Chương 1128: Trời sinh một mệnh đao 2
Nam Hi
02/06/2018
Tống Huy Tông liếc mắt về góc Trúc Hinh đang năm, hai mắt hơi khép, cảm khái nói:
- Đung vây a! Khó trách Sư Sư vừa nãy mới có thể nói ra những lời làm đau lòng người đến như vậy.
Nói tới đây, hai mắt ông ta đột nhiên hiện đầy sát khí. Nói:
- Lý Kỳ, trẫm muốn ngươi thay trẫm làm một chuyện.
Lý Kỳ khẽ nhíu mày, cẩn thận nói:
- Chuyện gì?
Tống Huy Tông nói:
- Trúc Hinh đã chết, lời Giai nhi nói, vẫn không thể đủ trị tội Vương Phủ, hơn nữa, việc này cũng không thích hợp để cho càng nhiều người biết được ---Lý Kỳ không đợi Tống Huy Tông nói xong, liền nói:
- Hoàng thượng sẽ không phải để cho vi thần đi ám sát Vương Phủ chứ, này --- này --- vi thần từng giết heo chó, nhưng chưa từng giết người nha.
Tống Huy Tông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người này vong ân phụ nghĩa, quả thực là không bằng heo chó.
- Điều này cũng đúng. Lý Kỳ theo bản năng gật gật đầu, nói:
- Nhưng bộ dạng lão ta vẫn là một người tốt a!
Tống Huy Tông lườm hắn một cái, nói:
- Tiểu tử ngươi là hồ đồ thật hay là đang giả bộ hồ đồ.Lý Kỳ chi tiết nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần mới vừa rồi chấn kinh quá độ, đầu óc thực sự có chút không dùng được.
- Ngươi ---
Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói:
- Thôi, thôi, trẫm nói thẳng với ngươi đi, trẫm chỉ cần một phần tấu chương của ngươi.
Biết ngay là như vậy mà, mẹ kiếp, nếu không rõ nội tình, ta thật khó khăn mà sắp xếp nha, trời sinh ra đao chính là để giết người, không phải bị người này dùng, thì chính là bị người kia dùng, cũng may chuyện đao hạ hồn vong, cũng là thứ lão tử hy vọng nhìn thấy nhất, thật không biết đến tột cùng là ai là người vung đao đây. Aiôi!!!, ta cũng hồ đồ rồi. Lý Kỳ nói:
- Hoàng thượng có ý tứ là ---?
Tống Huy Tông nhướn mày, trầm giọng nói:
- Ngươi chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao?
Lý Kỳ không dám giả bộ lần nữa, gật đầu nói:
- Vi thần hiểu được. Vi thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.
Tống Huy Tông gật gật đầu nói:
- Phải nhanh, trẫm không muốn đợi lâu, nhiều nhất hai ngày.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Hai ngày?- Trẫm biết ngươi sốt ruột báo thù, nếu như ngươi ngại nhiều, vậy thì một ngày đi.
- Một ngày? Vi thần ---
Tống Huy Tông ừ một tiếng.
Thế này không phải đang làm khó ta sao? Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vi thần tuân mệnh.
Tống Huy Tông lúc này mới lộ ra mỉm cười, nói:
- Ngươi thông minh như vậy, trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể làm tốt. Mặt khác, ngươi nhớ kỹ cho người theo dõi lão, trẫm cũng không muốn khiến lão trốn thoát mất.- Vâng.
Nói tới đây, Tống Huy Tông dường như cảm thấy có chút mỏi mệt, nói:
- Tốt lắm, ngươi đi về trước đi, ồ, nói cho Phong Nghi Nô, bảo nàng một vài ngày này ở lại đây chăm Sư Sư đi.
Lý Kỳ tuân lệnh, theo sau khập khiễng đi ra ngoài.
Đi vào ngoài cửa, Phong Nghi Nô khẩn trương tiến lên đỡ lấy hắn, Triệu Hoàn cũng ân cần nói:
- Ngươi không sao chứ?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Cũng là không tính là đại sự gì, ăn một năm bào ngư, nhân sâm trên cơ bảnlà có thể khỏi, cũng không biết có thể báo tai nạn lao động hay không, ôi, điện hạ, ta liền cáo từ trước.
Triệu Hoàn nói:
- Ta đưa ngươi đi xuống.
Lý Kỳ gật gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên liếc về hướng Triệu Giai đứng ở cuối hành lang, đang quay mặt nhìn màn đêm.
Triệu Hoàn phất tay, ra hiệu không cần đi quấy rầy y.
Ba người tới dưới lầu, Triệu Hoàn thấy Mã Kiều vẫn còn đang bị áp, vung tay lên, hai gã thị vệ kia lập tức buông ra.Lý Kỳ trợn trắng mắt xem thường, nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật điện hạ ngươi có thể tối nay mới thả cái thằng kia, khiến y chịu chút đau khổ, người ta làm hộ vệ, y cũng làm hộ vệ, mà khác biệt lại lớn như vậy.
Triệu Hoàn cười một tiếng, nói:
- Ngươi còn biết nói giỡn như vậy, hẳn là cũng không có gì trở ngại. Tuy nhiên, đêm nay thật sự là đủ nguy hiểm đấy. Một chiêu này của Vương Phủ là muốn cho ngươi thân bại danh liệt, trí ngươi vào chỗ chết nha, cũng may ngươi đủ tỉnh táo, không để cho lão ta thực hiện được.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút hào quang phức tạp, thở dài:
- Người tới tuyệt cảnh, chuyện gì cũng có thể làm ra được, Vương Phủ như thế, ta cũng là như thế, chỉ xem ai so với ai độc hơn thôi. Lão không có đảm lượng tự mình hại mình, mà ta có, cho nên ta cười đến cuối cùng.Triệu Hoàn gật gật đầu cười nói:
- Có đạo lý.
Dừng một chút, y lại hỏi:
- Ngươi nói phụ hoàng sẽ xử trí Tam đệ như thế nào?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Có câu là, thanh quan khó đoạn việc nhà a! Điện hạ, ngươi cũng không biết, ta đây làm sao biết, tuy nhiên, bất kể như thế nào, này đều không trọng yếu.
Triệu Hoàn cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Mã Kiều đã đi tới, nói:
- Bộ Soái, ngươi không sao chứ?Lý Kỳ hừ nói:
- Nhờ hồng phúc của ngươi, tạm thời còn chưa chết, chỉ bị gãy một chân thôi.
Phong Nghi Nô nghe vậy hốc mắt đỏ lên, nói:
- Không cho huynh nói lung tung.
Lý Kỳ lập tức thay một khuôn mặt tươi cười, chỉ thiếu nước nhận sai nữa thôi.
Triệu Hoàn đưa Lý Kỳ tới cửa, liền quay trở về.
Lý Kỳ được Phong Nghi Nô và Mã Kiều nâng lên xe ngựa của Phong Nghi Nô, vừa lên xe, hắn bỗng nhiên rên rỉ kêu đau một tiếng.
Phong Nghi Nô thấy mặt hắn vặn vẹo, một trận đau xé ruột xé gan, nước mắt đổxuống, vội vàng hỏi:
- Huynh--- huynh sao rồi?
Lý Kỳ cắn răng, gượng cười nói:
- Nếu muội có thể cống hiến ra ngực của muội, ta nghĩ ta sẽ tốt hơn nhiều.
Lời này vừa mới nói xong, hắn gục vào trong ngực của Phong Nghi Nô, hai mắt có vẻ cực kỳ trống rỗng, vẻ mỏi mệt trên mặt hiển thị rõ ràng.
Phong Nghi Nô cúi đầu nhìn Lý Kỳ trong ngực, hai mắt đẫm lệ nói:
- Lý Kỳ, chức quan này chúng ta không làm nữa, huynh dẫn muội và Hồng Nô các nàng rời khỏi kinh thành đi, muội thật sự là nhẫn nhịn không nổi cuộc sống luôn lo lắng hãi hùng này rồi.Lý Kỳ thở dài:
- Rất xin lỗi, để muội lo lắng. Chẳng qua ta đi tới một bước này, muốn thoát thân, nói dễ hơn làm, hơn nữa, nếu không có như thế, lúc trước ta cũng không có khả năng cùng với muội, chúng ta hẳn là phải học cách cảm ơn, chỉ cần chúng ta có thể cùng một chỗ, ở nơi nào không đều giống nhau.
Phong Nghi Nô cầm thật chặt tay của hắn, nói:
- Đúng vậy a, muội thật sự là quá tham lam rồi. Chỉ cần có thể cùng với huynh, kỳ thật ở nơi nào thì có gì khác biệt chứ, nếu có một ngày huynh gặp chuyện không hay xảy ra, muội cũng quyết định sẽ không tiếp tục sống trên đời này nữa.
Trong lòng Lý Kỳ rất là cảm động, ngoài miệng lại nói:
- Muội thế nào lại như vậy a, cứ thế đoạt mất lời nói của ta, muội có biết phu quân muội ăn nói vụng về vô cùng, dụ dỗ cô gái tới tới lui lui cũng chỉ có vài câu nhưvậy, muội đây là muốn nói hết lời ngon tiếng ngọt của phu quân, khiến phu quân không còn lời nào để đi dụ dỗ muội tử nữa, thật sự là biện pháp hay a!
Phong Nghi Nô nghe được cười khúc khích, nói:
- Huynh biết được thì tốt, muội muốn sau này mỗi ngày đều nói với huynh.
Nói tới đây, nàng bỗng nhiên kinh hô một tiếng, nói:
- Ai ôi!!!, không xong!
Lý Kỳ nói:
- Chuyện gì?
Phong Nghi Nô nói:
- Muội đã quên đem chuyện người thần bí kia nói cho hoàng thượng.Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Người thần bí? Người thần bí gì cơ?
Phong Nghi Nô nói:
- Mới vừa rồi đã quên nói cho huynh biết rồi, buổi chiều hôm nay, đông chủ Tê Phượng Lâu đột nhiên tới tìm muội ôn chuyện, nhưng không lâu trước đó, một người thần bí vụng trộm gửi cho muội một tờ cảnh báo, nói huynh gặp nạn, bảo muội nhanh đi tới nhà tỷ tỷ. Ai ôi!!!, chẳng lẽ đông chủ Tê Phượng Lâu kia cũng là -- , buồn cười, nàng có thể nào đối với muội như vậy.
Lý Kỳ không tự giác nhíu mày, nói:
- Lòng người hiểm ác nha! Muội cũng không cần phải vì người như thế mà tức giận, cô ta sẽ nhận được trừng phạt. Về phần người thần bí kia, nếu gã không muốn để người khác biết thân phận của gã, chúng ta đây cũng không cần phải miệtmài đi theo đuổi làm gì, hãy để cho chuyện tối nay mục nát ở trong bụng đi, ta cũng không muốn bởi vậy mà lại sinh ra trắc trở nữa đâu.
Phong Nghi Nô gật gật đầu nói:
- Ồ, muội biết rồi.
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn, đã thấy Lý Kỳ đang ngủ thật say trong ngực nàng, mày ngài không khỏi khẽ nhíu, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
- Đung vây a! Khó trách Sư Sư vừa nãy mới có thể nói ra những lời làm đau lòng người đến như vậy.
Nói tới đây, hai mắt ông ta đột nhiên hiện đầy sát khí. Nói:
- Lý Kỳ, trẫm muốn ngươi thay trẫm làm một chuyện.
Lý Kỳ khẽ nhíu mày, cẩn thận nói:
- Chuyện gì?
Tống Huy Tông nói:
- Trúc Hinh đã chết, lời Giai nhi nói, vẫn không thể đủ trị tội Vương Phủ, hơn nữa, việc này cũng không thích hợp để cho càng nhiều người biết được ---Lý Kỳ không đợi Tống Huy Tông nói xong, liền nói:
- Hoàng thượng sẽ không phải để cho vi thần đi ám sát Vương Phủ chứ, này --- này --- vi thần từng giết heo chó, nhưng chưa từng giết người nha.
Tống Huy Tông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người này vong ân phụ nghĩa, quả thực là không bằng heo chó.
- Điều này cũng đúng. Lý Kỳ theo bản năng gật gật đầu, nói:
- Nhưng bộ dạng lão ta vẫn là một người tốt a!
Tống Huy Tông lườm hắn một cái, nói:
- Tiểu tử ngươi là hồ đồ thật hay là đang giả bộ hồ đồ.Lý Kỳ chi tiết nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần mới vừa rồi chấn kinh quá độ, đầu óc thực sự có chút không dùng được.
- Ngươi ---
Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói:
- Thôi, thôi, trẫm nói thẳng với ngươi đi, trẫm chỉ cần một phần tấu chương của ngươi.
Biết ngay là như vậy mà, mẹ kiếp, nếu không rõ nội tình, ta thật khó khăn mà sắp xếp nha, trời sinh ra đao chính là để giết người, không phải bị người này dùng, thì chính là bị người kia dùng, cũng may chuyện đao hạ hồn vong, cũng là thứ lão tử hy vọng nhìn thấy nhất, thật không biết đến tột cùng là ai là người vung đao đây. Aiôi!!!, ta cũng hồ đồ rồi. Lý Kỳ nói:
- Hoàng thượng có ý tứ là ---?
Tống Huy Tông nhướn mày, trầm giọng nói:
- Ngươi chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao?
Lý Kỳ không dám giả bộ lần nữa, gật đầu nói:
- Vi thần hiểu được. Vi thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.
Tống Huy Tông gật gật đầu nói:
- Phải nhanh, trẫm không muốn đợi lâu, nhiều nhất hai ngày.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Hai ngày?- Trẫm biết ngươi sốt ruột báo thù, nếu như ngươi ngại nhiều, vậy thì một ngày đi.
- Một ngày? Vi thần ---
Tống Huy Tông ừ một tiếng.
Thế này không phải đang làm khó ta sao? Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vi thần tuân mệnh.
Tống Huy Tông lúc này mới lộ ra mỉm cười, nói:
- Ngươi thông minh như vậy, trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể làm tốt. Mặt khác, ngươi nhớ kỹ cho người theo dõi lão, trẫm cũng không muốn khiến lão trốn thoát mất.- Vâng.
Nói tới đây, Tống Huy Tông dường như cảm thấy có chút mỏi mệt, nói:
- Tốt lắm, ngươi đi về trước đi, ồ, nói cho Phong Nghi Nô, bảo nàng một vài ngày này ở lại đây chăm Sư Sư đi.
Lý Kỳ tuân lệnh, theo sau khập khiễng đi ra ngoài.
Đi vào ngoài cửa, Phong Nghi Nô khẩn trương tiến lên đỡ lấy hắn, Triệu Hoàn cũng ân cần nói:
- Ngươi không sao chứ?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Cũng là không tính là đại sự gì, ăn một năm bào ngư, nhân sâm trên cơ bảnlà có thể khỏi, cũng không biết có thể báo tai nạn lao động hay không, ôi, điện hạ, ta liền cáo từ trước.
Triệu Hoàn nói:
- Ta đưa ngươi đi xuống.
Lý Kỳ gật gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên liếc về hướng Triệu Giai đứng ở cuối hành lang, đang quay mặt nhìn màn đêm.
Triệu Hoàn phất tay, ra hiệu không cần đi quấy rầy y.
Ba người tới dưới lầu, Triệu Hoàn thấy Mã Kiều vẫn còn đang bị áp, vung tay lên, hai gã thị vệ kia lập tức buông ra.Lý Kỳ trợn trắng mắt xem thường, nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật điện hạ ngươi có thể tối nay mới thả cái thằng kia, khiến y chịu chút đau khổ, người ta làm hộ vệ, y cũng làm hộ vệ, mà khác biệt lại lớn như vậy.
Triệu Hoàn cười một tiếng, nói:
- Ngươi còn biết nói giỡn như vậy, hẳn là cũng không có gì trở ngại. Tuy nhiên, đêm nay thật sự là đủ nguy hiểm đấy. Một chiêu này của Vương Phủ là muốn cho ngươi thân bại danh liệt, trí ngươi vào chỗ chết nha, cũng may ngươi đủ tỉnh táo, không để cho lão ta thực hiện được.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút hào quang phức tạp, thở dài:
- Người tới tuyệt cảnh, chuyện gì cũng có thể làm ra được, Vương Phủ như thế, ta cũng là như thế, chỉ xem ai so với ai độc hơn thôi. Lão không có đảm lượng tự mình hại mình, mà ta có, cho nên ta cười đến cuối cùng.Triệu Hoàn gật gật đầu cười nói:
- Có đạo lý.
Dừng một chút, y lại hỏi:
- Ngươi nói phụ hoàng sẽ xử trí Tam đệ như thế nào?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Có câu là, thanh quan khó đoạn việc nhà a! Điện hạ, ngươi cũng không biết, ta đây làm sao biết, tuy nhiên, bất kể như thế nào, này đều không trọng yếu.
Triệu Hoàn cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Mã Kiều đã đi tới, nói:
- Bộ Soái, ngươi không sao chứ?Lý Kỳ hừ nói:
- Nhờ hồng phúc của ngươi, tạm thời còn chưa chết, chỉ bị gãy một chân thôi.
Phong Nghi Nô nghe vậy hốc mắt đỏ lên, nói:
- Không cho huynh nói lung tung.
Lý Kỳ lập tức thay một khuôn mặt tươi cười, chỉ thiếu nước nhận sai nữa thôi.
Triệu Hoàn đưa Lý Kỳ tới cửa, liền quay trở về.
Lý Kỳ được Phong Nghi Nô và Mã Kiều nâng lên xe ngựa của Phong Nghi Nô, vừa lên xe, hắn bỗng nhiên rên rỉ kêu đau một tiếng.
Phong Nghi Nô thấy mặt hắn vặn vẹo, một trận đau xé ruột xé gan, nước mắt đổxuống, vội vàng hỏi:
- Huynh--- huynh sao rồi?
Lý Kỳ cắn răng, gượng cười nói:
- Nếu muội có thể cống hiến ra ngực của muội, ta nghĩ ta sẽ tốt hơn nhiều.
Lời này vừa mới nói xong, hắn gục vào trong ngực của Phong Nghi Nô, hai mắt có vẻ cực kỳ trống rỗng, vẻ mỏi mệt trên mặt hiển thị rõ ràng.
Phong Nghi Nô cúi đầu nhìn Lý Kỳ trong ngực, hai mắt đẫm lệ nói:
- Lý Kỳ, chức quan này chúng ta không làm nữa, huynh dẫn muội và Hồng Nô các nàng rời khỏi kinh thành đi, muội thật sự là nhẫn nhịn không nổi cuộc sống luôn lo lắng hãi hùng này rồi.Lý Kỳ thở dài:
- Rất xin lỗi, để muội lo lắng. Chẳng qua ta đi tới một bước này, muốn thoát thân, nói dễ hơn làm, hơn nữa, nếu không có như thế, lúc trước ta cũng không có khả năng cùng với muội, chúng ta hẳn là phải học cách cảm ơn, chỉ cần chúng ta có thể cùng một chỗ, ở nơi nào không đều giống nhau.
Phong Nghi Nô cầm thật chặt tay của hắn, nói:
- Đúng vậy a, muội thật sự là quá tham lam rồi. Chỉ cần có thể cùng với huynh, kỳ thật ở nơi nào thì có gì khác biệt chứ, nếu có một ngày huynh gặp chuyện không hay xảy ra, muội cũng quyết định sẽ không tiếp tục sống trên đời này nữa.
Trong lòng Lý Kỳ rất là cảm động, ngoài miệng lại nói:
- Muội thế nào lại như vậy a, cứ thế đoạt mất lời nói của ta, muội có biết phu quân muội ăn nói vụng về vô cùng, dụ dỗ cô gái tới tới lui lui cũng chỉ có vài câu nhưvậy, muội đây là muốn nói hết lời ngon tiếng ngọt của phu quân, khiến phu quân không còn lời nào để đi dụ dỗ muội tử nữa, thật sự là biện pháp hay a!
Phong Nghi Nô nghe được cười khúc khích, nói:
- Huynh biết được thì tốt, muội muốn sau này mỗi ngày đều nói với huynh.
Nói tới đây, nàng bỗng nhiên kinh hô một tiếng, nói:
- Ai ôi!!!, không xong!
Lý Kỳ nói:
- Chuyện gì?
Phong Nghi Nô nói:
- Muội đã quên đem chuyện người thần bí kia nói cho hoàng thượng.Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Người thần bí? Người thần bí gì cơ?
Phong Nghi Nô nói:
- Mới vừa rồi đã quên nói cho huynh biết rồi, buổi chiều hôm nay, đông chủ Tê Phượng Lâu đột nhiên tới tìm muội ôn chuyện, nhưng không lâu trước đó, một người thần bí vụng trộm gửi cho muội một tờ cảnh báo, nói huynh gặp nạn, bảo muội nhanh đi tới nhà tỷ tỷ. Ai ôi!!!, chẳng lẽ đông chủ Tê Phượng Lâu kia cũng là -- , buồn cười, nàng có thể nào đối với muội như vậy.
Lý Kỳ không tự giác nhíu mày, nói:
- Lòng người hiểm ác nha! Muội cũng không cần phải vì người như thế mà tức giận, cô ta sẽ nhận được trừng phạt. Về phần người thần bí kia, nếu gã không muốn để người khác biết thân phận của gã, chúng ta đây cũng không cần phải miệtmài đi theo đuổi làm gì, hãy để cho chuyện tối nay mục nát ở trong bụng đi, ta cũng không muốn bởi vậy mà lại sinh ra trắc trở nữa đâu.
Phong Nghi Nô gật gật đầu nói:
- Ồ, muội biết rồi.
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn, đã thấy Lý Kỳ đang ngủ thật say trong ngực nàng, mày ngài không khỏi khẽ nhíu, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.