Chương 1254: Thịnh yến thế kỉ 8
Nam Hi
04/06/2018
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng Thượng, người cứ đi trước đi, thần và Cao Nha Nội còn có việc muốn trao đổi chút.
Tống Huy Tông mỉm cười rồi cùng với đám Thái kinh đi về phía trước.
Bọn họ vừa mới đi, Lý Kỳ liền ghìm chặt cổ Cao Nha Nội lại, lôi vào một góc, nói:
- Nha Nội, ngươi thật không ra gì, rõ ràng là đã bán đứng ta rồi đó.
Cao Nha Nội cười cợt nhả nói:
- Việc này sao có thể trách ta, ta không nói thì Hoàng Thượng bọn họ không nhìn ra chắc.
Kể ra cũng đúng thật. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Nhưng ngươi làm vậy thì cũng hơi quá đó.
Cao Nha Nội tỏ vẻ đĩnh đạc nói:
- Chúng ta là huynh đệ mà, phải có chút nghĩa khí đi chứ!
- Cái gì? Ngươi còn dám nói chuyện nghĩa khí với ta?
Lý Kỳ cảm thấy như sắp phát điên, thầm nghĩ, sao ta lại so đo với cái thằng nhãi này làm gì nhỉ, thật là tự chuốc lấy bực vào thân. Đoạn xua tay nói:
- Thôi được rồi, thôi được rồi. À, cái vụ bán hàng từ thiện là thế nào vậy?
Cao Nha Nội cười hề hề nói:
- Cao chứ hả?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thằng nhãi ngươi quả không hổ danh họ Cao.
- Đương nhiên rồi!
Cao Nha Nội cười hì hì, nói:
- Cũng chẳng dám giấu gì ngươi, cái chủ ý này là do tứ công tử bọn ta cùng nhau nghĩ ra đó. Con phố này bé tí tẹo, dứt khoát kiểu gì cũng sẽ chạm mặt cha ta. Cũng phải nói rằng, việc bán kẹo hồ lô thì ta cũng không câu nệ gì đâu, mua đồ thì ta hàng ngày đều làm, nhưng bán đồ thì ta chưa bao giờ thử cả, giờ mới biết cũng thú vị đó chứ. Nhưng con người cha ta thế nào ngươi cũng biết đó, nếu như để ông ấy nhìn thấy ta bán cái thứ này trên phố, thì không đánh chết ta mới là lạ. Ta đương nhiên phải nghĩ ra cách chống chế, thế là ta tìm bọn Tiểu Cửu tới bàn bạc, tên tiểu tử Sài Thông nói ngươi năm xưa dùng chiêu bài hành thiện mà phát đến vậy, danh tiếng của Bạch nhị nương tử nổi danh thiên hạ, nên bọn ta cũng có thể học theo, thế là bọn ta đã nghĩ ra cái chủ ý này, không ngờ là đã đem lại hiệu quả thật, ngươi thấy cái bộ dạng của cha ta vừa nãy rồi chứ, ôi cha, nom mà ta muốn bật cười, thật là sướng chết đi được. Ha ha ha---!
Đây rốt cuộc là loại người gì vậy! Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thế còn cái giá 20 văn tiền là thế nào, ngươi muốn cái món kẹo hồ lô này của ta chưa ra thị trường đã chết ngay từ trong trứng nước hay sao hả?
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Cũng trách ngươi cả thôi.
- Trách ta? Não ngươi có vấn đề đấy à? Ông đây đã bảo ngươi bán giá 3 văn tiền, ngươi lại đi bán những 20 văn.
Cao Nha Nội nói:
- Ai bảo ngươi không nói với ta là thức ăn ở đây đắt như vậy. Ta bất chấp mạo hiểm tính mạng trà trộn vào đây, cốt là để xem có gì ngon không, nhưng ta đâu có mang nhiều tiền, ăn một tẹo đã hết sạch, Tiểu Thiên cũng không có ở đây, ta đành dựa vào bản thân mình mà kiếm tiền thôi, nếu như bán giá 3 văn tiền thì dù có bán hết sạch thì cũng chỉ được tí chút, thế là ta bán luôn 20 văn, dù sao thì các thúc bá ở đây đều là người có tiền cả.
Lý Kỳ phì cười nói:
- Thì ra là ngươi không thèm quan tâm tới nghĩa khí là vì cái dạ dày của ngươi.
Cao Nha Nội cười gượng nói:
- Cũng không phải thế, lát nữa ra ngoài ta ăn bù là được chứ gì.
Thôi, thôi, gặp cái thằng đần này thì coi như nói với cái đầu gối. Lý Kỳ xua xua tay nói:
- Được rồi được rồi, ngươi bán vậy cũng kha khá rồi, mau ra ngoài mà nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải diễn kịch nữa.
Cao Nha Nội hào hứng nói:
- Cái này thì ngươi yên tâm, đảm bảo là không vấn đề gì, ta trông tuấn tú hơn cái tên gì mà Âu Dương Khắc kia nhiều, không cần phải hóa trang, không như bọn Tiểu Cửu, riêng hóa trang đã mất rất nhiều thời gian rồi. Chỉ là---Lý Kỳ, ngươi có thể cho ta mượn ít tiền không?
- Mượn tiền? Ngươi hỏi ta mượn tiền? Ngươi nhìn ta có giống người mang theo tiền không?
- Vậy phải làm sao?
- Cái gì làm sao?
Cao Nha Nội khó xử nói:
- Trước khi ta đến đã có cam đoan với Tiểu Cửu, nhất định sẽ mang ra ngoài đó thật nhiều món ăn ngon cho bọn nó thử, nhưng vừa rồi ta ăn hứng khởi quá, quên mất việc này rồi, bây giờ trong túi còn tí tiền thế này, đến cho một mình Tiểu Cửu ăn cũng chả đủ.
- Mẹ kiếp! Ngươi không phải bận tâm về điều đó, bọn chúng nó không đói được đâu.
Lý Kỳ bực bội nói.
Cao Nha Nội vội la lên:
- Thế sao có thể được, bản Nha Nội ta nghĩa khí ngất trời, sao có thể thất tín vậy được chứ---
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng nói:
- Nếu như ông đây nhớ không sai thì vừa rồi ngươi đã thất tín với ta đó thôi!
- Thất tín với ngươi, thế còn tốt hơn là lừa gạt cha ta chứ! Nếu ở vị trí của ta, ngươi chắc chắn cũng sẽ lựa chọn lừa gạt ta, chứ không thể lừa gạt cha ngươi được, huống hồ ngươi trước kia lừa ta đâu có ít.
Cao Nha Nội bĩu môi, rồi lại nói tiếp:
- Ta đã đồng ý với bọn Tiểu Cửu rồi, kể cả là phải ăn trộm---
Ăn trộm? Thằng nhãi này quả là có gan làm cái việc ngu xuẩn này thật! Lý Kỳ nhấc tay lên nói:
- Dừng. Ta đồng ý với ngươi, lát nữa ta sẽ sai người mang đồ ăn cho mấy thằng khốn kia, nhưng tiền thì phải trả.
Cao Nha Nội gật đầu lia lịa nói:
- Chỉ cần có Tiểu Thiên, thì tuyệt đối không thiếu của ngươi 1 xu.
- Được rồi, được rồi, ta đi trước đây, ngươi chú ý cho ta một chút, đừng có để cái chày gỗ này va vào người khác, ôi cha, ta gặp phải ngươi, cũng coi như là quả báo tích tụ cả 10 đời rồi!
Lý Kỳ xua xua tay, rồi bước đi thật nhanh, hắn thực sự sợ là nếu tiếp tục ở lại, sẽ nổi cái máu sống mái với thằng khốn kia mất.
Đi được độ 20 bước, Lý Kỳ thấy bọn Tống Huy Tông đang đứng dưới cái lều gỗ hình tròn, cái lều gỗ này vốn là để nuôi lừa, sau đó Lý Kỳ cải tạo lại thành tiệm đồ ăn phong vị Ả Rập.
Thực sự là cái tiệm này đơn sơ quá mức, ngay cả 4 vách tường cũng không có, chỉ có vài cái trụ gỗ, phía trên là một cái nóc hình tròn, ở giữa là bếp, hoàn toàn theo phong cách mở, xung quanh bày mấy cái bàn thấp, ngay cả 1 cái ghế cũng không có, chỉ có mấy cái nệm rơm, đòi hỏi phải ngồi khoanh chân, nói dễ nghe một chút thì tiệm này thiết kế theo phong cách bán lộ thiên.
Lý Kỳ đi tới đó, đang định mở miệng nói thì Lương Sư Thành vội đưa tay ngăn hắn lại, tay chỉ về phía giữa lều. Lý Kỳ nhìn theo hướng chỉ đó, liền hiểu ngay ra vấn đề, cười thầm, cái phương thức nướng cá này, các ngươi chưa từng gặp à.
Chỉ thấy giữa lều có một cái lò lửa bằng đá, mép lò xếp mấy cái kẹp sắt, xếp quanh bốn phía thành hai tầng, giữa mỗi cái kẹp sắt đều kẹp một con cá chép to đã được mổ bụng, banh ra hai bên như đang muốn bay vậy.
Do da cá hướng ra ngoài, nên dưới sự trợ giúp của làn khói bốc lên, nhìn từ xa, chỗ cá đó như đang bị bao phủ bởi hơi khói, cứ như thể chúng đang còn sống, bơi tung tăng trong làn nước vậy, trông thật là kì ảo.
Có thể nói là 1 nửa là ngọn lửa, một nửa là cá nướng.
- Hoàng Thượng, người cứ đi trước đi, thần và Cao Nha Nội còn có việc muốn trao đổi chút.
Tống Huy Tông mỉm cười rồi cùng với đám Thái kinh đi về phía trước.
Bọn họ vừa mới đi, Lý Kỳ liền ghìm chặt cổ Cao Nha Nội lại, lôi vào một góc, nói:
- Nha Nội, ngươi thật không ra gì, rõ ràng là đã bán đứng ta rồi đó.
Cao Nha Nội cười cợt nhả nói:
- Việc này sao có thể trách ta, ta không nói thì Hoàng Thượng bọn họ không nhìn ra chắc.
Kể ra cũng đúng thật. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Nhưng ngươi làm vậy thì cũng hơi quá đó.
Cao Nha Nội tỏ vẻ đĩnh đạc nói:
- Chúng ta là huynh đệ mà, phải có chút nghĩa khí đi chứ!
- Cái gì? Ngươi còn dám nói chuyện nghĩa khí với ta?
Lý Kỳ cảm thấy như sắp phát điên, thầm nghĩ, sao ta lại so đo với cái thằng nhãi này làm gì nhỉ, thật là tự chuốc lấy bực vào thân. Đoạn xua tay nói:
- Thôi được rồi, thôi được rồi. À, cái vụ bán hàng từ thiện là thế nào vậy?
Cao Nha Nội cười hề hề nói:
- Cao chứ hả?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thằng nhãi ngươi quả không hổ danh họ Cao.
- Đương nhiên rồi!
Cao Nha Nội cười hì hì, nói:
- Cũng chẳng dám giấu gì ngươi, cái chủ ý này là do tứ công tử bọn ta cùng nhau nghĩ ra đó. Con phố này bé tí tẹo, dứt khoát kiểu gì cũng sẽ chạm mặt cha ta. Cũng phải nói rằng, việc bán kẹo hồ lô thì ta cũng không câu nệ gì đâu, mua đồ thì ta hàng ngày đều làm, nhưng bán đồ thì ta chưa bao giờ thử cả, giờ mới biết cũng thú vị đó chứ. Nhưng con người cha ta thế nào ngươi cũng biết đó, nếu như để ông ấy nhìn thấy ta bán cái thứ này trên phố, thì không đánh chết ta mới là lạ. Ta đương nhiên phải nghĩ ra cách chống chế, thế là ta tìm bọn Tiểu Cửu tới bàn bạc, tên tiểu tử Sài Thông nói ngươi năm xưa dùng chiêu bài hành thiện mà phát đến vậy, danh tiếng của Bạch nhị nương tử nổi danh thiên hạ, nên bọn ta cũng có thể học theo, thế là bọn ta đã nghĩ ra cái chủ ý này, không ngờ là đã đem lại hiệu quả thật, ngươi thấy cái bộ dạng của cha ta vừa nãy rồi chứ, ôi cha, nom mà ta muốn bật cười, thật là sướng chết đi được. Ha ha ha---!
Đây rốt cuộc là loại người gì vậy! Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thế còn cái giá 20 văn tiền là thế nào, ngươi muốn cái món kẹo hồ lô này của ta chưa ra thị trường đã chết ngay từ trong trứng nước hay sao hả?
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Cũng trách ngươi cả thôi.
- Trách ta? Não ngươi có vấn đề đấy à? Ông đây đã bảo ngươi bán giá 3 văn tiền, ngươi lại đi bán những 20 văn.
Cao Nha Nội nói:
- Ai bảo ngươi không nói với ta là thức ăn ở đây đắt như vậy. Ta bất chấp mạo hiểm tính mạng trà trộn vào đây, cốt là để xem có gì ngon không, nhưng ta đâu có mang nhiều tiền, ăn một tẹo đã hết sạch, Tiểu Thiên cũng không có ở đây, ta đành dựa vào bản thân mình mà kiếm tiền thôi, nếu như bán giá 3 văn tiền thì dù có bán hết sạch thì cũng chỉ được tí chút, thế là ta bán luôn 20 văn, dù sao thì các thúc bá ở đây đều là người có tiền cả.
Lý Kỳ phì cười nói:
- Thì ra là ngươi không thèm quan tâm tới nghĩa khí là vì cái dạ dày của ngươi.
Cao Nha Nội cười gượng nói:
- Cũng không phải thế, lát nữa ra ngoài ta ăn bù là được chứ gì.
Thôi, thôi, gặp cái thằng đần này thì coi như nói với cái đầu gối. Lý Kỳ xua xua tay nói:
- Được rồi được rồi, ngươi bán vậy cũng kha khá rồi, mau ra ngoài mà nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải diễn kịch nữa.
Cao Nha Nội hào hứng nói:
- Cái này thì ngươi yên tâm, đảm bảo là không vấn đề gì, ta trông tuấn tú hơn cái tên gì mà Âu Dương Khắc kia nhiều, không cần phải hóa trang, không như bọn Tiểu Cửu, riêng hóa trang đã mất rất nhiều thời gian rồi. Chỉ là---Lý Kỳ, ngươi có thể cho ta mượn ít tiền không?
- Mượn tiền? Ngươi hỏi ta mượn tiền? Ngươi nhìn ta có giống người mang theo tiền không?
- Vậy phải làm sao?
- Cái gì làm sao?
Cao Nha Nội khó xử nói:
- Trước khi ta đến đã có cam đoan với Tiểu Cửu, nhất định sẽ mang ra ngoài đó thật nhiều món ăn ngon cho bọn nó thử, nhưng vừa rồi ta ăn hứng khởi quá, quên mất việc này rồi, bây giờ trong túi còn tí tiền thế này, đến cho một mình Tiểu Cửu ăn cũng chả đủ.
- Mẹ kiếp! Ngươi không phải bận tâm về điều đó, bọn chúng nó không đói được đâu.
Lý Kỳ bực bội nói.
Cao Nha Nội vội la lên:
- Thế sao có thể được, bản Nha Nội ta nghĩa khí ngất trời, sao có thể thất tín vậy được chứ---
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng nói:
- Nếu như ông đây nhớ không sai thì vừa rồi ngươi đã thất tín với ta đó thôi!
- Thất tín với ngươi, thế còn tốt hơn là lừa gạt cha ta chứ! Nếu ở vị trí của ta, ngươi chắc chắn cũng sẽ lựa chọn lừa gạt ta, chứ không thể lừa gạt cha ngươi được, huống hồ ngươi trước kia lừa ta đâu có ít.
Cao Nha Nội bĩu môi, rồi lại nói tiếp:
- Ta đã đồng ý với bọn Tiểu Cửu rồi, kể cả là phải ăn trộm---
Ăn trộm? Thằng nhãi này quả là có gan làm cái việc ngu xuẩn này thật! Lý Kỳ nhấc tay lên nói:
- Dừng. Ta đồng ý với ngươi, lát nữa ta sẽ sai người mang đồ ăn cho mấy thằng khốn kia, nhưng tiền thì phải trả.
Cao Nha Nội gật đầu lia lịa nói:
- Chỉ cần có Tiểu Thiên, thì tuyệt đối không thiếu của ngươi 1 xu.
- Được rồi, được rồi, ta đi trước đây, ngươi chú ý cho ta một chút, đừng có để cái chày gỗ này va vào người khác, ôi cha, ta gặp phải ngươi, cũng coi như là quả báo tích tụ cả 10 đời rồi!
Lý Kỳ xua xua tay, rồi bước đi thật nhanh, hắn thực sự sợ là nếu tiếp tục ở lại, sẽ nổi cái máu sống mái với thằng khốn kia mất.
Đi được độ 20 bước, Lý Kỳ thấy bọn Tống Huy Tông đang đứng dưới cái lều gỗ hình tròn, cái lều gỗ này vốn là để nuôi lừa, sau đó Lý Kỳ cải tạo lại thành tiệm đồ ăn phong vị Ả Rập.
Thực sự là cái tiệm này đơn sơ quá mức, ngay cả 4 vách tường cũng không có, chỉ có vài cái trụ gỗ, phía trên là một cái nóc hình tròn, ở giữa là bếp, hoàn toàn theo phong cách mở, xung quanh bày mấy cái bàn thấp, ngay cả 1 cái ghế cũng không có, chỉ có mấy cái nệm rơm, đòi hỏi phải ngồi khoanh chân, nói dễ nghe một chút thì tiệm này thiết kế theo phong cách bán lộ thiên.
Lý Kỳ đi tới đó, đang định mở miệng nói thì Lương Sư Thành vội đưa tay ngăn hắn lại, tay chỉ về phía giữa lều. Lý Kỳ nhìn theo hướng chỉ đó, liền hiểu ngay ra vấn đề, cười thầm, cái phương thức nướng cá này, các ngươi chưa từng gặp à.
Chỉ thấy giữa lều có một cái lò lửa bằng đá, mép lò xếp mấy cái kẹp sắt, xếp quanh bốn phía thành hai tầng, giữa mỗi cái kẹp sắt đều kẹp một con cá chép to đã được mổ bụng, banh ra hai bên như đang muốn bay vậy.
Do da cá hướng ra ngoài, nên dưới sự trợ giúp của làn khói bốc lên, nhìn từ xa, chỗ cá đó như đang bị bao phủ bởi hơi khói, cứ như thể chúng đang còn sống, bơi tung tăng trong làn nước vậy, trông thật là kì ảo.
Có thể nói là 1 nửa là ngọn lửa, một nửa là cá nướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.