Bạch Bào Tổng Quản

Chương 105: Chương 101: Tập kích

Tiêu Thuư

22/06/2018

Sau thời gian một tách trà, gã trung niên mồ hôi vã ra như tắm, miệng há ra nhưng không nói lên lời, giọng nói không phát ra được.

Sở Ly biết đây là do Triệu Khánh Sơn điểm huyệt câm của hắn.

Triệu Khánh Sơn thảnh thơi ăn cơm không buồn nhìn qua bên đó.

Làm vậy để buộc gã trung niên tuyệt vọng, sau đó mở huyệt đạo, khiến gã có được một tia hi vọng, sẽ nói ra hết những điều mình biết.

- Cũng được rồi đấy Triệu lão.

Hải Thanh Sơn quay đầu nhìn Triệu Khánh Sơn, tiếp tục nữa sẽ chết người.

Triệu Khánh Sơn lắc đầu nói:

- Thanh Sơn, ngươi quá mềm lòng rồi!

Hải Thanh Sơn xấu hổ mỉm cười, hắn giết người không mềm lòng nhưng nhìn người khác bị giày vò thì lại không nhẫn tâm, thà một kiếm giết luôn cho xong.

Lão giả bên cạnh lạnh nhạt nói:

- Có lão Quách ở đây, muốn chết cũng khó!

Triệu Khánh Sơn đặt đũa xuống, đứng dậy vỗ vào sau lưng gã trung niên.

- Hự…

Gã trung niên kêu ré lên, âm thanh chứa đựng đau đớn khiến người khác cũng có thể cảm nhận được.

Hải Thanh Sơn thầm thở phào, nhìn gã trung niên:

- Nói đi, nói rồi ta thả ngươi đi, nếu không nói ta chỉ có thể giết ngươi!

- Thả ta thật sao?

Gã trung niên giọng nói khàn đục, ngờ vực trừng mắt nhìn hắn.

Gã thấy rằng mình khó thoát cái chết, chỉ muốn chết nhẹ nhàng một chút, khi tới đây gã đã biết điều này.

Hải Thanh Sơn nói:

- Ngươi về cũng không dám nói mình bị bắt và đã khai hết, nếu không phủ Nhân Quốc Công chắc chắn sẽ giết ngươi, ngoan ngoãn giả vờ không biết gì may ra còn có cơ hội sống sót… Hơn nữa, kẻ tép riu như ngươi không làm nên trò trống gì, giết ngươi sẽ đánh rắn động cỏ!

Gã trung niên đảo mắt, cảm thấy rất có lý, mình đúng là vẫn còn một cơ hội sống sót.

- Còn không nói mau!

Hải Thanh Sơn giận dữ nói:

- Cứ chần chừ, đồng bọn của ngươi sẽ nghi ngờ đấy!

- Được, ta nói!

Gã trung niên than thở, lấy tinh thần nói:

- Chúng ta chỉ đi dò đường, không tham gia hành động, nghe nói tiểu thư phái đi năm cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

- Năm tên?

Hải Thanh Sơn nhíu mày:

- Chỉ có năm tên?

Gã trung niên vội giơ ngón tay lên thề độc. Hải Thanh Sơn nhíu mày xua tay, gã trung niên vội xoay người bò dậy, chạy vào trong màn đêm.

Sở Ly nhìn cảnh tượng trong đầu gã trung niên, gã không nói dối. Đáng tiếc thân phận quá thấp, không thể tin tưởng, Lục Ngọc Dung rất có thể đã giấu cả bọn họ, thậm chí tính toán tới cả việc họ bị bắt, dùng họ để truyền thông tin giả, nói chung thật thật giả giả, không có tác dụng gì cả.



Hải Thanh Sơn nhíu mày ngồi xuống, tinh thần mất tập trung cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, nhai từ từ:

- Triệu lão, hắn nói thật hay nói dối?

- Có vẻ không vấn đề gì.

Triệu Khánh Sơn nói.

- Năm cao thủ Thiên Ngoại Thiên, xem ra Lục Ngọc Dung không tính tới việc nhị tiểu thư lần này dẫn theo nhiều người hơn.

Hải Thanh Sơn cười nói, tinh thần nhẹ nhõm.

Bình thường đúng là chỉ có bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên, lần này dẫn theo nhiều hơn là vì thời gian trước đây phủ Quốc Công lợi dụng Cố Lập Đồng xử lý một nhóm cao thủ Tiên Thiên của phủ Nhân Quốc Công, lo lắng phủ Nhân Quốc Công báo thù.

Sở Ly đưa mắt nhìn Hải Thanh Sơn.

Triệu Khánh Sơn nói:

- Tiểu Sở, ngươi có điều gì muốn nói sao?

Sở Ly nói:

- Những gì tiểu lâu la biết chưa chắc đã là sự thật.

- Ý của ngươi là Lục Ngọc Dung lừa cả người của mình?

Triệu Khánh Sơn nhíu mày hỏi.

Sở Ly khẽ gật đầu.

Triệu Khánh Sơn nghĩ ngợi, thở dài:

- Không thể không đề phòng, nha đầu đó rất tinh ranh.

Hải Thanh Sơn không nghĩ vậy, cười nói:

- Triệu lão, mọi việc đều dựa vào thực lực để nói chuyện, mặc kệ ả ta có âm mưu quỷ kế gì đi chăng nữa chỉ cần chúng ta đủ mạnh, đường đường chính chính xông tới là được, ả ta không có gì đáng sợ cả!

- Âm mưu quỷ kế vẫn rất có tác dụng.

Triệu Khánh Sơn cười nói:

- Được rồi, cho dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải cẩn thận đề phòng, không để cho chúng thừa cơ, nếu thấy tình thế bất lợi thì dẫn tiểu thư bỏ chạy!

Mọi người gật đầu tán thánh, lấy bất biến ứng vạn biến là được.



Ngày hôm sau, khi bọn họ lên đường, thỉnh thoảng lại có kị sĩ đi ngang qua, hoặc là hai ba người hoặc là năm sáu người, tất cả đều nhìn bọn họ không kiêng nể như thể sẽ ra tay tấn công bất cứ lúc nào, cho dù bị Triệu Khánh Sơn bắt được mấy tên chúng cũng không sợ.

Triệu Khánh Sơn và mọi người trong lòng kiêng dè nhưng cũng không thể yếu thế, bắt được liền phế võ công.

Trong thời gian hai ngày, Triệu Khánh Sơn đã phế võ công của tám tên, đáng tiếc đều là cao thủ Hậu Thiên, không hề tổn hại thực lực của phủ Nhân Quốc Công.

Sở Ly chỉ lo đánh xe, không quan tâm tới những việc khác.

Chắc chừng năm ngày là có thể tới được phủ Khang đại học sĩ, dọc đường đi thi thoảng lại có người ra thăm dò, khiêu khích nhưng họ vẫn bình an vô sự, Tiêu Thi căn bản không biết động tĩnh ở bên ngoài, vẫn lặng yên ngồi đọc sách.

Chập tối, mặt trời ngả về phía Tây. Mọi người dừng lại trước một ngọn núi nhỏ, trên núi có một ngôi miếu nát, bọn họ định vào miếu nghỉ ngơi một đêm.

Ngôi miếu lẻ loi trên núi, hiện tại phật pháp hưng thịnh, miếu đổ nát thế này là do vị trí, xung quanh ít người, không có người không có hương hỏa thì miếu có tốt cũng lụn bại.

Cửa miếu có hai lỗ vỡ, lọt gió, trong miếu tượng phật đổ vỡ không đầy đủ, kim cang mặt mày giận dữ chỉ còn một mắt.



Hải Thanh Sơn và Sở Ly nhìn quanh một lượt sau đó trải nệm màu trắng ngà trên mặt đất.

Tiêu Thi giẫm lên nệm, ngồi xuống bục tròn bằng gỗ vừa mới làm, quan sát xung quanh, khẽ gật đầu:

- Đi ra khỏi nhà thì có sao dùng vậy, không cần bận rộn nữa Thanh Sơn.

Hải Thanh Sơn lấy hộp gỗ bày biện bốn đĩa thức ăn, rồi lại phát lương khô và thịt kho cho mọi người. Sở Ly giết được mấy con hoẵng, hái một ít rau dại và nấm về, dùng nồi nấu thành một nồi thịt, mọi người ăn rất ngon miệng.

Nửa đêm, khi mặt trăng đã lên cao. Tới lượt Sở Ly gác đêm.

Hắn ngồi yên không động đậy, cơ thể hòa làm một thể với đất mẹ, tinh thần hòa làm một thể với bóng đêm, cảm nhận thiên địa tĩnh mịch. Bỗng hắn giật mình, lập tức vận Đại Viên Kính Trí, phát hiện có bảy lão giả áo xám bay tới, tốc độ nhanh như gió.

Sở Ly mở mắt, mím môi huýt sáo.

Triệu Khánh Sơn và mọi người lập tức tỉnh dậy, Tiêu Thi nằm trên một chiếc giường mới làm trong miếu cũng tỉnh dậy, nhíu mày nhìn ra ngoài.

Hải Thanh Sơn nhảy tới trước mặt Sở Ly, Triệu Khánh Sơn và những người khác thì bốn người nhảy lên nóc miếu, hai người vào trong miếu, bảo vệ Tiêu Thi.

Hải Thanh Sơn nói:

- Có người tới sao?

Sở Ly chỉ về hướng của bảy lão giả áo xám:

- Hải huynh, không ổn thì hãy dẫn tiểu thư bỏ chạy!

Hải Thanh Sơn gật đầu dứt khoát nhìn về hướng Sở Ly chỉ:

- Bao nhiêu ngươi?

- Bảy người.

Sở Ly nói.

- Chỉ có bảy người sao?

Hải Thành Sơn thở phào.

- Có thể là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Xem ra bọn họ đã thăm dò thực hư của chúng ta, sắp ra tay thật sự rồi!

Bảy cao thủ Thiên Ngoại Thiên, áp đảo hoàn toàn sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên của họ, một cao thủ Thiên Ngoại Thiên dư sức đối phó với cao thủ Tiên Thiên, đúng là không có sơ hở nào, Lục Ngọc Dung ra tay thật dứt khoát, tàn bạo.

Chỉ trong tích tắc, bảy lão giả áo xám xuất hiện, lao thẳng vào trong miếu.

Hải Thanh Sơn định xông lên nghênh đón thì bị Sở Ly kéo lại, chạy lên chỉ có đường chết!

Hải Thanh Sơn giãy giụa, Sở Ly vội vàng nói:

- Hải huynh, đừng làm bừa, bọn họ là cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

- Tất cả sao?

Hải Thanh Sơn dừng giãy giụa, nhíu mày nói:

- Không thử sao biết được?

Sở Ly nói:

- Đợi một chút!

Triệu Khánh Sơn và những người khác xông tới, hai bên vung quyền cước từ xa, trong không trung lập tức vang lên âm thanh “vù vù” không ngớt, giống như ám khí ngợp trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Bào Tổng Quản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook