Chương 585: Tập trận quân sự (hạ)
Nam Hi
21/12/2015
Sau khi từ biệt Chủng Sư Đạo, Lý Kỳ trở về doanh nội. Đầu tiên là hỏi
tình hình huấn luyện từ phía những quan tướng trực, cùng những chỗ cần
luyện thêm, sau đó cẩn thận xem khảo hạch biểu những ngày gần đây chọn
ra một số quan tướng làm nhóm học sinh đầu tiên của học viện quân sự.
Những học sinh này đại đa số cấp bậc đều là tổ trưởng. Còn những binh sĩ thì đại đa số đều không biết chữ nếu phái đến học viện thì cũng không
hiệu quả.
Sau đó, cùng vài người lại bàn bạc về phương diện khen thưởng. Phần thưởng đều là cá nhân Lý Kỳ xuất ra cho những binh sĩ thường ngày huấn luyện khác khổ chứ triều đình nửa xu cũng không có. Với lại Lý Kỳ cũng không che giấu điều này. Nói thẳng ra tiền mình móc hầu bao, cụ thể là để thu mua lòng người chứ nào phải khoe khoang mà kín đáo biểu lộ.
Khi mọi thứ đều bàn bạc xong thì đã chính ngọ. Lý Kỳ lại cho Mã Kiều mang đồ ăn đến chỗ Chủng Sư Đạo cùng ăn trưa. Không còn cách nào, hắn bây giờ lại không thể xuất hiện trong doanh địa, đành phải ủy khuất vị đại danh đỉnh đỉnh lão tướng quân dùng cơm ở trong đình rồi.
Bữa trưa rất đơn giản, một chén cháo, vài cái bánh màn thầu lớn, còn có một chén chao.
Chủng Sư Đạo nhìn vào trong chén thấy chao một nửa thì màu trắng một nửa thì màu đỏ nên hiếu kỳ hỏi: - Đây là chao sao?
Chao ngày xưa rất lâu đã có rồi nhưng không khéo léo đến mê người như Lý Kỳ làm.
Lý Kỳ cười nói: - Chủng Công nói không sai. Chao này là hạ quan sớm làm ra, màu đỏ thì khẩu vị tê cay, bên trong bỏ thêm hạt hoa tiêu, mà màu trắng thì vị mặn. Hạ quan thích lấy chao này bôi ở trên bánh màn thầu ăn. Bánh màn thầu không có mùi vị gì cả mà chao vừa vặn lại có công năng khai vị. Hai cái kết hợp lại tạo thành một thức ăn ngon.
Chủng Sư Đạo cười nói: - Cách ăn này lão phu cũng ăn qua rồi nhưng mà cũng không đến nỗi khoa trương như ngươi nói.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ở phương diện nấu ăn, hạ quan tới bây giờ cũng chưa nói bốc nói phét. Chủng Công ngài trước tiên nếm thử chút, bảo đảm so với trước kia ngài ăn ngon hơn nhiều.
Hắn lời này một chút cũng không giả dối. Từ khi hắn đưa chao tới quân doanh thì rất được hoan nghênh. Bọn binh sĩ hiện giờ đều không rời khỏi chao này. Mỗi khi ăn cơm bên cạnh lúc nào cũng phải có cục chao mới có lòng dạ ăn cơm.
Chủng Sư Đạo và Triệu Tinh Yến thấy hắn nói lời chắc chắn như vậy không khỏi nhìn nhau.
Lý Kỳ cũng không giải thích nữa, cầm lấy một bánh màn thầu lớn, dùng đũa gắp miếng chao màu hơi đỏ quét lên cái màn thầu, sau đó cắn một miếng lớn. Lại húp một ngụm cháo loãng chỉ có một chữ, tuyệt!
Chủng Sư Đạo và Triệu Tinh Yến cũng bắt chước theo.
Triệu Tinh Yến miệng vẫn còn ngốn màn thầu ngạc nhiên nói: - Chao này đích thật là khác thường, quá ngon!
Chủng Sư Đạo cũng nêm xong gật đầu nói: - Không sai, không sai. Chao này xốp giòn mịn, vị đậm đà. Hương vị hiếm có ăn cùng với màn thầu đích thật là ngon đến cực điểm. Tuy nhiên Lý Kỳ sao chao của ngươi làm không giống của người ta?
Lý Kỳ cười nói: - Thực ra là một loại chao ngon làm không dễ dàng đâu. Từ khâu chọn nguyên liệu đến tỷ lệ pha chế đều vô cùng chặt chẽ. Hiện nay làm chao đều quá tùy ý nên hoàn toàn không hiện ra được phong vị của chao. Hơn nữa hạ quan còn bỏ thêm nguyên liệu vô cùng đặc biệt, phải là một loại rượu Thiên Hạ Vô Song với nồng độ cực mạnh. Dùng loại rượu này làm được chao đương nhiên là không giống bình thường.
- Hoá ra một miếng chao nho nhỏ mà bên trong ẩn chứa nhiều bí mật như vậy. Lão phu coi như được mở rộng kiến thức. Chủng Sư Đạo vừa nói vừa dùng chiếc đũa lại gắp một ít chao thoa lên trên.
Mã Kiều bên cạnh đảo mắt nói: - Chủng Công, ngài là không biết, dùng chao ăn màn thầu không là gì. Dùng làm món nhắm uống rượu, thật đúng là mỹ vị vô cùng, tôi vẫn thường xuyên làm như vậy.
Chủng Sư Đạo lắc đầu, nghiêm mặt nói: - Mã tiểu ca lời ấy không nên nói. Hiện giờ đang trong thời gian diễn tập thì sao có thể uống rượu.
Lý Kỳ liếc nhìn Mã Kiều, cười cười nói: - Chủng Công chớ trách, người này nổi danh là thích uống rượu.
Mã Kiều thấy âm mưu chưa đạt được, không khỏi có chút lúng túng.
Triệu Tinh Yến thản nhiên cười, hướng tới Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, Túy Tiên Cư có bán loại chao này không? Qua nét mặt không xấu hổ của nàng thì đúng là nàng thích loại chao này rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bây giờ còn chưa có. Ta lúc đầu khi làm vốn là muốn bán ở Túy Tiên Cư. Nhưng sau khi ta đến nhậm chức ở Thị vệ mã thì phát hiện chao này đối với binh sĩ hiệu quả lớn hơn cho bán cho khách. Cho nên ta đem đợt làm chao đầu tiên là mang đến binh doanh. Nếu như cô thích ăn, ta tặng mấy hũ.
Triệu Tinh Yến cũng không khách khí, cười nói: - Đa tạ.
Ăn xong, mọi người lại cùng ngồi nói về việc của học viện quân sự. Lý Kỳ đối với phương diện quân sự không hiểu gì nhưng hắn biết rằng làm thế nào để Chủng Sư Đạo có thể giáo dục những quan tướng tốt hơn, cùng với việc cho hắn cung cấp hoàn toàn thiết bị.
Đang lúc bốn người nói chuyện hăng say thì từ xa truyền đến tiếng gọi: - Phó soái ở đâu.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, sắc mặt căng thẳng nói: - Tại sao là bọn họ?
Chủng Sư Đạo thấy hai người mặc quân phục mới của Đại Hán triều từ bên này chạy tới mà dường như còn cãi nhau cái gì đó liền hỏi: - Bọn họ là ai?
Lý Kỳ hơi ngẩn ra nói: - Bọn họ chính là thủ lĩnh song phương của trận đánh nơi này.
Hai người này là Ngưu Cao của Võ Kỵ Binh và Vương Quý của Kiêu Dũng Doanh.
Chủng Sư Đạo, Triệu Tinh Yến đều cả kinh.
Chủng Sư Đạo kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ diễn tập đã chấm dứt rồi sao?
Lý Kỳ đến giờ cũng là không hiểu ra sao nên nói: - Hạ quan cũng không biết. Nói xong hắn không tự chủ được nên liếc nhìn sắc trời, sắc mặt hơi có chút hoang mang.
Triệu Tinh Yến nói: - Có cần chúng tôi lánh đi một chút.
- Cái này thì không cần. Bọn họ có lẽ không nhận ra lão tướng quân đâu. Lý Kỳ lắc đầu nói.
Chỉ lát sau Vương, Ngưu hai người đã tới trước mặt Lý Kỳ.
Vương Quý đứng ở ngoài đình la lên:
- Phó soái, phó soái, ở đây.
Lý Kỳ nhướn mày, hừ một tiếng.
Hai người khẽ giật mình lập tức hành lễ: -Ty chức Vương Quý (Ngưu Cao), tham kiến phó soái.
Lý Kỳ gật đầu, đứng dậy tới trước mặt bọn họ hỏi: - Thế nào? Diễn trò kết thúc rồi sao? Vì sao ta không biết?
Ngưu Cao cườ ha hả nói: - Phó soái thật sự là thần cơ diệu toán, diễn tập đã sớm kết thúc. Bên đen chúng tôi đã thắng.
Vương Quý vội la lên: - Phó soái, người ngàn vạn lần đừng nghe thằng nhãi này nói..., thằng nhãi này rất vô sỉ, lại phá hư quy củ. Phó soái cần phải phán bọn họ thua.
Ngưu Cao phản bác: - Vương Quý, ta phá hư quy củ thế nào?
Lý Kỳ nghe mơ mơ màng màng. Trầm giọng nói: - Hai người các ngươi là đàn bà chửi đổng à?
Hai người thấy sắc mặt Lý Kỳ không vui, khẩn trương ôm quyền nói: - Ty chức không dám.
Lý Kỳ nói:
- Vương Quý, ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vương Quý dường như cảm thấy rất ủy khuất, nghẹn thở. Lý Kỳ vừa dứt lời, y liền vội vàng mang toàn bộ sự tình nói cho Lý Kỳ một lần.
Hoá ra Ngưu Cao sao khi tiến vào thâm sơn liền phái một nhóm người lấy tay áo màu đen đổi thành màu đỏ. Lý Kỳ đã sớm nói với hai bên binh sĩ có tay áo màu đỏ tay là nhân viên công chính, là thư ký của trận diễn tập, thuộc loại nhân viên thứ ba. Có thể nói đó là mắt của Lý Kỳ.
Ngưu Cao mệnh bộ phận ngụy binh này tiến vào nội địa của quân trắng để tìm hiểu hư thật, rồi sau đó khi tảng sáng lại thanh lý lính gác phía ngoài. Lúc Ngưu Cao đánh vào doanh trại thì đám người Vương Quý còn đang ngủ. Người này vừa mới tỉnh thì Ngưu Cao đã để đại đao gác ở trên cổ của y.
Điều này làm cho y không phục. Cho rằng Ngưu Cao đầu cơ trục lợi, thắng không dùng võ. Nhưng Ngưu Cao lại cho là mình không có sai bởi vì Lý Kỳ lúc ấy chỉ nói là hai phe đen trắng đều không cần quản bên đỏ, nhưng cũng không có nói tỉ mỉ, càng không có nói không cho hai bên lợi dụng bọn họ tiến công.
Hai người tranh luận không được nên xuống núi tìm Lý Kỳ phân xử.
Hóa ra là như vậy nên khó trách kết thúc nhanh. Trong lòng Lý Kỳ dở khóc dở cười. Chủng Sư Đạo sau lưng bỗng nhiên cười ha hả nói : - Mưu kế hay, có câu là Binh bất yếm trá. Lão phu nghĩ là phó soái các ngươi quy định rồi, ngươi cũng có thể làm như vậy. Trên chiến trường, kẻ thù cũng sẽ không cho các ngươi nói quy củ.
Ngưu Cao mở miệng cười nói:
- Lão gia này nói không sai, đánh giặc cũng không phải là hai người đấu võ, thắng là được. Về phần thắng thế nào thì ai mà đi quản.
Vương Quý sốt ruột vội nói: - Ngưu Cao, đây không phải là đánh giặc mà là diễn luyện. Nếu thật sự là đánh giặc, binh sĩ của ta sao có thể cho ngươi dễ dàng tiến vào như thế.
Ngưu Cao còn muốn phản bác, Lý Kỳ bỗng nhiên quát: - Đủ rồi.
Hai người vội im lặng không nói lời nào.
Lý Kỳ nói: - Ta lại hỏi các ngươi, binh sĩ của các ngươi thế nào?
- Cái này
Hai người đều ngẩn người ra.
Ngưu Cao thấp thỏm nói: - Phó soái, việc này cũng không nên trách tôi đây, là thằng nhãi này lôi kéo tới đây tìm người phân xử.
- Ta hỏi các ngươi, binh sĩ của các ngươi sao rồi. Đừng kéo ta vào những thứ khác.
Ngưu Cao ngượng ngùng nói: - Còn ở trong núi.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Tốt lắm, tốt lắm, hai người các ngươi thật sự là không tệ. Diễn luyện lần này ta còn chưa nói chấm dứt mà hai người các ngươi đã bỏ lại binh sĩ của mình chạy đến chỗ ta làm càn. Các ngươi nếu coi thường binh sĩ của mình, ta đây cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị làm binh sĩ. Vậy đi ngày tết Nguyên Đán hai người các ngươi canh giữ chính môn một ngày.
- Phó soái.
- Canh giữ hai ngày.
- Ty chức tuân mệnh.
- Các ngươi lập tức cho các binh sĩ các ngươi trở về.
- Vâng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau lửa giận càng tăng thêm cùng hừ nhau một tiếng rồi mới rời đi.
Đợi hai người đi Chủng Sư Đạo cười ha hả nói: - Lý Kỳ, thủ đoạn trị quân của ngươi quả nhiên rất có nghề. Lão phu cho rằng lần này ngươi không biết có phải không có quan hệ đến tâm phúc trước mắt Hoàng thượng hay không.
Lý Kỳ mỉm cười nói: - Chủng tướng quân quá khen rồi. Phục tùng mệnh lệnh là bọn họ phải làm và đổi lại là ai cũng phải vậy.
Chủng Sư Đạo tỏ vẻ tán thưởng gật gật đầu lại nói: - Gã Hán tử họ Ngưu vừa rồi là một nhân tài, lão phu rất là ưa thích. Ngươi nên cho y tới học viện.
Cái này còn cần ngươi nói, bộ hạ thần tượng của ta có thể kém sao. Lý Kỳ cười nói: - Nhất định, nhất định. Dừng một chút, hắn lại nói: - Chủng Công, Triệu cô nương thật có lỗi, ta phải hồi doanh.
Triệu Tinh Yến cười hỏi: - Mạo muội hỏi một câu nữa, ngươi sẽ phán ai thắng?
Lý Kỳ nhún nhún vai nói:
- Ta nói qua kết quả đối với ta không quan trọng. Về phần ai thắng thì phải xem tâm tình. Cáo từ. Hắn dứt lời, liền dẫn Mã Kiều rời khỏi.
- Xem tâm tình?
Triệu Tinh Yến và Chủng Sư Đạo ngơ ngác nhìn nhau, đều là cười gượng không nói được lời nào.
Trở về trước tiên là một trăm tên nhân viên công chính. Bọn họ không thuộc sự quản lý của hai bên nên chỉ cần trận chiến chấm dứt là được trở về. Lý Kỳ hỏi vài tên tổ trưởng quá trình thì giống như Vương Quý nói, chỉ có điều tỉ mỉ hơn một chút. Nhưng ngữ khí của bọn họ đều thiên vị bên Vương Quý vì dù sao chiến thuật của Ngưu Cao khiến bọn họ có cảm giác là mình bị lợi dụng.
Dò hỏi xong, binh lính tham gia lần này diễn luyện cũng đều trở về, ở ngoài doanh địa xếp thành đội ngũ chỉnh tề, nhưng vẻ mặt hai bên đều không phục nhau.
Lý Kỳ chào theo kiểu nhà binh rồi cất cao giọng nói: - Diễn luyện đã xong ta cũng hiêu bên đen chiến thuật tuy có dùng xảo kế gây ghen ghét nhưng không phạm quy. Đã là trận diễn luyện nhất định có quy tắc. Đã có quy tắc thì sẽ lỗ hổng. Có thể nhạy bén nắm lấy lỗ hổng cũng là một thủ đoạn thủ thắng. Về phần bên trắng ta nhớ trước khi diễn luyện ta cũng đã nói diễn luyện lần này là kiểm nghiệm năng lực trinh sát điều tra của các ngươi. Nếu các ngươi chuẩn bị đầy đủ thì ta tin rằng chiến thuật bên đen rất khó thành công. Ta biết trong lòng các ngươi không phục, đây là điều hiển nhiên nhưng các ngươi không thể dựa vào cớ này. Là một người đàn ông đặc biệt một quân nhân thì kiếm cớ tuyệt đối không phải là cách kiểm nghiệm. Thua là phải cố gắng kiểm điểm xem mình sai ở chổ nào để lần sau ra sức giành lại thắng lợi. Đây mới là một việc mà một quân nhân nên làm, hiểu chưa?
Mọi người cùng hô lớn: - Hiểu.
Lý Kỳ ừ một tiếng rồi nói: - Xét thấy các ngươi mấy ngày này huấn luyện khắc khổ nên ta cam đoan kỳ Nguyên Đán này mỗi người các ngươi đều có thể hưởng thụ nghỉ đến năm ngày. Mặt khác, Ngưu Chỉ huy sứ và Vương chỉ huy kháng quân lệnh, tự ý rời khỏi quân đội. Ta nghĩ cho mọi người tranh thủ cho các ngươi nhiều người có thể được nghỉ ngơi nguyên vẹn, quyết định phạt bọn họ ngày Nguyên Đán canh giữ chánh môn hai ngày. Các ngươi nghĩ thế nào?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều là không nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Thế nào? Chê ít hả?
Ngưu, Vương hai người sợ Lý Kỳ lại tăng thêm số ngày nên vội chủ động giơ tay nói: - Phó soái anh minh, phó soái anh minh.
Binh sĩ của bọn họ thấy vậy cũng cùng giơ taytán thưởng.
Lý Kỳ đè đè tay nói: - Vậy được rồi. Nếu tất cả mọi người đồng ý thì việc này quyết định như vậy đi. Về phần thưởng cho cuối năm, danh sách cụ thể ta đã nghĩ ra rồi. Sớm nhất hai ngày nữa sẽ công bố. Lần này ai được thưởng cho phải tiếp tục cố gắng, ai không có càng phải cố gắng hơn nữa.
- Vâng.
- Tốt lắm. Ta chính thức tuyên bố, diễn luyện lần này dừng ở đây. Bên đen giành được thắng lợi.
Bên đen là một loạt hoan hô, còn bên trắng thì lặng lẽ.
Sau đó, cùng vài người lại bàn bạc về phương diện khen thưởng. Phần thưởng đều là cá nhân Lý Kỳ xuất ra cho những binh sĩ thường ngày huấn luyện khác khổ chứ triều đình nửa xu cũng không có. Với lại Lý Kỳ cũng không che giấu điều này. Nói thẳng ra tiền mình móc hầu bao, cụ thể là để thu mua lòng người chứ nào phải khoe khoang mà kín đáo biểu lộ.
Khi mọi thứ đều bàn bạc xong thì đã chính ngọ. Lý Kỳ lại cho Mã Kiều mang đồ ăn đến chỗ Chủng Sư Đạo cùng ăn trưa. Không còn cách nào, hắn bây giờ lại không thể xuất hiện trong doanh địa, đành phải ủy khuất vị đại danh đỉnh đỉnh lão tướng quân dùng cơm ở trong đình rồi.
Bữa trưa rất đơn giản, một chén cháo, vài cái bánh màn thầu lớn, còn có một chén chao.
Chủng Sư Đạo nhìn vào trong chén thấy chao một nửa thì màu trắng một nửa thì màu đỏ nên hiếu kỳ hỏi: - Đây là chao sao?
Chao ngày xưa rất lâu đã có rồi nhưng không khéo léo đến mê người như Lý Kỳ làm.
Lý Kỳ cười nói: - Chủng Công nói không sai. Chao này là hạ quan sớm làm ra, màu đỏ thì khẩu vị tê cay, bên trong bỏ thêm hạt hoa tiêu, mà màu trắng thì vị mặn. Hạ quan thích lấy chao này bôi ở trên bánh màn thầu ăn. Bánh màn thầu không có mùi vị gì cả mà chao vừa vặn lại có công năng khai vị. Hai cái kết hợp lại tạo thành một thức ăn ngon.
Chủng Sư Đạo cười nói: - Cách ăn này lão phu cũng ăn qua rồi nhưng mà cũng không đến nỗi khoa trương như ngươi nói.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ở phương diện nấu ăn, hạ quan tới bây giờ cũng chưa nói bốc nói phét. Chủng Công ngài trước tiên nếm thử chút, bảo đảm so với trước kia ngài ăn ngon hơn nhiều.
Hắn lời này một chút cũng không giả dối. Từ khi hắn đưa chao tới quân doanh thì rất được hoan nghênh. Bọn binh sĩ hiện giờ đều không rời khỏi chao này. Mỗi khi ăn cơm bên cạnh lúc nào cũng phải có cục chao mới có lòng dạ ăn cơm.
Chủng Sư Đạo và Triệu Tinh Yến thấy hắn nói lời chắc chắn như vậy không khỏi nhìn nhau.
Lý Kỳ cũng không giải thích nữa, cầm lấy một bánh màn thầu lớn, dùng đũa gắp miếng chao màu hơi đỏ quét lên cái màn thầu, sau đó cắn một miếng lớn. Lại húp một ngụm cháo loãng chỉ có một chữ, tuyệt!
Chủng Sư Đạo và Triệu Tinh Yến cũng bắt chước theo.
Triệu Tinh Yến miệng vẫn còn ngốn màn thầu ngạc nhiên nói: - Chao này đích thật là khác thường, quá ngon!
Chủng Sư Đạo cũng nêm xong gật đầu nói: - Không sai, không sai. Chao này xốp giòn mịn, vị đậm đà. Hương vị hiếm có ăn cùng với màn thầu đích thật là ngon đến cực điểm. Tuy nhiên Lý Kỳ sao chao của ngươi làm không giống của người ta?
Lý Kỳ cười nói: - Thực ra là một loại chao ngon làm không dễ dàng đâu. Từ khâu chọn nguyên liệu đến tỷ lệ pha chế đều vô cùng chặt chẽ. Hiện nay làm chao đều quá tùy ý nên hoàn toàn không hiện ra được phong vị của chao. Hơn nữa hạ quan còn bỏ thêm nguyên liệu vô cùng đặc biệt, phải là một loại rượu Thiên Hạ Vô Song với nồng độ cực mạnh. Dùng loại rượu này làm được chao đương nhiên là không giống bình thường.
- Hoá ra một miếng chao nho nhỏ mà bên trong ẩn chứa nhiều bí mật như vậy. Lão phu coi như được mở rộng kiến thức. Chủng Sư Đạo vừa nói vừa dùng chiếc đũa lại gắp một ít chao thoa lên trên.
Mã Kiều bên cạnh đảo mắt nói: - Chủng Công, ngài là không biết, dùng chao ăn màn thầu không là gì. Dùng làm món nhắm uống rượu, thật đúng là mỹ vị vô cùng, tôi vẫn thường xuyên làm như vậy.
Chủng Sư Đạo lắc đầu, nghiêm mặt nói: - Mã tiểu ca lời ấy không nên nói. Hiện giờ đang trong thời gian diễn tập thì sao có thể uống rượu.
Lý Kỳ liếc nhìn Mã Kiều, cười cười nói: - Chủng Công chớ trách, người này nổi danh là thích uống rượu.
Mã Kiều thấy âm mưu chưa đạt được, không khỏi có chút lúng túng.
Triệu Tinh Yến thản nhiên cười, hướng tới Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, Túy Tiên Cư có bán loại chao này không? Qua nét mặt không xấu hổ của nàng thì đúng là nàng thích loại chao này rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bây giờ còn chưa có. Ta lúc đầu khi làm vốn là muốn bán ở Túy Tiên Cư. Nhưng sau khi ta đến nhậm chức ở Thị vệ mã thì phát hiện chao này đối với binh sĩ hiệu quả lớn hơn cho bán cho khách. Cho nên ta đem đợt làm chao đầu tiên là mang đến binh doanh. Nếu như cô thích ăn, ta tặng mấy hũ.
Triệu Tinh Yến cũng không khách khí, cười nói: - Đa tạ.
Ăn xong, mọi người lại cùng ngồi nói về việc của học viện quân sự. Lý Kỳ đối với phương diện quân sự không hiểu gì nhưng hắn biết rằng làm thế nào để Chủng Sư Đạo có thể giáo dục những quan tướng tốt hơn, cùng với việc cho hắn cung cấp hoàn toàn thiết bị.
Đang lúc bốn người nói chuyện hăng say thì từ xa truyền đến tiếng gọi: - Phó soái ở đâu.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, sắc mặt căng thẳng nói: - Tại sao là bọn họ?
Chủng Sư Đạo thấy hai người mặc quân phục mới của Đại Hán triều từ bên này chạy tới mà dường như còn cãi nhau cái gì đó liền hỏi: - Bọn họ là ai?
Lý Kỳ hơi ngẩn ra nói: - Bọn họ chính là thủ lĩnh song phương của trận đánh nơi này.
Hai người này là Ngưu Cao của Võ Kỵ Binh và Vương Quý của Kiêu Dũng Doanh.
Chủng Sư Đạo, Triệu Tinh Yến đều cả kinh.
Chủng Sư Đạo kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ diễn tập đã chấm dứt rồi sao?
Lý Kỳ đến giờ cũng là không hiểu ra sao nên nói: - Hạ quan cũng không biết. Nói xong hắn không tự chủ được nên liếc nhìn sắc trời, sắc mặt hơi có chút hoang mang.
Triệu Tinh Yến nói: - Có cần chúng tôi lánh đi một chút.
- Cái này thì không cần. Bọn họ có lẽ không nhận ra lão tướng quân đâu. Lý Kỳ lắc đầu nói.
Chỉ lát sau Vương, Ngưu hai người đã tới trước mặt Lý Kỳ.
Vương Quý đứng ở ngoài đình la lên:
- Phó soái, phó soái, ở đây.
Lý Kỳ nhướn mày, hừ một tiếng.
Hai người khẽ giật mình lập tức hành lễ: -Ty chức Vương Quý (Ngưu Cao), tham kiến phó soái.
Lý Kỳ gật đầu, đứng dậy tới trước mặt bọn họ hỏi: - Thế nào? Diễn trò kết thúc rồi sao? Vì sao ta không biết?
Ngưu Cao cườ ha hả nói: - Phó soái thật sự là thần cơ diệu toán, diễn tập đã sớm kết thúc. Bên đen chúng tôi đã thắng.
Vương Quý vội la lên: - Phó soái, người ngàn vạn lần đừng nghe thằng nhãi này nói..., thằng nhãi này rất vô sỉ, lại phá hư quy củ. Phó soái cần phải phán bọn họ thua.
Ngưu Cao phản bác: - Vương Quý, ta phá hư quy củ thế nào?
Lý Kỳ nghe mơ mơ màng màng. Trầm giọng nói: - Hai người các ngươi là đàn bà chửi đổng à?
Hai người thấy sắc mặt Lý Kỳ không vui, khẩn trương ôm quyền nói: - Ty chức không dám.
Lý Kỳ nói:
- Vương Quý, ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vương Quý dường như cảm thấy rất ủy khuất, nghẹn thở. Lý Kỳ vừa dứt lời, y liền vội vàng mang toàn bộ sự tình nói cho Lý Kỳ một lần.
Hoá ra Ngưu Cao sao khi tiến vào thâm sơn liền phái một nhóm người lấy tay áo màu đen đổi thành màu đỏ. Lý Kỳ đã sớm nói với hai bên binh sĩ có tay áo màu đỏ tay là nhân viên công chính, là thư ký của trận diễn tập, thuộc loại nhân viên thứ ba. Có thể nói đó là mắt của Lý Kỳ.
Ngưu Cao mệnh bộ phận ngụy binh này tiến vào nội địa của quân trắng để tìm hiểu hư thật, rồi sau đó khi tảng sáng lại thanh lý lính gác phía ngoài. Lúc Ngưu Cao đánh vào doanh trại thì đám người Vương Quý còn đang ngủ. Người này vừa mới tỉnh thì Ngưu Cao đã để đại đao gác ở trên cổ của y.
Điều này làm cho y không phục. Cho rằng Ngưu Cao đầu cơ trục lợi, thắng không dùng võ. Nhưng Ngưu Cao lại cho là mình không có sai bởi vì Lý Kỳ lúc ấy chỉ nói là hai phe đen trắng đều không cần quản bên đỏ, nhưng cũng không có nói tỉ mỉ, càng không có nói không cho hai bên lợi dụng bọn họ tiến công.
Hai người tranh luận không được nên xuống núi tìm Lý Kỳ phân xử.
Hóa ra là như vậy nên khó trách kết thúc nhanh. Trong lòng Lý Kỳ dở khóc dở cười. Chủng Sư Đạo sau lưng bỗng nhiên cười ha hả nói : - Mưu kế hay, có câu là Binh bất yếm trá. Lão phu nghĩ là phó soái các ngươi quy định rồi, ngươi cũng có thể làm như vậy. Trên chiến trường, kẻ thù cũng sẽ không cho các ngươi nói quy củ.
Ngưu Cao mở miệng cười nói:
- Lão gia này nói không sai, đánh giặc cũng không phải là hai người đấu võ, thắng là được. Về phần thắng thế nào thì ai mà đi quản.
Vương Quý sốt ruột vội nói: - Ngưu Cao, đây không phải là đánh giặc mà là diễn luyện. Nếu thật sự là đánh giặc, binh sĩ của ta sao có thể cho ngươi dễ dàng tiến vào như thế.
Ngưu Cao còn muốn phản bác, Lý Kỳ bỗng nhiên quát: - Đủ rồi.
Hai người vội im lặng không nói lời nào.
Lý Kỳ nói: - Ta lại hỏi các ngươi, binh sĩ của các ngươi thế nào?
- Cái này
Hai người đều ngẩn người ra.
Ngưu Cao thấp thỏm nói: - Phó soái, việc này cũng không nên trách tôi đây, là thằng nhãi này lôi kéo tới đây tìm người phân xử.
- Ta hỏi các ngươi, binh sĩ của các ngươi sao rồi. Đừng kéo ta vào những thứ khác.
Ngưu Cao ngượng ngùng nói: - Còn ở trong núi.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Tốt lắm, tốt lắm, hai người các ngươi thật sự là không tệ. Diễn luyện lần này ta còn chưa nói chấm dứt mà hai người các ngươi đã bỏ lại binh sĩ của mình chạy đến chỗ ta làm càn. Các ngươi nếu coi thường binh sĩ của mình, ta đây cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị làm binh sĩ. Vậy đi ngày tết Nguyên Đán hai người các ngươi canh giữ chính môn một ngày.
- Phó soái.
- Canh giữ hai ngày.
- Ty chức tuân mệnh.
- Các ngươi lập tức cho các binh sĩ các ngươi trở về.
- Vâng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau lửa giận càng tăng thêm cùng hừ nhau một tiếng rồi mới rời đi.
Đợi hai người đi Chủng Sư Đạo cười ha hả nói: - Lý Kỳ, thủ đoạn trị quân của ngươi quả nhiên rất có nghề. Lão phu cho rằng lần này ngươi không biết có phải không có quan hệ đến tâm phúc trước mắt Hoàng thượng hay không.
Lý Kỳ mỉm cười nói: - Chủng tướng quân quá khen rồi. Phục tùng mệnh lệnh là bọn họ phải làm và đổi lại là ai cũng phải vậy.
Chủng Sư Đạo tỏ vẻ tán thưởng gật gật đầu lại nói: - Gã Hán tử họ Ngưu vừa rồi là một nhân tài, lão phu rất là ưa thích. Ngươi nên cho y tới học viện.
Cái này còn cần ngươi nói, bộ hạ thần tượng của ta có thể kém sao. Lý Kỳ cười nói: - Nhất định, nhất định. Dừng một chút, hắn lại nói: - Chủng Công, Triệu cô nương thật có lỗi, ta phải hồi doanh.
Triệu Tinh Yến cười hỏi: - Mạo muội hỏi một câu nữa, ngươi sẽ phán ai thắng?
Lý Kỳ nhún nhún vai nói:
- Ta nói qua kết quả đối với ta không quan trọng. Về phần ai thắng thì phải xem tâm tình. Cáo từ. Hắn dứt lời, liền dẫn Mã Kiều rời khỏi.
- Xem tâm tình?
Triệu Tinh Yến và Chủng Sư Đạo ngơ ngác nhìn nhau, đều là cười gượng không nói được lời nào.
Trở về trước tiên là một trăm tên nhân viên công chính. Bọn họ không thuộc sự quản lý của hai bên nên chỉ cần trận chiến chấm dứt là được trở về. Lý Kỳ hỏi vài tên tổ trưởng quá trình thì giống như Vương Quý nói, chỉ có điều tỉ mỉ hơn một chút. Nhưng ngữ khí của bọn họ đều thiên vị bên Vương Quý vì dù sao chiến thuật của Ngưu Cao khiến bọn họ có cảm giác là mình bị lợi dụng.
Dò hỏi xong, binh lính tham gia lần này diễn luyện cũng đều trở về, ở ngoài doanh địa xếp thành đội ngũ chỉnh tề, nhưng vẻ mặt hai bên đều không phục nhau.
Lý Kỳ chào theo kiểu nhà binh rồi cất cao giọng nói: - Diễn luyện đã xong ta cũng hiêu bên đen chiến thuật tuy có dùng xảo kế gây ghen ghét nhưng không phạm quy. Đã là trận diễn luyện nhất định có quy tắc. Đã có quy tắc thì sẽ lỗ hổng. Có thể nhạy bén nắm lấy lỗ hổng cũng là một thủ đoạn thủ thắng. Về phần bên trắng ta nhớ trước khi diễn luyện ta cũng đã nói diễn luyện lần này là kiểm nghiệm năng lực trinh sát điều tra của các ngươi. Nếu các ngươi chuẩn bị đầy đủ thì ta tin rằng chiến thuật bên đen rất khó thành công. Ta biết trong lòng các ngươi không phục, đây là điều hiển nhiên nhưng các ngươi không thể dựa vào cớ này. Là một người đàn ông đặc biệt một quân nhân thì kiếm cớ tuyệt đối không phải là cách kiểm nghiệm. Thua là phải cố gắng kiểm điểm xem mình sai ở chổ nào để lần sau ra sức giành lại thắng lợi. Đây mới là một việc mà một quân nhân nên làm, hiểu chưa?
Mọi người cùng hô lớn: - Hiểu.
Lý Kỳ ừ một tiếng rồi nói: - Xét thấy các ngươi mấy ngày này huấn luyện khắc khổ nên ta cam đoan kỳ Nguyên Đán này mỗi người các ngươi đều có thể hưởng thụ nghỉ đến năm ngày. Mặt khác, Ngưu Chỉ huy sứ và Vương chỉ huy kháng quân lệnh, tự ý rời khỏi quân đội. Ta nghĩ cho mọi người tranh thủ cho các ngươi nhiều người có thể được nghỉ ngơi nguyên vẹn, quyết định phạt bọn họ ngày Nguyên Đán canh giữ chánh môn hai ngày. Các ngươi nghĩ thế nào?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều là không nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Thế nào? Chê ít hả?
Ngưu, Vương hai người sợ Lý Kỳ lại tăng thêm số ngày nên vội chủ động giơ tay nói: - Phó soái anh minh, phó soái anh minh.
Binh sĩ của bọn họ thấy vậy cũng cùng giơ taytán thưởng.
Lý Kỳ đè đè tay nói: - Vậy được rồi. Nếu tất cả mọi người đồng ý thì việc này quyết định như vậy đi. Về phần thưởng cho cuối năm, danh sách cụ thể ta đã nghĩ ra rồi. Sớm nhất hai ngày nữa sẽ công bố. Lần này ai được thưởng cho phải tiếp tục cố gắng, ai không có càng phải cố gắng hơn nữa.
- Vâng.
- Tốt lắm. Ta chính thức tuyên bố, diễn luyện lần này dừng ở đây. Bên đen giành được thắng lợi.
Bên đen là một loạt hoan hô, còn bên trắng thì lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.