Chương 1367: Thái tử kêu than
Nam Hi
20/10/2017
Cục diện diễn biến đến nước này, triều đình nhà Tống đã hoàn toàn rơi
vào hỗn loạn, hoàng thượng thì đã quyết tâm trốn chạy, thần tử lại càng
chẳng có bất kỳ ý kiến gì, tự nhiên ai ai cũng cảm thấy bất an, ai cũng
muốn nghĩ cách tự mình thoát thân.
- Điện hạ, Điện hạ!
Tống Huy Tông vừa mới rời đi, Triệu Hoàn mới đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, quay người đi thẳng ra ngoài, nộ khí đùng đùng rời khỏi đại điện, mặc cho đám người Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn hét gọi thế nào, cũng coi như không nghe thấy.
- Ôi
Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu kêu khổ.
Chờ mọi người đi gần hết, Thái Kinh bỗng nhiên đến bên Đồng Quán, nhỏ giọng hỏi:
- - Quảng Dương Quận Vương, ngài biết quân Kim rõ như lòng bàn tay, ngươi cứ nói thẳng với lão phu không phải ngại, trận chiến này, chúng ta nắm được mấy phần thắng lợi?
Đám người Thái Thao, Bạch Thì Trung cũng vây đến.
Đồng Quán liếc quanh bọn họ, rồi lắc đầu thở dài, hạ giọng nói:
- Thực không dám giấu, hiện giờ, quân Kim đã đánh đến đây rồi, ta nghĩ khó mà có thể giữ được kinh thành nữa.
Thái Du nói:
- Quân Kim hung hãn, người Hán chúng ta khó mà địch nổi.
Bạch Thì Trung nghe xong như đứt từng khúc ruột, quay sang hỏi Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi trước nay vẫn luôn nhiều ý tưởng, còn có cách nào ngăn cản quân Kim không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- - Nhạc phụ, con chỉ giỏi nói mồm thôi, nếu đánh võ mồm thì con có thể vỗ ngực bảo đảm trận chiến này chắc thắng, thế nhưng hiện nay lại đấu bằng thực lực thật sự, khoảng cách chênh lệch về thực lực không phải ngày một ngày hai có thể lấp đầy được. Nhớ năm xưa, quân Liêu còn mạnh hơn quân ta một bậc, nhưng gặp phải quân Kim, chẳng khác nào con nhìn thấy cha. Đến cả dũng khí nghênh chiến cũng chẳng còn.
Thái Thao nghe xong chau mày, nói:
- Nói như vậy, dời đô là không tránh khỏi.
Thái Kinh lắc đầu nói:
- Nếu có thể dời đô, thì Hoàng thượng có lẽ đã dời đô từ lâu rồi. Đại Tống ta từ ngày khai quốc đến nay vẫn luôn định đô ở Đông Kinh, nếu như tùy tiện dời đô, chỉ sợ sẽ làm mất hết nhân tâm, khi đó loạn trong giặc ngoài, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Thái Du nói:
- Nhưng Hoàng thượng dường như đã quyết tâm dời đi.
Ngô Mẫn nói:
- Ta thấy Hoàng thượng cũng đã dao động. Bây giờ chỉ còn cách nhường cho Thái Tử kế vị thôi.
Bạch Thì Trung khẽ đưa mắt, nghĩ thầm, nếu Thái tử kế vị, thì ta chắc chắn không thể đi được rồi, rồi nói:
- Nhưng Điện hạ dường như không muốn kế vị vào lúc này đâu.
Thái Kinh làm sao lại không hiểu chủ ý của Bạch Thì Trung là gì, nhưng lão cũng muốn trốn chạy mà, nếu Tống Huy Tông không đi, lão làm đi làm sao được. Lão nói một cách kiên quyết:
- Quốc nạn trước mắt, Điện hạ thân là Thái tử, đương nhiên phải gánh vác trọng trách, dù có phải cõng, cũng phải cõng Thái tử lên ngai vàng.
Đồng Quán nói:
- Thái sư nói có lý, lúc này chỉ còn cách cho Thái tử kế vị thôi.
Thái Du nghe xong, chân mày khẽ gợn chút ưu tư. Bất giác liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, hôm nay ngươi có vẻ rất ít lời đấy!
Ánh mắt Lý Kỳ khẽ thoáng qua một chút hoang mang, nhưng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, không ai nhận ra, nói:
- Ta chức quan bé tẻo teo, việc đại sự như vậy, ta sao có quyền quyết định, nhưng ta tán thành quan điểm của Thái sư.
Mi mắt Thái Kinh hơi trùng xuống, nói:
- Chúng ta nói nhiều ở đây cũng chẳng ích gì, bây giờ chỉ còn chờ xem Hoàng thượng quyết định như thế nào thôi, giải tán đi.
- Vâng.
Thái Kinh lại quay sang nói nhỏ với Đồng Quán:
- Quảng Dương Quận Vương, mời ngài về phủ bàn bạc.
Đồng Quán hiểu ý, gật gật đầu.
Hành động nhỏ ấy không tránh khỏi ánh mắt của mọi người, ai trong lòng chẳng rõ hai lão già này đang nôn nóng trốn chạy, xem ra Thái tử kế vị là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Một cuộc chính biến đã âm thầm ập đến.
Ra khỏi đại điện, Lý kỳ một mình đi một đường, sắc mặt rất chi là u buồn, dường như vẫn đang tính toán chuyện gì, thậm chí có người đằng sau gọi hắn cũng không nghe thấy.
- Kinh tế sử xin dừng bước, Kinh tế sử.
Mãi đến khi người đó chạy đến sau lưng, Lý Kỳ mới tỉnh táo trở lại, quay đầu nhìn, thấy thái giám của Đông cung, ánh mắt chợt khẽ sáng lên, nói:
- Có chuyện gì?
Tiểu thái giám kia nói:
- Kinh tế sử, Điện hạ kêu ngài tới Đông cung ngay.
- Điện hạ? Ta vừa mới gặp điện hạ mà.
Lý Kỳ cố tỏ vẻ kinh ngạc nói.
Tiểu thái giám kia nói:
- Điện hạ vừa về tới Đông cung là nổi trận lôi đình, Kinh tế sử, ngài mau đi xem thế nào đi.
Lý Kỳ thở dài, nói:
- Đi thôi.
Loảng xoảng – uỳnh – xoẻng…
Lý Kỳ mới vừa bước tới ngoài cửa Đông cung, đã nghe thấy một loạt âm thanh ném đồ đạc từ trong vọng ra, hắn khẽ thở dài trong lòng, nói với tiểu thái giám:
- Ta tự vào được rồi, ngươi gọi tất cả người hầu ra ngoài, không có lệnh, không ai được tới gần.
Tiểu thái giám có lẽ cũng biết những việc này, không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng gọi những người kia ra ngoài.
- Ta không làm hoàng đế, ta có chết cũng không làm hoàng đế.
Lý Kỳ tới trước cửa tẩm cung, đã nghe thấy Triệu Hoàn ở trong kêu gào, dường như câu nào cũng mang mấy phần tội đại bất kính. Hắn nghĩ bụng, việc này cũng thật kỳ lạ hiếm hoi, từ xưa tới nay, chắc chỉ mình y là Thái tử không muốn làm Hoàng đế.
- Điện hạ, hay là…hay là chúng ta trốn đi.
Còn có giọng yếu ớt của một người, không cần phải nói, người này chắc chắn là Cảnh Nam Trọng.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cái gì chứ! Lý Kỳ vừa nghe vừa lắc đầu ngán ngẩm, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái.
- Kẻ nào?
Từ trong vọng ra tiếng của Cảnh Nam Trọng, trong giọng nói còn lẫn chút hoảng hốt.
- Là ta.
Vừa dứt lời, đã thấy tiếng cót két, cửa từ trong mở ra, chỉ thấy Cảnh Nam Trọng đứng bên trong cửa, nhìn thấy Lý Kỳ mà như gặp được cứu tinh, nói:
- Kinh tế sử, cuối cùng ngài cũng tới.
Vừa nói, y vừa liếc ra ngoài mấy cái.
Lý Kỳ nói:
- Đừng nhìn nữa, ta cho bọn người hầu đi hết rồi.
- Vẫn cứ là Kinh tế sử ngài nghĩ chu toàn.
Cảnh Nam Trọng nói rồi mau chóng quay người lại, nói:
- Kinh tế sử, mau mời vào.
Lý Kỳ vào bên trong, mọi thứ trước mắt khiến hắn sợ hết hồn, khắp nhà đâu đâu cũng là mảnh vỡ, trừ người ra, chẳng còn tìm đâu được vật gì lành lặn nữa, còn Triệu Hoàn thì ngồi im thin thít trên ghế, nước mắt cứ thế rơi lả tả, bộ dạng này còn khiến người ta thấy thê thảm hơn là kêu gào khóc lóc.
Lý Kỳ nhón bước bằng mũi bàn chân, tới trước mặt Triệu Hoàn, hành lễ nói:
- Hạ quan Lý Kỳ, bái kiến Thái tử điện hạ.
Triệu Hoàn bấy giờ dường như mới có phản ứng, ngẩn ngơ, phẫn uất nói:
- Lý Kỳ, ngươi nói cho công bằng, việc này rốt cuộc là ai đúng, ai sai.
Hả?
Lý Kỳ đột nhiêun bối rối.
Triệu Hoàn bỗng nhiên đứng dậy, dùng hết sức bình sinh hét lên:
- Khi xưa, lúc ông ấy lấy đá hoa cương, ta từng bao lần khuyên can, đổi lại là sự ghẻ lạnh trong mấy năm đằng đẵng, ta chịu hết sự lạnh nhạt, nhận hết lời thị phi, thậm chí suýt nữa đến ngôi vị Thái tử cũng không giữ được, kết quả thì sao nào. Phương Lạp khởi nghĩa, suýt nữa thì làm nghiêng ngả vương triều Đại Tống, vậy mà ông ấy vẫn không nghe lời khuyên can của các đại thần, khăng khăng đòi liên thủ với Kim diệt nước Liêu, việc này khác nào bảo hổ lột da. Giờ thì nước Liêu đã bị diệt, nước Kim lập tức quay lại tấn công Đại Tống chúng ta. Tất thảy điều này đều là nghiệp chướng do ông ấy tạo ra, dựa vào đâu mà lại bắt ta gánh chịu. Chỉ vì ta là Thái tử sao? Ông ấy thì muốn trốn chạy, để cho kẻ làm con như ta chết thay ông ấy. Nếu ông ấy đã bất nhân như vậy, thì cũng đừng trách ta bất hiếu. Ngôi vị hoàng đế này đừng hòng ta chấp nhận. Cảnh chiêm sự, ngươi nói đúng, đêm nay chúng ta sẽ trốn.
Tuy rằng y đã mất bình tĩnh, nhưng những lời này chắc chắn không phải lời nói cả giận, bởi vì những lời này đã dồn nén trong lòng y bao năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng bùng phát ra. Trời sinh y tính tình tiết kiệm, còn Tống Huy Tông lại xa hoa lãng phí, quan hệ phụ tử cũng vì chuyện tính cách không hợp này mà có lần đã xấu đến cực hạn. Nếu không vì Vương Phủ ngã ngựa, không có Lý Kỳ trợ giúp, chẳng nói chắc hôm nay Thái tử sẽ là ai. Vậy mà, bây giờ, Tống Huy Tông vừa thấy quân Kim đánh đến cổng, đã lập tức muốn tháo chạy, thậm chí còn sẵn sàng lấy con trai chính mình ra làm bia đỡ.
Ai là người đã khiến Tống triều trở nên như vậy? Ai ai đều biết, tất thảy đều là tạo nghiệt của Tống Huy Tông. Nếu không phải vì hoàng đế như vậy, thì bọn Lương Sư Thành, Đồng Quán sao có thể nắm giữ triều chính.
Được lắm, bây giờ báo ứng đã tới, ông ta lại muốn chuồn đi, để người khác gánh chịu trách nhiệm này.
Triệu Hoàn thực đâu có ngốc, y từ lâu đã rất oán trách cha mình, làm gì có chuyện mắc lừa vố này, nên ra cái vẻ có chết cũng không làm hoàng đế.
Lý Kỳ nghe xong, trong lòng tuy rất kinh hãi, nhưng mặt thì không chút biến sắc, nhắc nhở nói:
- Điện hạ, cẩn thận tai vách mạch rừng.
Triệu Hoàn gần như phát cuồng, trong lòng y nghĩ làm hoàng đế, cũng đồng nghĩa với việc chờ chết, y hét lên:
- Ta đã nói ra rồi, ta còn sợ gì người khác biết, cùng lắm là chết chứ gì, còn tốt hơn chán là chết trong tay người Kim, trở thành tội nhân thiên cổ.
Y vừa la hét, vừa kêu khóc, rõ ràng, tâm lý y đã hoàn toàn suy sụp.
Hừ! bây giờ, e là nếu ngài có chỉ thẳng vào mặt ông già nhà ngài mà chửi, ông già chắc cũng chẳng dám đắc tội với ngài, vì ngài chính là kẻ thế thân tốt nhất. Nhưng ta đâu có vậy, chẳng may người khác lại tưởng là ta chọc gậy bánh xe, như vậy thì ta sẽ chết thật oan uổng. Lý Kỳ lẩm bẩm một câu, nói:
- Điện hạ, xin hãy bình tĩnh đừng nóng vội, hãy nghe thần nói một câu.
Triệu Hoàn hiện giờ cũng chỉ còn tin tưởng mỗi mình Lý Kỳ, nếu không cũng chẳng gọi hắn đến trước tiên. Nhìn Lý Kỳ một cái, tuy miệng còn đang thở hổn hển, nhưng cũng không nói gì nữa.
Đôi mắt Lý Kỳ trùng xuống, nhẹ nhàng chậm dãi nói:
- Điện hạ, sao không nghĩ ngược lại, đây cũng là một cơ hội mà.
- Cơ hội?
Triệu Hoàn hơi chút sững sờ, rồi chợt hiểu ra, giận dữ nói:
- Nhưng quân Kim đã sắp đánh tới sông Hoàng Hà rồi, giờ nếu nhận lời, quân Kim sao có thể buông tha cho ta.
Cảnh Nam Trọng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Khai Phong chắc chắn không giữ được rồi.
Triệu Hoàn liếc mắt nhìn qua Lý Kỳ, nói:
- Lẽ nào ngươi có cách nào đánh lui quân Kim?
Lý Kỳ thở dài, lắc đầu nói:
- Thần nếu có cách, thì sớm đã đi lập công rồi, sao phải đợi đến bây giờ.
- Vậy ngươi nói điều này là có ý gì?
Triệu hoàn nói với giọng khó chịu.
Lý Kỳ nói:
- Thần chỉ hy vọng điện hạ có thể phán đoán rõ ràng tình hình trước mắt. Bây giờ, bày ra trước mắt Điện hạ chỉ có 2 con đường.
Triệu Hoàn sốt ruột hỏi:
- Hai con đường nào?
Lý Kỳ nói:
- Thứ nhất, thần thấy Hoàng thượng đã có ý thoái vị, Thái sư bọn họ dường như cũng ủng hộ Điện hạ kế vị, Điện hạ nếu đồng ý, tám chín phần ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về Điện hạ, hơn nữa còn chẳng tốn chút công sức nào.
Đương nhiên, Triệu Hoàn cũng muốn làm hoàng đế, thế nhưng y không muốn làm hoàng đế vào thời điểm này. Con mắt y liếc qua liếc lại mấy cái, rồi nói:
- Vậy theo ngươi, trận chiến này, chúng ta có mấy phần cơ hội chiến thắng.
Lý Kỳ nói:
- Chín phần thua, một phần thắng. Thế gian vốn không có việc gì là tuyệt đối, thần cũng không dám phán đoán hàm hồ.
Triệu Hoàn trầm ngâm giây lát, nói:
- Vậy ngươi có sẵn lòng giúp ta?
Lý Kỳ lập tức lộ ra vẻ mặt do dự.
Đây chẳng qua là mấy câu thử lòng của Triệu Hoàn, thấy thái độ Lý Kỳ như vậy, trong lòng đã rõ. Y thầm nghĩ, vừa nãy trên đại điện, ngươi cũng có ý muốn trốn chạy, rõ ràng ngươi cũng biết Khai Phong khó mà giữ được. Do vậy trong lòng y khó tránh có chút giận dữ.
Lý Kỳ thấy Triệu Hoàn đầy vẻ giận dữ, vội vàng giải thích:
- Điện hạ, thần tuyệt đối không phải là phường vong ân bội nghĩa. Thần đã nói lúc trước, thần chỉ giúp điện hạ phân tích tình thế trước mắt, tuyệt không dám khuyên can …., tất cả quyền quyết định vẫn là của điện hạ. Một khi điện hạ đã lựa chọn, tại hạ cũng sẽ sẵn lòng phò trợ điện hạ đạt được mục đích, nhưng, tất cả những gì thần có thể giúp cũng chỉ có vậy thôi.
Ngụ ý rằng, sau khi ta giúp ngài, ta vẫn sẽ đi.
Sắc mặt Triệu Hoàn vẻ hòa hoãn hơn một chút, nói:
- Vậy ngươi nói xem, con đường thứ hai là như thế nào.
Lý Kỳ hơi chút do dự,nói:
- Con đường thứ hai đương nhiên là không làm hoàng đế, nhưng nếu vậy thì Điện hạ ngài sẽ mất đi một cơ hội tốt để đăng cơ.
- Điện hạ, Điện hạ!
Tống Huy Tông vừa mới rời đi, Triệu Hoàn mới đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, quay người đi thẳng ra ngoài, nộ khí đùng đùng rời khỏi đại điện, mặc cho đám người Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn hét gọi thế nào, cũng coi như không nghe thấy.
- Ôi
Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu kêu khổ.
Chờ mọi người đi gần hết, Thái Kinh bỗng nhiên đến bên Đồng Quán, nhỏ giọng hỏi:
- - Quảng Dương Quận Vương, ngài biết quân Kim rõ như lòng bàn tay, ngươi cứ nói thẳng với lão phu không phải ngại, trận chiến này, chúng ta nắm được mấy phần thắng lợi?
Đám người Thái Thao, Bạch Thì Trung cũng vây đến.
Đồng Quán liếc quanh bọn họ, rồi lắc đầu thở dài, hạ giọng nói:
- Thực không dám giấu, hiện giờ, quân Kim đã đánh đến đây rồi, ta nghĩ khó mà có thể giữ được kinh thành nữa.
Thái Du nói:
- Quân Kim hung hãn, người Hán chúng ta khó mà địch nổi.
Bạch Thì Trung nghe xong như đứt từng khúc ruột, quay sang hỏi Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi trước nay vẫn luôn nhiều ý tưởng, còn có cách nào ngăn cản quân Kim không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- - Nhạc phụ, con chỉ giỏi nói mồm thôi, nếu đánh võ mồm thì con có thể vỗ ngực bảo đảm trận chiến này chắc thắng, thế nhưng hiện nay lại đấu bằng thực lực thật sự, khoảng cách chênh lệch về thực lực không phải ngày một ngày hai có thể lấp đầy được. Nhớ năm xưa, quân Liêu còn mạnh hơn quân ta một bậc, nhưng gặp phải quân Kim, chẳng khác nào con nhìn thấy cha. Đến cả dũng khí nghênh chiến cũng chẳng còn.
Thái Thao nghe xong chau mày, nói:
- Nói như vậy, dời đô là không tránh khỏi.
Thái Kinh lắc đầu nói:
- Nếu có thể dời đô, thì Hoàng thượng có lẽ đã dời đô từ lâu rồi. Đại Tống ta từ ngày khai quốc đến nay vẫn luôn định đô ở Đông Kinh, nếu như tùy tiện dời đô, chỉ sợ sẽ làm mất hết nhân tâm, khi đó loạn trong giặc ngoài, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Thái Du nói:
- Nhưng Hoàng thượng dường như đã quyết tâm dời đi.
Ngô Mẫn nói:
- Ta thấy Hoàng thượng cũng đã dao động. Bây giờ chỉ còn cách nhường cho Thái Tử kế vị thôi.
Bạch Thì Trung khẽ đưa mắt, nghĩ thầm, nếu Thái tử kế vị, thì ta chắc chắn không thể đi được rồi, rồi nói:
- Nhưng Điện hạ dường như không muốn kế vị vào lúc này đâu.
Thái Kinh làm sao lại không hiểu chủ ý của Bạch Thì Trung là gì, nhưng lão cũng muốn trốn chạy mà, nếu Tống Huy Tông không đi, lão làm đi làm sao được. Lão nói một cách kiên quyết:
- Quốc nạn trước mắt, Điện hạ thân là Thái tử, đương nhiên phải gánh vác trọng trách, dù có phải cõng, cũng phải cõng Thái tử lên ngai vàng.
Đồng Quán nói:
- Thái sư nói có lý, lúc này chỉ còn cách cho Thái tử kế vị thôi.
Thái Du nghe xong, chân mày khẽ gợn chút ưu tư. Bất giác liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, hôm nay ngươi có vẻ rất ít lời đấy!
Ánh mắt Lý Kỳ khẽ thoáng qua một chút hoang mang, nhưng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, không ai nhận ra, nói:
- Ta chức quan bé tẻo teo, việc đại sự như vậy, ta sao có quyền quyết định, nhưng ta tán thành quan điểm của Thái sư.
Mi mắt Thái Kinh hơi trùng xuống, nói:
- Chúng ta nói nhiều ở đây cũng chẳng ích gì, bây giờ chỉ còn chờ xem Hoàng thượng quyết định như thế nào thôi, giải tán đi.
- Vâng.
Thái Kinh lại quay sang nói nhỏ với Đồng Quán:
- Quảng Dương Quận Vương, mời ngài về phủ bàn bạc.
Đồng Quán hiểu ý, gật gật đầu.
Hành động nhỏ ấy không tránh khỏi ánh mắt của mọi người, ai trong lòng chẳng rõ hai lão già này đang nôn nóng trốn chạy, xem ra Thái tử kế vị là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Một cuộc chính biến đã âm thầm ập đến.
Ra khỏi đại điện, Lý kỳ một mình đi một đường, sắc mặt rất chi là u buồn, dường như vẫn đang tính toán chuyện gì, thậm chí có người đằng sau gọi hắn cũng không nghe thấy.
- Kinh tế sử xin dừng bước, Kinh tế sử.
Mãi đến khi người đó chạy đến sau lưng, Lý Kỳ mới tỉnh táo trở lại, quay đầu nhìn, thấy thái giám của Đông cung, ánh mắt chợt khẽ sáng lên, nói:
- Có chuyện gì?
Tiểu thái giám kia nói:
- Kinh tế sử, Điện hạ kêu ngài tới Đông cung ngay.
- Điện hạ? Ta vừa mới gặp điện hạ mà.
Lý Kỳ cố tỏ vẻ kinh ngạc nói.
Tiểu thái giám kia nói:
- Điện hạ vừa về tới Đông cung là nổi trận lôi đình, Kinh tế sử, ngài mau đi xem thế nào đi.
Lý Kỳ thở dài, nói:
- Đi thôi.
Loảng xoảng – uỳnh – xoẻng…
Lý Kỳ mới vừa bước tới ngoài cửa Đông cung, đã nghe thấy một loạt âm thanh ném đồ đạc từ trong vọng ra, hắn khẽ thở dài trong lòng, nói với tiểu thái giám:
- Ta tự vào được rồi, ngươi gọi tất cả người hầu ra ngoài, không có lệnh, không ai được tới gần.
Tiểu thái giám có lẽ cũng biết những việc này, không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng gọi những người kia ra ngoài.
- Ta không làm hoàng đế, ta có chết cũng không làm hoàng đế.
Lý Kỳ tới trước cửa tẩm cung, đã nghe thấy Triệu Hoàn ở trong kêu gào, dường như câu nào cũng mang mấy phần tội đại bất kính. Hắn nghĩ bụng, việc này cũng thật kỳ lạ hiếm hoi, từ xưa tới nay, chắc chỉ mình y là Thái tử không muốn làm Hoàng đế.
- Điện hạ, hay là…hay là chúng ta trốn đi.
Còn có giọng yếu ớt của một người, không cần phải nói, người này chắc chắn là Cảnh Nam Trọng.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cái gì chứ! Lý Kỳ vừa nghe vừa lắc đầu ngán ngẩm, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái.
- Kẻ nào?
Từ trong vọng ra tiếng của Cảnh Nam Trọng, trong giọng nói còn lẫn chút hoảng hốt.
- Là ta.
Vừa dứt lời, đã thấy tiếng cót két, cửa từ trong mở ra, chỉ thấy Cảnh Nam Trọng đứng bên trong cửa, nhìn thấy Lý Kỳ mà như gặp được cứu tinh, nói:
- Kinh tế sử, cuối cùng ngài cũng tới.
Vừa nói, y vừa liếc ra ngoài mấy cái.
Lý Kỳ nói:
- Đừng nhìn nữa, ta cho bọn người hầu đi hết rồi.
- Vẫn cứ là Kinh tế sử ngài nghĩ chu toàn.
Cảnh Nam Trọng nói rồi mau chóng quay người lại, nói:
- Kinh tế sử, mau mời vào.
Lý Kỳ vào bên trong, mọi thứ trước mắt khiến hắn sợ hết hồn, khắp nhà đâu đâu cũng là mảnh vỡ, trừ người ra, chẳng còn tìm đâu được vật gì lành lặn nữa, còn Triệu Hoàn thì ngồi im thin thít trên ghế, nước mắt cứ thế rơi lả tả, bộ dạng này còn khiến người ta thấy thê thảm hơn là kêu gào khóc lóc.
Lý Kỳ nhón bước bằng mũi bàn chân, tới trước mặt Triệu Hoàn, hành lễ nói:
- Hạ quan Lý Kỳ, bái kiến Thái tử điện hạ.
Triệu Hoàn bấy giờ dường như mới có phản ứng, ngẩn ngơ, phẫn uất nói:
- Lý Kỳ, ngươi nói cho công bằng, việc này rốt cuộc là ai đúng, ai sai.
Hả?
Lý Kỳ đột nhiêun bối rối.
Triệu Hoàn bỗng nhiên đứng dậy, dùng hết sức bình sinh hét lên:
- Khi xưa, lúc ông ấy lấy đá hoa cương, ta từng bao lần khuyên can, đổi lại là sự ghẻ lạnh trong mấy năm đằng đẵng, ta chịu hết sự lạnh nhạt, nhận hết lời thị phi, thậm chí suýt nữa đến ngôi vị Thái tử cũng không giữ được, kết quả thì sao nào. Phương Lạp khởi nghĩa, suýt nữa thì làm nghiêng ngả vương triều Đại Tống, vậy mà ông ấy vẫn không nghe lời khuyên can của các đại thần, khăng khăng đòi liên thủ với Kim diệt nước Liêu, việc này khác nào bảo hổ lột da. Giờ thì nước Liêu đã bị diệt, nước Kim lập tức quay lại tấn công Đại Tống chúng ta. Tất thảy điều này đều là nghiệp chướng do ông ấy tạo ra, dựa vào đâu mà lại bắt ta gánh chịu. Chỉ vì ta là Thái tử sao? Ông ấy thì muốn trốn chạy, để cho kẻ làm con như ta chết thay ông ấy. Nếu ông ấy đã bất nhân như vậy, thì cũng đừng trách ta bất hiếu. Ngôi vị hoàng đế này đừng hòng ta chấp nhận. Cảnh chiêm sự, ngươi nói đúng, đêm nay chúng ta sẽ trốn.
Tuy rằng y đã mất bình tĩnh, nhưng những lời này chắc chắn không phải lời nói cả giận, bởi vì những lời này đã dồn nén trong lòng y bao năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng bùng phát ra. Trời sinh y tính tình tiết kiệm, còn Tống Huy Tông lại xa hoa lãng phí, quan hệ phụ tử cũng vì chuyện tính cách không hợp này mà có lần đã xấu đến cực hạn. Nếu không vì Vương Phủ ngã ngựa, không có Lý Kỳ trợ giúp, chẳng nói chắc hôm nay Thái tử sẽ là ai. Vậy mà, bây giờ, Tống Huy Tông vừa thấy quân Kim đánh đến cổng, đã lập tức muốn tháo chạy, thậm chí còn sẵn sàng lấy con trai chính mình ra làm bia đỡ.
Ai là người đã khiến Tống triều trở nên như vậy? Ai ai đều biết, tất thảy đều là tạo nghiệt của Tống Huy Tông. Nếu không phải vì hoàng đế như vậy, thì bọn Lương Sư Thành, Đồng Quán sao có thể nắm giữ triều chính.
Được lắm, bây giờ báo ứng đã tới, ông ta lại muốn chuồn đi, để người khác gánh chịu trách nhiệm này.
Triệu Hoàn thực đâu có ngốc, y từ lâu đã rất oán trách cha mình, làm gì có chuyện mắc lừa vố này, nên ra cái vẻ có chết cũng không làm hoàng đế.
Lý Kỳ nghe xong, trong lòng tuy rất kinh hãi, nhưng mặt thì không chút biến sắc, nhắc nhở nói:
- Điện hạ, cẩn thận tai vách mạch rừng.
Triệu Hoàn gần như phát cuồng, trong lòng y nghĩ làm hoàng đế, cũng đồng nghĩa với việc chờ chết, y hét lên:
- Ta đã nói ra rồi, ta còn sợ gì người khác biết, cùng lắm là chết chứ gì, còn tốt hơn chán là chết trong tay người Kim, trở thành tội nhân thiên cổ.
Y vừa la hét, vừa kêu khóc, rõ ràng, tâm lý y đã hoàn toàn suy sụp.
Hừ! bây giờ, e là nếu ngài có chỉ thẳng vào mặt ông già nhà ngài mà chửi, ông già chắc cũng chẳng dám đắc tội với ngài, vì ngài chính là kẻ thế thân tốt nhất. Nhưng ta đâu có vậy, chẳng may người khác lại tưởng là ta chọc gậy bánh xe, như vậy thì ta sẽ chết thật oan uổng. Lý Kỳ lẩm bẩm một câu, nói:
- Điện hạ, xin hãy bình tĩnh đừng nóng vội, hãy nghe thần nói một câu.
Triệu Hoàn hiện giờ cũng chỉ còn tin tưởng mỗi mình Lý Kỳ, nếu không cũng chẳng gọi hắn đến trước tiên. Nhìn Lý Kỳ một cái, tuy miệng còn đang thở hổn hển, nhưng cũng không nói gì nữa.
Đôi mắt Lý Kỳ trùng xuống, nhẹ nhàng chậm dãi nói:
- Điện hạ, sao không nghĩ ngược lại, đây cũng là một cơ hội mà.
- Cơ hội?
Triệu Hoàn hơi chút sững sờ, rồi chợt hiểu ra, giận dữ nói:
- Nhưng quân Kim đã sắp đánh tới sông Hoàng Hà rồi, giờ nếu nhận lời, quân Kim sao có thể buông tha cho ta.
Cảnh Nam Trọng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Khai Phong chắc chắn không giữ được rồi.
Triệu Hoàn liếc mắt nhìn qua Lý Kỳ, nói:
- Lẽ nào ngươi có cách nào đánh lui quân Kim?
Lý Kỳ thở dài, lắc đầu nói:
- Thần nếu có cách, thì sớm đã đi lập công rồi, sao phải đợi đến bây giờ.
- Vậy ngươi nói điều này là có ý gì?
Triệu hoàn nói với giọng khó chịu.
Lý Kỳ nói:
- Thần chỉ hy vọng điện hạ có thể phán đoán rõ ràng tình hình trước mắt. Bây giờ, bày ra trước mắt Điện hạ chỉ có 2 con đường.
Triệu Hoàn sốt ruột hỏi:
- Hai con đường nào?
Lý Kỳ nói:
- Thứ nhất, thần thấy Hoàng thượng đã có ý thoái vị, Thái sư bọn họ dường như cũng ủng hộ Điện hạ kế vị, Điện hạ nếu đồng ý, tám chín phần ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về Điện hạ, hơn nữa còn chẳng tốn chút công sức nào.
Đương nhiên, Triệu Hoàn cũng muốn làm hoàng đế, thế nhưng y không muốn làm hoàng đế vào thời điểm này. Con mắt y liếc qua liếc lại mấy cái, rồi nói:
- Vậy theo ngươi, trận chiến này, chúng ta có mấy phần cơ hội chiến thắng.
Lý Kỳ nói:
- Chín phần thua, một phần thắng. Thế gian vốn không có việc gì là tuyệt đối, thần cũng không dám phán đoán hàm hồ.
Triệu Hoàn trầm ngâm giây lát, nói:
- Vậy ngươi có sẵn lòng giúp ta?
Lý Kỳ lập tức lộ ra vẻ mặt do dự.
Đây chẳng qua là mấy câu thử lòng của Triệu Hoàn, thấy thái độ Lý Kỳ như vậy, trong lòng đã rõ. Y thầm nghĩ, vừa nãy trên đại điện, ngươi cũng có ý muốn trốn chạy, rõ ràng ngươi cũng biết Khai Phong khó mà giữ được. Do vậy trong lòng y khó tránh có chút giận dữ.
Lý Kỳ thấy Triệu Hoàn đầy vẻ giận dữ, vội vàng giải thích:
- Điện hạ, thần tuyệt đối không phải là phường vong ân bội nghĩa. Thần đã nói lúc trước, thần chỉ giúp điện hạ phân tích tình thế trước mắt, tuyệt không dám khuyên can …., tất cả quyền quyết định vẫn là của điện hạ. Một khi điện hạ đã lựa chọn, tại hạ cũng sẽ sẵn lòng phò trợ điện hạ đạt được mục đích, nhưng, tất cả những gì thần có thể giúp cũng chỉ có vậy thôi.
Ngụ ý rằng, sau khi ta giúp ngài, ta vẫn sẽ đi.
Sắc mặt Triệu Hoàn vẻ hòa hoãn hơn một chút, nói:
- Vậy ngươi nói xem, con đường thứ hai là như thế nào.
Lý Kỳ hơi chút do dự,nói:
- Con đường thứ hai đương nhiên là không làm hoàng đế, nhưng nếu vậy thì Điện hạ ngài sẽ mất đi một cơ hội tốt để đăng cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.