Chương 443: Chương 438: Động thủ
Tiêu Thuư
23/08/2018
Vẻ mặt của Đổng Kỳ Phi rất không tình nguyện, nhưng Thống lĩnh và Phó Thống lĩnh đều gật đầu, hắn thân là một người mới, chỉ có thể đàng hoàng nghe lệnh mà thôi.
Lục phủ ngũ tạng của hắn vẫn còn đau, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Sở Ly, trong lòng âm thầm kêu khổ, mắng to mình xui xẻo, sau này sẽ không có ngày tốt lành gì nữa rồi!
Dương Tông Văn liếc mắt nhìn Đổng Kỳ Phi, âm thầm kêu khổ, thực sự là báo ứng đến quá nhanh rồi đó!
- Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, chúng ta cáo từ!
Sở Ly ôm quyền.
Phó Mộng Sơn nói:
- Chu Lương, ngươi đi thu xếp một chút giúp tiểu Sở, tìm tiểu viện, chiếu theo tiêu chuẩn tốt nhất mà làm!
- Vâng, thống lĩnh!
Chu Lương trầm giọng đáp lại.
Bốn người đi ra khỏi phòng khách.
Chu Lương dẫn đường ở phía trước, quay đầu đánh giá Sở Ly một chút.
Sở Ly cười cợt:
- Chu huynh có lời gì muốn nói sao?
- Không nghĩ tới Thống lĩnh coi trọng đối với ngươi như vậy.
Chu Lương hừ lạnh một tiếng nói:
- Có điều ngươi phải cẩn thận một chút, ta có lòng tốt khuyên ngươi một câu.
Sở Ly nói:
- Nguyện rửa tai lắng nghe.
- Tính khí của thống lĩnh không tốt như ngươi thấy đâu.
Chu Lương Lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, thống lĩnh rất là hòa khí, nhưng nếu như ngươi không làm được, khi xử phạt cũng sẽ không nương tay chút nào đâu!
Sở Ly cười nói:
- Không làm xong, Thống lĩnh sẽ xử trí ta như thế nào chứ?
- Trực tiếp phái ngươi tới một nơi rất xa.
Chu Lương nói:
- Hoặc là giữ ở trong phủ làm một ít việc vặt, nói chung có rất nhiều biện pháp.
- Ở trong phủ làm việc vặt không tốt hay sao?
Sở Ly cười liếc hắn một cái:
- Như Chu huynh sao?
- Đây là trừng phạt!
Chu Lương Hừ lạnh nói:
- Ta bởi vì làm chút chuyện vì lẽ đó phải ở lại trong phủ nửa năm, bằng không, ta đã sớm đi ra ngoài làm nhiệm vụ rồi!
- Nhiệm vụ có ích lợi gì không?
Sở Ly nói.
Chu Lương Nói:
- Chúng ta dùng quân chế, có quân công, đạt được quân công, thì cái gì cũng có!
- Quân công...
Sở Ly trầm ngâm.
- Có quân công có thể thăng chức, thăng chức mới có thể có được đan dược và bí kíp càng tốt hơn, thậm chí có cơ hội đi Bí khố chọn một ít đồ vật kỳ dị.
Hai mắt của Chu Lương tỏa sáng:
- Nói chung quân công là thứ quý giá nhất!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Loại phương pháp khích lệ này cũng không tính là ngạc nhiên, đẳng cấp sâm nghiêm.
Chu Lương mang theo bọn họ đi tới một gian tiểu viện, chỉ chỉ vào tiển viện có chút rách nát:
- Chính là chỗ này, nơi này có chút rách nát, nhưng hơn ở chỗ thanh tĩnh.
Sở Ly cười nói:
- Một tiểu đội có đãi ngộ như vậy sao?
Toà nhà này rất lớn, tổng cộng có năm cửa, rất nhiều gian nhà, có thể để cho rất nhiều người trú ngụ.
Vốn Sở Ly cho là mình sẽ phải dùng chung phòng với ngươi khác, thế nhưng không nghĩ tới lại trực tiếp được phân một tòa tiểu viện, đây chính là đãi ngộ rất lớn.
- Thống lĩnh đã tự mình phân phó rồi.
Chu Lương nói:
- Ngươi có hài lòng hay không?
Sở Ly cười nói:
- Tiểu viện này không tệ.
Chu Lương nói:
- Có cái gì không hiểu thì cứ hỏi, kỳ thực cũng không có gì hỏi cả, thống lĩnh đã giao việc cho ngươi, cứ làm việc là được.
Sở Ly gật gù, quét mắt nhìn Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn một chút:
- Trước tiên quét tước tiểu viện này đi, ngày hôm nay sẽ làm những chuyện này, ngày mai ta sẽ tới nữa.
Hắn dứt lời trực tiếp rời khỏi Bí vệ phủ.
Chu Lương và Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn nhìn nhau, không nghĩ tới Sở Ly nói đi là đi.
Sở Ly từ trong Bí vệ phủ đi ra, dọc theo phố lớn tùy ý đi dạo, hai tay chắp ra sau lưng, áo bào trắng phiêu dật.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Thống lĩnh và Phó Thống lĩnh của Bí vệ phủ cũng không có sát ý đối với mình, chuyện này rất không phù hợp với dự đoán trước đó của hắn.
Tiêu Thi giết hai Bí vệ cấm cung, theo lý mà nói, chắc chắn hai thống lĩnh này sẽ không cho mình sắc mặt gì tốt, thậm chí còn chuẩn bị các loại độc kế, muốn âm hắn một hồi, vãn hồi mặt mũi đã bị mất.
Kết quả lại rất ngoài ý muốn, bọn họ không chỉ không có sát ý, trái lại còn mong chờ mình có thể tra ra được mấy đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Bí vệ phủ căm hận tới cực điểm đối với Quang Minh Thánh giáo, Quang Minh Thánh giáo trước sau đã giết mười mấy Bí vệ cấm cung.
Vì thăm dò Quang Minh Thánh giáo, trước sau đã có mười mấy Bí vệ bái vào Quang Minh Thánh giáo.
Nhưng Quang Minh Thánh giáo lại có biện pháp phân biệt ra bọn họ, mười sáu Bí vệ không một ai may mắn thoát khỏi, trước sau đều chết. Vì lẽ đó Bí vệ phủ hận thấu xương đối với Quang Minh Thánh giáo, coi là đại thù sinh tử.
Thống lĩnh Phó Mộng Sơn của Bí vệ phủ hòa khí đối với mình như vậy chính là vì muốn bắt được đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Phó Mộng Sơn nói, chỉ cần bắt được một người, như vậy năm nay Sở Ly có thể nghỉ ngơi, không cần quản sự vụ của Bí vệ phủ nữa, câu này là lừa người.
Phó Mộng Sơn muốn nhìn một chút xem bản lĩnh thật sự của Sở Ly ra sao, có phải là thực sự có thể tóm lại đệ tử của Quang Minh Thánh giáo hay không.
Một khi hắn thật sự có bản lĩnh như vậy, như vậy bất kể là dùng thủ đoạn gì, nhất định sẽ làm cho hắn ra tay, tìm ra tất cả đệ tử của Quang Minh Thánh giáo trong Thần Đô, đưa từng người tới thế giới cực lạc.
Sở Ly có chút do dự, rốt cuộc có nên làm hết sức hay không, chém tận giết tuyệt đối với đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Đệ tử của Quang Minh Thánh giáo đến Thần Đô tuyệt không có ý tốt, lòng mang ý đồ xấu, giết cũng không oan.
Vốn Sở Ly không muốn ra mặt, đệ tử của Quang Minh Thánh giáo mỗi người đều là người điên, một khi chọc vào thì sẽ chính là phiền toái lớn dù có rũ bỏ như thế nào cũng không rũ được, hắn muốn để cho Bí vệ phủ tự mình xử lý.
Bây giờ xem ra, mình đã nghĩ quá lạc quan, Bí vệ phủ căn bản không có cách nào tìm ra được những đệ tử Quang Minh Thánh giáo này, đã bó tay hết cách.
Vì lẽ đó hai tên Thống lĩnh này mới đặt tất cả chủ ý lên trên người hắn, ngóng trông hắn thực sự có bản lĩnh tìm ra được đệ tử Quang Minh Thánh giáo.
Sở Ly đang do dự, đệ tử Quang Minh Thánh giáo nên diệt, nhưng nên động thủ vào lúc nào, chuyện này hắn phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Hiện giờ căn cơ của mình chưa ổn, một khi chọc giận Quang Minh Thánh giáo, khiến cho bọn họ điên cuồng trả thù, như vậy mình có thể ứng phó được hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không nắm chắc.
Hắn lập tức cần tích trữ lực lượng, chờ tới lúc có thể tự vệ thì mới có thể đối phó được với Quang Minh Thánh giáo, hiện tại đã động thủ, hơi sớm, sẽ liên lụy tới mọi người bên người hắn rơi vào hung hiểm.
Hắn mang theo tâm trạng trở lại Vương phủ, từ bên trong Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy Tưởng Hòe.
Tưởng Hòe mặc y sam màu xanh, vẻ mặt phong sương ngồi ở trong tiểu viện của hắn, sắc mặt nôn nóng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía cửa.
Tuyết Lăng đang quạt bếp lò, khói trắng bốc lên.
Sở Ly lóe lên, xuất hiện ở cửa tiểu viện, đẩy cửa đi vào.
Tưởng Hòe đứng lên đến ôm quyền nói:
- Tổng quản!
Sở Ly vung vung tay, xem sắc mặt của hắn nghiêm túc đã biết không phải là tin tức tốt gì:
- Ngồi xuống rồi nói... xảy ra chuyện gì?
Tưởng Hòe và Sở Ly ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, Tuyết Lăng đưa chén trà lên, đứng ở phía sau của Sở Ly.
- Tổng quản, tin tức xấu.
Khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Hòe tràn ngập vẻ mù mịt, trầm giọng nói:
- Trong phủ chúng ta bị mất sáu hộ vệ, đều tập trung ở trong ba ngày nay!
Sở Ly nói:
- Người đã được cứu về chưa?
Tưởng Hòe chậm rãi lắc đầu.
Mày kiếm của Sở Ly nhăn lại:
- Không phải mang theo Kỳ Nguyên đan sao?
- Kỳ Nguyên đan bị cướp.
Tưởng Hòe trầm giọng nói.
- Bị cướp...
Sắc mặt của Sở Ly âm trầm lại:
- Xem ra là không chết không thôi!
Kỳ Nguyên đan cũng không phải là vạn năng, nếu như thực lực của đối thủ quá mạnh, các hộ vệ của phủ Quốc Công thi triển bí thuật cũng trốn không thoát được. Mà Kỳ Nguyên đan bị người ta cướp đi, thậm chí phục dụng Kỳ Nguyên đan cũng vô dụng, người ta có thể giết thêm một lần, triệt để chấm dứt tính mạng của hộ vệ phủ Quốc Công.
Tưởng Hòe nói:
- Đại công tử đã hạ lệnh, toàn bộ tất cả hộ vệ rút về phủ Quốc Công, không ra ngoài nữa.
- Người chết chính là cao thủ Tiên Thiên sao?
Sở Ly cau mày.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên không dễ giết như vậy.
Tưởng Hòe nói:
- Ba Tiên Thiên, ba Hậu Thiên.
Tuyết Lăng thấp giọng nói:
- Công tử, tất cả hộ vệ đều rút về phủ Quốc Công, như vậy không phải đã biến thành người mù, cái gì cũng không biết sao hay sao?
Động tác này quá đả thương sĩ khí, quá mềm yếu, sẽ làm tổn thất uy nghiêm của phủ Quốc Công rất lớn, theo lý thuyết, cho dù chết nhiều hộ vệ hơn nữa thì cũng không thể đi bước đi này được.
Sở Ly lắc đầu:
- Đại công tử có manh mối gì sao?
Tưởng Hòe thở dài:
- Đại công tử suy đoán, có khả năng những người này là triều đình hạ thủ, rất khả năng là Bí vệ cấm cung làm ra chuyện này.
- Bí vệ cấm cung?
Sở Ly đăm chiêu gật gù, lại lắc đầu.
Lục phủ ngũ tạng của hắn vẫn còn đau, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Sở Ly, trong lòng âm thầm kêu khổ, mắng to mình xui xẻo, sau này sẽ không có ngày tốt lành gì nữa rồi!
Dương Tông Văn liếc mắt nhìn Đổng Kỳ Phi, âm thầm kêu khổ, thực sự là báo ứng đến quá nhanh rồi đó!
- Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, chúng ta cáo từ!
Sở Ly ôm quyền.
Phó Mộng Sơn nói:
- Chu Lương, ngươi đi thu xếp một chút giúp tiểu Sở, tìm tiểu viện, chiếu theo tiêu chuẩn tốt nhất mà làm!
- Vâng, thống lĩnh!
Chu Lương trầm giọng đáp lại.
Bốn người đi ra khỏi phòng khách.
Chu Lương dẫn đường ở phía trước, quay đầu đánh giá Sở Ly một chút.
Sở Ly cười cợt:
- Chu huynh có lời gì muốn nói sao?
- Không nghĩ tới Thống lĩnh coi trọng đối với ngươi như vậy.
Chu Lương hừ lạnh một tiếng nói:
- Có điều ngươi phải cẩn thận một chút, ta có lòng tốt khuyên ngươi một câu.
Sở Ly nói:
- Nguyện rửa tai lắng nghe.
- Tính khí của thống lĩnh không tốt như ngươi thấy đâu.
Chu Lương Lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, thống lĩnh rất là hòa khí, nhưng nếu như ngươi không làm được, khi xử phạt cũng sẽ không nương tay chút nào đâu!
Sở Ly cười nói:
- Không làm xong, Thống lĩnh sẽ xử trí ta như thế nào chứ?
- Trực tiếp phái ngươi tới một nơi rất xa.
Chu Lương nói:
- Hoặc là giữ ở trong phủ làm một ít việc vặt, nói chung có rất nhiều biện pháp.
- Ở trong phủ làm việc vặt không tốt hay sao?
Sở Ly cười liếc hắn một cái:
- Như Chu huynh sao?
- Đây là trừng phạt!
Chu Lương Hừ lạnh nói:
- Ta bởi vì làm chút chuyện vì lẽ đó phải ở lại trong phủ nửa năm, bằng không, ta đã sớm đi ra ngoài làm nhiệm vụ rồi!
- Nhiệm vụ có ích lợi gì không?
Sở Ly nói.
Chu Lương Nói:
- Chúng ta dùng quân chế, có quân công, đạt được quân công, thì cái gì cũng có!
- Quân công...
Sở Ly trầm ngâm.
- Có quân công có thể thăng chức, thăng chức mới có thể có được đan dược và bí kíp càng tốt hơn, thậm chí có cơ hội đi Bí khố chọn một ít đồ vật kỳ dị.
Hai mắt của Chu Lương tỏa sáng:
- Nói chung quân công là thứ quý giá nhất!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Loại phương pháp khích lệ này cũng không tính là ngạc nhiên, đẳng cấp sâm nghiêm.
Chu Lương mang theo bọn họ đi tới một gian tiểu viện, chỉ chỉ vào tiển viện có chút rách nát:
- Chính là chỗ này, nơi này có chút rách nát, nhưng hơn ở chỗ thanh tĩnh.
Sở Ly cười nói:
- Một tiểu đội có đãi ngộ như vậy sao?
Toà nhà này rất lớn, tổng cộng có năm cửa, rất nhiều gian nhà, có thể để cho rất nhiều người trú ngụ.
Vốn Sở Ly cho là mình sẽ phải dùng chung phòng với ngươi khác, thế nhưng không nghĩ tới lại trực tiếp được phân một tòa tiểu viện, đây chính là đãi ngộ rất lớn.
- Thống lĩnh đã tự mình phân phó rồi.
Chu Lương nói:
- Ngươi có hài lòng hay không?
Sở Ly cười nói:
- Tiểu viện này không tệ.
Chu Lương nói:
- Có cái gì không hiểu thì cứ hỏi, kỳ thực cũng không có gì hỏi cả, thống lĩnh đã giao việc cho ngươi, cứ làm việc là được.
Sở Ly gật gù, quét mắt nhìn Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn một chút:
- Trước tiên quét tước tiểu viện này đi, ngày hôm nay sẽ làm những chuyện này, ngày mai ta sẽ tới nữa.
Hắn dứt lời trực tiếp rời khỏi Bí vệ phủ.
Chu Lương và Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn nhìn nhau, không nghĩ tới Sở Ly nói đi là đi.
Sở Ly từ trong Bí vệ phủ đi ra, dọc theo phố lớn tùy ý đi dạo, hai tay chắp ra sau lưng, áo bào trắng phiêu dật.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Thống lĩnh và Phó Thống lĩnh của Bí vệ phủ cũng không có sát ý đối với mình, chuyện này rất không phù hợp với dự đoán trước đó của hắn.
Tiêu Thi giết hai Bí vệ cấm cung, theo lý mà nói, chắc chắn hai thống lĩnh này sẽ không cho mình sắc mặt gì tốt, thậm chí còn chuẩn bị các loại độc kế, muốn âm hắn một hồi, vãn hồi mặt mũi đã bị mất.
Kết quả lại rất ngoài ý muốn, bọn họ không chỉ không có sát ý, trái lại còn mong chờ mình có thể tra ra được mấy đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Bí vệ phủ căm hận tới cực điểm đối với Quang Minh Thánh giáo, Quang Minh Thánh giáo trước sau đã giết mười mấy Bí vệ cấm cung.
Vì thăm dò Quang Minh Thánh giáo, trước sau đã có mười mấy Bí vệ bái vào Quang Minh Thánh giáo.
Nhưng Quang Minh Thánh giáo lại có biện pháp phân biệt ra bọn họ, mười sáu Bí vệ không một ai may mắn thoát khỏi, trước sau đều chết. Vì lẽ đó Bí vệ phủ hận thấu xương đối với Quang Minh Thánh giáo, coi là đại thù sinh tử.
Thống lĩnh Phó Mộng Sơn của Bí vệ phủ hòa khí đối với mình như vậy chính là vì muốn bắt được đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Phó Mộng Sơn nói, chỉ cần bắt được một người, như vậy năm nay Sở Ly có thể nghỉ ngơi, không cần quản sự vụ của Bí vệ phủ nữa, câu này là lừa người.
Phó Mộng Sơn muốn nhìn một chút xem bản lĩnh thật sự của Sở Ly ra sao, có phải là thực sự có thể tóm lại đệ tử của Quang Minh Thánh giáo hay không.
Một khi hắn thật sự có bản lĩnh như vậy, như vậy bất kể là dùng thủ đoạn gì, nhất định sẽ làm cho hắn ra tay, tìm ra tất cả đệ tử của Quang Minh Thánh giáo trong Thần Đô, đưa từng người tới thế giới cực lạc.
Sở Ly có chút do dự, rốt cuộc có nên làm hết sức hay không, chém tận giết tuyệt đối với đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Đệ tử của Quang Minh Thánh giáo đến Thần Đô tuyệt không có ý tốt, lòng mang ý đồ xấu, giết cũng không oan.
Vốn Sở Ly không muốn ra mặt, đệ tử của Quang Minh Thánh giáo mỗi người đều là người điên, một khi chọc vào thì sẽ chính là phiền toái lớn dù có rũ bỏ như thế nào cũng không rũ được, hắn muốn để cho Bí vệ phủ tự mình xử lý.
Bây giờ xem ra, mình đã nghĩ quá lạc quan, Bí vệ phủ căn bản không có cách nào tìm ra được những đệ tử Quang Minh Thánh giáo này, đã bó tay hết cách.
Vì lẽ đó hai tên Thống lĩnh này mới đặt tất cả chủ ý lên trên người hắn, ngóng trông hắn thực sự có bản lĩnh tìm ra được đệ tử Quang Minh Thánh giáo.
Sở Ly đang do dự, đệ tử Quang Minh Thánh giáo nên diệt, nhưng nên động thủ vào lúc nào, chuyện này hắn phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Hiện giờ căn cơ của mình chưa ổn, một khi chọc giận Quang Minh Thánh giáo, khiến cho bọn họ điên cuồng trả thù, như vậy mình có thể ứng phó được hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không nắm chắc.
Hắn lập tức cần tích trữ lực lượng, chờ tới lúc có thể tự vệ thì mới có thể đối phó được với Quang Minh Thánh giáo, hiện tại đã động thủ, hơi sớm, sẽ liên lụy tới mọi người bên người hắn rơi vào hung hiểm.
Hắn mang theo tâm trạng trở lại Vương phủ, từ bên trong Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy Tưởng Hòe.
Tưởng Hòe mặc y sam màu xanh, vẻ mặt phong sương ngồi ở trong tiểu viện của hắn, sắc mặt nôn nóng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía cửa.
Tuyết Lăng đang quạt bếp lò, khói trắng bốc lên.
Sở Ly lóe lên, xuất hiện ở cửa tiểu viện, đẩy cửa đi vào.
Tưởng Hòe đứng lên đến ôm quyền nói:
- Tổng quản!
Sở Ly vung vung tay, xem sắc mặt của hắn nghiêm túc đã biết không phải là tin tức tốt gì:
- Ngồi xuống rồi nói... xảy ra chuyện gì?
Tưởng Hòe và Sở Ly ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, Tuyết Lăng đưa chén trà lên, đứng ở phía sau của Sở Ly.
- Tổng quản, tin tức xấu.
Khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Hòe tràn ngập vẻ mù mịt, trầm giọng nói:
- Trong phủ chúng ta bị mất sáu hộ vệ, đều tập trung ở trong ba ngày nay!
Sở Ly nói:
- Người đã được cứu về chưa?
Tưởng Hòe chậm rãi lắc đầu.
Mày kiếm của Sở Ly nhăn lại:
- Không phải mang theo Kỳ Nguyên đan sao?
- Kỳ Nguyên đan bị cướp.
Tưởng Hòe trầm giọng nói.
- Bị cướp...
Sắc mặt của Sở Ly âm trầm lại:
- Xem ra là không chết không thôi!
Kỳ Nguyên đan cũng không phải là vạn năng, nếu như thực lực của đối thủ quá mạnh, các hộ vệ của phủ Quốc Công thi triển bí thuật cũng trốn không thoát được. Mà Kỳ Nguyên đan bị người ta cướp đi, thậm chí phục dụng Kỳ Nguyên đan cũng vô dụng, người ta có thể giết thêm một lần, triệt để chấm dứt tính mạng của hộ vệ phủ Quốc Công.
Tưởng Hòe nói:
- Đại công tử đã hạ lệnh, toàn bộ tất cả hộ vệ rút về phủ Quốc Công, không ra ngoài nữa.
- Người chết chính là cao thủ Tiên Thiên sao?
Sở Ly cau mày.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên không dễ giết như vậy.
Tưởng Hòe nói:
- Ba Tiên Thiên, ba Hậu Thiên.
Tuyết Lăng thấp giọng nói:
- Công tử, tất cả hộ vệ đều rút về phủ Quốc Công, như vậy không phải đã biến thành người mù, cái gì cũng không biết sao hay sao?
Động tác này quá đả thương sĩ khí, quá mềm yếu, sẽ làm tổn thất uy nghiêm của phủ Quốc Công rất lớn, theo lý thuyết, cho dù chết nhiều hộ vệ hơn nữa thì cũng không thể đi bước đi này được.
Sở Ly lắc đầu:
- Đại công tử có manh mối gì sao?
Tưởng Hòe thở dài:
- Đại công tử suy đoán, có khả năng những người này là triều đình hạ thủ, rất khả năng là Bí vệ cấm cung làm ra chuyện này.
- Bí vệ cấm cung?
Sở Ly đăm chiêu gật gù, lại lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.