Chương 2624: Vùng cấm kỵ quân
Nam Hi
11/01/2018
- Ya a a a phì, lâu rồi không có nói nhiều như vậy, có chút khát nước rồi, ây da, vị đó, đừng nhìn, chỉ chính là ngươi đó,
lấy cốc trà tới cho bổn soái giải khát mau.
- Tuân lệnh, tuân lệnh.
Binh lính đó liền bưng ly trà tới. Lý Kỳ liền uống ba ly liên tiếp mới giải được cơn khát, đưa ly lại cho tên lính đó. Tên lính đó nhìn ly trà trong tay, liếm môi dưới. Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Lấy đi, cố gắng cung cấp, bảo đảm ngươi phát tài.
Tên lính đó vui mừng, liền nói cảm ơn. Vì danh tiếng của ta, xem ra phải bảo người tặng một khoản tiền này cho người này. Trong lòng Lý Kỳ thầm tính toán nên làm thế nào để đi theo hướng giả thần giả thánh.
Vừa đi một người, lại tới một người khác, quay lại chính là Vương Nham. Lý Kỳ liền nói:
- Ây da, ta vừa uống nước xong, bây giờ không còn khát nữa, ngươi cầm cái ly chờ chút đi nhé.
Nếu tiền dễ kiếm như vậy, mẹ kiếp ta cũng đi bưng trà. Vương Nham sửng sốt nhìn, liền nói:
- Xu Mật Sứ hiểu lầm rồi, ty chức là muốn hỏi người, trận này nên đánh thế nào?
Ngươi nói phét nửa ngày rồi, nói gì thực tế chút đi được không? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Vương Nham, nói:
- Tư Đồ đại học sỹ không có nói với ngươi sao?
- Hả? Ồ, Tư Đồ đại học sỹ chỉ là giao cho ta một bức trận pháp đồ.
- Ngươi đi bố trí theo trận pháp này là được rồi.
- Nhưng. Nhưng chúng ta không phải nên kiên trì trấn thủ thành sao?
Lý Kỳ hắc một tiếng, nói:
- Liệu có phải là phỏng thủ hay không? Vậy còn phải xem người tới, ngươi đã từng nhìn thấy ta phòng thủ khi nào chưa? Ngày xưa nhị Thái tử Kim quốc cũng ngang tàng như vậy, dẫn mấy vạn gót sắt đi xuống phía nam tấn công Khai Phong phủ, nhưng ta ngay cả tường thành cũng đều không có đi qua, đã đánh cho gã ta giống như một con chó rồi. Vận thế của ta vượng như vậy, không đi tiêu diệt kẻ địch, dùng để phòng thủ, ngươi không cảm thấy đó là lãng phí sao? Mau đi bố trí đi, kẻ địch sắp tới rồi, làm hỏng việc quân ta sẽ xử lý theo quân pháp.
Vương Nham vốn không tin những điều Lý Kỳ vừa nói, nhưng lúc này thấy Lý Kỳ thật sự không phải đang đùa. Binh mã không nhiều bằng người ta, ngươi ta vẫn là kỵ binh, ngươi là bộ binh, có bảo vệ thành ngươi cũng không giữ được, chạy tới thảo nguyên quyết chiến với người ta, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng bắt đầu có chút nghi ngờ, lẽ nào hắn thật sự lợi hại như vậy? Nếu Lý Kỳ đã nói như vậy rồi, vậy thì y cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, đánh như vậy xảy ra chuyện gì dù sao Lý Kỳ và Tư Đồ Nghiệp cũng đã gánh rồi. Y chỉ là một quan nhỏ mà thôi.
Trên con đường phía đông dải thảo nguyên phía bắc sông Hồn Nguyên, có dăm ba do thám Nữ Chân đi tới. - Chờ chút, các ngươi nhìn xem, đó không phải là quân đội Nam triều sao?
- Hình như là người không ít đâu. Đây. Đây có lẽ là chủ lực của họ rồi!
- Sao họ lại ở đây?
- Hình như là đang phái quân đi bày trận.
- Lẽ nào họ chuẩn bị quyết chiến với chúng ta ở đây sao?
- Mau quay về báo cho Đô thống biết.
Nhưng khi họ quay về chưa được mấy bước, đi qua một ngã ba, bỗng nghe thấy bên trái vang lên tiếng vó ngựa, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba thám báo quân Tống đang xông tới trước mặt.
Đây quả đúng là mèo mù vớ phải cá rán rồi. Mấy thám báo Nữ Chân liền xông lên phía trước vây bắt. Ba tên lính Tống vừa nhìn thấy sao ở trong đây lại có quân dịch, đối phương lại nhiều người, liền quay đầu lại, nào biết một người trong số đó chuẩn bị học theo Dương Tái Hưng bỡn cợt, chuẩn bị rút roi ngựa ra quất lên đầu ngựa quay đầu.
Nhưng chiêu này không phải ai cũng chơi được, nhất thời không thể khống chế được, phịch một tiếng ngã xuống ngựa.
Khi y đứng lên còn muốn bỏ chạy, liền bị quân Kim dùng cương ngựa trói lại. Đây quả đúng là có chút hổ thẹn.
- Khởi bẩm Đô thống, chủ lực quân địch đang bài binh bố trận trên thảo nguyên cách chúng ta hai mươi dặm.
Hoàn Nhan Tông Hàn vừa nghe thấy thế, liền nói: - Thảo nguyên? Sao có thể như thế chứ?
- Đây là chúng ta đích thân nhìn thấy, chúng ta còn bắt về mấy tên thám báo.
- Mau áp giải lên đây.
- Thả ta ra, mau thả ta ra.
Tên lính Tống bị Ngũ Hoa Đại Bang trói chặt phái sau áp giải lên. Hoàn Nhan Tông Hàn nói:
- Thả y ra.
- Vâng.
Tên lính Tống đó liền quay người lại, ngang tàng ngẩng cao đầu nói:
- Hôm nay ta lọt vào tay các ngươi, muốn giết muốn róc thịt thì tùy các ngươi, dù sao ta cũng không thể nói gì hết.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười nói:
- Có dũng khí, được, vậy ta cho ngươi toại nguyện. Người đâu, đưa người này trói phía sau ngựa, kéo đi 20 dặm.
Tên lính Tống vừa nghe nói, sợ tới mức tái mặt đi, người run cầm cập. Hoàn Nhan Tông Hàn bật cười, lại nói:
- Kỳ thực ta cũng không cần phải thăm dò các ngươi, ta chỉ muốn biết vì sao các ngươi lại bày trận ở thảo nguyên?
Tên lính Tống đó khóe miệng rung lên mấy cái, do dự một hồi mới lên tiếng:
- Ta nói, ngươi không giết ta chứ?
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu nói:
- Đương nhiên, ta còn trọng thưởng cho ngươi nữa.
Tên lính Tống đó liền nói:
- Hoàng thượng chúng ta biết ngươi sắp tới tấn công Hồn Nguyên huyện, do đó đã cử một viên đại thần bên cạnh tới phòng thủ.
Hoàn Nhan Tông Hàn liền hỏi:
- Là vị Kim Đao Trù Vương đó của các ngươi sao?
Tên lính Tống đó lắc đầu nói:
- Không phải, là đại học sỹ Hàn Lâm viện, người này rất am hiểu binh pháp, thông thạo trận hình.
- Đại học sỹ?
Ánh mắt Hoàn Nhan Tông Hàn sáng lên, nói:
- Vì sao gã ta không thủ thành mà lại tới đây bố trận?
Lính Tống nói:
- Cụ thể ta cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hình như là vị đại học sỹ đó nói các ngươi thiên về bao vây thành, thủ thành chính là hạ sách, ông ta có pháp trận có thể tiêu diệt được các ngươi, chỉ là Hồn Nguyên huyện gần núi nhiều dân cư, không thể bày binh bố trận, cho nên chọn thảo nguyên này để bố trận. Nhưng.
Hoàn Nhan Tông Hàn liền nói:
- Nhưng cái gì?
Tên lính nói:
- Nhưng Vương tướng quân của chúng ta không đồng ý, nói vị đại học sỹ đó qua là hủ bại, cầm quân đánh giặc sao có thể tiêu diệt được tất cả, do đó đã phái ta đi thăm dò xem các ngươi đã đi tới đâu rồi?
- Là tướng trấn thủ Hồn Nguyên Vương Nham?
- Đúng vậy.
Hoàn Nhan Tông Hàn thầm nghĩ, Vương Nham phái người đi thăm dò, chắc chắn là đi tới bên phía Tông Lão thất phu cáo trạng, rồi, chỉ là xem có kịp tới hay không.
Di Thứ Bảo thấy trời đã đứng bóng, sắp tới chính ngọ rồi, đi vào bóng râm nói:
- Đô thống, e là trong đó có quỷ kế.
Hoàn Nhan Tông Hàn thoáng do dự một chút. Lúc này, phía sau bỗng nhiên có người chạy tới, ghé sát tai Hoàn Nhan Tông Hàn thì thầm vài câu. Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong liền cười nói:
- Không thể có gian kế được, Vân Châu vừa sai người tới, tiểu Hoàng đế Nam triều quả thật đã cử một đại học sỹ tới đây phòng thủ, hơn nữa người Nam từ trước đến giờ vẫn luôn dựa vào trận pháp để chống lại kỵ binh của chúng ta, chỉ có điều người này quá là bảo thủ, dùng lời của Trung Nguyên nói, nói chuyện binh trên giấy chính là chỉ loại người này. Dặn dò xuống dưới, không cần nghỉ ngơi, lập tức hành quân nhanh.
Về phần tên lính Tống đó, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng như đám người đó sao có thể rat ay với tên tiểu tốt này, quá là mất mặt, cũng không buồn quan tâm tới y nữa, ngươi tự đi chết đi.
Sau khi chạy hơn 20 dặm đường, tới dải thảo nguyên đó, thấy chủ lực quân Tống quả nhiên là ở đây, hơn nữa còn đang bài trận. Hoàn Nhan Tông Hàn quan sát xung quanh, vùng thảo nguyên này rộng lớn vô cùng, thu vào tầm mắt, quân Tống không thể có mai phục được. Lúc này không tấn công thì còn chờ tới khi nào nữa? Gã liền hạ lệnh cho Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô mỗi người dẫn theo ba nghìn tinh binh xông tới nơi mà quân Tống chưa bố trí trận hình.
Kỳ thực hành quân đánh giặc quan trọng nhất là trận hình. Mặc kệ là kỵ binh hay bộ binh, không phải xông tới đánh giáp lá cà thì nghe theo mệnh trời. Hai bên đều phải tìm sơ hở trong trận hình của đối phương, sau đó một trận là phá tan. Chỉ có điều kỵ binh đánh không được thì có thể chạy, bộ binh đánh không được thì không chạy được. Không phải nói bộ binh không đánh lại được kỵ binh, chỉ là tỷ lệ sai lầm của bộ binh khá nhỏ.
Khai chiến trên thảo nguyên đã phạm phải đại kỵ của binh gia rồi. Dù ngươi có lão luyện thì có gióng trống khua chiêng nửa ngày thì trận hình cũng không thể bố trí được. Hoàn Nhan Tông Hàn buồn cười rũ rượi.
- Không xong rồi, không xong rồi, quân địch đánh tới rồi.
Sưu sưu sưu! Bởi vì trận hình đều vẫn chưa bố trí xong, mọi người không biết nên đánh thế nào. Bố trí hồi lâu, trong đầu vẫn thấy u mê, chỉ có một số binh lính lanh lợi liền rút cung tên ra, nhưng họ vừa bắn được một chút là đã biết sai rồi. Bởi vì những người khác đều đang chạy về phía sau, vừa chạy là mọi người đều chạy, Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô quá quen với cảnh này rồi, quá quen với bong lưng này rồi, giống như trở về thời tuế nguyệt mười năm trước. Đó chính là thợ săn đuổi theo con mồi.
Thắng lợi đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, xem ai giết được nhiều hơn ai. Thấy con mồi ở trước mặt, cưỡi ngựa bắn cũng đã thành quen rồi.
Bỗng nhiên, chiến mã lắc mình, phát lên tiếng kêu quái dị, một con ngựa lắc, không ít chiến mã đều lần lượt dừng lại không tiến lên nữa. Các dũng sỹ Nữ Chân đã quen thuộc với cung mã bỗng nhiên ngây người ra nhìn, huynh đệ của mình sao lại dừng lại, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trong lớp cỏ xanh rì có không ít hạt đậu màu vàng, là loại đậu gì họ cũng chưa từng nhìn thấy. Tuy nhiên chiến mã của họ lại tranh nhau ăn loại đậu này.
Hoàn Nhan Tông Hàn đánh trận cả đời, quả thực chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này. Khi chuẩn bị xung trận, ngựa bỗng nhiên dừng lại, cũng ngây người ra như phỗng, không biết nên làm thế nào.
Đang lúc chiến mã quân Kim đang tranh nhau ăn đậu, hai cánh quân Tống bỗng nhiên xông lên hai cánh bộ binh, không nói một lời, giống như sợ làm phiền chiến mã ăn đậu. Bây giờ thì hay rồi, chiến mã đã dừng lại, kỵ binh cũng lộ rõ dưới tầm nhìn của bộ binh.
- Tuân lệnh, tuân lệnh.
Binh lính đó liền bưng ly trà tới. Lý Kỳ liền uống ba ly liên tiếp mới giải được cơn khát, đưa ly lại cho tên lính đó. Tên lính đó nhìn ly trà trong tay, liếm môi dưới. Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Lấy đi, cố gắng cung cấp, bảo đảm ngươi phát tài.
Tên lính đó vui mừng, liền nói cảm ơn. Vì danh tiếng của ta, xem ra phải bảo người tặng một khoản tiền này cho người này. Trong lòng Lý Kỳ thầm tính toán nên làm thế nào để đi theo hướng giả thần giả thánh.
Vừa đi một người, lại tới một người khác, quay lại chính là Vương Nham. Lý Kỳ liền nói:
- Ây da, ta vừa uống nước xong, bây giờ không còn khát nữa, ngươi cầm cái ly chờ chút đi nhé.
Nếu tiền dễ kiếm như vậy, mẹ kiếp ta cũng đi bưng trà. Vương Nham sửng sốt nhìn, liền nói:
- Xu Mật Sứ hiểu lầm rồi, ty chức là muốn hỏi người, trận này nên đánh thế nào?
Ngươi nói phét nửa ngày rồi, nói gì thực tế chút đi được không? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Vương Nham, nói:
- Tư Đồ đại học sỹ không có nói với ngươi sao?
- Hả? Ồ, Tư Đồ đại học sỹ chỉ là giao cho ta một bức trận pháp đồ.
- Ngươi đi bố trí theo trận pháp này là được rồi.
- Nhưng. Nhưng chúng ta không phải nên kiên trì trấn thủ thành sao?
Lý Kỳ hắc một tiếng, nói:
- Liệu có phải là phỏng thủ hay không? Vậy còn phải xem người tới, ngươi đã từng nhìn thấy ta phòng thủ khi nào chưa? Ngày xưa nhị Thái tử Kim quốc cũng ngang tàng như vậy, dẫn mấy vạn gót sắt đi xuống phía nam tấn công Khai Phong phủ, nhưng ta ngay cả tường thành cũng đều không có đi qua, đã đánh cho gã ta giống như một con chó rồi. Vận thế của ta vượng như vậy, không đi tiêu diệt kẻ địch, dùng để phòng thủ, ngươi không cảm thấy đó là lãng phí sao? Mau đi bố trí đi, kẻ địch sắp tới rồi, làm hỏng việc quân ta sẽ xử lý theo quân pháp.
Vương Nham vốn không tin những điều Lý Kỳ vừa nói, nhưng lúc này thấy Lý Kỳ thật sự không phải đang đùa. Binh mã không nhiều bằng người ta, ngươi ta vẫn là kỵ binh, ngươi là bộ binh, có bảo vệ thành ngươi cũng không giữ được, chạy tới thảo nguyên quyết chiến với người ta, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng bắt đầu có chút nghi ngờ, lẽ nào hắn thật sự lợi hại như vậy? Nếu Lý Kỳ đã nói như vậy rồi, vậy thì y cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, đánh như vậy xảy ra chuyện gì dù sao Lý Kỳ và Tư Đồ Nghiệp cũng đã gánh rồi. Y chỉ là một quan nhỏ mà thôi.
Trên con đường phía đông dải thảo nguyên phía bắc sông Hồn Nguyên, có dăm ba do thám Nữ Chân đi tới. - Chờ chút, các ngươi nhìn xem, đó không phải là quân đội Nam triều sao?
- Hình như là người không ít đâu. Đây. Đây có lẽ là chủ lực của họ rồi!
- Sao họ lại ở đây?
- Hình như là đang phái quân đi bày trận.
- Lẽ nào họ chuẩn bị quyết chiến với chúng ta ở đây sao?
- Mau quay về báo cho Đô thống biết.
Nhưng khi họ quay về chưa được mấy bước, đi qua một ngã ba, bỗng nghe thấy bên trái vang lên tiếng vó ngựa, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba thám báo quân Tống đang xông tới trước mặt.
Đây quả đúng là mèo mù vớ phải cá rán rồi. Mấy thám báo Nữ Chân liền xông lên phía trước vây bắt. Ba tên lính Tống vừa nhìn thấy sao ở trong đây lại có quân dịch, đối phương lại nhiều người, liền quay đầu lại, nào biết một người trong số đó chuẩn bị học theo Dương Tái Hưng bỡn cợt, chuẩn bị rút roi ngựa ra quất lên đầu ngựa quay đầu.
Nhưng chiêu này không phải ai cũng chơi được, nhất thời không thể khống chế được, phịch một tiếng ngã xuống ngựa.
Khi y đứng lên còn muốn bỏ chạy, liền bị quân Kim dùng cương ngựa trói lại. Đây quả đúng là có chút hổ thẹn.
- Khởi bẩm Đô thống, chủ lực quân địch đang bài binh bố trận trên thảo nguyên cách chúng ta hai mươi dặm.
Hoàn Nhan Tông Hàn vừa nghe thấy thế, liền nói: - Thảo nguyên? Sao có thể như thế chứ?
- Đây là chúng ta đích thân nhìn thấy, chúng ta còn bắt về mấy tên thám báo.
- Mau áp giải lên đây.
- Thả ta ra, mau thả ta ra.
Tên lính Tống bị Ngũ Hoa Đại Bang trói chặt phái sau áp giải lên. Hoàn Nhan Tông Hàn nói:
- Thả y ra.
- Vâng.
Tên lính Tống đó liền quay người lại, ngang tàng ngẩng cao đầu nói:
- Hôm nay ta lọt vào tay các ngươi, muốn giết muốn róc thịt thì tùy các ngươi, dù sao ta cũng không thể nói gì hết.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười nói:
- Có dũng khí, được, vậy ta cho ngươi toại nguyện. Người đâu, đưa người này trói phía sau ngựa, kéo đi 20 dặm.
Tên lính Tống vừa nghe nói, sợ tới mức tái mặt đi, người run cầm cập. Hoàn Nhan Tông Hàn bật cười, lại nói:
- Kỳ thực ta cũng không cần phải thăm dò các ngươi, ta chỉ muốn biết vì sao các ngươi lại bày trận ở thảo nguyên?
Tên lính Tống đó khóe miệng rung lên mấy cái, do dự một hồi mới lên tiếng:
- Ta nói, ngươi không giết ta chứ?
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu nói:
- Đương nhiên, ta còn trọng thưởng cho ngươi nữa.
Tên lính Tống đó liền nói:
- Hoàng thượng chúng ta biết ngươi sắp tới tấn công Hồn Nguyên huyện, do đó đã cử một viên đại thần bên cạnh tới phòng thủ.
Hoàn Nhan Tông Hàn liền hỏi:
- Là vị Kim Đao Trù Vương đó của các ngươi sao?
Tên lính Tống đó lắc đầu nói:
- Không phải, là đại học sỹ Hàn Lâm viện, người này rất am hiểu binh pháp, thông thạo trận hình.
- Đại học sỹ?
Ánh mắt Hoàn Nhan Tông Hàn sáng lên, nói:
- Vì sao gã ta không thủ thành mà lại tới đây bố trận?
Lính Tống nói:
- Cụ thể ta cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hình như là vị đại học sỹ đó nói các ngươi thiên về bao vây thành, thủ thành chính là hạ sách, ông ta có pháp trận có thể tiêu diệt được các ngươi, chỉ là Hồn Nguyên huyện gần núi nhiều dân cư, không thể bày binh bố trận, cho nên chọn thảo nguyên này để bố trận. Nhưng.
Hoàn Nhan Tông Hàn liền nói:
- Nhưng cái gì?
Tên lính nói:
- Nhưng Vương tướng quân của chúng ta không đồng ý, nói vị đại học sỹ đó qua là hủ bại, cầm quân đánh giặc sao có thể tiêu diệt được tất cả, do đó đã phái ta đi thăm dò xem các ngươi đã đi tới đâu rồi?
- Là tướng trấn thủ Hồn Nguyên Vương Nham?
- Đúng vậy.
Hoàn Nhan Tông Hàn thầm nghĩ, Vương Nham phái người đi thăm dò, chắc chắn là đi tới bên phía Tông Lão thất phu cáo trạng, rồi, chỉ là xem có kịp tới hay không.
Di Thứ Bảo thấy trời đã đứng bóng, sắp tới chính ngọ rồi, đi vào bóng râm nói:
- Đô thống, e là trong đó có quỷ kế.
Hoàn Nhan Tông Hàn thoáng do dự một chút. Lúc này, phía sau bỗng nhiên có người chạy tới, ghé sát tai Hoàn Nhan Tông Hàn thì thầm vài câu. Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong liền cười nói:
- Không thể có gian kế được, Vân Châu vừa sai người tới, tiểu Hoàng đế Nam triều quả thật đã cử một đại học sỹ tới đây phòng thủ, hơn nữa người Nam từ trước đến giờ vẫn luôn dựa vào trận pháp để chống lại kỵ binh của chúng ta, chỉ có điều người này quá là bảo thủ, dùng lời của Trung Nguyên nói, nói chuyện binh trên giấy chính là chỉ loại người này. Dặn dò xuống dưới, không cần nghỉ ngơi, lập tức hành quân nhanh.
Về phần tên lính Tống đó, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng như đám người đó sao có thể rat ay với tên tiểu tốt này, quá là mất mặt, cũng không buồn quan tâm tới y nữa, ngươi tự đi chết đi.
Sau khi chạy hơn 20 dặm đường, tới dải thảo nguyên đó, thấy chủ lực quân Tống quả nhiên là ở đây, hơn nữa còn đang bài trận. Hoàn Nhan Tông Hàn quan sát xung quanh, vùng thảo nguyên này rộng lớn vô cùng, thu vào tầm mắt, quân Tống không thể có mai phục được. Lúc này không tấn công thì còn chờ tới khi nào nữa? Gã liền hạ lệnh cho Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô mỗi người dẫn theo ba nghìn tinh binh xông tới nơi mà quân Tống chưa bố trí trận hình.
Kỳ thực hành quân đánh giặc quan trọng nhất là trận hình. Mặc kệ là kỵ binh hay bộ binh, không phải xông tới đánh giáp lá cà thì nghe theo mệnh trời. Hai bên đều phải tìm sơ hở trong trận hình của đối phương, sau đó một trận là phá tan. Chỉ có điều kỵ binh đánh không được thì có thể chạy, bộ binh đánh không được thì không chạy được. Không phải nói bộ binh không đánh lại được kỵ binh, chỉ là tỷ lệ sai lầm của bộ binh khá nhỏ.
Khai chiến trên thảo nguyên đã phạm phải đại kỵ của binh gia rồi. Dù ngươi có lão luyện thì có gióng trống khua chiêng nửa ngày thì trận hình cũng không thể bố trí được. Hoàn Nhan Tông Hàn buồn cười rũ rượi.
- Không xong rồi, không xong rồi, quân địch đánh tới rồi.
Sưu sưu sưu! Bởi vì trận hình đều vẫn chưa bố trí xong, mọi người không biết nên đánh thế nào. Bố trí hồi lâu, trong đầu vẫn thấy u mê, chỉ có một số binh lính lanh lợi liền rút cung tên ra, nhưng họ vừa bắn được một chút là đã biết sai rồi. Bởi vì những người khác đều đang chạy về phía sau, vừa chạy là mọi người đều chạy, Di Thứ Bảo, Nậu Oản Ôn Đô quá quen với cảnh này rồi, quá quen với bong lưng này rồi, giống như trở về thời tuế nguyệt mười năm trước. Đó chính là thợ săn đuổi theo con mồi.
Thắng lợi đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, xem ai giết được nhiều hơn ai. Thấy con mồi ở trước mặt, cưỡi ngựa bắn cũng đã thành quen rồi.
Bỗng nhiên, chiến mã lắc mình, phát lên tiếng kêu quái dị, một con ngựa lắc, không ít chiến mã đều lần lượt dừng lại không tiến lên nữa. Các dũng sỹ Nữ Chân đã quen thuộc với cung mã bỗng nhiên ngây người ra nhìn, huynh đệ của mình sao lại dừng lại, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trong lớp cỏ xanh rì có không ít hạt đậu màu vàng, là loại đậu gì họ cũng chưa từng nhìn thấy. Tuy nhiên chiến mã của họ lại tranh nhau ăn loại đậu này.
Hoàn Nhan Tông Hàn đánh trận cả đời, quả thực chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này. Khi chuẩn bị xung trận, ngựa bỗng nhiên dừng lại, cũng ngây người ra như phỗng, không biết nên làm thế nào.
Đang lúc chiến mã quân Kim đang tranh nhau ăn đậu, hai cánh quân Tống bỗng nhiên xông lên hai cánh bộ binh, không nói một lời, giống như sợ làm phiền chiến mã ăn đậu. Bây giờ thì hay rồi, chiến mã đã dừng lại, kỵ binh cũng lộ rõ dưới tầm nhìn của bộ binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.