Bạch Bào Tổng Quản

Chương 54: Chương 51: Mồi nhử

Tiêu Thuư

22/06/2018

Đèn đuốc lung linh, Nhàn Vân tửu quán vọng ra tiếng cười nói vui vẻ, dường như đã kín chỗ. Các cô nương giống như những con bươm bướm hoa, uyển chuyển lướt qua. Trác Phi Dương mặc một chiếc áo xanh ngọc, gương mặt tuấn tú, eo đeo trường kiếm, giống như một công tử nho nhã, cùng Bạch Tri Tiết bước vào tửu quán.

Hai cô nương xinh đẹp ra đón, Trác Phi Dương xua tay:

- Tìm giúp ta một chỗ.

- Hai vị công tử, rất tiếc, bên ngoài đã hết chỗ rồi, chỉ còn phòng riêng thôi.

- Không còn chỗ sao?

- Rất tiếc, hai vị công tử …tửu quán của chúng tiểu nữ có quy tắc đặt bàn trước, có thể nói trước một tiếng để giữ chỗ.

- Hôm nay ta nhất định phải ăn ở đây, dọn chỗ cho ta!

- Công tử, mỗi người vào tửu quán đều là khách tôn quý, thực sự rất tiếc…

- Bốp!

Trác Phi Dương đột nhiên vung tay, tát mạnh thiếu nữ một cái.

Thiếu nữ xinh đẹp ôm mặt, kinh ngạc nhìn Trác Phi Dương.

Vì sau lưng có phủ Quốc Công, trước giờ không có ai dám tới gây sự, cãi vã cũng không có chứ đừng nói tới đánh người, nàng ta không ngờ vị công tử tuấn tú này lại dám làm vậy.

- Giờ có chỗ rồi chứ?

Trác Phi Dương cười lạnh.

Có không ít người nhìn qua, nhíu mày nhìn Trác Phi Dương, không có ai đứng ra khuyên can, chỉ định đứng xem, dám gây sự ở đây tưởng rằng phủ Quốc Công để yên cho chắc! Có trò hay xem rồi.

- Trác sư huynh! Huynh lại làm gì vậy?

Triệu Dĩnh giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Ánh mắt trong veo của nàng ta lạnh như băng, không ngờ Trác Phi Dương lại là kẻ tồi tệ tới vậy, dám ra tay, việc này đã phạm vào điều kiêng kị, hắn ta điên rồi!

Trác Phi Dương lạnh lùng nói:

- Triệu sư muội, muội lại ở đây sao!

- Sao huynh ra tay đánh người?

Triệu Dĩnh nhíu chặt mày, bất mãn trách cứ:

- Họ đều không biết võ công, vậy mà huynh cũng ra tay được!

- Ta không cần biết họ có võ công hay không, chỉ cần biết họ là người của gã họ Sở kia!

- Thật quá đáng!

Triệu Dĩnh chỉ vào hắn mắng:

- Huynh có khúc mắc với Sở sư huynh, tại sao lại liên lụy tới người khác?

Trác Phi Dương nói:

- Hắn là con rùa rụt đầu, ta đành phải ra hạ sách này!

- Trác sư huynh, Sở sư huynh không nhận lời khiêu chiến là vì không muốn đả kích huynh, huynh tưởng rằng mình địch lại được Sở sư huynh sao?

Triệu Dĩnh cười nhạt nói.

Triệu Phi Dương cười nhạt:

- Triệu sư muội xem ra rất tin tưởng hắn!

- Trác sư huynh, bên ngoài có rất nhiều việc quan trọng phải làm, ác nhân trong thiên hạ nhiều vô số, tại sao huynh chỉ biết chăm chăm nhìn vào một chút ân oán cỏn con?

Triệu Dĩnh thở dài nói:

- Nam tử hán đại trượng phu nên suy nghĩ kiến công lập nghiệp, không phải suốt ngày chỉ chú ý tới một chút ân oán, Trác sư huynh, huynh hãy rộng lượng một chút đi!

Trác Phi Dương nghe rất chói tai, cười nhạt nói:

- Kiến công lập nghiệp cái khỉ gì, ta chỉ muốn ân thù rành mạch!

- Ôi trời…

Triệu Dĩnh lắc đầu, hoàn toàn thất vọng.

- Hãy bảo gã họ Sở tới tìm ta, nhận thiệp khiêu chiến!

Trác Phi Dương quay người bước đi.

Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, tới bên cô nương kia:

- Trần tỉ tỉ, không sao chứ?

Nàng ta là Trần Nhân, có gương mặt tròn xinh đẹp, làn da mịn màng, ngũ quan tinh tế, cử chỉ đoan trang, rất thông minh, tháo vác vì thế làm công việc đón khách.

Trần Nhân xoa mặt, không quá quan tâm, cười nói:

- Chỉ là một cái tát thôi không sao cả, Triệu muội muội đừng nói với công tử!

Triệu Dĩnh vội vàng nói:

- Đương nhiên phải nói với Sở sư huynh!

Trần Nhân lắc đầu thở dài:

- Đừng nói! …Cũng đâu có gì, chỉ là một cái tát mà thôi, không đáng nhắc tới, nói với công tử nhỡ may có chuyện gì xảy ra, ta có chết cũng không hết tội!

Triệu Dĩnh nhíu mày nhìn nàng ta.

Trần Nhân mỉm cười:



- Ta thực sự không sao cả.

Triệu Dĩnh do dự không nói gì, việc này phải suy nghĩ kĩ lưỡng. Có điều nàng hoàn toàn thất vọng về Trác Phi Dương, không ngờ hắn lại là con người như vậy, ra tay đánh một cô nương không biết võ công!



Khi Sở Ly về lại Đông Hoa viên đã là lúc chập tối.

Hắn luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công một ngày, cơ bắp đau nhức, dư vị gậy sắt đánh trên người đâu có dễ chịu gì, gần đây Đông Hoa viên có một cây Trân Châu Mĩ Nhân bị bệnh, cần chăm sóc, hắn không về, Lý Việt sẽ không an tâm, ăn không ngon, ngủ không yên.

Ánh chiều tà chiếu trên mặt hồ, gió mát thổi tới, mặt hồ lấp lánh ánh sáng đỏ rực.

Hắn rời thuyền lên bờ, vừa vào tiểu viện đã thấy Triệu Dĩnh, nàng đang ngồi bên bàn đá cùng Lý Việt thương lượng điều gì đó, thấy hắn bước vào lập tức không nói nữa.

Sở Ly cười nói:

- Sao vậy, nói xấu gì ta sao?

- Sư huynh, gần đây sao huynh không tới tửu quán?

Triệu Dĩnh mặc một chiếc màu lục ngọc, tôn lên nước da trắng ngần, mịn màng, vô cùng xinh đẹp.

Sở Ly cười nói:

- Không phải đã có muội rồi sao, sư muội làm việc ta rất yên tâm.

Triệu Dĩnh trong lòng xấu hổ, thở dài.

Lý Việt nói:

- Huynh đệ, Trác Phi Dương vẫn không chịu từ bỏ, lại gửi thiệp khiêu chiến tới, lần này còn có thêm cá cược, mười vạn lượng!

Hắn nói xong liền đưa một tấm thiệp khiêu chiến màu đỏ cho Sở Ly.

- Mười vạn lượng?

Sở Ly nhướng mày, cười ha ha nói:

- Hắn nhất quyết đòi đánh một trận, tung hẳn ra mồi nhử lớn thế này rồi!

- Lẽ nào đệ định ứng chiến?

Lý Việt vội vàng nói:

- Mười vạn lượng đó, hắn nhất định rất tự tin!

Sở Ly mỉm cười.

Triệu Dĩnh thở dài:

- Sư huynh, huynh đâu thiếu tiền!

Sở Ly cười nói:

- Ai nói ta không thiếu tiền? Tiền càng nhiều càng tốt!

- Huynh có cả thị nữ xinh đẹp rồi, đúng là thiếu gì có đó!

Triệu Dĩnh tỏ vẻ cáu giận liếc nhìn hắn.

Nàng chưa từng nhìn thấy thị nữ của Sở Ly, nhưng có nghe mọi người bàn tán nói rằng nàng ta rất xinh đẹp, lạnh lùng, kiêu sa, khiến người không thể chối từ, ai cũng ngưỡng mộ đố kỵ, nếu có được thị nữ như vậy, giảm thọ hai mươi năm cũng đồng ý!

Sở Ly giả vờ không nghe thấy, không tiếp lời:

- Xem ra lần này Trác Phi Dương chuẩn bị cả tuyệt chiêu. Ừm, được rồi, ta chấp nhận khiêu chiến, Trác Phi Dương thông minh hơn rồi, dùng mấy trò vặt vãnh kia làm gì, ngay từ đầu tung ra mồi nhử này luôn, ta chắc chắn sẽ đồng ý!

- Sư huynh…!

Triệu Dĩnh mở tròn mắt.

Sở Ly cười nói:

- Sư muội, luyện võ rất tốn kém, muội nghĩ mà xem, một viên Bồi Nguyên đan tốn bao tiền?

- Có mười lượng thôi.

- Đó là ở trong phủ chúng ta, nếu như ra ngoài mua thì sao?

- Phải hai mươi lượng.

- Ngoài Bồi Nguyên đan, còn có Ích Khí đan, còn có Tử Khí đan, nói chung, thân là hộ vệ, đan dược không thể thiếu được!

- Nhưng cũng không hết mười vạn lượng!

Sở Ly lắc đầu:

- Muội đấy… đợi khi muội vào giang hồ sẽ biết, một thanh kiếm tốt đáng giá bao nhiêu?

- Một trăm lượng?

- Đó là một thanh kiếm thường, muốn tốt hơn một chút cần một ngàn lượng, bảo kiếm nổi tiếng cả một vạn lượng, thậm chí nhiều hơn!

- Không cần kiếm tốt như vậy chứ?

Sở Ly mỉm cười:

- Muội nên biết tầm quan trọng của một thanh kiếm tốt, nó có thể quyết định sống chết, lẽ nào một mạng sống không đáng giá một vạn lượng?

Triệu Dĩnh sững sờ, không nói gì. Nàng là người luyện kiếm, đương nhiên biết được tầm quan trọng của một thanh kiếm tốt.

Sở Ly nói:

- Vì thế, lần khiêu chiến này ta chấp nhận, nhưng cần tới Diễn Võ điện để tỉ thí!



- Ôi…

Triệu Dĩnh thở dài.

- Hơn nữa, hắn dám tới Nhàn Vân tửu quán đánh người, sao ta có thể không dạy bảo hắn chứ!

Sở Ly nói.

Triệu Dĩnh liếc nhìn hắn, nói:

- Đây mới là mấu chốt vấn đề đúng không!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Trác Phi Dương giờ điên rồi, không đánh với hắn một trận không biết hắn còn gây ra chuyện ngu ngốc gì nữa, sớm muộn cũng phải giải quyết!



Bãi luyện võ trước Diễn Võ điện, mọi người quây thành một vòng tròn vô cùng yên lặng.

Ở giữa có hai người, Trác Phi Dương và Sở Ly.

Thanh niên đệ nhất cao thủ Trác Phi Dương khiêu chiến thị vệ Sở Ly, Sở Ly trẻ tuổi nhưng đã là lục phẩm, là nhân vật lợi hại trong số các thị vệ, ít tuổi như vậy nhưng đã là thị vệ lục phẩm, khó hơn cả hộ vệ.

Bạch Tri Tiết, Triệu Dĩnh và Lý Việt đều đứng trong đám đông, chăm chú nhìn hai người.

Chín giờ sáng, ánh mặt trời rạng rõ, mọi thứ xung quanh đều vô cùng sáng tỏ, gió thổi nhẹ trên mặt hồ, thổi tới đám đông, lướt trên gương mặt họ.

Sở Ly cảm nhận gió hồ thổi tới, hắn mỉm cười, liễu trên đào đều in dấu trong đầu, linh khí cuồn cuộn, có thể cung cấp cho hắn sử dụng bất cứ lúc nào.

- Sở thị vệ này biết võ công sao?

- Phí lời, nếu không biết thì Trác Phi Dương khiêu chiến cái gì?

- Nhìn đâu có giống.

- Ừ, ngươi nói cũng đúng, nhìn không giống, hai mắt vô thần, chân tay yếu ớt, giống người bình thường hơn, lẽ nào hai người họ có ân oán cá nhân, Trác Phi Dương khiêu chiến để trút giận?

- Vậy Sở thị vệ ứng chiến cái gì chứ? Không phải tự tìm đường chết sao?

- Chắc bị ép không còn đường nào khác?

- Ta nghe nói, Sở thị vệ mở tửu quán ở bên ngoài, gọi là Nhàn Vân tửu quán, làm ăn rất tốt, Trác Phi Dương tới gây chuyện còn đánh người nữa, ai mà nhịn được chứ!

- Trác Phi Dương làm vậy là quá đáng rồi!

- Ai nói không phải chứ, nhưng ai dám quản, giờ Trác Phi Dương đang rất có tiếng tăm.

- Ôi… cái thế gian này ta cũng đã nhìn thấu rồi, nắm đấm ai mạnh người đó nói gì cũng đúng, mau luyện công thôi!

- Đúng vậy, ra sức luyện công thì mới có quyền lên tiếng, võ công không mạnh thì cứ phải ngoan ngoãn thôi!

Mọi người rì rầm bàn tán, ai cũng đồng cảm với Sở Ly.

Thị vệ lục phẩm cũng coi là tầng lớp cao trung, có quyền lực nhất định trong Quốc Công Phủ, nhưng đối mặt với khiêu chiến thì vẫn cần xem ai võ công mạnh hơn ai, trong thế giới này, võ công là số một.

Sự việc này khiến họ kiên trì con đường hộ vệ, cố gắng theo đuổi võ công hùng mạnh.

Sở Ly hắng giọng một tiếng, nhìn Trác Phi Dương đang trừng mắt phẫn nộ, chỉ muốn xé xác mình:

- Trác Phi Dương, thực sự sẽ bỏ ra mười vạn lượng chứ? Nhà ngươi giàu có, nhưng cũng không có mấy chục vạn lượng!

- Ngươi hối hận cũng muộn rồi!

Trác Phi Dương cười nhạt.

Sở Ly lắc đầu:

- Ta sợ ngươi hối hận!

- Gã họ Sở kia, đừng khua môi múa mép nữa, đợi lát nữa ngươi chỉ có mà biết khóc!

- Hi vọng ngươi thua đừng khóc!

- Hừ!

Trác Phi Dương quay đầu lại, tay cầm chuôi kiếm, nhắm mắt không nhìn hắn.

Sở Ly mỉm cười, cảm nhận sự tuyệt vời của tự nhiên, kết nối với hoa cỏ xung quanh. A, có Thông Cân thảo ở bên ngoài bãi luyện võ, trong một bụi cỏ dại.

Còn có cả quả Xích Long, cũng là một vị thuốc tốt, ăn kết hợp với Địa Long thảo, có tác dụng tăng cường gân cốt, đáng tiếc hiệu quả không mạnh lắm, rất hữu dụng với người bình thường, đối với người luyện võ thì tác dụng không đáng kể.

Mọi người đột nhiên nhường đường, lũ lượt chắp tay hành lễ, hai lão giả tóc bạc trắng từ từ bước tới.

Một người cao béo, một người thấp gầy, hình thành một sự đối lập rõ rệt.

Lão giả cao béo cười tít mắt, lão giả thấp gầy thì nghiêm mặt, lạnh lùng như băng tuyết, ánh mắt nhìn mọi người giống như lưỡi đao lướt qua.

Họ là trưởng lão cung phụng của Diễn Võ điện, lần này mời họ tới làm chứng, khiêu chiến chính quy đều như vậy, lần trước Sở Ly và Trác Phi Dương khiêu chiến không chính quy, vì thế Trác Phi Dương không thừa nhận kết quả.

Sở Ly chắp tay:

- Chử tiền bối, Hà tiền bối, làm phiền hai vị rồi!

Lão giả cao béo cười ha ha nói:

- Có trò vui để xem, ta rất thích!

Lão giả thấp gầy trầm giọng nói:

- Ngân phiếu đâu?

Trác Phi Dương lấy ngân phiếu trong ngực ra đưa lên, lão giả cao béo liền cầm lấy đếm, cười nói:

- Vừa đủ mười vạn lượng bạc, long phiếu của Tần Hòa Ngân Trang, được rồi, các ngươi có thể bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Bào Tổng Quản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook