Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Chương 131: Ở trên triều đình
Sở Ninh
30/01/2024
Trong tử thành của Đại La, đèn màu treo cao.
Thảm da thú quý giá trải thẳng từ cửa thành đến Đại La Võ Cung.
Chín mươi chín bậc thang bạch ngọc tượng trưng cho chín mươi chín cực tôn, lan tràn vào trong đại điện Võ Cung.
Trong điện được lát bằng ngọc thạch, đàn hương lượn lờ, trăm hoa lay động, đàn ca múa nhạc.
Tám bóng người mặc long bào ngồi ở trên ngai vàng.
Bọn họ không nhuốm bụi trần, từng cử chỉ lời nói đều thể hiện ra khí thế Siêu Phàm, rõ ràng là người đứng đầu các Vũ Triều.
Ở trên triều đình này.
Tuyệt, Trung Tuyệt, Đại Tuyệt cũng không có tư cách ngồi xuống, mà bọn họ là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm cũng chỉ có thể ngồi ở ghế dưới làm bề tôi trong điện. ở trung tâm.
Còn có một người đàn ông với ánh mắt thâm thuý đang ngồi ở phía đối diện.
Ông ta có làn da trơn bóng như trẻ con, mặc một bộ trường bào, mái tóc tùy ý xõa ra. Tới cảnh giới của ông ta.
Căn bản không cần dùng ngoại vật để thể hiện thân phận, chỉ cần ra lệnh một câu cũng khiến cấp Siêu Phàm phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Thọ nguyên của ông ta đã kéo dài thêm trăm năm, khí tức như vực sâu, sâu không lường được.
“Đại Lương Võ Chủ đúng là người tốt, thế mà còn muốn chiêu hàng Đại Hạ Bắc Vương, ông ta có thể thành công sao?”
“Ha, không được thì chém đi, một tên nhóc miệng còn hôi sữa có thể giết từ biên cảnh Đại La đến nơi này, đều là bởi vì chúng ta còn chưa ra tay mà thôi”.
“Triều đình đại quốc há có thể để hắn làm càn!”
Tám người đứng đầu Vũ Triều cất cao giọng thảo luận, thỉnh thoảng còn giương mắt nhìn về hướng Đại La Võ Chủ ngồi ở trung tâm.
Động Cảnh.
Ở vùng đất Thanh Châu, được xếp vào cấp bậc hùng chủ.
Siêu Phàm chỉ có thể nhìn lên.
Biết được Đại La Võ Chủ đột phá, bọn họ không thể không đến.
Về phần Đại Hạ Bắc Vương, có mạnh đi nữa thì sao chứ? Đối đầu với Đại La Võ Chủ chẳng khác gì tìm chết. “Không để cho ta làm càn?”
“Vậy ta sẽ làm càn thoả thích!”
Một trận cuồng phong thổi vào từ ngoài Võ Cung, khiến trong đại điện nổi lên cơn mưa tí tách.
Tám người đứng đầu Vũ Triều quay đầu nhìn, đồng tử co rụt lại.
Giọt mưa màu đỏ sẫm. Đó là máu!
Không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, tiếng kêu thảm thiết đang vang lên từ xa.
Một thứ đầm đìa máu me bay đến, đụng ngã mấy cái bàn, rõ ràng là Đại Lương Võ Chủ.
Một thế hệ Võ Chủ.
Hai tay bị bẻ gấy, mặt mũi bầm dập, mắt cá chân phải biến dạng, bị ném vào từ ngoài Võ Cung như chó chết!
“Tạp chủng, ta muốn giết ngươii Đại Lương Võ Chủ giấy giụa đứng dậy, vô cùng điên cuồng. Âm một tiếng.
Lại có thêm một vật ngang trời bay tới, đập Đại Lương Võ Chủ ngã xuống đất.
Đó là một cái quan tài đẫm máu! “Bổn vương từ Đại Hạ đến đây”.
“Đặc biệt đi cùng một vị lão binh đã mất, đến để chúc mừng Đại La Võ Chủ tăng lên Động Cảnh”.
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ dưới cầu thang bạch ngọc.
Áo bào trắng của Sở Ninh tung bay, dẫn theo Đồng Đồng đi tới, giọng nói vang dội lao thẳng vào trong lòng những người ở đây: “Nếu Đại La Võ Chủ không muốn phiền toái, xin mời giải quyết xong tiếc nuối của lão binh Đại Hạ ta, sau đó tự vẫn trước quan tài, vĩnh viễn chấm dứt chiến hỏa Đại La”.
Cả Đại La Võ Cung rơi vào yên tĩnh như chết.
Cuồng!
Thật ngông cuồng!
Đại Hạ Bắc Vương từ biên cảnh đánh vào Đại La Võ Cung, còn muốn Đại La Võ Chủ tự vẫn!
“Lớn mật!”
Đại La Võ Chủ vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, đã có ngàn tu giả lao về phía Sở Ninh.
Bọn họ là cận vệ của Đại La Võ Chủ, toàn bộ ở Võ Cảnh, cực kỳ chú ý bày trận, ngàn thanh trường kiếm như giao long mây mưa áp về hướng Sở Ninh.
“Đây chính là kiếm trận tinh diệu dùng trân bảo tạo ra, được dựng lên bởi ngàn người!”
Tám vị Võ Chủ đều nheo mắt lại.
Xem ra mấy năm nay, Đại La Võ Chủ thường xuyên chinh phạt, đã lấy được không ít thứ tốt từ các Vũ Triều khác.
Đối với cái này. Sở Ninh không thèm để ý, vẫn cất bước tiến lên trước.
Cả người hẳn nhẹ nhàng đong đưa như chim hồng bay, toàn bộ trường kiếm đánh lại đều bị hắn tránh đi.
Hản có thể nhìn thấy rõ được cả cơ thể người khác, cả một sợi tóc rơi xuống, chứ càng đừng nói đến những thanh kiếm đánh úp lại.
Sở Ninh khống chế thân thể tránh đi một cách chính xác. nhất, cho dù trường kiếm có thể chạm vào người hắn thì cũng chỉ tạo ra ánh lửa, chứ không thể làm hẳn bị thương.
Thiên Võ làm sao có thể đánh được Tạo Hóa bảo thể!
Chỉ thấy Sở Ninh nâng hai tay lên, hoặc quyền hoặc chưởng đánh sang tứ phương, mặc dù chân nguyên không hiện ra, nhưng vẫn có thể đánh ra lực lượng mấy vạn cân.
Những tiếng ầm ầm ầm vang lên.
Chỉ trong vài giây, hàng ngàn cận vệ đã ngã xuống đất, không phải thân hình bị cắt thành hai nửa thì là bị chấn thành thịt nát.
Kiếm trận bị phá!
Thảm da thú quý giá trải thẳng từ cửa thành đến Đại La Võ Cung.
Chín mươi chín bậc thang bạch ngọc tượng trưng cho chín mươi chín cực tôn, lan tràn vào trong đại điện Võ Cung.
Trong điện được lát bằng ngọc thạch, đàn hương lượn lờ, trăm hoa lay động, đàn ca múa nhạc.
Tám bóng người mặc long bào ngồi ở trên ngai vàng.
Bọn họ không nhuốm bụi trần, từng cử chỉ lời nói đều thể hiện ra khí thế Siêu Phàm, rõ ràng là người đứng đầu các Vũ Triều.
Ở trên triều đình này.
Tuyệt, Trung Tuyệt, Đại Tuyệt cũng không có tư cách ngồi xuống, mà bọn họ là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm cũng chỉ có thể ngồi ở ghế dưới làm bề tôi trong điện. ở trung tâm.
Còn có một người đàn ông với ánh mắt thâm thuý đang ngồi ở phía đối diện.
Ông ta có làn da trơn bóng như trẻ con, mặc một bộ trường bào, mái tóc tùy ý xõa ra. Tới cảnh giới của ông ta.
Căn bản không cần dùng ngoại vật để thể hiện thân phận, chỉ cần ra lệnh một câu cũng khiến cấp Siêu Phàm phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Thọ nguyên của ông ta đã kéo dài thêm trăm năm, khí tức như vực sâu, sâu không lường được.
“Đại Lương Võ Chủ đúng là người tốt, thế mà còn muốn chiêu hàng Đại Hạ Bắc Vương, ông ta có thể thành công sao?”
“Ha, không được thì chém đi, một tên nhóc miệng còn hôi sữa có thể giết từ biên cảnh Đại La đến nơi này, đều là bởi vì chúng ta còn chưa ra tay mà thôi”.
“Triều đình đại quốc há có thể để hắn làm càn!”
Tám người đứng đầu Vũ Triều cất cao giọng thảo luận, thỉnh thoảng còn giương mắt nhìn về hướng Đại La Võ Chủ ngồi ở trung tâm.
Động Cảnh.
Ở vùng đất Thanh Châu, được xếp vào cấp bậc hùng chủ.
Siêu Phàm chỉ có thể nhìn lên.
Biết được Đại La Võ Chủ đột phá, bọn họ không thể không đến.
Về phần Đại Hạ Bắc Vương, có mạnh đi nữa thì sao chứ? Đối đầu với Đại La Võ Chủ chẳng khác gì tìm chết. “Không để cho ta làm càn?”
“Vậy ta sẽ làm càn thoả thích!”
Một trận cuồng phong thổi vào từ ngoài Võ Cung, khiến trong đại điện nổi lên cơn mưa tí tách.
Tám người đứng đầu Vũ Triều quay đầu nhìn, đồng tử co rụt lại.
Giọt mưa màu đỏ sẫm. Đó là máu!
Không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, tiếng kêu thảm thiết đang vang lên từ xa.
Một thứ đầm đìa máu me bay đến, đụng ngã mấy cái bàn, rõ ràng là Đại Lương Võ Chủ.
Một thế hệ Võ Chủ.
Hai tay bị bẻ gấy, mặt mũi bầm dập, mắt cá chân phải biến dạng, bị ném vào từ ngoài Võ Cung như chó chết!
“Tạp chủng, ta muốn giết ngươii Đại Lương Võ Chủ giấy giụa đứng dậy, vô cùng điên cuồng. Âm một tiếng.
Lại có thêm một vật ngang trời bay tới, đập Đại Lương Võ Chủ ngã xuống đất.
Đó là một cái quan tài đẫm máu! “Bổn vương từ Đại Hạ đến đây”.
“Đặc biệt đi cùng một vị lão binh đã mất, đến để chúc mừng Đại La Võ Chủ tăng lên Động Cảnh”.
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ dưới cầu thang bạch ngọc.
Áo bào trắng của Sở Ninh tung bay, dẫn theo Đồng Đồng đi tới, giọng nói vang dội lao thẳng vào trong lòng những người ở đây: “Nếu Đại La Võ Chủ không muốn phiền toái, xin mời giải quyết xong tiếc nuối của lão binh Đại Hạ ta, sau đó tự vẫn trước quan tài, vĩnh viễn chấm dứt chiến hỏa Đại La”.
Cả Đại La Võ Cung rơi vào yên tĩnh như chết.
Cuồng!
Thật ngông cuồng!
Đại Hạ Bắc Vương từ biên cảnh đánh vào Đại La Võ Cung, còn muốn Đại La Võ Chủ tự vẫn!
“Lớn mật!”
Đại La Võ Chủ vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, đã có ngàn tu giả lao về phía Sở Ninh.
Bọn họ là cận vệ của Đại La Võ Chủ, toàn bộ ở Võ Cảnh, cực kỳ chú ý bày trận, ngàn thanh trường kiếm như giao long mây mưa áp về hướng Sở Ninh.
“Đây chính là kiếm trận tinh diệu dùng trân bảo tạo ra, được dựng lên bởi ngàn người!”
Tám vị Võ Chủ đều nheo mắt lại.
Xem ra mấy năm nay, Đại La Võ Chủ thường xuyên chinh phạt, đã lấy được không ít thứ tốt từ các Vũ Triều khác.
Đối với cái này. Sở Ninh không thèm để ý, vẫn cất bước tiến lên trước.
Cả người hẳn nhẹ nhàng đong đưa như chim hồng bay, toàn bộ trường kiếm đánh lại đều bị hắn tránh đi.
Hản có thể nhìn thấy rõ được cả cơ thể người khác, cả một sợi tóc rơi xuống, chứ càng đừng nói đến những thanh kiếm đánh úp lại.
Sở Ninh khống chế thân thể tránh đi một cách chính xác. nhất, cho dù trường kiếm có thể chạm vào người hắn thì cũng chỉ tạo ra ánh lửa, chứ không thể làm hẳn bị thương.
Thiên Võ làm sao có thể đánh được Tạo Hóa bảo thể!
Chỉ thấy Sở Ninh nâng hai tay lên, hoặc quyền hoặc chưởng đánh sang tứ phương, mặc dù chân nguyên không hiện ra, nhưng vẫn có thể đánh ra lực lượng mấy vạn cân.
Những tiếng ầm ầm ầm vang lên.
Chỉ trong vài giây, hàng ngàn cận vệ đã ngã xuống đất, không phải thân hình bị cắt thành hai nửa thì là bị chấn thành thịt nát.
Kiếm trận bị phá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.