Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Chương 158: Đạt tới Siêu Phàm Tam Cực
Sở Ninh
30/01/2024
Đúng vậy!
Người hộ đạo của hẳn ta không thể tiến vào bí cảnh. Thanh niên tóc ngắn phẫn nộ dời mắt, nhìn ấn pháp.
Chỉ cần họ có thể tu thành bí kỹ này thì có thể có được sự tán thành của yêu nghiệt bán thuần huyết.
Sở Ninh hai mắt khép hờ, làm lơ bên ngoài, trong mắt chỉ có cảnh yêu nghiệt bán thuần huyết nắm giữ Sơn Hà.
Thậm chí.
Ngay cả bản thân thay đổi, hắn cũng không nhận ra.
Bất chợt.
Sở Ninh quát khẽ một tiếng, hai tay kết ấn, thúc giục tiến lên.
Một ngọn núi cao màu đen từ từ hiện ra, như vạch cả càn khôn, khí thế bao la bàng bạc, làm lòng người chấn động.
Hoành Nhạc Đao Pháp, cẩn thận thêm vào sức mạnh tinh thần, chú ý vào sức mạnh tinh thần.
Mà ngọn núi này chân thật như rồng bay lên từ biển, như một ngọn núi đang di động, theo ấn của Sở Ninh từ †ừ rơi xuống.
Một tiếng ầm vang lên, đất bằng bị vùi xuống tận mười thước, vết nứt như mạng nhện từ từ lan ra khắp mặt đất khu vực Tam Cực.
Bảy người dưới cây đều chật vật, gương mặt tái nhợt.
Hiện tại Sở Ninh như đã dung hợp với bóng dáng của yêu nghiệt, bày ra khí thế vô địch.
“Hắn thật sự tu thành công rồi?”
Vạn Lăng Nhị mặc Phượng Tường Vũ Y cắn đôi môi đỏ.
Sáu người khác dưới tàng cây.
Trừ huynh trưởng của nàng ta thì toàn bộ đều là thiên kiêu hoàng triều.
Họ nghiên cứu bí kỹ này mà chỉ mới tới giai đoạn hình, chưa chạm tới cái thần của nọ, mà Sở Ninh đã hoàn thành các mặt hình lẫn thần.
Nhân vật như thế xuất sắc tới mức khó tin, tiến vào. Vạn Pháp hoàng triều, khinh thường hoàng nữ là nàng ta, chủ động từ bỏ hôn ước, có gì sai sao?
“Sơn Hà Đại ấn, giơ tay tạo thành một vùng non sông, phất tay là non sông sụp đổ, trấn áp thế gian, là động võ kỹ đỉnh cao!”
Sở Ninh thu tay: “Ấn này chia làm bốn thức: Đại Nhạc Ấn, Đại Hà Ấn, Đại Lâm Ấn và Tổng Ấn, mình mới miễn cưỡng tu thành Đại Nhạc Ấn thôi!”
Nghĩ tới đây, Sở Ninh nhìn bóng dáng của yêu nghiệt.
Đối phương xoa ấn, ấn đó là Tổng Ấn của Sơn Hà Đại Ấn, có thể phóng ra tinh tuý của núi lớn.
Đại Hà Ấn, Đại Lâm Ấn chắc phải vào khu vực Tứ Cực và Ngũ Cực thì mới tìm được.
“Không đúng!”
Giây sau, Sở Ninh biến sắc, chú ý tới vết máu trên áo bào.
Hắn siết tay, 33 bảo mạch sáng lên như biểu tượng cổ xưa, huyết khí nguyên hải giao hào, rộng tới 60 trượng.
Năng lượng bành trướng, không ngừng tăng lên trong tay làm không gian cũng bị bóp méo, có thể nghe rõ âm thanh cách đó hơn 300 mét.
“Mình đã đạt tới Siêu Phàm Tam Cực!”, hai mắt Sở Ninh toả sáng.
Hắn được yêu nghiệt bán thuần huyết tán thành, có được Sơn Hà Đại Ấn, thêm vào trân bảo cực cảnh, hắn đột phá Tam Cực.
“Không hổ là bí cảnh Hoá Long!” Sở Ninh cảm thán.
Lần này hắn lĩnh ngộ bí kỹ, e là đã qua hơn một tháng.
Giờ phút này, cành lá cổ thụ lại hoang tàn. “Những người này biết điều như vậy, mình cũng không nên ra tay!”, ánh mắt Sở Ninh nhìn bảy người phía xa.
Trừ Vạn Kỷ Ương, còn ba người khác có thể làm Lục Chuyển Tạo Hoá Công có phản ứng.
Suy tư một chút, Sở Ninh xoay người đi. Hắn không phải kiểu cuồng sát.
Đối phương không đụng tới giới hạn của hẳn, hẳn sẽ không vì tạo hoá mà tàn sát hay lạm sát.
Dù sao.
Tại vùng đất Thanh Châu, đại lục Chân Linh, người có thể thành tu giả tạo hoá chủng không ít.
“Này, đừng tiếp tục đi về phía trước!”
“Phía trước có Đông Thăng Thái tử!”
Một âm thanh thanh thuý vang lên.
Lời vừa nói ra, Vạn Lăng Nhi có chút ngẩn ra, dường như nàng ta cũng không ngờ mình lại quan tâm tới tên đáng giận kia.
“Đã vào bí cảnh Hoá Long, sao có thể sợ kẻ địch chờ ở phía trước!”, Sở Ninh cười sang sảng, người đã đi xa.
“Quốc kiêu sở hữu ý chí như thế đúng là hiếm thấy, thảo nào có thể được yêu nghiệt tán thành trong khu vực Tam Cực!”
“Trăm tàu giành một dòng, chỉ 1 người có thể thành công!"
“Từ khi ngươi có tên trên bảng thiên kiêu thì đã được. quyết định sẽ trở thành đá kê chân của ta”.
Một âm thanh hùng hồn phá tan tầng mây, giọng chấn động mười dặm vang lên: “Ngươi tới, ta chém ngươi!”
Người nghe thế thì tim như bị búa đập vào, như muốn bể nát tới nơi.
Trong thoáng chốc.
Như nhìn thấy cường giả vô địch có một không hai đứng trên cao nhìn bao quát toàn bộ bí cảnh.
Đông Thắng Thái tử!
Đây là giọng của Đông Thắng Thái tử!
Một yêu nghiệt mà đám hoàng nữ hoàng tử không thể theo kịp.
Đối phương vào bí cảnh Hoá Long, tới thẳng khu vực Tứ Cực.
Nghe nói ở đó có người người thôi thúc ý chí vô địch của yêu nghiệt bán thuần huyết, tạo ra dị tượng.
Đông Thắng Thái tử cũng chú ý Đại Hạ Bắc Vương, lời nói cường thế này là đang nói với Bắc Vương.
“Ta đây, đến rồi!” Sở Ninh dừng chân, mỉm cười.
Hắn bay lên trời, mỗi một bước thì sẽ có hoa sen xuất hiện, dừng ở không trung.
Sở Ninh bước lên hoa sen, tới thẳng khu vực Tứ Cực.
Bí cảnh Hoá Long yên tĩnh một lát rồi bỗng xảy ra sóng to gió lớn.
Đại Hạ Bắc Vương muốn đánh một trận trực tiếp với Đông Thắng Thái tử.
Người hộ đạo của hẳn ta không thể tiến vào bí cảnh. Thanh niên tóc ngắn phẫn nộ dời mắt, nhìn ấn pháp.
Chỉ cần họ có thể tu thành bí kỹ này thì có thể có được sự tán thành của yêu nghiệt bán thuần huyết.
Sở Ninh hai mắt khép hờ, làm lơ bên ngoài, trong mắt chỉ có cảnh yêu nghiệt bán thuần huyết nắm giữ Sơn Hà.
Thậm chí.
Ngay cả bản thân thay đổi, hắn cũng không nhận ra.
Bất chợt.
Sở Ninh quát khẽ một tiếng, hai tay kết ấn, thúc giục tiến lên.
Một ngọn núi cao màu đen từ từ hiện ra, như vạch cả càn khôn, khí thế bao la bàng bạc, làm lòng người chấn động.
Hoành Nhạc Đao Pháp, cẩn thận thêm vào sức mạnh tinh thần, chú ý vào sức mạnh tinh thần.
Mà ngọn núi này chân thật như rồng bay lên từ biển, như một ngọn núi đang di động, theo ấn của Sở Ninh từ †ừ rơi xuống.
Một tiếng ầm vang lên, đất bằng bị vùi xuống tận mười thước, vết nứt như mạng nhện từ từ lan ra khắp mặt đất khu vực Tam Cực.
Bảy người dưới cây đều chật vật, gương mặt tái nhợt.
Hiện tại Sở Ninh như đã dung hợp với bóng dáng của yêu nghiệt, bày ra khí thế vô địch.
“Hắn thật sự tu thành công rồi?”
Vạn Lăng Nhị mặc Phượng Tường Vũ Y cắn đôi môi đỏ.
Sáu người khác dưới tàng cây.
Trừ huynh trưởng của nàng ta thì toàn bộ đều là thiên kiêu hoàng triều.
Họ nghiên cứu bí kỹ này mà chỉ mới tới giai đoạn hình, chưa chạm tới cái thần của nọ, mà Sở Ninh đã hoàn thành các mặt hình lẫn thần.
Nhân vật như thế xuất sắc tới mức khó tin, tiến vào. Vạn Pháp hoàng triều, khinh thường hoàng nữ là nàng ta, chủ động từ bỏ hôn ước, có gì sai sao?
“Sơn Hà Đại ấn, giơ tay tạo thành một vùng non sông, phất tay là non sông sụp đổ, trấn áp thế gian, là động võ kỹ đỉnh cao!”
Sở Ninh thu tay: “Ấn này chia làm bốn thức: Đại Nhạc Ấn, Đại Hà Ấn, Đại Lâm Ấn và Tổng Ấn, mình mới miễn cưỡng tu thành Đại Nhạc Ấn thôi!”
Nghĩ tới đây, Sở Ninh nhìn bóng dáng của yêu nghiệt.
Đối phương xoa ấn, ấn đó là Tổng Ấn của Sơn Hà Đại Ấn, có thể phóng ra tinh tuý của núi lớn.
Đại Hà Ấn, Đại Lâm Ấn chắc phải vào khu vực Tứ Cực và Ngũ Cực thì mới tìm được.
“Không đúng!”
Giây sau, Sở Ninh biến sắc, chú ý tới vết máu trên áo bào.
Hắn siết tay, 33 bảo mạch sáng lên như biểu tượng cổ xưa, huyết khí nguyên hải giao hào, rộng tới 60 trượng.
Năng lượng bành trướng, không ngừng tăng lên trong tay làm không gian cũng bị bóp méo, có thể nghe rõ âm thanh cách đó hơn 300 mét.
“Mình đã đạt tới Siêu Phàm Tam Cực!”, hai mắt Sở Ninh toả sáng.
Hắn được yêu nghiệt bán thuần huyết tán thành, có được Sơn Hà Đại Ấn, thêm vào trân bảo cực cảnh, hắn đột phá Tam Cực.
“Không hổ là bí cảnh Hoá Long!” Sở Ninh cảm thán.
Lần này hắn lĩnh ngộ bí kỹ, e là đã qua hơn một tháng.
Giờ phút này, cành lá cổ thụ lại hoang tàn. “Những người này biết điều như vậy, mình cũng không nên ra tay!”, ánh mắt Sở Ninh nhìn bảy người phía xa.
Trừ Vạn Kỷ Ương, còn ba người khác có thể làm Lục Chuyển Tạo Hoá Công có phản ứng.
Suy tư một chút, Sở Ninh xoay người đi. Hắn không phải kiểu cuồng sát.
Đối phương không đụng tới giới hạn của hẳn, hẳn sẽ không vì tạo hoá mà tàn sát hay lạm sát.
Dù sao.
Tại vùng đất Thanh Châu, đại lục Chân Linh, người có thể thành tu giả tạo hoá chủng không ít.
“Này, đừng tiếp tục đi về phía trước!”
“Phía trước có Đông Thăng Thái tử!”
Một âm thanh thanh thuý vang lên.
Lời vừa nói ra, Vạn Lăng Nhi có chút ngẩn ra, dường như nàng ta cũng không ngờ mình lại quan tâm tới tên đáng giận kia.
“Đã vào bí cảnh Hoá Long, sao có thể sợ kẻ địch chờ ở phía trước!”, Sở Ninh cười sang sảng, người đã đi xa.
“Quốc kiêu sở hữu ý chí như thế đúng là hiếm thấy, thảo nào có thể được yêu nghiệt tán thành trong khu vực Tam Cực!”
“Trăm tàu giành một dòng, chỉ 1 người có thể thành công!"
“Từ khi ngươi có tên trên bảng thiên kiêu thì đã được. quyết định sẽ trở thành đá kê chân của ta”.
Một âm thanh hùng hồn phá tan tầng mây, giọng chấn động mười dặm vang lên: “Ngươi tới, ta chém ngươi!”
Người nghe thế thì tim như bị búa đập vào, như muốn bể nát tới nơi.
Trong thoáng chốc.
Như nhìn thấy cường giả vô địch có một không hai đứng trên cao nhìn bao quát toàn bộ bí cảnh.
Đông Thắng Thái tử!
Đây là giọng của Đông Thắng Thái tử!
Một yêu nghiệt mà đám hoàng nữ hoàng tử không thể theo kịp.
Đối phương vào bí cảnh Hoá Long, tới thẳng khu vực Tứ Cực.
Nghe nói ở đó có người người thôi thúc ý chí vô địch của yêu nghiệt bán thuần huyết, tạo ra dị tượng.
Đông Thắng Thái tử cũng chú ý Đại Hạ Bắc Vương, lời nói cường thế này là đang nói với Bắc Vương.
“Ta đây, đến rồi!” Sở Ninh dừng chân, mỉm cười.
Hắn bay lên trời, mỗi một bước thì sẽ có hoa sen xuất hiện, dừng ở không trung.
Sở Ninh bước lên hoa sen, tới thẳng khu vực Tứ Cực.
Bí cảnh Hoá Long yên tĩnh một lát rồi bỗng xảy ra sóng to gió lớn.
Đại Hạ Bắc Vương muốn đánh một trận trực tiếp với Đông Thắng Thái tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.