Chương 690: Tiếng oán than dậy trời
Nam Hi
21/12/2015
Lý Kỳ tuy nói là người từ ngoài đến, nhưng ở kinh thành này cũng hơn một năm rồi, người hơi có tiếng tăm một chút hắn đều biết, nhưng cái danh
hiệu Cao Thanh Thiên này hắn thật chưa nghe đến, Bao Thanh Thiên thì hắn có nghe qua. Trong lòng không ngừng nghi hoặc, sau khi đỡ ông lão kia
đứng dậy, thì tiếp tục đi về hướng Phàn Lâu.
Vì bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm tối, cho nên bên trong Phàn Lâu tương đối yên tĩnh, Lý Kỳ vừa đi đến trước cửa, liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc: - Thiếu Bạch, ngươi nhanh lên được không, ta đói rồi.
Đúng là âm thanh của Hồng Thiên Cửu.
Lại nghe thấy một người quát lên:
- Đúng đấy, đúng đấy, tối nay chúng ta phải đi Túy Tiên Cư ăn cho đã một bữa, lâu lắm rồi ta chưa ăn món của Lý đại ca làm.
Tên mập chết bầm này, chỉ biết ăn. Lý Kỳ thầm mắng một câu.
Liền theo đó lại văng vẳng truyền đến âm thanh của Phàn Thiếu Bạch: - Tên mập, ngươi chú ý một chút được không, ở đây là Phàn Lâu, ngươi như thế chẳng phải phá hỏng việc kinh doanh của ta sao.
Âm thanh nghe như từ trên lầu truyền xuống.
Lại nghe Hồng Thiên Cửu hét lên: - Ai phá hỏng việc kinh doanh của ngươi chứ, tối nay bọn ta không có ý định trả tiền, nếu như ngươi muốn mời bọn ta ăn một bữa, ta lập tức cho người đi mời Lý đại ca đến đây, huynh ấy nhất định sẽ đến.
- Đừng, tuyệt đối đừng, hay là chúng ta đi Túy Tiên Cư đi.
Hừm! Cái bọn này, thật không để ta trong mắt, lại công nhiên dám đòi đến Túy Tiên Cư ta ăn cơm chùa, thật là lý nào lại thế. Lý Kỳ nhấc chân bước vào, chỉ nhìn thấy bọn Hồng Thiên Cửu đang ngồi ở bàn giữa đại sảnh, ước chừng có bảy tám tên, xung quanh có vài vị khách ngồi rải rác. Nghĩ thầm, may là đã đến đây, bằng không đêm nay thiệt thòi rồi. Hắn nói lớn: - Phàn công tử, ngươi chậm một bước rồi.
- A. Lý đại ca, huynh đến rồi à.
Hồng Thiên Cửu quay đầu lại nhìn, mấy người phóng nhanh tới.
- Hừ! Lại nữa rồi! Đừng lôi kéo! Hừm!
Trong chớp mắt, Lý Kỳ bị mấy người bọn họ dùng cùng một cách thức kéo vào bàn bên cạnh.
Hồng Thiên Cửu vội vàng hỏi: - Kim Quốc thú vị không?
Chu Hoa gật đầu nói: - Nghe nói bọn người Kim đó không rửa mặt, không chải đầu. Thậm chí mấy ngày không tắm, hôi hám lắm, có thật vậy không?
Từ Phi nói: - Còn nữa, còn nữa, tôi nghe nói bọn người Kim đó đều là những người man rợ.
Lý Kỳ đảo mắt, hừ nói: - Nhiêu đó thì có là gì, bọn người Kim đó còn đáng sợ hơn như vậy nhiều.
- Ai dô. Hồng Thiên Cửu vỗ vào đùi, ngồi xổm lên ghế, mở to mắt, đầy hứng chí nói: - Đại ca. Huynh mau nói cho nghe đi.
Lý Kỳ ra vẻ như chuyện có thật nói: - Các ngươi không biết thôi, bọn người Kim đó kẻ thấp nhất cũng cao đến một trượng.
- Cao một trượng?
Mọi người hít một hơi lạnh.
Ngay cả những vị khách ngồi rãi rác kia cũng vây lại.
Sài Thông bỗng nhiên nói: - Không đúng, lần trước chẳng phải có mấy người Kim đến Đại Tống ta sao, cũng đâu thấy cao đến một trượng đâu.
- Những kẻ đó đều là người Kim giả mạo, là mấy tên người Liêu đầu hàng đó thôi. Lý Kỳ khoát tay, rồi lại nói tiếp: - Như thế còn chưa hết, bọn họ đều tóc tai bù xù, hai tròng mắt đỏ lừ, trong miệng mọc hai răng nanh dài một thước.
Hồng Thiên Cửu hét lên kinh hãi: - Thế chẳng phải đã thành dã thú rồi sao.
Lý Kỳ chậc chậc nói: - Dã thú thì có là gì. Cánh tay trái bọn họ mọc lông dài màu vàng, bàn tay trái thì giống y như con sâu lớn, còn cánh tay phải thì trụi lủi, bàn tay phải thì giống như móng chim ưng. Hơn nữa, ta nghe nói bọn họ bình thường không có ăn thịt dê, thịt heo gì hết.
Chu Hoa hỏi: - Vậy ăn gì?
Lý Kỳ gật đầu, nói: - Các ngươi nói thử xem?
Hồng Thiên Cửu đùa nói: - Chẳng lẽ là thịt người?
Lý Kỳ gật đầu. Nói: - Đúng vậy, chính là thịt người, hơn nữa chuyên thích thịt bọn thiếu niên trắng trẻo mềm mại như các ngươi. Hắn đang nói tay đột nhiên chỉ về phía trước. Kinh hoảng nói: - A! Người Kim.
- Á!
- Ở đâu?
Trừ Hồng Thiên Cửu còn hứng thú quay đầu lại nhìn, những người khác đều nhảy ra phía sau Lý Kỳ.
Hồng Thiên Cửu thấy phía sau chẳng có gì hết, bực bội nói:
- Đại ca, không có gì sao huynh lại gạt bọn ta.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ngươi không sợ à?
Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói: - Thế này có gì đáng sợ đâu? Ta còn muốn thấy cho biết nữa kìa.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Vậy trên đời này có thứ gì ngươi sợ không?
- Nhàm chán.
Lý Kỳ trầm giọng nói:
- Ngươi có ý gì?
Hồng Thiên Cửu vội nói: - Ta không phải nói huynh nhàm chán, ta nói ta sợ nhất là nhàm chán. Những điều lúc nãy huynh nói có thật không?
- Đương nhiên là giả rồi.
Phàn Thiếu Bạch từ trên lầu đi xuống, tức giận liếc bọn Hồng Thiên Cửu, nói: - Tiểu Cửu, mập, các ngươi ngày đầu quen biết huynh ấy sao, huynh ấy có khi nào nói lời thật, nếu bọn người Kim kia thật như vậy, huynh ấy đã quay về từ sớm rồi, hoặc là đã không đi rồi.
Lý Kỳ khó chịu nói:
- Phàn công tử, xem lời ngươi nói kìa, làm như ta gạt ngươi vậy.
Phàn Thiếu Bạch trợn mắt nói: - Huynh ít gạt lắm. Đi thôi, tối nay bọn ta đã hẹn rồi, đến Túy Tiên Cư không say không về.
Toát mồ hôi! Các ngươi đều không định trả tiền, ta còn dám để bọn thổ phỉ các ngươi đi sao. Lý Kỳ lắc lắc đầu nói: - Thế này khó đi quá, cứ ở đây là được rồi, xem như các ngươi đón gió tẩy trần thay ta.
Phàn Thiếu Bạch thấy hắn kiên quyết không chịu đi, than thở nói: - Biết ngay là vậy mà.
Tiểu tử! Chơi chiêu này với ta, lão tử cũng là ăn chực mà lớn lên đấy. Lý Kỳ cười khì khì, đảo mắt khắp một lượt, đột nhiên phát hiện tứ tiểu công tử chưa đến đủ, hỏi: - Đúng rồi, Cao Nha nội đâu? Tứ công tử các ngươi không phải bóng không rời hình sao? Sao y không ở cùng các ngươi?
- Ây.
Tam tiểu công tử và bọn Chu Hoa không hẹn mà cùng thở dài, người nào cũng vỗ đầu, vẻ mặt tỏ ra âu sầu.
Lý Kỳ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: - Thế nào? Có phải là Nha nội y xảy ra chuyện gì rồi không? Trong lòng không ngừng nghi hoặc, nghĩ thầm, không phải đâu, Cầu Ca hôm nay có vẻ còn vui vẻ hơn, đâu thấy ông ta có tâm sự gì.
- Ây.
Mấy người lại thở dài nữa.
Sài Thông lắc lắc đầu: - Hôm nay là ngày vui, đừng nhắc người đó, đừng nhắc người đó.
- Rất đúng, rất đúng.
Những người còn lại đều gật đầu nói.
Hừm! Xem ra tên kia lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía rồi. Lý Kỳ ngần ngại gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì, dù sao tình huống thế này xảy ra trên người Cao Nha nội là quá bình thường, đột nhiên lại nghĩ ra một việc, vội vàng hỏi: - Đúng rồi, các ngươi có nghe qua kinh thành chúng ta có một người gọi là Cao Thanh Thiên không?
Chu Hoa sắc mặt căng thẳng, vội nói: - Đại ca, huynh nghe nói rồi à.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Lúc mới tới có nghe người ta nói. Nhưng xem ra hình như Cao Thanh Thiên này có lai lịch rất lớn.
- Có lai lịch con khỉ khô.
Sài Thông đột nhiên đập bàn, cả giận nói.
Lý Kỳ rụt đầu lại, nói: - Sao ngươi kích động như vậy? Chẳng lẽ ngươi biết Cao Thanh Thiên này?
Hồng Thiên Cửu buồn bực đáp: - Huynh cũng biết nữa, vừa nãy huynh còn nhắc đến y nữa.
- Ta vừa nảy còn nhắc đến y nữa? Lý Kỳ ngơ ngác một chốc, đột nhiên hai mắt mở to, giật mình nói: - Chẳng lẽ chẳng lẽ là y?
Phàn Thiếu Bạch gật đầu nói: - Đúng vậy, Cao Thanh Thiên này chính là Nha nội.
Lý Kỳ thở mạnh một hơi, nói: - Cái danh hiệu này có chút lợi hại nha. Không biết từ đâu ra?
Sài Thông nói: - Còn không phải từ bọn người nghèo ấy gọi mà ra, huynh không biết đâu, tên nhãi đó lại thích danh hiệu này. Nếu như huynh gọi y một câu như thế, thì bữa cơm này đảm bảo y sẵn lòng trả tiền.
Những người còn lại nhất tề gật đầu.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Hồng Thiên Cửu bực bội nói:
- Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc bọn ta từ Thang Âm trở về. Hôm đó sau khi bọn ta chia tay với huynh, còn chưa ra khỏi thị trấn, thì nhìn thấy bách tính đứng đầy hai bên đường, những bách tính này thấy bọn ta đến, thì mồm hét lên cái gì thanh thiên đại lão gia, ồn ào chết đi được, thậm chí còn có người mang quả dại, lương khô đem tới, ca ca nhìn thấy. Vui đến ngồi trên ngựa cũng ngồi không vững, sau đó ca ca lại từ trên ngựa nhảy xuống, và bắt đầu trò chuyện với những bách tính đó, kết quả là ngày hôm đó không đi được, mãi đến ngày hôm sau bọn ta mới hồi kinh.
Lý Kỳ gãi gãi đầu nói: - Thì ra các ngươi trên đường đi không dễ dàng như thế.
- Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, càng đáng sợ hơn còn ở phía sau kìa. Chu Hoa buồn bực thở dài, nói tiếp: - Sau khi Nha nội từ Thang Âm trở về, cả người đã thay đổi. Giỏi bênh vực kẻ yếu, thích làm việc thiện.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Làm việc thiện gì?
Phàn Thiếu Bạch cười khổ nói: - Bọn họ trở về ngày thứ hai, Nha nội liền quyên tặng một trăm quan cho Cơ Kim Hội .
Hồng Thiên Cửu nói: - Chút tiền này chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là ca ca huynh ấy quá thích hành thiện, hôm đó đi trên đường, huynh ấy nhìn thấy hai lão phu phụ đang quải gánh, đúng lúc bọn Lục Thiên không có ở bên cạnh, huynh ấy liền kéo ta qua gánh giúp đôi lão phu phụ đó, ta nào có gánh qua thứ gì, làm ta mệt chết đi được.
Chu Hoa hừ nói: - Thế thì có là gì, hôm đó chạng vạng tối ta và y chuẩn bị đi Nghênh Xuân Lâu, kết quả nửa đường, y nhìn thấy một ông lão xách một giỏ xách đầy rau, liền tiến lên trước hỏi một câu, biết được thì ra ông lão suốt ngày không bán buôn được gì, y liền bỏ tiền ra mua hết, đến cả cái giỏ cũng mua luôn, kết quả là hai người bọn ta phải xách cái giỏ rau đó đến Nghênh Xuân Lâu, chẳng còn mặt mũi gì hết.
Từ Phi thở dài: - Các huynh còn nhớ chuyện tháng trước đánh nhau với bọn Vương Nha nội không.
Chu Hoa gật đầu cái rụp, nói: - Đúng đúng đúng, còn chuyện đó nữa, thật là khổ thân mà.
Lý Kỳ nghi hoặc nói: - Y không phải luôn bất hòa với Vương Tuyên Ân sao?
Hồng Thiên Cửu nói: - Huynh nói cũng không sai, hai người bọn họ thường đánh nhau, nhưng bình thường đều là vì tranh giành mấy tiểu thư xinh đẹp kia, nhưng lần đó lại là vì một cụ bà.
- Cụ bà? Mùi vị nặng nha.
- Cái gì mà mùi vị nặng, bọn ta đâu phải nói làm đồ ăn. Hồng Thiên Cửu hừ nói: - Hôm đó bọn ta trên đường, nhìn thấy bọn Vương Nha nội đang ức hiếp một cụ bà, lúc đó ca ca chẳng nói lấy hai lời, hái hoa đỏ xuống xông lên, hai người chẳng nói mấy lời đã đánh nhau rồi, may là bọn tôi người không ít, ít nhất cũng không chịu thiệt.
- Gì mà khoa trương quá vậy. Lý Kỳ cảm thấy đầu hơi choáng, nói: - Vương Tướng kia không có tìm các ngươi gây chuyện chứ?
Hồng Thiên Cửu tức giận liếc Lý Kỳ một cái, nói: - Đánh nhau làm gì có chuyện kêu phụ mẫu, đó không phải chuyện công tử làm.
- Các ngươi như thế thì có gì đâu?
Sài Thông đột nhiên đập bàn một cái, đỏ cả vành mắt nói: - Tên nhãi đó bây giờ càng ngày càng đáng ghét, cách đây mấy ngày, trời canh tư nha, tên nhãi đó chạy đến nhà ta gõ cửa, làm cho cả nhà không được ngủ yên, ta lúc đó không hiểu gì hết, liền bị tên nhãi đó kéo ra, huynh nói xem nửa đêm canh ba y gọi ta ra làm gì?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi: - Làm gì?
- Mẹ nó, gọi ta đến một cái thôn nhỏ ở ngoại ô phía tây giám sát bọn Lục Thiên giúp những thôn dân đó sửa nóc nhà, ta lúc đó thật muốn sống chết với con mẹ nó, đày đọa người ta quá mà. Nói đến đây, tiếng Sài Thông bắt đầu nghẹn ngào.
Phàn Thiếu Bạch nói: - Bây giờ mấy người bọn ta đều trốn tránh y, đáng sợ quá.
Chu Hoa nói: - Trong ngoài kinh thành bây giờ đều lưu truyền một câu nói, nói là: có oan thì tìm Cao Thanh Thiên.
Hừ! Mẹ nó có cả khẩu hiệu nữa. Lý Kỳ nghe đến đần ra, đây còn là Cao nha nội mà hắn quen biết không. Dang hai tay nói: - Nhưng y làm vậy là để làm gì nha?
- Cao Thanh Thiên.
Mấy người đồng thời đáp.
Lý Kỳ sửng sốt, chợt nghe phía sau có một người kêu lên: - Ai gọi bổn Nha nội! Ể? Lý Kỳ, huynh cũng ở đây à, ta đang chuẩn bị đi tìm huynh đây!
Vì bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm tối, cho nên bên trong Phàn Lâu tương đối yên tĩnh, Lý Kỳ vừa đi đến trước cửa, liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc: - Thiếu Bạch, ngươi nhanh lên được không, ta đói rồi.
Đúng là âm thanh của Hồng Thiên Cửu.
Lại nghe thấy một người quát lên:
- Đúng đấy, đúng đấy, tối nay chúng ta phải đi Túy Tiên Cư ăn cho đã một bữa, lâu lắm rồi ta chưa ăn món của Lý đại ca làm.
Tên mập chết bầm này, chỉ biết ăn. Lý Kỳ thầm mắng một câu.
Liền theo đó lại văng vẳng truyền đến âm thanh của Phàn Thiếu Bạch: - Tên mập, ngươi chú ý một chút được không, ở đây là Phàn Lâu, ngươi như thế chẳng phải phá hỏng việc kinh doanh của ta sao.
Âm thanh nghe như từ trên lầu truyền xuống.
Lại nghe Hồng Thiên Cửu hét lên: - Ai phá hỏng việc kinh doanh của ngươi chứ, tối nay bọn ta không có ý định trả tiền, nếu như ngươi muốn mời bọn ta ăn một bữa, ta lập tức cho người đi mời Lý đại ca đến đây, huynh ấy nhất định sẽ đến.
- Đừng, tuyệt đối đừng, hay là chúng ta đi Túy Tiên Cư đi.
Hừm! Cái bọn này, thật không để ta trong mắt, lại công nhiên dám đòi đến Túy Tiên Cư ta ăn cơm chùa, thật là lý nào lại thế. Lý Kỳ nhấc chân bước vào, chỉ nhìn thấy bọn Hồng Thiên Cửu đang ngồi ở bàn giữa đại sảnh, ước chừng có bảy tám tên, xung quanh có vài vị khách ngồi rải rác. Nghĩ thầm, may là đã đến đây, bằng không đêm nay thiệt thòi rồi. Hắn nói lớn: - Phàn công tử, ngươi chậm một bước rồi.
- A. Lý đại ca, huynh đến rồi à.
Hồng Thiên Cửu quay đầu lại nhìn, mấy người phóng nhanh tới.
- Hừ! Lại nữa rồi! Đừng lôi kéo! Hừm!
Trong chớp mắt, Lý Kỳ bị mấy người bọn họ dùng cùng một cách thức kéo vào bàn bên cạnh.
Hồng Thiên Cửu vội vàng hỏi: - Kim Quốc thú vị không?
Chu Hoa gật đầu nói: - Nghe nói bọn người Kim đó không rửa mặt, không chải đầu. Thậm chí mấy ngày không tắm, hôi hám lắm, có thật vậy không?
Từ Phi nói: - Còn nữa, còn nữa, tôi nghe nói bọn người Kim đó đều là những người man rợ.
Lý Kỳ đảo mắt, hừ nói: - Nhiêu đó thì có là gì, bọn người Kim đó còn đáng sợ hơn như vậy nhiều.
- Ai dô. Hồng Thiên Cửu vỗ vào đùi, ngồi xổm lên ghế, mở to mắt, đầy hứng chí nói: - Đại ca. Huynh mau nói cho nghe đi.
Lý Kỳ ra vẻ như chuyện có thật nói: - Các ngươi không biết thôi, bọn người Kim đó kẻ thấp nhất cũng cao đến một trượng.
- Cao một trượng?
Mọi người hít một hơi lạnh.
Ngay cả những vị khách ngồi rãi rác kia cũng vây lại.
Sài Thông bỗng nhiên nói: - Không đúng, lần trước chẳng phải có mấy người Kim đến Đại Tống ta sao, cũng đâu thấy cao đến một trượng đâu.
- Những kẻ đó đều là người Kim giả mạo, là mấy tên người Liêu đầu hàng đó thôi. Lý Kỳ khoát tay, rồi lại nói tiếp: - Như thế còn chưa hết, bọn họ đều tóc tai bù xù, hai tròng mắt đỏ lừ, trong miệng mọc hai răng nanh dài một thước.
Hồng Thiên Cửu hét lên kinh hãi: - Thế chẳng phải đã thành dã thú rồi sao.
Lý Kỳ chậc chậc nói: - Dã thú thì có là gì. Cánh tay trái bọn họ mọc lông dài màu vàng, bàn tay trái thì giống y như con sâu lớn, còn cánh tay phải thì trụi lủi, bàn tay phải thì giống như móng chim ưng. Hơn nữa, ta nghe nói bọn họ bình thường không có ăn thịt dê, thịt heo gì hết.
Chu Hoa hỏi: - Vậy ăn gì?
Lý Kỳ gật đầu, nói: - Các ngươi nói thử xem?
Hồng Thiên Cửu đùa nói: - Chẳng lẽ là thịt người?
Lý Kỳ gật đầu. Nói: - Đúng vậy, chính là thịt người, hơn nữa chuyên thích thịt bọn thiếu niên trắng trẻo mềm mại như các ngươi. Hắn đang nói tay đột nhiên chỉ về phía trước. Kinh hoảng nói: - A! Người Kim.
- Á!
- Ở đâu?
Trừ Hồng Thiên Cửu còn hứng thú quay đầu lại nhìn, những người khác đều nhảy ra phía sau Lý Kỳ.
Hồng Thiên Cửu thấy phía sau chẳng có gì hết, bực bội nói:
- Đại ca, không có gì sao huynh lại gạt bọn ta.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ngươi không sợ à?
Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói: - Thế này có gì đáng sợ đâu? Ta còn muốn thấy cho biết nữa kìa.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Vậy trên đời này có thứ gì ngươi sợ không?
- Nhàm chán.
Lý Kỳ trầm giọng nói:
- Ngươi có ý gì?
Hồng Thiên Cửu vội nói: - Ta không phải nói huynh nhàm chán, ta nói ta sợ nhất là nhàm chán. Những điều lúc nãy huynh nói có thật không?
- Đương nhiên là giả rồi.
Phàn Thiếu Bạch từ trên lầu đi xuống, tức giận liếc bọn Hồng Thiên Cửu, nói: - Tiểu Cửu, mập, các ngươi ngày đầu quen biết huynh ấy sao, huynh ấy có khi nào nói lời thật, nếu bọn người Kim kia thật như vậy, huynh ấy đã quay về từ sớm rồi, hoặc là đã không đi rồi.
Lý Kỳ khó chịu nói:
- Phàn công tử, xem lời ngươi nói kìa, làm như ta gạt ngươi vậy.
Phàn Thiếu Bạch trợn mắt nói: - Huynh ít gạt lắm. Đi thôi, tối nay bọn ta đã hẹn rồi, đến Túy Tiên Cư không say không về.
Toát mồ hôi! Các ngươi đều không định trả tiền, ta còn dám để bọn thổ phỉ các ngươi đi sao. Lý Kỳ lắc lắc đầu nói: - Thế này khó đi quá, cứ ở đây là được rồi, xem như các ngươi đón gió tẩy trần thay ta.
Phàn Thiếu Bạch thấy hắn kiên quyết không chịu đi, than thở nói: - Biết ngay là vậy mà.
Tiểu tử! Chơi chiêu này với ta, lão tử cũng là ăn chực mà lớn lên đấy. Lý Kỳ cười khì khì, đảo mắt khắp một lượt, đột nhiên phát hiện tứ tiểu công tử chưa đến đủ, hỏi: - Đúng rồi, Cao Nha nội đâu? Tứ công tử các ngươi không phải bóng không rời hình sao? Sao y không ở cùng các ngươi?
- Ây.
Tam tiểu công tử và bọn Chu Hoa không hẹn mà cùng thở dài, người nào cũng vỗ đầu, vẻ mặt tỏ ra âu sầu.
Lý Kỳ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: - Thế nào? Có phải là Nha nội y xảy ra chuyện gì rồi không? Trong lòng không ngừng nghi hoặc, nghĩ thầm, không phải đâu, Cầu Ca hôm nay có vẻ còn vui vẻ hơn, đâu thấy ông ta có tâm sự gì.
- Ây.
Mấy người lại thở dài nữa.
Sài Thông lắc lắc đầu: - Hôm nay là ngày vui, đừng nhắc người đó, đừng nhắc người đó.
- Rất đúng, rất đúng.
Những người còn lại đều gật đầu nói.
Hừm! Xem ra tên kia lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía rồi. Lý Kỳ ngần ngại gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì, dù sao tình huống thế này xảy ra trên người Cao Nha nội là quá bình thường, đột nhiên lại nghĩ ra một việc, vội vàng hỏi: - Đúng rồi, các ngươi có nghe qua kinh thành chúng ta có một người gọi là Cao Thanh Thiên không?
Chu Hoa sắc mặt căng thẳng, vội nói: - Đại ca, huynh nghe nói rồi à.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Lúc mới tới có nghe người ta nói. Nhưng xem ra hình như Cao Thanh Thiên này có lai lịch rất lớn.
- Có lai lịch con khỉ khô.
Sài Thông đột nhiên đập bàn, cả giận nói.
Lý Kỳ rụt đầu lại, nói: - Sao ngươi kích động như vậy? Chẳng lẽ ngươi biết Cao Thanh Thiên này?
Hồng Thiên Cửu buồn bực đáp: - Huynh cũng biết nữa, vừa nãy huynh còn nhắc đến y nữa.
- Ta vừa nảy còn nhắc đến y nữa? Lý Kỳ ngơ ngác một chốc, đột nhiên hai mắt mở to, giật mình nói: - Chẳng lẽ chẳng lẽ là y?
Phàn Thiếu Bạch gật đầu nói: - Đúng vậy, Cao Thanh Thiên này chính là Nha nội.
Lý Kỳ thở mạnh một hơi, nói: - Cái danh hiệu này có chút lợi hại nha. Không biết từ đâu ra?
Sài Thông nói: - Còn không phải từ bọn người nghèo ấy gọi mà ra, huynh không biết đâu, tên nhãi đó lại thích danh hiệu này. Nếu như huynh gọi y một câu như thế, thì bữa cơm này đảm bảo y sẵn lòng trả tiền.
Những người còn lại nhất tề gật đầu.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Hồng Thiên Cửu bực bội nói:
- Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc bọn ta từ Thang Âm trở về. Hôm đó sau khi bọn ta chia tay với huynh, còn chưa ra khỏi thị trấn, thì nhìn thấy bách tính đứng đầy hai bên đường, những bách tính này thấy bọn ta đến, thì mồm hét lên cái gì thanh thiên đại lão gia, ồn ào chết đi được, thậm chí còn có người mang quả dại, lương khô đem tới, ca ca nhìn thấy. Vui đến ngồi trên ngựa cũng ngồi không vững, sau đó ca ca lại từ trên ngựa nhảy xuống, và bắt đầu trò chuyện với những bách tính đó, kết quả là ngày hôm đó không đi được, mãi đến ngày hôm sau bọn ta mới hồi kinh.
Lý Kỳ gãi gãi đầu nói: - Thì ra các ngươi trên đường đi không dễ dàng như thế.
- Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, càng đáng sợ hơn còn ở phía sau kìa. Chu Hoa buồn bực thở dài, nói tiếp: - Sau khi Nha nội từ Thang Âm trở về, cả người đã thay đổi. Giỏi bênh vực kẻ yếu, thích làm việc thiện.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Làm việc thiện gì?
Phàn Thiếu Bạch cười khổ nói: - Bọn họ trở về ngày thứ hai, Nha nội liền quyên tặng một trăm quan cho Cơ Kim Hội .
Hồng Thiên Cửu nói: - Chút tiền này chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là ca ca huynh ấy quá thích hành thiện, hôm đó đi trên đường, huynh ấy nhìn thấy hai lão phu phụ đang quải gánh, đúng lúc bọn Lục Thiên không có ở bên cạnh, huynh ấy liền kéo ta qua gánh giúp đôi lão phu phụ đó, ta nào có gánh qua thứ gì, làm ta mệt chết đi được.
Chu Hoa hừ nói: - Thế thì có là gì, hôm đó chạng vạng tối ta và y chuẩn bị đi Nghênh Xuân Lâu, kết quả nửa đường, y nhìn thấy một ông lão xách một giỏ xách đầy rau, liền tiến lên trước hỏi một câu, biết được thì ra ông lão suốt ngày không bán buôn được gì, y liền bỏ tiền ra mua hết, đến cả cái giỏ cũng mua luôn, kết quả là hai người bọn ta phải xách cái giỏ rau đó đến Nghênh Xuân Lâu, chẳng còn mặt mũi gì hết.
Từ Phi thở dài: - Các huynh còn nhớ chuyện tháng trước đánh nhau với bọn Vương Nha nội không.
Chu Hoa gật đầu cái rụp, nói: - Đúng đúng đúng, còn chuyện đó nữa, thật là khổ thân mà.
Lý Kỳ nghi hoặc nói: - Y không phải luôn bất hòa với Vương Tuyên Ân sao?
Hồng Thiên Cửu nói: - Huynh nói cũng không sai, hai người bọn họ thường đánh nhau, nhưng bình thường đều là vì tranh giành mấy tiểu thư xinh đẹp kia, nhưng lần đó lại là vì một cụ bà.
- Cụ bà? Mùi vị nặng nha.
- Cái gì mà mùi vị nặng, bọn ta đâu phải nói làm đồ ăn. Hồng Thiên Cửu hừ nói: - Hôm đó bọn ta trên đường, nhìn thấy bọn Vương Nha nội đang ức hiếp một cụ bà, lúc đó ca ca chẳng nói lấy hai lời, hái hoa đỏ xuống xông lên, hai người chẳng nói mấy lời đã đánh nhau rồi, may là bọn tôi người không ít, ít nhất cũng không chịu thiệt.
- Gì mà khoa trương quá vậy. Lý Kỳ cảm thấy đầu hơi choáng, nói: - Vương Tướng kia không có tìm các ngươi gây chuyện chứ?
Hồng Thiên Cửu tức giận liếc Lý Kỳ một cái, nói: - Đánh nhau làm gì có chuyện kêu phụ mẫu, đó không phải chuyện công tử làm.
- Các ngươi như thế thì có gì đâu?
Sài Thông đột nhiên đập bàn một cái, đỏ cả vành mắt nói: - Tên nhãi đó bây giờ càng ngày càng đáng ghét, cách đây mấy ngày, trời canh tư nha, tên nhãi đó chạy đến nhà ta gõ cửa, làm cho cả nhà không được ngủ yên, ta lúc đó không hiểu gì hết, liền bị tên nhãi đó kéo ra, huynh nói xem nửa đêm canh ba y gọi ta ra làm gì?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi: - Làm gì?
- Mẹ nó, gọi ta đến một cái thôn nhỏ ở ngoại ô phía tây giám sát bọn Lục Thiên giúp những thôn dân đó sửa nóc nhà, ta lúc đó thật muốn sống chết với con mẹ nó, đày đọa người ta quá mà. Nói đến đây, tiếng Sài Thông bắt đầu nghẹn ngào.
Phàn Thiếu Bạch nói: - Bây giờ mấy người bọn ta đều trốn tránh y, đáng sợ quá.
Chu Hoa nói: - Trong ngoài kinh thành bây giờ đều lưu truyền một câu nói, nói là: có oan thì tìm Cao Thanh Thiên.
Hừ! Mẹ nó có cả khẩu hiệu nữa. Lý Kỳ nghe đến đần ra, đây còn là Cao nha nội mà hắn quen biết không. Dang hai tay nói: - Nhưng y làm vậy là để làm gì nha?
- Cao Thanh Thiên.
Mấy người đồng thời đáp.
Lý Kỳ sửng sốt, chợt nghe phía sau có một người kêu lên: - Ai gọi bổn Nha nội! Ể? Lý Kỳ, huynh cũng ở đây à, ta đang chuẩn bị đi tìm huynh đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.