Chương 150: Trước khi đi
Nam Hi
30/07/2015
Ngày kế, Lý Kỳ đúng giờ tới Túy Tiên Cư. Vừa mới buộc dây lừa vào cột, đi ra hậu viện, thì xa xa đã thấy Bạch Thiển Dạ đi một mình về hướng này. Trong lòng vui vẻ, vội vàng vẫy tay hô: - Thất Nương.
Bạch Thiển Dạ nhìn thấy Lý Kỳ, khóe miệng lập tức lộ ra mỉm cười nhẹ nhàng, đi nhanh hơn về hướng Lý Kỳ.
Đợi Bạch Thiển Dạ đến gần, Lý Kỳ bỗng nghiêm mặt, oán giận nói: - Thất Nương, mấy ngày nay vì sao không thấy muội tới Túy Tiên Cư.
Bạch Thiển Dạ sững sờ, hơi bất an, đáp: - Muội ở nhà bận nghiên cứu mấy công thức của huynh, cho nên
- Biết ngay mà.
Lý Kỳ trừng mắt, tức giận nói: - Lần sau muội đừng hòng đòi ta dạy cái gì nữa.
Bạch Thiển Dạ nhìn ra hắn không tức giận, cười khanh khách: - Cho dù hiện tại huynh muốn dạy, muội cũng không có thời gian học. Bởi vì hiện tại muội đang nghiên cứu hàm số lượng giác.
"Thiên!"
Lý Kỳ trợn tròn mắt, cắn răng nói: - Xem ra lần sau phải mách Bạch thúc thúc mới được.
Khóe miệng Bạch Thiển Dạ nhếch lên, hừ nhẹ nói: - Phụ thân muội sẽ không tin lời huynh.
Điều này cũng đúng. Lý Kỳ nhãn châu xoay động, cười ha hả nói: - Thất Nương, muội nói xem. Một nữ hài tử còn chưa lấy chồng, nghiên cứu học vấn làm cái gì. Còn không bằng mỗi ngày tới đây nói chuyện phiếm với phu nhân. Tùy tiện có thể đi dạo với ta.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, lườm hắn một cái, nói: - Muội nhớ lúc trước huynh muốn Vương tỷ tỷ ra mặt quản lý Túy Tiên Cư, huynh cũng không nói như vậy.
Lý Kỳ vẻ mặt oan uổng nói: - Đâu có. Không phải huynh bảo muội tới Túy Tiên Cư giúp huynh đó sao.
- HuynhKhông thèm nói chuyện với huynh nữa.
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi lên tầng hai của Túy Tiên Cư, tìm một nhã gian ngồi xuống.
Bạch Thiển Dạ vừa mới ngồi xuống, chợt nhớ ra cái gì đó, vội hỏi: - Sau này huynh đừng gạt cha muội.
Lý Kỳ ngẩn người, cả giận nói: - Ta lừa gạt cha muội khi nào? Muội nghe ai đồn nhảm vậy. Bạch thúc thúc chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của ta. Ta lừa ai chứ không dám lừa lão nhân gia.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, sợ tới mực tranh thủ thời gian nhìn xung quanh. Thấy nơi này không có người, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Lý Kỳ, trách móc: - Ai là cái kia của huynhHuynh đừng nói linh tinh. Người khác nghe thấy lại không tốt.
Nhưng thanh âm không có chút trách cứ, mà ngược lại còn có vài phần vui sướng.
- Chuyện đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lý Kỳ cười hắc hắc, lại nói: - Đúng rồi, vừa nãy muội nói ta lừa dối Bạch thúc thúc là sao?
Bạch Thiển Dạ lườm hắn: - Mấy cái tang, cô-tang, sin, cos gì đó, huynh lấy ra lừa ông ấy còn gì.
- Đâu phải, những tên đó đều có ý nghĩa của nó đấy chứ. Lý Kỳ giải thích.
Bạch Thiển Dạ tức giận: - Muội biết, những danh từ đó đều lấy từ việc nấu nướng.
- ÁchĐiều này, thực raKhụ, khụ, nói như thế nào nhỉ. Huynh là một đầu bếp, đương nhiên phải lấy những cái tên có liên quan tới nấu nướng. Nếu lấy tên trang nhã quá, huynh lại không nghĩ ra được. Nếu không muội đặt lại mấy cái tên dễ nghe chút. Lý Kỳ gãi đầu nói.
Bạch Thiển Dạ sững sờ: - Chẵng lẽ những ký hiệu kia đúng là có tên như vậy?
Lý Kỳ đáp: - Đương nhiên, ta việc gì phzif nói dối cái đó.
Bạch Thiển Dạ nghe xong, thấy Lý Kỳ nói có chút đạo lý, lại hỏi: - Nghe nói Vương thúc phụ muốn huynh tới Công Bộ giúp ông ấy?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ừ, nhưng đã bị ta cự tuyệt.
Bạch Thiển Dạ vội la lên: - Vì sao huynh lại cự tuyệt?
Lý Kỳ nghe ra thanh âm của nàng có chút sốt ruột. Hơi trầm ngâm, liền hiểu ra.
Lời này nếu là Tần phu nhân hỏi, vậy nhất định là đơn thuần vi Lý Kỳ suy nghĩ. Nhưng theo miệng Bạch Thiển Dạ nói ra, ý nghĩa lại không giống nhau. Nói dễ nghe một chút, thì nàng đang tính toán cho hai người sau này. Nói khó nghe một chút, chính là nàng cũng không ủng hộ hắn làm một đầu bếp.
Lý Kỳ biết nàng không có ý xấu, trong lòng không tức giận, khẽ mỉm cười nói: - Thất Nương, có phải muội thấy nghề đầu bếp là một nghề ti tiện đúng không?
Bạch Thiển Dạ vội giải thích nói: - Muội không nghĩ như vậy. Muội
- Ta biết muội không nghĩ như vậy. Muội đang lo lắng cha mẹ muội nghĩ như vậy. Lý Kỳ vươn tay ngắt lời nàng: - Có lẽ trong suy nghĩ của mọi người, đầu bếp giống như hạ nhân, không có địa vị gì. Nhưng trong mắt của ta, đầu bếp cũng không khác gì tài tử hoặc sĩ phu kia. Bọn họ dùng văn tự để viết nên những bài thơ bài văn. Mà đầu bếp chúng ta thì dùng nguyên liệu để làm thành những món ngon mỹ vị. ĐIều khác nhau duy nhất, chính là bọn họ cầm bút, mà chúng ta thì cầm dao. Có đôi khi, ta thực sự không rõ, những sĩ phu kia thấy chúng ta là người ti tiện. Vậy vì sao phải chi tiện để ăn những món mà người hèn hạ như chúng ta nấu? Ta thực không biết, bọn họ có tư cách gì xem thường chúng ta. Ít nhất, quốc gia của chúng ta không có điều luật nào quy định đầu bếp phải kém một bậc cả.
Bạch Thiển Dạ nghe xong, liền sững sờ. Thực ra, trong lòng của nàng, Lý Kỳ không phải là một đầu bếp. Thử hỏi xem, có đầu bếp nào có thể biết vẽ tranh, biết đối câu, còn có thể khiến cho quan to tam phẩm như Vương Trọng Lăng phải thỉnh giáo? Nàng khẽ nói:
- Xin lỗi Lý đại ca.
- Muội không cần phải xin lỗi ta. Ta không phải nói muội.
Lý Kỳ cười ha hả: - Thực ra, đầu bếp chỉ là cái tên mà mọi người hay gọi mà thôi. Ta thấy ta giống như một nghệ thuật gia hơn.
Bạch Thiển Dạ nghe xong, liền phì cười, nói: - Vậy nghệ thuật gia ngài, chuẩn bị yến tiệc gạch cua như thế nào rồi?
- Chuẩn bị gần xong rồi.
Lý Kỳ gật đầu, cho Bạch Thiển Dạ một nụ cười tự tin. Sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng ngày đó tới nhanh một chút.
Thấm thoát mấy ngày, dưới ánh mắt chờ đợi của vạn chúng, rốt cuộc đã tới ngày tổ chức yến tiệc gạch cua.
Sáng sớm ngày hôm đó, trong đại đường của Túy Tiên Cư.
- Lý Kỳ, ngươi đi lần này phải chú ý vào. Đừng gây sự với người khác. Còn có, đừng nói những lời linh tinh. Đặc biết là trước mặt Thái thái sư, biết chưa? Tần phu nhân lo lắng dặn.
Tham gia yến tiệc gạch cua thắng hay bại, nàng không để ý lắm. HIện tại nàng lo lắng nhất chính là tính cách bốc đồng của Lý Kỳ. Thái phủ thái sư không giống những nơi bình thường. Hơi có chút không cẩn thận, có thể dẫn tới họa sát thân.
Dù Thái Kinh đã về hưu, nhưng vài người con trai của ông ta vẫn hô phong hoán vũ trong triều đình. Ngay cả Bạch Thế Trung cũng phải nhượng bộ lui binh.
Dù Lý Kỳ thấy Tần phu nhân lo lắng có chút dư thừa, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, cười nói: - Phu nhân nghĩ chỗ nào vậy. Ta đi so tài nấu ăn, chứ không phải lên võ đài, sao phải với gây sự với người khác. Còn về Thái thái sư, phu nhân càng không cần phải lo lắng. Liệu ông ta có hạ mình nói chuyện với một đầu bếp không, còn không biết nữa là.
- Điều này cũng đúng. Tần phu nhân gật đầu, nội tâm bình tĩnh lại: - Tuy nhiên ngươi vẫn phải chú ý một chút.
- Ta biết rồi. Lý Kỳ gật gật đầu, lại hướng Ngô phúc vinh nói:
- Ngô đại thúc, hôm nay chuyện ở cửa hàng xin nhờ chú.
Ngô Phúc Vinh ừ một tiếng: - Ta biết, cậu cứ yên tâm đi thôi.
Lý Kỳ gật gật đầu, lại dặn dò hai anh em Đại, Tiểu Trụ vài câu. Sau đó dẫn theo Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam tới Thái phủ thái sư.
Bạch Thiển Dạ nhìn thấy Lý Kỳ, khóe miệng lập tức lộ ra mỉm cười nhẹ nhàng, đi nhanh hơn về hướng Lý Kỳ.
Đợi Bạch Thiển Dạ đến gần, Lý Kỳ bỗng nghiêm mặt, oán giận nói: - Thất Nương, mấy ngày nay vì sao không thấy muội tới Túy Tiên Cư.
Bạch Thiển Dạ sững sờ, hơi bất an, đáp: - Muội ở nhà bận nghiên cứu mấy công thức của huynh, cho nên
- Biết ngay mà.
Lý Kỳ trừng mắt, tức giận nói: - Lần sau muội đừng hòng đòi ta dạy cái gì nữa.
Bạch Thiển Dạ nhìn ra hắn không tức giận, cười khanh khách: - Cho dù hiện tại huynh muốn dạy, muội cũng không có thời gian học. Bởi vì hiện tại muội đang nghiên cứu hàm số lượng giác.
"Thiên!"
Lý Kỳ trợn tròn mắt, cắn răng nói: - Xem ra lần sau phải mách Bạch thúc thúc mới được.
Khóe miệng Bạch Thiển Dạ nhếch lên, hừ nhẹ nói: - Phụ thân muội sẽ không tin lời huynh.
Điều này cũng đúng. Lý Kỳ nhãn châu xoay động, cười ha hả nói: - Thất Nương, muội nói xem. Một nữ hài tử còn chưa lấy chồng, nghiên cứu học vấn làm cái gì. Còn không bằng mỗi ngày tới đây nói chuyện phiếm với phu nhân. Tùy tiện có thể đi dạo với ta.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, lườm hắn một cái, nói: - Muội nhớ lúc trước huynh muốn Vương tỷ tỷ ra mặt quản lý Túy Tiên Cư, huynh cũng không nói như vậy.
Lý Kỳ vẻ mặt oan uổng nói: - Đâu có. Không phải huynh bảo muội tới Túy Tiên Cư giúp huynh đó sao.
- HuynhKhông thèm nói chuyện với huynh nữa.
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi lên tầng hai của Túy Tiên Cư, tìm một nhã gian ngồi xuống.
Bạch Thiển Dạ vừa mới ngồi xuống, chợt nhớ ra cái gì đó, vội hỏi: - Sau này huynh đừng gạt cha muội.
Lý Kỳ ngẩn người, cả giận nói: - Ta lừa gạt cha muội khi nào? Muội nghe ai đồn nhảm vậy. Bạch thúc thúc chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của ta. Ta lừa ai chứ không dám lừa lão nhân gia.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, sợ tới mực tranh thủ thời gian nhìn xung quanh. Thấy nơi này không có người, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Lý Kỳ, trách móc: - Ai là cái kia của huynhHuynh đừng nói linh tinh. Người khác nghe thấy lại không tốt.
Nhưng thanh âm không có chút trách cứ, mà ngược lại còn có vài phần vui sướng.
- Chuyện đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lý Kỳ cười hắc hắc, lại nói: - Đúng rồi, vừa nãy muội nói ta lừa dối Bạch thúc thúc là sao?
Bạch Thiển Dạ lườm hắn: - Mấy cái tang, cô-tang, sin, cos gì đó, huynh lấy ra lừa ông ấy còn gì.
- Đâu phải, những tên đó đều có ý nghĩa của nó đấy chứ. Lý Kỳ giải thích.
Bạch Thiển Dạ tức giận: - Muội biết, những danh từ đó đều lấy từ việc nấu nướng.
- ÁchĐiều này, thực raKhụ, khụ, nói như thế nào nhỉ. Huynh là một đầu bếp, đương nhiên phải lấy những cái tên có liên quan tới nấu nướng. Nếu lấy tên trang nhã quá, huynh lại không nghĩ ra được. Nếu không muội đặt lại mấy cái tên dễ nghe chút. Lý Kỳ gãi đầu nói.
Bạch Thiển Dạ sững sờ: - Chẵng lẽ những ký hiệu kia đúng là có tên như vậy?
Lý Kỳ đáp: - Đương nhiên, ta việc gì phzif nói dối cái đó.
Bạch Thiển Dạ nghe xong, thấy Lý Kỳ nói có chút đạo lý, lại hỏi: - Nghe nói Vương thúc phụ muốn huynh tới Công Bộ giúp ông ấy?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ừ, nhưng đã bị ta cự tuyệt.
Bạch Thiển Dạ vội la lên: - Vì sao huynh lại cự tuyệt?
Lý Kỳ nghe ra thanh âm của nàng có chút sốt ruột. Hơi trầm ngâm, liền hiểu ra.
Lời này nếu là Tần phu nhân hỏi, vậy nhất định là đơn thuần vi Lý Kỳ suy nghĩ. Nhưng theo miệng Bạch Thiển Dạ nói ra, ý nghĩa lại không giống nhau. Nói dễ nghe một chút, thì nàng đang tính toán cho hai người sau này. Nói khó nghe một chút, chính là nàng cũng không ủng hộ hắn làm một đầu bếp.
Lý Kỳ biết nàng không có ý xấu, trong lòng không tức giận, khẽ mỉm cười nói: - Thất Nương, có phải muội thấy nghề đầu bếp là một nghề ti tiện đúng không?
Bạch Thiển Dạ vội giải thích nói: - Muội không nghĩ như vậy. Muội
- Ta biết muội không nghĩ như vậy. Muội đang lo lắng cha mẹ muội nghĩ như vậy. Lý Kỳ vươn tay ngắt lời nàng: - Có lẽ trong suy nghĩ của mọi người, đầu bếp giống như hạ nhân, không có địa vị gì. Nhưng trong mắt của ta, đầu bếp cũng không khác gì tài tử hoặc sĩ phu kia. Bọn họ dùng văn tự để viết nên những bài thơ bài văn. Mà đầu bếp chúng ta thì dùng nguyên liệu để làm thành những món ngon mỹ vị. ĐIều khác nhau duy nhất, chính là bọn họ cầm bút, mà chúng ta thì cầm dao. Có đôi khi, ta thực sự không rõ, những sĩ phu kia thấy chúng ta là người ti tiện. Vậy vì sao phải chi tiện để ăn những món mà người hèn hạ như chúng ta nấu? Ta thực không biết, bọn họ có tư cách gì xem thường chúng ta. Ít nhất, quốc gia của chúng ta không có điều luật nào quy định đầu bếp phải kém một bậc cả.
Bạch Thiển Dạ nghe xong, liền sững sờ. Thực ra, trong lòng của nàng, Lý Kỳ không phải là một đầu bếp. Thử hỏi xem, có đầu bếp nào có thể biết vẽ tranh, biết đối câu, còn có thể khiến cho quan to tam phẩm như Vương Trọng Lăng phải thỉnh giáo? Nàng khẽ nói:
- Xin lỗi Lý đại ca.
- Muội không cần phải xin lỗi ta. Ta không phải nói muội.
Lý Kỳ cười ha hả: - Thực ra, đầu bếp chỉ là cái tên mà mọi người hay gọi mà thôi. Ta thấy ta giống như một nghệ thuật gia hơn.
Bạch Thiển Dạ nghe xong, liền phì cười, nói: - Vậy nghệ thuật gia ngài, chuẩn bị yến tiệc gạch cua như thế nào rồi?
- Chuẩn bị gần xong rồi.
Lý Kỳ gật đầu, cho Bạch Thiển Dạ một nụ cười tự tin. Sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng ngày đó tới nhanh một chút.
Thấm thoát mấy ngày, dưới ánh mắt chờ đợi của vạn chúng, rốt cuộc đã tới ngày tổ chức yến tiệc gạch cua.
Sáng sớm ngày hôm đó, trong đại đường của Túy Tiên Cư.
- Lý Kỳ, ngươi đi lần này phải chú ý vào. Đừng gây sự với người khác. Còn có, đừng nói những lời linh tinh. Đặc biết là trước mặt Thái thái sư, biết chưa? Tần phu nhân lo lắng dặn.
Tham gia yến tiệc gạch cua thắng hay bại, nàng không để ý lắm. HIện tại nàng lo lắng nhất chính là tính cách bốc đồng của Lý Kỳ. Thái phủ thái sư không giống những nơi bình thường. Hơi có chút không cẩn thận, có thể dẫn tới họa sát thân.
Dù Thái Kinh đã về hưu, nhưng vài người con trai của ông ta vẫn hô phong hoán vũ trong triều đình. Ngay cả Bạch Thế Trung cũng phải nhượng bộ lui binh.
Dù Lý Kỳ thấy Tần phu nhân lo lắng có chút dư thừa, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, cười nói: - Phu nhân nghĩ chỗ nào vậy. Ta đi so tài nấu ăn, chứ không phải lên võ đài, sao phải với gây sự với người khác. Còn về Thái thái sư, phu nhân càng không cần phải lo lắng. Liệu ông ta có hạ mình nói chuyện với một đầu bếp không, còn không biết nữa là.
- Điều này cũng đúng. Tần phu nhân gật đầu, nội tâm bình tĩnh lại: - Tuy nhiên ngươi vẫn phải chú ý một chút.
- Ta biết rồi. Lý Kỳ gật gật đầu, lại hướng Ngô phúc vinh nói:
- Ngô đại thúc, hôm nay chuyện ở cửa hàng xin nhờ chú.
Ngô Phúc Vinh ừ một tiếng: - Ta biết, cậu cứ yên tâm đi thôi.
Lý Kỳ gật gật đầu, lại dặn dò hai anh em Đại, Tiểu Trụ vài câu. Sau đó dẫn theo Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam tới Thái phủ thái sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.