Chương 406: Chương 401: Chất vấn
Tiêu Thuư
23/08/2018
- Chuyện này là chuyện không thể nào!
Lục vương phi lắc đầu nói.
Mọi người đều nhìn về phía nàng.
Trên gương mặt đoan trang xinh đẹp của Lục vương phi lộ ra nụ cười:
- Theo ta được biết, những kỵ binh tinh nhuệ này tiến vào Thần Đô cần trải qua ba tầng thẩm tra, phủ tướng quân, bộ binh và bí vệ cấm cung, chỉ cần thân thế hơi có chút hàm hồ thì sẽ không thể xuất hiện ở Thần Đô được.
Vẻ mặt của chúng nữ như bừng tỉnh.
Tuy các nàng biết những kỵ binh này khó tiến vào Thần Đô, cũng sẽ trải qua từng tầng thẩm tra, nhưng lại không biết rốt cuộc sẽ phải qua những tần nào. Nhưng Lục vương phi vừa nói như thế, các nàng đã hiểu rõ, ngẫm lại cũng đã cảm thấy nghiêm ngặt chặt chẽ, nội gian không tiến vào bên trong kỵ binh được.
Phủ tướng quân, bộ binh, thậm chí bí vệ cấm cung đều là do tinh anh tạo thành, nội gian lợi hại đến đâu thì cũng đừng mong giấu diếm được những người thông minh như bọn họ. Sợ rằng ngay cả Lục Ngọc Dung cũng không nhúng tay vào được.
- Cô cô, ta không biết nội gian sao mà tiến vào được trong đám kỵ binh.
Lục Ngọc Dung cười tủm tỉm nói:
- Nhưng ta biết bản lĩnh của Sở Ly, tất cả nội ứng của ta ở phủ Dật Quốc Công đều bị hắn quét sạch, có rất nhiều người còn chưa làm gì, còn chưa để lộ ra dấu hiệu thì đã bị hắn nhổ rồi.
- Sở Ly có bản lĩnh như vậy sao?
Lục vương phi kinh ngạc.
Nàng cũng không phải là thiên kim tiểu thư khuê các, cho nên cũng biết được sơ sơ đối với những việc này.
Những nội gian này chưa làm gì, như vậy sẽ không có hành động gì, cũng sẽ không gây ra hoài nghi.
Mà bản lĩnh của Lục Ngọc Dung nàng cũng biết, những nội ứng này hành động độc lập, không biết đồng bạn, vậy mà cũng bị nhổ sạch. Như vậy chỉ có thể nói quả thật Sở Ly có bản lĩnh rất kinh người.
Lục Ngọc Dung cười tủm tỉm nhìn Lãnh Tình:
- Làm sao hắn thấy được vậy?
Lãnh Tình lắc đầu.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Là thật hay là giả, rất nhanh sẽ biết rõ được.
Lúc nói chuyện, một đội kỵ binh trên cánh tay buộc vải hồng ầm ầm đi tới, dừng lại ở dưới lầu, không nhúc nhích, giống như định thân tại chỗ vậy.
Đội kỵ binh này có hai mươi hai người, khi phóng ngựa lại có tư thế thiên quân vạn mã.
Bọn họ ngồi ở trên ngựa không nhúc nhích, tuấn mã cũng bất động, tỏa ra khí thế ép người không tên.
Khôi giáp dưới ánh mặt trời tỏa ra hàn quang lập loè, mũ giáp che khuất khuôn mặt, có vẻ dữ tợn khủng bố, dường như là quỷ quái thu gặt mạng người vậy.
- Chúng ta đi xuống xem một chút đi.
Bảo thân vương nói.
Sở Ly nói:
- Vương gia không sợ gây ra nổi loạn sao?
- Chỉ cần chứng cứ xác thực, bọn họ có lời gì để nói chứ?
Bảo thân vương lắc đầu nói:
- Nếu như mang từng người ra hỏi thì sẽ làm cho mọi người hoài nghi, không bằng cứ hỏi ở trước mặt tất cả mọi người đi!
- Cũng tốt.
Sở Ly gật gù.
Bảo thân vương tâm tư kín đáo, từng bước cẩn thận, không cho người ta chỗ để mượn cớ, thực sự không giống diễn xuất thân vương, làm cho người ta có cảm giác như băng mỏng trên giày vậy.
Xem ra vị thân vương như hắn cũng không dễ làm như vậy, không phong quang giống như trong tưởng tượng của người khác.
Hai người đi tới dưới lầu, đứng ở trước mặt hai mươi hai tên kỵ sĩ.
Ánh mắt của hai mươi hai kỵ sĩ xuyên qua khôi giáp rơi xuống trên người hai người, trên người tỏa ra sát khí um tùm.
Bảo thân vương quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Người nào?
Sở Ly chỉ chỉ.
Bảo thân vương đánh giá kỵ sĩ mà Sở Ly chỉ.
Thân thể cao lớn, ở bên trong hai mươi hai kỵ sĩ như hạc đứng trong bầy gà, ngay lập tức nhận ra được, sát khí trên người cũng giống như thật, đã giết qua không ít người, lập được không ít công lao.
Bảo thân vương nhíu nhíu mày.
Theo lý thuyết mà nói, người như thế không thích hợp làm nội gian, quá dễ thấy, bất cứ lúc nào cũng bị mọi người chú ý, một khi có hành động không thích hợp thì mọi người sẽ phát hiện ra.
Hơn nữa hắn vừa nhìn thấy khí thế của người này thì đã sinh ra hảo cảm, như anh hùng lẫm liệt khí khái vậy, khiến cho người ta tự nhiên sinh ra ý kính nể.
- Thực sự là hắn sao?
Bảo thân vương trầm giọng nói.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hai người, không biết bọn họ nói vậy là có ý gì.
- Được, đã như vậy, sẽ tin ngươi một lần!
Bảo thân vương xoay người chỉ chỉ vào kỵ sĩ cao lớn kia:
- Ngươi ra khỏi hàng!
Kỵ sĩ kia khẽ đạp chân, tuấn mã dưới khố đạp nhẹ ra một bước, đi tới gần phía trước hai người rồi đứng vững lại.
Bảo thân vương nói:
- Xuống ngựa, bỏ mũ giáp ra!
Kỹ sĩ cao lớn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, mở mũ giáp ra, lộ ra một khuôn mặt thô lỗ, khí khái anh hùng hừng hực.
Hắn tháo khôi giáp trên đầu xuống, treo ở trên yên ngựa, ôm quyền nói:
- Giáo úy Phá Phong doanh Chu Chí Hùng bái kiến Vương gia!
Bảo thân vương quan sát Chu Chí Hùng này từ trên xuống dưới.
Nhìn như thế nào cũng không giống nội gian, hắn vừa nhìn đã thích Chu Chí Hùng này, khí khái anh hùng, trời sinh là nhân vật lãnh đạo quần hùng, nếu như cố gắng bồi dưỡng một hai sẽ lại là một viên dũng tướng!
Sở Ly nói:
- Ngươi là người Đại Ly chứ?
Chu Chí Hùng ngẩn ra, lập tức cau mày bất mãn trừng mắt nhìn về phía Sở Ly:
- Không biết vị huynh đài này là thần thánh phương nào? Tại hạ sinh ra ở Thanh Sơn đường, Thanh Sơn thành của Đại Quý!
- Ồ?
Sở Ly cười cợt:
- Ngươi thực sự là người của Thanh Sơn thành sao?
Chu Chí Hùng lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, quay đầu nhìn về phía Bảo thân vương:
- Vương gia, rốt cuộc vị huynh đài này hỏi vậy là có ý gì? Tại hạ rõ ràng là người của Thanh Sơn thành, vì sao đến trong miệng vị huynh đài này lại trở thành người Đại Ly vậy?
- Đây là Đại tổng quản Sở Ly của An vương phủ.
Bảo thân vương mỉm cười nói:
- Theo lý thuyết, ngươi thông qua vô số tầng xét duyệt, thân phận cũng không có vấn đề gì cả. Có điều Sở Đại tổng quản cảm thấy ngươi có chút khả nghi, muốn hỏi vài câu, ngươi cẩn thận trả lời là được rồi.
Chu Chí Hùng trừng mắt lên, tức giận hừ lạnh nói:
- Sở Đại tổng quản có oán cừu gì với tại hạ, vì sao phải vu hại cho ta như vậy chứ?
Vốn hắn đã có sát khí kinh người, lúc này trợn mắt lại càng có khí thế uy nghiêm đáng sợ, như mãnh thú đập tới.
Sở Ly cười nói:
- Ngươi là người của Thanh Sơn thành, đã từng thấy qua Lục tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công rồi chứ?
- Đương nhiên.
Chu Chí Hùng nói.
Sở Ly nói:
- Vậy ngươi có nhận ra vị nào là Lục tiểu thư hay không?
Hắn chỉ chỉ về phía tòa tiểu đình xa xa, chúng nữ đang ngồi ở bên trong nhìn về bên này.
Chu Chí Hùng nhanh chóng suy nghĩ.
Đây rất có khả năng là một cái bẫy, sao Lục tiểu thư sẽ đến nơi này cơ chứ?
Lục tiểu thư là Đại tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công, mà nơi này đều là nữ quyến của Vương phủ, thực sự không hợp với thân phận của Lục Ngọc Dung.
Nhưng nếu như thật sự có mà mình không biết thì sao? Cũng khó nói Lục Ngọc Dung thật sự không ở nơi này.
Chu Chí Hùng lắc đầu nói:
- Lục tiểu thư ra ngoài phủ đều đeo lụa trắng che mặt, tại hạ chưa từng nhìn thấy hình dáng của nàng!
Bảo thân vương cười nói:
- Vậy ngươi có thể nhận ra thông qua bóng lưng không?
- Vương gia, tại hạ không có ánh mắt như vậy.
Chu Chí Hùng trầm giọng nói:
- Từ bóng lưng không nhìn ra vị nào là Lục tiểu thư!
- Hừm, vậy cũng có thể hiểu được.
Bảo thân vương gật đầu, nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly lại cười.
Phản ứng đầu óc của Chu Chí Hùng này cực nhanh, biết rõ mình chưa từng thấy Lục Ngọc Dung, nhưng có thể tìm cái lấy cớ này để chối đi.
Hắn đúng là người của Thanh Sơn thành, mình hỏi cái này là thế yếu rồi.
Hắn chỉ nhìn ra Chu Chí Hùng này có vấn đề.
Người khác có vấn đề hay không, làm sao lại vấn đề xuất hiện, có phương pháp gì đề phòng, lỗ hổng ở đâu, những thứ không thẩm tra ra được từ trong miệng của Chu Chí Hùng.
Đã như thế, phải hỏi hắn từng chút một, thấy rõ suy nghĩ trong đầu óc hắn, thu được càng nhiều tin tức hơn nữa.
- Sở tổng quản, ta cũng muốn hỏi ngươi, rốt cuộc giữa chúng ta có cừu hận gì vậy!
Chu Chí Hùng trầm giọng hừ lạnh nói:
- Đám người chúng ta đều ở trên chiến trường liều chết huyết chiến, cửu tử nhất sinh, thật vất vả mới lập được quân công, sống sót tiến vào Thần Đô, nhưng lại bị hoài nghi như vậy... Lẽ nào ta giết kỵ binh Đại Ly là giả? Lẽ nào quân công của ta đều là giả? Tất cả cố gắng mà ta liều mạng vì một chút hoài nghi của Đại tổng quản mà sẽ xóa bỏ, một câu nói của ngươi đã biến ta thành nội gian hay sao?
Hắn quay đầu nhìn về phía đám kỵ binh:
- Các huynh đệ, binh lính như chúng ta không đáng tín nhiệm như thế, muốn nghi ngờ thế nào thì có thể tùy ý nghi như thế hay sao?
- Đúng vậy!
- Đúng!
Các kỵ binh trầm giọng hừ lạnh nói.
Chu Chí Hùng ở trong đám người có uy vọng cực cao, lại lập được không ít quân công, nhìn thấy hắn đều đối xử như vậy, các kỵ binh mèo khóc chuột, cảm động lây, cho nên không khỏi phẫn nộ, bất mãn trừng mắt nhìn về phía Sở Ly.
- Sở Đại tổng quản, rốt cuộc ngươi có chứng cớ gì, không có chứng cứ mà ăn nói suông là nội gian, như vậy chuyện này quá mức rồi đó.
Một kỵ binh hừ lạnh nói.
Hắn đang ở bên trong áo giáp, mặt được khôi giáp che khuất, khi nói chuyện giọng cũng ồm ồm, rất khó phân biệt ra là ai.
Lục vương phi lắc đầu nói.
Mọi người đều nhìn về phía nàng.
Trên gương mặt đoan trang xinh đẹp của Lục vương phi lộ ra nụ cười:
- Theo ta được biết, những kỵ binh tinh nhuệ này tiến vào Thần Đô cần trải qua ba tầng thẩm tra, phủ tướng quân, bộ binh và bí vệ cấm cung, chỉ cần thân thế hơi có chút hàm hồ thì sẽ không thể xuất hiện ở Thần Đô được.
Vẻ mặt của chúng nữ như bừng tỉnh.
Tuy các nàng biết những kỵ binh này khó tiến vào Thần Đô, cũng sẽ trải qua từng tầng thẩm tra, nhưng lại không biết rốt cuộc sẽ phải qua những tần nào. Nhưng Lục vương phi vừa nói như thế, các nàng đã hiểu rõ, ngẫm lại cũng đã cảm thấy nghiêm ngặt chặt chẽ, nội gian không tiến vào bên trong kỵ binh được.
Phủ tướng quân, bộ binh, thậm chí bí vệ cấm cung đều là do tinh anh tạo thành, nội gian lợi hại đến đâu thì cũng đừng mong giấu diếm được những người thông minh như bọn họ. Sợ rằng ngay cả Lục Ngọc Dung cũng không nhúng tay vào được.
- Cô cô, ta không biết nội gian sao mà tiến vào được trong đám kỵ binh.
Lục Ngọc Dung cười tủm tỉm nói:
- Nhưng ta biết bản lĩnh của Sở Ly, tất cả nội ứng của ta ở phủ Dật Quốc Công đều bị hắn quét sạch, có rất nhiều người còn chưa làm gì, còn chưa để lộ ra dấu hiệu thì đã bị hắn nhổ rồi.
- Sở Ly có bản lĩnh như vậy sao?
Lục vương phi kinh ngạc.
Nàng cũng không phải là thiên kim tiểu thư khuê các, cho nên cũng biết được sơ sơ đối với những việc này.
Những nội gian này chưa làm gì, như vậy sẽ không có hành động gì, cũng sẽ không gây ra hoài nghi.
Mà bản lĩnh của Lục Ngọc Dung nàng cũng biết, những nội ứng này hành động độc lập, không biết đồng bạn, vậy mà cũng bị nhổ sạch. Như vậy chỉ có thể nói quả thật Sở Ly có bản lĩnh rất kinh người.
Lục Ngọc Dung cười tủm tỉm nhìn Lãnh Tình:
- Làm sao hắn thấy được vậy?
Lãnh Tình lắc đầu.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Là thật hay là giả, rất nhanh sẽ biết rõ được.
Lúc nói chuyện, một đội kỵ binh trên cánh tay buộc vải hồng ầm ầm đi tới, dừng lại ở dưới lầu, không nhúc nhích, giống như định thân tại chỗ vậy.
Đội kỵ binh này có hai mươi hai người, khi phóng ngựa lại có tư thế thiên quân vạn mã.
Bọn họ ngồi ở trên ngựa không nhúc nhích, tuấn mã cũng bất động, tỏa ra khí thế ép người không tên.
Khôi giáp dưới ánh mặt trời tỏa ra hàn quang lập loè, mũ giáp che khuất khuôn mặt, có vẻ dữ tợn khủng bố, dường như là quỷ quái thu gặt mạng người vậy.
- Chúng ta đi xuống xem một chút đi.
Bảo thân vương nói.
Sở Ly nói:
- Vương gia không sợ gây ra nổi loạn sao?
- Chỉ cần chứng cứ xác thực, bọn họ có lời gì để nói chứ?
Bảo thân vương lắc đầu nói:
- Nếu như mang từng người ra hỏi thì sẽ làm cho mọi người hoài nghi, không bằng cứ hỏi ở trước mặt tất cả mọi người đi!
- Cũng tốt.
Sở Ly gật gù.
Bảo thân vương tâm tư kín đáo, từng bước cẩn thận, không cho người ta chỗ để mượn cớ, thực sự không giống diễn xuất thân vương, làm cho người ta có cảm giác như băng mỏng trên giày vậy.
Xem ra vị thân vương như hắn cũng không dễ làm như vậy, không phong quang giống như trong tưởng tượng của người khác.
Hai người đi tới dưới lầu, đứng ở trước mặt hai mươi hai tên kỵ sĩ.
Ánh mắt của hai mươi hai kỵ sĩ xuyên qua khôi giáp rơi xuống trên người hai người, trên người tỏa ra sát khí um tùm.
Bảo thân vương quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Người nào?
Sở Ly chỉ chỉ.
Bảo thân vương đánh giá kỵ sĩ mà Sở Ly chỉ.
Thân thể cao lớn, ở bên trong hai mươi hai kỵ sĩ như hạc đứng trong bầy gà, ngay lập tức nhận ra được, sát khí trên người cũng giống như thật, đã giết qua không ít người, lập được không ít công lao.
Bảo thân vương nhíu nhíu mày.
Theo lý thuyết mà nói, người như thế không thích hợp làm nội gian, quá dễ thấy, bất cứ lúc nào cũng bị mọi người chú ý, một khi có hành động không thích hợp thì mọi người sẽ phát hiện ra.
Hơn nữa hắn vừa nhìn thấy khí thế của người này thì đã sinh ra hảo cảm, như anh hùng lẫm liệt khí khái vậy, khiến cho người ta tự nhiên sinh ra ý kính nể.
- Thực sự là hắn sao?
Bảo thân vương trầm giọng nói.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hai người, không biết bọn họ nói vậy là có ý gì.
- Được, đã như vậy, sẽ tin ngươi một lần!
Bảo thân vương xoay người chỉ chỉ vào kỵ sĩ cao lớn kia:
- Ngươi ra khỏi hàng!
Kỵ sĩ kia khẽ đạp chân, tuấn mã dưới khố đạp nhẹ ra một bước, đi tới gần phía trước hai người rồi đứng vững lại.
Bảo thân vương nói:
- Xuống ngựa, bỏ mũ giáp ra!
Kỹ sĩ cao lớn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, mở mũ giáp ra, lộ ra một khuôn mặt thô lỗ, khí khái anh hùng hừng hực.
Hắn tháo khôi giáp trên đầu xuống, treo ở trên yên ngựa, ôm quyền nói:
- Giáo úy Phá Phong doanh Chu Chí Hùng bái kiến Vương gia!
Bảo thân vương quan sát Chu Chí Hùng này từ trên xuống dưới.
Nhìn như thế nào cũng không giống nội gian, hắn vừa nhìn đã thích Chu Chí Hùng này, khí khái anh hùng, trời sinh là nhân vật lãnh đạo quần hùng, nếu như cố gắng bồi dưỡng một hai sẽ lại là một viên dũng tướng!
Sở Ly nói:
- Ngươi là người Đại Ly chứ?
Chu Chí Hùng ngẩn ra, lập tức cau mày bất mãn trừng mắt nhìn về phía Sở Ly:
- Không biết vị huynh đài này là thần thánh phương nào? Tại hạ sinh ra ở Thanh Sơn đường, Thanh Sơn thành của Đại Quý!
- Ồ?
Sở Ly cười cợt:
- Ngươi thực sự là người của Thanh Sơn thành sao?
Chu Chí Hùng lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, quay đầu nhìn về phía Bảo thân vương:
- Vương gia, rốt cuộc vị huynh đài này hỏi vậy là có ý gì? Tại hạ rõ ràng là người của Thanh Sơn thành, vì sao đến trong miệng vị huynh đài này lại trở thành người Đại Ly vậy?
- Đây là Đại tổng quản Sở Ly của An vương phủ.
Bảo thân vương mỉm cười nói:
- Theo lý thuyết, ngươi thông qua vô số tầng xét duyệt, thân phận cũng không có vấn đề gì cả. Có điều Sở Đại tổng quản cảm thấy ngươi có chút khả nghi, muốn hỏi vài câu, ngươi cẩn thận trả lời là được rồi.
Chu Chí Hùng trừng mắt lên, tức giận hừ lạnh nói:
- Sở Đại tổng quản có oán cừu gì với tại hạ, vì sao phải vu hại cho ta như vậy chứ?
Vốn hắn đã có sát khí kinh người, lúc này trợn mắt lại càng có khí thế uy nghiêm đáng sợ, như mãnh thú đập tới.
Sở Ly cười nói:
- Ngươi là người của Thanh Sơn thành, đã từng thấy qua Lục tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công rồi chứ?
- Đương nhiên.
Chu Chí Hùng nói.
Sở Ly nói:
- Vậy ngươi có nhận ra vị nào là Lục tiểu thư hay không?
Hắn chỉ chỉ về phía tòa tiểu đình xa xa, chúng nữ đang ngồi ở bên trong nhìn về bên này.
Chu Chí Hùng nhanh chóng suy nghĩ.
Đây rất có khả năng là một cái bẫy, sao Lục tiểu thư sẽ đến nơi này cơ chứ?
Lục tiểu thư là Đại tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công, mà nơi này đều là nữ quyến của Vương phủ, thực sự không hợp với thân phận của Lục Ngọc Dung.
Nhưng nếu như thật sự có mà mình không biết thì sao? Cũng khó nói Lục Ngọc Dung thật sự không ở nơi này.
Chu Chí Hùng lắc đầu nói:
- Lục tiểu thư ra ngoài phủ đều đeo lụa trắng che mặt, tại hạ chưa từng nhìn thấy hình dáng của nàng!
Bảo thân vương cười nói:
- Vậy ngươi có thể nhận ra thông qua bóng lưng không?
- Vương gia, tại hạ không có ánh mắt như vậy.
Chu Chí Hùng trầm giọng nói:
- Từ bóng lưng không nhìn ra vị nào là Lục tiểu thư!
- Hừm, vậy cũng có thể hiểu được.
Bảo thân vương gật đầu, nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly lại cười.
Phản ứng đầu óc của Chu Chí Hùng này cực nhanh, biết rõ mình chưa từng thấy Lục Ngọc Dung, nhưng có thể tìm cái lấy cớ này để chối đi.
Hắn đúng là người của Thanh Sơn thành, mình hỏi cái này là thế yếu rồi.
Hắn chỉ nhìn ra Chu Chí Hùng này có vấn đề.
Người khác có vấn đề hay không, làm sao lại vấn đề xuất hiện, có phương pháp gì đề phòng, lỗ hổng ở đâu, những thứ không thẩm tra ra được từ trong miệng của Chu Chí Hùng.
Đã như thế, phải hỏi hắn từng chút một, thấy rõ suy nghĩ trong đầu óc hắn, thu được càng nhiều tin tức hơn nữa.
- Sở tổng quản, ta cũng muốn hỏi ngươi, rốt cuộc giữa chúng ta có cừu hận gì vậy!
Chu Chí Hùng trầm giọng hừ lạnh nói:
- Đám người chúng ta đều ở trên chiến trường liều chết huyết chiến, cửu tử nhất sinh, thật vất vả mới lập được quân công, sống sót tiến vào Thần Đô, nhưng lại bị hoài nghi như vậy... Lẽ nào ta giết kỵ binh Đại Ly là giả? Lẽ nào quân công của ta đều là giả? Tất cả cố gắng mà ta liều mạng vì một chút hoài nghi của Đại tổng quản mà sẽ xóa bỏ, một câu nói của ngươi đã biến ta thành nội gian hay sao?
Hắn quay đầu nhìn về phía đám kỵ binh:
- Các huynh đệ, binh lính như chúng ta không đáng tín nhiệm như thế, muốn nghi ngờ thế nào thì có thể tùy ý nghi như thế hay sao?
- Đúng vậy!
- Đúng!
Các kỵ binh trầm giọng hừ lạnh nói.
Chu Chí Hùng ở trong đám người có uy vọng cực cao, lại lập được không ít quân công, nhìn thấy hắn đều đối xử như vậy, các kỵ binh mèo khóc chuột, cảm động lây, cho nên không khỏi phẫn nộ, bất mãn trừng mắt nhìn về phía Sở Ly.
- Sở Đại tổng quản, rốt cuộc ngươi có chứng cớ gì, không có chứng cứ mà ăn nói suông là nội gian, như vậy chuyện này quá mức rồi đó.
Một kỵ binh hừ lạnh nói.
Hắn đang ở bên trong áo giáp, mặt được khôi giáp che khuất, khi nói chuyện giọng cũng ồm ồm, rất khó phân biệt ra là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.