Chương 2507: Thiếu tể sợ vợ (2)
Nam Hi
11/01/2018
Lý Cương nói: - Đã đang xử lý thủ tục chuyển giao
cho Đại Lý Tự, nếu Thiếu tể muốn biết kết quả, sao không đến Đại Lý Tự
hỏi, trước khi tuyên án chưa hạ. Giờ đã không phải do ta quản rồi.
Tần Cối nói: - Vậy bây giờ ta muốn gặp con trai ta.
Lý Cương lập tức gọi một người, nói: - Đưa Thiếu tể đi gặp Tần công tử.
- Vâng.
Lúc Tần Cối đi ngang qua bên người Lý Cương, khóe môi nhếch lên một ý cười lạnh, ý vị thâm trường nói: - Từ khi Đại Tống ta kiến quốc tới nay, trong hơn trăm năm, tổng cộng mới xuất hiện hai vị thiết diện vô tư, hy vọng viện trưởng Lý có thể trở thành người thứ ba.
Lý Cương không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Được Thiếu Tể tôn trọng, Lý Cương nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Tần Cối hừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài. Y đi rồi, Lý Kỳ đứng dậy, cười ha hả nói: - Viện trưởng Lý thật là uy phong nha.
Lý Cương cười nói:
- Nếu như một chút uy phong cũng không có, thì chấp pháp bằng gì.
- Có lý. Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng ta nghĩ là viện trưởng Lý không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà đi xung đột chính diện với Tần Thiếu tể, nhiều nhất ngươi cũng chỉ xử được con trai y, nhưng cơ hội y muốn chỉnh ngươi thật sự là rất nhiều, vừa rồi y đã nói rất rõ ràng, nếu sau này ngươi có chấp pháp không đúng, thì y nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Lý Cương cười nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ nhắc nhở. Nhưng chắc Xu Mật Sứ có nghĩ qua, nếu lần này ta mở một mặt lưới, vậy thì sau này ta cũng đều phải mở một mặt lưới, nghĩ tất đây cũng không phải là nguyện ước ban đầu Xu Mật Sứ thành lập Tư pháp Viện chứ.
Lý Kỳ nói: - Nhưng làm người phải học được biến báo.
Lý Cương nói: - Người có thể biến báo, nhưng pháp không thể vì người mà thay đổi, nếu không, cần pháp để làm gì.
- Chỉ mong ngươi đúng. Lý Kỳ cười ha hả, không cần phải nhiều lời nữa rồi, lại nói: - Không biết Nha Nội bọn họ đã thẩm vấn xong chưa, ta đi gặp bọn họ một chút được không.
- Đương nhiên có thể, Xu Mật Sứ mời bên này.
- Đa tạ.
Bởi vì còn chưa tuyên án, cho nên Tư pháp Viện không thể nhốt bọn họ vào trong nhà lao, chỉ là giam giữ bọn họ ở trong một gian phòng nhỏ.
Lý Kỳ và Lý Cương đi đến trước cửa một gian phòng nhỏ, cửa này còn chưa mở ra, đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng rít gào: - Tiểu Cửu, tên tiểu nhân ngươi, lão tử liều mạng với ngươi.
Hình như là giọng của Sài Thông. Oa! Tiểu Cửu lại làm trò gì rồi, có thể làm cho Sài Thông luôn làm màu lại nổi giận như thế. Trong lòng Lý Kỳ hết sức tò mò.
Lý Cương vội vã sai người mở cửa ra, cảnh tượng bên trong lập tức khiến Lý Kỳ cả kinh, Sài Thông trực tiếp bóp cổ của Hồng Thiên Cửu, ép y chống đỡ ở trên tường, còn Cao Nha Nội ngu ngơ này thì lại đứng bên cạnh vẻ mặt rối rắm, phỏng chừng cũng không biết nên giúp bên nào.
Lý Cương trầm giọng nói: - Thế nào? Bên ngoài đánh vẫn chưa đủ, còn chạy đến Tư pháp Viện ta mà đánh, có muốn ta gọi thêm mấy người luyện tập cùng các ngươi hay không.
Sài Thông buông tay ra, tức giận hừ một tiếng, không màng đến Lý Cương, đi đến cửa sổ, quay lưng về phía Lý Cương, người của Sài gia vẫn có chút khí phách ấy.
Mấy cái tên này. Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu, nói với Lý Cương: - Làm phiền viện trưởng Lý rồi.
- Không có gì.
Lý Cương cười cười, sau đó rời đi.
Lý Kỳ đi vào, vỗ vỗ vai Hồng Thiên Cửu, nói: - Tiểu tử ngươi không sao chứ.
- Đại ca yên tâm, làm sao Sài Thông có thể sẽ động thủ thật với ta, chúng ta là đùa giỡn đấy. Hồng Thiên Cửu vẫn là bộ dạng suy nghĩ đơn giản.
- Vậy thì thật là tiếc! Lý Kỳ thở dài, lại nói với Sài Thông: - A? Sài Thông, sao ngươi cũng giam chung một chỗ với bọn họ, không phải ngươi chỉ hỗ trợ điều tra đấy sao?
Sài Thông vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, quay đầu căm tức nhìn Hồng Thiên Cửu, nói: - Huynh hỏi y đi.
Hồng Thiên Cửu gãi đầu cười nói: - Ta cũng đâu có làm gì, chỉ là đem chuyện Sài Thông đá mấy cước nói ra thôi.
Đây còn gọi là không làm gì?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Hồng Thiên Cửu. Vốn dĩ Sài Thông chỉ là lấy thân phận nhân chứng đến hỗ trợ điều tra, giờ thì tốt rồi, hỗ trợ biến thành tòng phạm rồi. Nói: - Tiểu Cửu, ngươi thật đúng là biết nghĩa khí a!
Cao Nha Nội nói: - Ta cảm thấy Tiểu Cửu làm việc này rất đúng đấy, ngồi tù bản sinh là chuyện rất nhàm chán, ba người ngồi tù tất nhiên phải náo nhiệt hơn so với hai người một ít.
Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói: - Ca ca nói đúng, đệ chính là nghĩ như vậy đấy.
Sài Thông tức giận đến mức sắp ngất đi rồi, nói: - Ta thà chết cũng không muốn ở một gian phòng với hai tên tiểu nhân các ngươi.
Cao Nha Nội nói: - Chuyện này không phải do ngươi, Tư pháp Viện cũng không phải nhà ngươi mở ra.
- Được rồi, được rồi, trước tiên các ngươi đừng cãi nữa. Lý Kỳ bất đắc dĩ nói: - Việc này đã không nằm trong vòng khống chế của chúng ta, tất cả đều giao cho Đại Lý Tự phán quyết, muốn toàn thân trở về là không thể nào, nhưng cũng không phải cái chuyện lớn gì, đặc biệt là đối với các ngươi mà nói.
Hồng Thiên Cửu quen thói sáp mặt lại, nịnh nọt nói: - Lý đại ca, huynh có thể đưa một bộ bài tú-lơ-khơ đến giúp chúng ta không, nếu không ngồi trong tù chán lắm. Y vất vả giữ lại Sài Thông, mục đích chính là có thể chơi bài.
Lý Kỳ đẩy y ra theo thói quen, cười ha ha nói: - Ngươi yêu cầu quá thấp, đừng nói bài tú-lơ-khơ, đưa bộ mạt chược cho các ngươi cũng được a.
Yêu cầu quá thấp à? Cao Nha Nội đảo mắt một cái, nói: - Nếu không thì thế nay, ngươi đến Nghênh Xuân Lau kêu vài ca cơ đến giúp chúng ta, ta trả tiền gấp hai, không, gấp ba lần.
Hồng Thiên Cửu lập tức nói: - Hay lắm, hay lắm, vẫn là ca ca suy nghĩ chu đáo.
- Còn Nghênh Xuân Lâu?
Lý Kỳ vừa tức vừa buồn cười nói: - Thật sự xin lỗi, Tư pháp Viện này cũng không phải ta mở ra, lực bất tòng tâm a!
Hắn thấy mấy tên dở hơi Cao Nha Nội này còn thoải mái hơn so với hắn nữa, tự nhiên sẽ không quá quan tâm lo lắng cho bọn họ, dặn dò bọn họ vài câu liền đi về.
- Lý Kỳ, như thế nào rồi?
Lần này về đến nhà, Cao Cầu, Hồng Bát Kim vẫn luôn chờ đợi ở đây liền lập tức chạy ra đón chào.
Lý Kỳ cười nói: - Nhị vị an tâm chớ vội. Không có chuyện lớn, nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Cao Cầu vội vàng hỏi. Đừng thấy Cầu Ca thường thường dùng liên hoàn cước đến hỏi han Nha Nội, nhưng trong ba đứa con trai của ông ta, ông ta thương yêu nhất là đứa con trai út này, cũng vẫn luôn mang theo bên cạnh.
Lý Kỳ đem chuyện xảy ra hôm nay, nói từ đầu chí cuối với ông ta.
Cao Cầu nghe được ngạc nhiên không thôi, ngồi ở trên ghế, không dám tin, nói: - Không ngờ mới có nửa ngày, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lý Kỳ uhm một tiếng, nói: - Hiện giờ Tần Cối đã không rảnh để bận tâm Nha Nội bọn họ rồi.
Cao Cầu nói: - Kỳ thật việc này nếu không phải liên lụy đến Thiếu tể công tử, chuyện nhỏ nhặt không đáng nói tới, nhưng Tư pháp Viện lại hưng sư động chúng như thế, đây có phải Lý Cương cố ý muốn là cho cả triều văn võ kinh sợ hay không?
Tần Cối nói: - Vậy bây giờ ta muốn gặp con trai ta.
Lý Cương lập tức gọi một người, nói: - Đưa Thiếu tể đi gặp Tần công tử.
- Vâng.
Lúc Tần Cối đi ngang qua bên người Lý Cương, khóe môi nhếch lên một ý cười lạnh, ý vị thâm trường nói: - Từ khi Đại Tống ta kiến quốc tới nay, trong hơn trăm năm, tổng cộng mới xuất hiện hai vị thiết diện vô tư, hy vọng viện trưởng Lý có thể trở thành người thứ ba.
Lý Cương không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Được Thiếu Tể tôn trọng, Lý Cương nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Tần Cối hừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài. Y đi rồi, Lý Kỳ đứng dậy, cười ha hả nói: - Viện trưởng Lý thật là uy phong nha.
Lý Cương cười nói:
- Nếu như một chút uy phong cũng không có, thì chấp pháp bằng gì.
- Có lý. Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng ta nghĩ là viện trưởng Lý không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà đi xung đột chính diện với Tần Thiếu tể, nhiều nhất ngươi cũng chỉ xử được con trai y, nhưng cơ hội y muốn chỉnh ngươi thật sự là rất nhiều, vừa rồi y đã nói rất rõ ràng, nếu sau này ngươi có chấp pháp không đúng, thì y nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Lý Cương cười nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ nhắc nhở. Nhưng chắc Xu Mật Sứ có nghĩ qua, nếu lần này ta mở một mặt lưới, vậy thì sau này ta cũng đều phải mở một mặt lưới, nghĩ tất đây cũng không phải là nguyện ước ban đầu Xu Mật Sứ thành lập Tư pháp Viện chứ.
Lý Kỳ nói: - Nhưng làm người phải học được biến báo.
Lý Cương nói: - Người có thể biến báo, nhưng pháp không thể vì người mà thay đổi, nếu không, cần pháp để làm gì.
- Chỉ mong ngươi đúng. Lý Kỳ cười ha hả, không cần phải nhiều lời nữa rồi, lại nói: - Không biết Nha Nội bọn họ đã thẩm vấn xong chưa, ta đi gặp bọn họ một chút được không.
- Đương nhiên có thể, Xu Mật Sứ mời bên này.
- Đa tạ.
Bởi vì còn chưa tuyên án, cho nên Tư pháp Viện không thể nhốt bọn họ vào trong nhà lao, chỉ là giam giữ bọn họ ở trong một gian phòng nhỏ.
Lý Kỳ và Lý Cương đi đến trước cửa một gian phòng nhỏ, cửa này còn chưa mở ra, đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng rít gào: - Tiểu Cửu, tên tiểu nhân ngươi, lão tử liều mạng với ngươi.
Hình như là giọng của Sài Thông. Oa! Tiểu Cửu lại làm trò gì rồi, có thể làm cho Sài Thông luôn làm màu lại nổi giận như thế. Trong lòng Lý Kỳ hết sức tò mò.
Lý Cương vội vã sai người mở cửa ra, cảnh tượng bên trong lập tức khiến Lý Kỳ cả kinh, Sài Thông trực tiếp bóp cổ của Hồng Thiên Cửu, ép y chống đỡ ở trên tường, còn Cao Nha Nội ngu ngơ này thì lại đứng bên cạnh vẻ mặt rối rắm, phỏng chừng cũng không biết nên giúp bên nào.
Lý Cương trầm giọng nói: - Thế nào? Bên ngoài đánh vẫn chưa đủ, còn chạy đến Tư pháp Viện ta mà đánh, có muốn ta gọi thêm mấy người luyện tập cùng các ngươi hay không.
Sài Thông buông tay ra, tức giận hừ một tiếng, không màng đến Lý Cương, đi đến cửa sổ, quay lưng về phía Lý Cương, người của Sài gia vẫn có chút khí phách ấy.
Mấy cái tên này. Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu, nói với Lý Cương: - Làm phiền viện trưởng Lý rồi.
- Không có gì.
Lý Cương cười cười, sau đó rời đi.
Lý Kỳ đi vào, vỗ vỗ vai Hồng Thiên Cửu, nói: - Tiểu tử ngươi không sao chứ.
- Đại ca yên tâm, làm sao Sài Thông có thể sẽ động thủ thật với ta, chúng ta là đùa giỡn đấy. Hồng Thiên Cửu vẫn là bộ dạng suy nghĩ đơn giản.
- Vậy thì thật là tiếc! Lý Kỳ thở dài, lại nói với Sài Thông: - A? Sài Thông, sao ngươi cũng giam chung một chỗ với bọn họ, không phải ngươi chỉ hỗ trợ điều tra đấy sao?
Sài Thông vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, quay đầu căm tức nhìn Hồng Thiên Cửu, nói: - Huynh hỏi y đi.
Hồng Thiên Cửu gãi đầu cười nói: - Ta cũng đâu có làm gì, chỉ là đem chuyện Sài Thông đá mấy cước nói ra thôi.
Đây còn gọi là không làm gì?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Hồng Thiên Cửu. Vốn dĩ Sài Thông chỉ là lấy thân phận nhân chứng đến hỗ trợ điều tra, giờ thì tốt rồi, hỗ trợ biến thành tòng phạm rồi. Nói: - Tiểu Cửu, ngươi thật đúng là biết nghĩa khí a!
Cao Nha Nội nói: - Ta cảm thấy Tiểu Cửu làm việc này rất đúng đấy, ngồi tù bản sinh là chuyện rất nhàm chán, ba người ngồi tù tất nhiên phải náo nhiệt hơn so với hai người một ít.
Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói: - Ca ca nói đúng, đệ chính là nghĩ như vậy đấy.
Sài Thông tức giận đến mức sắp ngất đi rồi, nói: - Ta thà chết cũng không muốn ở một gian phòng với hai tên tiểu nhân các ngươi.
Cao Nha Nội nói: - Chuyện này không phải do ngươi, Tư pháp Viện cũng không phải nhà ngươi mở ra.
- Được rồi, được rồi, trước tiên các ngươi đừng cãi nữa. Lý Kỳ bất đắc dĩ nói: - Việc này đã không nằm trong vòng khống chế của chúng ta, tất cả đều giao cho Đại Lý Tự phán quyết, muốn toàn thân trở về là không thể nào, nhưng cũng không phải cái chuyện lớn gì, đặc biệt là đối với các ngươi mà nói.
Hồng Thiên Cửu quen thói sáp mặt lại, nịnh nọt nói: - Lý đại ca, huynh có thể đưa một bộ bài tú-lơ-khơ đến giúp chúng ta không, nếu không ngồi trong tù chán lắm. Y vất vả giữ lại Sài Thông, mục đích chính là có thể chơi bài.
Lý Kỳ đẩy y ra theo thói quen, cười ha ha nói: - Ngươi yêu cầu quá thấp, đừng nói bài tú-lơ-khơ, đưa bộ mạt chược cho các ngươi cũng được a.
Yêu cầu quá thấp à? Cao Nha Nội đảo mắt một cái, nói: - Nếu không thì thế nay, ngươi đến Nghênh Xuân Lau kêu vài ca cơ đến giúp chúng ta, ta trả tiền gấp hai, không, gấp ba lần.
Hồng Thiên Cửu lập tức nói: - Hay lắm, hay lắm, vẫn là ca ca suy nghĩ chu đáo.
- Còn Nghênh Xuân Lâu?
Lý Kỳ vừa tức vừa buồn cười nói: - Thật sự xin lỗi, Tư pháp Viện này cũng không phải ta mở ra, lực bất tòng tâm a!
Hắn thấy mấy tên dở hơi Cao Nha Nội này còn thoải mái hơn so với hắn nữa, tự nhiên sẽ không quá quan tâm lo lắng cho bọn họ, dặn dò bọn họ vài câu liền đi về.
- Lý Kỳ, như thế nào rồi?
Lần này về đến nhà, Cao Cầu, Hồng Bát Kim vẫn luôn chờ đợi ở đây liền lập tức chạy ra đón chào.
Lý Kỳ cười nói: - Nhị vị an tâm chớ vội. Không có chuyện lớn, nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Cao Cầu vội vàng hỏi. Đừng thấy Cầu Ca thường thường dùng liên hoàn cước đến hỏi han Nha Nội, nhưng trong ba đứa con trai của ông ta, ông ta thương yêu nhất là đứa con trai út này, cũng vẫn luôn mang theo bên cạnh.
Lý Kỳ đem chuyện xảy ra hôm nay, nói từ đầu chí cuối với ông ta.
Cao Cầu nghe được ngạc nhiên không thôi, ngồi ở trên ghế, không dám tin, nói: - Không ngờ mới có nửa ngày, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lý Kỳ uhm một tiếng, nói: - Hiện giờ Tần Cối đã không rảnh để bận tâm Nha Nội bọn họ rồi.
Cao Cầu nói: - Kỳ thật việc này nếu không phải liên lụy đến Thiếu tể công tử, chuyện nhỏ nhặt không đáng nói tới, nhưng Tư pháp Viện lại hưng sư động chúng như thế, đây có phải Lý Cương cố ý muốn là cho cả triều văn võ kinh sợ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.