Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Chương 143: Nhị thúc điên rồi
Sở Ninh
30/01/2024
“Một mình Bắc Vương tấn công Đại La, giết chết Đại La Võ Chủ!”
“Một nghìn năm trăm quận của Đại La đã cảm đầy cờ của Đại Hạ chúng ta!”
“Đại Tê Võ Chủ, Nhược Thủy Võ Chủ, Kinh Hồng Võ Chủ, Xích Vân Võ Chủ, cùng với ba mươi hai vương giả Siêu Phàm đều quy thuận Đại Hạ chúng tai”
“Lục đại võ triều Đại Lương, Đại Phong cũng thành thuộc địa của Đại Hại”
“Đại Hạ chúng ta đã nắm giữ hơn một vạn hai nghìn quận, tập trung quốc vận, dựng nên Thanh Châu Đại
Các tin tức lũ lượt ập tới như gió lốc quét qua lãnh thổ Đại Hạ.
Nỗi bất an và bi thương bao phủ trái tim mỗi người dân Đại Hạ bị xua tan, tiếng reo hò vang trời, nhiều người vui mừng đến độ rơi nước mắt.
Bắc Vương của Đại Hạ bọn họ.
'Thật sự một mình chấm dứt họa Đại La, đồng thời dẫn dắt Đại Hạ bước vào thời đại hoàn toàn mới.
Hơn ba mươi cường giả Siêu Phàm cúi đầu xưng thần, cảnh giới Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm thì có đến bốn người.
Bách tính Đại Hạ tránh khỏi cái khổ của chiến tranh, trẻ em có mái ấm, người già có chỗ dựa.
Đất phàm hóa linh, trẻ con vừa sinh ra là đã có thể đạp chân lên linh thổ, hưởng thụ khí vận của Đại Quốc.
Có thể tưởng tượng ra được, mai sau mỗi người dân của Đại Hạ đều sẽ cực kỳ ưu tú.
Bắc Vương ngạo nghễ đương thời, là sự kiêu ngạo. của dân chúng Đại Hạ!
Một tháng trôi qua trong nháy mắt.
Mỗi ngày ở Đại Hạ giống như ngày Tết, mọi người chìm trong bầu không khí vui sướng.
Người dân các quận chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng Bắc Vương.
Danh vọng của vương quân được vinh dự mang tên Bắc Vương cũng lên đến đỉnh điểm ở Đại Hạ.
Bắc Vương quân.
Bất cứ ai cũng không có quyền điều động đội quân này, bọn họ chỉ tôn sùng Bắc Vương.
Thú cưỡi của Bắc Vương quân không còn là Thanh Linh Ưng, mà là một loài dị chủng tên là Truy Phong Chuẩn.
Loài dị chủ này có thể sánh bằng tu giả Thiên Vũ.
Tuy không bằng thú cưỡi Hoàng Kim Ma Điêu của Bắc Vương, nhưng tốc độ bay cũng hơn xa Thanh Linh Ưng, có thể dễ dàng bay qua hai trăm quận trong một ngày.
Đó là chiến lợi phẩm mà Đại La Võ Chủ thu hoạch được khi chỉnh chiến, tổng cộng hơn ba nghìn con, được nuôi dưỡng trong Đại La Võ Cung, để ngày sau phục vụ cho Thanh Châu Đại Quốc.
Mà nay.
Bị Bắc Vương quân chiếm lĩnh.
Châu báu bị Bắc Vương quân đưa về Thanh Sơn thành hết rương này đến rương khác.
Số châu báu này.
Có cái thuộc về Đại La Võ Cung, cũng có những thứ đến từ Đại Lương Vũ Triều, Đại Phong Vũ Triều...
Bọn họ đều đã trở thành thuộc địa của Đại Hạ, là bê tôi của Đại Hạ.
Tất cả kho báu đều phải giao nộp. Bắc Vương đích thân ra lệnh!
Bắc Vương của Đại Hạ không cho phép bất kỳ kẻ nào có hai lòng!
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Thanh Sơn thành vốn chỉ là thành trì cỡ trung của Đại Hạ đã trở nên nguy nga hơn hẳn.
Đường phố bên trong thành sạch sẽ, chỉnh †, cây cối phủ gấm lụa, cửa hàng giá tấc đất tấc vàng.
Dòng người ùn ùn kéo đến, muốn cắm rễ ở Thanh Sơn thành, khung cảnh phồn vinh hơn xa Thiên Tử thành của Đại Hạ.
Hết thảy.
Là bởi Bắc Vương phủ lập nên ở đây.
Mặt ngoài.
Người đang ngồi trên ngai vàng Đại Hạ vẫn là Hạ Giang, nhưng không một ai không biết, Bắc Vương mới là ông vua không miện thật sự.
Bắc Vương gánh vác quốc vận của Đại Hạ, hắn đặt thân ở đâu, nơi ấy tràn ngập linh khí, linh khí dồi dào, tràn ra các quận của Đại Hạ.
Bởi vậy.
Thanh Sơn thành là một linh thành!
Thử hỏi, có ai không khát khao?
Bắc Vương phủ, thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt.
“Sở gia chúng ta có một Bắc Vương”.
“Đám nhãi ranh các ngươi phải xốc lên tinh thần cho. †a, không được lười biếng!”
Trong một quảng trường rộng rãi, Sở Nguyên với mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị đang chỉ dẫn mười ba đứa bé tu luyện.
Cánh tay phải cường tráng của ông ẩn hiện hỏa quang, hiển lộ tu vi Thiên Vũ cảnh.
“Vâng!” Mười ba đứa bé đồng thanh đáp.
Bọn họ không dám kêu khổ, không dám oán giận, ai bảo Sở gia bọn họ có một Bắc Vương.
Châu báu, công pháp, võ kỹ do Đại La và thập đại Vũ Triều đưa đến khiến bọn họ không có cớ để lười biếng nữa.
Sở Nguyên gật đầu vừa lòng, thỉnh thoảng ông lại nhìn bé gái trong mười ba đứa trẻ đó.
Đó là Đồng Đồng.
Sau khi cắt hai búi tóc sừng dê, trông cô bé giống hệt như một đứa bé trai.
Bắc Vương đích thân đưa quan tài máu của người lính già Phó Vệ về Đại Hạ, an táng trong Thanh Sơn thành.
Những đứa trẻ mồ côi của các cựu binh như Đồng đồng cũng được Bắc Vương phủ nhận nuôi.
Được chứng kiến Sở Ninh chiến đấu với cả một đất nước, Đồng Đồng sau khi trở về trở nên chấp nhất với tu luyện, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“Nhị thúc điên rồi”.
“Thậm chí còn muốn huấn luyện cả đứa bé vừa mới cai sữa của Sở gia chúng ta nữa”.
“Một nghìn năm trăm quận của Đại La đã cảm đầy cờ của Đại Hạ chúng ta!”
“Đại Tê Võ Chủ, Nhược Thủy Võ Chủ, Kinh Hồng Võ Chủ, Xích Vân Võ Chủ, cùng với ba mươi hai vương giả Siêu Phàm đều quy thuận Đại Hạ chúng tai”
“Lục đại võ triều Đại Lương, Đại Phong cũng thành thuộc địa của Đại Hại”
“Đại Hạ chúng ta đã nắm giữ hơn một vạn hai nghìn quận, tập trung quốc vận, dựng nên Thanh Châu Đại
Các tin tức lũ lượt ập tới như gió lốc quét qua lãnh thổ Đại Hạ.
Nỗi bất an và bi thương bao phủ trái tim mỗi người dân Đại Hạ bị xua tan, tiếng reo hò vang trời, nhiều người vui mừng đến độ rơi nước mắt.
Bắc Vương của Đại Hạ bọn họ.
'Thật sự một mình chấm dứt họa Đại La, đồng thời dẫn dắt Đại Hạ bước vào thời đại hoàn toàn mới.
Hơn ba mươi cường giả Siêu Phàm cúi đầu xưng thần, cảnh giới Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm thì có đến bốn người.
Bách tính Đại Hạ tránh khỏi cái khổ của chiến tranh, trẻ em có mái ấm, người già có chỗ dựa.
Đất phàm hóa linh, trẻ con vừa sinh ra là đã có thể đạp chân lên linh thổ, hưởng thụ khí vận của Đại Quốc.
Có thể tưởng tượng ra được, mai sau mỗi người dân của Đại Hạ đều sẽ cực kỳ ưu tú.
Bắc Vương ngạo nghễ đương thời, là sự kiêu ngạo. của dân chúng Đại Hạ!
Một tháng trôi qua trong nháy mắt.
Mỗi ngày ở Đại Hạ giống như ngày Tết, mọi người chìm trong bầu không khí vui sướng.
Người dân các quận chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng Bắc Vương.
Danh vọng của vương quân được vinh dự mang tên Bắc Vương cũng lên đến đỉnh điểm ở Đại Hạ.
Bắc Vương quân.
Bất cứ ai cũng không có quyền điều động đội quân này, bọn họ chỉ tôn sùng Bắc Vương.
Thú cưỡi của Bắc Vương quân không còn là Thanh Linh Ưng, mà là một loài dị chủng tên là Truy Phong Chuẩn.
Loài dị chủ này có thể sánh bằng tu giả Thiên Vũ.
Tuy không bằng thú cưỡi Hoàng Kim Ma Điêu của Bắc Vương, nhưng tốc độ bay cũng hơn xa Thanh Linh Ưng, có thể dễ dàng bay qua hai trăm quận trong một ngày.
Đó là chiến lợi phẩm mà Đại La Võ Chủ thu hoạch được khi chỉnh chiến, tổng cộng hơn ba nghìn con, được nuôi dưỡng trong Đại La Võ Cung, để ngày sau phục vụ cho Thanh Châu Đại Quốc.
Mà nay.
Bị Bắc Vương quân chiếm lĩnh.
Châu báu bị Bắc Vương quân đưa về Thanh Sơn thành hết rương này đến rương khác.
Số châu báu này.
Có cái thuộc về Đại La Võ Cung, cũng có những thứ đến từ Đại Lương Vũ Triều, Đại Phong Vũ Triều...
Bọn họ đều đã trở thành thuộc địa của Đại Hạ, là bê tôi của Đại Hạ.
Tất cả kho báu đều phải giao nộp. Bắc Vương đích thân ra lệnh!
Bắc Vương của Đại Hạ không cho phép bất kỳ kẻ nào có hai lòng!
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Thanh Sơn thành vốn chỉ là thành trì cỡ trung của Đại Hạ đã trở nên nguy nga hơn hẳn.
Đường phố bên trong thành sạch sẽ, chỉnh †, cây cối phủ gấm lụa, cửa hàng giá tấc đất tấc vàng.
Dòng người ùn ùn kéo đến, muốn cắm rễ ở Thanh Sơn thành, khung cảnh phồn vinh hơn xa Thiên Tử thành của Đại Hạ.
Hết thảy.
Là bởi Bắc Vương phủ lập nên ở đây.
Mặt ngoài.
Người đang ngồi trên ngai vàng Đại Hạ vẫn là Hạ Giang, nhưng không một ai không biết, Bắc Vương mới là ông vua không miện thật sự.
Bắc Vương gánh vác quốc vận của Đại Hạ, hắn đặt thân ở đâu, nơi ấy tràn ngập linh khí, linh khí dồi dào, tràn ra các quận của Đại Hạ.
Bởi vậy.
Thanh Sơn thành là một linh thành!
Thử hỏi, có ai không khát khao?
Bắc Vương phủ, thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt.
“Sở gia chúng ta có một Bắc Vương”.
“Đám nhãi ranh các ngươi phải xốc lên tinh thần cho. †a, không được lười biếng!”
Trong một quảng trường rộng rãi, Sở Nguyên với mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị đang chỉ dẫn mười ba đứa bé tu luyện.
Cánh tay phải cường tráng của ông ẩn hiện hỏa quang, hiển lộ tu vi Thiên Vũ cảnh.
“Vâng!” Mười ba đứa bé đồng thanh đáp.
Bọn họ không dám kêu khổ, không dám oán giận, ai bảo Sở gia bọn họ có một Bắc Vương.
Châu báu, công pháp, võ kỹ do Đại La và thập đại Vũ Triều đưa đến khiến bọn họ không có cớ để lười biếng nữa.
Sở Nguyên gật đầu vừa lòng, thỉnh thoảng ông lại nhìn bé gái trong mười ba đứa trẻ đó.
Đó là Đồng Đồng.
Sau khi cắt hai búi tóc sừng dê, trông cô bé giống hệt như một đứa bé trai.
Bắc Vương đích thân đưa quan tài máu của người lính già Phó Vệ về Đại Hạ, an táng trong Thanh Sơn thành.
Những đứa trẻ mồ côi của các cựu binh như Đồng đồng cũng được Bắc Vương phủ nhận nuôi.
Được chứng kiến Sở Ninh chiến đấu với cả một đất nước, Đồng Đồng sau khi trở về trở nên chấp nhất với tu luyện, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“Nhị thúc điên rồi”.
“Thậm chí còn muốn huấn luyện cả đứa bé vừa mới cai sữa của Sở gia chúng ta nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.