Bắc Tống Phong Lưu

Chương 820: Thu phục

Nam Hi

02/01/2016

Người đó lập lức lấy một miếng thịt khô cho nó.

Lý Kỳ cười cười, cũng không nói gì, cất bước đi vào phòng, lát sau, hắn đi ra, cầm nửa miếng lụa trong tay, đưa cho người kia. Sau khi người kia nhận miếng vải, liền để trước mũi Vượng Tài.

Vượng Tài ra sức ngửi ngửi, lại đi vòng vo bên cạnh Lý Kỳ vài vòng, sau đó cúi đầu, chậm rãi đi vào trong phòng. Chốc lát sau, Vượng Tài chạy từ trong phòng ra, chỉ thấy nó ngậm nửa miếng vải lụa trong miệng.

Lý Kỳ lúc này mới vừa lòng gật đầu, nói:

- Ngươi làm tốt lắm.

Người nọ vuốt cằm nói:

- Tiểu nhân chỉ làm theo dặn dò của đại nhân thôi.

Lý Kỳ cười to, nói:

- Có câu nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, bây giờ đến lúc rồi. Có điều, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, một khi bại lộ, ngươi có khi không giữ được tính mạng.

Người kia nói:

- Năm đó nếu không có đại nhân tốt bụng thu nhận, tiểu nhân có lẽ đã đói chết bên đường, có thể xông pha khói lửa vì đại nhân, chính là vinh hạnh của tiểu nhân.

Lý Kỳ cười nói:

- Thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần ngươi không có sai sót, thì không có gì đáng ngại cả. Được rồi, đêm nay, ta sẽ phái người đưa ngươi và Vượng Tài tới chỗ ngươi ở, nhớ kỹ, một khi ra khỏi cánh cửa này, hai người chúng ta không có bất cứ quan hệ gì.

- Dạ, tiểu nhân nhớ kỹ.

- Vậy được, ngươi chuẩn bị đi.

- Dạ.

- Đợi chút. Đã qua hai tháng rồi, ngươi chắc không quên dáng vẻ của Vương Nha nội chứ.

- Xin đại nhân yên tâm, tiểu nhân không dám quên.

- Vậy thì tốt.

Công ty tập đoàn Túy Tiên Cư.

Từ sau khi Bạch Thiển Dạ đi, Lý Kỳ lại lần nữa quay về với cương vị, xử lý tất cả việc làm ăn của công ty, mỗi lần nhìn thấy chồng văn kiện dày cộp kia, trong lòng liền nguyền rủa Tần phu nhân liên hồi.

Cộc cộc cộc!

- Vào đi.

Tiểu Ngọc đi đến, nói:

- Đại ca, Vương Nha nội đến rồi.

Lý Kỳ sửng sốt, cười nói:

- Mời y vào đi.

- Dạ.

Lát sau, Vương Tuyên Ân mang theo hai người hầu đi vào, hiện nay cha y đang được thế, y dĩ nhiên cũng oai phong bát diện, trở thành thủ lĩnh của nhóm tài tử Kinh thành, trong Kinh thành cũng chỉ có bốn vị tiểu công tử do Cao Nha nội đứng đầu là không sợ y thôi.

- Ôi, Vương Nha nội đại giá quang lâm, tại hạ không kịp nghênh tiếp.

Lý Kỳ đứng dậy chắp tay, vươn tay nói:

- Mau mời ngồi.

Vương Tuyên Ân cười đắc ý, không ngồi trước bàn làm việc của Lý Kỳ, mà là ngồi trên sô pha, rất rõ ràng, y đang muốn Lý Kỳ đi qua nói chuyện với y.

Hôm nay ngươi được lắm, ta nhịn. Lý Kỳ không chút phật lòng, đến bên tủ rượu, lấy một bình Thiên Hạ Vô Song ra, rót chén rượu, đích thân đặt lên bàn trà, cười nói:

- Nha nội, mời uống rượu.

Vương Tuyên Ân thấy vậy, trong lòng càng thêm đắc ý, ha hả nói:

- Chẳng phải ngươi không uống rượu sao, sao trong phòng này lại có tủ rượu vậy.

Lý Kỳ lấy một cái ghế, ngồi đối diện với Vương Tuyên Ân, nói:

- Ta không uống rượu, khách cũng phải uống mà, cứ thẳng thắn nói đi, vô sự bất đăng tam bảo điện, không biết hôm nay Nha nội đến đây, có chuyện gì phân phó?

Vương Tuyên Ân uống một hớp rượu, nói:

- Là cha bảo ta tới, cha ta hỏi ngươi còn nhớ đã hứa gì với ông ấy không?

- Đương nhiên còn nhớ.

- Vậy ngươi đã nghỉ ngơi đủ chưa?

Lý Kỳ cười nói:

- Đã định ngày hay chưa?

- Hai mươi.

- Không thành vấn đề.

Vương Tuyên Ân nói:

- Vậy được, ta đi đây.

- Hãy khoan.

- Còn việc gì sao?

Lý Kỳ ha ha nói:

- Phải chăng Nha nội đã quên việc cơ bản nhất?

- Chuyện gì?

- Giá tiền đó.

Vương Tuyên Ân hừ nói:

- Đường đường phủ Thái tể lại nợ ngươi số tiền này sao?

Lý Kỳ nói:

- Chúng ta làm buôn bán, không thể bì với quan lớn, ta cũng là làm theo quy tắc thôi, các ngài chí ít cũng phải đặt cọc một số tiền chứ.

Tên nhãi này đúng là một tên tiểu nhân tham tiền mà, không đáng lo ngại. Vương Tuyên Ân cười nói:

- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?

- Vương tướng tổ chức yến tiệc, vậy thức ăn không thể quá khó coi, để tránh làm Vương tướng mất mặt, như vậy đi.

Lý Kỳ giơ ba ngón tay nói:

- Cộng tất cả lại, ba trăm quan.

- Được.

Lý Kỳ sững người:

- Ngài không cần suy nghĩ.

Vương Tuyên Ân uống xong hớp rượu còn lại, đứng dậy nói:

- Số tiền mà gần đây ngươi khiến chúng ta tổn thất, đâu chỉ là vạn quan, chỉ có ba trăm quan, thì có là gì chứ, lát nữa ta sẽ cho người mang tiền qua cho ngươi.

Ngươi tham ô đến mức có thể nói thẳng ra hùng hồn như vậy, thật là lợi hại mà. Lý Kỳ đương nhiên biết y ám chỉ chuyện Thương Vụ Cục thanh tra Ứng Phụng Cục, cười nói:

- Nha nội nói đùa rồi, ta tiễn Nha nội.

- Ái chà, ta đây cũng không dám phiền Kinh tế sử đại giá, đi đây.

- Nha nội đi thong thả.

Lý Kỳ vẫy tay, cho đến khi Tiểu Ngọc đóng cửa lại, hắn mới thu hồi ánh mắt, nụ cười trên mặt đậm dần lên, lẩm bẩm nói:

- Các ngươi đã muốn chết như vậy, vậy ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn.

Một lát sau, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu kích động, vui mừng:

- Sư muội, sư muội, huynh ở đây, sao muội lại đến đây? Có phải là đến tìm huynh không?

Lại nghe Lỗ Mỹ Mỹ nói:

- Xin lỗi, là sư phụ kêu muội đến.

Bên ngoài nhất thời yên lặng.

Lý Kỳ cười ha ha không ngừng, hắn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đau khổ của Mã Kiều lúc này thế nào.

Cộc cộc cộc!

- Vào đi.

Rất nhanh, Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều đi vào.

Lỗ Mỹ mỹ còn chưa mở miệng, Mã Kiều đã hiếu kỳ nói:

- Bộ soái, ngài gọi sư muội ta đến đây, có chuyện gì vậy?

Toát mồ hôi! Tên nhãi ngươi chắc không cho là ta định lén lút làm gì đó chứ, thật độc ác mà. Lý Kỳ trừng hắn, nói:

- Việc này có liên quan tới ngươi.

Trong lòng Mã Kiều vui vẻ, thầm nghĩ, chắc không phải ngài ấy định tác thành nhân duyên tốt đẹp của ta và sư muội chứ.

Lý Kỳ liếc Mã Kiều, trong lòng lập tức hiểu rõ, nói:

- Ngươi đừng mơ đẹp thế, thực ra có quan hệ với con ma men kia đó.

Mã Kiều nghe xong, trong lòng thất vọng, nhưng vừa nghĩ đến ma men kia đã đợi trong ngục lâu lắm rồi, trong lòng lại không ngừng áy náy, vội hỏi:

- Bộ soái, phải chăng ngài định thả ma men kia ra.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Ừ, các ngươi đợi lát rồi đi phủ Khai Phong với ta một chuyến.

Lỗ Mỹ Mỹ vui mừng khôn xiết, thực ra mấy ngày nay nàng vẫn vô cùng áy náy, suy cho cùng lúc đó Lý Kỳ dùng kế bắt ma men kia, nàng cũng giúp đỡ rất nhiều, cũng từng muốn hỏi nhiều lần, nhưng thấy Lý Kỳ bận túi bụi, cuối cùng cũng nhịn không hỏi.

Đợi Lý Kỳ xử lý mọi chuyện xong, ba người vội chạy đến phủ Khai Phong.

Liên quan đến chuyện bắt tửu quỷ, từ lâu Lý Kỳ đã hỏi thăm Thiếu doãn phủ Khai Phong, do đó lần này hắn đến cũng không đi quấy rầy ông ấy, trực tiếp đi đến thiên lao.

- Ty chức tham kiến đại nhân.

Bốn gã cai ngục chuyện trông coi phòng giam lúc này đang ngồi bên bàn uống rượu, đột nhiên thấy Lý Kỳ đến, vội buông ly rượu, đứng dậy hành lễ.

- Ừ.

Lý Kỳ gật đầu, bịt mũi hỏi:

- Trong tình cảnh này mà các ngươi còn có thể thoải mái uống rượu?

Tên cai ngục cầm đầu nói:

- Hồi đại nhân, chúng ta đều đã quen rồi.

- Vậy cũng đúng.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói:

- Có điều tốt nhất không nên uống rượu khi trực, tránh có chuyện không hay xảy ra.

Những gã cai ngục kia nghe xong, trên mặt tỏ vẻ hoảng sợ, Lý Kỳ lại cười nói:

- Yên tâm, các ngươi không phải thủ hạ của ta, ta sẽ không bắt các ngươi đâu, cũng sẽ không đi tố cáo các ngươi.

Bốn gã cai ngục lúc này mới thở phào.

Lý Kỳ hỏi:

- Người đó sao rồi?

Cai ngục kia đáp:

- Cũng khỏe, cả ngày đều la hét đòi uống rượu, hơn nữa…hơn nữa…

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa còn thường xuyên nhục mạ đại nhân.

Không mắng mới không bình thường đó. Lý Kỳ bật cười, chỉ tay vào trong đó:



- Dẫn ta vào nhìn xem.

- Dạ

Một gã cai ngục lập tức mở cửa, mấy người đi vào, bên trong tối tăm mù mịt, mùi tanh tưởi hôi thối chỉ riêng nhà giam mới có xông đến mức Lý Kỳ không mở mắt ra được.

Trước kia khi xem tivi, Lý Kỳ còn nhớ trường hợp này, thông thường sẽ có người la hét kêu oan, nhưng ở đây lại yên ắng vô cùng, những tội phạm kia chỉ hé mắt nhìn, sau đó thì ai làm gì làm đó, không khỏi khiến hắn tò mò, nói:

- Những phạm nhân này sao lại yên tĩnh như vậy, hơn nữa ta thấy ở đây cũng không có nhiều người.

Một gã cai ngục đáp:

- À, lần trước Hoàng thượng đại xá thiên hạ, thả không ít phạm nhân, mà những kẻ ở lại đây đều phải bị xử cực hình đó.

- À, hóa ra là vậy.

Cai ngục kia dẫn Lý Kỳ đến một gian nhà giam cuối cùng, Lý Kỳ không lại gần, chỉ đứng một bên, trộm nhìn vào trong, chỉ thấy trong đó có một lão nhân bẩn thỉu đầu tóc xõa tung nằm ngủ, khác với người bên cạnh, cả phòng giam chỉ có mình lão, hơn nữa tay chân còn bị xiềng xích nặng nề khóa lại.

Lý Kỳ cười nói:

- Các ngươi đối xử với lão không tệ nha, còn cho lão một gian riêng nữa.

Cai ngục kia cười ngượng:

- Thực ra lúc đầu, trong phòng giam còn hai người nữa, nhưng không được ba ngày, hai người kia một người gãy tay, một người gãy chân, nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cả mạng cũng không còn, thế nên chúng ta liền đổi phòng giam cho hai người kia, hiện tại hai người kia đều được thả rồi. Có điều chỉ là một phế nhân.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Hả? Tại sao vậy?

Cai ngục kia nói:

- Thực ra việc này cũng không trách lão ma men này được, lúc đó hai người kia khi dễ lão trước, kết quả là bị lão đánh ngược lại, về sau nghe nói ma men này nghe được người ở phòng giam bên cạnh nói, lúc trước hai tên này đều là ác bá chuyên khi dễ bách tính, thế là lấy xiềng xích đập gẫy hai chân của một người, lại đập gãy hai tay của tên còn lại.

Mã Kiều hưng phấn nói:

- Đánh rất hay, người như vậy giữ lại trên đời cũng chỉ làm hại bách tính thôi.

Lý Kỳ liếc y, nói:

- Có gì tốt chứ, chỉ với tội này, lão có thể ngồi trong này vài năm đó.

Hắn nói xong lấy vài xâu tiền đồng trong ngực ra nói:

- Mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi, cầm lấy đi mua rượu đi, nhưng tốt nhất đừng uống lúc trực ban.

Mấy tên cai ngục kia chần chờ một lát, mới nhận lấy, mặt đầy vẻ vui mừng. Lúc này Lý Kỳ mới đi lên.

Có lẽ bởi vì không có rượu uống, lỗ tai của ma men kia thính hơn. Mấy người vừa đến trước cửa, lão đã nhảy từ trên giường xuống, khóc lóc:

- Mấy vị đại ca, các vị thương xót đi mà, thưởng chút rượu cho ta đi, van xin các vị đó…

Mới nói nửa câu, thanh âm lão đột nhiên dừng lại, hai tay hất mái tóc ra sau, hai mắt trợn tròn, trong mắt đầy tơ máu, khiến người ta sợ hãi, đột nhiên nhảy ra trước cửa, giận dữ hét:

- Lý Kỳ…tiểu tử Lý Kỳ, cái tên vong ân phụ nghĩa ngươi, còn không mau thả ta ra. Mỹ Mỹ, vi sư đối xử tốt với con, sao con lại hại ta chứ?

Lỗ Mỹ Mỹ đang muốn giải thích, Lý Kỳ giành nói:

- Xem ra ta đến sớm rồi, chúng ta đi.

Hắn nói rồi xoay người rời đi.

Ma men kia luống cuống, giơ hai tay hét lên:

- Lý Kỳ, Lý Kỳ, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên ăn cắp rượu của ngài, ngài đại nhân đại lượng, ta cũng từng cứu mạng của ngài, ngài tha cho ta một lần đi, cho dù ngài không thả ta ra, thì mang một ít rượu cho ta cũng được mà, xin ngài đó.

Lý Kỳ nghe được dở khóc dở cười, nói với Mã Kiều:

- Sư phụ ngươi đúng là cần rượu không cần mạng mà.

Mã Kiều gãi đầu nói:

- Vậy cũng không phải, nên nói là chỉ cần có rượu, lão sống ở đâu cũng được cả.

- Rất có lý.

Lý Kỳ cười khổ gật đầu, lại trở lại trước phòng giam, nói:

- Thực ra ta cũng không muốn ân nhân cứu mạng của ta chịu khổ ở đây, chỉ là những gì lão làm thật khiến ta quá thất vọng, lão muốn uống rượu, cứ nói với ta là được, hà tất phải đi trộm.

Ma men kia sửng sốt, rít gào:

- Vậy sao ngươi không nói sớm với ta.

Lý Kỳ nói:

- Lão cũng không có hỏi ta.

- Ta làm sao biết ngươi hào phóng như vậy, những kẻ giàu có mà ta gặp đều keo kiệt muốn chết.

Lý Kỳ cười nói:

- Đó chỉ là do những kẻ giàu có lão gặp qua so với ta, thì cũng không thể xem là kẻ giàu có.

- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi làm ơn thả ta ra đi, ta thề sẽ không trộm rượu của ngươi nữa.

Lý Kỳ nói:

- Thả lão ra cũng được, có điều sau này lão phải nghe lời ta. Lão yên tâm, ta tuyệt đối không bạc đãi lão đâu.

Ma men kia thoáng chần chừ, gật đầu nói:

- Được được được, ta bảo đảm nhất định nghe lời ngươi.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi sẽ không gạt ta chứ.

- Sẽ không, sao có thể chứ, không tin ngươi hỏi Mã Kiều, trước nay ta nói một là một, chưa bao giờ nuốt lời.

Mã Kiều hừ nói:

- Lúc đó người hứa với chúng ta sẽ cùng nhau giúp sư muội báo thù, nhưng người lại nuốt lời.

Tửu quỷ kia cắn răng cười nói:

- Tiểu Kiều, chỉ là ngoài ý muốn thôi, đó không phải ý của ta, là do rượu gây họa thôi, không tính là nuốt lời, chỉ có thể nói thiên ý đã vậy, về sau ta cũng đã thực hiện lời hứa rồi, chỉ là chưa thành công thôi.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Được rồi, được rồi, lão đừng giải thích, ta thả lão ra là được chứ gì.

Hắn nói rồi vung tay với cai ngục kia, nói:

- Thả lão ra.

- Dạ

Hai gã cai ngục lập tức mở cửa nhà lao.

Dường như ma men kia sợ Lý Kỳ hối hận, vội vã đi ra, hì hì nói:

- Sai đại ca, còn cái này nữa.

Lão giơ xiềng xích trên hai tay lên.

Lý Kỳ lại gật đầu.

Gã cai ngục kia lập tức mở xích tay, xích chân của hắn ra.

- Phù!

Sau khi được mở xiềng xích, ma men cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn, nhảy nhót vài cái, hoạt động gân cốt, cười nói:

- Lý Kỳ, thật đa tạ ngươi nha, có điều…

Nói đến đây, trong mắt lão lóe lên tia sáng, tay phải đột nhiên tóm lấy Lý Kỳ, phẫn nộ nói:

- Có điều tất cả những điều này đều do ngươi ban tặng, ta không tha cho ngươi đâu.

Mã Kiều rùng mình, chân phải đá về phía ma men, y biết nhất định đã muộn rồi, chỉ có thể vây Ngụy cứu Triệu thôi.

Đối diện một cước của Mã Kiều, ma men kia cũng không dám khinh suất, thu tay lại, trở mình, quét chân trái qua.

- Cẩn thận

Lỗ Mỹ Mỹ vội tiến lên, hai tay đan chéo chắn trước người Lý Kỳ.

Bịch một tiếng.

Lỗ Mỹ Mỹ chỉ cảm thấy hai tay đau nhức, lùi về sau hai bước, nhưng nàng cũng biết thực ra ma men kia đã hạ cước lưu tình rồi.

Trước mặt Mã Kiều mà đánh Lỗ Mỹ Mỹ, như vậy thì nguy rồi, Mã Kiều lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, quát ầm lên:

- Giỏi cho tên ma men lão, dám đá sư muội ta, ta giết lão.

Hàn quang chợt lóe giữa hai tay y.

Ma men kia không ngờ Mã Kiều có mang vũ khí, không khỏi sợ hãi ba phần, thầm mắng một tiếng, hỏng bét, tiểu tử này thông suốt lúc nào vậy, tiện tay túm một cai ngục ném về phía Mã Kiều, nhanh chân bỏ chạy:

- Tiểu Kiều, Mỹ Mỹ, các con cứ theo tên tiểu tử này chơi đùa đi, vi sư không muốn bị gò bó, vi sư đi đây, có duyên gặp lại.

Còn chưa dứt lời, người này liền biến mất khỏi phòng giam.

Mã Kiều đang muốn đuổi theo, đột nhiên Lý Kỳ ngăn hắn lại nói:

- Thôi, không cần đuổi theo, lão không trốn được đâu.

...

Đêm đó, lúc canh ba, lại một đêm gió thổi trăng mờ.

Cửa Chu Tước. Một người đàn ông đội mũ rơm, vai vác hai vại rượu, bước nhanh về phía cửa thành.

Đợi ông ta tới trước cửa thành, một gã binh lính canh cổng thành chặn trước người hắn, hỏi:

- Là kẻ nào?

Gã đàn ông kia khom người nói:

- À, lão là người đánh cá ngoài thành.

- Người đánh cá? Lén lén lút lút, bỏ mũ rơm xuống…

Còn chưa nói xong, gã đàn ông kia trực tiếp đánh một quyền, phịch một tiếng, gã binh lính kia nhất thời ngã xuống đất ngất đi. Còn chưa đợi gã binh lính còn lại kịp phản ứng, người nọ liền vội vàng phóng ra khỏi thành.

Người này chính là ma men vừa được thả ra, lão trốn ở Kinh thành nửa ngày, chuẩn bị buổi tối thừa dịp tối đen ra khỏi thành.

Nhưng khi lão vừa mới ra ngoài cửa thành, ánh lửa đột nhiên bừng lên, chiếu sáng toàn bộ thành lâu.

Soạt soạt soạt.

Chỉ thấy hơn trăm tên lính cầm cung tiễn trong tay, nhắm thẳngvào lão.

- Kẻ trộm bỏ trốn.

Một gã sĩ quan trẻ tuổi oai hùng bất phàm cưỡi tuấn mã, trong tay cầm trường cung, oai phong lẫm liệt đi đầu.

Lại nữa? Ma men vừa thấy người, tóc dựng cả lên, sĩ quan này cũng không phải là người xa lạ, đúng là Nhạc Phi lần trước bắt lão. Nhảy lên, rít gào nói:

- Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì đừng lấy mấy cây cung tiễn đó dọa người, nếu có thể đánh với đại gia mấy hiệp, coi như ngươi có bản lĩnh?

Nhạc Phi sắc mặt không đổi nói:

- Ta phụng mệnh làm việc, chứ không phải sợ lão, lão mau chóng chịu trói đi.

- Ngươi

Ánh mắt ma men kia thoáng liếc ra sau, phát hiện lão lại bị bao vây rồi, cảnh tượng này thật sự là quen thuộc không thôi.

Loảng xoảng một tiếng.

Một bộ xiềng xích lại ném trước mặt hắn.

Nhạc Phi nói:

- Lão chắc biết nên làm thế nào rồi nhỉ?

Ma men kia vừa thấy xiềng xích, tức giận đến hộc máu, giận dữ hét:

- Tiểu tử, ngươi thật khinh người quá đáng. Ta không có phạm pháp, ngươi dựa vào cái gì bắt ta.

Nhạc Phi nói:

- Ta tận mắt thấy lão đánh ngất một binh lính, lẽ nào lại sai sao.

Ma men nhất thời không biết nói gì.



- Đeo lên nhanh đi.

Ma men la ầm lên:

- Ta không nghe theo ngươi, ngươi sẽ làm sao hả? Hừ, ta biết tất cả đều là do Lý Kỳ sắp xếp, hắn đã nhọc lòng như vậy, nhất định sẽ không tổn hại tính mạng của ta, có bản lĩnh thì các ngươi bắn đi.

Vút một tiếng

Một mũi tên ghim trước chân lão.

Nhạc Phi nói:

- Bộ soái đã đoán được lão sẽ nói như vậy, Bộ soái nói nếu lão không bó tay chịu trói, thì đừng tổn hại tính mạng của lão, chỉ bắn hai mũi tên lên chân là được rồi.

Ma men nhất thời toát đầy mồ hôi, ngực phập phồng giận dữ, lại thấy Nhạc Phi rút tên giương cung, vội nói:

- Đừng đừng đừng, ta đeo, ta đeo là được rồi.

Nói xong lão lại thành thành thật thật đeo xiềng xích lên, trong lòng nguyền rủa mười tám đời tổ tiên Lý Kỳ một lần.

Xiềng xích vừa mới đeo xong, lại một cái lưới lớn quen thuộc phủ lên, ma men biết mình đã là cá trong chậu, cũng lười phản kháng, lập tức bày ra dáng vẻ làm mình thoải mái nhất.

- Kéo đi.

- Kéo?

Ma men kinh hãi, nói:

- Cứ kéo như vậy, ngươi coi ta là heo sao, cho dù là heo cũng chịu không nổi đâu, còn không phải muốn mạng của ta sao? Con mẹ nó ngươi thật ác độc.

Nhạc Phi ngượng ngùng nói:

- Thật xin lỗi, là ta nói không rõ ràng, khiêng đi.

- Vậy còn được.

...

Trong trang viên ngoại ô phía tây, Lý Kỳ ngồi ở tiền sảnh đang ngủ gật, bên cạnh hắn còn hai đại bảo tiêu Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Phi đi đến, ôm quyền nói:

- Đại nhân, đã bắt tên trộm về.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi vất vả rồi, ngươi mau chóng về nghỉ ngơi đi.

- Dạ

Nhạc Phi đi ra không lâu, chỉ thấy hai tên lính khiêng tửu quỷ kia lên, tửu quỷ kia cũng không yên lặng, nhìn thấy Lý Kỳ thì mắng một hơi.

Lý Kỳ không để ý tới lão, nói:

-Thả lão ra đi.

Hai tên lính kia lập tức cởi bỏ lưới.

Lý Kỳ lại nói:

- Bỏ cả xiềng xích nữa.

Lỗ Mỹ Mỹ nghĩ lại còn sợ nói:

- Sư phụ?

- Khôngsao

Lý Kỳ nói:

- Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn một mình nói chuyện với lão.

Mã Kiều kinh hãi nói:

- Bộ Soái, ngài không muốn sống nữa sao, quá nguy hiểm.

Lý Kỳ cười nói:

- Lão tội gì giết ta, cũng như ta tội gì giết lão giết lão vậy.

Ma men kia cười nói:

- Tiểu tử, ngươi đúng là có can đảm, xem như vừa mắt ta, tuy nhiên ngươi ba lần bốn lượt chơi ta, ta cũng không dám cam đoan không động thủ với ngươi.

Mã Kiều cả giận nói:

- Ma men, Bộ soái đối với lão cũng xem như chí tình chí nghĩa rồi, lão đừng khiến chúng ta khó xử được không.

Lỗ Mỹ Mỹ cũng nói:

- Hai người đều là sư phụ con, từ từ nói, sao phải khổ như vậy chứ.

Ma men kia hất đầu, hừ nói:

- Ta không nói chuyện với phản đồ.

- Người

Lý Kỳ giơ tay lên nói:

- Được rồi, được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài đi, chó cắn người sẽ không kêu, lão la càng hăng, thì càng an toàn.

Ma men kia vừa nghe vậy, thiếu chút nữa hụt hơi, vừa mới há miệng, nghĩ thầm, nếu ta mắng tiếp, tức là đúng ý của hắn, ta không thể để hắn đắc ý được, nhưng lại nghĩ, nếu không mắng, cũng tức là trúng chiêu của hắn rồi, tiểu tử này thật là xấu xa, tức chết ta.

Mã Kiều vẫn không yên lòng, dù sao y cũng hiểu rõ trước nay sư phụ y làm việc không để lại dấu vết, điên điên khùng khùng, nhưng vừa thấy Lý Kỳ bình tĩnh như vậy, thầm nghĩ, Bộ soái vẫn luôn sợ chết, nếu ngài đã kêu họ ra ngoài, nhất định là có cách.

Nghĩ đến đây, y mới gật đầu nói:

- Sư muội, chúng ta ra ngoài đi.

Lỗ Mỹ Mỹ thấy Mã Kiều liếc mắt ra hiệu với nàng, thoáng sửng sốt, cho rằng Mã Kiều đã nhìn ra gì đó, thi lễ với Lý Kỳ, rồi cùng Mã Kiều đi ra ngoài.

Sau khi hai tên lính nọ cởi bỏ xiềng xích cho ma men kia xong, hành lễ với Lý Kỳ, cũng lui ra ngoài.

Hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Kỳ và ma men.

Ma men đứng dậy, vừa hoạt động tay chân, vừa chăm chú nhìn con mồi trước mặt, nghĩ thầm, hiện giờ hắn là đồ ăn trong chén, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mệnh của hắn, vả lại uống ngụm rượu trước rồi nói sau.

Lão vội tháo hai cái vại rượu trên vai xuống, há mồm đổ rượu, ban ngày lão sợ uống rượu hỏng việc, vì vậy chỉ có lén trộm rượu, chứ không uống.

Lý Kỳ nhăn cái mũi, nói:

- Ngươi trộm từ Kim Lâu sao?

Ma men sửng sốt, hiếu kỳ nói:

- Ngươi biết sao? Trên này không có chữ mà?

Lý Kỳ nói:

- Ta có cái mũi đấy. Rượu này là Nguyệt Hương Tửu, mùi hương đặc biệt nồng, chỉ Kim Lâu mới có.

- Thì ra là thế, ta cũng bị mùi thơm này hấp dẫn đó.

Ma men gật đầu, lại nói:

- Nhưng ta không phải trộm, ta chỉ là mượn, hôm khác có tiền trả lại cho ông ta là được.

- Tiền này không cần trả lại, lão làm tốt lắm.

Lý Kỳ cười ha hả, lại nói:

- Tuy nhiên bên trong Kim Lâu cao thủ nhiều như mây, lão làm thế nào vậy?

Ma men cả kinh nói:

- Vậy mà ngươi cũng biết. Không gạt ngươi, đúng là rất mạo hiểm đó, ta cũng không ngờ trong một tửu lâu lại ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy, suýt nữa đã bị bọn họ phát hiện, có điều phát hiện cũng không sao, mặc dù ta không đánh lại đông người, nhưng nếu ta muốn chạy, bọn họ cũng không ngăn được, còn nữa, bọn họ cũng không giống ngươi, hở chút lại xuất ra một trăm cung thủ hù dọa người khác.

- Không như vậy, có thể mời lão đến à.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, duỗi tay chỉ vị trí bên cạnh nói:

- Ngồi đi.

Ma men cũng không khách khí, ngồi xuống, lại uống một ngụm rượu, chậc chậc vài cái, nói:

- Ta nói nha Lý Kỳ, ngươi thật không sợ ta lấy tính mệnh của ngươi sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Lão giết ta, lão chắc chắn sẽ chết, hai chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận, sao lão phải khổ như thế.

- Có lý.

Ma men gật đầu, lại nói:

- Thâm cừu đại hận thì không có, nhưng thù nhỏ vẫn có, cho dù ta không lấy tính mệnh của ngươi, cũng có thể đánh ngươi đến tàn phế.

- Vậy lão cũng chết không thể nghi ngờ.

- Ặc…À, ta có thể bắt ngươi làm con tin, như vậy ta có thể an toàn ra khỏi thành rồi, ha ha, đây thật sự là một ý kiến hay.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Nếu như lão làm như vậy, bao gồm cả lão, hễ là người có liên hệ với lão đều phải chết, bao gồm Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ, bởi vì một khi kinh động đến người bên trên, ngay cả ta cũng không thể bảo đảm cho các ngươi.

Ma men xoa cằm, nói:

- Ngươi nói ta sẽ tin sao.

- Ta tùy ý có thể điều động mấy trăm Cấm quân đi tróc nã lão, lão nghĩ sao? Nếu lúc trước lão tới tìm ta báo thù, mặc kệ võ công của lão cao hay không, lão cũng chạy không thoát.

Ma men gãi đầu, hừ nói:

- Ngươi được lắm. Nhưng ta đã nói rõ với ngươi rồi, ta là người không thích bị người khác quản thúc, ngươi muốn ta giống như Tiểu Kiều, tuyệt đối không thể nào.

Lý Kỳ cười nói:

- Nhưng không phải lão thích rượu ngon hơn sao?

- Đây là hai chuyện khác nhau.

- Vậy thì xem như là một chuyện. Lão giúp ta, ta cung cấp rượu cho lão, há chẳng phải vẹn toàn đôi bên ư, không làm mà được hưởng, lão an tâm uống sao. Hơn nữa ta sẽ cố gắng cho lão một không gian thoải mái nhất.

- Nếu ta không đáp ứng thì sao?

- Vậy bây giờ lão có thể đi được rồi.

- Thật sao?

- Đương nhiên, nếu lão không muốn ở lại, bây giờ có thể đi, ta bảo đảm sẽ không ép buộc lão. Lão dù sao cũng là sư phụ của Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều, hơn nữa đã cứu mạng ta, Lý Kỳ ta cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, tuyệt không tổn hại tính mạng lão. Nhưng ta cảm thấy, bỏ đi không phải hành động sáng suốt, ta nghe nói lão không có thân nhân, hai đồ đệ Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ có thể nói là người thân duy nhất của lão trên đời này, mà bọn họ đã ở lại Kinh thành rồi, sẽ không thể bỏ đi với lão, chẳng lẽ lão muốn lẻ loi hiu quạnh sống nửa đời còn lại? Hiện tại thân thủ của lão tốt, có thể làm gì cũng được, nhưng rồi sẽ có lúc lão già đi, đến lúc đó chân của lão không nhanh nhẹn nữa, lão sẽ biết cái gì gọi là cô độc, lão sẽ hi vọng Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ ở bên cạnh chăm sóc lão, hơn nữa ta tin cũng sẽ không ai có lòng tốt mang rượu đến cho lão, nếu lão muốn đến xin ta thu nhận, lão cho rằng ta sẽ thu nhận lão sao? Cho nên, ta cho rằng lúc này lão nên tranh thủ cho mình nhiều hơn nữa, chỉ cần lão giúp ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi lão, bảo đảm sau này lão có thể hưởng thụ hạnh phúc, an hưởng tuổi già.

Ma men kia nhìn rượu ngon trên đài mà không nói gì, thật lâu sau, lão đột nhiên đứng lên, cười nói:

- Quả nhiên ngươi có chút bản lĩnh, khó trách Tiểu Kiều phục ngươi như vậy, có điều ta không cần. Cáo từ.

- Đi thong thả.

Ma men đi ra cửa, đột nhiên dừng lại, lại xoay người, bước vội đến trước mặt Lý Kỳ, nói:

- Có lẽ ngươi nói có lý, được rồi, ta hứa với ngươi, có điều ngay tại đây, ngươi phải hứa với ta một chuyện.

- Lão nói đi.

- Lúc trước ta hứa giúp Mỹ Mỹ báo thù, đáng tiếc ta làm không được…

Không đợi hắn nói xong, Lý Kỳ liền nói:

- Lão yên tâm, cho dù lão không nói, ta cũng sẽ giúp Mỹ Mỹ báo thù, hiện nay cô ấy là đồ đệ của ta, chỉ là kẻ thù của Mỹ Mỹ không ở Kinh thành, hiện tại ta lại không thể dứt ra được, phải đợi thêm một thời gian nữa, đến lúc đó ta sẽ tự mình nghĩ cách.

- Vậy được, một lời đã định.

Lý Kỳ khẽ cười, đứng dậy, nói:

- Chuyện này cũng không phải là ta ép lão, là lão tự nguyện ở lại đấy, cho nên hi vọng lão nói phải giữ lời.

- Đương nhiên.

- Vậy được, hiện tại ta có một nhiệm vụ giao cho lão.

- Nhanh vậy sao.

- Có điều lão yên tâm, trước mắt, ta sẽ để lão uống đủ năm ngày.

- Thẳng thắn! Thành giao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook