Chương 2474: Trận đánh mang tính hủy diệt (2)
Nam Hi
11/01/2018
Hồi trống trận thứ 3 này so với hồi trống trận đầu
tiên không có vội vã, gấp rút, nhưng tiếng trống vang lên như sấm, khí
thế vô biên.
- Giết!
Thoáng chốc tiếng chém giết vang ngút trời, chỉ thấy từng cánh tay cầm đại đao, rìu từ trong chiến xa xông ra. Không nhiều, tổng cộng có một nghìn người, nhưng ai nấy đều mang mặt nạ phòng độc, giơ đại đao lên, xông vào trong làn khói mờ mịt giữa chiến trường.
Hóa ra Lý Kỳ vì muốn pháo Không lương tâm này xứng đáng hơn nữa, còn cho người tăng thêm bột độc vào trong. Mặc dù lĩnh vực độc dược hiện giờ vẫn không có độc hại tới mức chỉ cần ngửi thấy là chết ngay, nhưng một khi hít phải loại bột độc này, thì không thể phấn chấn đầu óc lên được, hít càng nhiều, sẽ có cảm giác nôn mửa, hoa mắt chóng mặt. Nói tóm lại, chính là người trúng chiêu hầu như đã không còn khả năng phản kháng nữa.
Chỉ thấy những đao phủ đó lần lượt xông lên, thấy người là chém, chỉ xông lên phía trước chém giết, không nhìn lại phía sau, thấy người là chém đầu, thấy ngựa chém chân. Cho dù là cá có lọt lưới thì người phía sau cũng sẽ lao lên. Như vậy chính là đề phòng sai sót. Mặc dù họ đều mang mặt nạ phòng dộc, nhưng mặt nạ phòng độc không thể khiến cho ánh mắt họ nhìn xuyên qua làn khói bụi được.
Đáng thương có binh lính Nhật Bản còn đang ho khan, nôn mửa đã bị chém ngã gục rồi. Từng dãy dài thi thể của họ ngã xuống.
Tiếng gào khóc vang lên thảm thiết khiến cho người ta nghe mà thấy sợ hãi.
Mà Đằng Nguyên Thụ Điền thì căn bản không buồn bận tâm tới tiền phương, bởi vì hai thanh đao sắc bén đã lao về phía gã, do vì đối phương là kỵ binh là chính, chạy cũng không được rồi, mà có chạy cũng không thắng, liền hạ lệnh: - Cung tiễn thủ nhanh chóng ngắm bắn hai cánh kỵ binh này.
Trong lúc rối loạn, trường cung thủ tinh nhuệ Nhật Bản đã tập trung ở hai cánh.
Nhưng hai cánh kỵ binh giáp đen này quá nhanh, thoáng chốc đã bước ra phía ngoài hơn trăm bước rồi, còn không chờ cung tiễn thủ của đối phương lên tên, mũi tên của họ đã bắn đi rồi, hơn nữa tất cả đều tập trung ở trường cung thủ của hai cánh.
Chỉ thấy một viên trường cung thủ vừa mới kéo dây cung, một mũi tên sắc bén đã xuyên trúng mắt trái của y, một tiếng kêu thảm thiết, y liền ngã xuống nhả mũi tên ra, nhưng lại bắn lên không trung. Đây quả đúng là mũi tên bi thương.
Mũi tên bay lên không trung, vang lên âm thanh. Hai cánh kỵ binh giáp đen này chỉ là trả giá cho chút mất mát nhỏ, đã xông vào trong trận địa của quân Nhật.
Đây quả đúng là muốn lấy mạng rồi!
Bởi vì Đằng Nguyên Thụ Điền vừa mới hạ lệnh xung phong, là một sự xung phong không hề bảo đảm. Toàn bộ trận hình đều là trận hình tấn công, môn hộ đại khai, gã cũng không ngờ, kẻ địch nhanh như vậy đã có thể phản công rồi. Hai cánh kỵ binh vừa xông qua, chỉ thấy một hàng bộ binh đầu tiên bay thẳng ra ngoài, nện vào đám người. Có thể thấy lực xung kích này quả là đáng sợ.
Khả năng tác chiến của từng binh sỹ Nhật Bản là mạnh, nhưng vấn đề là đây lại không phải là trận đấu, ai đấu với ngươi? Trác Phi lãnh một kỵ binh cánh hữu căn bản không quan tâm tới những tên lùn phía dưới đó, có thể giết được thì giết, giết không được thì cũng mặc kệ chúng. Tay cầm Phương thiên họa kích, xông thẳng về phía Đằng Nguyên Thụ Điền. Phương thiên họa kích này rất ít người sử dụng, quan trọng là không dễ sử dụng, nhưng người có thể sử dụng được Phương thiên họa kích này bản lĩnh chắc chắn là rất mạnh, không để cho ngươi khống chế được loại vũ khí này.
Tốc độ này rốt cuộc nhanh thế nào? Chỉ thấy từng chiến sỹ Nhật Bản đều ngã xuống đất, cũng chính là họ đã chém giết kẻ địch vẫn chưa kịp ngã, họ đã xông tới nơi xa rất xa rồi. Nếu có kính chiếu hậu, như vậy chiến sỹ Nhật Bản chỉ có thể sống trong kính chiếu hậu mà thôi.
Ngưu Cao vẫn luôn quan sát hai cánh xung phong của kỵ binh này, thấy họ dù đã tới quân doanh của đối phương, đội hình cũng vẫn được duy trì rất tốt. Trên thế giới này e là cũng thiên về quân Kim xung phong và Thiết Diều Tử của Tây Hạ là có thể làm được tới điểm này. Không chỉ thấy kính phục trong lòng, thấy trận hình của đối phương đã hoàn toàn bị phá tan, lập tức hạ lệnh: - Toàn quân xuất kích.
Tiếng trống trận trỗi dậy, ở hồi trống trận thứ ba này, tiếng trống dồn dập mà vang dội.
- Giết!
Tiếng giết vang khắp đất trời, trên đỉnh núi một tấm băng không lớn lắm rơi xuống, binh sỹ quân Tống vốn sỹ khí hạ xuống, nhưng lúc này biến cố liên tiếp đã khiến cho sỹ khí quân Tống nhanh chóng hồi phục lại 200%. Ba quân đồng thời xông về phía quân địch. Sức nặng của chiến xa đè xuống đất, phát ra tiếng kêu cách cách. Đây chính là ca khúc tới từ địa phủ.
Lúc này, ánh hào quang của ánh nắng chiều đang cố gắng duy trì trên bầu trời, trong một góc ảm đảm phía sau quân Tống, chỉ thấy bên trong đứng mấy trăm người.
- Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
- Chuyện này. Chuyện này hình như là quân Tống cố ý giăng bẫy rồi.
- Ta quân ta hình như đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
..
- Đủ rồi, các ngươi vội cái gì? Bây giờ thắng bại còn chưa biết thế nào, các ngươi nghe lời ta, rõ ràng chủ lực của quân Tống đã hoàn toàn phái đi hết rồi, chỉ cần chúng ta tấn công từ phía sau, nhất định có thể đánh cho quân Tống trở tay không kịp.
Lời này vừa nói ra, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói vô cùng trong trẻo. - Vậy thì cũng chưa chắc đâu Y Hạ tướng quân.
Người này chính là Y Hạ Bách Xuyên. Khi y nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không khỏi chấn động, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một đoàn nhân mã lớn đang bao vây lấy họ, mà người dẫn đầu chính là một công tử có khuôn mặt tuấn tú.
Người này đương nhiên chính là Triệu Tinh Yến. Hai mắt nàng vẫn còn đang cười nhìn Y Hạ Bách Xuyên.
- Là. Là ngươi?
Y Hạ Bách Xuyên không dám tin vào mắt mình nhìn Triệu Tinh Yến.
- Là ta.
Triệu Tinh Yến cười dài nói: - Hôm nay thời tiết cũng không phải quá nóng, Y Hạ tướng quân vì sao lại muốn trốn ở đây hóng gió chứ?
Hai mắt Y Hạ Bách Xuyên lộ rõ ánh mắt phẫn nộ, nói: - Ngươi sớm đã biết rồi?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Ta là đoán có gian tế, nhưng ta vẫn luôn không đoán ra là tướng quân cầm đầu, bởi vì tướng quân từ trước tới giờ đều là một vị đại trượng phu dám làm dám nhận, nội gián quả thực không phù hợp với tướng quân.
Y Hạ Bách Xuyên không quan tâm tới lời châm biếm của nàng, lại hỏi: - Sao ngươi lại biết?
Triệu Tinh Yến nói: - Rất đơn giản, đoán. Đương nhiên, ta cũng không phải chỉ dựa vào suy đoán, khi hiện tại quân ta tấn công, bởi vì ta và Ngưu tướng quân đều phát hiện mỗi lần tấn công, quân dịch đều chuẩn bị vô cùng chu toàn, hơn nữa đánh lại rất chuẩn xác, giống như là biết được lúc nào chúng ta tấn công vậy. Hơn nữa còn phái đi bao nhiêu nhân mã tấn công, nhưng ta không tin Nhật Bản còn có nhân sỹ biết được, như vậy chỉ có một khả năng, chính là nội bộ chúng ta nhất định là có người đi báo tin.
Y Hạ Bách Xuyên nói:
- Như vậy tất cả những chuyện này đều là các ngươi cố tình sắp xếp? Bao gồm cả cái gì gọi là tăng bếp rút binh sao?
Triệu Tinh Yến mỉm cười gật đầu, nói: - Điều này cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không, quân địch không thể dễ dàng xuất kích. Đòn này ngươi mới là công thần lớn nhất.
- Giết!
Thoáng chốc tiếng chém giết vang ngút trời, chỉ thấy từng cánh tay cầm đại đao, rìu từ trong chiến xa xông ra. Không nhiều, tổng cộng có một nghìn người, nhưng ai nấy đều mang mặt nạ phòng độc, giơ đại đao lên, xông vào trong làn khói mờ mịt giữa chiến trường.
Hóa ra Lý Kỳ vì muốn pháo Không lương tâm này xứng đáng hơn nữa, còn cho người tăng thêm bột độc vào trong. Mặc dù lĩnh vực độc dược hiện giờ vẫn không có độc hại tới mức chỉ cần ngửi thấy là chết ngay, nhưng một khi hít phải loại bột độc này, thì không thể phấn chấn đầu óc lên được, hít càng nhiều, sẽ có cảm giác nôn mửa, hoa mắt chóng mặt. Nói tóm lại, chính là người trúng chiêu hầu như đã không còn khả năng phản kháng nữa.
Chỉ thấy những đao phủ đó lần lượt xông lên, thấy người là chém, chỉ xông lên phía trước chém giết, không nhìn lại phía sau, thấy người là chém đầu, thấy ngựa chém chân. Cho dù là cá có lọt lưới thì người phía sau cũng sẽ lao lên. Như vậy chính là đề phòng sai sót. Mặc dù họ đều mang mặt nạ phòng dộc, nhưng mặt nạ phòng độc không thể khiến cho ánh mắt họ nhìn xuyên qua làn khói bụi được.
Đáng thương có binh lính Nhật Bản còn đang ho khan, nôn mửa đã bị chém ngã gục rồi. Từng dãy dài thi thể của họ ngã xuống.
Tiếng gào khóc vang lên thảm thiết khiến cho người ta nghe mà thấy sợ hãi.
Mà Đằng Nguyên Thụ Điền thì căn bản không buồn bận tâm tới tiền phương, bởi vì hai thanh đao sắc bén đã lao về phía gã, do vì đối phương là kỵ binh là chính, chạy cũng không được rồi, mà có chạy cũng không thắng, liền hạ lệnh: - Cung tiễn thủ nhanh chóng ngắm bắn hai cánh kỵ binh này.
Trong lúc rối loạn, trường cung thủ tinh nhuệ Nhật Bản đã tập trung ở hai cánh.
Nhưng hai cánh kỵ binh giáp đen này quá nhanh, thoáng chốc đã bước ra phía ngoài hơn trăm bước rồi, còn không chờ cung tiễn thủ của đối phương lên tên, mũi tên của họ đã bắn đi rồi, hơn nữa tất cả đều tập trung ở trường cung thủ của hai cánh.
Chỉ thấy một viên trường cung thủ vừa mới kéo dây cung, một mũi tên sắc bén đã xuyên trúng mắt trái của y, một tiếng kêu thảm thiết, y liền ngã xuống nhả mũi tên ra, nhưng lại bắn lên không trung. Đây quả đúng là mũi tên bi thương.
Mũi tên bay lên không trung, vang lên âm thanh. Hai cánh kỵ binh giáp đen này chỉ là trả giá cho chút mất mát nhỏ, đã xông vào trong trận địa của quân Nhật.
Đây quả đúng là muốn lấy mạng rồi!
Bởi vì Đằng Nguyên Thụ Điền vừa mới hạ lệnh xung phong, là một sự xung phong không hề bảo đảm. Toàn bộ trận hình đều là trận hình tấn công, môn hộ đại khai, gã cũng không ngờ, kẻ địch nhanh như vậy đã có thể phản công rồi. Hai cánh kỵ binh vừa xông qua, chỉ thấy một hàng bộ binh đầu tiên bay thẳng ra ngoài, nện vào đám người. Có thể thấy lực xung kích này quả là đáng sợ.
Khả năng tác chiến của từng binh sỹ Nhật Bản là mạnh, nhưng vấn đề là đây lại không phải là trận đấu, ai đấu với ngươi? Trác Phi lãnh một kỵ binh cánh hữu căn bản không quan tâm tới những tên lùn phía dưới đó, có thể giết được thì giết, giết không được thì cũng mặc kệ chúng. Tay cầm Phương thiên họa kích, xông thẳng về phía Đằng Nguyên Thụ Điền. Phương thiên họa kích này rất ít người sử dụng, quan trọng là không dễ sử dụng, nhưng người có thể sử dụng được Phương thiên họa kích này bản lĩnh chắc chắn là rất mạnh, không để cho ngươi khống chế được loại vũ khí này.
Tốc độ này rốt cuộc nhanh thế nào? Chỉ thấy từng chiến sỹ Nhật Bản đều ngã xuống đất, cũng chính là họ đã chém giết kẻ địch vẫn chưa kịp ngã, họ đã xông tới nơi xa rất xa rồi. Nếu có kính chiếu hậu, như vậy chiến sỹ Nhật Bản chỉ có thể sống trong kính chiếu hậu mà thôi.
Ngưu Cao vẫn luôn quan sát hai cánh xung phong của kỵ binh này, thấy họ dù đã tới quân doanh của đối phương, đội hình cũng vẫn được duy trì rất tốt. Trên thế giới này e là cũng thiên về quân Kim xung phong và Thiết Diều Tử của Tây Hạ là có thể làm được tới điểm này. Không chỉ thấy kính phục trong lòng, thấy trận hình của đối phương đã hoàn toàn bị phá tan, lập tức hạ lệnh: - Toàn quân xuất kích.
Tiếng trống trận trỗi dậy, ở hồi trống trận thứ ba này, tiếng trống dồn dập mà vang dội.
- Giết!
Tiếng giết vang khắp đất trời, trên đỉnh núi một tấm băng không lớn lắm rơi xuống, binh sỹ quân Tống vốn sỹ khí hạ xuống, nhưng lúc này biến cố liên tiếp đã khiến cho sỹ khí quân Tống nhanh chóng hồi phục lại 200%. Ba quân đồng thời xông về phía quân địch. Sức nặng của chiến xa đè xuống đất, phát ra tiếng kêu cách cách. Đây chính là ca khúc tới từ địa phủ.
Lúc này, ánh hào quang của ánh nắng chiều đang cố gắng duy trì trên bầu trời, trong một góc ảm đảm phía sau quân Tống, chỉ thấy bên trong đứng mấy trăm người.
- Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
- Chuyện này. Chuyện này hình như là quân Tống cố ý giăng bẫy rồi.
- Ta quân ta hình như đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
..
- Đủ rồi, các ngươi vội cái gì? Bây giờ thắng bại còn chưa biết thế nào, các ngươi nghe lời ta, rõ ràng chủ lực của quân Tống đã hoàn toàn phái đi hết rồi, chỉ cần chúng ta tấn công từ phía sau, nhất định có thể đánh cho quân Tống trở tay không kịp.
Lời này vừa nói ra, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói vô cùng trong trẻo. - Vậy thì cũng chưa chắc đâu Y Hạ tướng quân.
Người này chính là Y Hạ Bách Xuyên. Khi y nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không khỏi chấn động, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một đoàn nhân mã lớn đang bao vây lấy họ, mà người dẫn đầu chính là một công tử có khuôn mặt tuấn tú.
Người này đương nhiên chính là Triệu Tinh Yến. Hai mắt nàng vẫn còn đang cười nhìn Y Hạ Bách Xuyên.
- Là. Là ngươi?
Y Hạ Bách Xuyên không dám tin vào mắt mình nhìn Triệu Tinh Yến.
- Là ta.
Triệu Tinh Yến cười dài nói: - Hôm nay thời tiết cũng không phải quá nóng, Y Hạ tướng quân vì sao lại muốn trốn ở đây hóng gió chứ?
Hai mắt Y Hạ Bách Xuyên lộ rõ ánh mắt phẫn nộ, nói: - Ngươi sớm đã biết rồi?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Ta là đoán có gian tế, nhưng ta vẫn luôn không đoán ra là tướng quân cầm đầu, bởi vì tướng quân từ trước tới giờ đều là một vị đại trượng phu dám làm dám nhận, nội gián quả thực không phù hợp với tướng quân.
Y Hạ Bách Xuyên không quan tâm tới lời châm biếm của nàng, lại hỏi: - Sao ngươi lại biết?
Triệu Tinh Yến nói: - Rất đơn giản, đoán. Đương nhiên, ta cũng không phải chỉ dựa vào suy đoán, khi hiện tại quân ta tấn công, bởi vì ta và Ngưu tướng quân đều phát hiện mỗi lần tấn công, quân dịch đều chuẩn bị vô cùng chu toàn, hơn nữa đánh lại rất chuẩn xác, giống như là biết được lúc nào chúng ta tấn công vậy. Hơn nữa còn phái đi bao nhiêu nhân mã tấn công, nhưng ta không tin Nhật Bản còn có nhân sỹ biết được, như vậy chỉ có một khả năng, chính là nội bộ chúng ta nhất định là có người đi báo tin.
Y Hạ Bách Xuyên nói:
- Như vậy tất cả những chuyện này đều là các ngươi cố tình sắp xếp? Bao gồm cả cái gì gọi là tăng bếp rút binh sao?
Triệu Tinh Yến mỉm cười gật đầu, nói: - Điều này cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không, quân địch không thể dễ dàng xuất kích. Đòn này ngươi mới là công thần lớn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.