Chương 169: Chương 165: Nơi đi
Tiêu Thuư
22/06/2018
Hai người chỉ đi đường mòn, chỗ có ít dấu chân người.
Hai con ngựa thần tuấn, móng ngựa lại được bọc sắt, không sợ đá vụn và đường gồ ghề, một hơi chạy đến giữa trưa, đến buổi trưa đã tiến vào một quan đạo, hai người dừng lại, đi tới một cái đình gần đó nghỉ ngơi.
Đình ở trong rừng cây, rừng rậm che khuất ánh mặt trời nóng rực, cũng chặn gió lại, cho nên có chút oi bức, hai người đều đạt đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm, bình tĩnh ngồi vào cạnh cái bàn đá trong đình nhỏ.
Uống nước, thả túi nước xuống, Sở Ly mở bao y phục ra, lấy ra một ít lương khô và thịt dự trữ.
Tiêu Kỳ lấy tấm lụa trắng xuống, làm lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng nhai thịt khô:
- Nếu như lúc này bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.
Nàng chạy tới giữa trưa, toàn thân vẫn không nhiễm lấy một hạt bụi, chẳng khác nào tiên tử không dính khói bụi trần gian. Lúc nhai thịt cũng nghiền ngẫm chậm rãi, tao nhã động lòng người.
Sở Ly gật đầu:
- Chỉ mong lần này có thể thuận lợi.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ đã chịu quá nhiều đau khổ, cũng nên có một kết quả tốt.
Sở Ly thở dài.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi thật sự có nắm chắc giải được Phong Nguyên chỉ hay sao?
- So với người khác chắc chắn hơn.
- Nếu như bây giờ không được, vậy ngươi thử xem đi.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Nếu như lần này Dẫn Lôi đao là kế sách của phủ Nhân Quốc Công thì chúng ta sẽ đi công cốc một chuyến, ta sẽ khuyên đại ca đồng ý với ngươi!
Sở Ly chậm rãi nói:
- Chỉ mong không phải là công dã tràng.
- Lần này nếu như nhị tỷ có thể thoát khỏi Phong Nguyên chỉ, ta cũng có thể yên tâm rời đi.
- Rời đi?
Khối thịt bò khô vừa tới miệng Sở Ly thì đột ngột dừng lại, hắn nói:
- Tiểu thư muốn đi đâu?
- Bế quan đột phá cảnh giới Thiên Ngoại Thiên.
Tiêu Kỳ nói:
- Tiên thiên đã viên mãn, tiếp tục trì hoãn nữa cũng vô dụng.
Sở Ly cười cợt:
- Tiểu thư muốn chọn lưu phái nào?
Hai hàng lông mi của Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nhếch lên.
Sở Ly nói:
- Ta chỉ biết chuyện vụn vặt, đến bí cảnh tông phái thì mới có hi vọng đột phá đến Thiên Ngoại Thiên a?
- Hừm, ta muốn che dấu thân phận tiến vào tông phái.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Bái vào tông phái, tốn thêm thời gian mấy năm. Tranh thủ nhanh chóng đột phá đến Thiên Ngoại Thiên.
- Mấy năm?
Sở Ly kinh ngạc:
- Lâu như vậy sao?
- Phải xem cơ duyên và vận may.
Tiêu Kỳ nói:
- Có thể trong một buổi là có thể hiểu được, cũng có thể mấy năm thậm chí mấy chục năm. Thậm chí cả đời không có cách nào lĩnh ngộ, vận mệnh của mỗi người cũng khác nhau.
- Rất nguy hiểm sao?
Sở Ly cau mày nói.
Tiêu Kỳ nói:
- Giả chết thoát thân. Lại thay đổi dung mạo, không nguy hiểm gì cả.
Sở Ly cau mày nói:
- Nhỡ đâu có người cố ý làm khó dễ thì sao? Rất có thể Lục Ngọc Dung sẽ không bỏ qua cơ hội này, giả chết thoát thân cũng không kỳ lạ gì cả. Tiêu cô cô đã dùng qua một lần, Lục Ngọc Dung sẽ tính tới chuyện này.
- Thiên hạ rất lớn, ả ta không thể tra khắp mỗi một môn phái.
- Xem ra cần phải di dời lực chú ý của Lục Ngọc Dung.
Sở Ly đăm chiêu nói:
- Không thể chịu đòn mà không hoàn thủ, phải chủ động công kích mới được.
- Không phải đại ca không nghĩ tới, nhưng mỗi lần đều hao binh tổn tướng. Mặt mày xám xịt, bị Lục Ngọc Dung đánh tới sợ.
- Đại công tử anh minh thần võ, nhưng làm người quá quang minh chính đại.
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Chơi mưu kế với Lục Ngọc Dung là lấy sở đoản đấu với sở trường của đối phương, rất khó chiếm được chỗ tốt.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu:
- Mưu lược ngươi không thua Lục Ngọc Dung, chuyện này còn phải giao cho ngươi.
- Việc nghĩa chẳng từ.
Sở Ly gật gù:
- Chờ tiểu thư ngươi tiến vào tông phái, ta sẽ cố gắng cuốn lấy Lục Ngọc Dung, không để cho nàng ta có thể phân tâm... Chỉ có điều luận mưu kế, ta không bằng ả. Sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt, đúng rồi, ở phủ Nhân Quốc Công chúng ta có không ít nội ứng đúng không?
- Đúng là có một ít.
Tiêu Kỳ nhíu mày. Lắc đầu một cái:
- Khó làm được việc lớn, Lục Ngọc Dung rất khôn khéo, dùng người cẩn thận, nội ứng của chúng ta đều không tới gần được ả.
Sở Ly thở dài, không thể làm gì thì sẽ giống như mình, nội gian không sống được.
Tiêu Kỳ nói:
- Sau khi ta đi, những chuyện này đều phải đặt ở trên đầu ngươi, danh sách liên quan tới tới nội ứng trong phủ Nhân Quốc Công, ta sẽ giao cho ngươi.
Sở Ly gật gù.
Tiêu Kỳ than thở:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ tiến vào Tuyết Nguyệt hiên.
Sở Ly suy nghĩ một chút:
- Tuyết Nguyệt hiên, Tuyết Nguyệt hồ?
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Sở Ly đã nghe qua về Tuyết Nguyệt hiên. Không so sánh được với bốn đại tông phái, nhưng cũng là tông phái nhất lưu. Gốc gác rất sâu, ngàn năm trước cũng từng hưng thịnh.
Âm thịnh dương suy, nữ đệ tử làm chủ, nam đệ tử là phụ, danh tiếng ở trong võ lâm không tồi.
Chỉ có điều Tuyết Nguyệt hiên cũng không ở Sùng Minh đạo, mà ở trong trấn Sùng Đức đạo thuộc phủ Nhân Quốc Công!
- Quá mạo hiểm, không phải sao?
- Chính vì như thế cho nên mới sẽ không bị người ta tìm tới.
Sở Ly than thở:
- Vẫn quá nguy hiểm.
- Không sao, chỉ cần triệt để tách ra với trong phủ thì không ai có thể phát hiện ra được.
- Nếu như thực sự tách ra, lúc gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?
- Ta sẽ tự mình ứng phó.
Sở Ly cười khổ nói:
- Không bằng mang hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi.
- Không thể.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu như mang theo cao thủ Thiên Ngoại Thiên, không ngây ngốc được mấy ngày.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Ta cũng bái vào Tuyết Nguyệt hiên, được không?
- Tuyết Nguyệt hiên không thích hợp với ngươi.
Tiêu Kỳ nói:
- Trong phủ đang cố gắng khơi thông phương pháp, giúp ngươi tiến vào Tử Vân sơn.
- Tử Vân sơn?
Sở Ly không nhịn được kinh ngạc.
Tử Vân sơn không phải là tông phái tầm thường, Đại Lôi Âm tự, Thanh Lộc nhai và Kim Cương tự, Tử Vân sơn được xưng là tứ đại môn phái cao siêu, truyền thừa mấy ngàn năm không dứt, khinh thường võ lâm, có thể chống lại triều đình.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Tử Vân sơn không dễ tiến vào như vậy, ngươi nên kiên trì.
- Không cần thiết phải tiến vào Tử Vân sơn a?
Sở Ly nói:
- Tông phái tầm thường là tốt rồi.
- Gia mẫu và một vị đệ tử của Tử Vân sơn có giao tình, thông qua quan hệ của hắn có thể giúp đưa ngươi vào trong đó.
Tiêu Kỳ nói:
- Đáng tiếc hắn vẫn bế quan, không gặp mặt được. Chờ hắn xuất quan, chuyện này sẽ thành, một năm nửa năm, thậm chí là nhiều năm hơn. Cao thủ Thiên Ngoại Thiên bế quan, thường thường sẽ là xung kích cảnh giới Thiên Thần, vì lẽ đó ngươi đừng vội.
Sở Ly cười nói:
- Chỉ sợ ta không có cơ duyên kia, không chờ được nữa.
- Nếu qua hai năm hắn không xuất quan thì lại nghĩ biện pháp khác.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Chung quy sẽ không làm cho tiến cảnh của ngươi trì hoãn.
- Đã khiến cho tiểu thư nhọc lòng rồi.
Sở Ly gật gù, không giả vờ từ chối.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ba con ngựa từ đằng xa tới gần, nhìn thấy dịch đình lập tức dừng lại.
Ba kỵ sĩ áo xám dẫn ngựa đến dưới bóng cây khác bên cạnh đình.
Ba người này đều là tráng niên, bên hông có trường đao, khí tức dũng mãnh. Hai mắt tham lam nhìn chằm chằm vào vật cưỡi của Sở Ly và Tiêu Kỳ không rời mắt, hai mắt tỏa sáng đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó cười toe toét tiến vào tiểu đình.
Khi bọn hắn tới gần Tiêu Kỳ đã đeo tấm lụa trắng lên, che mặt, thế nhưng y phục màu trắng tung bay, khí chất lãnh đạm đã đủ để hấp dẫn ánh mắt.
Ba tên kỵ sĩ áo xám trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Kỳ, hận không thể xuyên thấu qua tấm lụa trắng nhìn thấy hình dáng thật của nàng.
Sở Ly ho nhẹ một tiếng.
Một tiếng ho này chẳng khác nào sấm sét nổ vang ở bên tai ba tên kỵ sĩ, tinh lực bọn họ cuồn cuộn, trước mắt xuất hiện từng ngôi sao.
Sở Ly lạnh lùng nhìn về phía ba người.
Sắc mặt bọn họ hơi thay đổi, biết đã đụng phải người khó chơi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, cả ba ôm quyền vẻ ra tươi cười, đàng hoàng ngồi vào một bên.
Sở Ly thoả mãn gật gù, cũng không tiếp tục để ý tới bọn hắn nữa.
Tiêu Kỳ thì ra vẻ không nhìn thấy, dường như không nhìn thấy ba người này.
Ba người bọn họ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng không dám làm bừa, người trong võ lâm chú ý cường giả vi tôn, đụng phải cường giả, tốt nhất nên đàng hoàng chịu thua, bằng không chính là không quý trọng cái mạng nhỏ của mình, tự mình muốn chết.
Hai con ngựa thần tuấn, móng ngựa lại được bọc sắt, không sợ đá vụn và đường gồ ghề, một hơi chạy đến giữa trưa, đến buổi trưa đã tiến vào một quan đạo, hai người dừng lại, đi tới một cái đình gần đó nghỉ ngơi.
Đình ở trong rừng cây, rừng rậm che khuất ánh mặt trời nóng rực, cũng chặn gió lại, cho nên có chút oi bức, hai người đều đạt đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm, bình tĩnh ngồi vào cạnh cái bàn đá trong đình nhỏ.
Uống nước, thả túi nước xuống, Sở Ly mở bao y phục ra, lấy ra một ít lương khô và thịt dự trữ.
Tiêu Kỳ lấy tấm lụa trắng xuống, làm lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng nhai thịt khô:
- Nếu như lúc này bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.
Nàng chạy tới giữa trưa, toàn thân vẫn không nhiễm lấy một hạt bụi, chẳng khác nào tiên tử không dính khói bụi trần gian. Lúc nhai thịt cũng nghiền ngẫm chậm rãi, tao nhã động lòng người.
Sở Ly gật đầu:
- Chỉ mong lần này có thể thuận lợi.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ đã chịu quá nhiều đau khổ, cũng nên có một kết quả tốt.
Sở Ly thở dài.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi thật sự có nắm chắc giải được Phong Nguyên chỉ hay sao?
- So với người khác chắc chắn hơn.
- Nếu như bây giờ không được, vậy ngươi thử xem đi.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Nếu như lần này Dẫn Lôi đao là kế sách của phủ Nhân Quốc Công thì chúng ta sẽ đi công cốc một chuyến, ta sẽ khuyên đại ca đồng ý với ngươi!
Sở Ly chậm rãi nói:
- Chỉ mong không phải là công dã tràng.
- Lần này nếu như nhị tỷ có thể thoát khỏi Phong Nguyên chỉ, ta cũng có thể yên tâm rời đi.
- Rời đi?
Khối thịt bò khô vừa tới miệng Sở Ly thì đột ngột dừng lại, hắn nói:
- Tiểu thư muốn đi đâu?
- Bế quan đột phá cảnh giới Thiên Ngoại Thiên.
Tiêu Kỳ nói:
- Tiên thiên đã viên mãn, tiếp tục trì hoãn nữa cũng vô dụng.
Sở Ly cười cợt:
- Tiểu thư muốn chọn lưu phái nào?
Hai hàng lông mi của Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nhếch lên.
Sở Ly nói:
- Ta chỉ biết chuyện vụn vặt, đến bí cảnh tông phái thì mới có hi vọng đột phá đến Thiên Ngoại Thiên a?
- Hừm, ta muốn che dấu thân phận tiến vào tông phái.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Bái vào tông phái, tốn thêm thời gian mấy năm. Tranh thủ nhanh chóng đột phá đến Thiên Ngoại Thiên.
- Mấy năm?
Sở Ly kinh ngạc:
- Lâu như vậy sao?
- Phải xem cơ duyên và vận may.
Tiêu Kỳ nói:
- Có thể trong một buổi là có thể hiểu được, cũng có thể mấy năm thậm chí mấy chục năm. Thậm chí cả đời không có cách nào lĩnh ngộ, vận mệnh của mỗi người cũng khác nhau.
- Rất nguy hiểm sao?
Sở Ly cau mày nói.
Tiêu Kỳ nói:
- Giả chết thoát thân. Lại thay đổi dung mạo, không nguy hiểm gì cả.
Sở Ly cau mày nói:
- Nhỡ đâu có người cố ý làm khó dễ thì sao? Rất có thể Lục Ngọc Dung sẽ không bỏ qua cơ hội này, giả chết thoát thân cũng không kỳ lạ gì cả. Tiêu cô cô đã dùng qua một lần, Lục Ngọc Dung sẽ tính tới chuyện này.
- Thiên hạ rất lớn, ả ta không thể tra khắp mỗi một môn phái.
- Xem ra cần phải di dời lực chú ý của Lục Ngọc Dung.
Sở Ly đăm chiêu nói:
- Không thể chịu đòn mà không hoàn thủ, phải chủ động công kích mới được.
- Không phải đại ca không nghĩ tới, nhưng mỗi lần đều hao binh tổn tướng. Mặt mày xám xịt, bị Lục Ngọc Dung đánh tới sợ.
- Đại công tử anh minh thần võ, nhưng làm người quá quang minh chính đại.
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Chơi mưu kế với Lục Ngọc Dung là lấy sở đoản đấu với sở trường của đối phương, rất khó chiếm được chỗ tốt.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu:
- Mưu lược ngươi không thua Lục Ngọc Dung, chuyện này còn phải giao cho ngươi.
- Việc nghĩa chẳng từ.
Sở Ly gật gù:
- Chờ tiểu thư ngươi tiến vào tông phái, ta sẽ cố gắng cuốn lấy Lục Ngọc Dung, không để cho nàng ta có thể phân tâm... Chỉ có điều luận mưu kế, ta không bằng ả. Sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt, đúng rồi, ở phủ Nhân Quốc Công chúng ta có không ít nội ứng đúng không?
- Đúng là có một ít.
Tiêu Kỳ nhíu mày. Lắc đầu một cái:
- Khó làm được việc lớn, Lục Ngọc Dung rất khôn khéo, dùng người cẩn thận, nội ứng của chúng ta đều không tới gần được ả.
Sở Ly thở dài, không thể làm gì thì sẽ giống như mình, nội gian không sống được.
Tiêu Kỳ nói:
- Sau khi ta đi, những chuyện này đều phải đặt ở trên đầu ngươi, danh sách liên quan tới tới nội ứng trong phủ Nhân Quốc Công, ta sẽ giao cho ngươi.
Sở Ly gật gù.
Tiêu Kỳ than thở:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ tiến vào Tuyết Nguyệt hiên.
Sở Ly suy nghĩ một chút:
- Tuyết Nguyệt hiên, Tuyết Nguyệt hồ?
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Sở Ly đã nghe qua về Tuyết Nguyệt hiên. Không so sánh được với bốn đại tông phái, nhưng cũng là tông phái nhất lưu. Gốc gác rất sâu, ngàn năm trước cũng từng hưng thịnh.
Âm thịnh dương suy, nữ đệ tử làm chủ, nam đệ tử là phụ, danh tiếng ở trong võ lâm không tồi.
Chỉ có điều Tuyết Nguyệt hiên cũng không ở Sùng Minh đạo, mà ở trong trấn Sùng Đức đạo thuộc phủ Nhân Quốc Công!
- Quá mạo hiểm, không phải sao?
- Chính vì như thế cho nên mới sẽ không bị người ta tìm tới.
Sở Ly than thở:
- Vẫn quá nguy hiểm.
- Không sao, chỉ cần triệt để tách ra với trong phủ thì không ai có thể phát hiện ra được.
- Nếu như thực sự tách ra, lúc gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?
- Ta sẽ tự mình ứng phó.
Sở Ly cười khổ nói:
- Không bằng mang hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi.
- Không thể.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu như mang theo cao thủ Thiên Ngoại Thiên, không ngây ngốc được mấy ngày.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Ta cũng bái vào Tuyết Nguyệt hiên, được không?
- Tuyết Nguyệt hiên không thích hợp với ngươi.
Tiêu Kỳ nói:
- Trong phủ đang cố gắng khơi thông phương pháp, giúp ngươi tiến vào Tử Vân sơn.
- Tử Vân sơn?
Sở Ly không nhịn được kinh ngạc.
Tử Vân sơn không phải là tông phái tầm thường, Đại Lôi Âm tự, Thanh Lộc nhai và Kim Cương tự, Tử Vân sơn được xưng là tứ đại môn phái cao siêu, truyền thừa mấy ngàn năm không dứt, khinh thường võ lâm, có thể chống lại triều đình.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Tử Vân sơn không dễ tiến vào như vậy, ngươi nên kiên trì.
- Không cần thiết phải tiến vào Tử Vân sơn a?
Sở Ly nói:
- Tông phái tầm thường là tốt rồi.
- Gia mẫu và một vị đệ tử của Tử Vân sơn có giao tình, thông qua quan hệ của hắn có thể giúp đưa ngươi vào trong đó.
Tiêu Kỳ nói:
- Đáng tiếc hắn vẫn bế quan, không gặp mặt được. Chờ hắn xuất quan, chuyện này sẽ thành, một năm nửa năm, thậm chí là nhiều năm hơn. Cao thủ Thiên Ngoại Thiên bế quan, thường thường sẽ là xung kích cảnh giới Thiên Thần, vì lẽ đó ngươi đừng vội.
Sở Ly cười nói:
- Chỉ sợ ta không có cơ duyên kia, không chờ được nữa.
- Nếu qua hai năm hắn không xuất quan thì lại nghĩ biện pháp khác.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Chung quy sẽ không làm cho tiến cảnh của ngươi trì hoãn.
- Đã khiến cho tiểu thư nhọc lòng rồi.
Sở Ly gật gù, không giả vờ từ chối.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ba con ngựa từ đằng xa tới gần, nhìn thấy dịch đình lập tức dừng lại.
Ba kỵ sĩ áo xám dẫn ngựa đến dưới bóng cây khác bên cạnh đình.
Ba người này đều là tráng niên, bên hông có trường đao, khí tức dũng mãnh. Hai mắt tham lam nhìn chằm chằm vào vật cưỡi của Sở Ly và Tiêu Kỳ không rời mắt, hai mắt tỏa sáng đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó cười toe toét tiến vào tiểu đình.
Khi bọn hắn tới gần Tiêu Kỳ đã đeo tấm lụa trắng lên, che mặt, thế nhưng y phục màu trắng tung bay, khí chất lãnh đạm đã đủ để hấp dẫn ánh mắt.
Ba tên kỵ sĩ áo xám trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Kỳ, hận không thể xuyên thấu qua tấm lụa trắng nhìn thấy hình dáng thật của nàng.
Sở Ly ho nhẹ một tiếng.
Một tiếng ho này chẳng khác nào sấm sét nổ vang ở bên tai ba tên kỵ sĩ, tinh lực bọn họ cuồn cuộn, trước mắt xuất hiện từng ngôi sao.
Sở Ly lạnh lùng nhìn về phía ba người.
Sắc mặt bọn họ hơi thay đổi, biết đã đụng phải người khó chơi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, cả ba ôm quyền vẻ ra tươi cười, đàng hoàng ngồi vào một bên.
Sở Ly thoả mãn gật gù, cũng không tiếp tục để ý tới bọn hắn nữa.
Tiêu Kỳ thì ra vẻ không nhìn thấy, dường như không nhìn thấy ba người này.
Ba người bọn họ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng không dám làm bừa, người trong võ lâm chú ý cường giả vi tôn, đụng phải cường giả, tốt nhất nên đàng hoàng chịu thua, bằng không chính là không quý trọng cái mạng nhỏ của mình, tự mình muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.