Chương 247: Yến tiệc bắt đầu
Nam Hi
16/09/2015
Tống Huy Tông bảo Lương Sư Thành đứng lên, lại chỉ vào một người dùng bộ râu dài đang viết chữ trên đất, cười ha hả:
- Đây nhất định là Thái ái khanh rồi.
Nói xong, hắn hướng Thái Kinh, trêu ghẹo:
- Nhưng tiếc rằng râu của ái khanh chưa đủ dài, bằng không có thể thử xem.
Thái Kinh cười cổ quái:
- Bệ hạ nói rất đúng.
Nói xong liền bí mật trừng mắt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ làm như không thấy. Nghĩ bụng, đây là Hoàng thượng nói, cũng không phải ta, ngươi trừng ta làm gì?
Tống Huy Tông lại chỉ vào một người nằm ở trên bàn, chân bắt chéo, mũi chân có môt quả cầu lớn đang xoay, mắt nhìn Cao Cầu hỏi:
- Cao ái khanh, ngươi có bản lĩnh này không?
Cao Cầu lắc đầu, cười khổ:
- Hoàng thượng chê cười, vi thần làm không được.
Tống Huy Tông cười ha hả, hướng Lý Kỳ, khen:
- Lý Kỳ, tiểu tử ngươi thật đúng là có chút bổn sự. Thần vận của các đại thần đều được ngươi vẽ lại. Không tồi.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Hoàng thượng quá khen.
Thực ra Lý Kỳ đều dựa vào tính cách của những người mà hắn biết rồi vẽ lên bức tranh. Chẳng hạn như vị đại suất ca Triệu Giai được một đám mỹ nữ túm tụm xung quanh. Lý Bang Ngạn thì ngồi trên cây Tàng ăn cơm. Vương Phủ thì khí vũ hiên ngang. Trong bức tranh là những vị đại thần có quyền cao chức trọng. Mà ngay cả vị công tử đứng cùng Triệu Giai, hắn cũng vẽ vào. Hắn biết người kia khẳng định là con cái của Tống Huy Tông. Cho nên không dám chậm trễ, một chén nước phải chia đều tất cả.
Về sau, nghe Tống Huy Tông nói, mới biết được vị công tử một mực không lên tiếng, chính là Thái Tử Triệu Hằng. Về sau là Tống Khâm Tông.
Lý Kỳ vừa nghe, trong lòng liền cả kinh, đồng thời cũng âm thầm may mắn.
Một bức tranh nho nhỏ, đã khiến mọi người thoải mái cười to.
Ánh mắt của Tống Huy Tông thật không tồi, vừa nhìn đã nhận ra. Chỉ là một người cuối cùng, nằm trên lá sen trôi nổi ở hồ nước, bụng phồng lên, một tay còn cầm một cái đùi gà còn lớn hơn cả người y, một tay vuốt cái bụng tròn vo, bộ dáng rất là hưởng thụ. Tống Huy Tông nhìn hồi lâu, cũng không nhận ra là ai, liền hướng Lý Kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, người này là ai?
Lý Kỳ nhìn, nhịn không được cười ra tiếng:
- Đây là Cao nha nội.
Cao nha nội vừa nghe, vẻ mặt hưng phấn xúm đầu nhìn, cười ngây ngô nói:
- Người này đúng là đáng yêu.
Mọi ngươi nghe y nói vậy, đều cười lên ha hả.
Cao Cầu cũng lắc đầu cười. Đối với đứa con bảo bối này, y rất bất đắc dĩ.
Nhưng trong đó có một người, lại vẻ mặt âm trầm. Người này chính là con trai của Vương Phủ, Vương Tuyên Ân.
Lý Kỳ lơ đãng nhìn y, lập tức nhớ ra, trong lòng âm thầm buồn bực. Chết tiệt, sao mình lại quên thằng nhãi này nhỉ? Xem ra về sau phải đề phòng y mới được.
Tống Huy Tông nhìn bức tranh một lúc lâu, mới không nỡ đưa cho Lương Sư Thành, bảo y bảo quản thật tốt. Rất rõ ràng, tranh này y muốn. Sau đó y lại cầm cái bút than nhìn. Vừa nãy bởi vì Lý Kỳ vẽ tranh quá nhanh. Cho dù thiên phú của y có cao hơn nữa, cũng không nắm giữ được bí quyết trong đó, liền hỏi:
- Cách vẽ này thật là do ngươi nghĩ ra?
Lý Kỳ thở dài:
- Thảo dân không dám lừa gạt Hoàng thượng.
Tống Huy Tông gật đầu, sau đó cười nói:
- Tốt lắm, được chứng kiến họa kỹ của ngươi, cũng nên nếm thử mỹ thực mà ngươi làm. Bằng không trẫm thật đúng là quên ngươi là một đầu bếp.
“Ài, rốt cuộc cũng tới chính đề.”
Đợi Tống Huy Tông và vài vị trọng thần ổn định chỗ ngồi, Lý Kỳ lập tức nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc, ý bảo nàng gọi những nữ tỳ kia bưng thức ăn lên.
Chỉ thấy các nữ tỳ lần lượt bưng các đĩa đồ ăn có màu sắc, hình thái không giống nhau lên.
Chỉ sau chốc lát, hai mươi món lạnh đã bưng lên hết.
Mọi người đều lộ vẻ sững sờ. Bọn họ chưa từng thấy qua món nào trong hai mươi món lạnh đó. Đám đại thần ở đây, có ai không suốt ngày ăn sơn trân hải vị. Nhưng hôm nay chợt toát ra hơn hai mươi món chưa từng trông thấy, trong lòng đều có chút không tiếp thu được.
Nhưng Tống Huy Tông và cha con Thái Kinh đã thành thói quen, nên cũng không quá để ý.
Mỗi nữ tỳ bưng một món ăn tới, đều có một đầu bếp đỡ rồi đặt ở vị trí chỉ định. Thực ra làm vậy là có mục đích. Chẳng hạn món lạnh không nên đặt cùng với món nóng. Hơn nữa Lý Kỳ lo lắng không chỉ là màu sắc, hình thái của món ăn, mà còn muốn lo lắng tới cả bố cục. Món ăn này đặt bên cạnh món ăn khác, pha trộn sắc màu nhằm tạo sự mỹ quan.
Mọi người liếc nhìn, bàn dài vừa nãy còn trống rỗng, hiện tại đã rực rỡ muôn màu, đẹp không sao kể xiết.
Tống Huy Tông đợi nửa ngày không thấy có người nào bưng thức ăn đặt trước bàn mình, mà để hết lên cái bàn dài, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi để hết thức ăn chỗ đó, mọi người ăn kiểu gì?
Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Thái Thao liền xung phong giới thiệu cho Tống Huy Tông sự đặc sắc của tiệc tự phục vụ. Y tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nở mày nở mặt này. Mà Lý Kỳ thì ở bên bổ sung vài câu.
Tống Huy Tông nghe xong, liền mỉm cười đứng lên:
- Tiệc tự phục vụ? Nghe thật thú vị, trẫm cũng muốn đích thân nếm thử.
Nói xong, y liền đi xuống đài. Mọi người cũng vội vàng đi theo đuôi.
- Lý Kỳ, tới đây.
Tống Huy Tông dừng một chút, vẫy tay gọi Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội vàng đi tới, hỏi:
- Không biết Hoàng thượng có gì phân phó?
Tống Huy Tông cười nói:
- Hiện tại trẫm nên làm thế nào?
Thì ra là việc này.
- Hoàng thượng, thực ra tiệc tự phục vụ này cực kỳ đơn giản.
Lý Kỳ nói xong, chỉ vào một góc của bàn dài:
- Bệ hạ, trước tiên ngài cầm chén đĩa ở đằng kia.
Lương Sư Thành ở bên cạnh nghe thấy vậy, đang chuẩn bị tiến lên giúp Tống Huy Tông lấy chén đĩa, đã bị Tống Huy Tông ngăn cản:
- Không cần, để trẫm đích thân đi lấy.
Nói xong, y đi tới cầm một cái đĩa, lại hướng Lý Kỳ, hỏi:
- Tiếp theo làm thế nào?
Lý Kỳ cười đáp:
- Tiếp theo bệ hạ muốn ăn món ăn gì gắp món đó. Chỉ cần dùng cái kẹp, kẹp thức ăn bỏ vào trong đĩa. sau đó lại dùng nĩa ăn là được. Tuy nhiên, bệ hạ nên lấy mỗi món một ít thôi. Bởi vì phía sau vẫn còn hơn hai mươi món ăn.
- Còn có hơn hai mươi món?
Tống Huy Tông cả kinh, cười ha hả:
- Thú vị, thú vị.
Nói xong, y liền đi dạo bên cạnh cái bàn dài. Bỗng nhìn thấy bên trong một cái nồi sắt hình vuông có thứ gì đó đỏ au, giống như là món súp, liền hiếu kỳ hỏi:
- Đây là canh gì vậy?
Canh? Thật không biết nhìn hàng.
Lý Kỳ giới thiệu:
- Hoàng thượng, món này tên là váng sữa hai mặt, được làm từ sữa bò.
- Sữa bò?
Tống Huy Tông nhìn hắn, hỏi:
- Không phải sữa bò có màu trắng đó sao?
Lý Kỳ giải thích:
- Hoàng thượng, người chỉ nhìn thấy mặt trên màu đỏ của đậu đỏ. Chứ phía dưới váng sữa chính là màu trắng.
- Thì ra là thế.
Tống Huy Tông gật đầu, cầm lấy cái thìa, hớt một phần nhở ở trên bỏ lên đĩa. Chỉ thấy phía dưới màu đỏ làm lớp váng sữa trắng nõn, thực sự rất mê người. Đám đại thần đứng đằng sau nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng. Nếu không có Tống Huy Tông ở đây, thì bọn họ đã nhào tới rồi.
- Đây nhất định là Thái ái khanh rồi.
Nói xong, hắn hướng Thái Kinh, trêu ghẹo:
- Nhưng tiếc rằng râu của ái khanh chưa đủ dài, bằng không có thể thử xem.
Thái Kinh cười cổ quái:
- Bệ hạ nói rất đúng.
Nói xong liền bí mật trừng mắt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ làm như không thấy. Nghĩ bụng, đây là Hoàng thượng nói, cũng không phải ta, ngươi trừng ta làm gì?
Tống Huy Tông lại chỉ vào một người nằm ở trên bàn, chân bắt chéo, mũi chân có môt quả cầu lớn đang xoay, mắt nhìn Cao Cầu hỏi:
- Cao ái khanh, ngươi có bản lĩnh này không?
Cao Cầu lắc đầu, cười khổ:
- Hoàng thượng chê cười, vi thần làm không được.
Tống Huy Tông cười ha hả, hướng Lý Kỳ, khen:
- Lý Kỳ, tiểu tử ngươi thật đúng là có chút bổn sự. Thần vận của các đại thần đều được ngươi vẽ lại. Không tồi.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Hoàng thượng quá khen.
Thực ra Lý Kỳ đều dựa vào tính cách của những người mà hắn biết rồi vẽ lên bức tranh. Chẳng hạn như vị đại suất ca Triệu Giai được một đám mỹ nữ túm tụm xung quanh. Lý Bang Ngạn thì ngồi trên cây Tàng ăn cơm. Vương Phủ thì khí vũ hiên ngang. Trong bức tranh là những vị đại thần có quyền cao chức trọng. Mà ngay cả vị công tử đứng cùng Triệu Giai, hắn cũng vẽ vào. Hắn biết người kia khẳng định là con cái của Tống Huy Tông. Cho nên không dám chậm trễ, một chén nước phải chia đều tất cả.
Về sau, nghe Tống Huy Tông nói, mới biết được vị công tử một mực không lên tiếng, chính là Thái Tử Triệu Hằng. Về sau là Tống Khâm Tông.
Lý Kỳ vừa nghe, trong lòng liền cả kinh, đồng thời cũng âm thầm may mắn.
Một bức tranh nho nhỏ, đã khiến mọi người thoải mái cười to.
Ánh mắt của Tống Huy Tông thật không tồi, vừa nhìn đã nhận ra. Chỉ là một người cuối cùng, nằm trên lá sen trôi nổi ở hồ nước, bụng phồng lên, một tay còn cầm một cái đùi gà còn lớn hơn cả người y, một tay vuốt cái bụng tròn vo, bộ dáng rất là hưởng thụ. Tống Huy Tông nhìn hồi lâu, cũng không nhận ra là ai, liền hướng Lý Kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, người này là ai?
Lý Kỳ nhìn, nhịn không được cười ra tiếng:
- Đây là Cao nha nội.
Cao nha nội vừa nghe, vẻ mặt hưng phấn xúm đầu nhìn, cười ngây ngô nói:
- Người này đúng là đáng yêu.
Mọi ngươi nghe y nói vậy, đều cười lên ha hả.
Cao Cầu cũng lắc đầu cười. Đối với đứa con bảo bối này, y rất bất đắc dĩ.
Nhưng trong đó có một người, lại vẻ mặt âm trầm. Người này chính là con trai của Vương Phủ, Vương Tuyên Ân.
Lý Kỳ lơ đãng nhìn y, lập tức nhớ ra, trong lòng âm thầm buồn bực. Chết tiệt, sao mình lại quên thằng nhãi này nhỉ? Xem ra về sau phải đề phòng y mới được.
Tống Huy Tông nhìn bức tranh một lúc lâu, mới không nỡ đưa cho Lương Sư Thành, bảo y bảo quản thật tốt. Rất rõ ràng, tranh này y muốn. Sau đó y lại cầm cái bút than nhìn. Vừa nãy bởi vì Lý Kỳ vẽ tranh quá nhanh. Cho dù thiên phú của y có cao hơn nữa, cũng không nắm giữ được bí quyết trong đó, liền hỏi:
- Cách vẽ này thật là do ngươi nghĩ ra?
Lý Kỳ thở dài:
- Thảo dân không dám lừa gạt Hoàng thượng.
Tống Huy Tông gật đầu, sau đó cười nói:
- Tốt lắm, được chứng kiến họa kỹ của ngươi, cũng nên nếm thử mỹ thực mà ngươi làm. Bằng không trẫm thật đúng là quên ngươi là một đầu bếp.
“Ài, rốt cuộc cũng tới chính đề.”
Đợi Tống Huy Tông và vài vị trọng thần ổn định chỗ ngồi, Lý Kỳ lập tức nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc, ý bảo nàng gọi những nữ tỳ kia bưng thức ăn lên.
Chỉ thấy các nữ tỳ lần lượt bưng các đĩa đồ ăn có màu sắc, hình thái không giống nhau lên.
Chỉ sau chốc lát, hai mươi món lạnh đã bưng lên hết.
Mọi người đều lộ vẻ sững sờ. Bọn họ chưa từng thấy qua món nào trong hai mươi món lạnh đó. Đám đại thần ở đây, có ai không suốt ngày ăn sơn trân hải vị. Nhưng hôm nay chợt toát ra hơn hai mươi món chưa từng trông thấy, trong lòng đều có chút không tiếp thu được.
Nhưng Tống Huy Tông và cha con Thái Kinh đã thành thói quen, nên cũng không quá để ý.
Mỗi nữ tỳ bưng một món ăn tới, đều có một đầu bếp đỡ rồi đặt ở vị trí chỉ định. Thực ra làm vậy là có mục đích. Chẳng hạn món lạnh không nên đặt cùng với món nóng. Hơn nữa Lý Kỳ lo lắng không chỉ là màu sắc, hình thái của món ăn, mà còn muốn lo lắng tới cả bố cục. Món ăn này đặt bên cạnh món ăn khác, pha trộn sắc màu nhằm tạo sự mỹ quan.
Mọi người liếc nhìn, bàn dài vừa nãy còn trống rỗng, hiện tại đã rực rỡ muôn màu, đẹp không sao kể xiết.
Tống Huy Tông đợi nửa ngày không thấy có người nào bưng thức ăn đặt trước bàn mình, mà để hết lên cái bàn dài, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi để hết thức ăn chỗ đó, mọi người ăn kiểu gì?
Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Thái Thao liền xung phong giới thiệu cho Tống Huy Tông sự đặc sắc của tiệc tự phục vụ. Y tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nở mày nở mặt này. Mà Lý Kỳ thì ở bên bổ sung vài câu.
Tống Huy Tông nghe xong, liền mỉm cười đứng lên:
- Tiệc tự phục vụ? Nghe thật thú vị, trẫm cũng muốn đích thân nếm thử.
Nói xong, y liền đi xuống đài. Mọi người cũng vội vàng đi theo đuôi.
- Lý Kỳ, tới đây.
Tống Huy Tông dừng một chút, vẫy tay gọi Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội vàng đi tới, hỏi:
- Không biết Hoàng thượng có gì phân phó?
Tống Huy Tông cười nói:
- Hiện tại trẫm nên làm thế nào?
Thì ra là việc này.
- Hoàng thượng, thực ra tiệc tự phục vụ này cực kỳ đơn giản.
Lý Kỳ nói xong, chỉ vào một góc của bàn dài:
- Bệ hạ, trước tiên ngài cầm chén đĩa ở đằng kia.
Lương Sư Thành ở bên cạnh nghe thấy vậy, đang chuẩn bị tiến lên giúp Tống Huy Tông lấy chén đĩa, đã bị Tống Huy Tông ngăn cản:
- Không cần, để trẫm đích thân đi lấy.
Nói xong, y đi tới cầm một cái đĩa, lại hướng Lý Kỳ, hỏi:
- Tiếp theo làm thế nào?
Lý Kỳ cười đáp:
- Tiếp theo bệ hạ muốn ăn món ăn gì gắp món đó. Chỉ cần dùng cái kẹp, kẹp thức ăn bỏ vào trong đĩa. sau đó lại dùng nĩa ăn là được. Tuy nhiên, bệ hạ nên lấy mỗi món một ít thôi. Bởi vì phía sau vẫn còn hơn hai mươi món ăn.
- Còn có hơn hai mươi món?
Tống Huy Tông cả kinh, cười ha hả:
- Thú vị, thú vị.
Nói xong, y liền đi dạo bên cạnh cái bàn dài. Bỗng nhìn thấy bên trong một cái nồi sắt hình vuông có thứ gì đó đỏ au, giống như là món súp, liền hiếu kỳ hỏi:
- Đây là canh gì vậy?
Canh? Thật không biết nhìn hàng.
Lý Kỳ giới thiệu:
- Hoàng thượng, món này tên là váng sữa hai mặt, được làm từ sữa bò.
- Sữa bò?
Tống Huy Tông nhìn hắn, hỏi:
- Không phải sữa bò có màu trắng đó sao?
Lý Kỳ giải thích:
- Hoàng thượng, người chỉ nhìn thấy mặt trên màu đỏ của đậu đỏ. Chứ phía dưới váng sữa chính là màu trắng.
- Thì ra là thế.
Tống Huy Tông gật đầu, cầm lấy cái thìa, hớt một phần nhở ở trên bỏ lên đĩa. Chỉ thấy phía dưới màu đỏ làm lớp váng sữa trắng nõn, thực sự rất mê người. Đám đại thần đứng đằng sau nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng. Nếu không có Tống Huy Tông ở đây, thì bọn họ đã nhào tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.