Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1185: Vừa mừng vừa lo 2

Nam Hi

03/06/2018

Mãi cho tới gần canh ba, những vị khách này mới lần lượt cáo từ. Về phần đám người Cao Nha Nội, tất cả đều bị mang đi rồi, không còn ai ngoại lệ. Từ sắc mặt âm trầm đó của Cao Cầu cũng không có gì là khó thấy, sau khi về nhà Cao Nha Nội chắc chắn sẽ bị một trận chửi bới thậm tệ.

……………

Đêm đã về khuya, gió đêm thổi tới nhẹ nhàng mang đi nhưng muộn phiền hỗn độn trong lòng.

Liên tiếp hai ngày không chợp mắt, Lý Kỳ lúc này lại không hề buồn ngủ chút nào. Khoác thêm chiếc áo khoác, một mình đứng trong đình, sắc mặt vô cùng âu sầu, bỗng khẽ thở dài, lắc đầu.

- Thật không ngờ, đêm nay ngươi lại vẫn còn thở dài.

Phía sau bỗng vang lên tiếng người nói.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, là Bạch phu nhân, liền cười nói:

- Mẹ vợ, hôm nay thực là vất vả cho người rồi.

- Những lời khách khí này miễn đi.

Bạch phu nhân lắc đầu, tò mò nói:

- Ngày vui như vậy, sao ngươi lại có bộ dạng đầy tâm sự thế?

Lý Kỳ hơi sửng sốt, cười khổ nói:

- Có lẽ là vì quá mệt. Đúng rồi, mẹ vợ, hôm nay đã đến bao nhiêu người?

Bạch phu nhân cười nói:

- Ta nghĩ là bởi vì bình thường ngươi quá vô danh, ngoài lên triều ra, hầu như ngươi không tụ tập với bọn họ. Mặc kệ ngươi là từ Yến Kinh trở về, hay là từ Phượng Tường trở về, đều không mừng công như vậy. Nghĩ ngay cả Anh Quốc Công đó, hai lần khải hoàn trở về, đều bày đại yến, liên tiếp mấy ngày. Còn hôm nay các ngươi lại được Hoàng thượng coi trọng. Những đại thần đó đương nhiên là muốn kết giao với ngươi rồi, cũng muốn có được cơ hội từ mà họ muốn có từ tay ngươi. Xem ra lần này là họ đã có được rồi, sao có thể buông được chứ? Vì vậy mới xuất hiện hiện tượng tụ tập này, có lẽ hai ngày tới cũng đều như vậy.

Lý Kỳ cười lắc đầu, nửa đùa:

- Hóa ra là như vậy, con còn cho rằng họ đều là không tìm được chỗ ăn cơm, đặc ý tới ăn chực cơ.

- Đi, lời này không thể nói linh tinh được.



Bạch phu nhân lườm hắn một cái, lại nói:

- Có chuyện này ta muốn nói với ngươi.

Lý Kỳ sửng sốt, liền áy náy nói:

- Mẹ vợ là muốn con sớm gọi Thất Nương quay về.

Bạch phu nhân gật đầu nói:

- Không sai, ta và lão đầu tử sở dĩ ban đầu đồng ý với ngươi, là muốn Thất Nương đi Giang Nam. Đó đều là vì cục thế trong triều tất cả đều chưa rõ ràng. Bây giờ tất cả đều đã ổn định rồi, ngươi cũng nên gọi Thất Nương quay về đi. Một mình nó ở bên đó, lẽ nào ngươi nhẫn tâm như vậy?

Cái gì mà ổn định rồi? Thách thức thật sự vừa mới bắt đầu. Mặc dù ngươi thông minh, nhưng chung quy vẫn là một người phụ nữ. Lý Kỳ nhắm mắt lại, do dự một hồi, mới nói:

- Mẹ vợ, kỳ thực … kỳ thực tiểu tế định để Thất Nương thêm một năm nữa.

Bạch phu nhân trợn trừng hai mắt lên, nói:

- Vì sao? Ngươi còn định để Thất Nương ở bên đó chờ đợi một năm nữa.

Lý Kỳ gật đầu, khẳng định nói:

- Có lẽ xét từ bên ngoài, bây giờ trong triều dường như đã ổn định rồi, nhưng kỳ thực không phải, sang năm mới là một năm quan trọng nhất. Bắt đầu từ sang năm, tân pháp sẽ được phổ cập chính thức tới các nơi trên cả nước. Tới khi đó, chắc chắn không thể sóng yên biển lặng được. Dù sao, tân pháp có thể mang tới những gì, con không tể chắc chắn, cũng không ai biết được. Nếu có thể biết trước được hiệu quả, thì tốt biết bao. Nếu trong đó có một mắt xích nào xuất hiện sự sai lệch, vậy thì tất cả tội lỗi đều rơi xuống đầu con. Hơn nữa, phổ cập càng rộng, mối nguy hại tạp thành càng lớn. Ban đầu ngay cả Thái sư cũng vì vậy mà về hưu. Con sao có thể may mắn thoát khỏi, có lẽ Nguyên Hữu Đảng tịch sẽ lại tái diễn. Con muốn để Thất Nương chờ thêm một năm nữa. Thứ nhất là e dè tính không xác định này. Thứ hai, Thất Nương cũng là người con tin tưởng nhất.

Bạch phu nhân nghe xong liền nhíu mày lại, trầm ngâm một hồi, khẽ thở dài nói:

- Cải cách thực sự là một con dao hai lưỡi. Nó có thể khiến cho văn võ toàn triều không mời mà tự tới chúc mừng ngươi. Đồng thời cũng có thể đẩy ngươi xuống vực sâu. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, nếu không có tân pháp, ngươi sao có thể có địa vị ngày hôm nay? Ôi, thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận. Nhưng, bây giờ ngươi có thể bảo vệ được thái độ cẩn thận của mình, cũng là đáng quý rồi. Chỉ đáng thương cho Thất Nương của ta, ôi ….

Lý Kỳ cười híp mắt lại nói:

- Nếu mẹ vợ nhớ Thất nương, có thể tới Hàng Châu thăm nàng, tiện thể dẫn theo mẹ con Hồng Nô đi, tất cả chi phí con trả.

Bạch phu nhân sửng sốt, bỗng hồ nghi nhìn Lý Kỳ, không nói thêm lời nào.



Trong mắt Lý Kỳ bỗng hiện lên chút khiếp sợ, nói:

- Mẹ vợ, sao người nhìn con như vậy?

Bạch phu nhân nhíu mày nói:

- Ngươi hình như còn có tâm sự khác.

Mẹ kiếp! Ta nói hoàn mỹ như vậy, nha đầu ngươi còn có thể nhìn ra, cho ta con đường sống có được không? Nếu ta là người thật thà nói dối vốn là rất tốn công sức, ngươi không thể để công sức của ta mất hết. Lý Kỳ nói:

- Con bây giờ một lòng đề ở bên người thân, nào có tâm tư nào nghĩ tới chuyện khác. Hơn nữa, còn có gì có thể khiến cho người thay đổi quan trường trong nháy mắt lo lắng được chứ?

Bạch phu nhân ngẫm nghĩ một hồi cũng đúng, hiện giờ Lý Kỳ gặp phải vấn đề lớn nhất chẳng qua là tân pháp có thành công hay không?

Lại không biết, Lý Kỳ căn bản không những không lo lắng, đối với tân pháp hắn cũng vô cùng tự tin. Bởi vì hắn đã có sách hoạch vô cùng hoàn mỹ rồi. Điều mà hắn lo lắng nhất chính là biến Tĩnh Khang, đặc biệt là sự ra đời của Lý Chính Hi, khiến cho vai hắn lại có thêm một trọng trách nữa. Hắn không dám tự tin trước mặt con trai, vỗ ngực cam đoan, cha nhất định sẽ ngăn cản nỗi nhục Tĩnh Khang. Bởi vì tới khi đó hắn không chỉ phải đối mặt với giặc ngoài, mà còn phải đối mặt với họa trong. Bất kỳ đầu nào cũng không xử lý tốt được, hắn sẽ bị sa vào nơi vạn kiếp bất phục, hai áp lực này đã ép xuống khiến hắn không thể thở nổi.

Nếu tới lúc thực sự không còn cách nào ngăn cản nữa thì sao?

Hắn thực sự không dám tiếp tục nghĩ nữa. Mặc dù cục diện này hắn đã bày ra rất kỹ càng từ lâu rồi. Nhưng, thiên hạ đại sự chính là thiên biến vạn hoa. Tới khi đó một người, một sự kiện đều có thể thay đổi kết quả. Đó chính là một ván bài, đánh được không phải là một mình hắn, mà là cả triều Đại Tống. Trong đó cũng bao gồm cả người nhà hắn. Hắn thực sự không thể thua được. Cho nên, trong lòng hắn càng vướng bận, đồng thời cũng càng sợ hãi hơn. Khi hắn càng có nhiều, hắn sẽ càng sợ mất đi.

Bạch phu nhân cho dù chỉ là yêu nghiệt thông minh, cũng không thể đoán được Lý Kỳ dang nghĩ cái gì? Chỉ là áp lực của tân pháp đè lên hắn quá lớn, liền nói:

- Ngươi cũng đừng lo lắng quá nhiều, chí ít bây giờ tất cả đều đã được tiến hành rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy! Nhưng, gần đây còn có rất nhiều việc phải xử lý. Mẹ con Hồng Nô liền ….

Hắn vẫn chưa nói hết câu, Bạch phu nhân đã lên tiếng:

- Chuyện này ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi chăm sóc tốt cho họ. Tin là Hồng Nô cũng sẽ lượng thứ cho ngươi. Dù sao người đàn ông chí ở bốn phương, sao có thể chỉ nhớ tới tư tình nữ nhi được.

Lý Kỳ lắc đầu cười khổ nói:

- Đôi khi tư tình nam nữ cũng là một hy vọng xa vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook