Chương 1526: Trao đổi lợi ích 1
Nam Hi
22/10/2017
Không hổ là Thái lão hồ ly, không ngờ sớm đã đoán được kế hoạch bước
tiếp theo của ta và Hoàng thượng rồi. Gã này quá là thần thánh quá đi,
lẽ nào chính là vì Hoàng thượng không phê chuẩn cho lão nghỉ hưu? Ừ, có
lẽ là như vậy, khó trách bây giờ còn dám nhàn nhã ở đây hóng gió.
Lúc này, Lý Kỳ cũng cảm thấy mình đã lộ nguyên hình trước mặt Thái Kinh. Nhưng nghĩ lại, nếu như vậy, vậy thì lão sớm cũng đã suy nghĩ xong rồi. Hơn nữa, theo lời của lão vừa mới nói ra, dường như lão cũng bằng lòng với yêu cầu của chúng ta.
Nếu Thái Kinh cũng thoải mái như vậy, Lý Kỳ cũng không dễ dàng che giấu, nói thẳng:
- Điều kiện của Hoàng thượng chính là, ngoài không động tới Thái gia ra, còn phải đồng ý thả cho Thái nhị gia một con ngựa, để y vào Hàn Lâm viện làm quan văn.
Thái Kinh cười nói:
- Điều này nhất định là ngươi tranh thủ vì lão phu sao?
Ngươi chuyện này cũng đoán ra được sao? Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Vì sao Thái sư lại nói như vậy?
Thái Kinh bật cười ha hả nói:
- Đương kim Hoàng thượng, lão phu rất hiểu. Người tuyệt đối là một Hoàng thượng đủ tư cách. Thao Nhi trước đây trong triều có chút cậy mạnh, cũng vì vậy mà đắc tội với không ít người. Hoàng thượng nhất định là không muốn tha cho nó. Tuy nhiên, ngươi cũng biết, trong số mấy người con trai của lão phu, cũng chỉ có Thao Nhi là luôn ở bên lão phu. Cho nên ngươi thấy thả được cho Thao Nhi một con ngựa, các ngươi sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng đấy, sẽ được càng nhiều hơn nữa.
Lý Kỳ không nói gì cúi đầu nói:
- Có thể nói như vậy.
- Vậy … vậy Du Nhi thì sao?
Thái Kinh do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi. Mặc dù Thái Du sớm đã trở mặt thành thù. Nhưng dù sao cũng là con trai lớn của lão. Nếu có thể, lão đương nhiên là không muốn nhìn thấy Thái Du có kết cục thảm bại.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Chuyện này ta cũng đành bất lực rồi. Nhưng do vì lúc trước Thái Du còn giúp Hoàng thượng không ít, có khả năng sẽ không bị chết. Nhưng xung quân biên thùy thì khó tránh khỏi.
Thái Kinh cũng thở dài một tiếng, liền gật đầu nói:
- Lão phu hiểu rồi, lão phu hiểu rồi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng quầng mắt lão đã có chút ươn ướt rồi. Chuyện này rốt cuộc là cốt nhục tình thân. Hơn nữa, tới tuổi này rồi, quan tâm cũng chính là con cái của mình. Nhưng lão cũng biết, đây là điều không thể tránh khỏi. Triệu Giai đồng ý thả cho Thái Thao một con ngựa, cũng đã xem như là trời ban ân lớn rồi. Đối với Thái Du, lão cũng thật sự là bất lực rồi. Lúc này trong lòng lão đầy bất đắc dĩ.
Lý Kỳ hỏi:
- Không biết ý của Thái sư thế nào?
- Lão phu có thể hứa với ngươi, nhưng lão phu còn có một chút yêu cầu.
- Thái sư mời nói.
Lý Kỳ không chút do dự, bởi vì hắn biết Thái Kinh nếu dám nói ra lời này, vậy thì những yêu cầu này nhất định không thể khiến hắn cảm thấy khó xử được.
Thái Kinh nói:
- Đối với Thao Nhi, lão phu rất cảm kích ngươi. Nhưng lão phu không muốn để Thao Nhi ở trong triều đình nữa. Như vậy, ngược lại sẽ khiến cho nó lo lắng tới tính mạng. Ta sớm đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chờ sau khi ta chết, sẽ để Thao Nhi tiếp nhận Thái sư học viện.
Một khi hắn đồng ý, vậy thì thế lực của Thái gia trong triều sẽ bị đả kích mang tính hủy diệt. Kẻ thù của lão không ít hơn Bạch Thì Trung. Để Thái Thao lại làm tư lệnh tay không trong triều, vậy thì không phải là cho người ta cơ hội báo thù sao?
Vì vậy có thể thấy, Thái Kinh 80 tuổi, đầu óc vẫn còn minh mẫn hơn cả Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì.
Thái Kinh nói:
- Còn có hy vọng Hoàng thượng không đuổi cùng giết tận. Nếu có thể, tha cho họ một con đường sống, đưa bọn họ ra ngoài sung quân. Nếu thật sự không được, thì xin hãy bỏ qua cho người nhà của họ.
Điều này thực sự chính là điều kiện Thái Kinh thuyết phục cho vây cánh của lão. Lý Kỳ cũng sớm đã chuẩn bị rồi, liền nói:
- Kỳ thực Hoàng thượng cũng không định đại khai sát giới. Chỉ có điều là muốn thanh lọc triều dã. Nhưng có những người như vậy, vì an ủi lòng dân, e là khó tránh khỏi kiếp này. Tuy nhiên người nhà của họ, ta có thể giúp được.
- Lão phu biết rồi.
Thái Kinh gật đầu nói:
- Được rồi, lão phu hứa với các ngươi. Ngươi quay về nói cho Hoàng thượng biết, chuyện này lão phu nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho y.
Cùng với người thông minh nói chuyện chính là thoải mái vô cùng. Lý Kỳ vốn cho rằng muốn thuyết phục Thái Kinh, chắc chắn là phải nghe những lời linh tinh. Ai ngờ lại làm xong chuyện dễ dàng như vậy. Hắn dường như không nói gì hết, vẫn luôn gặt đầu và lắc đầu.
Kỳ thực điều này cũng hết sức bình thường. Thái Kinh lăn lộn trong triều đình mấy chục năm rồi, chắc chắn cũng hiểu thế cục trước mắt hơn Lý Kỳ rất nhiều. Lão có thể biết được những gì từ chuyện này, trong lòng tất đã có tính toán rồi, không thể nào lão lại còn đưa ra điều kiện mà Triệu Giai không thể chấp nhận được. Chẳng may khiến Triệu Gian tức giận, cuối cùng vẫn là mình tự vả vào mặt mình, hà tất phải làm thế chứ?
Trong lòng Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đa tạ Thái sư có thể hiểu được. Lý Kỳ cảm kích vô cùng.
- Chuyện này ngươi không cần phải cảm kích. Lão phu đây cũng là vì Thái gia.
Thái Kinh khoát tay, lại nói:
- Còn có một chuyện, lão phu suýt chút nữa đã quên mất.
Còn có chuyện? Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Chuyện gì?
Thái Kinh nói
- Đó chính là ngươi phải tiếp tục đảm nhiệm Phó viện trưởng Thái sư học viện.
Hóa ra là chuyện này ư! Hù chết ta rồi! Lý Kỳ cười nói:
- Ta cũng không định rời đi.
Thái Kinh nói:
- Được rồi, ngươi về phục mệnh đi. Tất cả những chuyện này đều đã được xác định rồi, chúng ta mới nói chuyện với nhau.
- Vâng. Vậy Lý Kỳ cáo từ.
Thái Kinh ừ một tiếng, gọi một người hầu tới, tiễn Lý Kỳ ra ngoài.
Sau khi Lý Kỳ đi rồi, Thái Kinh liền gọi Thái Dũng tới, nói:
- Ngươi đi gọi họ tới đây đi.
Thái Dũng nhướn mày lên, có chút không càm lòng nói:
- Lão gia, những người đó ban đầu người đã phí biết bao tâm huyết rồi, một tay đề bạt lên, lẽ nào … lẽ nào lại tặng đi như vậy?
Thái Kinh thở dài nói:
- Chuyện này lão phu cũng không muốn. Nhưng bây giờ nếu không làm như vậy, đừng nói bọn họ, mà ngay cả Thái gia chúng ta cũng khó mà thoát được kiếp này. Nếu ngươi cho rằng đương kim Hoàng thượng phải dựa vào lão phu, vậy thì ngươi đã nhầm rồi. Sở dĩ Hoàng thượng chọn lão phu, đó chẳng qua là vì có thể nhanh chóng kết thúc tất cả những chuyện này. Cho dù là lão phu không đồng ý, Hoàng thượng cũng còn rất nhiều thủ đoạn để khiến những người này bước ra khỏi triều. Cố gắng còn có thể vận động thế lực của Tam nha. Hiện tại Cao Thái úy vừa thoái vị, Tam nha có lẽ tất cả đều nằm trong sự khống chế của Hoàng thượng. Nếu thực sự là không còn cách nào nữa, Hoàng thượng bị ép tới bước đường cùng, nhất định sẽ chọn đại khai sát giới. Lão phu đây là cũng vì họ mà nghĩ.
Thái Dũng cảm kích nói:
- Nhưng nếu như vậy, Thái gia chúng ta sẽ không có ngày trở mình nữa.
Thái Kinh lắc đầu, bỗng bật cười nói:
- Đó cũng không chắc. Chúng ta không phải là còn có Thái sư học viện sao? Chỉ cần Thái sư học viện có thể phát triển như thế này, Thái gia chúng ta sẽ tái khởi đông sơn, cũng không phải là không thể.
Thái Dũng vừa nghe thấy thế, liền hiểu ý, nói:
- Vâng, ta hiểu rồi.
Lúc này, Lý Kỳ cũng cảm thấy mình đã lộ nguyên hình trước mặt Thái Kinh. Nhưng nghĩ lại, nếu như vậy, vậy thì lão sớm cũng đã suy nghĩ xong rồi. Hơn nữa, theo lời của lão vừa mới nói ra, dường như lão cũng bằng lòng với yêu cầu của chúng ta.
Nếu Thái Kinh cũng thoải mái như vậy, Lý Kỳ cũng không dễ dàng che giấu, nói thẳng:
- Điều kiện của Hoàng thượng chính là, ngoài không động tới Thái gia ra, còn phải đồng ý thả cho Thái nhị gia một con ngựa, để y vào Hàn Lâm viện làm quan văn.
Thái Kinh cười nói:
- Điều này nhất định là ngươi tranh thủ vì lão phu sao?
Ngươi chuyện này cũng đoán ra được sao? Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Vì sao Thái sư lại nói như vậy?
Thái Kinh bật cười ha hả nói:
- Đương kim Hoàng thượng, lão phu rất hiểu. Người tuyệt đối là một Hoàng thượng đủ tư cách. Thao Nhi trước đây trong triều có chút cậy mạnh, cũng vì vậy mà đắc tội với không ít người. Hoàng thượng nhất định là không muốn tha cho nó. Tuy nhiên, ngươi cũng biết, trong số mấy người con trai của lão phu, cũng chỉ có Thao Nhi là luôn ở bên lão phu. Cho nên ngươi thấy thả được cho Thao Nhi một con ngựa, các ngươi sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng đấy, sẽ được càng nhiều hơn nữa.
Lý Kỳ không nói gì cúi đầu nói:
- Có thể nói như vậy.
- Vậy … vậy Du Nhi thì sao?
Thái Kinh do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi. Mặc dù Thái Du sớm đã trở mặt thành thù. Nhưng dù sao cũng là con trai lớn của lão. Nếu có thể, lão đương nhiên là không muốn nhìn thấy Thái Du có kết cục thảm bại.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Chuyện này ta cũng đành bất lực rồi. Nhưng do vì lúc trước Thái Du còn giúp Hoàng thượng không ít, có khả năng sẽ không bị chết. Nhưng xung quân biên thùy thì khó tránh khỏi.
Thái Kinh cũng thở dài một tiếng, liền gật đầu nói:
- Lão phu hiểu rồi, lão phu hiểu rồi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng quầng mắt lão đã có chút ươn ướt rồi. Chuyện này rốt cuộc là cốt nhục tình thân. Hơn nữa, tới tuổi này rồi, quan tâm cũng chính là con cái của mình. Nhưng lão cũng biết, đây là điều không thể tránh khỏi. Triệu Giai đồng ý thả cho Thái Thao một con ngựa, cũng đã xem như là trời ban ân lớn rồi. Đối với Thái Du, lão cũng thật sự là bất lực rồi. Lúc này trong lòng lão đầy bất đắc dĩ.
Lý Kỳ hỏi:
- Không biết ý của Thái sư thế nào?
- Lão phu có thể hứa với ngươi, nhưng lão phu còn có một chút yêu cầu.
- Thái sư mời nói.
Lý Kỳ không chút do dự, bởi vì hắn biết Thái Kinh nếu dám nói ra lời này, vậy thì những yêu cầu này nhất định không thể khiến hắn cảm thấy khó xử được.
Thái Kinh nói:
- Đối với Thao Nhi, lão phu rất cảm kích ngươi. Nhưng lão phu không muốn để Thao Nhi ở trong triều đình nữa. Như vậy, ngược lại sẽ khiến cho nó lo lắng tới tính mạng. Ta sớm đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chờ sau khi ta chết, sẽ để Thao Nhi tiếp nhận Thái sư học viện.
Một khi hắn đồng ý, vậy thì thế lực của Thái gia trong triều sẽ bị đả kích mang tính hủy diệt. Kẻ thù của lão không ít hơn Bạch Thì Trung. Để Thái Thao lại làm tư lệnh tay không trong triều, vậy thì không phải là cho người ta cơ hội báo thù sao?
Vì vậy có thể thấy, Thái Kinh 80 tuổi, đầu óc vẫn còn minh mẫn hơn cả Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì.
Thái Kinh nói:
- Còn có hy vọng Hoàng thượng không đuổi cùng giết tận. Nếu có thể, tha cho họ một con đường sống, đưa bọn họ ra ngoài sung quân. Nếu thật sự không được, thì xin hãy bỏ qua cho người nhà của họ.
Điều này thực sự chính là điều kiện Thái Kinh thuyết phục cho vây cánh của lão. Lý Kỳ cũng sớm đã chuẩn bị rồi, liền nói:
- Kỳ thực Hoàng thượng cũng không định đại khai sát giới. Chỉ có điều là muốn thanh lọc triều dã. Nhưng có những người như vậy, vì an ủi lòng dân, e là khó tránh khỏi kiếp này. Tuy nhiên người nhà của họ, ta có thể giúp được.
- Lão phu biết rồi.
Thái Kinh gật đầu nói:
- Được rồi, lão phu hứa với các ngươi. Ngươi quay về nói cho Hoàng thượng biết, chuyện này lão phu nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho y.
Cùng với người thông minh nói chuyện chính là thoải mái vô cùng. Lý Kỳ vốn cho rằng muốn thuyết phục Thái Kinh, chắc chắn là phải nghe những lời linh tinh. Ai ngờ lại làm xong chuyện dễ dàng như vậy. Hắn dường như không nói gì hết, vẫn luôn gặt đầu và lắc đầu.
Kỳ thực điều này cũng hết sức bình thường. Thái Kinh lăn lộn trong triều đình mấy chục năm rồi, chắc chắn cũng hiểu thế cục trước mắt hơn Lý Kỳ rất nhiều. Lão có thể biết được những gì từ chuyện này, trong lòng tất đã có tính toán rồi, không thể nào lão lại còn đưa ra điều kiện mà Triệu Giai không thể chấp nhận được. Chẳng may khiến Triệu Gian tức giận, cuối cùng vẫn là mình tự vả vào mặt mình, hà tất phải làm thế chứ?
Trong lòng Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đa tạ Thái sư có thể hiểu được. Lý Kỳ cảm kích vô cùng.
- Chuyện này ngươi không cần phải cảm kích. Lão phu đây cũng là vì Thái gia.
Thái Kinh khoát tay, lại nói:
- Còn có một chuyện, lão phu suýt chút nữa đã quên mất.
Còn có chuyện? Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Chuyện gì?
Thái Kinh nói
- Đó chính là ngươi phải tiếp tục đảm nhiệm Phó viện trưởng Thái sư học viện.
Hóa ra là chuyện này ư! Hù chết ta rồi! Lý Kỳ cười nói:
- Ta cũng không định rời đi.
Thái Kinh nói:
- Được rồi, ngươi về phục mệnh đi. Tất cả những chuyện này đều đã được xác định rồi, chúng ta mới nói chuyện với nhau.
- Vâng. Vậy Lý Kỳ cáo từ.
Thái Kinh ừ một tiếng, gọi một người hầu tới, tiễn Lý Kỳ ra ngoài.
Sau khi Lý Kỳ đi rồi, Thái Kinh liền gọi Thái Dũng tới, nói:
- Ngươi đi gọi họ tới đây đi.
Thái Dũng nhướn mày lên, có chút không càm lòng nói:
- Lão gia, những người đó ban đầu người đã phí biết bao tâm huyết rồi, một tay đề bạt lên, lẽ nào … lẽ nào lại tặng đi như vậy?
Thái Kinh thở dài nói:
- Chuyện này lão phu cũng không muốn. Nhưng bây giờ nếu không làm như vậy, đừng nói bọn họ, mà ngay cả Thái gia chúng ta cũng khó mà thoát được kiếp này. Nếu ngươi cho rằng đương kim Hoàng thượng phải dựa vào lão phu, vậy thì ngươi đã nhầm rồi. Sở dĩ Hoàng thượng chọn lão phu, đó chẳng qua là vì có thể nhanh chóng kết thúc tất cả những chuyện này. Cho dù là lão phu không đồng ý, Hoàng thượng cũng còn rất nhiều thủ đoạn để khiến những người này bước ra khỏi triều. Cố gắng còn có thể vận động thế lực của Tam nha. Hiện tại Cao Thái úy vừa thoái vị, Tam nha có lẽ tất cả đều nằm trong sự khống chế của Hoàng thượng. Nếu thực sự là không còn cách nào nữa, Hoàng thượng bị ép tới bước đường cùng, nhất định sẽ chọn đại khai sát giới. Lão phu đây là cũng vì họ mà nghĩ.
Thái Dũng cảm kích nói:
- Nhưng nếu như vậy, Thái gia chúng ta sẽ không có ngày trở mình nữa.
Thái Kinh lắc đầu, bỗng bật cười nói:
- Đó cũng không chắc. Chúng ta không phải là còn có Thái sư học viện sao? Chỉ cần Thái sư học viện có thể phát triển như thế này, Thái gia chúng ta sẽ tái khởi đông sơn, cũng không phải là không thể.
Thái Dũng vừa nghe thấy thế, liền hiểu ý, nói:
- Vâng, ta hiểu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.