Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1913: Sung sướng chơi đánh bài

Nam Hi

31/10/2017

Đông đông đông!

- Mở cửa, mở cửa. . .

- Két..!

- Ơ, vài vị quân gia, có gì cần làm?

- Vương Lão Hà ở nhà không?

- Vài vị quân gia tìm lão gia nhà ta làm chi?

- Ngươi thằng nhãi này có phải muốn quấy nhiễu chúng ta chấp pháp hay không, Vương Lão Hà rốt cuộc có ở nhà không, nếu ở thì mau gọi ông ta ra đây.

- Dạ dạ dạ, vài vị xin chờ. --- lão gia, lão gia.

- Xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp như thế.

- Lão gia, bên ngoài có rất nhiều quan binh đến đây, nói là đến tìm lão gia ngươi.

- Quan binh? Bọn họ có nói tìm ta có chuyện gì không?

- Cái này --- này thì không có.

- Đi, đi ra xem thế nào.

...

- Vài vị, lão hủ chính là Vương Lão Hà?

- Ngươi chính là Vương Lão Hà, căn cứ chúng ta điều tra được, ba năm trước đây ngươi đã chiếm đoạt năm mẫu đất vườn của Hoàng gia Đông Thành, hiện tại làm phiền ngươi theo chúng ta về nha môn nhận điều tra.

- Quân gia, có phải các người nghĩ sai rồi hay không, lão hủ thật sự là oan uổng a! Oan uổng a!

- Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, ngươi muốn kêu oan thì hãy chờ đến nha môn rồi hãy kêu. Mang đi.

...

...

- Ngươi chính là Phỉ Đại Kim sao?

- Đúng ạ, đúng ạ, vài vị quân gia có gì cần làm?

- Hai năm trước, ngươi cưỡng đoạt cháu gái Trần lão hán ngoài thành làm thiếp, hiện tại làm phiền đi theo chúng ta một chuyến.

- Này --- vụ án này không phải lúc ấy cũng đã giải rồi sao, ta là trong sạch đó a, hiện tại cháu gái Trần lão hán kia cũng đã là mẫu thân của mấy đứa con ta rồi, các vị không tin có thể tìm nàng hỏi một chút a.

- Phải không? Vậy mau gọi nàng đi ra, đều dẫn đi hết. Đại nhân chúng ta bây giờ hoài nghi ngươi và quan viên ban đầu thẩm tra án này cấu kết với nhau làm việc xấu, cướp đoạt dân nữ.

- Oan uổng a!

- Thật có lỗi, có oan uổng hay không, vậy còn phải đợi đến sau khi thẩm tra mới biết được, chúng ta chỉ là phụng mệnh chấp pháp. Mang đi.

... .

... .

- Ngươi là Tạ Mãn Nguyên sao?

- Quân gia ---- tiểu nhân cũng không phạm tội nha, tiểu nhân không chiếm đoạt đất đai của người khác, cũng không cướp đoạt cháu gái của người ta, tiểu nhân là trong sạch đó a.

- Ta khi nào nói qua những lời này, ngươi chớ không phải là có tật giật mình?

- Không không không phải, Vậy --- vậy không biết quân gia tìm tiểu nhân làm chi?

- Ngươi có phải có một tiểu thiếp gọi là Lưu thị hay không?

- Vâng, nhưng nàng cho tới bây giờ đều là không ra khỏi cửa, không có khả năng phạm tội a.

- Nàng thì không có phạm tội, nhưng muội phu của thê tử của đệ đệ nàng vào một năm trước từng trốn ba quan thuế.

- Cái này --- cái này cùng tiểu nhân có quan hệ gì.

- Chúng ta cũng chỉ là mời ngươi đi hiệp trợ điều tra, căn cứ luật pháp, chúng ta có quyền tạm giữ ngươi bảy mươi hai giờ.

- Luật pháp? Từ khi nào lại có cái luật pháp như vậy.

- Thật có lỗi, chúng ta chấp hành luật pháp Đại Tống.

...



- A! Đây không phải là lão Cổ sao?

- Lão Hứa, ngươi như thế nào cũng bị bắt tới.

- Ai ôi!!!, còn không phải là bởi vì vụ án hai năm trước. Ngươi thì sao?

- Ba năm trước đây.

- Lão Cổ, lão Hứa, các ngươi như thế nào đều ở đây a!

- Lão Tạ, ngươi như thế nào cũng tới? Ngươi phạm vào chuyện gì?

- Haiz, ta nhưng thật ra không có phạm tội, nhưng muội phu của thê tử của đệ đệ của ta không có nộp thuế. Nói cái gì mà mời ta tới đây hiệp trợ điều tra đấy.

- Có người đến.

- Quân gia, có phải đã điều tra xong, muốn thả chúng ta đi ra ngoài hay không.

- Vẫn còn sớm mà, các ngươi hãy an tâm ở trong này đã đi. Đại nhân chúng ta là sợ các ngươi ở trong này nhàm chán, để cho ta đưa cho các ngươi một bộ bài tú-lơ-khơ lại đây, cho các ngươi giải buồn.

- Bài tú-lơ-khơ là cái gì? Chúng ta không biết chơi a!

- Ta có thể dạy các ngươi, vừa lúc các ngươi có ba người. Có thể chơi đánh bài a.

- Chơi đánh bài? Ai ôi!!!, tiểu nhân không chơi, tiểu nhân chết cũng không chơi a.

... .

- Mở cửa.

- Quân gia. Quân gia, các ngươi khi nào mới có thể thả ta đi ra ngoài?

- Thật có lỗi, còn phải đợi một hai ngày mới đến lượt án của ngươi--- đem nghi phạm mang vào đi thôi.

- Tuân mệnh.

- Ngươi --- ngươi không phải Hoàng Đức Trụ kia sao.

- Vương Lão Hà, lúc trước ngươi làm hại ta cửa nát nhà tan, để cho ta trở thành tên ăn mày ba năm, không thể tưởng được hiện tại ngươi cũng có một lần này, báo ứng, thật sự là báo ứng a!

- Quân gia, quân gia, ta muốn đổi phòng, ta không muốn ở cùng tên ăn mày này.

- Đổi phòng? Ngươi coi đây là nhà trọ a!

- Ta ---- ta cho mỗi người các ngươi mười quan, không, hai mươi quan, chỉ xin các ngươi đổi cho ta một gian nhà tù khác, van cầu các ngươi.

- Hừ. Nếu là ngươi còn nói thêm như vậy, cẩn thận ta cáo ngươi tội hối lộ đấy, chúng ta đi.

- Quân gia, quân gia ---

...

...

Ở một ngày kia, Thanh Long Phủ đột nhiên xuất động gần năm nghìn Cận Vệ quân, phố lớn ngõ nhỏ tùy ý có thể thấy được từng nhóm quân đội bước nhanh đi qua, nhưng bọn họ không phải đại biểu cho quân đội, mà là nha môn, tất cả mục tiêu của bọn họ đều là địa chủ Thanh Long Phủ.

Gần nửa ngày thời gian, có tất cả hơn ba mươi vị địa chủ lớn nhỏ bị mời đi nha môn uống trà.

Phải biết rằng đây là một cái thế giới cá lớn nuốt cá bé, ngươi muốn không ích kỷ một chút, không đối với người khác độc một chút, ngươi làm sao có thể lên làm địa chủ.

Cho nên rất khó có một thân gia địa chủ hoàn toàn sạch sẽ.

Có vài địa chủ có án ở phủ nha đều sắp xây như núi rồi, đương nhiên, đều không ngoại lệ, cuối cùng toàn bộ là địa chủ thắng kiện.

Ngươi muốn tìm dân chúng để điều tra, vậy còn có thể có chút khó khăn, nhưng ngươi muốn tìm những địa chủ đó để điều tra, vậy thì thật là dễ dàng, Dương Anh Nhị cũng chỉ cần ngồi xổm ở phủ nha Thanh Long Phủ một ngày, trong tay liền nắm không ít chứng cớ, mà Lưu Khánh Thanh thì lại phái người đi dân gian điều tra, cũng vơ vét được không ít chứng cớ đến.

Chứng cớ này vừa đến tay, bọn họ liền lập tức bắt đầu bắt người, và áp dụng phương thức hoàn toàn minh bạch, nói cho dân chúng chúng ta không phải tùy tiện bắt người, chúng ta chỉ là làm việc theo pháp luật.

Cùng lúc đó, Lý Kỳ bắt đầu bốn phía tuyên truyền quan niệm theo pháp trị quốc, pháp chế là bao trùm hết tất cả mọi người, thiên tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, thuận tiện mượn chuyện này khiến dân chúng nơi này hiểu biết về luật pháp Đại Tống.

Trong hoàng cung.

- 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, đã không có, ha ha, Xu Mật Sứ, ngươi lại thua rồi.

Ngưu Cao cầm trong tay tấm bài tú-lơ-khơ cuối cùng quăng lên bàn, hưng phấn bật cười ha hả.

- Dựa vào! Ngươi không phải gian dối đấy chứ. song Q của lão tử còn chưa có ù ra ngoài đâu.

Lý Kỳ trợn to hai mắt thăm hỏi bài tú-lơ-khơ trên bàn, tức miệng mắng to.



Ngưu Cao ha hả nói: - Xu Mật Sứ, nguyện đổ chịu thua a.

- Chỉ chút tiền ấy, ngươi thằng nhãi này cũng đến mức đó sao.

Lý Kỳ đem vẻn vẹn có hai mươi miếng tiền đồng trước mặt mình ném cho Ngưu Cao và Vương Quý, lại đem bài trong tay mình ném tới trên bàn nói: - Đừng đánh, đừng đánh, hôm nay làm địa chủ đích thực là rất không như ý, một lần cũng không thành công, hôm nào ta lại tới thu thập các ngươi.

- Xu Mật Sứ, vẫn còn thiếu chúng ta sáu mươi văn tiền a. Có hai lần ù. Ngưu Cao thật cẩn thận nhắc nhở.

- Hai lần ù thì rất giỏi hả, lão tử có hai quan tiền đều thua hết rồi, ngươi còn không biết dừng, nghe qua quỵt nợ chưa? Nói cho ngươi biết, đây là quỵt nợ. Lý Kỳ hung thần ác sát nói.

Người nợ tiền này đều là đại gia a. Ngưu Cao âm thầm cục ta cục tác một câu, ha hả nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ dốc lòng dạy bảo, mạt tướng hôm nay rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là quỵt nợ.

- Hắc. nghé con ngươi có ý tứ gì?

- Không ý gì, không ý gì.

Lý Kỳ vừa mới vỗ bàn một cái, bên ngoài đột nhiên có một người đi vào.

Đúng là Triệu Tinh Yến. Nàng thấy trên bàn bài tú-lơ-khơ tán loạn, như cười như không nói: - Ô! Các ngươi thật sự là thật có nhã hứng a!

- Quân sư.

Ngưu Cao, Vương Quý khẩn trương đứng dậy thi lễ, bọn họ cũng đều biết Triệu Tinh Yến là đại tẩu tương lai, đắc tội không nổi.

Lý Kỳ chỉ vào Ngưu Cao nói:

- Còn không phải là thằng nhãi này nghiện bài bạc. Luôn đến quấy rầy ta, Yến Phúc, muội cũng biết, ta là người tâm địa mềm yếu. Lại rất thông cảm với thuộc hạ, mới cùng bọn họ chơi vài ván, lần này coi như xong đi. Lần sau tái phạm, liền xử trí theo Quân pháp, hai người các ngươi còn không mau cút đi.

Không phải ngươi gọi chúng ta đến đánh à. Ngưu Cao ủy khuất liếc nhìn Lý Kỳ, người sau hai mắt trừng lên, y lập tức tuân lệnh, khẩn trương cùng Vương Quý chạy ra ngoài.

Triệu Tinh Yến mắt cười nhìn Lý Kỳ trong chốc lát, lập tức lắc đầu, nói: - Không phải là chơi bài tú-lơ-khơ sao, huynh có cần phải ồn ào lớn tiếng như vậy sao? Ta ở rất xa đã nghe thấy mấy lời khó nghe thô tục này của huynh.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Đừng nói nữa, hôm nay cũng không biết có phải là quỷ nhập vào người rồi hay không, đánh không biết bao nhiêu vòng, cũng không có trở thành địa chủ một phen, bài có song Q, bốn nhị, đều bị người chặn mất, bài này thật sự là rất khinh người.

Triệu Tinh Yến phù một tiếng, cười nói: - Đáng đời huynh.

Lý Kỳ ủy khuất nhìn Triệu Tinh Yến nói: - Ta lần đầu tiên nhìn thấy trượng phu thua tiền, thê tử còn cười vui vẻ như vậy đấy.

- Huynh nói bậy cái gì thế. Triệu Tinh Yến phun một tiếng, lại nói: - Hôm nay toàn bộ địa chủ trong Thanh Long Phủ này đều bị mời đi nha môn rồi, địa chủ như huynh coi như là may mắn rồi.

- Đung nga.

Lý Kỳ vỗ trán, nói: - Ta đã quên mất việc này chứ, khó trách hôm nay tà môn như vậy, may mà còn chơi nhỏ, nếu cùng Thái sư bọn họ chơi, ta thế nào cũng phải thua đến nghèo đi, muội không thể không nuôi dưỡng ta.

Cái tên lãng tử phóng đãng này thật sự là không câu nào rời bản tính, lúc trước ta thật sự là bị độc váng đầu, không ngờ sẽ ---. Triệu Tinh Yến lười dông dài với hắn, nói: - Đây đều là huynh bày ra đấy, huynh quên à?

Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói: - Muội đều biết cả rồi sao.

Triệu Tinh Yến ngồi xuống, nói: - Trên đời này trừ huynh ra còn có ai có thể nghĩ ra phương pháp xử lý tổn hại đến như vậy.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Muội nghĩ rằng ta muốn làm như vậy hay sao, còn không phải do bọn họ bức ta mà ra.

- Ta cũng không nói không tốt, biện pháp này tổn hại thì tổn hại một chút, nhưng quý ở chỗ thực dụng. Triệu Tinh Yến nói xong cười, nghĩ đến vẻ mặt lúc này của đám địa chủ, chính mình thật ra lại rất vui vẻ, nói: - Huynh tính toán khi nào đi đàm phán với những địa chủ này?

- Không vội, không vội. Lý Kỳ ha hả nói: - Trước tiên gạt bọn họ một hồi, áp chế nhuệ khí của bọn họ, miễn cho bọn họ thực coi ta là thiện nam tín nữ, thời điểm ta vào thành không hề động đến bọn họ, đó là bởi vì ta không muốn vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, nhưng ta cũng cầm sợi dây này rất chắc đấy, ta ghét nhất người khác được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng tham không đáy.

- Như vậy cũng tốt.

Triệu Tinh Yến gật đầu, bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, sổ sách bên kia đã có manh mối.

- Nhanh như vậy? Muội không phải là ăn bớt ăn xén đấy chứ? Lý Kỳ kinh ngạc nói.

- Ăn bớt ăn xén chính là thứ huynh am hiểu nhất đấy.

Triệu Tinh Yến hừ nhẹ một tiếng, nói: - Kỳ thật sổ sách này không có phức tạp như huynh đã nghĩ, vừa xem là hiểu ngay, cũng căn bản không có người nào tham ô.

- Gì hử? Lý Kỳ quá sợ hãi, nói: - Quan viên Nam Ngô đều có tiết tháo như vậy, muội đang nói đùa ta đi, ta mới không tin.

Triệu Tinh Yến nói: - Không phải là đạo đức của bọn họ cao thượng, mà là bởi vì bọn họ không cần phải tham.

Lý Kỳ cau mày nói: - Có ý tứ gì?

- Bởi vì có người đem tiền đưa đến tận tay bọn họ.

- A? Trên đời này còn có người như thế? Phiền toái giới thiệu cho ta quen biết một chút.

- Người này huynh cũng biết, chính là Lý Toàn Thánh. Triệu Tinh Yến hơi một tia tức giận, nói: - Theo ta sở tra, đêm thứ hai sau khi bọn họ quyết định đầu hàng, Thái hậu từ ngân khố quốc gia điều ra năm trăm ngàn quan tiền, lấy cờ hiệu cảm tạ uy vũ cả triều, ba quân tướng sĩ, đem một khoản tiền lớn này phân phát cho bọn họ, mỗi người đều có phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook