Chương 364: Chương 359: Cướp cò
Tiêu Thuư
23/08/2018
- Đưa công lao cho hắn, còn có chỗ tốt như vậy sao?
Tiêu Thi liếc xéo hắn.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Đám gia hoả này không phải là nhân vật bình thường, cứ để cho An vương trêu chọc vào đi!
- Là người nào?
- Không tìm hiểu quá sâu.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Có điều có lẽ cũng không thoát khỏi quan hệ với đám hoàng tử kia.
- Hoàng tử?
Tiêu Thi nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Có thể có thế lực lớn như vậy ở trong Thần Đô, ngoại trừ hoàng tử ra, còn có thể là ai nữa chứ? Ngoại trừ hoàng tử ra, ai dám trắng trợn không kiêng dè như thế nữa? Thần Đô xảy ra chuyện, ai có thể giấu giếm được hoàng thượng?
- Những người này quả thật rất quá đáng!
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Nên kéo ra ngoài chém!
- Ngoại trừ hoàng thượng ra, ai có thể chém được bọn họ?
Sở Ly bình tĩnh nói.
Tiêu Thi nghiêng đầu nhìn hắn:
- Sở Ly, ngươi thật là, bị ngươi tính toán mà còn phải cảm tạ ngươi!
Sở Ly bật cười:
- Tiểu thư, đây đâu phải là kế.
- Lại như Tam muội rồi.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi tính kế tính tới tính lui, nhất định sẽ rơi vào trên người tam muội!
Sở Ly tức giận trừng mắt nhìn nàng một chút.
Tiêu Thi cười khanh khách đối mắt với hắn, sóng mắt như nước, không cam lòng yếu thế.
Sở Ly lắc đầu một cái, dời ánh mắt đi chỗ khác, đôi mắt sáng của nàng rất là đẹp, chẳng khác nào hồ sâu, nhìn chăm chú vào sẽ bị hãm sâu vào trong đó không có cách nào tự kiềm chế được.
- Như vậy khi nào thương thế của ta mới có thể khỏi?
Tiêu Thi thở dài.
Sở Ly nói:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể, phải xem An vương thế nào.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi đồng ý đi săn bắn đại điển với Lãnh Thu, khi đó ta có thể khỏi không?
- Cho dù không được thì cũng sẽ mang tiểu thư đi.
Sở Ly cười nói:
- Có thể bảo bọn họ chuẩn bị một cỗ kiệu.
- Tội gì phải như vậy chứ!
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Ngồi kiệu cũng không có tốt đẹp như vậy, còn kém xa ngây ngốc ở trong đình viện, không thoải mái bằng.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đã làm cơm xong, Sở Ly và Tiêu Thi cùng ăn. Sau đó Tiêu Thi vào phòng, buổi tối rất lạnh, không thích hợp ở bên ngoài, Sở Ly nóng lạnh bất xâm cho nên không sao.
Hắn luyện công ở trong sân, Tiêu Thi thì trở về phòng đọc sách.
An vương ăn cơm tối xong rồi ngồi vào trong thư phòng, nhưng không có cách nào thảnh thơi đọc sách được. Thu hoạch ngày hôm nay đã khiến cho mình như có thêm hai cánh, có thể sánh vai cùng Cảnh Vương.
Những năm này Cảnh Vương khổ cực cho nên được rất nhiều đại thần tán đồng và ủng hộ, nhưng mình vừa có phần công lao này sẽ chống đỡ được với tích lũy hai mươi năm của Cảnh Vương. Vừa nghĩ hắn đã không nhịn được kích động, thực sự là trời giúp mình!
Hắn cầm lấy một quyển sách nhìn mấy lần. Lại thả xuống, thực sự không có tâm tư đọc sách, sau đó hắn đứng dậy, không cần Hư Ninh đi cùng mà đi tới phòng luyện công, tiến vào bên trong chiếc Cửu Long đỉnh.
Ngồi xuống Cửu Long đỉnh, tinh thần tức thì tăng lên gấp trăm lần, tâm tình nhảy nhót càng ngày càng hưng phấn, hắn bắt đầu tu luyện Ngự Cực kinh.
Hắn cảm giác trạng thái của mình vô cùng tốt, đêm nay Ngự Cực kinh vận chuyển đặc biệt thông thuận. Nội lực chết tiệt của Lục Ngọc Dung kia cũng không ra mặt, rất là thành thật.
Tốc độ vận chuyển của Ngự Cực kinh càng lúc càng nhanh, đột phá trước đây, không quá bao lâu đã hoàn thành được mười chu thiên.
Tâm thần hắn khẽ động, đột nhiên cảm thấy được đêm nay mình có hi vọng tiến sâu một tầng, bước vào tầng thứ sáu.
Một khi tiến vào tầng thứ sáu, nội thương của mình cũng có thể khỏi hẳn, mà cũng có thể ép được Lục Ngọc Dung.
Nghĩ tới đây, càng ngày hắn càng trở nên hưng phấn. Một khi đột phá đến tầng sáu, như vậy mình sẽ thu thập được Lục Ngọc Dung, bắt nàng, thu vào trong phòng. Không ngừng dằn vặt, phát tiết uất khí mà hắn phải chịu trong mấy ngày nay!
Còn Sở Ly nữa, mình đột phá đến tầng thứ sáu thì cũng không cần người khác động thủ, không cần nhiều cao thủ Thiên Ngoại thiên vây công hắn mà chính mình đã có thể tự mình giết chết đối phương. Triệt để giải quyết mối hận trong lòng này, thoải mái vô cùng!
Hắn càng nghĩ càng phấn khởi, Ngự Cực kinh vận chuyển càng lúc càng nhanh, tầng thứ sáu đang ở trước mắt, chẳng khác nào cách một lớp giấy mỏng, nhẹ nhàng đâm một cái là rách.
Hắn đã cảm giác được, đêm nay mình sẽ có thể đột phá đến tầng thứ sáu, nỗi lòng hắn lắng lại, không để cho mình hưng phấn quá mức, tránh cho không cẩn thận vui quá hóa buồn, không đột phá được tới tầng thứ sáu.
Nhưng hắn muốn áp chế hưng phấn của mình thì lại càng ngày càng hưng phấn, cảm giác hưng phấn chẳng khác nào suối phun vậy, cuồn cuộn trào ra không dứt, ép ra sao cũng không ép được, tâm tư càng ngày càng phấn khởi theo, giống như vừa thi triển bí thuật kích thích tiềm lực vậy.
Theo tinh thần phấn khởi, lực lượng Cửu Long đỉnh trào ra càng ngày càng mạnh, khiến cho tinh thần của hắn càng phấn khởi thêm, hai thứ trọng điệp, gia tốc thúc đẩy Ngự Cực kinh, tầng sáu ở ngay trước mắt, càng ngày càng gần.
- Oanh...
Bên tai hắn truyền tới một tiếng nổ vang như sấm mùa xuân, quan khiếu quanh thân đều mở, không ngừng chấn động, cảm giác hưng phấn của hắn như núi lửa phun trào:
- Tầng sáu!
Ngự Cực kinh tầng sáu ở bên trong kinh mạch mãnh liệt sôi trào, chẳng khác nào nước lũ cuồn cuộn, mênh mông cuồn cuộn, không thể cản trở.
Hắn vận chuyển Ngự Cực kinh tầng sáu, giống như đã nhìn thấy Lục Ngọc Dung xin tha ở dưới thân của chính mình, đang giãy dụa vặn vẹo, nhưng lại vô lực phản kháng, bị mình tùy ý chà đạp. Giống như hắn đã nhìn thấy Sở Ly bị một chưởng của mình đánh cho mất mạng, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc và khó có thể tin được.
Cảm giác hưng phấn của hắn lần nữa sôi trào mãnh liệt, so với lúc trước càng thêm cuồng nhiệt, ở dưới sự trợ giúp của Cửu Long đỉnh, tâm tình của hắn phấn khởi, tư duy như điện, điều động Ngự Cực kinh nhằm về phía tầng thứ bảy, hắn cảm thấy y theo tốc độ này là có thể một hơi vọt tới tầng bảy!
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát về bên này, xem thấy tình hình lúc này, hắn lắc đầu bật cười.
Vận may của An vương này quả nhiên không tầm thường, không hổ là thiên chi kiêu tử.
Ở dưới tình thế như vậy, ở dưới Vong tình thảo và thu hoạch khổng lồ trùng kích vào, hắn phấn khởi, nhưng phấn khởi đến mức đột phá cấp độ ban đầu, bước vào một tầng cao hơn, võ công tiến nhanh.
Chẳng lẽ ngày hôm nay sẽ không hại được hắn, trái lại còn phải tác thành cho hắn? Như vậy quả thực hành động của hắn chẳng khác nào chuyện cười!
Hắn vừa định có hành động thì bỗng nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Sắc mặt của An vương hơi thay đổi, bỗng nhiên phát hiện ra kinh mạch mơ hồ đau đớn, tinh thần quá phấn khởi, thúc giục nội lực quá cuồng bạo, không ngờ đã tổn thương kinh mạch, chỉ là một lúc, thế nhưng kinh mạch của hắn đã tổn thương rất nặng.
Vừa mới đột phá lên tầng thứ sáu, nên tĩnh dưỡng, làm dịu một chút, khiến cho kinh mạch thích ứng với nội lực cực kỳ tinh khiết này, thích ứng với áp lực khổng lồ do nội lực tinh khiết mang đến. Sau một khoảng thời gian rất lâu mới có thể tàn nhẫn vận chuyển nội lực như thế, bằng không, kinh mạch không chịu nổi, tuyệt đối sẽ bị thương.
Hiện tại hắn đã bị thương!
Tầng bảy... tầng bảy... hắn khẽ cắn răng, ngày hôm nay hưng phấn như vậy, trạng thái như vậy là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, e rằng tương lai cũng sẽ không có thêm cơ hội nào nữa. Trừ phi có thể ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế, bằng không, bỏ qua cơ hội này, có khả năng sẽ vĩnh viễn bỏ qua.
Hắn quyết định mạo hiểm thử một lần, cho dù tổn thương kinh mạch, chỉ cần vọt tới tầng thứ bảy, ăn chút linh đan diệu dược, bù đắp thương thế của kinh mạch là được, so với dưỡng thương, vọt tới tầng thứ bảy còn có sức hấp dẫn càng trí mạng hơn nữa.
Một khi đột phá đến tầng thứ bảy, mình sẽ thành đệ nhất cao thủ của hoàng thất, chỉ ở bên dưới phụ hoàng, vậy mình muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, có người nào có thể ngăn được nữa chứ?
Nghĩ tới đây, hắn khẽ cắn răng, không để ý tới kinh mạch đau đớn và cảnh cáo, lại lần nữa điên cuồng vận chuyển Ngự Cực kinh, nội lực cuồn cuộn như nước vỡ đê lan tràn, nội lực càng ngày càng thâm hậu, khoảng cách với tầng thứ bảy lại gần hơn một bước.
Nhưng kinh mạch càng ngày càng đau đớn, hắn cắn răng, sắc mặt trắng bệch, hai gò má đỏ như say, hai mắt tỏa sáng, đau đớn kích thích không chỉ không làm cho hắn mất hưng phấn, trái lại còn trở thành trợ lực, càng thêm phấn khởi khó nhịn.
- Phốc!
Bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời rồi ngã vào bên trong Cửu long đỉnh, trong nháy mắt đã hôn mê.
Sở Ly đang sử dụng Đại Viên Kính Trí nở một nụ cười.
Tiêu Thi liếc xéo hắn.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Đám gia hoả này không phải là nhân vật bình thường, cứ để cho An vương trêu chọc vào đi!
- Là người nào?
- Không tìm hiểu quá sâu.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Có điều có lẽ cũng không thoát khỏi quan hệ với đám hoàng tử kia.
- Hoàng tử?
Tiêu Thi nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Có thể có thế lực lớn như vậy ở trong Thần Đô, ngoại trừ hoàng tử ra, còn có thể là ai nữa chứ? Ngoại trừ hoàng tử ra, ai dám trắng trợn không kiêng dè như thế nữa? Thần Đô xảy ra chuyện, ai có thể giấu giếm được hoàng thượng?
- Những người này quả thật rất quá đáng!
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Nên kéo ra ngoài chém!
- Ngoại trừ hoàng thượng ra, ai có thể chém được bọn họ?
Sở Ly bình tĩnh nói.
Tiêu Thi nghiêng đầu nhìn hắn:
- Sở Ly, ngươi thật là, bị ngươi tính toán mà còn phải cảm tạ ngươi!
Sở Ly bật cười:
- Tiểu thư, đây đâu phải là kế.
- Lại như Tam muội rồi.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi tính kế tính tới tính lui, nhất định sẽ rơi vào trên người tam muội!
Sở Ly tức giận trừng mắt nhìn nàng một chút.
Tiêu Thi cười khanh khách đối mắt với hắn, sóng mắt như nước, không cam lòng yếu thế.
Sở Ly lắc đầu một cái, dời ánh mắt đi chỗ khác, đôi mắt sáng của nàng rất là đẹp, chẳng khác nào hồ sâu, nhìn chăm chú vào sẽ bị hãm sâu vào trong đó không có cách nào tự kiềm chế được.
- Như vậy khi nào thương thế của ta mới có thể khỏi?
Tiêu Thi thở dài.
Sở Ly nói:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể, phải xem An vương thế nào.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi đồng ý đi săn bắn đại điển với Lãnh Thu, khi đó ta có thể khỏi không?
- Cho dù không được thì cũng sẽ mang tiểu thư đi.
Sở Ly cười nói:
- Có thể bảo bọn họ chuẩn bị một cỗ kiệu.
- Tội gì phải như vậy chứ!
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Ngồi kiệu cũng không có tốt đẹp như vậy, còn kém xa ngây ngốc ở trong đình viện, không thoải mái bằng.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đã làm cơm xong, Sở Ly và Tiêu Thi cùng ăn. Sau đó Tiêu Thi vào phòng, buổi tối rất lạnh, không thích hợp ở bên ngoài, Sở Ly nóng lạnh bất xâm cho nên không sao.
Hắn luyện công ở trong sân, Tiêu Thi thì trở về phòng đọc sách.
An vương ăn cơm tối xong rồi ngồi vào trong thư phòng, nhưng không có cách nào thảnh thơi đọc sách được. Thu hoạch ngày hôm nay đã khiến cho mình như có thêm hai cánh, có thể sánh vai cùng Cảnh Vương.
Những năm này Cảnh Vương khổ cực cho nên được rất nhiều đại thần tán đồng và ủng hộ, nhưng mình vừa có phần công lao này sẽ chống đỡ được với tích lũy hai mươi năm của Cảnh Vương. Vừa nghĩ hắn đã không nhịn được kích động, thực sự là trời giúp mình!
Hắn cầm lấy một quyển sách nhìn mấy lần. Lại thả xuống, thực sự không có tâm tư đọc sách, sau đó hắn đứng dậy, không cần Hư Ninh đi cùng mà đi tới phòng luyện công, tiến vào bên trong chiếc Cửu Long đỉnh.
Ngồi xuống Cửu Long đỉnh, tinh thần tức thì tăng lên gấp trăm lần, tâm tình nhảy nhót càng ngày càng hưng phấn, hắn bắt đầu tu luyện Ngự Cực kinh.
Hắn cảm giác trạng thái của mình vô cùng tốt, đêm nay Ngự Cực kinh vận chuyển đặc biệt thông thuận. Nội lực chết tiệt của Lục Ngọc Dung kia cũng không ra mặt, rất là thành thật.
Tốc độ vận chuyển của Ngự Cực kinh càng lúc càng nhanh, đột phá trước đây, không quá bao lâu đã hoàn thành được mười chu thiên.
Tâm thần hắn khẽ động, đột nhiên cảm thấy được đêm nay mình có hi vọng tiến sâu một tầng, bước vào tầng thứ sáu.
Một khi tiến vào tầng thứ sáu, nội thương của mình cũng có thể khỏi hẳn, mà cũng có thể ép được Lục Ngọc Dung.
Nghĩ tới đây, càng ngày hắn càng trở nên hưng phấn. Một khi đột phá đến tầng sáu, như vậy mình sẽ thu thập được Lục Ngọc Dung, bắt nàng, thu vào trong phòng. Không ngừng dằn vặt, phát tiết uất khí mà hắn phải chịu trong mấy ngày nay!
Còn Sở Ly nữa, mình đột phá đến tầng thứ sáu thì cũng không cần người khác động thủ, không cần nhiều cao thủ Thiên Ngoại thiên vây công hắn mà chính mình đã có thể tự mình giết chết đối phương. Triệt để giải quyết mối hận trong lòng này, thoải mái vô cùng!
Hắn càng nghĩ càng phấn khởi, Ngự Cực kinh vận chuyển càng lúc càng nhanh, tầng thứ sáu đang ở trước mắt, chẳng khác nào cách một lớp giấy mỏng, nhẹ nhàng đâm một cái là rách.
Hắn đã cảm giác được, đêm nay mình sẽ có thể đột phá đến tầng thứ sáu, nỗi lòng hắn lắng lại, không để cho mình hưng phấn quá mức, tránh cho không cẩn thận vui quá hóa buồn, không đột phá được tới tầng thứ sáu.
Nhưng hắn muốn áp chế hưng phấn của mình thì lại càng ngày càng hưng phấn, cảm giác hưng phấn chẳng khác nào suối phun vậy, cuồn cuộn trào ra không dứt, ép ra sao cũng không ép được, tâm tư càng ngày càng phấn khởi theo, giống như vừa thi triển bí thuật kích thích tiềm lực vậy.
Theo tinh thần phấn khởi, lực lượng Cửu Long đỉnh trào ra càng ngày càng mạnh, khiến cho tinh thần của hắn càng phấn khởi thêm, hai thứ trọng điệp, gia tốc thúc đẩy Ngự Cực kinh, tầng sáu ở ngay trước mắt, càng ngày càng gần.
- Oanh...
Bên tai hắn truyền tới một tiếng nổ vang như sấm mùa xuân, quan khiếu quanh thân đều mở, không ngừng chấn động, cảm giác hưng phấn của hắn như núi lửa phun trào:
- Tầng sáu!
Ngự Cực kinh tầng sáu ở bên trong kinh mạch mãnh liệt sôi trào, chẳng khác nào nước lũ cuồn cuộn, mênh mông cuồn cuộn, không thể cản trở.
Hắn vận chuyển Ngự Cực kinh tầng sáu, giống như đã nhìn thấy Lục Ngọc Dung xin tha ở dưới thân của chính mình, đang giãy dụa vặn vẹo, nhưng lại vô lực phản kháng, bị mình tùy ý chà đạp. Giống như hắn đã nhìn thấy Sở Ly bị một chưởng của mình đánh cho mất mạng, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc và khó có thể tin được.
Cảm giác hưng phấn của hắn lần nữa sôi trào mãnh liệt, so với lúc trước càng thêm cuồng nhiệt, ở dưới sự trợ giúp của Cửu Long đỉnh, tâm tình của hắn phấn khởi, tư duy như điện, điều động Ngự Cực kinh nhằm về phía tầng thứ bảy, hắn cảm thấy y theo tốc độ này là có thể một hơi vọt tới tầng bảy!
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát về bên này, xem thấy tình hình lúc này, hắn lắc đầu bật cười.
Vận may của An vương này quả nhiên không tầm thường, không hổ là thiên chi kiêu tử.
Ở dưới tình thế như vậy, ở dưới Vong tình thảo và thu hoạch khổng lồ trùng kích vào, hắn phấn khởi, nhưng phấn khởi đến mức đột phá cấp độ ban đầu, bước vào một tầng cao hơn, võ công tiến nhanh.
Chẳng lẽ ngày hôm nay sẽ không hại được hắn, trái lại còn phải tác thành cho hắn? Như vậy quả thực hành động của hắn chẳng khác nào chuyện cười!
Hắn vừa định có hành động thì bỗng nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Sắc mặt của An vương hơi thay đổi, bỗng nhiên phát hiện ra kinh mạch mơ hồ đau đớn, tinh thần quá phấn khởi, thúc giục nội lực quá cuồng bạo, không ngờ đã tổn thương kinh mạch, chỉ là một lúc, thế nhưng kinh mạch của hắn đã tổn thương rất nặng.
Vừa mới đột phá lên tầng thứ sáu, nên tĩnh dưỡng, làm dịu một chút, khiến cho kinh mạch thích ứng với nội lực cực kỳ tinh khiết này, thích ứng với áp lực khổng lồ do nội lực tinh khiết mang đến. Sau một khoảng thời gian rất lâu mới có thể tàn nhẫn vận chuyển nội lực như thế, bằng không, kinh mạch không chịu nổi, tuyệt đối sẽ bị thương.
Hiện tại hắn đã bị thương!
Tầng bảy... tầng bảy... hắn khẽ cắn răng, ngày hôm nay hưng phấn như vậy, trạng thái như vậy là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, e rằng tương lai cũng sẽ không có thêm cơ hội nào nữa. Trừ phi có thể ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế, bằng không, bỏ qua cơ hội này, có khả năng sẽ vĩnh viễn bỏ qua.
Hắn quyết định mạo hiểm thử một lần, cho dù tổn thương kinh mạch, chỉ cần vọt tới tầng thứ bảy, ăn chút linh đan diệu dược, bù đắp thương thế của kinh mạch là được, so với dưỡng thương, vọt tới tầng thứ bảy còn có sức hấp dẫn càng trí mạng hơn nữa.
Một khi đột phá đến tầng thứ bảy, mình sẽ thành đệ nhất cao thủ của hoàng thất, chỉ ở bên dưới phụ hoàng, vậy mình muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, có người nào có thể ngăn được nữa chứ?
Nghĩ tới đây, hắn khẽ cắn răng, không để ý tới kinh mạch đau đớn và cảnh cáo, lại lần nữa điên cuồng vận chuyển Ngự Cực kinh, nội lực cuồn cuộn như nước vỡ đê lan tràn, nội lực càng ngày càng thâm hậu, khoảng cách với tầng thứ bảy lại gần hơn một bước.
Nhưng kinh mạch càng ngày càng đau đớn, hắn cắn răng, sắc mặt trắng bệch, hai gò má đỏ như say, hai mắt tỏa sáng, đau đớn kích thích không chỉ không làm cho hắn mất hưng phấn, trái lại còn trở thành trợ lực, càng thêm phấn khởi khó nhịn.
- Phốc!
Bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời rồi ngã vào bên trong Cửu long đỉnh, trong nháy mắt đã hôn mê.
Sở Ly đang sử dụng Đại Viên Kính Trí nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.