Chương 393: Chương 388: Bạt tai
Tiêu Thuư
23/08/2018
Trịnh Lập Đức nói:
- Đại tổng quản, hai tiểu thư của chúng ta rất may mắn, nếu như sinh là thân nam nhi, như vậy cũng phải đến biên giới ở lại một năm, rất nguy hiểm!
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Vậy hoàng tử thì sao?
Hắn lập tức bật cười nói:
- Xem ra mỗi vị hoàng tử đều có hiểu biết về chiến tranh.
Hoàng tử phải trả qua chiến trường, điều này rất hiển nhiên, hiện tại hoàng tử đã phải trải nghiệm qua, giờ đến phiên nhi tử của bọn họ, đồng lứa tiếp nối đồng lứa, tất cả đều không chạy thoát được.
- Đúng vậy.
Trịnh Lập Đức thở dài.
Sở Ly nói:
- Vì lẽ đó mỗi vị hoàng tử đều biết muốn giữ được Đại Quý không dễ, lúc nào cũng phải cảnh giác Đại Ly. Sau đó bị bức ép mới sinh ra tâm tư muốn phát triển, không đến nỗi trở thành hôn quân hưởng thụ trong mê muội.
- Đúng vậy, cái này cũng là nỗi khổ tâm của Thái tổ hoàng đế.
Trịnh Lập Đức nói:
- Cũng nhờ có như vậy cho nên mới khiến cho quân chủ của Đại Quý chúng ta đời đời anh minh, chưa từng sinh ra hôn quân!
Trong lúc hai người nói chuyện đã chậm rãi đi ra xa cửa thành.
Quan đạo bên ngoài rất náo nhiệt, có binh sĩ canh gác, không nhìn thấy người bình thường, trên đường đều là người của các Vương phủ, ngay cả như vậy cũng vẫn rất náo nhiệt.
Nam nữ đều mặc một thân trang phục, nam khí khái anh hùng hừng hực, nữ anh tư hiên ngang, giống như sắp ra chiến trường vậy.
Chuyện này đối với rất nhiều nam nhân của Vương phủ mà nói, là làm quen với chiến trường sớm hơn một chút, tương lai bọn họ sẽ bước vào chiến trường như vậy, từ đó có thể thấy được đại điển săn bắn này cũng là một phen khổ tâm, cũng không phải là thuần túy lập ra để chơi không thôi.
Mọi người tụ lại cùng nhau, cũng có thể tạo cảm tình, cho dù cảm tình tốt, nếu không thường gặp mặt thì cũng sẽ phai nhạt, như vậy đại điển săn bắn có rất nhiều ích lợi đối với việc tăng cường lực liên kết của hoàng tộc.
Sở Ly thầm than, những người sáng lập ra vương triều không có một ai là người tầm thường, mỗi một hoạt động trọng đại đều bao gồm trí tuệ phi phàm, quan tâm tới hậu nhân.
Trong lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên có ba thớt ngựa phóng ra khỏi cửa thành, trực tiếp nhằm về phía bọn họ.
Sở Ly quay đầu nhìn lại.
Ba thớt ngựa đỏ thẫm như khoác sa tanh vậy, dưới ánh mặt trời lập lòe tỏa sáng, trong chớp mắt đã vọt tới chỗ gần bọn họ, nếu như bọn họ không nhường đường, nhất định sẽ bị đụng vào.
Sở Ly vung tay áo một cái.
Một đạo lực lượng mãnh liệt bỗng dưng sinh ra, chẳng khác nào một bức tường ngăn ở trước mặt của bọn hắn.
- Họ...
Tuấn mã kêu lên tiếng, đứng thẳng người lên ở trước bức tường bằng khí.
- Ầm ầm ầm!
Ba tiếng vang trầm thấp vang vọng, nhưng ba kỵ sĩ kia không có kết cục tốt như vậy, bọn hắn bay ra ngoài, rơi xuống phía sau đám người Sở Ly.
Lãnh Thu và Lãnh Tình quay đầu lại nhìn.
Lãnh Thu hừ hừ mũi, trừng mắt mắt nhìn người trên đất, đắc ý hừ lạnh nói:
- Đáng đời!
Ba tên kỵ sĩ bò lên, hai nam tử trung niên, một thanh niên mập mạp.
Sắc mặt của bọn họ đều âm trầm như muốn chảy ra nước, ánh mắt hừng hực như phun lửa, oán hận trừng mắt nhìn đám người Sở Ly, đặc biệt là thanh niên mập mạp, thịt mỡ trên mặt run rẩy, tức giận sắp bạo phát tới nơi.
- Ai làm!
Thanh niên mập mạp trầm giọng hỏi, âm thanh giống như từ trong hàm răng rít ra ngoài.
Trịnh Lập Đức ôm quyền một cái:
- Xin chào Tiểu Vương gia.
- Cút sang một bên, ta không nói chuyện với ngươi!
Thanh niên mập mạp khoát tay chặn lại, ánh mắt hừng hực trừng mắt nhìn Lãnh Thu:
- Lãnh Thu, ngươi còn dám tới sao? Lá gan thực sự không nhỏ đó!
Lãnh Thu hừ lạnh nói:
- Dựa vào cái gì mà ta không dám tới chứ? Lãnh Đào, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại hay sao? Tất cả mọi người đều sợ ngươi, thực sự là cười chết!
Hai mắt của Lãnh Đào híp lại, cắn răng hừ lạnh nói:
- Giao ra người ném đá giấu tay phá rối vừa nãy, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
- Ta còn đang muốn cho ngươi một cơ hội đây!
Lãnh Thu đắc ý hừ lạnh nói:
- Tự mình ngã còn không thấy ngại mà lại nói ra lời mạnh miệng như vậy. Nếu thức thời còn không ảo não cút đi, nếu như còn ở chỗ này nói ẩu nói tả, quả thực sẽ làm cho người ta cười đến mức rụng răng!
- Lãnh Thu, xem ra ngươi đã mời cao thủ tới nhỉ!
Lãnh Đào khinh thường nói:
- Vậy thì như thế nào chứ, ngươi vẫn bị đánh như thường!
Lãnh Thu nhếch bờ môi đỏ, oán hận nói:
- Xem lần này ai bị đánh!
Sở Ly đứng tại chỗ không nhúc nhích, xem Lãnh Thu và Lãnh Đào đấu võ mồm.
Hắn nhìn về phía Trịnh Lập Đức, Trịnh Lập Đức thấp giọng nói:
- Nhi tử trưởng của Thành vương.
Sở Ly gật đầu.
Chẳng trách ngang ngược ngông cuồng như vậy, đó là gia phong gây ra, học lão tử của mình.
- Vừa nãy là ai làm, lăn ra đây!
Lãnh Đào không đấu võ mồm lại Lãnh Thu, hắn quát một tiếng với đám người Sở Ly.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Con cái nhà ai, vô lễ đối với trưởng bối như vậy chứ?
- Ngươi...
Lúc trước Lãnh Đào đưa mắt nhìn lên trên người Lãnh Thu cho nên không nhìn thấy người khác, lúc này mới nhìn thấy Tiêu Thi, ánh mắt vừa rơi xuống mặt nàng thì lời mắng người đã lập tức im bặt đi.
Tống Lưu Ảnh cười nhạt:
- Nhi tử của Thành vương, một hỗn thế ma vương, muội muội đừng chấp nhặt với hắn.
- Vị cô nương này, ta có lễ!
Lãnh Đào ôm quyền nở một nụ cười, khuôn mặt béo như chen chúc thành một đoàn, không nhìn thấy đôi mắt nhỏ của hắn đâu.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Ta là phi tử của An vương, ngươi nên gọi ta là bá mẫu!
- Hóa ra cô nương chính là chính phi mà Tam bá mới nạp, thất kính thất kính!
Lãnh Đào cười ha hả nói, mắt nhỏ tràn ngập vẻ dâm tà, nhìn chằm chằm vào mặt ngọc của Tiêu Thi, than thở:
- Quả nhiên danh bất hư truyền!
Tiêu Thi khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nên đi!
- Đúng đúng, ta nên đi.
Lãnh Đào vội vàng gật đầu, lập tức phản ứng lại, lại vội vã lắc đầu:
- Không đúng không đúng, ta còn chưa tìm được kẻ ném đá giấu tay... Tiêu bá mẫu... ài, gọi như thế quá khó chịu, gọi là cô nương cho bớt già vậy.
Tiêu Thi không nhịn được nói:
- Ta có trẻ thì cũng là Tam bá mẫu của ngươi... Đi thôi!
- Chậm đã!
Lãnh Đào lắc đầu nói:
- Ta muốn tìm ra người đứng sau màn rồi mới đi!
- Chính ngươi không cẩn thận té ngã, cưỡi ngựa không tinh thì còn trách được ai!
Tiêu Thi lắc bàn tay ngọc, xoay người nhẹ nhàng giục ngựa, ngựa trắng chậm rãi chạy đi, mọi người cũng đi theo nàng.
Lãnh Đào vội vàng kêu lên:
- Không cho phép đi!
Hắn trừng mắt nhìn hai người trung niên một chút.
Hai trung niên lắc đầu một cái, thấp giọng nói:
- Công tử, thả bọn họ đi đi!
- Nói láo!
Lãnh Đào phẫn nộ quát một tiếng, hừ lạnh nói:
- Không tìm được người ném đá giấu tay kia, ta tuyệt không đồng ý!
- Công tử...
Một người trung niên thấp giọng nói:
- Cho dù tìm ra thì cũng không chiếm được lợi ích. Chờ Trần lão lại đây rồi lại tính sổ cũng không muộn, bọn họ có đông người như vậy, cũng không chạy thoát được.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Một người trung niên khác cũng vội vàng khuyên nhủ.
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Không được, ta không tin không làm gì được bọn họ!
- Công tử...
Hai người trung niên thấp giọng khuyên.
Bọn họ thân là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cho nên hiểu rất rõ vừa nãy đáng sợ ra sao.
Thân thể trong nháy mắt bị một luồng lực lượng vô hình ràng buộc, vô lực phản kháng, bằng không, thân là hai cao thủ Thiên Ngoại thiên, làm sao bọn họ có khả năng té ngã, càng không thể bảo vệ được Lãnh Đào cơ chứ?
Lãnh Đào lớn tiếng kêu lên:
- Lãnh Thu, không cho phép ngươi đi, bằng không đừng trách ta trở mặt!
Lãnh Thu cưỡi ngựa, bĩu môi lớn tiếng nói:
- Ta còn đang chờ ngươi trở mặt đây, mặc kệ ngươi!
Lãnh Đào nhảy lên ngựa đuổi theo, lớn tiếng hừ lạnh nói:
- Ai đứng trong bóng tối, mau mau đứng ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Sở Ly lắc đầu thở dài, người này đúng là chấp nhất.
Hắn duỗi duỗi tay:
- Tiểu Vương gia, là ta, Trần Không không có mặt ở đây, ngươi cũng dám càn rỡ như thế sao?
- Ngươi là ai?
Lãnh Đào trừng mắt hắn hừ lạnh nói:
- Trần lão không có mặt ở đây thì sao, lẽ nào ngươi dám đánh ta?
Sở Ly thở dài, đưa tay ra.
- Đét!
Lãnh Đào bụm mặt, khó có thể tin, đôi mắt nhỏ trợn ngược lên:
- Ngươi... Ngươi...
Sở Ly nói:
- Sau này đi thì nên nhìn phía trước một chút, đừng đấu đá lung tung, cẩn thận một chút, tránh cho tự làm mình mất mạng!
- Ngươi là ai!
Lãnh Đào gào thét.
Sở Ly lắc đầu một cái:
- Đi thôi.
Mọi người thúc ngựa tăng tốc, tuấn mã tức thì bắt đầu rong ruổi.
- Đại tổng quản, hai tiểu thư của chúng ta rất may mắn, nếu như sinh là thân nam nhi, như vậy cũng phải đến biên giới ở lại một năm, rất nguy hiểm!
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Vậy hoàng tử thì sao?
Hắn lập tức bật cười nói:
- Xem ra mỗi vị hoàng tử đều có hiểu biết về chiến tranh.
Hoàng tử phải trả qua chiến trường, điều này rất hiển nhiên, hiện tại hoàng tử đã phải trải nghiệm qua, giờ đến phiên nhi tử của bọn họ, đồng lứa tiếp nối đồng lứa, tất cả đều không chạy thoát được.
- Đúng vậy.
Trịnh Lập Đức thở dài.
Sở Ly nói:
- Vì lẽ đó mỗi vị hoàng tử đều biết muốn giữ được Đại Quý không dễ, lúc nào cũng phải cảnh giác Đại Ly. Sau đó bị bức ép mới sinh ra tâm tư muốn phát triển, không đến nỗi trở thành hôn quân hưởng thụ trong mê muội.
- Đúng vậy, cái này cũng là nỗi khổ tâm của Thái tổ hoàng đế.
Trịnh Lập Đức nói:
- Cũng nhờ có như vậy cho nên mới khiến cho quân chủ của Đại Quý chúng ta đời đời anh minh, chưa từng sinh ra hôn quân!
Trong lúc hai người nói chuyện đã chậm rãi đi ra xa cửa thành.
Quan đạo bên ngoài rất náo nhiệt, có binh sĩ canh gác, không nhìn thấy người bình thường, trên đường đều là người của các Vương phủ, ngay cả như vậy cũng vẫn rất náo nhiệt.
Nam nữ đều mặc một thân trang phục, nam khí khái anh hùng hừng hực, nữ anh tư hiên ngang, giống như sắp ra chiến trường vậy.
Chuyện này đối với rất nhiều nam nhân của Vương phủ mà nói, là làm quen với chiến trường sớm hơn một chút, tương lai bọn họ sẽ bước vào chiến trường như vậy, từ đó có thể thấy được đại điển săn bắn này cũng là một phen khổ tâm, cũng không phải là thuần túy lập ra để chơi không thôi.
Mọi người tụ lại cùng nhau, cũng có thể tạo cảm tình, cho dù cảm tình tốt, nếu không thường gặp mặt thì cũng sẽ phai nhạt, như vậy đại điển săn bắn có rất nhiều ích lợi đối với việc tăng cường lực liên kết của hoàng tộc.
Sở Ly thầm than, những người sáng lập ra vương triều không có một ai là người tầm thường, mỗi một hoạt động trọng đại đều bao gồm trí tuệ phi phàm, quan tâm tới hậu nhân.
Trong lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên có ba thớt ngựa phóng ra khỏi cửa thành, trực tiếp nhằm về phía bọn họ.
Sở Ly quay đầu nhìn lại.
Ba thớt ngựa đỏ thẫm như khoác sa tanh vậy, dưới ánh mặt trời lập lòe tỏa sáng, trong chớp mắt đã vọt tới chỗ gần bọn họ, nếu như bọn họ không nhường đường, nhất định sẽ bị đụng vào.
Sở Ly vung tay áo một cái.
Một đạo lực lượng mãnh liệt bỗng dưng sinh ra, chẳng khác nào một bức tường ngăn ở trước mặt của bọn hắn.
- Họ...
Tuấn mã kêu lên tiếng, đứng thẳng người lên ở trước bức tường bằng khí.
- Ầm ầm ầm!
Ba tiếng vang trầm thấp vang vọng, nhưng ba kỵ sĩ kia không có kết cục tốt như vậy, bọn hắn bay ra ngoài, rơi xuống phía sau đám người Sở Ly.
Lãnh Thu và Lãnh Tình quay đầu lại nhìn.
Lãnh Thu hừ hừ mũi, trừng mắt mắt nhìn người trên đất, đắc ý hừ lạnh nói:
- Đáng đời!
Ba tên kỵ sĩ bò lên, hai nam tử trung niên, một thanh niên mập mạp.
Sắc mặt của bọn họ đều âm trầm như muốn chảy ra nước, ánh mắt hừng hực như phun lửa, oán hận trừng mắt nhìn đám người Sở Ly, đặc biệt là thanh niên mập mạp, thịt mỡ trên mặt run rẩy, tức giận sắp bạo phát tới nơi.
- Ai làm!
Thanh niên mập mạp trầm giọng hỏi, âm thanh giống như từ trong hàm răng rít ra ngoài.
Trịnh Lập Đức ôm quyền một cái:
- Xin chào Tiểu Vương gia.
- Cút sang một bên, ta không nói chuyện với ngươi!
Thanh niên mập mạp khoát tay chặn lại, ánh mắt hừng hực trừng mắt nhìn Lãnh Thu:
- Lãnh Thu, ngươi còn dám tới sao? Lá gan thực sự không nhỏ đó!
Lãnh Thu hừ lạnh nói:
- Dựa vào cái gì mà ta không dám tới chứ? Lãnh Đào, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại hay sao? Tất cả mọi người đều sợ ngươi, thực sự là cười chết!
Hai mắt của Lãnh Đào híp lại, cắn răng hừ lạnh nói:
- Giao ra người ném đá giấu tay phá rối vừa nãy, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
- Ta còn đang muốn cho ngươi một cơ hội đây!
Lãnh Thu đắc ý hừ lạnh nói:
- Tự mình ngã còn không thấy ngại mà lại nói ra lời mạnh miệng như vậy. Nếu thức thời còn không ảo não cút đi, nếu như còn ở chỗ này nói ẩu nói tả, quả thực sẽ làm cho người ta cười đến mức rụng răng!
- Lãnh Thu, xem ra ngươi đã mời cao thủ tới nhỉ!
Lãnh Đào khinh thường nói:
- Vậy thì như thế nào chứ, ngươi vẫn bị đánh như thường!
Lãnh Thu nhếch bờ môi đỏ, oán hận nói:
- Xem lần này ai bị đánh!
Sở Ly đứng tại chỗ không nhúc nhích, xem Lãnh Thu và Lãnh Đào đấu võ mồm.
Hắn nhìn về phía Trịnh Lập Đức, Trịnh Lập Đức thấp giọng nói:
- Nhi tử trưởng của Thành vương.
Sở Ly gật đầu.
Chẳng trách ngang ngược ngông cuồng như vậy, đó là gia phong gây ra, học lão tử của mình.
- Vừa nãy là ai làm, lăn ra đây!
Lãnh Đào không đấu võ mồm lại Lãnh Thu, hắn quát một tiếng với đám người Sở Ly.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Con cái nhà ai, vô lễ đối với trưởng bối như vậy chứ?
- Ngươi...
Lúc trước Lãnh Đào đưa mắt nhìn lên trên người Lãnh Thu cho nên không nhìn thấy người khác, lúc này mới nhìn thấy Tiêu Thi, ánh mắt vừa rơi xuống mặt nàng thì lời mắng người đã lập tức im bặt đi.
Tống Lưu Ảnh cười nhạt:
- Nhi tử của Thành vương, một hỗn thế ma vương, muội muội đừng chấp nhặt với hắn.
- Vị cô nương này, ta có lễ!
Lãnh Đào ôm quyền nở một nụ cười, khuôn mặt béo như chen chúc thành một đoàn, không nhìn thấy đôi mắt nhỏ của hắn đâu.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Ta là phi tử của An vương, ngươi nên gọi ta là bá mẫu!
- Hóa ra cô nương chính là chính phi mà Tam bá mới nạp, thất kính thất kính!
Lãnh Đào cười ha hả nói, mắt nhỏ tràn ngập vẻ dâm tà, nhìn chằm chằm vào mặt ngọc của Tiêu Thi, than thở:
- Quả nhiên danh bất hư truyền!
Tiêu Thi khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nên đi!
- Đúng đúng, ta nên đi.
Lãnh Đào vội vàng gật đầu, lập tức phản ứng lại, lại vội vã lắc đầu:
- Không đúng không đúng, ta còn chưa tìm được kẻ ném đá giấu tay... Tiêu bá mẫu... ài, gọi như thế quá khó chịu, gọi là cô nương cho bớt già vậy.
Tiêu Thi không nhịn được nói:
- Ta có trẻ thì cũng là Tam bá mẫu của ngươi... Đi thôi!
- Chậm đã!
Lãnh Đào lắc đầu nói:
- Ta muốn tìm ra người đứng sau màn rồi mới đi!
- Chính ngươi không cẩn thận té ngã, cưỡi ngựa không tinh thì còn trách được ai!
Tiêu Thi lắc bàn tay ngọc, xoay người nhẹ nhàng giục ngựa, ngựa trắng chậm rãi chạy đi, mọi người cũng đi theo nàng.
Lãnh Đào vội vàng kêu lên:
- Không cho phép đi!
Hắn trừng mắt nhìn hai người trung niên một chút.
Hai trung niên lắc đầu một cái, thấp giọng nói:
- Công tử, thả bọn họ đi đi!
- Nói láo!
Lãnh Đào phẫn nộ quát một tiếng, hừ lạnh nói:
- Không tìm được người ném đá giấu tay kia, ta tuyệt không đồng ý!
- Công tử...
Một người trung niên thấp giọng nói:
- Cho dù tìm ra thì cũng không chiếm được lợi ích. Chờ Trần lão lại đây rồi lại tính sổ cũng không muộn, bọn họ có đông người như vậy, cũng không chạy thoát được.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Một người trung niên khác cũng vội vàng khuyên nhủ.
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Không được, ta không tin không làm gì được bọn họ!
- Công tử...
Hai người trung niên thấp giọng khuyên.
Bọn họ thân là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cho nên hiểu rất rõ vừa nãy đáng sợ ra sao.
Thân thể trong nháy mắt bị một luồng lực lượng vô hình ràng buộc, vô lực phản kháng, bằng không, thân là hai cao thủ Thiên Ngoại thiên, làm sao bọn họ có khả năng té ngã, càng không thể bảo vệ được Lãnh Đào cơ chứ?
Lãnh Đào lớn tiếng kêu lên:
- Lãnh Thu, không cho phép ngươi đi, bằng không đừng trách ta trở mặt!
Lãnh Thu cưỡi ngựa, bĩu môi lớn tiếng nói:
- Ta còn đang chờ ngươi trở mặt đây, mặc kệ ngươi!
Lãnh Đào nhảy lên ngựa đuổi theo, lớn tiếng hừ lạnh nói:
- Ai đứng trong bóng tối, mau mau đứng ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Sở Ly lắc đầu thở dài, người này đúng là chấp nhất.
Hắn duỗi duỗi tay:
- Tiểu Vương gia, là ta, Trần Không không có mặt ở đây, ngươi cũng dám càn rỡ như thế sao?
- Ngươi là ai?
Lãnh Đào trừng mắt hắn hừ lạnh nói:
- Trần lão không có mặt ở đây thì sao, lẽ nào ngươi dám đánh ta?
Sở Ly thở dài, đưa tay ra.
- Đét!
Lãnh Đào bụm mặt, khó có thể tin, đôi mắt nhỏ trợn ngược lên:
- Ngươi... Ngươi...
Sở Ly nói:
- Sau này đi thì nên nhìn phía trước một chút, đừng đấu đá lung tung, cẩn thận một chút, tránh cho tự làm mình mất mạng!
- Ngươi là ai!
Lãnh Đào gào thét.
Sở Ly lắc đầu một cái:
- Đi thôi.
Mọi người thúc ngựa tăng tốc, tuấn mã tức thì bắt đầu rong ruổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.