Chương 249: Tiểu nhân vô sỉ (p1)
Nam Hi
16/09/2015
Ngàn vạn lần đừng nghi ngờ hiệu quả khai vị của món gan ngỗng. Tống Huy Tông chính là minh chứng tốt nhất.
Y vốn ăn đã lưng chừng bụng rồi. Nhưng vừa nếm qua bánh kẹp gan ngỗng, khẩu vị lập tức tăng mạnh. Dẫn theo Lý Kỳ và một đám đại thần thèm nhỏ dãi, đi dạo quanh cái bàn dài. Đợi hưởng thụ hết hơn hai mươi món lạnh, y mới vỗ vỗ cái bụng, một bộ cực kỳ thoải mái, mỉm cười gọi:
- Lý Kỳ.
Lý Kỳ bước lên phía trước hành lễ:
- Có thảo dân.
Tống Huy Tông nhìn hắn, cười nói:
- Ngươi cắt tóc đi là hay lắm.
- Dạ?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông, trong lòng nói thầm, lẽ nào mỹ thực siêu thời đại đã khiến tay hôn quân này khai mở thông thiên nhãn, có thể thưởng thức mái tóc siêu thời đại của mình?
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Hơn hai mươi món ăn ngon này của ngươi, món nào món nấy đều có đặc sắc riêng, khiến cho bụng của trẫm thật no phúc. Ngươi cắt tóc ngắn đi là có giá trị.
“Đồ mồ hôi! Lão tử dùng bản lĩnh của mình mà làm, liên quan gì tới cắt tóc hay không?”
Lý Kỳ cười đáp:
- Đa tạ Hoàng thượng đã khích lệ.
Tống Huy Tông gật đầu, lại hướng Thái Kinh:
- Thái ái khanh, nghe nói ái khanh đã từng viết một tấm bảng đệ nhị trù tặng cho Lý Kỳ?
Thái Kinh cung kính đáp:
- Bẩm hoàng thượng, thực là có việc này.
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Trẫm thấy tấm biển kia không công bằng, nên đổi lại.
Thái Kinh cười đáp:
- Cựu thần ghi nhớ lời dạy bảo của bệ hạ.
Ông trời, lại tấm biển nữa? Các ngươi có mệt hay không. Liệu có thể thay đổi cái khác, như bạc hay mỹ nữ gì đó. Lão tử cũng không phải là thánh nhân hay là hòa thượng. Cần gì khiến cho tất cả mọi người không thoải mái.
Lý Kỳ không ngừng buồn bực, một phen nước miếng vừa rồi coi như uổng phí.
Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, cười lắc đầu, hỏi:
- Lý Kỳ, còn hai mươi món nữa bao giờ mới mang lên?
Mịa! Còn muốn ăn? Ít nhiều ngươi cũng phải cho người khác ăn với chứ! Lão tử mở yến hội này cũng không phải cho một mình ngươi.
Đương nhiên, lời này không thể nói ra, Lý Kỳ cười ha hả:
- Hoàng thượng, hơn hai mươi món còn lại, đều là món súp hoặc món nóng. Nếu bây giờ bưng lên, thảo dân chỉ sợ…
Nói tới đây, hắn biểu lộ muốn nói lại thôi.
Tống Huy Tông trừng hắn một cái:
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Trẫm sẽ không trách ngươi.
Lý Kỳ liếc nhìn các đại thần khác, mới đáp:
- Hoàng thượng, thảo dân sợ nếu hiện tại bưng đồ ăn nóng lên, đến lúc đó các vị đại nhân còn chưa nếm đủ các món ăn lạnh thì nhũng món ăn nóng kia lại nguội mất rồi.
Mọi người nghe hắn nói như vậy, đều âm thầm cảm động Lý Kỳ. Một mực bị Hoàng thượng không để ý tới, rốt cuộc đã có thể nếm các mỹ thực rồi.
Tống Huy Tông khẽ giật mình, liếc nhìn các đại thần phía sau, nhướn mày nói:
- Các vị ái khanh, các vị không cần phải đi theo trẫm. Hôm nay trẫm tới đây là vì mỹ thực. Chỗ này có nhiều mỹ thực như vậy, mọi người cũng nếm thử xem.
Những đại thần kia như được đại xá, đều khấu tạ hoàng ân, sau đó riêng phần mình tìm những món mà mình thích. Vừa nãy bọn họ nghe Lý Kỳ giới thiệu, đã có cái nhìn đại khái với từng món ăn. Có vài người tham ăn đã nghĩ xong nên ăn món gì. Tuy nhiên, dù sao Hoàng thượng ở chỗ này, bọn họ cũng không dám làm càn.
Hiện tại chỉ còn Triệu Giai, Triệu Hằng, cha con Thái Kinh, Lương Sư Thành và Lý Kỳ đi theo bên cạnh Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông lại hướng hai cha con Thái Kinh và hai vị hoàng tử nói:
- Ba vị ái khanh, hoàng nhi, mọi người cũng lui xuống.
Năm người đều sững sờ, đồng thời liếc nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi vấn, bảy phần mờ mịt. Cúi người thi lễ Tống Huy Tông, mới lùi đi.
Đợi mấy người đi rồi, Tống Huy Tông dẫn theo Lý Kỳ tới bên hồ, cười đắc ý:
- Lý Kỳ, hiện tại trẫm có thể được biết văn hóa rượu và thưởng thức món ‘Vô tướng’ kia của ngươi được chưa?
Đồ mồ hôi! Thì ra người này không tập trung vào triều chính, mà suốt ngày nhớ thương mấy vấn đề này. Thật là nhàn tới trứng đau.
Vừa rồi Lý Kỳ còn tưởng rằng Tống Huy Tông tìm hắn để tính số. Ai mà nghĩ tới lại là vì việc này. Trong lòng liền buông lỏng, chắp tay nói:
- Đương nhiên, đương nhiên. Nếu như Hoàng thượng có hứng thú, thảo dân tự nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Tống Huy Tông gật đầu:
- Tốt lắm, hai ngày nữa trẫm sẽ tới tìm ngươi, ngươi nên chuẩn bị cho tốt. À, đúng rồi, đến lúc đó trẫm còn tống cho ngươi một vị đồ đệ.
Tống đồ đệ? Ý gì vậy?
Lý Kỳ ngây cả người, hiếu kỳ hỏi:
- Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài muốn phái một ngự trù tới học thảo dân nấu nương? Vậy ngài cũng quá để mắt tới thảo dân rồi. Thảo dân đâu có bản lĩnh dạy bọn họ.
Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói:
- Ai bảo ngươi là dạy nấu nướng? Trẫm là muốn phái người tới học cách vẽ của ngươi. Tuy nhiên ngươi yên tâm, người này có thiên phú vẽ tranh cực cao, sẽ không khiến ngươi mất nhiều thời gian.
Đồ mồ hôi! Thì ra là bảo mình dạy vẽ tranh. Nhưng mình đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy.
Mặc dù trong lòng Lý Kỳ vạn lần không muốn. Nhưng dù sao đứng trước mặt hắn là Hoàng thượng, mặt mũi không thể không cho, đáp:
- Thảo dân chỉ sợ dạy không tốt.
Tống Huy Tông mặt tối sầm, uy hiếp nói:
- Nếu ngươi dạy không tốt, thì trẫm liền trị ngươi tội khi quân.
Cái này cũng có thể tính là khi quân? Môn ngữ văn của ngươi là do giáo viên thể dục dạy à?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Nếu người nọ học không được thì sao?
- Vậy thì trẫm cũng trị ngươi tội khi quân.
Tống Huy Tông hừ nhẹ đáp.
Dm! Con mẹ ngươi đang đùa giỡn ta à?
Lý Kỳ vẻ mặt oan uổng nhìn Tống Huy Tông:
- Hoàng thượng, thảo dân là người thành thật, sao dám lừa dối ngài. Ngài có thể đổi lại từ được không. Lá gan của thảo dân rất nhỏ.
- Được.
Tống Huy Tông rất ngay thẳng gật đầu.
Lý Kỳ vui vẻ, lại nghe Tống Huy Tông nói:
- Vậy thành quân không nói đùa.
Nói xong vỗ vai hắn, cười ha hả, rồi quay lại bữa tiệc.
Lý Kỳ ngây như phỗng nhìn bóng lưng tiêu sái của Tống Huy Tông. Trong lòng ngoại trừ ngón giữa ra, không còn bất kỳ từ ngữ nào để biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng.
Quân không nói đùa?
Sớm biết như thế, vừa rồi lão tử chẳng cần phải nói nhiều. Bây giờ thì tốt lắm, hôn quan đã nói tận đây, ngay cả lấy cớ lão tử cũng không có.
Lý Kỳ thở dài một tiếng, lắc đầu, đi theo sau Tống Huy Tông. Nhưng lúc hắn trở lại bữa tiệc, một màn trước mắt khiến cho hắn càng hoảng sợ. Chỉ thấy những vị đại thần vừa rồi còn bó tay bó chân, hiện tại đã hoàn toàn dung nhập vào yến hội. Người nào cũng cầm một cái đĩa, trên đĩa là đủ lại mỹ thực, túm tụm vào nhau nói chuyện. Mà mấy cái bàn xung quanh thì không có ai ngồi.
Đám đại thần ở đây đều là những lão gia hỏa hỗn quan trường đã thành tinh. Rất nhanh liền lĩnh ngộ diệu dụng của yến tiệc tự phục vụ này. Còn không tranh thủ thời gian lung lạc quan hệ. Chỉ có Thái Kinh, Lương Sư Thành và Tống Huy Tông ngồi dưới mái hiên, nói nói cười cười, rất là thích ý.
Y vốn ăn đã lưng chừng bụng rồi. Nhưng vừa nếm qua bánh kẹp gan ngỗng, khẩu vị lập tức tăng mạnh. Dẫn theo Lý Kỳ và một đám đại thần thèm nhỏ dãi, đi dạo quanh cái bàn dài. Đợi hưởng thụ hết hơn hai mươi món lạnh, y mới vỗ vỗ cái bụng, một bộ cực kỳ thoải mái, mỉm cười gọi:
- Lý Kỳ.
Lý Kỳ bước lên phía trước hành lễ:
- Có thảo dân.
Tống Huy Tông nhìn hắn, cười nói:
- Ngươi cắt tóc đi là hay lắm.
- Dạ?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông, trong lòng nói thầm, lẽ nào mỹ thực siêu thời đại đã khiến tay hôn quân này khai mở thông thiên nhãn, có thể thưởng thức mái tóc siêu thời đại của mình?
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Hơn hai mươi món ăn ngon này của ngươi, món nào món nấy đều có đặc sắc riêng, khiến cho bụng của trẫm thật no phúc. Ngươi cắt tóc ngắn đi là có giá trị.
“Đồ mồ hôi! Lão tử dùng bản lĩnh của mình mà làm, liên quan gì tới cắt tóc hay không?”
Lý Kỳ cười đáp:
- Đa tạ Hoàng thượng đã khích lệ.
Tống Huy Tông gật đầu, lại hướng Thái Kinh:
- Thái ái khanh, nghe nói ái khanh đã từng viết một tấm bảng đệ nhị trù tặng cho Lý Kỳ?
Thái Kinh cung kính đáp:
- Bẩm hoàng thượng, thực là có việc này.
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Trẫm thấy tấm biển kia không công bằng, nên đổi lại.
Thái Kinh cười đáp:
- Cựu thần ghi nhớ lời dạy bảo của bệ hạ.
Ông trời, lại tấm biển nữa? Các ngươi có mệt hay không. Liệu có thể thay đổi cái khác, như bạc hay mỹ nữ gì đó. Lão tử cũng không phải là thánh nhân hay là hòa thượng. Cần gì khiến cho tất cả mọi người không thoải mái.
Lý Kỳ không ngừng buồn bực, một phen nước miếng vừa rồi coi như uổng phí.
Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, cười lắc đầu, hỏi:
- Lý Kỳ, còn hai mươi món nữa bao giờ mới mang lên?
Mịa! Còn muốn ăn? Ít nhiều ngươi cũng phải cho người khác ăn với chứ! Lão tử mở yến hội này cũng không phải cho một mình ngươi.
Đương nhiên, lời này không thể nói ra, Lý Kỳ cười ha hả:
- Hoàng thượng, hơn hai mươi món còn lại, đều là món súp hoặc món nóng. Nếu bây giờ bưng lên, thảo dân chỉ sợ…
Nói tới đây, hắn biểu lộ muốn nói lại thôi.
Tống Huy Tông trừng hắn một cái:
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Trẫm sẽ không trách ngươi.
Lý Kỳ liếc nhìn các đại thần khác, mới đáp:
- Hoàng thượng, thảo dân sợ nếu hiện tại bưng đồ ăn nóng lên, đến lúc đó các vị đại nhân còn chưa nếm đủ các món ăn lạnh thì nhũng món ăn nóng kia lại nguội mất rồi.
Mọi người nghe hắn nói như vậy, đều âm thầm cảm động Lý Kỳ. Một mực bị Hoàng thượng không để ý tới, rốt cuộc đã có thể nếm các mỹ thực rồi.
Tống Huy Tông khẽ giật mình, liếc nhìn các đại thần phía sau, nhướn mày nói:
- Các vị ái khanh, các vị không cần phải đi theo trẫm. Hôm nay trẫm tới đây là vì mỹ thực. Chỗ này có nhiều mỹ thực như vậy, mọi người cũng nếm thử xem.
Những đại thần kia như được đại xá, đều khấu tạ hoàng ân, sau đó riêng phần mình tìm những món mà mình thích. Vừa nãy bọn họ nghe Lý Kỳ giới thiệu, đã có cái nhìn đại khái với từng món ăn. Có vài người tham ăn đã nghĩ xong nên ăn món gì. Tuy nhiên, dù sao Hoàng thượng ở chỗ này, bọn họ cũng không dám làm càn.
Hiện tại chỉ còn Triệu Giai, Triệu Hằng, cha con Thái Kinh, Lương Sư Thành và Lý Kỳ đi theo bên cạnh Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông lại hướng hai cha con Thái Kinh và hai vị hoàng tử nói:
- Ba vị ái khanh, hoàng nhi, mọi người cũng lui xuống.
Năm người đều sững sờ, đồng thời liếc nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi vấn, bảy phần mờ mịt. Cúi người thi lễ Tống Huy Tông, mới lùi đi.
Đợi mấy người đi rồi, Tống Huy Tông dẫn theo Lý Kỳ tới bên hồ, cười đắc ý:
- Lý Kỳ, hiện tại trẫm có thể được biết văn hóa rượu và thưởng thức món ‘Vô tướng’ kia của ngươi được chưa?
Đồ mồ hôi! Thì ra người này không tập trung vào triều chính, mà suốt ngày nhớ thương mấy vấn đề này. Thật là nhàn tới trứng đau.
Vừa rồi Lý Kỳ còn tưởng rằng Tống Huy Tông tìm hắn để tính số. Ai mà nghĩ tới lại là vì việc này. Trong lòng liền buông lỏng, chắp tay nói:
- Đương nhiên, đương nhiên. Nếu như Hoàng thượng có hứng thú, thảo dân tự nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Tống Huy Tông gật đầu:
- Tốt lắm, hai ngày nữa trẫm sẽ tới tìm ngươi, ngươi nên chuẩn bị cho tốt. À, đúng rồi, đến lúc đó trẫm còn tống cho ngươi một vị đồ đệ.
Tống đồ đệ? Ý gì vậy?
Lý Kỳ ngây cả người, hiếu kỳ hỏi:
- Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài muốn phái một ngự trù tới học thảo dân nấu nương? Vậy ngài cũng quá để mắt tới thảo dân rồi. Thảo dân đâu có bản lĩnh dạy bọn họ.
Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói:
- Ai bảo ngươi là dạy nấu nướng? Trẫm là muốn phái người tới học cách vẽ của ngươi. Tuy nhiên ngươi yên tâm, người này có thiên phú vẽ tranh cực cao, sẽ không khiến ngươi mất nhiều thời gian.
Đồ mồ hôi! Thì ra là bảo mình dạy vẽ tranh. Nhưng mình đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy.
Mặc dù trong lòng Lý Kỳ vạn lần không muốn. Nhưng dù sao đứng trước mặt hắn là Hoàng thượng, mặt mũi không thể không cho, đáp:
- Thảo dân chỉ sợ dạy không tốt.
Tống Huy Tông mặt tối sầm, uy hiếp nói:
- Nếu ngươi dạy không tốt, thì trẫm liền trị ngươi tội khi quân.
Cái này cũng có thể tính là khi quân? Môn ngữ văn của ngươi là do giáo viên thể dục dạy à?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Nếu người nọ học không được thì sao?
- Vậy thì trẫm cũng trị ngươi tội khi quân.
Tống Huy Tông hừ nhẹ đáp.
Dm! Con mẹ ngươi đang đùa giỡn ta à?
Lý Kỳ vẻ mặt oan uổng nhìn Tống Huy Tông:
- Hoàng thượng, thảo dân là người thành thật, sao dám lừa dối ngài. Ngài có thể đổi lại từ được không. Lá gan của thảo dân rất nhỏ.
- Được.
Tống Huy Tông rất ngay thẳng gật đầu.
Lý Kỳ vui vẻ, lại nghe Tống Huy Tông nói:
- Vậy thành quân không nói đùa.
Nói xong vỗ vai hắn, cười ha hả, rồi quay lại bữa tiệc.
Lý Kỳ ngây như phỗng nhìn bóng lưng tiêu sái của Tống Huy Tông. Trong lòng ngoại trừ ngón giữa ra, không còn bất kỳ từ ngữ nào để biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng.
Quân không nói đùa?
Sớm biết như thế, vừa rồi lão tử chẳng cần phải nói nhiều. Bây giờ thì tốt lắm, hôn quan đã nói tận đây, ngay cả lấy cớ lão tử cũng không có.
Lý Kỳ thở dài một tiếng, lắc đầu, đi theo sau Tống Huy Tông. Nhưng lúc hắn trở lại bữa tiệc, một màn trước mắt khiến cho hắn càng hoảng sợ. Chỉ thấy những vị đại thần vừa rồi còn bó tay bó chân, hiện tại đã hoàn toàn dung nhập vào yến hội. Người nào cũng cầm một cái đĩa, trên đĩa là đủ lại mỹ thực, túm tụm vào nhau nói chuyện. Mà mấy cái bàn xung quanh thì không có ai ngồi.
Đám đại thần ở đây đều là những lão gia hỏa hỗn quan trường đã thành tinh. Rất nhanh liền lĩnh ngộ diệu dụng của yến tiệc tự phục vụ này. Còn không tranh thủ thời gian lung lạc quan hệ. Chỉ có Thái Kinh, Lương Sư Thành và Tống Huy Tông ngồi dưới mái hiên, nói nói cười cười, rất là thích ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.