Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1192: Xin hạt giống 1

Nam Hi

03/06/2018

Y Hạ Bách Xuyên và Bình Võ Lang nghe được liền gật đầu, cảm thấy cũng có lý, trong lòng càng thấy hưng phấn. Nhưng Đằng Cát Tam Mộc đó lại có chút không tin. Nếu làm như vậy thì đương nhiên là tốt rồi. Nhưng, muốn khống chế được kinh tế của cả nước lại không phải là chuyện dễ dàng gì. Trước mắt, họ căn bản không có thực lực này. Nghi ngờ hỏi:

- Vậy không biết Kinh tế sử định ủng hộ chúng ta thế nào?

Lý Kỳ dang hai tay ra cười nói:

- Rất đơn giản, ta có thể hàng năm giao toàn bộ số định mức của dân gian Đại Tống chúng ta cho Phù Tang các ngươi. Cũng chính là nói, các ngươi là muốn Đại Tống ta chỉ định nhà kinh doanh duy nhất ở Phù Tang. Hàng hóa của chúng ta toàn là bán cho các ngươi. Sau đó lại do các ngươi bán lại cho người dân nước các ngươi. Ví dụ như một số đồ dùng cần thiết trong cuộc sống thường ngày: Đồ hộp, mỳ tôm, bánh ngọt, trà, vải vóc. Khi các ngươi có được nguồn tài nguyên này, các ngươi có thể phát triển kinh doanh. Khi việc làm ăn của các ngươi ngày càng lớn, tiền bạc ngày càng nhiều, sức ảnh hưởng cũng ngày càng lớn. Mặt khác lại còn có thể dùng tiền kiếm được để phát triển thực lực của các phương diện khác, chờ tới khi nào các ngươi có thể giành được quyền nói chuyện trước mặt hoàng quyền gì đó của các ngươi, chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình thực tế mà nói chuyện hợp tác sau này.

Mặc dù trong khoảng thời gian Đại Tống và Nhật Bản ở triều đình hầu như là không qua lại với nhau. Nhưng, do vì rất nhiều đồ dùng cần thiết trong cuộc sống thường ngày của Nhật Bản đều phải mua từ Đại Tống về. Thậm chí tiền tệ Đại Tống cũng là đồng tiền đáng tin cậy nhất của người dân Nhật Bản. Vì vậy, việc buôn bán dân gian hai nước cũng thuận lý thành chương thay đổi mối quan hệ giữa triều đình trước đây. Hơn nữa, việc giao dịch dân gian giữa Đại Tống và Nhật Bản còn vượt xa các nước từ bên ngoài vào. Nguyên nhân chính là các nước khác còn có triều đình chiếm hữu một phần lớn định mức.

Cũng chính vì vậy, có thể thấy giả dụ Đại Tống đơn phương làm toàn bộ việc kinh doanh của Nhật Bản, phó thác vào phương diện nào đó, vậy thì số tiền này rốt cuộc sẽ có bao nhiêu?

Đằng Cát Tam Mộc không biết con số cụ thể, nhưng y biết lợi nhuận ở đây nhất định là vô cùng vô cùng lớn. Hơn nữa, Lý Kỳ thân là Kinh tế sử, muốn làm được điều này chẳng khó chút nào. Đây tuyệt đối không phải là hắn nói linh tinh.

Lý Kỳ lại bổ sung thêm một câu:

- Đương nhiên, trong đó còn bao hàm cả tiền tệ của Đại Tống ta.

Lời này vừa nói ra, ba người tới từ Nhật Bản này đều ngây người ra. Ánh mắt lóe lên càng lúc càng nhanh, giống như là không dám tin vào tai mình. Có nguồn tài nguyên như vậy, câu nói đó của Lý Kỳ tuyệt đối không phải là bốc phét.

Đằng Cát Tam Mộc lúc này cũng cảm động tột đỉnh, há hốc miệng ra, nhưng cảm kích không nói lên lời. Lát sau, y mới bình tĩnh trở lại, nói:

- Nếu thật sự như vậy, vậy ta thực sự là rất cảm ơn Kinh tế sử giúp đỡ.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Trước tiên đừng nói cảm ơn vội. Trước mắt các ngươi phải lấy ra được chút thành ý. Ta muốn các ngươi chí ít phải xây dựng được hai bến tàu ở nước mình, chuyên cung cấp cho thương nhân chúng ta tới quý quốc làm ăn. Nếu tàu hàng này không vào được, vậy thì cũng không thể giúp được các ngươi rồi, đúng không nào?

Yêu cầu này thực ra quá đơn giản. Nói tới đây, Y Hạ Bách Xuyên còn có thể nói gì được nữa, cúi đầu nói:

- Kinh tế sử xin cứ yên tâm, thành ý của chúng tôi vẫn luôn tràn đầy.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:



- Chuyện này ta đương nhiên là biết, nếu không ta cũng không thể giúp các ngươi được. Tuy nhiên, các ngươi vẫn phải nhớ một điều, đây chỉ là tình bằng hữu của cá nhân ta tương trợ, không liên quan gì tới triều đình. Hay nói một cách đơn giản, đó chính là một cuộc mua bán, chỉ như vậy mà thôi, không có ý gì khác. Là các ngươi dùng thành ý cảm động tới trời xanh, ồ không, cảm động ta.

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Ba người đứng lên cùng hành lễ với Lý Kỳ. Đằng Cát Tam Mộc nói:

- Dù nói thế nào, đa tạ Kinh tế sử tương trợ. Đại ân này ta sẽ ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó sẽ báo đáp.

Lý Kỳ liền nói:

- Khách khí, khách khí rồi, về việc này, ta còn phải trình bày chi tiết lại với Thương vụ Cục. Tuy nhiên, các ngươi cũng nên mua nhiều thuyền hàng một chút, đừng để tới khi đó có hàng không có thuyền, vậy thì cũng sẽ rất lúng túng.

- Vâng vâng vâng.

Bình Võ Lang liền gật đầu, lại nhìn hai người còn lại, hứng phấn vô cùng. Họ đều không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy. Chuyện này khiến cho ba người họ đều cảm thấy con người Lý Kỳ thật sự không biết nói thế nào, quá là nghĩa khí.

Hai bên lại đi sâu vào bàn bạc chuyện này. Mấu chốt là Lý Kỳ hỏi tình hình Nhật Bản của họ. Đó cũng là để bảo đảm hàng hóa Đại Tống có thể dễ bán ở Nhật Bản.

Chờ sau khi bàn bạc xong chuyện này, Đằng Cát Tam Mộc bỗng nhớ tới điều gì đó liền nói:

- Đúng rồi, Kinh tế sử, chúng tôi còn mang theo ít lễ vật muốn tặng cho Kinh tế sử, vừa rồi nhất thời cao hứng suýt chút đã quên mất.

Bình Võ Lang dường như cũng đã kịp phản ứng lại, gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, ta suýt chút nữa cũng quên mất. Món quà này chắc chắn Kinh tế sử đại nhân sẽ vui.

Khi y nói lời này, trong giọng nói còn có chút tà ý.

Còn có quà ư? Lẽ nào vừa rồi nếu ta không đồng ý với họ, họ sẽ không định dâng lên, cũng thật là nhỏ mọn. Nhưng, nếu như vậy, món quá này nhất định không nhỏ, giá trị cũng đáng kể. Lý Kỳ bật cười ha hả vài tiếng, vô cùng “khách khí” nói:

- Các vị thật quá khách khí rồi, ha ha.

- Đâu có, đâu có.

Đằng Cát Tam Mộc liền cúi đầu xuống, dặn dò mấy câu.



Tên tùy tùng đó tuân mệnh, lập tức đi ra ngoài.

Sao lại thần bí vậy? Lòng hiếu kỳ của Lý Kỳ nổi lên, uống một ngụm trà, ánh mắt có chút mong chờ đợi nhìn ra ngoài.

Không lâu sau, ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân sột soạt tiến tới, lắng nghe hình như không chỉ là một người, chí ít cũng phải có vài người.

Xem ra món quà này quả thật không hề nhỏ! Lý Kỳ thầm kinh ngạc. Nhưng, rất nhanh, sự kinh ngạc của hắn đã chuyển thành nghi hoặc, chỉ thấy từ ngoài cửa tiến vào 10 thiếu nữ, tuổi tác cũng tương đương, khoảng 17 – 18 tuổi. Trên đầu còn ghim một búi tóc, khẽ vuốt cằm, hai lọn tóc từ bên tai buông thẳng xuống. Quả là xinh đẹp, mỗi người đều mang trang sức đặc sắc của Nhật Bản, sắc tím là chính, đẹp mà quý phái, nhẹ mỏng trong suốt, thướt tha mềm mại, nét đẹp mơ màng, gợi cảm vô cùng.

Đây là thế nào? Lý Kỳ bỗng sửng sốt, chỉ về phía những thiếu nữ đó, nghi ngờ nói:

- Đây là ….

Y Hạ Bách Xuyên liền giải thích:

- Mười cô gái này là ta chọn ra từ khắp cả nước mình, tướng mạo, dáng người đều rất tốt, hy vọng Kinh tế sử vui lòng nhận cho.

Lý Kỳ chỉ vào mặt mình nói:

- Đây …. Đây chính là món quà mà các ngươi nói muốn tặng ta?

- Đúng vậy.

Bình Võ Lang nói.

Đằng Cát Tam Mộc lại bổ sung:

- Từ nhỏ họ đã học văn hóa Hán rồi, không chỉ tinh thông ngôn ngữ, mà cầm kỳ thư họa đều tinh thông.

- Lợi hại thế sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Có thể nói tiếng Phù Tang của các ngươi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook