Chương 1303: Sức mạnh của thù hận 1
Nam Hi
19/10/2017
Kim Quốc! Thượng Kinh!
Mặc dù phủ Khai Phong sớm đã trời quang mây tạnh, nhưng ở Thượng Kinh của Kim Quốc, hãy còn là băng tuyết ngập trời, hàn khí kinh người, nhưng đây so với hàn ý trong mắt của Hoàn Nhan Tông Vọng, thì thật là không đáng nhắc tới, bởi vì trong hàn ý này ẩn chứa sát khí.
Buổi triều sớm vừa mới kết thúc, Hoàn Nhan Tông Vọng liền đi nhanh từ trong cung ra, khóe miệng mang theo một tia tươi cười ác nghiệt, ở phía sau gã, còn có vài vị đại tướng cao to lực lưỡng, người nào người nấy sắc mặt lạnh lùng.
Ba ông già đứng trên bậc thang trước điện, một người đứng giữa nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, hừ nói:
- Tiểu tử này rất không coi ai ra gì, khi lão tử cùng tiên hoàng đánh giặc, tiểu tử đó vẫn còn đang bú sữa mẹ.
Một người bên trái cười ha ha nói:
- Ai nói không phải, mấy người chúng ta đây đều đánh trận hơn nửa đời người rồi, khó được thanh nhàn một lát, tiểu tử này lại muốn kéo chúng ta xuống hố lửa, quyết không thể khiến nó thực hiện được.
Người bên phải nói:
- Nó muốn đánh, thì cứ để người của nó đi đánh, dù sao chúng ta cũng sẽ không xuất binh.
- Nhị thái tử, hình như mấy lão quỷ lại đang nói xấu về người.
Một tướng quân bước nhỏ đuổi theo Hoàn Nhan Tông Vọng, nhỏ giọng nói.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Cứ để bọn họ nói đi, cơ hội cho bọn họ đứng ở nói chuyện ở đây cũng không nhiều nữa, một đám lão quỷ kiêu căng tự mãn, ta cũng muốn xem các ngươi còn có thể tỏ vẻ được bao lâu.
- Nhị ca.
Đột nhiên, Hoàn Nhan Tông Bật từ phía sau đuổi theo, vẻ mặt sầu muộn nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Nhị ca, bây giờ phải làm sao? Đa số người đều không tán thành ý kiến đánh Tống của nhị ca, hơn nữa bọn họ ai ai cũng là công thần khai quốc, cho dù khi phụ hoàng còn sống, cũng phải kiêng dè vài phần đối với bọn họ.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả, nói:
- Tứ đệ, đệ nghĩ là nhị ca nổi giận hả?
- Chẳng lẽ không sao?
- Đương nhiên không, lời đề nghị vừa rồi vẫn chỉ là sự thăm dò của nhị ca. Xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người phản đối, rồi thái độ của bọn họ là như thế nào, rồi thái độ của hoàng thượng như thế nào. Bây giờ xem ra, dường như vô cùng có lợi đối với chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng sắc mặt kiên quyết nói:
- Nam triều bất diệt, Tông Vọng ta tuyệt không từ bỏ ý đồ. Đây vẫn chỉ là một sự bắt đầu mà thôi, khi thời điểm tới, bọn họ cũng sẽ chấp nhận thôi.
Gã thật sự không tức giận sao? Không, đương nhiên gã tức giận, hồi nãy ở trong đại điện, gã bị mấy lão thần tử này cậy già lên mặt. Chỉ vào mũi quở trách, phủ định đề nghị đánh Tống của gã, điều này làm cho gã muốn tức điên, nhưng gã tuyệt đối không cho phép chính mình thể hiện sự thất bại ra ngoài, đây chính là Hoàn Nhan Tông Vọng.
Hoàn Nhan Tông Bật nghi ngờ nói:
- Vô cùng có lợi? Mới vừa rồi bọn họ đều phản đối đề nghị của nhị ca, không muốn trở mặt với Nam triều mà.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Chẳng lẽ đệ không phát hiện, còn có một nhóm người tán thành sao?
Hoàn Nhan Tông Bật gãi đầu nói:
- Những người đó đều là cựu thần của Liêu Quốc, có ích gì chứ.
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu cười, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, tứ đệ, Hoàng thượng vừa mới ban cho đệ đứa con gái đẹp nhất A Thích Nhi đó, sao đệ còn chịu khó vào triều sớm như vậy, không ở nhà với nàng thêm.
Hoàn Nhan Tông Bật đầu tiên là sửng sốt. Gã không biết tại sao Hoàn Nhan Tông Vọng lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng vừa nghĩ tới kiều thê của mình, hắn cười tự hào, nói:
- Nhị ca lại giễu cợt tứ đệ rồi, nhị ca nói vậy là không phải rồi, phụ hoàng còn đem phi tử xinh đẹp nhất của A Thích Nhi và cả con gái năm của ông ta thưởng cho nhị ca, lúc trước Tông Hàn vì thế, mà còn nổi cáu nữa, tứ đệ cũng ngưỡng mộ muốn chết nha.
Lúc trước cuối triều Liêu Quốc, khi Hoàng đế Da Luật Diên Hi chạy trốn, làm sao còn lo lắng đến vợ của mình. Gia thất của ông ta gần như đều bị Hoàn Nhan A Cốt Đả tóm gọn một mẻ, đàn ông trên cơ bản đều bị giết, còn đàn bà thì bị mấy công thần đó chia nhau sạch sẽ, người Nữ Chân bọn họ cũng không quan tâm cô có phải hoàng hoa khuê nữ hay không, nhìn đẹp là được rồi. Liêu Quốc lúc đó cũng không phải là tộc Khiết Đan ban đầu nữa. Bọn họ gần như đã bị Tống đồng hóa rồi, đàn bà cũng đều trắng trẻo, da mịn thịt mềm, đây đối với tộc Nữ Chân bò ra từ trong khe núi, có thể nói ai ai cũng đẹp như tiên nha!
Hoàn Nhan Tông Vọng dĩ nhiên là không cần phải nói rồi, mặc gã chọn lựa, về phần Hoàn Nhan Tông Bật, bởi vì gã còn nhỏ tuổi, cho nên, Hoàn Nhan Thịnh đã đem con gái út chưa xuất giá của Da Luật Diên Hi ban thưởng cho gã làm thê tử.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười mà không nói.
Hoàn Nhan Tông Bật lại nói:
- Kỳ thật đệ nghĩ là cô gái xinh đẹp nhất của A Thích Nhi, vẫn là nữ nhân quật cường Yến Kinh kia, chỉ tiếc, nhị ca đã tặng nàng cho tên đầu bếp đó.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Tứ đệ, cho dù nữ nhân kia vẫn ở đây, ta cũng quyết không để nàng đi theo đệ.
- Tại sao?
- Vì nữ nhân này rất đặc biệt, đệ không khuất phục được nàng, ta cũng không khuất phục được, nhưng, khi nàng cúi với đầu chúng ta, chính là lúc nguy hiểm nhất, nếu lúc trước nàng chấp nhận theo đệ, ta sẽ lập tức một đao giết chết nàng, đệ đừng có quên, chúng ta đã giết con trai và trượng phu của nàng, nàng rất hận Đại Kim chúng ta, giữ nàng ở bên cạnh, sẽ chỉ sinh thêm nhiều nguy hiểm không cần thiết, loại nữ nhân này giữ lại bên cạnh tên đầu bếp kia, so với giữ lại bên cạnh mình, sẽ tốt hơn nhiều.
Hoàn Nhan Tông Vọng khuyên răn.
Đối với điểm này, gã vẫn luôn không nói với Hoàn Nhan Tông Bật, Hoàn Nhan Tông Bật nghe xong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoàn toàn tỉnh ngộ, người kề sát bên như vậy nếu là muốn giết ngươi, thì đúng là có quá nhiều cơ hội, nói:
- Vâng. Đệ hiểu. Tuy nhiên, phải nói là, cũng thật sự khá kỳ quái, trong những thê nữ của A Thích Nhi, chỉ một mình nàng hận Đại Kim chúng ta, những tỷ tỷ muội muội kia của nàng thì lại hận Nam triều.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Điều này không lạ, mặc dù lúc trước Liêu Quốc đã binh bại như núi đổ, nhưng bọn họ cũng không bị bại hoàn toàn, trong lòng bọn họ vẫn bám lấy hy vọng, lúc này, Nam triều đột nhiên vứt bỏ minh ước, chẳng những không có ra tay tương trợ, ngược lại còn đâm sau lưng bọn họ một đao, tuy rằng một đao này tác dụng không nhiều lắm, nhưng, lại khiến người Khiết Đan hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, bọn họ đều cho rằng chính vì Nam triều phản bội Hiệp ước Thiền Uyên, dẫn đến sự diệt vong của Liêu Quốc, cho nên, người còn sống sót, đặc biệt là những nữ nhân được ban thưởng cho chúng ta và cựu thần Liêu Quốc có tư cách đứng trong điện hiện nay, người bọn họ căm hận nhất chính là Đại Tống, chứ không phải là chúng ta. Có thể thấy hiện giờ điều bọn họ hy vọng nhất trong lòng, chính là nhìn thấy chúng ta tiến công Nam triều.
Hoàn Nhan Tông Bật nhướn hai hàng lông mày, nói:
- Nhị ca, ý của huynh là?
Hoàn Nhan Tông Vọng lạnh lùng cười nói:
- Trong đó người oán hận sâu nhất, không ai qua được thê nữ của A Thích Nhi, mà các nàng hiện tại gần như đều đã trở thành thê tử của công thần khai quốc Đại Kim ta, thế lực này không thể khinh thường nha!
Mặc dù phủ Khai Phong sớm đã trời quang mây tạnh, nhưng ở Thượng Kinh của Kim Quốc, hãy còn là băng tuyết ngập trời, hàn khí kinh người, nhưng đây so với hàn ý trong mắt của Hoàn Nhan Tông Vọng, thì thật là không đáng nhắc tới, bởi vì trong hàn ý này ẩn chứa sát khí.
Buổi triều sớm vừa mới kết thúc, Hoàn Nhan Tông Vọng liền đi nhanh từ trong cung ra, khóe miệng mang theo một tia tươi cười ác nghiệt, ở phía sau gã, còn có vài vị đại tướng cao to lực lưỡng, người nào người nấy sắc mặt lạnh lùng.
Ba ông già đứng trên bậc thang trước điện, một người đứng giữa nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, hừ nói:
- Tiểu tử này rất không coi ai ra gì, khi lão tử cùng tiên hoàng đánh giặc, tiểu tử đó vẫn còn đang bú sữa mẹ.
Một người bên trái cười ha ha nói:
- Ai nói không phải, mấy người chúng ta đây đều đánh trận hơn nửa đời người rồi, khó được thanh nhàn một lát, tiểu tử này lại muốn kéo chúng ta xuống hố lửa, quyết không thể khiến nó thực hiện được.
Người bên phải nói:
- Nó muốn đánh, thì cứ để người của nó đi đánh, dù sao chúng ta cũng sẽ không xuất binh.
- Nhị thái tử, hình như mấy lão quỷ lại đang nói xấu về người.
Một tướng quân bước nhỏ đuổi theo Hoàn Nhan Tông Vọng, nhỏ giọng nói.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Cứ để bọn họ nói đi, cơ hội cho bọn họ đứng ở nói chuyện ở đây cũng không nhiều nữa, một đám lão quỷ kiêu căng tự mãn, ta cũng muốn xem các ngươi còn có thể tỏ vẻ được bao lâu.
- Nhị ca.
Đột nhiên, Hoàn Nhan Tông Bật từ phía sau đuổi theo, vẻ mặt sầu muộn nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Nhị ca, bây giờ phải làm sao? Đa số người đều không tán thành ý kiến đánh Tống của nhị ca, hơn nữa bọn họ ai ai cũng là công thần khai quốc, cho dù khi phụ hoàng còn sống, cũng phải kiêng dè vài phần đối với bọn họ.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả, nói:
- Tứ đệ, đệ nghĩ là nhị ca nổi giận hả?
- Chẳng lẽ không sao?
- Đương nhiên không, lời đề nghị vừa rồi vẫn chỉ là sự thăm dò của nhị ca. Xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người phản đối, rồi thái độ của bọn họ là như thế nào, rồi thái độ của hoàng thượng như thế nào. Bây giờ xem ra, dường như vô cùng có lợi đối với chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng sắc mặt kiên quyết nói:
- Nam triều bất diệt, Tông Vọng ta tuyệt không từ bỏ ý đồ. Đây vẫn chỉ là một sự bắt đầu mà thôi, khi thời điểm tới, bọn họ cũng sẽ chấp nhận thôi.
Gã thật sự không tức giận sao? Không, đương nhiên gã tức giận, hồi nãy ở trong đại điện, gã bị mấy lão thần tử này cậy già lên mặt. Chỉ vào mũi quở trách, phủ định đề nghị đánh Tống của gã, điều này làm cho gã muốn tức điên, nhưng gã tuyệt đối không cho phép chính mình thể hiện sự thất bại ra ngoài, đây chính là Hoàn Nhan Tông Vọng.
Hoàn Nhan Tông Bật nghi ngờ nói:
- Vô cùng có lợi? Mới vừa rồi bọn họ đều phản đối đề nghị của nhị ca, không muốn trở mặt với Nam triều mà.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Chẳng lẽ đệ không phát hiện, còn có một nhóm người tán thành sao?
Hoàn Nhan Tông Bật gãi đầu nói:
- Những người đó đều là cựu thần của Liêu Quốc, có ích gì chứ.
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu cười, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, tứ đệ, Hoàng thượng vừa mới ban cho đệ đứa con gái đẹp nhất A Thích Nhi đó, sao đệ còn chịu khó vào triều sớm như vậy, không ở nhà với nàng thêm.
Hoàn Nhan Tông Bật đầu tiên là sửng sốt. Gã không biết tại sao Hoàn Nhan Tông Vọng lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng vừa nghĩ tới kiều thê của mình, hắn cười tự hào, nói:
- Nhị ca lại giễu cợt tứ đệ rồi, nhị ca nói vậy là không phải rồi, phụ hoàng còn đem phi tử xinh đẹp nhất của A Thích Nhi và cả con gái năm của ông ta thưởng cho nhị ca, lúc trước Tông Hàn vì thế, mà còn nổi cáu nữa, tứ đệ cũng ngưỡng mộ muốn chết nha.
Lúc trước cuối triều Liêu Quốc, khi Hoàng đế Da Luật Diên Hi chạy trốn, làm sao còn lo lắng đến vợ của mình. Gia thất của ông ta gần như đều bị Hoàn Nhan A Cốt Đả tóm gọn một mẻ, đàn ông trên cơ bản đều bị giết, còn đàn bà thì bị mấy công thần đó chia nhau sạch sẽ, người Nữ Chân bọn họ cũng không quan tâm cô có phải hoàng hoa khuê nữ hay không, nhìn đẹp là được rồi. Liêu Quốc lúc đó cũng không phải là tộc Khiết Đan ban đầu nữa. Bọn họ gần như đã bị Tống đồng hóa rồi, đàn bà cũng đều trắng trẻo, da mịn thịt mềm, đây đối với tộc Nữ Chân bò ra từ trong khe núi, có thể nói ai ai cũng đẹp như tiên nha!
Hoàn Nhan Tông Vọng dĩ nhiên là không cần phải nói rồi, mặc gã chọn lựa, về phần Hoàn Nhan Tông Bật, bởi vì gã còn nhỏ tuổi, cho nên, Hoàn Nhan Thịnh đã đem con gái út chưa xuất giá của Da Luật Diên Hi ban thưởng cho gã làm thê tử.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười mà không nói.
Hoàn Nhan Tông Bật lại nói:
- Kỳ thật đệ nghĩ là cô gái xinh đẹp nhất của A Thích Nhi, vẫn là nữ nhân quật cường Yến Kinh kia, chỉ tiếc, nhị ca đã tặng nàng cho tên đầu bếp đó.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Tứ đệ, cho dù nữ nhân kia vẫn ở đây, ta cũng quyết không để nàng đi theo đệ.
- Tại sao?
- Vì nữ nhân này rất đặc biệt, đệ không khuất phục được nàng, ta cũng không khuất phục được, nhưng, khi nàng cúi với đầu chúng ta, chính là lúc nguy hiểm nhất, nếu lúc trước nàng chấp nhận theo đệ, ta sẽ lập tức một đao giết chết nàng, đệ đừng có quên, chúng ta đã giết con trai và trượng phu của nàng, nàng rất hận Đại Kim chúng ta, giữ nàng ở bên cạnh, sẽ chỉ sinh thêm nhiều nguy hiểm không cần thiết, loại nữ nhân này giữ lại bên cạnh tên đầu bếp kia, so với giữ lại bên cạnh mình, sẽ tốt hơn nhiều.
Hoàn Nhan Tông Vọng khuyên răn.
Đối với điểm này, gã vẫn luôn không nói với Hoàn Nhan Tông Bật, Hoàn Nhan Tông Bật nghe xong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoàn toàn tỉnh ngộ, người kề sát bên như vậy nếu là muốn giết ngươi, thì đúng là có quá nhiều cơ hội, nói:
- Vâng. Đệ hiểu. Tuy nhiên, phải nói là, cũng thật sự khá kỳ quái, trong những thê nữ của A Thích Nhi, chỉ một mình nàng hận Đại Kim chúng ta, những tỷ tỷ muội muội kia của nàng thì lại hận Nam triều.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Điều này không lạ, mặc dù lúc trước Liêu Quốc đã binh bại như núi đổ, nhưng bọn họ cũng không bị bại hoàn toàn, trong lòng bọn họ vẫn bám lấy hy vọng, lúc này, Nam triều đột nhiên vứt bỏ minh ước, chẳng những không có ra tay tương trợ, ngược lại còn đâm sau lưng bọn họ một đao, tuy rằng một đao này tác dụng không nhiều lắm, nhưng, lại khiến người Khiết Đan hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, bọn họ đều cho rằng chính vì Nam triều phản bội Hiệp ước Thiền Uyên, dẫn đến sự diệt vong của Liêu Quốc, cho nên, người còn sống sót, đặc biệt là những nữ nhân được ban thưởng cho chúng ta và cựu thần Liêu Quốc có tư cách đứng trong điện hiện nay, người bọn họ căm hận nhất chính là Đại Tống, chứ không phải là chúng ta. Có thể thấy hiện giờ điều bọn họ hy vọng nhất trong lòng, chính là nhìn thấy chúng ta tiến công Nam triều.
Hoàn Nhan Tông Bật nhướn hai hàng lông mày, nói:
- Nhị ca, ý của huynh là?
Hoàn Nhan Tông Vọng lạnh lùng cười nói:
- Trong đó người oán hận sâu nhất, không ai qua được thê nữ của A Thích Nhi, mà các nàng hiện tại gần như đều đã trở thành thê tử của công thần khai quốc Đại Kim ta, thế lực này không thể khinh thường nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.