Chương 488: Trừng phạt
Nam Hi
20/12/2015
- Lão gia!
…
Người tới chính là Vương Phủ. Không thể không nói, gia giáo của Vương Phủ đúng là nghiêm. Y vừa ra lệnh một tiếng, tất cả đều lập tức bỏ vũ khí xuống, cung kính đứng ở hai bên, ánh mắt còn lộ vẻ sợ hãi.
Vương Phủ dẫn theo vài vị quản gia đi tới phía trước, lạnh lùng nhìn quanh, thấy lệnh bài trong tay Lý Kỳ, khẽ cười khinh thường, nói:
- Quan Yến Sử, Hoàng thượng ban cho ngươi tấm lệnh bài đó, là để cho ngươi thuận tiện vào cung. Cũng không phải để cho ngươi sử dụng ở chỗ này.
Lý Kỳ cười hì hì:
- Hạ quan tất nhiên biết điều đó. Chỉ là lệnh công tử một mực nói tấm lệnh bài trong tay hạ quan là đổ giả. Hạ quan chỉ có thể lấy ra cho lệnh công tử kiểm tra. Vương tương cũng biết đấy, giả tạo lệnh bài ngự tứ của Hoàng thượng, chính là tội chết. Hạ quan tất nhiên phải cẩn thận rồi.
Vương Phủ lạnh lùng thoáng nhìn Vương Tuyên Ân, tức giận hừ một tiếng, mới hướng Lý Kỳ cười nói:
- Tiểu nhi tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, Quan Yến Sử đâu cần tính toán chi li với nó. Bổn tướng biết lệnh bài của ngươi là thật, ngươi mau thu lệnh bài vào đi.
- Tốt, Vương tương đã mở miệng, hạ quan không cần phải lo lắng nữa rồi.
Lý Kỳ cẩn thận cất lệnh bài vào trong ngực, cười nói:
- Lệnh công tử trẻ người non dạ, không nhận ra lệnh bài kia. Hạ quan đương nhiên sẽ không tính toán chi li. Nhưng tuổi nhỏ không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Hạ quan và Phong Hành Thủ được Vương tương mời tới quý phủ hỗ trợ. Lệnh công tử thân là chủ nhân, chẳng những không dùng lễ đối đãi, ngược lại muốn mưu hại chúng tôi. Việc này không thể bỏ qua được. Tuy hạ quan chỉ là một chức quan hèn mọn, nhưng dù gì cũng là quan to tứ phẩm do Hoàng thượng khâm phong. Bị một đám tôi tớ đuổi đánh, vậy thì…cũng quá mất mặt Hoàng thượng đi.
- Cái gì?
Vương Phủ trợn mắt, bỗng chú ý tới cánh tay phải của Lý Kỳ, sắc mặt căng thẳng. Lại quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Vương Tuyên Ân. Có câu là hiểu con không ai hơn cha. Y vừa thấy vẻ mặt của Vương Tuyên Ân, liền biết Lý Kỳ không bịa đặt nói dối. Không khỏi trừng mắt nhìn đứa con của mình. Tối nay tâm tình của y một mực không tồi. Nhưng thật không ngờ, vừa mới tiễn bước khách khứa, thì nghe quản gia báo lại. Nói rằng Vương Tuyên Ân và Lý Kỳ sắp đánh nhau. Cũng may y chạy tới kịp thời, còn chưa tạo thành hậu quả xấu không thể vãn hồi.
Vương Tuyên Ân không sợ trời sợ đất, chỉ sợ mỗi cha của y. Vội vàng giải thích:
- Phụ thân, hắn nói bậy…
- Đủ rồi.
Vương Phủ trầm giọng quát. Sau đó quét mắt nhìn mọi người:
- Quan Yến Sử, Phong Hành Thủ, nơi này không phải là chỗ nói chuyện. Mời tới hậu đường hẵng nói.
- Vậy thì làm phiền Vương tương rồi.
Vương Phủ nhìn đám tôi tớ đang cầm côn bổng. hướng một nam tử trung niên, hời hợt nói:
- Dẫn toàn bộ đi, mỗi người chịu năm mươi đại bản.
- Phụ thân…
Vương Tuyên Ân vừa định mở miệng cầu tình, lại bị ánh mắt phẫn nộ của Vương Phủ làm cho im miệng:
- Ngươi cũng đi theo ta.
Đối diện với Vương Phủ, Lý Kỳ không dám sơ suất, hướng Mã Kiều nói:
- Ngươi không biết đường, nên đi theo chúng ta.
Vương Phủ liếc nhìn Mã Kiều, không nói gì. Dẫn theo đứa con tới hậu đường. Lý Kỳ, Phong Nghi Nô và Mã Kiều cũng vội vàng đi theo.
Vị đại quản gia kia vung tay lên nói:
- Dẫn toàn bộ tới tiền viện.
- Lão gia tha mang.
- Nha nội cứu nô tài…
Trong chốc lát, tiếng cầu cứu, tiếng la khóc vang lên không dứt.
Nhưng vẻ mặt của Vương Phủ vẫn lạnh lùng như cũ.
Mấy người tới hậu đường, Vương Phủ mời bọn họ ngồi xuống, sai người châm trà, sau đó nói:
- Xin các vị đợi một lát.
Nói xong, hướng Vương Tuyên Ân:
- Ngươi đi theo ta.
- Vâng.
Vương Tuyên Ân lộ vẻ sợ hãi, không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi theo Vương Phủ vào trong buồng.
Đợi hai người đó đi vào, Phong Nghi Nô mới hỏi:
- Vương tương có thực sự làm chủ cho chúng ta không?
Lý Kỳ cười nói:
- Chắc chắn rồi. Tuy nhiên cô đừng hy vọng quá lớn. Đoán chừng cũng chỉ là bồi thường thiệt hại về tinh thần thôi.
Phong Nghi Nô nói:
- Chỉ cầu y để cho chúng ta an toàn rời khỏi đây là được rồi.
- Cô cũng thật quá đơn giản đi.
Lý Kỳ liếc mắt, lại nói:
- Tuy nhiên, Phong Hành Thủ, cô có biết biểu hiện hiện tại của cô có gì không đúng không?
Phong Nghi Nô kinh ngạc:
- Có gì không đúng.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Vừa rồi cô thiếu chút nữa bị kẻ gian lăng nhục. Hiện tại cô nên biểu hiện nhu nhược, phải khóc, phải khổ sở đáng thương mới đúng. Sao có thể bình tĩnh , giống như một người không bị hại vậy?
Mã Kiều cả kinh:
- Phó Soái, chuyện đó có thật không? Phong Hành Thủ…
- Ngươi đừng nghe hắn nói bừa. Không có chuyện đó.
Phong Nghi Nô khẽ gắt một tiếng, nói lảng sang chuyện khác:
- Thương thế của ngươi thế nào rồi?
Lý Kỳ vốn đã quên mất vết thương của mình. Nghe thấy nàng ta nhắc tới, lập tức có cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay. Hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, buồn bực nói:
- Cô định trả thù ta đấy à?
Phong Nghi Nô kinh ngạc nhìn hắn, miệng hơi há. Mã Kiều cả kinh nói:
- Phó Soái bị thương ở đâu vậy?
Tên không có tim không có phổi kia giờ mới phát hiện. Lý Kỳ tức giận nói:
- Nhờ hồng phúc của ngươi, chỉ gãy tay mà thôi, việc nhỏ ấy mà.
- Gãy tay rồi?
Phong Nghi Nô và Mã Kiều đều sợ hãi.
Mã Kiều giận tím mặt. Lý Kỳ bị thương chính là thể hiện sự bất lực của y.
- Là tên khốn kiếp nào làm? Phó Soái nói cho ta, ta lập tức báo thù cho ngươi.
Lý Kỳ hất đầu về phía buồng trong:
- Vương nha nội.
Sắc mặt cả Mã Kiều cứng đờ:
- Điều này…ta tin tưởng Vương tương nhất định sẽ xử lý một cách công bằng, không cần ta phải ra tay.
Mịa, thằng nhãi này thật không giảng nghĩa khí gì cả. Nếu nạn nhân là Lỗ Mỹ Mỹ, thì con mẹ ngươi đã xông vào từ lâu rồi. Lý Kỳ lườm y một cái:
- Nghe nói cao thủ các ngươi đi lại trong giang hồ, thường mang theo những linh đan diệu dược như Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao gì dó, mau mang ra đây xem.
- Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao? Là thứ gì vậy?
Mã Kiều ngây ra một lúc, kiêu ngạo nóI:
- Phó Soái, thực không dám giấu diếm. Từ khi rời khỏi sư môn, ta chưa từng bị thương một lần. Cho nên không cần phải mang theo những thứ đó. Ngay cả một cây thảo dược đều không có trong người.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng Bốp nhỏ.
Ba người đều giật mình, Lý Kỳ khinh thường nói:
- Lại chiêu này, chẳng có ý mới gì cả.
Lại Bốp một tiếng.
Lý Kỳ thở dài:
- Đây là tiếng tiền rơi vào túi.
Phong Nghi Nô cười khúc khích, lại vội vàng dừng cười.
Một lát sau, cửa mở, Vương Phủ dẫn theo đứa con đi ra. Chỉ thấy hai má của Vương Tuyên Ân sưng vù, còn đang nức nở.
Ra tay thật ác độc. Đó có phải con ruột của y không? Lý Kỳ hơi giật mình.
Sắc mặt Vương Phủ thay đổi thành vẻ tươi cười. Hướng Phong Nghi Nô chắp tay nói:
- Phong Hành Thủ, thực sự xin lỗi. Nghiệt tử vô tri bị người khác giật dây, mới phạm phải sai lầm lớn như vậy…Ài, gia môn bất hạnh a!
Dừng một chút, y lại hướng Lý Kỳ, nói:
- May mà Quan Yến Sử tới đúng lúc, mới chưa tạo thành sai lầm lớn. Đa tạ, đa tạ.
Hừ, muốn đuổi chúng ta? Nằm mơ đi thôi. Lý Kỳ cúi đầu, trầm mặc không nói, ngay cả một câu khách sáo đều không nói ra.
Lý Kỳ dám làm như thế, nhưng Phong Nghi Nô không dám. Tuy sự tức giận trong lòng nàng chưa giảm, nhưng đối diện chính là Tể tướng đương triều, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Không dám, không dám, dân nữ chỉ hy vọng về sau lệnh công tử đừng lại quấy rầy nữa là được.
Vương Phủ vội vàng nói:
- Tất nhiên, tất nhiên rồi. Bổn tướng có thể đảm bảo việc đó. Nghiệt tử sẽ không quấy rầy Phong Hành Thủ nữa…Nghiệt tử, còn không mau xin lỗi quý khách.
Hai mắt Vương Tuyên Ân hiện lên một tia oán hận, nhưng lập tức biến mất, mà chuyển sang vẻ mặt áy náy. Hướng Phong Nghi Nô và Lý Kỳ chắp tay nói:
- Tiểu tử vô lễ đã xúc phạm tới hai vị, mong hai vị thứ lỗi.
Phong Nghi Nô thản nhiên nói:
- Mong nha nội nhớ kỹ những lời hôm nay.
- Vâng.
Lời đó mà ngươi cũng tin? Thật đúng là một cô nàng ngốc. Nghĩ tới đây, Lý Kỳ lại âm thầm thở dài. Nhưng không tin thì sao chứ? Hạng người như Vương Tuyên Ân, cho dù khiến cho y thề, viết giấy cam đoan, cũng chỉ là chó má. Chỉ cần có cơ hội, y vẫn sẽ nhào lên như chó điên. Hơn nữa còn là một con chó điên có IQ cao. Làm cho người ta khó lòng phòng bị. Chỉ có thực lực hùng mạnh, mới có thể khiến chuyện như vậy không phát sinh lần nữa.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Kỳ thực việc này có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng đối với Vương Phủ mà nói, không tính là việc lớn gì. Chính y khẳng định cũng làm không ít những chuyện như vậy. Hơn nữa Phong Nghi Nô chỉ chịu chút kinh hãi, chứ không bị thương tổn quá lớn. Mặc dù Lý Sư Sư có biết việc này, cũng không thể ảnh hưởng gì tới Hoàng thượng. Hoàng thượng sao có thể vì một ca kỹ như Phong Nghi Nô mà ra mặt. Đó không phải là tác phong của y.
Vương Phủ liếc nhìn Lý Kỳ, nhíu mày lo lắng nói:
- Quan Yến Sử, nghe nói tay ngươi bị thương, có nặng lắm không?
Đúng rồi, mình cũng là người bị hại. Lúc này Lý Kỳ mới làm ra một bộ rất đau đớn, kêu lên:
- Đa tạ Vương tương quan tâm, hạ quan tưởng sắp bị đứt tay rồi. Ôi, đau chết ta mất.
Sắc mặt của Phong Nghi Nô căng thẳng. Đứng lên định đi tới trước hỏi han. Nhưng cha con Vương Phủ ở chỗ này, lại ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Kỳ.
Vương Tuyên Ân liếc mắt cái liền biết Lý Kỳ giả vờ, không vui nói:
- Mới vừa rồi còn không sao. Cha ta vừa hỏi, ngươi đã kêu đau, rõ ràng là giả vờ.
Bốp!
- Ngươi còn không im miệng cho lão tử.
Vương Phủ lại tức giận tát đứa con một cái, hô lớn:
- Người đâu, mau gọi lang trung tới.
Vương Tuyên Ân che mặt, ngơ ngác nhìn Vương Phủ. Không chỉ là y, ngay cả Lý Kỳ cũng sững sờ. Thầm nghĩ, lão hồ ly này định chơi trò gì vậy? Giống như mình mới là con ruột của y vậy
Chỉ sau chốc lát, một nam tử tuổi chừng bốn mươi, vội vàng chạy vào. Vương Phủ lập tức lệnh cho y chẩn đoán bệnh cho Lý Kỳ.
Lúc lang trung cắt bỏ ống tay áo của Lý Kỳ, chỉ thấy cẳng tay phải có một chỗ máu đọng, hơi sưng lên, trông mà phát hoảng. Ngay cả Lý Kỳ cũng giật mình kinh hãi. Hắn cũng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
- A!
Phong Nghi Nô che cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt thoáng hiện lệ quang.
Một lát sau, Hứa lang trung sai người lấy một cái khăn lạnh đắp lên cho Lý Kỳ.
Vương Phủ vội vàng hỏi:
- Sao rồi?
Hứa lang trung đứng lên đáp:
- Xin lão gia yên tâm, Quan Yến Sử chỉ bị thương ngoài da mà thôi, chưa ảnh hưởng tới gân cốt. Đợi tiểu nhân kê mấy thang thuốc. Chưa tới một tháng là có thể khỏi hẳn.
May giờ là mùa đông, mặc nhiều quần áo, bằng không một gậy đó, không gãy xương mới là lạ.
Phong Nghi Nô nghe xong, thở phào một tiếng.
Vương Phủ cũng nhướn mày nói:
- Nhanh nhất là bao lâu?
- Điều này…phải xem tình hình khôi phục. Tuy nhiên ít nhất cũng phải cần mười ngày. Hơn nữa nhất định phải tĩnh dưỡng, không thể lộn xộn.
Vương Phủ ừ một tiếng:
- Ngươi ra ngoài bốc thuốc cho Quan Yến Sử.
- Vâng, tiểu nhân cáo lui.
Đợi Hứa lang trung rời đi, Vương Phủ mới hướng Lý Kỳ nói:
- Quan Yến Sử, có thể nói chuyện riêng được không?
…
Người tới chính là Vương Phủ. Không thể không nói, gia giáo của Vương Phủ đúng là nghiêm. Y vừa ra lệnh một tiếng, tất cả đều lập tức bỏ vũ khí xuống, cung kính đứng ở hai bên, ánh mắt còn lộ vẻ sợ hãi.
Vương Phủ dẫn theo vài vị quản gia đi tới phía trước, lạnh lùng nhìn quanh, thấy lệnh bài trong tay Lý Kỳ, khẽ cười khinh thường, nói:
- Quan Yến Sử, Hoàng thượng ban cho ngươi tấm lệnh bài đó, là để cho ngươi thuận tiện vào cung. Cũng không phải để cho ngươi sử dụng ở chỗ này.
Lý Kỳ cười hì hì:
- Hạ quan tất nhiên biết điều đó. Chỉ là lệnh công tử một mực nói tấm lệnh bài trong tay hạ quan là đổ giả. Hạ quan chỉ có thể lấy ra cho lệnh công tử kiểm tra. Vương tương cũng biết đấy, giả tạo lệnh bài ngự tứ của Hoàng thượng, chính là tội chết. Hạ quan tất nhiên phải cẩn thận rồi.
Vương Phủ lạnh lùng thoáng nhìn Vương Tuyên Ân, tức giận hừ một tiếng, mới hướng Lý Kỳ cười nói:
- Tiểu nhi tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, Quan Yến Sử đâu cần tính toán chi li với nó. Bổn tướng biết lệnh bài của ngươi là thật, ngươi mau thu lệnh bài vào đi.
- Tốt, Vương tương đã mở miệng, hạ quan không cần phải lo lắng nữa rồi.
Lý Kỳ cẩn thận cất lệnh bài vào trong ngực, cười nói:
- Lệnh công tử trẻ người non dạ, không nhận ra lệnh bài kia. Hạ quan đương nhiên sẽ không tính toán chi li. Nhưng tuổi nhỏ không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Hạ quan và Phong Hành Thủ được Vương tương mời tới quý phủ hỗ trợ. Lệnh công tử thân là chủ nhân, chẳng những không dùng lễ đối đãi, ngược lại muốn mưu hại chúng tôi. Việc này không thể bỏ qua được. Tuy hạ quan chỉ là một chức quan hèn mọn, nhưng dù gì cũng là quan to tứ phẩm do Hoàng thượng khâm phong. Bị một đám tôi tớ đuổi đánh, vậy thì…cũng quá mất mặt Hoàng thượng đi.
- Cái gì?
Vương Phủ trợn mắt, bỗng chú ý tới cánh tay phải của Lý Kỳ, sắc mặt căng thẳng. Lại quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Vương Tuyên Ân. Có câu là hiểu con không ai hơn cha. Y vừa thấy vẻ mặt của Vương Tuyên Ân, liền biết Lý Kỳ không bịa đặt nói dối. Không khỏi trừng mắt nhìn đứa con của mình. Tối nay tâm tình của y một mực không tồi. Nhưng thật không ngờ, vừa mới tiễn bước khách khứa, thì nghe quản gia báo lại. Nói rằng Vương Tuyên Ân và Lý Kỳ sắp đánh nhau. Cũng may y chạy tới kịp thời, còn chưa tạo thành hậu quả xấu không thể vãn hồi.
Vương Tuyên Ân không sợ trời sợ đất, chỉ sợ mỗi cha của y. Vội vàng giải thích:
- Phụ thân, hắn nói bậy…
- Đủ rồi.
Vương Phủ trầm giọng quát. Sau đó quét mắt nhìn mọi người:
- Quan Yến Sử, Phong Hành Thủ, nơi này không phải là chỗ nói chuyện. Mời tới hậu đường hẵng nói.
- Vậy thì làm phiền Vương tương rồi.
Vương Phủ nhìn đám tôi tớ đang cầm côn bổng. hướng một nam tử trung niên, hời hợt nói:
- Dẫn toàn bộ đi, mỗi người chịu năm mươi đại bản.
- Phụ thân…
Vương Tuyên Ân vừa định mở miệng cầu tình, lại bị ánh mắt phẫn nộ của Vương Phủ làm cho im miệng:
- Ngươi cũng đi theo ta.
Đối diện với Vương Phủ, Lý Kỳ không dám sơ suất, hướng Mã Kiều nói:
- Ngươi không biết đường, nên đi theo chúng ta.
Vương Phủ liếc nhìn Mã Kiều, không nói gì. Dẫn theo đứa con tới hậu đường. Lý Kỳ, Phong Nghi Nô và Mã Kiều cũng vội vàng đi theo.
Vị đại quản gia kia vung tay lên nói:
- Dẫn toàn bộ tới tiền viện.
- Lão gia tha mang.
- Nha nội cứu nô tài…
Trong chốc lát, tiếng cầu cứu, tiếng la khóc vang lên không dứt.
Nhưng vẻ mặt của Vương Phủ vẫn lạnh lùng như cũ.
Mấy người tới hậu đường, Vương Phủ mời bọn họ ngồi xuống, sai người châm trà, sau đó nói:
- Xin các vị đợi một lát.
Nói xong, hướng Vương Tuyên Ân:
- Ngươi đi theo ta.
- Vâng.
Vương Tuyên Ân lộ vẻ sợ hãi, không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi theo Vương Phủ vào trong buồng.
Đợi hai người đó đi vào, Phong Nghi Nô mới hỏi:
- Vương tương có thực sự làm chủ cho chúng ta không?
Lý Kỳ cười nói:
- Chắc chắn rồi. Tuy nhiên cô đừng hy vọng quá lớn. Đoán chừng cũng chỉ là bồi thường thiệt hại về tinh thần thôi.
Phong Nghi Nô nói:
- Chỉ cầu y để cho chúng ta an toàn rời khỏi đây là được rồi.
- Cô cũng thật quá đơn giản đi.
Lý Kỳ liếc mắt, lại nói:
- Tuy nhiên, Phong Hành Thủ, cô có biết biểu hiện hiện tại của cô có gì không đúng không?
Phong Nghi Nô kinh ngạc:
- Có gì không đúng.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Vừa rồi cô thiếu chút nữa bị kẻ gian lăng nhục. Hiện tại cô nên biểu hiện nhu nhược, phải khóc, phải khổ sở đáng thương mới đúng. Sao có thể bình tĩnh , giống như một người không bị hại vậy?
Mã Kiều cả kinh:
- Phó Soái, chuyện đó có thật không? Phong Hành Thủ…
- Ngươi đừng nghe hắn nói bừa. Không có chuyện đó.
Phong Nghi Nô khẽ gắt một tiếng, nói lảng sang chuyện khác:
- Thương thế của ngươi thế nào rồi?
Lý Kỳ vốn đã quên mất vết thương của mình. Nghe thấy nàng ta nhắc tới, lập tức có cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay. Hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, buồn bực nói:
- Cô định trả thù ta đấy à?
Phong Nghi Nô kinh ngạc nhìn hắn, miệng hơi há. Mã Kiều cả kinh nói:
- Phó Soái bị thương ở đâu vậy?
Tên không có tim không có phổi kia giờ mới phát hiện. Lý Kỳ tức giận nói:
- Nhờ hồng phúc của ngươi, chỉ gãy tay mà thôi, việc nhỏ ấy mà.
- Gãy tay rồi?
Phong Nghi Nô và Mã Kiều đều sợ hãi.
Mã Kiều giận tím mặt. Lý Kỳ bị thương chính là thể hiện sự bất lực của y.
- Là tên khốn kiếp nào làm? Phó Soái nói cho ta, ta lập tức báo thù cho ngươi.
Lý Kỳ hất đầu về phía buồng trong:
- Vương nha nội.
Sắc mặt cả Mã Kiều cứng đờ:
- Điều này…ta tin tưởng Vương tương nhất định sẽ xử lý một cách công bằng, không cần ta phải ra tay.
Mịa, thằng nhãi này thật không giảng nghĩa khí gì cả. Nếu nạn nhân là Lỗ Mỹ Mỹ, thì con mẹ ngươi đã xông vào từ lâu rồi. Lý Kỳ lườm y một cái:
- Nghe nói cao thủ các ngươi đi lại trong giang hồ, thường mang theo những linh đan diệu dược như Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao gì dó, mau mang ra đây xem.
- Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao? Là thứ gì vậy?
Mã Kiều ngây ra một lúc, kiêu ngạo nóI:
- Phó Soái, thực không dám giấu diếm. Từ khi rời khỏi sư môn, ta chưa từng bị thương một lần. Cho nên không cần phải mang theo những thứ đó. Ngay cả một cây thảo dược đều không có trong người.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng Bốp nhỏ.
Ba người đều giật mình, Lý Kỳ khinh thường nói:
- Lại chiêu này, chẳng có ý mới gì cả.
Lại Bốp một tiếng.
Lý Kỳ thở dài:
- Đây là tiếng tiền rơi vào túi.
Phong Nghi Nô cười khúc khích, lại vội vàng dừng cười.
Một lát sau, cửa mở, Vương Phủ dẫn theo đứa con đi ra. Chỉ thấy hai má của Vương Tuyên Ân sưng vù, còn đang nức nở.
Ra tay thật ác độc. Đó có phải con ruột của y không? Lý Kỳ hơi giật mình.
Sắc mặt Vương Phủ thay đổi thành vẻ tươi cười. Hướng Phong Nghi Nô chắp tay nói:
- Phong Hành Thủ, thực sự xin lỗi. Nghiệt tử vô tri bị người khác giật dây, mới phạm phải sai lầm lớn như vậy…Ài, gia môn bất hạnh a!
Dừng một chút, y lại hướng Lý Kỳ, nói:
- May mà Quan Yến Sử tới đúng lúc, mới chưa tạo thành sai lầm lớn. Đa tạ, đa tạ.
Hừ, muốn đuổi chúng ta? Nằm mơ đi thôi. Lý Kỳ cúi đầu, trầm mặc không nói, ngay cả một câu khách sáo đều không nói ra.
Lý Kỳ dám làm như thế, nhưng Phong Nghi Nô không dám. Tuy sự tức giận trong lòng nàng chưa giảm, nhưng đối diện chính là Tể tướng đương triều, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Không dám, không dám, dân nữ chỉ hy vọng về sau lệnh công tử đừng lại quấy rầy nữa là được.
Vương Phủ vội vàng nói:
- Tất nhiên, tất nhiên rồi. Bổn tướng có thể đảm bảo việc đó. Nghiệt tử sẽ không quấy rầy Phong Hành Thủ nữa…Nghiệt tử, còn không mau xin lỗi quý khách.
Hai mắt Vương Tuyên Ân hiện lên một tia oán hận, nhưng lập tức biến mất, mà chuyển sang vẻ mặt áy náy. Hướng Phong Nghi Nô và Lý Kỳ chắp tay nói:
- Tiểu tử vô lễ đã xúc phạm tới hai vị, mong hai vị thứ lỗi.
Phong Nghi Nô thản nhiên nói:
- Mong nha nội nhớ kỹ những lời hôm nay.
- Vâng.
Lời đó mà ngươi cũng tin? Thật đúng là một cô nàng ngốc. Nghĩ tới đây, Lý Kỳ lại âm thầm thở dài. Nhưng không tin thì sao chứ? Hạng người như Vương Tuyên Ân, cho dù khiến cho y thề, viết giấy cam đoan, cũng chỉ là chó má. Chỉ cần có cơ hội, y vẫn sẽ nhào lên như chó điên. Hơn nữa còn là một con chó điên có IQ cao. Làm cho người ta khó lòng phòng bị. Chỉ có thực lực hùng mạnh, mới có thể khiến chuyện như vậy không phát sinh lần nữa.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Kỳ thực việc này có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng đối với Vương Phủ mà nói, không tính là việc lớn gì. Chính y khẳng định cũng làm không ít những chuyện như vậy. Hơn nữa Phong Nghi Nô chỉ chịu chút kinh hãi, chứ không bị thương tổn quá lớn. Mặc dù Lý Sư Sư có biết việc này, cũng không thể ảnh hưởng gì tới Hoàng thượng. Hoàng thượng sao có thể vì một ca kỹ như Phong Nghi Nô mà ra mặt. Đó không phải là tác phong của y.
Vương Phủ liếc nhìn Lý Kỳ, nhíu mày lo lắng nói:
- Quan Yến Sử, nghe nói tay ngươi bị thương, có nặng lắm không?
Đúng rồi, mình cũng là người bị hại. Lúc này Lý Kỳ mới làm ra một bộ rất đau đớn, kêu lên:
- Đa tạ Vương tương quan tâm, hạ quan tưởng sắp bị đứt tay rồi. Ôi, đau chết ta mất.
Sắc mặt của Phong Nghi Nô căng thẳng. Đứng lên định đi tới trước hỏi han. Nhưng cha con Vương Phủ ở chỗ này, lại ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Kỳ.
Vương Tuyên Ân liếc mắt cái liền biết Lý Kỳ giả vờ, không vui nói:
- Mới vừa rồi còn không sao. Cha ta vừa hỏi, ngươi đã kêu đau, rõ ràng là giả vờ.
Bốp!
- Ngươi còn không im miệng cho lão tử.
Vương Phủ lại tức giận tát đứa con một cái, hô lớn:
- Người đâu, mau gọi lang trung tới.
Vương Tuyên Ân che mặt, ngơ ngác nhìn Vương Phủ. Không chỉ là y, ngay cả Lý Kỳ cũng sững sờ. Thầm nghĩ, lão hồ ly này định chơi trò gì vậy? Giống như mình mới là con ruột của y vậy
Chỉ sau chốc lát, một nam tử tuổi chừng bốn mươi, vội vàng chạy vào. Vương Phủ lập tức lệnh cho y chẩn đoán bệnh cho Lý Kỳ.
Lúc lang trung cắt bỏ ống tay áo của Lý Kỳ, chỉ thấy cẳng tay phải có một chỗ máu đọng, hơi sưng lên, trông mà phát hoảng. Ngay cả Lý Kỳ cũng giật mình kinh hãi. Hắn cũng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
- A!
Phong Nghi Nô che cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt thoáng hiện lệ quang.
Một lát sau, Hứa lang trung sai người lấy một cái khăn lạnh đắp lên cho Lý Kỳ.
Vương Phủ vội vàng hỏi:
- Sao rồi?
Hứa lang trung đứng lên đáp:
- Xin lão gia yên tâm, Quan Yến Sử chỉ bị thương ngoài da mà thôi, chưa ảnh hưởng tới gân cốt. Đợi tiểu nhân kê mấy thang thuốc. Chưa tới một tháng là có thể khỏi hẳn.
May giờ là mùa đông, mặc nhiều quần áo, bằng không một gậy đó, không gãy xương mới là lạ.
Phong Nghi Nô nghe xong, thở phào một tiếng.
Vương Phủ cũng nhướn mày nói:
- Nhanh nhất là bao lâu?
- Điều này…phải xem tình hình khôi phục. Tuy nhiên ít nhất cũng phải cần mười ngày. Hơn nữa nhất định phải tĩnh dưỡng, không thể lộn xộn.
Vương Phủ ừ một tiếng:
- Ngươi ra ngoài bốc thuốc cho Quan Yến Sử.
- Vâng, tiểu nhân cáo lui.
Đợi Hứa lang trung rời đi, Vương Phủ mới hướng Lý Kỳ nói:
- Quan Yến Sử, có thể nói chuyện riêng được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.