Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
Chương 168: Ta sẽ nhập Ngũ Vực
Sở Ninh
30/01/2024
Liệu đối phương có thể gượng dậy, một lần nữa tiếp tục con đường vô địch hay không thì... không ai rõ!
Từng bóng người lần lượt rời đi.
Ở nìa Tứ Cực Vực chỉ còn lại thành viên thứ 13 của Vạn
Pháp Hoàng Triều, nàng ta nhìn chằm chăm vào Sở Ninh.
Hắn đang đắm chìm trong việc ngộ Đại Hà Ấn, không màng năm tháng.
Chợt có hào quang hiện lên, dường như pháp tắc đã bị rung chuyển, những cánh hoa trong Tứ Cực Vực bỗng chốc. tan biến.
Thân hình cao ngất của Sở Ninh phát ra âm thanh đứt đoạn.
Có gông xiềng vô hình bị đứt gấy!
“Thần lực 40 vạn cân rồi!", Sở Ninh siết chặt nằm tay, khí huyết lập tức tuôn ra, bốn mươi hai bảo mạch tranh nhau phát sáng, như đồ đăng cổ xưa, mang theo sự thần bí khó lường.
Sở Ninh đã vào Tứ Cực!
Nhưng Tạo Hóa bảo thể đệ nhất chuyển vẫn chưa viên mãn, mà còn tiếp tục tăng lên!
“Bí cảnh Hóa Long chỉ còn một cực vực cuối cùng, Ngũ Cực Vực!", Sở Ninh nhìn về phía trước.
Nghe đồn rắng, nơi đó là nơi duy nhất tại bí cảnh Hóa Long không có một thiên kiêu Cực Cảnh nào có thể tiến vào được.
Bất kể là trân bảo Cực Cảnh hay là thức thứ ba của Sơn Hà Đại Ấn cũng đều ở đó! Gần trong gang tấc!
“Này!” “Không đi được nữa đâu!” Thấy Sở Ninh sải bước đi, Vạn Lăng Nhi vội đứng dậy nói.
Mỗi một lần như vậy, bí cảnh Hóa Long chỉ mở ra hai tháng.
Giờ chỉ còn lại nửa tháng cuối. Bảy ngôi sao lớn trên bầu trời gân như đã biến mất rồi.
Rất nhiều thiên kiêu đại quốc cũng đã bắt đầu rút lui khỏi đây.
Một khi bảy ngôi sao biến mất, bí cảnh Hóa Long sẽ lại đóng cửa lần nữa, nơi đây không còn là bảo địa, mà trở thành tuyệt địa.
Sở Ninh sẽ bị lạc ở đây, thậm chí là chết.
“Vị Hoàng Nữ này vẫn còn ở đây à?”, Sở Ninh có hơi bất ngờ.
Khi ở Tam Cực Vực, Vạn Lăng Nhi đã nhắc nhở hẳn Đông Thắng Thái Tử ở phía trước, giờ lại nhắc hắn bí cảnh Hóa Long sắp đóng lại.
Nàng ta đang quan tâm hẳn sao? “Tứ Cực vẫn chưa đủ à?”
Thấy Sở Ninh không nghe lời khuyên của mình, Vạn Lăng Nhi tức đến giậm chân.
Ở vùng đất Thanh Châu này, sợ là ngàn năm chưa từng xuất hiện một tân Siêu Phàm Tứ Cực Cảnh.
Khi ở Siêu Phàm Cảnh, phụ hoàng của nàng ta, Tây Hoàng của Tây Âu Hoàng Triều, Lương Hoàng của Lương Hỏa Hoàng Triều, còn chưa đạt đến một bước này.
Riêng Đông Hoàng của Đông Thắng Hoàng Triều, nàng ta chưa từng nghe qua ông ta lập Siêu Phàm Cực Cảnh hạng gì, nhưng dù có quá lắm thì cũng chỉ là Tứ Cực mà thôi.
Sở Ninh mới 19 tuổi đã lập Siêu Phàm Tứ Cực, có thể nói là trấn áp Thanh Châu ngàn năm, hẳn nên thấy đủ!
“Không đủ!”, Sở Ninh mỉm cười, lắc đầu.
“Vậy ngươi không sợ mang một thân vinh quang lại chôn ở bí cảnh Hóa Long à?”, Vạn Lăng Nhi hỏi.
“Không!”, Sở Ninh đáp lại.
Yêu nghiệt bán thuần huyết để lại bảo địa ở đây, vốn muốn xem xem Thanh Châu có thể sinh ra một đối thủ bước lên con đường Vô Địch được hay không.
Nhưng mỗi lần bí cảnh mở ra chỉ có hai tháng, thời gian rất ngắn, vốn không đủ.
Thử hỏi sao yêu nghiệt bán thuần huyết lại làm ra chuyện mâu thuẫn như vậy?
An toàn rời khỏi bí cảnh và đối mặt với nguy hiểm, hai lựa chọn này, cái nào cũng là khảo niệm đối với con đường vô địch!
Thiên kiêu Thanh Châu muốn bước lên đường vô địch yêu nghiệt bán thuần huyết thì phải vượt mọi chông gai.
Sợ đầu sợ đuôi, lòng có ý niệm sợ hãi, e là con đường này khó mà đi.
“Ta sẽ nhập Ngũ Vực, và sẽ rời khỏi bí cảnh, ta sẽ gánh vác trách nhiệm của mình”.
“Bởi vì sau lưng ta còn có ngàn vạn bá tánh Đại Hạ...”
Sở Ninh kiên định tiến về phía trước, những lời hùng hồn của hắn vang vọng khắp bí cảnh, khiến dấu vết của yêu nghiệt bán thuần huyết cộng minh không dứt.
“Còn có ngàn vạn bá tánh Đại Hạ!”
Nhìn theo bóng lưng Sở Ninh, cơ thể Vạn Lăng Nhi bất giác run lên.
'Thân là Hoàng Nữ, nàng ta đã từng gặp rất nhiều thiên kiêu, nhưng không ai có thể sánh với Sở Ninh.
Nàng ta không biết rốt cuộc người nay niên này gánh trên mình tín niệm như thế nào.
Nhưng phong thái hết sức bình thản và ngông cuồng kia đã khắc sâu vào trái tim nàng ta, khiến nó rung động khác thường.
Từng bóng người lần lượt rời đi.
Ở nìa Tứ Cực Vực chỉ còn lại thành viên thứ 13 của Vạn
Pháp Hoàng Triều, nàng ta nhìn chằm chăm vào Sở Ninh.
Hắn đang đắm chìm trong việc ngộ Đại Hà Ấn, không màng năm tháng.
Chợt có hào quang hiện lên, dường như pháp tắc đã bị rung chuyển, những cánh hoa trong Tứ Cực Vực bỗng chốc. tan biến.
Thân hình cao ngất của Sở Ninh phát ra âm thanh đứt đoạn.
Có gông xiềng vô hình bị đứt gấy!
“Thần lực 40 vạn cân rồi!", Sở Ninh siết chặt nằm tay, khí huyết lập tức tuôn ra, bốn mươi hai bảo mạch tranh nhau phát sáng, như đồ đăng cổ xưa, mang theo sự thần bí khó lường.
Sở Ninh đã vào Tứ Cực!
Nhưng Tạo Hóa bảo thể đệ nhất chuyển vẫn chưa viên mãn, mà còn tiếp tục tăng lên!
“Bí cảnh Hóa Long chỉ còn một cực vực cuối cùng, Ngũ Cực Vực!", Sở Ninh nhìn về phía trước.
Nghe đồn rắng, nơi đó là nơi duy nhất tại bí cảnh Hóa Long không có một thiên kiêu Cực Cảnh nào có thể tiến vào được.
Bất kể là trân bảo Cực Cảnh hay là thức thứ ba của Sơn Hà Đại Ấn cũng đều ở đó! Gần trong gang tấc!
“Này!” “Không đi được nữa đâu!” Thấy Sở Ninh sải bước đi, Vạn Lăng Nhi vội đứng dậy nói.
Mỗi một lần như vậy, bí cảnh Hóa Long chỉ mở ra hai tháng.
Giờ chỉ còn lại nửa tháng cuối. Bảy ngôi sao lớn trên bầu trời gân như đã biến mất rồi.
Rất nhiều thiên kiêu đại quốc cũng đã bắt đầu rút lui khỏi đây.
Một khi bảy ngôi sao biến mất, bí cảnh Hóa Long sẽ lại đóng cửa lần nữa, nơi đây không còn là bảo địa, mà trở thành tuyệt địa.
Sở Ninh sẽ bị lạc ở đây, thậm chí là chết.
“Vị Hoàng Nữ này vẫn còn ở đây à?”, Sở Ninh có hơi bất ngờ.
Khi ở Tam Cực Vực, Vạn Lăng Nhi đã nhắc nhở hẳn Đông Thắng Thái Tử ở phía trước, giờ lại nhắc hắn bí cảnh Hóa Long sắp đóng lại.
Nàng ta đang quan tâm hẳn sao? “Tứ Cực vẫn chưa đủ à?”
Thấy Sở Ninh không nghe lời khuyên của mình, Vạn Lăng Nhi tức đến giậm chân.
Ở vùng đất Thanh Châu này, sợ là ngàn năm chưa từng xuất hiện một tân Siêu Phàm Tứ Cực Cảnh.
Khi ở Siêu Phàm Cảnh, phụ hoàng của nàng ta, Tây Hoàng của Tây Âu Hoàng Triều, Lương Hoàng của Lương Hỏa Hoàng Triều, còn chưa đạt đến một bước này.
Riêng Đông Hoàng của Đông Thắng Hoàng Triều, nàng ta chưa từng nghe qua ông ta lập Siêu Phàm Cực Cảnh hạng gì, nhưng dù có quá lắm thì cũng chỉ là Tứ Cực mà thôi.
Sở Ninh mới 19 tuổi đã lập Siêu Phàm Tứ Cực, có thể nói là trấn áp Thanh Châu ngàn năm, hẳn nên thấy đủ!
“Không đủ!”, Sở Ninh mỉm cười, lắc đầu.
“Vậy ngươi không sợ mang một thân vinh quang lại chôn ở bí cảnh Hóa Long à?”, Vạn Lăng Nhi hỏi.
“Không!”, Sở Ninh đáp lại.
Yêu nghiệt bán thuần huyết để lại bảo địa ở đây, vốn muốn xem xem Thanh Châu có thể sinh ra một đối thủ bước lên con đường Vô Địch được hay không.
Nhưng mỗi lần bí cảnh mở ra chỉ có hai tháng, thời gian rất ngắn, vốn không đủ.
Thử hỏi sao yêu nghiệt bán thuần huyết lại làm ra chuyện mâu thuẫn như vậy?
An toàn rời khỏi bí cảnh và đối mặt với nguy hiểm, hai lựa chọn này, cái nào cũng là khảo niệm đối với con đường vô địch!
Thiên kiêu Thanh Châu muốn bước lên đường vô địch yêu nghiệt bán thuần huyết thì phải vượt mọi chông gai.
Sợ đầu sợ đuôi, lòng có ý niệm sợ hãi, e là con đường này khó mà đi.
“Ta sẽ nhập Ngũ Vực, và sẽ rời khỏi bí cảnh, ta sẽ gánh vác trách nhiệm của mình”.
“Bởi vì sau lưng ta còn có ngàn vạn bá tánh Đại Hạ...”
Sở Ninh kiên định tiến về phía trước, những lời hùng hồn của hắn vang vọng khắp bí cảnh, khiến dấu vết của yêu nghiệt bán thuần huyết cộng minh không dứt.
“Còn có ngàn vạn bá tánh Đại Hạ!”
Nhìn theo bóng lưng Sở Ninh, cơ thể Vạn Lăng Nhi bất giác run lên.
'Thân là Hoàng Nữ, nàng ta đã từng gặp rất nhiều thiên kiêu, nhưng không ai có thể sánh với Sở Ninh.
Nàng ta không biết rốt cuộc người nay niên này gánh trên mình tín niệm như thế nào.
Nhưng phong thái hết sức bình thản và ngông cuồng kia đã khắc sâu vào trái tim nàng ta, khiến nó rung động khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.