Chương 46: Chương 43: Sống sót
Tiêu Thuư
22/06/2018
Tô Như mím môi cười nói:
- Nhìn gì vậy?
Sở Ly chỉ tay qua bên kia.
Tô Như cười nói:
- Ngươi tưởng Thường thúc chết rồi sao?
Sở Ly gật đầu. Kiếm đâm trúng tim, chắc chắn chết, không có cách nào cứu chữa.
- Tim của Thường thúc nằm bên phải, bên trái bị đâm rất nhiều kiếm rồi!
Tô Như lắc đầu cười nói:
- Cứu mạng ông ấy rất nhiều lần rồi!
- Thực không ngờ…
Sở Ly bật cười.
Tô Như nói:
- Ta từng gặp hai người như vậy, không sao cả.
Tiêu Kỳ nhìn hắn:
- Là Xá Thân Tuyệt Mệnh đao sao?
Sở Ly gật đầu.
Tiêu Kỳ quan sát hắn thật kĩ, Xá Thân Tuyệt Mệnh Đao tập trung công lực toàn thân để ra đòn, uy lực rất đáng sợ, nhưng cách đánh được ăn cả ngã về không này rất nguy hiểm, vì thế không mấy người học.
Sở Ly có thể phóng đi mười đao, uy lực của mỗi đao đều mạnh như vậy chắc chắn là kích thích tiềm lực, tổn hao rất lớn.
Sở Ly cười nói:
- Cũng may mọi người không sao.
Một lão giả trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ khiến chúng sợ bỏ chạy hết rồi.
Sở Ly mỉm cười bối rối, dù sao cũng là họa do hắn dẫn tới, nếu như thật sự có người chết hắn sẽ áy náy suốt đời.
- Bọn chúng chắc là người của phủ Nhân Quốc Công.
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi không cần áy náy.
Sở Ly nhìn Tô Như.
Tô Như nói:
- Phủ Nhân Quốc Công là kẻ thù của chúng ta, đặc biệt là tiểu thư Lục Ngọc Dung của phủ Nhân Quốc Công, là kẻ thù không đội trời chung với tiểu thư, ả ta rất xấu xa!
- Phủ Nhân Quốc Công …
Sở Ly gật đầu, thầm than một tiếng, bản thân mình lại có thêm một kẻ thù nữa!
Tô Như nói:
- Chúng ta và Nhân Quốc Công Phủ là kẻ thù, gặp phải thì đừng khách sáo, gặp kẻ nào giết kẻ nấy!
- Hiểu rồi.
Sở Ly đáp lời, không thắc mắc gì thêm, giờ không phải lúc để hỏi.
Ăn cây nào rào cây ấy, thân là người của phủ Dật Quốc Công, chỉ có thể bảo vệ phủ Dật Quốc Công, bất luận đối phương có phải chính nghĩa hay không, muốn giết mình thì mình chỉ có thể giết đối phương, người của phủ Nhân Quốc Công cũng vậy, sẽ không nói chính tà với mình, gặp mình sẽ giết.
Các hộ vệ nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, về tới bên Tiêu Kỳ, bẩm báo tổn thất, ba người bị thương nặng, bốn người bị thương nhẹ, những người khác đều không sao, chỉ để lại chín thanh kiếm, tất cả đều là thanh phong kiếm sắc bén.
Họ đưa kiếm cho Sở Ly, đây là chiến lợi phẩm của hắn, chỗ thanh phong kiếm này đều là vật bất phàm, một thanh có thể bán được một trăm lượng, giá trị là cả một căn nhà nhỏ.
Sở Ly vộ vàng từ chối, họ vất vả chiến đấu, mình sao có thể giữ lại những thứ này.
Một hộ vệ trung niên đẩy kiếm tới:
- Tiểu Sở, hôm nay nếu không nhờ có ngươi, bọn ta đều sẽ bị thương, đây là quy tắc, không phải bọn ta khách sáo với ngươi!
Tô Như nói:
- Đây là quy tắc, Sở Ly, ngươi đừng khách sáo, mọi người đều làm theo quy tắc cả!
- …Vậy được rồi, sau này mời mọi người uống rượu.
Sở Ly không từ chối nữa.
- Được, thế mới thoải mái!
Hộ vệ trung niên cười ha ha nói:
- Yên tâm, chầu rượu này chắc chắn không thể thiếu, mọi người sẽ mời ngươi!
Các hộ vệ cười ha ha, ánh mắt nhìn Sở Ly có phần lạ lẫm, nghĩ tới việc hắn vung tay một cái lấy đi mạng một người lại cảm thấy lạnh người, đúng là chó biết cắn người thì không kêu, ai ngờ được rằng hắn là người hung hãn tới vậy!
Tiêu Kỳ nói:
- Việc hôm nay không được truyền đi, đặc biệt là võ công của Sở Ly.
- Vâng…
Mọi người gật đầu, hiểu rằng muốn dùng Sở Ly làm kỳ binh, hắn không có tướng mạo luyện công, rất thích hợp làm kỳ binh.
Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ, Sở Ly có thể nhìn thấy trước kẻ địch, rất có thể là do tu luyện Phật pháp khiến ngũ quan nhanh nhạy hơn hẳn người thường, khi đi đường có hắn ở bên cạnh sẽ yên tâm nhiều.
Chặng đường tiếp theo đều rất thuận lợi, Đại Lôi Âm tự và phủ Nhân Quốc Công giống như sợ hãi chạy mất. Tới chập tối, họ về tới phủ Dật Quốc Công.
Sở Ly về thẳng tiểu viện ở Ngọc Kỳ đảo, Tuyết Lăng đã nấu xong một bàn thức ăn, bày rượu lên bàn, Sở Ly ăn uống no say, mấy ngày hôm nay nhạt mồm nhạt miệng ghê gớm.
Nửa đêm, Sở Ly luyện kiếm trong tiểu viện, ánh kiếm như ánh sét, hắn lục tìm trong đầu bộ Trục Quang Truy Ảnh Kiếm, muốn luyện thử xem có thể chống đỡ được lại khoái kiếm của Tiêu Kỳ hay không.
Khi thi triển, kiếm quang nhanh như sấm sét, tạo thành một màn chắn ánh sáng bao phủ lấy hắn. Hắn vừa luyện vừa lắc đầu, vẫn không đủ nhanh. Tuyết Lăng đứng nhìn bên cạnh, thầm động viên mình cần cố gắng tu luyện thêm nữa.
“Cốc cốc”, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Sở Ly thu kiếm, Tuyết Lăng đi mở cửa.
Tô Như xinh đẹp đứng dưới ánh trăng ở bên ngoài, nàng nhìn vào trong:
- Sở Ly đâu?
- Tổng quản.
Sở Ly xuất hiện, chắp tay.
Tô Như xua tay:
- Được rồi, đi theo ta!
Nàng quay người bước đi, Sở Ly và Tuyết Lăng liền đi theo, tới sâu trong rừng.
Trên lớp lá khô dầy có đặt hai cái cây, Sở Ly đưa mắt nhìn qua, cúi người vác một cây vào trong sân, Tô Như chỉ cây còn lại, nói với Tuyết Lăng:
- Trồng cây này ở đây.
- Vâng.
Tuyết Lăng đáp lời.
Nàng cảm thấy tối nay ai nấy cũng rất kì lạ, nửa đêm nửa hôm lại đi trồng cây, nhưng tổng quản đã nói vậy thì chỉ có thể làm theo, nàng vào sân lấy dụng cụ, phát hiện Sở Ly đã trồng xong một cây, đang đứng lấp đất, Tô Như mặc kệ bùn đất, cũng lại gần giúp đỡ.
Sở Ly đứng thẳng lưng, phủi linh thổ trên tay, thở phào, tỏ vẻ hài lòng.
Tô Như cười nói:
- Có sống được không?
- Không vấn đề!
Sở Ly cười nói:
- Bây giờ đã đủ rồi, mai là có thể trồng cây Thiên Linh!
- Hi vọng cây Thiên Linh có thể sống được!
Tô Như cười nói.
Nàng cũng đã kiểm tra tài liệu về cây Thiên Linh, biết rằng nó rất khó sống, huống hồ Sở Ly chỉ có một cái rễ cây khô, sẽ càng khó hơn gấp bội, hi vọng rất mong manh.
Sở Ly mỉm cười:
- Tổng quản đợi tin tốt lành là được!
- Được thôi!
Tô Như xua tay đi về.
Tuyết Lăng trồng xong, tưới nước cho cây thì Sở Ly đã về phòng, Tuyết Lăng chu môi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tới giờ Tý rồi, nên luyện công thôi.
Nàng luyện trước nửa canh giờ Thái Âm Bát Thức, sau đó về phòng, ngồi trên giường vận Thái Âm quyết, nội lực cuồn cuộn, quét hết oán khí trong người, vì Thái Âm quyết, hắn có hành thế nào đi nữa, mình cũng chấp nhận!
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng thức dậy vội vàng đi nấu cơm, thấy Sở Ly đang ngồi im bên cạnh một cành cây khô, quan sát chăm chú. Nàng tự giác rón rén bước đi, không làm phiền tới hắn, nàng cần làm mấy món thật ngon để chiêu đãi hắn.
Sở Ly nhìn cành cây Thiên Linh, trong lòng vui mừng, thế giới này thật kì diệu, cây Thiên Linh vừa trồng xuống, khí lập tức kết nối với ba cây kia, hấp thụ linh khí của ba cây đó.
Linh khí của ba cây đó truyền vào trong cây Thiên Linh, chuyển hóa thành linh khí của cây Thiên Linh, nhanh chóng bồi dưỡng sức sống cho nó, hiệu quả gấp nhiều lần so với việc Sở Ly dùng linh khí bồi dưỡng.
- Nhìn gì vậy?
Sở Ly chỉ tay qua bên kia.
Tô Như cười nói:
- Ngươi tưởng Thường thúc chết rồi sao?
Sở Ly gật đầu. Kiếm đâm trúng tim, chắc chắn chết, không có cách nào cứu chữa.
- Tim của Thường thúc nằm bên phải, bên trái bị đâm rất nhiều kiếm rồi!
Tô Như lắc đầu cười nói:
- Cứu mạng ông ấy rất nhiều lần rồi!
- Thực không ngờ…
Sở Ly bật cười.
Tô Như nói:
- Ta từng gặp hai người như vậy, không sao cả.
Tiêu Kỳ nhìn hắn:
- Là Xá Thân Tuyệt Mệnh đao sao?
Sở Ly gật đầu.
Tiêu Kỳ quan sát hắn thật kĩ, Xá Thân Tuyệt Mệnh Đao tập trung công lực toàn thân để ra đòn, uy lực rất đáng sợ, nhưng cách đánh được ăn cả ngã về không này rất nguy hiểm, vì thế không mấy người học.
Sở Ly có thể phóng đi mười đao, uy lực của mỗi đao đều mạnh như vậy chắc chắn là kích thích tiềm lực, tổn hao rất lớn.
Sở Ly cười nói:
- Cũng may mọi người không sao.
Một lão giả trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ khiến chúng sợ bỏ chạy hết rồi.
Sở Ly mỉm cười bối rối, dù sao cũng là họa do hắn dẫn tới, nếu như thật sự có người chết hắn sẽ áy náy suốt đời.
- Bọn chúng chắc là người của phủ Nhân Quốc Công.
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi không cần áy náy.
Sở Ly nhìn Tô Như.
Tô Như nói:
- Phủ Nhân Quốc Công là kẻ thù của chúng ta, đặc biệt là tiểu thư Lục Ngọc Dung của phủ Nhân Quốc Công, là kẻ thù không đội trời chung với tiểu thư, ả ta rất xấu xa!
- Phủ Nhân Quốc Công …
Sở Ly gật đầu, thầm than một tiếng, bản thân mình lại có thêm một kẻ thù nữa!
Tô Như nói:
- Chúng ta và Nhân Quốc Công Phủ là kẻ thù, gặp phải thì đừng khách sáo, gặp kẻ nào giết kẻ nấy!
- Hiểu rồi.
Sở Ly đáp lời, không thắc mắc gì thêm, giờ không phải lúc để hỏi.
Ăn cây nào rào cây ấy, thân là người của phủ Dật Quốc Công, chỉ có thể bảo vệ phủ Dật Quốc Công, bất luận đối phương có phải chính nghĩa hay không, muốn giết mình thì mình chỉ có thể giết đối phương, người của phủ Nhân Quốc Công cũng vậy, sẽ không nói chính tà với mình, gặp mình sẽ giết.
Các hộ vệ nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, về tới bên Tiêu Kỳ, bẩm báo tổn thất, ba người bị thương nặng, bốn người bị thương nhẹ, những người khác đều không sao, chỉ để lại chín thanh kiếm, tất cả đều là thanh phong kiếm sắc bén.
Họ đưa kiếm cho Sở Ly, đây là chiến lợi phẩm của hắn, chỗ thanh phong kiếm này đều là vật bất phàm, một thanh có thể bán được một trăm lượng, giá trị là cả một căn nhà nhỏ.
Sở Ly vộ vàng từ chối, họ vất vả chiến đấu, mình sao có thể giữ lại những thứ này.
Một hộ vệ trung niên đẩy kiếm tới:
- Tiểu Sở, hôm nay nếu không nhờ có ngươi, bọn ta đều sẽ bị thương, đây là quy tắc, không phải bọn ta khách sáo với ngươi!
Tô Như nói:
- Đây là quy tắc, Sở Ly, ngươi đừng khách sáo, mọi người đều làm theo quy tắc cả!
- …Vậy được rồi, sau này mời mọi người uống rượu.
Sở Ly không từ chối nữa.
- Được, thế mới thoải mái!
Hộ vệ trung niên cười ha ha nói:
- Yên tâm, chầu rượu này chắc chắn không thể thiếu, mọi người sẽ mời ngươi!
Các hộ vệ cười ha ha, ánh mắt nhìn Sở Ly có phần lạ lẫm, nghĩ tới việc hắn vung tay một cái lấy đi mạng một người lại cảm thấy lạnh người, đúng là chó biết cắn người thì không kêu, ai ngờ được rằng hắn là người hung hãn tới vậy!
Tiêu Kỳ nói:
- Việc hôm nay không được truyền đi, đặc biệt là võ công của Sở Ly.
- Vâng…
Mọi người gật đầu, hiểu rằng muốn dùng Sở Ly làm kỳ binh, hắn không có tướng mạo luyện công, rất thích hợp làm kỳ binh.
Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ, Sở Ly có thể nhìn thấy trước kẻ địch, rất có thể là do tu luyện Phật pháp khiến ngũ quan nhanh nhạy hơn hẳn người thường, khi đi đường có hắn ở bên cạnh sẽ yên tâm nhiều.
Chặng đường tiếp theo đều rất thuận lợi, Đại Lôi Âm tự và phủ Nhân Quốc Công giống như sợ hãi chạy mất. Tới chập tối, họ về tới phủ Dật Quốc Công.
Sở Ly về thẳng tiểu viện ở Ngọc Kỳ đảo, Tuyết Lăng đã nấu xong một bàn thức ăn, bày rượu lên bàn, Sở Ly ăn uống no say, mấy ngày hôm nay nhạt mồm nhạt miệng ghê gớm.
Nửa đêm, Sở Ly luyện kiếm trong tiểu viện, ánh kiếm như ánh sét, hắn lục tìm trong đầu bộ Trục Quang Truy Ảnh Kiếm, muốn luyện thử xem có thể chống đỡ được lại khoái kiếm của Tiêu Kỳ hay không.
Khi thi triển, kiếm quang nhanh như sấm sét, tạo thành một màn chắn ánh sáng bao phủ lấy hắn. Hắn vừa luyện vừa lắc đầu, vẫn không đủ nhanh. Tuyết Lăng đứng nhìn bên cạnh, thầm động viên mình cần cố gắng tu luyện thêm nữa.
“Cốc cốc”, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Sở Ly thu kiếm, Tuyết Lăng đi mở cửa.
Tô Như xinh đẹp đứng dưới ánh trăng ở bên ngoài, nàng nhìn vào trong:
- Sở Ly đâu?
- Tổng quản.
Sở Ly xuất hiện, chắp tay.
Tô Như xua tay:
- Được rồi, đi theo ta!
Nàng quay người bước đi, Sở Ly và Tuyết Lăng liền đi theo, tới sâu trong rừng.
Trên lớp lá khô dầy có đặt hai cái cây, Sở Ly đưa mắt nhìn qua, cúi người vác một cây vào trong sân, Tô Như chỉ cây còn lại, nói với Tuyết Lăng:
- Trồng cây này ở đây.
- Vâng.
Tuyết Lăng đáp lời.
Nàng cảm thấy tối nay ai nấy cũng rất kì lạ, nửa đêm nửa hôm lại đi trồng cây, nhưng tổng quản đã nói vậy thì chỉ có thể làm theo, nàng vào sân lấy dụng cụ, phát hiện Sở Ly đã trồng xong một cây, đang đứng lấp đất, Tô Như mặc kệ bùn đất, cũng lại gần giúp đỡ.
Sở Ly đứng thẳng lưng, phủi linh thổ trên tay, thở phào, tỏ vẻ hài lòng.
Tô Như cười nói:
- Có sống được không?
- Không vấn đề!
Sở Ly cười nói:
- Bây giờ đã đủ rồi, mai là có thể trồng cây Thiên Linh!
- Hi vọng cây Thiên Linh có thể sống được!
Tô Như cười nói.
Nàng cũng đã kiểm tra tài liệu về cây Thiên Linh, biết rằng nó rất khó sống, huống hồ Sở Ly chỉ có một cái rễ cây khô, sẽ càng khó hơn gấp bội, hi vọng rất mong manh.
Sở Ly mỉm cười:
- Tổng quản đợi tin tốt lành là được!
- Được thôi!
Tô Như xua tay đi về.
Tuyết Lăng trồng xong, tưới nước cho cây thì Sở Ly đã về phòng, Tuyết Lăng chu môi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tới giờ Tý rồi, nên luyện công thôi.
Nàng luyện trước nửa canh giờ Thái Âm Bát Thức, sau đó về phòng, ngồi trên giường vận Thái Âm quyết, nội lực cuồn cuộn, quét hết oán khí trong người, vì Thái Âm quyết, hắn có hành thế nào đi nữa, mình cũng chấp nhận!
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng thức dậy vội vàng đi nấu cơm, thấy Sở Ly đang ngồi im bên cạnh một cành cây khô, quan sát chăm chú. Nàng tự giác rón rén bước đi, không làm phiền tới hắn, nàng cần làm mấy món thật ngon để chiêu đãi hắn.
Sở Ly nhìn cành cây Thiên Linh, trong lòng vui mừng, thế giới này thật kì diệu, cây Thiên Linh vừa trồng xuống, khí lập tức kết nối với ba cây kia, hấp thụ linh khí của ba cây đó.
Linh khí của ba cây đó truyền vào trong cây Thiên Linh, chuyển hóa thành linh khí của cây Thiên Linh, nhanh chóng bồi dưỡng sức sống cho nó, hiệu quả gấp nhiều lần so với việc Sở Ly dùng linh khí bồi dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.