Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1849: Vui sướng trào dâng 1

Nam Hi

30/10/2017

Hôm nay thế nào lại đụng phải toàn chuyện không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là gặp tà? Xem ra khi trở về phải dùng lá bưởi tắm rửa, đuổi tà ma, con mẹ nó thật sự quá tà môn rồi.

Trên đường trở về, Lý Kỳ suy đi nghĩ lại, cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều thật là quỷ dị.

Hắn trước đây từng thử lý giải sống thử, chính là không tự tin với hôn nhân, nhưng hắn là người tự tin, với bất cứ chuyện nào cũng thế, bao gồm cả hôn nhân, nhưng hắn vạn lần không ngờ, mình cũng có một ngày sống thử, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Kỳ thật hắn cảm giác giữa bản thân mình và Lưu Vân Hi, không giống như là tình yêu, ngược lại giống như một vụ mua bán. Lưu Vân Hi bức thiết hi vọng có một tình cảm trong cuộc sống, để mình không còn cô độc, đàn ông trong thiên hạ tuy rằng nhiều không kể xiết, nhưng đối với Lưu Vân Hi mà nói, dường như Lý Kỳ đã trở thành tiêu chuẩn duy nhất.

Mà Lý Kỳ cũng muốn Lưu Vân Hi ở lại bên người để chăm sóc Triệu Tinh Yến, chính vì nguyên nhân này, mới thúc đẩy một cuộc sống thử không hiểu ra sao.

Tuy Lý Kỳ có kinh nghiệm phong phú trong phương diện này, cũng không biết nên tiến hành sống thử như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đi từng bước.

Lý Kỳ vùi đầu trong suy nghĩ đau khổ trong lúc bất tri bất giác đã tới sảnh trước hậu viện.

- Huynh đã về rồi.

Bên trong truyền đến giọng nói của một cô gái.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy bên trong có một cô gái đang ngồi, hắn không khỏi kêu lên một tiếng: - Oa! Tình hình như cục shit! Lập tức lùi về ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên: - A? Không đi sai chỗ chứ?

Chợt định nhãn nhìn vào trong phòng, thấy người trong phòng mặc váy dài màu xanh, sợi tóc mềm mại như mây vén lên thành một búi tóc, lả lướt tinh xảo. Mày lá liễu như phỉ thúy, hơi thở mùi đàn hương giống như chu sa, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu. Da thịt trắng như bóc, cử chỉ thanh tao lịch sự. Môi không tô mà đỏ, lông mày không vẽ mà xanh, khuôn mặt như khay bạc, đôi mắt như quả hạnh. Mặc dù đang ngồi, nhưng không thể che dấu nổi dáng người thon dài nổi bật, bộ ngực sữa cao cao nhô lên, quả là tiên nữ hạ phàm.

A A A! Lần này ta thật sự phát tài.

Lý Kỳ trợn to hai mắt, trực tiếp nhìn vào mỹ nữ bên trong kia, không chút che dấu dáng vẻ Trư ca (Bát Giới) của mình.

Nàng kia đứng dậy, dáng người tinh tế trời sinh dần dần hiện ra, thấy Lý Kỳ vẫn si ngốc, hơi có vẻ thẹn thùng lườm hắn một cái, nói: - Huynh đứng trước cửa ngốc cái gì đó?



Cô gái này đúng là Triệu Tinh Yến. Tuy nhiên lúc này Triệu Tinh Yến đã mặc lại trang phục phụ nữ. Phải biết rằng Triệu Tinh Yến khi mặc trang phục đàn ông cũng đã rất đẹp trai, phong độ kinh người, giết chết không biết bao nhiêu nam nữ, quả thật trong nháy mắt đã giết bao nhiêu đàn ông.

Hóa ra vừa rồi nàng rất nghiêm túc suy nghĩ yêu cầu nho nhỏ mà Lý Kỳ đưa ra, nàng rất thông tình đạt lý cũng hiểu được yêu cầu này của Lý Kỳ tuyệt không quá đáng. Tuy rằng nàng từng rất ghét giới tính của mình, nhưng dù sao nàng cũng là phụ nữ, luôn mặc đồ đàn ông, đối với người khác mà nói, có lẽ là râu ria. Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, vậy quả là không công bằng.

Có người đàn ông nào lại không thích vợ mình xinh đẹp, thanh xuân.

Bởi vì người phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, đàn ông tiêu tiền cho người mình thích.

Nếu bản thân trong những năm đẹp nhất không thể hiện ra vẻ đẹp của mình, vậy thì qua vài năm nữa, muốn phô bày ra cũng không đủ lực, vì vậy nàng sau khi tắm xong thì đổi lại trang phục phụ nữ.

Chỉ có điều nàng đã quen mặc trang phục đàn ông, đặc biệt là trước mặt Lý Kỳ, vì vậy lần này mặc trang phục phụ nữ xuất hiện trước mặt Lý Kỳ, nàng cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lý Kỳ ngẩn người, bật thốt lên: - Hình như ta lạc vào tiên cung rồi.

Những lời này tuyệt đối phát ra từ tận trong đáy long của hắn.

Triệu Tinh Yến sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cười khổ nói:

- Là đẹp hay xấu, không phải cũng chỉ là một bộ da thịt thôi sao?

- Không thể nói vậy được.

Lý Kỳ bước nhanh vào, vội vàng nói: - Nếu bộ dạng ta xấu, muội sẽ thích ta sao? Đây là chuyện không thể.

- Vì sao không thể? Triệu Tinh Yến lại đương nhiên nói: - Ta thích huynh, không có quan hệ gì đến vẻ ngoài của huynh. Cho dù huynh xấu, ta vẫn sẽ thích huynh, người ta thích chính là huynh, mà không phải là một tấm da mặt, nếu ta trông mặt mà bắt hình dong, đàn ông đẹp trai hơn huynh trong thiên hạ nhiều không kể xiết.

- Thật tức quá! Lý Kỳ nhấc tay lên, cắt đứt lời của Triệu Tinh Yến, cau mày nói: - Sĩ khả sát bất khả nhục (giết thì giết đại đi đừng có mà làm nhục), ta dầu gì cũng đẹp trai thứ hai Đông Kinh, thậm chí là đẹp trai thứ hai thiên hạ, Hoàng thượng so với ta cũng chỉ đẹp trai hơn một chút, muội sao lại làm nhục ta như vậy, ta cái gì mà làm nhiều không kể xiết, thật sự là buồn cười, tức chết ta.



- Đẹp trai thứ hai Đông Kinh?

Triệu Tinh Yến thấy dáng điệu hổn hển của Lý Kỳ, phù một tiếng, cười khanh khách ha hả, bộ ngực sữa đứng thẳng, có thể nói là ầm ầm sóng dậy, thấy Lý Kỳ không chuyển mắt, trong lòng thầm nghĩ, nếu có cảnh này, cho dù mỗi ngày bị nàng làm nhục ngàn vạn lần, cũng không có ngại gì.

Triệu Tinh Yến chợt thấy hai ánh mắt nóng bỏng đang nhìn thẳng trước ngực nàng, dù nàng không để ý những thứ này, nhưng cũng không thể chịu nổi, phất ống tay áo một cái, bày ra tư thế nữ vương, quát: - Huynh nhìn cái gì đó?

- Ngực --- không không không.

Lý Kỳ nuốt từng ngụm nước miếng to, si ngốc ngơ ngác nói: - Yến Phúc, ta có thể ôm muội một cái không?

Lại nữa rồi?

Cho dù là lần thứ hai, nhưng Triệu Tinh Yến vẫn còn không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, người này thật sự là hạ lưu quang minh chính đại.

- Yên tâm, đây chỉ là một cái ôm thuần khiết, ta chỉ muốn xác nhận vị tiên nữ đứng trước mặt này là của ta.

Nét mặt Lý Kỳ nghiêm túc, nhưng trong mắt rõ ràng đã lóe ra sự dâm đãng, hắn sớm không phải là thiếu niên, thử hỏi làm sao thuần khiết được.

Cái ôm thuần khiết?

Triệu Tinh Yến đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nàng gặp Lý Kỳ, không khỏi ngẩn người, lại thấy vẻ mặt si ngốc của Lý Kỳ, ánh mắt chờ mong giống như trẻ con hồn nhiên, đủ thấy hành động của Lý Kỳ cẩn thận cỡ nào, thật sự không đành lòng cự tuyệt, liền giữ im lặng.

Lý Kỳ mừng rỡ, vừa mới dang hai tay ra, đột nhiên lại vội vàng nhìn hai tay của mình, dường như sợ sẽ làm bẩn thân hình xinh đẹp trước mặt mình.

Triệu Tinh Yến thấy động tác nhỏ này của Lý Kỳ, chỉ cảm thấy người đàn ông này kỳ thật có đôi khi khá ngốc, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, trái tim đột nhiên thình thịch nhảy loạn, không khỏi thầm nghĩ, điều này chẳng lẽ là chỗ thần kỳ của tình yêu.

Sau khi xác định hai tay của mình sạch sẽ, Lý Kỳ vội vàng tiến lên một bước, thâm tình chân thành ngắm vị mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt, dùng hai bàn tay run rẩy, nhẹ nhàng ôm Triệu Tinh Yến vào ngực, chỉ cảm thấy hương thơm hợp lòng người. Cánh tay không khỏi siết chặt hơn, ánh mắt lại vô cùng hạ lưu dừng trên cặp mông, thiếu chút nữa đã phun máy mũi ra, nghĩ thầm rằng, nếu ta thuận thế đưa tay xuống, nàng có giẫm lên ta không nhỉ? Chắc là không, từng bước từng bước rờ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook