần Cối chỉ nói đúng phân nửa.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Cái gì gọi là chỉ nói đúng phân nửa?
Lý Kỳ cười nói: - Đích xác, nếu là tùy tiện tìm người tới lĩnh tội thay hung thủ, mặc dù người kia thực là hung thủ, thì cũng không thể khiến bách tín tin phục, nhưng điều này thành lập trên điều kiện tiên quyết là tùy tiện tìm một người, nếu là đặc biệt nhằm vào việc đi tìm một người lĩnh tội, như vậy là có thể khiến dân chúng tin phục.
- Đặc biệt tìm một người?
Triệu Giai hơi sững sờ.
Triệu Giai nói: - Ngươi là muốn nói trẫm vô sỉ?
- Ta cũng không hề nói như vậy, loại sự tình này nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.
- Trên đời người vô sỉ nhất đó là ngươi rồi.
Triệu Giai tức giận hừ một tiếng, đột nhiên nói:
- Tần Cối. Ngươi đi ra ngoài trước, trẫm còn có chút việc phải nói với một mình Lý Kỳ.
Tần Cối vừa nghe, vẫn chưa đi, nếu chẳng may ta vừa ra khỏi cửa đã bị loạn đao chém chết. Ta đây tìm ai để khóc.
Không đợi y mở miệng, Lý Kỳ nói: - Cái này không thể được, chúng ta bây giờ là hai đối một. Hơn nữa còn có vũ khí, nếu Tần Cối đi ra ngoài, đây chẳng phải là một chọi một, này quá nguy hiểm.
Tần Cối gật đầu thật mạnh nói: - Đúng vậy, đúng vậy.
- Hoá ra các ngươi còn biết sợ nha.
Triệu Giai cười cười.
Lý Kỳ nói: - Người làm việc này, có ai không sợ.
Triệu Giai nói: - Các ngươi nếu sợ trẫm đổi ý, chỉ có một biện pháp, chính là kèm hai bên trẫm hộ tống các ngươi đi Nhật Bản, bằng không mà nói, trẫm vẫn như cũ có thể đợi các ngươi rời thuyền thì đổi ý.
Lời này vừa nói ra, Tần Cối và Lý Kỳ dùng ánh mắt trao đổi một phen.
Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Hoàng thượng tại sao phải nói chuyện với một mình ta?
Triệu Giai hừ nói: - Thiệt thòi ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, Nhật Bản là hàng xóm của Đại Tống ta, trẫm nhất định phải biết sau khi ngươi về Nhật Bản sẽ xử lý quan hệ hai nước như thế nào.
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ gật gật đầu, lại liếc nhìn Tần Cối: - Nhưng Tần Cối lập tức sẽ trở thành Tể tướng Nhật Bản, y ở trong này hẳn là không sao đi?
Triệu Giai thản nhiên nói: - Đây là quân và quân đối thoại, Tể tướng trước sau vẫn là thần tử.
- Chậc chậc, Hoàng thượng, ngươi thật đúng là rất âm hiểm, lại châm ngòi quan hệ giữa chúng ta.
Lý Kỳ nói xong, lại hướng tới Tần Cối nói: - Tần Cối ngươi đi ra ngoài trước đi, ta lấy đám phu nhân của ta ra cam đoan với ngươi, cho dù ta chết, ta cũng nhất định sẽ làm cho ngươi sống sót đấy, có lẽ ta là người thường thường coi hứa hẹn như chó má, nhưng ta cũng không lấy người nhà ra thề, đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là một lần cuối cùng, bởi vì Lý Kỳ ta không phải người vong ân phụ nghĩa, ngươi lần này giúp ta, ta nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn mà Kinh Tế Sử đã hứa hẹn với ngươi.
Lý Kỳ hiểu biết Tần Cối, Tần Cối đồng dạng cũng hiểu biết Lý Kỳ, gật gật đầu, lại hướng Triệu Giai thi lễ một cái, nói: - Vậy thất bồi trước rồi.
Nói xong y liền đi ra ngoài cửa.
Triệu Giai đột nhiên nói: - Đợi chút, thiếu chút nữa quên còn có một việc cần ngươi giúp trẫm giải quyết.
Tần Cối sửng sốt, quay đầu, cười nói: - Hoàng thượng chỉ chính là chuyện Lý Cương?
Triệu Giai gật gật đầu.
Y vô cùng coi trọng Lý Cương, trước mắt trong triều cũng chỉ có Lý Cương thích hợp với chức viện trưởng Tư Pháp Viện nhất, mấu chốt hơn chính là, y biết rằng đây là Tần Cối thiết bẫy, vậy y khẳng định phải lật lại bản án cho Lý Cương.
Tần Cối cười nói: - Hoàng thượng, Tần Cối ta mặc dù ở phương diện khác có chút kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Xu Mật Sứ có lẽ không dám để xảy ra chút sơ suất, nếu ta bố trí thế cục kế tiếp mà ngay cả chính mình cũng có thể phá giải, như vậy ta sao lại dám xuất thủ, như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết.
Triệu Giai nói: - Chẳng lẽ ngươi thật không có biện pháp?
Tần Cối nói: - Cho dù hiện tại ta giao ra hung thủ, Hoàng thượng cho rằng dân chúng sẽ tin sao, nếu dân chúng dễ dàng tin tưởng như vậy, như vậy Hoàng thượng tùy tiện tìm người tới lĩnh tội thay hung thủ là được rồi, vấn đề hiện tại không ở bản thân vụ án, mà là dân chúng vào trước là chủ, đã cho rằng Lý Hiền chính là hung thủ giết người, mặc dù tìm được hung phạm, như vậy dân chúng cũng chỉ sẽ cho rằng chúng ta là quan lại đang bao che cho nhau, âm thầm giao dịch, như vậy không chỉ có sẽ thương tổn đến Lý Cương, đồng dạng cũng sẽ thương tổn tới danh dự Hoàng thượng và triều đình, đến lúc đó theo pháp trị quốc chỉ là một cái chê cười mà thôi.
Triệu Giai đương nhiên biết điểm này, hiện tại đã qua gian đoạn hoàng kim phá án, hơn nữa Đại Lý Tự cũng đã kết án, nếu là dân chúng bình thường, lật lại bản án khả năng còn có thể trợ giúp Nhị viện đạt được một ít thanh danh, nhưng Lý Hiền là con trai của Lý Cương, là con cháu quan lại, cái này hoàn toàn bất đồng rồi, nếu thay Lý Hiền lật lại bản án, như vậy dân chúng theo bản năng sẽ nhận định đây là Lý Cương ở phía sau thao túng, bọn họ sẽ không đi xem sự thật như thế nào, bọn họ sẽ chỉ cho rằng đây là quan lại bao che cho nhau, nhưng cái này không thể trách dân chúng ngu muội vô tri, muốn trách cũng chỉ có thể trách đám con cháu quan lại bình thường hay làm xằng làm bậy, thế cho nên Lý Hiền rơi vào thảm cảnh như vậy.
Thế cờ này của Tần Cối có chỗ lợi hại nhất chính là ở chỗ cách nhìn của dân chúng đối với con cháu quan lại, nhưng mà, điểm này thường thường bị người ta bỏ qua, đây là chỗ hơn người của Tần Cối, y luôn có thể bắt lấy một ít chi tiết mà những người khác không thể nhận ra, do đó cho một kích trí mạng.
Triệu Giai cau mày, Tần Cối đột nhiên lại nói: - Tuy nhiên thế cục mà ta không giải được, có lẽ Xu Mật Sứ sẽ có biện pháp, ta cũng vô cùng muốn biết Xu Mật Sứ đến tột cùng có phá giải được hay không, Hoàng thượng sao không hỏi Xu Mật Sứ một chút.
Khiêu khích!
Đây tuyệt đối là khiêu khích!
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Xem ra từ đầu đến cuối, ta là một cây gai trong lòng ngươi a....
Tần Cối hơi hơi chắp tay, nói: - Kính xin Xu Mật Sứ thứ tội, ta chỉ muốn biết một kết quả, đây là một lần cuối cùng.
Triệu Giai nhiều hứng thú nói: - Lý Kỳ, ngươi có biện pháp nào không?
- Biện pháp không phải là không có.
Lý Kỳ cố ý dừng lại, liếc nhìn Tần Cối, chỉ thấy Tần Cối sắc mặt cả kinh, vừa cười nói:
- Tuy nhiên Tần Cối, ngươi nhất định muốn ta nói ra ư?
Tần Cối hơi do dự một chút, nụ cười của Lý Kỳ luôn khiến y có chút tâm thần bất an, nhưng y cũng không tin tà thuật, dù sao sự tình đã đến trình độ này, nói: - Mời Xu Mật Sứ chỉ giáo.
Lý Kỳ nói: - Ngươi không hối hận?
- Không hối hận!
- Mặc kệ ta phá thế cục này như thế nào, ngươi đều không hối hận.
- Tuyệt không hối hận.
- Ế, đó là tự ngươi nói đấy, ta cũng đã hỏi ngươi trước rồi.
Lý Kỳ lại hướng tới Triệu Giai cười nói: - Hoàng thượng, mới vừa rồi Tần Cối chỉ nói đúng phân nửa.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Cái gì gọi là chỉ nói đúng phân nửa?
Lý Kỳ cười nói: - Đích xác, nếu là tùy tiện tìm người tới lĩnh tội thay hung thủ, mặc dù người kia thực là hung thủ, thì cũng không thể khiến bách tín tin phục, nhưng điều này thành lập trên điều kiện tiên quyết là tùy tiện tìm một người, nếu là đặc biệt nhằm vào việc đi tìm một người lĩnh tội, như vậy là có thể khiến dân chúng tin phục.
- Đặc biệt tìm một người?
Triệu Giai hơi sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.