Chương 450: Chương 445: Mạnh Kiên
Tiêu Thuư
23/08/2018
Lúc sáng sớm, Sở Ly đang ở trong tiểu viện của Bí vệ phủ luyện công, Hứa Hoàn Đức đã sải bước đi vào.
Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút, tiếp tục động tác của mình.
Hứa Hoàn Đức ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, nói:
- Sở Ly, ngươi có thể xuất quan rồi!
Sở Ly cười nói:
- Không vội, ta đang tiến vào cảnh đẹp, lại muốn bế quan một trận, ở đây so với ở bên Vương phủ còn tốt hơn nhiều, thật sự rất thanh tĩnh!
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Hai Bí vệ kia có phải là ngươi làm ra hay không?
- Bí vệ gì chứ?
Sở Ly ngẩn ra, động tác dừng lại, lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ hỏi:
- Ồ, là hai người truyền tin tức của phủ Quốc Công cho đối thủ kia sao? Bọn họ thế nào rồi?
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh một tiếng:
- Bị phế võ công!
- Chỉ phế bỏ võ công?
Sở Ly tiếp tục bắt đầu động tác vừa nãy, lại lắc đầu than thở:
- Đại công tử vẫn nhân từ như thế, đổi lại là ta, ta sẽ trực tiếp giết chết. Lại tìm một chỗ không người chôn, sống không gặp người chết không thấy xác, ai có thể nói cái gì cơ chứ?
Hai mắt của Hứa Hoàn Đức như dao, nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn thấu xem là hắn nói thật hay là giả.
Sở Ly nói:
- Hứa thống lĩnh hoài nghi là ta làm sao? Ta nào có biết bọn họ là ai đâu, từ sáng đến tối đều ở chỗ này, giết người như thế nào được chứ?
- Hừ!
Hứa Hoàn Đức cắn răng:
- Tốt nhất không phải là ngươi, bằng không...
Sở Ly chậm rãi vung vẩy hai tay, chậm rãi nói:
- Nếu đã để ta xuất quan, nói vậy bên ngoài đã yên tĩnh, tình hình bên ngoài thế nào rồi?
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Phủ Quốc Công làm việc lộ liễu như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì cả!
Sở Ly nói:
- Phủ Quốc Công lộ liễu sẽ chọc cho hoàng thượng kiêng kỵ! Có điều không kiêu căng, hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ... Hai vị Bí vệ kia không sao chứ?
- Không chết được!
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
Hắn cũng rất căm giận hai người này, hắn cho rằng có ân oán của bản thân lẫn vào trong đó, tư tâm quá nặng cho nên mới gây ra phong ba lớn như vậy. Cho dù không phế võ công, trở lại Bí vệ phủ cũng không được trọng dụng gì nữa.
Sở Ly chậm rãi thu thế, thở ra một hơi.
Hơi thở phun như là mũi tên bắn ra ngoài một trượng mới tiêu tan.
Hứa Hoàn Đức nhíu nhíu mày.
Nội lực của tiểu tử này tinh khiết tới cực điểm, đã mơ hồ thắng mình một bậc, mà lúc này mới được chừng mười lăm ngày mà tiến cảnh lại nhanh chóng hơn xa mình, nếu cứ tiếp tục như thế, rất nhanh mình sẽ không phải là đối thủ của hắn nữa!
…
Trước cửa phủ An vương phủ xuất hiện một vị thanh niên mặt như ngọc, khí vũ hiên ngang, đứng ở nơi đó chẳng khác nào một gốc cây ngọc thụ đứng ở trong gió, đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh, vẻ mặt rất phiêu dật.
Hắn đi tới trước An vương phủ, hai tên hộ vệ cảnh giác nhìn hắn, cảm giác được trên người hắn toả ra khí tức nguy hiểm.
- Xin hỏi công tử tìm ai?
Một tên hộ vệ ôm quyền trầm giọng hỏi.
- Tại hạ Mạnh Kiên, chính là huynh trưởng của Mạnh Chấp.
Thanh niên tuấn lãng ôm quyền một cái, mỉm cười nói:
- Không biết đệ đệ Mạnh Chấp của ta có ở trong phủ không?
- Mạnh Phó Thống lĩnh sao?
Hai tên hộ vệ ngẩn ra, nhìn nhau một chút.
- Lẽ nào đệ đệ ta đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Mạnh Kiên chậm rãi nói.
Sắc mặt hắn trầm xuống, âm thanh chầm chậm mà mạnh mẽ, mỗi một chữ giống như đều đập vào tận đáy lòng của hai tên hộ vệ này.
Bọn họ run lên, vội vã xua tay.
Tên hộ vệ trước người hắn hỏi:
- Mạnh Phó Thống lĩnh ra ngoài phủ, đến nay còn chưa trở về.
- Bao lâu rồi?
Mạnh Kiên trầm giọng nói.
- Hơn một tháng.
-... Ta muốn gặp Vương gia.
Mạnh Kiên nói.
- Mạnh công tử, chúng ta không làm chủ được, chỉ có thể bẩm báo một tiếng trước mà thôi.
- Hừm, đi đi.
Một tên hộ vệ vội vã chạy vào Vương phủ.
Rất nhanh Chu tổng quản đã sải bước đi ra, vừa ra cửa phủ đã ôm quyền, miệng nở nụ cười:
- Mạnh công tử, nhanh mời vào! Nhanh mời vào!
Mạnh Kiên ôm quyền một hồi, lạnh nhạt mỉm cười.
Chu tổng quản nói:
- Gọi ta là lão Chu là được rồi, ta là tổng quản ngoại phủ. Mời Mạnh công tử vào!
- Chu tổng quản.
Mạnh Kiên ôn hòa gật gù, theo Chu tổng quản tiến vào trong Vương phủ.
Đi trên đường, Mạnh Kiên mở miệng hỏi:
- Có người nói đệ đệ ta ra ngoài phủ hơn một tháng không về, không biết đã xảy ra chuyện gì?
- Cái này...
Chu tổng quản bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng thực sự không hiểu rõ, Mạnh thống lĩnh trực tiếp phụ trách đối với an nguy của Vương gia, ta không có quyền hỏi đến. Lúc này Vương gia đang bế quan, chuyện này không biết thống lĩnh có biết thể chờ hay không, ta sẽ lập tức đi mời Trịnh thống lĩnh tới đây!
Hắn dẫn Mạnh Kiên tiến vào phòng khách, dặn dò người đi nói với Trịnh Lập Đức một tiếng, sau đó ân cần bưng trà ngon lên.
Rất nhanh Trịnh Lập Đức đã tiến vào phòng khách.
- Trịnh thống lĩnh, vị chính là huynh trưởng của Mạnh thống lĩnh, Mạnh Kiên công tử.
Chu tổng quản giới thiệu xong lập tức mượn cơ hội xin cáo lui rời đi.
Trịnh Lập Đức nói:
- Ta đã sớm nghe Mạnh thống lĩnh nói về ngươi, Mạnh Kiên công tử là cao đồ của Tử Vân sơn đúng không?
Hắn thầm than Mạnh Chấp có một vị ca ca tốt, là một nhân tài, khí vũ hiên ngang, tuyệt đối không phải là vật trong ao.
- Chính là kẻ bất tài này.
Mạnh Kiên ôm quyền ôn hòa nói.
Hắn thong dong trầm tĩnh, âm thanh rất ung dung, không nhanh không chậm.
- Ài... chuyện Mạnh thống lĩnh ngươi nên nén bi thương.
Trịnh Lập Đức lắc đầu than thở:
- Mãi cho đến nay không có tin tức gì của Mạnh thống lĩnh, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Mạnh Kiên cau mày nói:
- Đệ đệ ta chết rồi sao?
- Sống không gặp người chết không thấy xác.
Trịnh Lập Đức nói:
- Tình huống như vậy, quả thật khó có thể nói rõ...
Hắn nói xong lại lắc đầu một cái rồi thở dài.
- Rốt cuộc đệ đệ ta đi làm chuyện gì rồi mất tích như vậy chứ?
Mạnh Kiên nói:
- Ta muốn gặp mặt hỏi Vương gia một câu.
- Vương gia đang bế quan.
Trịnh Lập Đức nói:
- Mạnh công tử có thể chờ một chút, chờ Vương gia xuất quan rồi hỏi cũng không muộn.
- Xem ra Vương gia mặc kệ sự sống chết của đệ đệ ta nhỉ.
Mạnh Kiên lạnh nhạt nói:
- Vẫn không phái người đi tìm kiếm đúng không?
- Vương gia rất quan tâm tới Mạnh thống lĩnh, ra lệnh cho ta đi điều tra.
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Một chút manh mối cũng không có, dường như đã biến mất không còn tăm hơi vậy!
Mạnh Kiên nói:
- Đệ đệ ta có kẻ thù gì không?
Trịnh Lập Đức ngẩn ra, muốn nói lại thôi.
Mạnh Kiên ôn hòa nói:
- Trịnh thống lĩnh và đệ đệ ta là đồng liêu, lẽ nào lại trơ mắt nhìn hung thủ tiêu dao tự tại hay sao?
- Hiện tại vẫn không thể nhìn thấy thi thể của Mạnh thống lĩnh, không thể kết luận là đã chết, nói không chừng đã đạt được kỳ ngộ, đang bế quan khổ tu.
Trịnh Lập Đức vội nói.
Mạnh Kiên lắc đầu:
- Đệ đệ ta quả thực không còn ở nhân thế nữa.
Hắn có cảm giác rất nhạy cảm, sau khi bước vào Vương phủ, rốt cục hắn đã có thể kết luận, quả thực đệ đệ đã chết rồi, khí tức không tồn tại ở trên thế giới này.
- Ài... đáng tiếc!
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Ta và lão Mạnh ở chung vô cùng tốt, hắn sao lại... thôi, cái này cũng là số mệnh của người trong võ lâm như chúng ta!
Mạnh Kiên nói:
- Ta muốn gặp Vương gia.
- Cái này...
Trịnh Lập Đức khổ sở nói:
- Vương gia bế quan không thể gặp người được.
- Ta nghĩ Vương gia sẽ rất vui vẻ gặp ta.
Mạnh Kiên nói.
- Được rồi, trước tiên ta sẽ hỏi Hư Ninh tôn giả một câu trước đã.
Trịnh Lập Đức nói:
- Mạnh công tử đi theo ta.
Hai người đi tới ngoài sân luyện công.
Hư Ninh mặc một thân tăng bào màu vàng, đang niệm phật, lẳng lặng ngồi ở trên bồ đoàn ngoài sân luyện công, không nhúc nhích, không ngờ cũng có thể nhập định được.
Hai người xuất hiện, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt phẳng lặng rơi vào trên mặt Mạnh Kiên, tay hắn hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Mạnh thí chủ.
- Kim Cương tự?
Mạnh Kiên nói.
Hư Ninh nói:
- Tiểu tăng Hư Ninh, Mạnh thí chủ muốn gặp Vương gia, xin chờ một canh giờ.
-... Tốt.
Mạnh Kiên chậm rãi gật đầu nói:
- Tại hạ không nghĩ tới, hòa thượng của Kim Cương tự sẽ xuất hiện ở trong Vương phủ!
Hư Ninh khẽ mỉm cười, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, lần nữa nhắm mắt lại.
Mạnh Kiên hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.
Trịnh Lập Đức vội vã cáo từ rời đi.
Ánh mặt trời chậm rãi lên cao, chiếu lên trên người, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút, tiếp tục động tác của mình.
Hứa Hoàn Đức ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, nói:
- Sở Ly, ngươi có thể xuất quan rồi!
Sở Ly cười nói:
- Không vội, ta đang tiến vào cảnh đẹp, lại muốn bế quan một trận, ở đây so với ở bên Vương phủ còn tốt hơn nhiều, thật sự rất thanh tĩnh!
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Hai Bí vệ kia có phải là ngươi làm ra hay không?
- Bí vệ gì chứ?
Sở Ly ngẩn ra, động tác dừng lại, lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ hỏi:
- Ồ, là hai người truyền tin tức của phủ Quốc Công cho đối thủ kia sao? Bọn họ thế nào rồi?
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh một tiếng:
- Bị phế võ công!
- Chỉ phế bỏ võ công?
Sở Ly tiếp tục bắt đầu động tác vừa nãy, lại lắc đầu than thở:
- Đại công tử vẫn nhân từ như thế, đổi lại là ta, ta sẽ trực tiếp giết chết. Lại tìm một chỗ không người chôn, sống không gặp người chết không thấy xác, ai có thể nói cái gì cơ chứ?
Hai mắt của Hứa Hoàn Đức như dao, nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn thấu xem là hắn nói thật hay là giả.
Sở Ly nói:
- Hứa thống lĩnh hoài nghi là ta làm sao? Ta nào có biết bọn họ là ai đâu, từ sáng đến tối đều ở chỗ này, giết người như thế nào được chứ?
- Hừ!
Hứa Hoàn Đức cắn răng:
- Tốt nhất không phải là ngươi, bằng không...
Sở Ly chậm rãi vung vẩy hai tay, chậm rãi nói:
- Nếu đã để ta xuất quan, nói vậy bên ngoài đã yên tĩnh, tình hình bên ngoài thế nào rồi?
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Phủ Quốc Công làm việc lộ liễu như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì cả!
Sở Ly nói:
- Phủ Quốc Công lộ liễu sẽ chọc cho hoàng thượng kiêng kỵ! Có điều không kiêu căng, hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ... Hai vị Bí vệ kia không sao chứ?
- Không chết được!
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
Hắn cũng rất căm giận hai người này, hắn cho rằng có ân oán của bản thân lẫn vào trong đó, tư tâm quá nặng cho nên mới gây ra phong ba lớn như vậy. Cho dù không phế võ công, trở lại Bí vệ phủ cũng không được trọng dụng gì nữa.
Sở Ly chậm rãi thu thế, thở ra một hơi.
Hơi thở phun như là mũi tên bắn ra ngoài một trượng mới tiêu tan.
Hứa Hoàn Đức nhíu nhíu mày.
Nội lực của tiểu tử này tinh khiết tới cực điểm, đã mơ hồ thắng mình một bậc, mà lúc này mới được chừng mười lăm ngày mà tiến cảnh lại nhanh chóng hơn xa mình, nếu cứ tiếp tục như thế, rất nhanh mình sẽ không phải là đối thủ của hắn nữa!
…
Trước cửa phủ An vương phủ xuất hiện một vị thanh niên mặt như ngọc, khí vũ hiên ngang, đứng ở nơi đó chẳng khác nào một gốc cây ngọc thụ đứng ở trong gió, đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh, vẻ mặt rất phiêu dật.
Hắn đi tới trước An vương phủ, hai tên hộ vệ cảnh giác nhìn hắn, cảm giác được trên người hắn toả ra khí tức nguy hiểm.
- Xin hỏi công tử tìm ai?
Một tên hộ vệ ôm quyền trầm giọng hỏi.
- Tại hạ Mạnh Kiên, chính là huynh trưởng của Mạnh Chấp.
Thanh niên tuấn lãng ôm quyền một cái, mỉm cười nói:
- Không biết đệ đệ Mạnh Chấp của ta có ở trong phủ không?
- Mạnh Phó Thống lĩnh sao?
Hai tên hộ vệ ngẩn ra, nhìn nhau một chút.
- Lẽ nào đệ đệ ta đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Mạnh Kiên chậm rãi nói.
Sắc mặt hắn trầm xuống, âm thanh chầm chậm mà mạnh mẽ, mỗi một chữ giống như đều đập vào tận đáy lòng của hai tên hộ vệ này.
Bọn họ run lên, vội vã xua tay.
Tên hộ vệ trước người hắn hỏi:
- Mạnh Phó Thống lĩnh ra ngoài phủ, đến nay còn chưa trở về.
- Bao lâu rồi?
Mạnh Kiên trầm giọng nói.
- Hơn một tháng.
-... Ta muốn gặp Vương gia.
Mạnh Kiên nói.
- Mạnh công tử, chúng ta không làm chủ được, chỉ có thể bẩm báo một tiếng trước mà thôi.
- Hừm, đi đi.
Một tên hộ vệ vội vã chạy vào Vương phủ.
Rất nhanh Chu tổng quản đã sải bước đi ra, vừa ra cửa phủ đã ôm quyền, miệng nở nụ cười:
- Mạnh công tử, nhanh mời vào! Nhanh mời vào!
Mạnh Kiên ôm quyền một hồi, lạnh nhạt mỉm cười.
Chu tổng quản nói:
- Gọi ta là lão Chu là được rồi, ta là tổng quản ngoại phủ. Mời Mạnh công tử vào!
- Chu tổng quản.
Mạnh Kiên ôn hòa gật gù, theo Chu tổng quản tiến vào trong Vương phủ.
Đi trên đường, Mạnh Kiên mở miệng hỏi:
- Có người nói đệ đệ ta ra ngoài phủ hơn một tháng không về, không biết đã xảy ra chuyện gì?
- Cái này...
Chu tổng quản bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng thực sự không hiểu rõ, Mạnh thống lĩnh trực tiếp phụ trách đối với an nguy của Vương gia, ta không có quyền hỏi đến. Lúc này Vương gia đang bế quan, chuyện này không biết thống lĩnh có biết thể chờ hay không, ta sẽ lập tức đi mời Trịnh thống lĩnh tới đây!
Hắn dẫn Mạnh Kiên tiến vào phòng khách, dặn dò người đi nói với Trịnh Lập Đức một tiếng, sau đó ân cần bưng trà ngon lên.
Rất nhanh Trịnh Lập Đức đã tiến vào phòng khách.
- Trịnh thống lĩnh, vị chính là huynh trưởng của Mạnh thống lĩnh, Mạnh Kiên công tử.
Chu tổng quản giới thiệu xong lập tức mượn cơ hội xin cáo lui rời đi.
Trịnh Lập Đức nói:
- Ta đã sớm nghe Mạnh thống lĩnh nói về ngươi, Mạnh Kiên công tử là cao đồ của Tử Vân sơn đúng không?
Hắn thầm than Mạnh Chấp có một vị ca ca tốt, là một nhân tài, khí vũ hiên ngang, tuyệt đối không phải là vật trong ao.
- Chính là kẻ bất tài này.
Mạnh Kiên ôm quyền ôn hòa nói.
Hắn thong dong trầm tĩnh, âm thanh rất ung dung, không nhanh không chậm.
- Ài... chuyện Mạnh thống lĩnh ngươi nên nén bi thương.
Trịnh Lập Đức lắc đầu than thở:
- Mãi cho đến nay không có tin tức gì của Mạnh thống lĩnh, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Mạnh Kiên cau mày nói:
- Đệ đệ ta chết rồi sao?
- Sống không gặp người chết không thấy xác.
Trịnh Lập Đức nói:
- Tình huống như vậy, quả thật khó có thể nói rõ...
Hắn nói xong lại lắc đầu một cái rồi thở dài.
- Rốt cuộc đệ đệ ta đi làm chuyện gì rồi mất tích như vậy chứ?
Mạnh Kiên nói:
- Ta muốn gặp mặt hỏi Vương gia một câu.
- Vương gia đang bế quan.
Trịnh Lập Đức nói:
- Mạnh công tử có thể chờ một chút, chờ Vương gia xuất quan rồi hỏi cũng không muộn.
- Xem ra Vương gia mặc kệ sự sống chết của đệ đệ ta nhỉ.
Mạnh Kiên lạnh nhạt nói:
- Vẫn không phái người đi tìm kiếm đúng không?
- Vương gia rất quan tâm tới Mạnh thống lĩnh, ra lệnh cho ta đi điều tra.
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Một chút manh mối cũng không có, dường như đã biến mất không còn tăm hơi vậy!
Mạnh Kiên nói:
- Đệ đệ ta có kẻ thù gì không?
Trịnh Lập Đức ngẩn ra, muốn nói lại thôi.
Mạnh Kiên ôn hòa nói:
- Trịnh thống lĩnh và đệ đệ ta là đồng liêu, lẽ nào lại trơ mắt nhìn hung thủ tiêu dao tự tại hay sao?
- Hiện tại vẫn không thể nhìn thấy thi thể của Mạnh thống lĩnh, không thể kết luận là đã chết, nói không chừng đã đạt được kỳ ngộ, đang bế quan khổ tu.
Trịnh Lập Đức vội nói.
Mạnh Kiên lắc đầu:
- Đệ đệ ta quả thực không còn ở nhân thế nữa.
Hắn có cảm giác rất nhạy cảm, sau khi bước vào Vương phủ, rốt cục hắn đã có thể kết luận, quả thực đệ đệ đã chết rồi, khí tức không tồn tại ở trên thế giới này.
- Ài... đáng tiếc!
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Ta và lão Mạnh ở chung vô cùng tốt, hắn sao lại... thôi, cái này cũng là số mệnh của người trong võ lâm như chúng ta!
Mạnh Kiên nói:
- Ta muốn gặp Vương gia.
- Cái này...
Trịnh Lập Đức khổ sở nói:
- Vương gia bế quan không thể gặp người được.
- Ta nghĩ Vương gia sẽ rất vui vẻ gặp ta.
Mạnh Kiên nói.
- Được rồi, trước tiên ta sẽ hỏi Hư Ninh tôn giả một câu trước đã.
Trịnh Lập Đức nói:
- Mạnh công tử đi theo ta.
Hai người đi tới ngoài sân luyện công.
Hư Ninh mặc một thân tăng bào màu vàng, đang niệm phật, lẳng lặng ngồi ở trên bồ đoàn ngoài sân luyện công, không nhúc nhích, không ngờ cũng có thể nhập định được.
Hai người xuất hiện, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt phẳng lặng rơi vào trên mặt Mạnh Kiên, tay hắn hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Mạnh thí chủ.
- Kim Cương tự?
Mạnh Kiên nói.
Hư Ninh nói:
- Tiểu tăng Hư Ninh, Mạnh thí chủ muốn gặp Vương gia, xin chờ một canh giờ.
-... Tốt.
Mạnh Kiên chậm rãi gật đầu nói:
- Tại hạ không nghĩ tới, hòa thượng của Kim Cương tự sẽ xuất hiện ở trong Vương phủ!
Hư Ninh khẽ mỉm cười, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, lần nữa nhắm mắt lại.
Mạnh Kiên hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.
Trịnh Lập Đức vội vã cáo từ rời đi.
Ánh mặt trời chậm rãi lên cao, chiếu lên trên người, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.