Chương 463: Tuyệt xướng?
Nam Hi
19/12/2015
Vùng ngoại ô phía đông, trên một con đường nhỏ có hai vị thư sinh đang ngắm cảnh tuyết.
- Tiên nữ! Lương huynh mau nhìn, tiên nữ hạ phàm.
Một người bỗng chỉ vào một cái hồ cách đó không xa, la hoảng lên, giống như nổi điên vậy.
Người kia quay đầu nhìn, nhất thời kinh hãi. Chỉ thấy một vị mỹ nữ sáng long lanh đứng trên mặt hồ, đoan trang tú lệ, thoáng nhìn như tiên nữ vậy. Hai người vội vàng chạy tới bên hồ, quỳ xuống đất bái lạy, một lát sau mới đứng lên, thần sắc sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi ta hoa mắt?
Một người kinh hãi nói:
- Không, không có khả năng, vì sao lại như vậy?
Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời bước lên mặt hồ đóng băng, cẩn thận đi tới giữa lòng hồ, cúi đầu nhìn pho tượng mỹ nhân kia, trong mắt đều lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Thì ra lúc bọn họ đứng xa xa nhìn, rõ ràng là nhìn thấy pho tượng đứng thẳng. Nhưng tới gần xem, mới biết là nó được khắc từ mặt hồ, quả thật là thần kỳ.
- Ủa, cô gái này nhìn quen quen.
- Đúng vậy, hình như ta đã gặp cô gái này ở đâu đó.
Bỗng hai người đồng thanh kêu lên:
- Tần phu nhân của Túy Tiên Cư.
….
- Phó Soái, cầu ngươi dạy cho ta bản lĩnh đó, ta van cầu ngươi.
Mã Kiều ỷ vào tốc độ nhanh, không ngừng lắc lư bên cạnh Lý Kỳ, cầu khẩn nói.
Lý Kỳ bị hắn làm cho choáng váng, khó chịu nói:
- Không phải ngươi không có hứng thú với nghề nấu nướng đó sao. Vậy thì học bản lĩnh đó làm gì?
Mã Kiều xoa tay nói:
- Ta không có hứng thú với nấu nướng, nhưng bản lĩnh điêu khắc của Phó Soái thật quá thần kỳ. Rõ ràng có thể điêu khắc được trên mặt băng, nhìn xa lại trông như đứng thẳng. Ta nhất định phải điêu khắc một cái cho sư muội ta, để nàng ấy cao hứng.
Lý Kỳ vỗ đầu nói:
- Rồi, rồi, đợi lúc nào rảnh rỗi ta lại điêu khắc giúp ngươi một pho tượng. Như vậy được chưa. Ngươi cũng đừng nhảy qua nhảy lại nữa, sáng nay ta mất máu hơn nhiều, đầu óc đang rất choáng váng đây. Ngươi tha ta đi.
Mã Kiều vội la lên:
- Nếu nhờ ngươi làm còn nói làm gì nữa?
Lý Kỳ dừng cước bộ, chân thành hỏi:
- Ngươi xác định muốn học?
Mã Kiều gật đầu mạnh.
- Vậy ngươi có biết mài dao không?
- Đương nhiên biết, ta còn biết cả rèn đao nữa.
- Ta đang nói tới dao.
- Ách, vậy chưa từng mài bao giờ.
- Tốt, vậy ngươi mài dao cho ta ba năm rồi hẵng theo ta học.
- Ba năm? Phó Soái, một người thông minh như ta, không cần ba năm đâu. Ta thấy chỉ cần ba ngày là đủ.
- Ba ngày? Năm đó lão tử phải học mài dao sáu năm, lẽ nào ngươi thông minh hơn ta?
- Điều này…điều này chưa thử thì chưa biết được.
- Biết con mẹ ngươi! Không biết mài thì đừng nói nhảm.
Lý Kỳ nói xong, đi nhanh hơn về hướng thành. Mã Kiều vội vàng đuổi theo. Hai người một đường tranh luận vào trong thành, song phương đều tranh tới mặt đỏ mang tai, nước miếng tung bay, nhưng vẫn khó phân ra cao thấp. Bỗng, bên cạnh truyền tới tiếng huyên náo khiến cho hai người chú ý. Quay đầu nhìn, thì ra trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã tới trước cửa Phàn Lâu.
- Oa, thiệt nhiều người.
Mã Kiều cẩn thận nhìn, chỉ thấy phía trước người đông như kiến, chen chúc chật như nêm cối:
- Phó Soái, xem ra lẩu thịt chó của ngươi còn ngon hơn lẩu uyển ương.
Trong lòng Lý Kỳ kinh nghi bất định. Lẩu thịt chó là do hắn điều chế, đương nhiên hiểu hương vị của nó tốt xấu như thế nào. Dù hương vị không tồi, hơn nữa mùa đông có thể được ăn thịt chó nóng hôi hổi, xác thực cũng là hưởng thụ. Nhưng nói cho cùng nó chỉ là một nồi lẩu. Mà ở thời này, lẩu đã có được gần một trăm năm rồi. Không có khả năng tạo thành động tĩnh lớn như vậy.
- Đi thôi, đi vào nhìn xem, dù sao chúng ta còn chưa ăn cơm.
Nói xong, hắn liền nhấc chân tiến vào.
Đi vào trong quán, Lý Kỳ nhìn quét qua, thấy tất cả các bàn đều ngồi đầy người, hơn nữa đều là những tài tử, công tử trẻ tuổi. Trong đó không thiếu khách hàng quen của Túy Tiên Cư. Trong lòng càng ngạc nhiên không thôi. Không phải chứ, lẽ nào lẩu thịt chó thực sự được hoan nghênh như vậy? Thế chẳng phải là mình giúp người khác đoạt sinh ý của mình sao. Điều này…đợi tí nữa biết nói sao với Ngô đại thúc bây giờ.
- Lý đại ca.
Đang lúc Lý Kỳ hối hận không thôi, chợt nghe thấy có người gọi hắn ở trên lầu. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu đứng ỏ lầu bốn hướng hắn phất tay. Mặt khác Cao nha nội, Sài Thông, Chu Hoa và Từ Phi cũng đều ở đó
- Lý đại ca, mau lên đây.
Má nó, ngay cả mấy khách hàng lớn nhất của Túy Tiên Cư cũng tới. Hai mắt Lý Kỳ tối sầm, suýt nữa té xỉu. Thực quá con mẹ nó đả kích mà.
Mã Kiều nhìn vẻ mặt muốn khóc của Lý Kỳ, cười ha hả nói:
- Phó Soái, ngươi đây là tự mua dây buộc mình.
Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói:
- Mã Kiều, hiện tại ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi muốn bái ta làm thầy? Nằm mơ đi thôi.
Mã Kiều sững sờ:
- Ta có nói bái ngươi làm thầy đâu. Ta chỉ muốn…khoan, người chờ ta.
Lý Kỳ chẳng muốn nói nhảm với thằng nhãi này, bước nhanh lên lầu. Việc này thật quá không logic. Không hỏi rõ ràng, chỉ sợ đêm nay hắn sẽ không ngủ được. Nếu thực sự đám người này tới đấy vì lẩu thịt chó, thì đợi tí nữa hắn sẽ quay về đổi lầu uyên ương thành lẩu thịt chó.
Đi lên lầu bốn, Cao nha nội cười dâm nói:
- Lý Kỳ, không thể tưởng được ngươi cũng tới.
Oa, ánh mắt thật dâm tà, Lý Kỳ cười ha hả:
- Trước khi lâm chung Phàn lão gia tử đã nhờ ta giúp đỡ ông ấy buôn bán. Ta tới đây là nhìn xem thế nào.
Cao nha nội khinh bỉ nói:
- Lý Kỳ, ngươi cũng không cần phải giả bộ. Giúp Phàn bá bá? Hắc hắc, thiệt thòi ngươi mở miệng được.
Hồng Thiên Cửu cũng cười hắc hắc:
- Đúng vậy, đúng vậy, Lý đại ca, tất cả mọi người là nam nhân, huynh cần gì phải che che lấp lấp. Bọn đệ sẽ không nói cho Bạch nương tử đâu.
- Biến đi Tiểu Cửu, ngươi đừng chuyện gì cũng đổ lên người Thất Nương. Mà rốt cuộc các ngươi đang nói tới cái gì vậy?
Lý Kỳ hỏi thẳng.
Sài Thông nhếch miệng:
- Lẽ nào ngươi tới đây không phải vì Phong nương tử?
- Phong Nghi Nô?
Lý Kỳ nghi ngờ hỏi:
- Có ý gì? Việc này có liên quan gì tới Phong Hành Thủ?
Hồng Thiên Cửu kinh ngạc:
- Lẽ nào huynh thực sự không biết Phong Hành Thủ sẽ tới đây hát?
- Ủa?
Lý Kỳ ngẩn ra:
- Ngươi nói tí nữa Phong Hành Thủ sẽ đến?
- Đúng thế, bọn đệ tới đây vì nàng ta mà.
Hồng Thiên Cửu gật đầu.
Đổ mồ hôi, hóa ra bọn chúng tới là vì Phong Nghi Nô. Lý Kỳ thở phào một hơi, trong lòng lại rất thất lạc. Xem ra so với mỹ nhân, mỹ thực quả thật không đáng giá nhắc tới. Tuy nhiên, chủ ý này thật không tồi. Hắn cau mày hỏi:
- Là Phàn công tử mời Phong Hành Thủ tới à?
- Bọn đệ không biết.
Hồng Thiên Cửu lắc đầu.
- Phàn công tử đâu?
Lý Kỳ hỏi.
- Thiếu Bạch vẫn còn quỳ ở hậu viện.
Sài Thông thở dài.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ừ, vậy ta tới hậu viện một chuyến. Đợi tí nữa gọi thức ăn nhớ để phần ta một ít, ta còn chưa ăn cơm trưa đây.
Nói xong, hắn liền dẫn theo Mã Kiều chuẩn bị xuống lầu.
Khi Lý Kỳ đi tới đầu bậc thang, bỗng một nha hoàn từ trên lầu năm xuống, chính là nha hoàn thiếp thân của Lý Sư Sư, Trúc Hinh:
- Lý sư phó, xin dừng bước.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi:
- Nguyên lai là Trúc Hinh cô nương, cô có việc gì không?
- À, là chủ nhân nhà ta mời Lý sư phó lên lầu ngồi một lát.
Lý Sư Sư cũng tới? Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Từ lúc hắn tới Thị Vệ Mã nhậm chức, còn chưa gặp lại Lý Sư Sư. Nhưng hắn vẫn phái người mang thức ăn tới mỗi ngày. Nói thật, Lý Kỳ không thích liên hệ với Lý Sư Sư lắm. Bởi vì nàng ta là nữ nhân của Hoàng thượng. Tuy nhiên, hôm nay người ta đã phái người mời hắn tới, hắn không tiện từ chối, gật đầu cười nói:
- Vậy thì làm phiền Trúc Hinh cô nương dẫn đường rồi.
- Mời Lý sư phó.
Lý Kỳ đi theo Trúc Hinh lên lầu năm. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Kỳ lên lầu năm của Phàn Lâu. Bên trên lắp đặt rất xa hoa. Đông Tây Nam Bắc mỗi phía một phòng. Trúc Hinh dẫn theo Lý Kỳ tới gian phòng phía đông, gõ cửa, bên trong truyền tới thanh âm êm ái của Lý Sư Sư:
- Vào đi.
Lý Kỳ bảo Mã Kiều ở bên ngoài chờ, chính mình thì đi theo Trúc Hinh vào trong. Bên trong còn lớn hơn so vói hắn tưởng tượng. Có hẳn có một phòng ốc, thiết kế xa hoa. Ngoại trừ giường ra, các đồ dùng thiết yếu đều có. Mấy gian phòng của Túy Tiên Cư không thể so sánh nổi. Có thể nói đây là phòng dành cho tổng thống ở thời Bắc Tống. Nhìn ra cửa sổ, cảnh sắc của Biện Kinh thu hết vào tầm mắt, khiến cho lòng người khoan khoái dễ chịu.
Trong phòng đặt một cái bàn lớn, bên trên đặt một nồi lẩu. Xung quanh là đĩa rau và thịt. Một vị mỹ nữ xinh đẹp như tiên ngồi cạnh bàn. Mặt hạnh má đào, dung nhan vũ mị kiều diễm, mặc áo gấm màu trắng, quàng khăn làm bằng lông chồn, ăn mặc đẹp đẽ quý giá. Cạnh nàng là một bếp lò nhỏ để sưởi ấm.
Nàng này tự nhiên là Lý Sư Sư.
Có thể đoán được nơi này chính là nơi hẹn hò của nàng và Hoàng thượng. Lý Kỳ chắp tay nói;
- Sư Sư cô nương, nhiều ngày không gặp, sức khỏe của cô nương vẫn tốt chứ?
Lý Sư Sư đứng dậy đáp lễ:
- Nhờ Lý sư phó tận tình chiếu cố, bệnh của Sư Sư đã khỏi tám chín phần. Ân tình của Lý sư phó, Sư Sư tự nhiên khắc trong tâm khảm. Mời ngồi.
Lý Kỳ nói một tiếng cảm ơn, liền ngồi xuống. Thấy lẩu thịt chó trên bàn còn chưa có ai động vào, hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy, Sư Sư cô nương không thích ăn thịt chó à?
- Không phải, chỉ là từ trước nay ta vốn ăn rất ít.
Lý Sư Sư khẽ cười.
- Vậy thì đừng lãng phí, ta thay Sư Sư cô nương tiêu diệt chúng.
Lý Kỳ đào băng cả buổi sáng, đã đói tới khó nhịn. Cũng không coi mình là người ngoài, cầm lấy đũa liền gặp một miếng thịt chó, khẽ thổi, rồi bỏ vào trong miệng. Vừa nếm liền biết là phần chân, rung đùi đắc ý nói:
- Thịt chó đúng là thứ thịt tới thần tiên cũng phải thèm.
Lý Sư Sư không cảm thấy Lý Kỳ thất lễ, cười khúc khích nói:
- Lý sư phó nói chuyện thật thú vị. Nghe người ta nói, lẩu thịt chó này là do ngươi điều chế?
Giờ này mồm Lý Kỳ đã đầy thịt chó, không nói được, chỉ có thể gật đầu.
Lý Sư Sư tán thán:
- Phàn Lâu cùng với Túy Tiên Cư đều là quán ăn số một số hai của thành Biện Kinh. Nếu đổi là người khác, không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ rồi. Nhưng Lý sư phó lại đúng vào lúc này hùng hồn tương trợ. Quả thực khó được. Bởi vậy đủ biết, Lý sư phó xác thực là một người trọng tình trọng nghĩa.
Lý Kỳ lắc đầu, cố gắng nuốt xuống bụng, uống một ngụm trà mới đáp:
- Sư Sư cô nương, cô không thể nói như vậy.
Lý Sư Sư kinh ngạc:
- Ủa, ta nói sai gì à?
- Ta cũng hy vọng cô nói sai. Không dối gì cô, trọng tình trọng nghĩa chính là điều tối kỵ nhất của thương nhân. Nhưng đây lại là khuyết điểm bẩm sinh của ta. Muốn thay đổi cũng không được. Mong rằng Sư Sư cô nương chớ nói ra khuyết điểm này của ta cho mọi người biết.
Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Lý Sư Sư vừa nghe chợt hiểu, khẽ cười:
- Lý sư phó nói có lý, Sư Sư sẽ giữ mồm giữ miệng.
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Hôm nay Sư Sư cô nương tới đây hẳn là tới cổ động cho Phong Hành Thủ chứ?
Lý Sư Sư gật đầu:
- Ta tới đây, một là phúng viến Phàn ông, tiếp theo hôm nay chính là tuyệt xướng của Phong muội muội. Ta là tỷ tỷ, đương nhiên muốn tới cổ động.
- Tuyệt xướng?
Lý Kỳ kinh hãi nói:
- Chớ không phải Phong Hành Thủ bị bệnh gì bất trị?
- Tiên nữ! Lương huynh mau nhìn, tiên nữ hạ phàm.
Một người bỗng chỉ vào một cái hồ cách đó không xa, la hoảng lên, giống như nổi điên vậy.
Người kia quay đầu nhìn, nhất thời kinh hãi. Chỉ thấy một vị mỹ nữ sáng long lanh đứng trên mặt hồ, đoan trang tú lệ, thoáng nhìn như tiên nữ vậy. Hai người vội vàng chạy tới bên hồ, quỳ xuống đất bái lạy, một lát sau mới đứng lên, thần sắc sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi ta hoa mắt?
Một người kinh hãi nói:
- Không, không có khả năng, vì sao lại như vậy?
Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời bước lên mặt hồ đóng băng, cẩn thận đi tới giữa lòng hồ, cúi đầu nhìn pho tượng mỹ nhân kia, trong mắt đều lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Thì ra lúc bọn họ đứng xa xa nhìn, rõ ràng là nhìn thấy pho tượng đứng thẳng. Nhưng tới gần xem, mới biết là nó được khắc từ mặt hồ, quả thật là thần kỳ.
- Ủa, cô gái này nhìn quen quen.
- Đúng vậy, hình như ta đã gặp cô gái này ở đâu đó.
Bỗng hai người đồng thanh kêu lên:
- Tần phu nhân của Túy Tiên Cư.
….
- Phó Soái, cầu ngươi dạy cho ta bản lĩnh đó, ta van cầu ngươi.
Mã Kiều ỷ vào tốc độ nhanh, không ngừng lắc lư bên cạnh Lý Kỳ, cầu khẩn nói.
Lý Kỳ bị hắn làm cho choáng váng, khó chịu nói:
- Không phải ngươi không có hứng thú với nghề nấu nướng đó sao. Vậy thì học bản lĩnh đó làm gì?
Mã Kiều xoa tay nói:
- Ta không có hứng thú với nấu nướng, nhưng bản lĩnh điêu khắc của Phó Soái thật quá thần kỳ. Rõ ràng có thể điêu khắc được trên mặt băng, nhìn xa lại trông như đứng thẳng. Ta nhất định phải điêu khắc một cái cho sư muội ta, để nàng ấy cao hứng.
Lý Kỳ vỗ đầu nói:
- Rồi, rồi, đợi lúc nào rảnh rỗi ta lại điêu khắc giúp ngươi một pho tượng. Như vậy được chưa. Ngươi cũng đừng nhảy qua nhảy lại nữa, sáng nay ta mất máu hơn nhiều, đầu óc đang rất choáng váng đây. Ngươi tha ta đi.
Mã Kiều vội la lên:
- Nếu nhờ ngươi làm còn nói làm gì nữa?
Lý Kỳ dừng cước bộ, chân thành hỏi:
- Ngươi xác định muốn học?
Mã Kiều gật đầu mạnh.
- Vậy ngươi có biết mài dao không?
- Đương nhiên biết, ta còn biết cả rèn đao nữa.
- Ta đang nói tới dao.
- Ách, vậy chưa từng mài bao giờ.
- Tốt, vậy ngươi mài dao cho ta ba năm rồi hẵng theo ta học.
- Ba năm? Phó Soái, một người thông minh như ta, không cần ba năm đâu. Ta thấy chỉ cần ba ngày là đủ.
- Ba ngày? Năm đó lão tử phải học mài dao sáu năm, lẽ nào ngươi thông minh hơn ta?
- Điều này…điều này chưa thử thì chưa biết được.
- Biết con mẹ ngươi! Không biết mài thì đừng nói nhảm.
Lý Kỳ nói xong, đi nhanh hơn về hướng thành. Mã Kiều vội vàng đuổi theo. Hai người một đường tranh luận vào trong thành, song phương đều tranh tới mặt đỏ mang tai, nước miếng tung bay, nhưng vẫn khó phân ra cao thấp. Bỗng, bên cạnh truyền tới tiếng huyên náo khiến cho hai người chú ý. Quay đầu nhìn, thì ra trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã tới trước cửa Phàn Lâu.
- Oa, thiệt nhiều người.
Mã Kiều cẩn thận nhìn, chỉ thấy phía trước người đông như kiến, chen chúc chật như nêm cối:
- Phó Soái, xem ra lẩu thịt chó của ngươi còn ngon hơn lẩu uyển ương.
Trong lòng Lý Kỳ kinh nghi bất định. Lẩu thịt chó là do hắn điều chế, đương nhiên hiểu hương vị của nó tốt xấu như thế nào. Dù hương vị không tồi, hơn nữa mùa đông có thể được ăn thịt chó nóng hôi hổi, xác thực cũng là hưởng thụ. Nhưng nói cho cùng nó chỉ là một nồi lẩu. Mà ở thời này, lẩu đã có được gần một trăm năm rồi. Không có khả năng tạo thành động tĩnh lớn như vậy.
- Đi thôi, đi vào nhìn xem, dù sao chúng ta còn chưa ăn cơm.
Nói xong, hắn liền nhấc chân tiến vào.
Đi vào trong quán, Lý Kỳ nhìn quét qua, thấy tất cả các bàn đều ngồi đầy người, hơn nữa đều là những tài tử, công tử trẻ tuổi. Trong đó không thiếu khách hàng quen của Túy Tiên Cư. Trong lòng càng ngạc nhiên không thôi. Không phải chứ, lẽ nào lẩu thịt chó thực sự được hoan nghênh như vậy? Thế chẳng phải là mình giúp người khác đoạt sinh ý của mình sao. Điều này…đợi tí nữa biết nói sao với Ngô đại thúc bây giờ.
- Lý đại ca.
Đang lúc Lý Kỳ hối hận không thôi, chợt nghe thấy có người gọi hắn ở trên lầu. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu đứng ỏ lầu bốn hướng hắn phất tay. Mặt khác Cao nha nội, Sài Thông, Chu Hoa và Từ Phi cũng đều ở đó
- Lý đại ca, mau lên đây.
Má nó, ngay cả mấy khách hàng lớn nhất của Túy Tiên Cư cũng tới. Hai mắt Lý Kỳ tối sầm, suýt nữa té xỉu. Thực quá con mẹ nó đả kích mà.
Mã Kiều nhìn vẻ mặt muốn khóc của Lý Kỳ, cười ha hả nói:
- Phó Soái, ngươi đây là tự mua dây buộc mình.
Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói:
- Mã Kiều, hiện tại ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi muốn bái ta làm thầy? Nằm mơ đi thôi.
Mã Kiều sững sờ:
- Ta có nói bái ngươi làm thầy đâu. Ta chỉ muốn…khoan, người chờ ta.
Lý Kỳ chẳng muốn nói nhảm với thằng nhãi này, bước nhanh lên lầu. Việc này thật quá không logic. Không hỏi rõ ràng, chỉ sợ đêm nay hắn sẽ không ngủ được. Nếu thực sự đám người này tới đấy vì lẩu thịt chó, thì đợi tí nữa hắn sẽ quay về đổi lầu uyên ương thành lẩu thịt chó.
Đi lên lầu bốn, Cao nha nội cười dâm nói:
- Lý Kỳ, không thể tưởng được ngươi cũng tới.
Oa, ánh mắt thật dâm tà, Lý Kỳ cười ha hả:
- Trước khi lâm chung Phàn lão gia tử đã nhờ ta giúp đỡ ông ấy buôn bán. Ta tới đây là nhìn xem thế nào.
Cao nha nội khinh bỉ nói:
- Lý Kỳ, ngươi cũng không cần phải giả bộ. Giúp Phàn bá bá? Hắc hắc, thiệt thòi ngươi mở miệng được.
Hồng Thiên Cửu cũng cười hắc hắc:
- Đúng vậy, đúng vậy, Lý đại ca, tất cả mọi người là nam nhân, huynh cần gì phải che che lấp lấp. Bọn đệ sẽ không nói cho Bạch nương tử đâu.
- Biến đi Tiểu Cửu, ngươi đừng chuyện gì cũng đổ lên người Thất Nương. Mà rốt cuộc các ngươi đang nói tới cái gì vậy?
Lý Kỳ hỏi thẳng.
Sài Thông nhếch miệng:
- Lẽ nào ngươi tới đây không phải vì Phong nương tử?
- Phong Nghi Nô?
Lý Kỳ nghi ngờ hỏi:
- Có ý gì? Việc này có liên quan gì tới Phong Hành Thủ?
Hồng Thiên Cửu kinh ngạc:
- Lẽ nào huynh thực sự không biết Phong Hành Thủ sẽ tới đây hát?
- Ủa?
Lý Kỳ ngẩn ra:
- Ngươi nói tí nữa Phong Hành Thủ sẽ đến?
- Đúng thế, bọn đệ tới đây vì nàng ta mà.
Hồng Thiên Cửu gật đầu.
Đổ mồ hôi, hóa ra bọn chúng tới là vì Phong Nghi Nô. Lý Kỳ thở phào một hơi, trong lòng lại rất thất lạc. Xem ra so với mỹ nhân, mỹ thực quả thật không đáng giá nhắc tới. Tuy nhiên, chủ ý này thật không tồi. Hắn cau mày hỏi:
- Là Phàn công tử mời Phong Hành Thủ tới à?
- Bọn đệ không biết.
Hồng Thiên Cửu lắc đầu.
- Phàn công tử đâu?
Lý Kỳ hỏi.
- Thiếu Bạch vẫn còn quỳ ở hậu viện.
Sài Thông thở dài.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ừ, vậy ta tới hậu viện một chuyến. Đợi tí nữa gọi thức ăn nhớ để phần ta một ít, ta còn chưa ăn cơm trưa đây.
Nói xong, hắn liền dẫn theo Mã Kiều chuẩn bị xuống lầu.
Khi Lý Kỳ đi tới đầu bậc thang, bỗng một nha hoàn từ trên lầu năm xuống, chính là nha hoàn thiếp thân của Lý Sư Sư, Trúc Hinh:
- Lý sư phó, xin dừng bước.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi:
- Nguyên lai là Trúc Hinh cô nương, cô có việc gì không?
- À, là chủ nhân nhà ta mời Lý sư phó lên lầu ngồi một lát.
Lý Sư Sư cũng tới? Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Từ lúc hắn tới Thị Vệ Mã nhậm chức, còn chưa gặp lại Lý Sư Sư. Nhưng hắn vẫn phái người mang thức ăn tới mỗi ngày. Nói thật, Lý Kỳ không thích liên hệ với Lý Sư Sư lắm. Bởi vì nàng ta là nữ nhân của Hoàng thượng. Tuy nhiên, hôm nay người ta đã phái người mời hắn tới, hắn không tiện từ chối, gật đầu cười nói:
- Vậy thì làm phiền Trúc Hinh cô nương dẫn đường rồi.
- Mời Lý sư phó.
Lý Kỳ đi theo Trúc Hinh lên lầu năm. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Kỳ lên lầu năm của Phàn Lâu. Bên trên lắp đặt rất xa hoa. Đông Tây Nam Bắc mỗi phía một phòng. Trúc Hinh dẫn theo Lý Kỳ tới gian phòng phía đông, gõ cửa, bên trong truyền tới thanh âm êm ái của Lý Sư Sư:
- Vào đi.
Lý Kỳ bảo Mã Kiều ở bên ngoài chờ, chính mình thì đi theo Trúc Hinh vào trong. Bên trong còn lớn hơn so vói hắn tưởng tượng. Có hẳn có một phòng ốc, thiết kế xa hoa. Ngoại trừ giường ra, các đồ dùng thiết yếu đều có. Mấy gian phòng của Túy Tiên Cư không thể so sánh nổi. Có thể nói đây là phòng dành cho tổng thống ở thời Bắc Tống. Nhìn ra cửa sổ, cảnh sắc của Biện Kinh thu hết vào tầm mắt, khiến cho lòng người khoan khoái dễ chịu.
Trong phòng đặt một cái bàn lớn, bên trên đặt một nồi lẩu. Xung quanh là đĩa rau và thịt. Một vị mỹ nữ xinh đẹp như tiên ngồi cạnh bàn. Mặt hạnh má đào, dung nhan vũ mị kiều diễm, mặc áo gấm màu trắng, quàng khăn làm bằng lông chồn, ăn mặc đẹp đẽ quý giá. Cạnh nàng là một bếp lò nhỏ để sưởi ấm.
Nàng này tự nhiên là Lý Sư Sư.
Có thể đoán được nơi này chính là nơi hẹn hò của nàng và Hoàng thượng. Lý Kỳ chắp tay nói;
- Sư Sư cô nương, nhiều ngày không gặp, sức khỏe của cô nương vẫn tốt chứ?
Lý Sư Sư đứng dậy đáp lễ:
- Nhờ Lý sư phó tận tình chiếu cố, bệnh của Sư Sư đã khỏi tám chín phần. Ân tình của Lý sư phó, Sư Sư tự nhiên khắc trong tâm khảm. Mời ngồi.
Lý Kỳ nói một tiếng cảm ơn, liền ngồi xuống. Thấy lẩu thịt chó trên bàn còn chưa có ai động vào, hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy, Sư Sư cô nương không thích ăn thịt chó à?
- Không phải, chỉ là từ trước nay ta vốn ăn rất ít.
Lý Sư Sư khẽ cười.
- Vậy thì đừng lãng phí, ta thay Sư Sư cô nương tiêu diệt chúng.
Lý Kỳ đào băng cả buổi sáng, đã đói tới khó nhịn. Cũng không coi mình là người ngoài, cầm lấy đũa liền gặp một miếng thịt chó, khẽ thổi, rồi bỏ vào trong miệng. Vừa nếm liền biết là phần chân, rung đùi đắc ý nói:
- Thịt chó đúng là thứ thịt tới thần tiên cũng phải thèm.
Lý Sư Sư không cảm thấy Lý Kỳ thất lễ, cười khúc khích nói:
- Lý sư phó nói chuyện thật thú vị. Nghe người ta nói, lẩu thịt chó này là do ngươi điều chế?
Giờ này mồm Lý Kỳ đã đầy thịt chó, không nói được, chỉ có thể gật đầu.
Lý Sư Sư tán thán:
- Phàn Lâu cùng với Túy Tiên Cư đều là quán ăn số một số hai của thành Biện Kinh. Nếu đổi là người khác, không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ rồi. Nhưng Lý sư phó lại đúng vào lúc này hùng hồn tương trợ. Quả thực khó được. Bởi vậy đủ biết, Lý sư phó xác thực là một người trọng tình trọng nghĩa.
Lý Kỳ lắc đầu, cố gắng nuốt xuống bụng, uống một ngụm trà mới đáp:
- Sư Sư cô nương, cô không thể nói như vậy.
Lý Sư Sư kinh ngạc:
- Ủa, ta nói sai gì à?
- Ta cũng hy vọng cô nói sai. Không dối gì cô, trọng tình trọng nghĩa chính là điều tối kỵ nhất của thương nhân. Nhưng đây lại là khuyết điểm bẩm sinh của ta. Muốn thay đổi cũng không được. Mong rằng Sư Sư cô nương chớ nói ra khuyết điểm này của ta cho mọi người biết.
Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Lý Sư Sư vừa nghe chợt hiểu, khẽ cười:
- Lý sư phó nói có lý, Sư Sư sẽ giữ mồm giữ miệng.
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Hôm nay Sư Sư cô nương tới đây hẳn là tới cổ động cho Phong Hành Thủ chứ?
Lý Sư Sư gật đầu:
- Ta tới đây, một là phúng viến Phàn ông, tiếp theo hôm nay chính là tuyệt xướng của Phong muội muội. Ta là tỷ tỷ, đương nhiên muốn tới cổ động.
- Tuyệt xướng?
Lý Kỳ kinh hãi nói:
- Chớ không phải Phong Hành Thủ bị bệnh gì bất trị?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.