Chương 621: Thiên nguyên
Tiêu Thuư
26/09/2018
Sở Ly vung vung tay than thở:
- Đây cũng là do ta làm liên lụy tới các ngươi!
- Đại tổng quản đừng nói như thế!
Liễu Tinh vội vàng lắc đầu:
- Lúc trước chúng ta đầu nhập vào Đại tổng quản đã ngờ tới sẽ có ngày hôm nay!
Sở Ly cười nói:
- Nếu các ngươi không muốn ở trong Vương phủ, như vậy đi tới phủ Quốc Công cũng được, đi tới bên phủ Quốc Công sẽ không có nghi kỵ, Đại công tử sẽ trọng dụng các ngươi!
Bốn người ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tỏa sáng.
Sở Ly cười nói:
- Nếu như muốn đi tới phủ Quốc Công, vậy cũng không cần đưa tin tức làm gì, trực tiếp qua đó là được rồi, ta sẽ phái người tiếp ứng các ngươi, Vương gia không thể làm gì được các ngươi!
Bốn người lặng lẽ không nói gì.
Đề nghị này khiến cho tim bọn họ đập thình thịch.
Bọn họ có thể suy đoán ra được, ở trong Vương phủ sẽ vô cùng phiền phức, lòng dạ Vương gia chật hẹp. Khi đối mặt với Đại tổng quản đã thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, tuyệt đối không phải là một người khoan hồng độ lượng.
Một khi có thành kiến thì sẽ vẫn gây ra phiền phức, không chết không thôi.
Mà chỉ cần bọn họ ở trong Vương phủ một ngày, Vương gia sẽ không tha cho bọn họ, một kế không được sẽ còn kế thứ hai, phiền phức liên tục không ngừng sẽ quấy nhiễu tới bọn họ.
Nếu như làm theo lời của Đại tổng quản, đi tới phủ Dật Quốc công, Tiêu Thiết Ưng của phủ Dật Quốc công có danh tiếng vô cùng tốt, làm việc công chính, không thiên không tư, lại có Đại tổng quản ở đây. Bọn họ xem như là dòng chính của Đại tổng quản, đương nhiên sẽ không chịu bạc đãi.
Huống hồ đãi ngộ của phủ Quốc Công so với Vương phủ còn dày hơn.
Chỉ có điều phủ Quốc Công bởi vì phải đối phó với võ lâm trong cảnh nội, vì lẽ đó sẽ càng nguy hiểm hơn mấy phần, không an nhàn được như Vương phủ, cũng không phồn hoa bằng Thần Đô.
Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đã có chút do dự không quyết định được.
Sở Ly cười nói:
- Các ngươi cứ đi về suy tính một chút, không cần vội vã quyết định, đợi sau chuyện lần này rồi quyết định cũng không muộn, muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi được.
- Vâng, đa tạ Đại tổng quản, chúng ta sẽ suy nghĩ một chút.
Bốn người Liễu Tinh ôm quyền, cáo từ rời đi.
Sở Ly nhìn bọn họ rời đi, khẽ cau mày.
E rằng khi An Vương đang khôi phục võ công thì vẫn đang suy nghĩ xem nên trả thù mình ra sao, trừng trị mình, vì lẽ đó vừa mới xuất quan đã không thể chờ đợi được nữa thi triển ra kế sách, từng bước từng bước, một tia không loạn, từng bước ép sát.
Mục đích cuối cùng của hắn là muốn đuổi mình ra khỏi Vương phủ hay sao?
Hắn ta hận mình tận xương, sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy, trước tiên phải chặt cánh chim của mình, cuối cùng mới đối phó và giết mình sao?
Thế nhưng y theo võ công của hắn hiện tại, không đối phó được với mình, như vậy nhất định đang tìm kiếm cao thủ hàng đầu ở trong bóng tối, thiên hạ ngày nay, có bao nhiêu người có thể ép được mình cơ chứ? Hắn rất tò mò về việc An Vương sẽ mời được ai tới?
Hiện giờ người An Vương ỷ lại nhất chính là Trịnh Lập Đức, có thể hỏi được từ trên người hắn.
Vốn hắn rất xem thường đối với trò này của An Vương, đoạt lại chức vị Đại tổng quản, thi triển mỹ nhân kế, tất cả đều là trò trẻ con. Nếu như làm mình tức giận thì mình lại giả trang thành đệ tử Tử Vân sơn, một lần nữa phế bỏ hắn, để hắn ngoan ngoãn bế quan luyện công.
Nhưng nếu An Vương muốn chặt cánh chim của mình, đối phó với người bên cạnh mình thì hắn lại không thể không chăm chú đối xử, nếu như lật thuyền trong mương thì mình sẽ phải thi triển thuật Thâu thiên hoán nhật, khi đó phiền phức sẽ rất lớn.
Hắn quyết định lần này sẽ lại cho An Vương một bài học, tránh cho đối phương trắng trợn không kiêng dè, càng làm càn hơn nữa.
Trăng sáng treo trên cao, gió nhẹ từ từ thổi.
Trịnh Lập Đức đang luyện công ở trong tiểu viện, như tắm ánh trăng lành lạnh.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Chúc Thiên Hoa:
- Trịnh thống lĩnh, Sở tổng quản cho mời.
- Sở tổng quản?
Trịnh Lập Đức ngẩn ra.
Hắn lập tức nhớ tới là Sở Ly.
Vừa nhắc tới Sở Ly trong lòng hắn đã nao nao, có chút lo sợ.
Cho dù hắn ở bên cạnh Vương gia cùng đối phó với Sở Ly, thế nhưng từ tận đáy lòng hắn rất kính nể đối với Sở Ly, có thể không gặp thì không gặp là tốt hơn.
- Đã muộn rồi, ta muốn đi ngủ.
Trịnh Lập Đức nói:
- Có chuyện gì ngày mai nói sau đi.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Sở tổng quản nói, nếu như ngươi không đi, hắn sẽ đích thân tới đây, tốt nhất đừng để hắn tự mình tới đây thì tốt hơn.
-... Vậy cũng tốt.
Trịnh Lập Đức bất đắc dĩ gật đầu.
Nếu như Sở Ly tự mình lại đây, như vậy tuyệt đối sẽ không nói chuyện bình tĩnh được, nhất định sẽ trừng trị mình, nếu như mình thức thời thì chỉ có thể quá đó mà thôi.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Chúc Thiên Hoa khôi ngô cao to đang đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn mình.
Trịnh Lập Đức nói:
- Đi thôi.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Xin mời!
Trịnh Lập Đức đi theo hắn về phía trước, trong miệng nói chuyện, loại bỏ sự bất an ở trong lòng, hỏi:
- Chúc hộ vệ đến Vương phủ từ lúc nào nhỉ?
- Không lâu trước đây.
Chúc Thiên Hoa vẫn một chữ quý như vàng như cũ.
Hắn biết Trịnh Lập Đức trung thành tuyệt đối đối với Vương gia, như vậy sẽ là kẻ thù của mình, không cần phải quá khách khí làm gì.
Trịnh Lập Đức nhìn biểu hiện của hắn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Đi tới trước tiểu viện của Sở Ly, Trịnh Lập Đức đứng lại, chần chờ chưa động, trong lòng lo sợ bất an, có nỗi sợ hãi không tên, không muốn đi vào.
Chúc Thiên Hoa đứng ở một bên bất động, dường như đề phòng hắn chạy trốn vậy.
Trịnh Lập Đức nhìn hắn, hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc.
Tiếng vang cốc cốc nhỏ nhẹ đến mức không thể nghe thấy, hắn lại vội vã dùng thêm chút lực, lại gõ hai lần.
Cốc cốc.
Lần này âm thanh rất lớn, đặc biệt vang dội ở trong trời đêm.
Bên trong truyền đến thanh âm trong trẻo của Sở Ly:
- Đi vào đi.
Trịnh Lập Đức lại hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, ngang nhiên tiến vào trong tiểu viện, ôm quyền nói:
- Xin chào tổng quản!
Sở Ly đang ngồi uống rượu ở bên cạnh cái bàn đá, chén ngọc màu trắng ở dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy, cả người dường như đang tỏa ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy vậy.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Lập Đức, duỗi duỗi tay nói:
- Lại đây ngồi đi.
Trịnh Lập Đức đi tới phía đối diện với hắn rồi ngồi xuống.
Sở Ly cười nói:
- Muốn uống một chén không?
- Đa tạ tổng quản, không cần.
Trịnh Lập Đức lắc đầu, dùng trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn chằm chằm vào Sở Ly.
Sở Ly nhẹ nhàng nói:
- Vương gia có thể khôi phục võ công, Trịnh thống lĩnh ngươi có công lớn, đáng tiếc Vương gia không thể nói rõ, cho nên mọi người đều không biết.
Sắc mặt của Trịnh Lập Đức hơi thay đổi, lắc đầu nói:
- Lời này của tổng quản ta không hiểu.
Sở Ly bật cười:
- Ngươi cảm thấy, có thể giấu giếm được ta sao?
Trịnh Lập Đức lặng lẽ.
Thế lực của Đại tổng quản ở trong phủ mạnh thế nào hắn hiểu rõ, e rằng Vương gia cũng không rõ lòng người hướng về chỗ nào. Hầu như không có người nào là không ủng hộ Đại tổng quản, quả thực là quyền thế ngập trời, đối phó với Đại tổng quản đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Sở Ly nói:
- Ngươi đã đi tới Thanh Lộc nhai hay sao?
-... Vâng.
Trịnh Lập Đức thầm thở dài một hơi, xem ra quả nhiên Đại tổng quản đã biết, cũng không phải đang lừa dối hắn.
Sở Ly thở dài:
- Không nghĩ tới Thanh Lộc nhai lại có linh đan như thế... Vương gia và có quan hệ với vị nào của Thanh Lộc nhai?
- Vương gia có ân cứu mạng đối với phụ mẫu của một vị đệ tử Thanh Lộc nhai, vị đệ tử này tặng Vương gia một viên Thiên Nguyên Đan, xem như là trả lại phần nhân tình này của Vương gia.
Trịnh Lập Đức nói.
Sở Ly nở một một nụ cười:
- Trịnh thống lĩnh, ngươi rất thông minh.
Cái cổ của Trịnh Lập Đức không quá cứng, không kiên trì không nói, trái lại còn trực tiếp thẳng thắn nói ra, đúng là thức thời.
Nếu hắn thực sự cứng miệng, Sở Ly dự định sẽ bắt hắn làm dê thế tội cho An Vương xem, để An Vương biết rõ, chuyện chặt đứt cánh chim cũng không chỉ có An Vương mới có thể làm, hắn cũng có thể, nhìn bản lĩnh chặt đứt cánh chim của ai mạnh hơn!
Trịnh Lập Đức ôm quyền một cái.
Sở Ly nói:
- Tiếp đó, Vương gia phái ngươi đi mời cao thủ đến đây đúng không?
-... Vâng.
Trịnh Lập Đức chậm rãi gật đầu.
Trong lòng hắn cảm thấy cay đắng, Đại tổng quản thật là thông minh, tin tức cũng quá linh thông, không có cái gì có thể giấu giếm được Đại tổng quản.
- Vị cao thủ nào vậy?
Sở Ly bình thản nói:
- Ta cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là vị cao thủ nào có thể ép được ta.
- Cái này...
Trịnh Lập Đức chần chờ một chút, bất đắc dĩ nói:
- Là một vị ẩn sĩ của Thanh Mãng sơn, có người nói tuổi thọ của hắn đã hết, tu vi sâu không lường được.
- Đây cũng là do ta làm liên lụy tới các ngươi!
- Đại tổng quản đừng nói như thế!
Liễu Tinh vội vàng lắc đầu:
- Lúc trước chúng ta đầu nhập vào Đại tổng quản đã ngờ tới sẽ có ngày hôm nay!
Sở Ly cười nói:
- Nếu các ngươi không muốn ở trong Vương phủ, như vậy đi tới phủ Quốc Công cũng được, đi tới bên phủ Quốc Công sẽ không có nghi kỵ, Đại công tử sẽ trọng dụng các ngươi!
Bốn người ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tỏa sáng.
Sở Ly cười nói:
- Nếu như muốn đi tới phủ Quốc Công, vậy cũng không cần đưa tin tức làm gì, trực tiếp qua đó là được rồi, ta sẽ phái người tiếp ứng các ngươi, Vương gia không thể làm gì được các ngươi!
Bốn người lặng lẽ không nói gì.
Đề nghị này khiến cho tim bọn họ đập thình thịch.
Bọn họ có thể suy đoán ra được, ở trong Vương phủ sẽ vô cùng phiền phức, lòng dạ Vương gia chật hẹp. Khi đối mặt với Đại tổng quản đã thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, tuyệt đối không phải là một người khoan hồng độ lượng.
Một khi có thành kiến thì sẽ vẫn gây ra phiền phức, không chết không thôi.
Mà chỉ cần bọn họ ở trong Vương phủ một ngày, Vương gia sẽ không tha cho bọn họ, một kế không được sẽ còn kế thứ hai, phiền phức liên tục không ngừng sẽ quấy nhiễu tới bọn họ.
Nếu như làm theo lời của Đại tổng quản, đi tới phủ Dật Quốc công, Tiêu Thiết Ưng của phủ Dật Quốc công có danh tiếng vô cùng tốt, làm việc công chính, không thiên không tư, lại có Đại tổng quản ở đây. Bọn họ xem như là dòng chính của Đại tổng quản, đương nhiên sẽ không chịu bạc đãi.
Huống hồ đãi ngộ của phủ Quốc Công so với Vương phủ còn dày hơn.
Chỉ có điều phủ Quốc Công bởi vì phải đối phó với võ lâm trong cảnh nội, vì lẽ đó sẽ càng nguy hiểm hơn mấy phần, không an nhàn được như Vương phủ, cũng không phồn hoa bằng Thần Đô.
Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đã có chút do dự không quyết định được.
Sở Ly cười nói:
- Các ngươi cứ đi về suy tính một chút, không cần vội vã quyết định, đợi sau chuyện lần này rồi quyết định cũng không muộn, muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi được.
- Vâng, đa tạ Đại tổng quản, chúng ta sẽ suy nghĩ một chút.
Bốn người Liễu Tinh ôm quyền, cáo từ rời đi.
Sở Ly nhìn bọn họ rời đi, khẽ cau mày.
E rằng khi An Vương đang khôi phục võ công thì vẫn đang suy nghĩ xem nên trả thù mình ra sao, trừng trị mình, vì lẽ đó vừa mới xuất quan đã không thể chờ đợi được nữa thi triển ra kế sách, từng bước từng bước, một tia không loạn, từng bước ép sát.
Mục đích cuối cùng của hắn là muốn đuổi mình ra khỏi Vương phủ hay sao?
Hắn ta hận mình tận xương, sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy, trước tiên phải chặt cánh chim của mình, cuối cùng mới đối phó và giết mình sao?
Thế nhưng y theo võ công của hắn hiện tại, không đối phó được với mình, như vậy nhất định đang tìm kiếm cao thủ hàng đầu ở trong bóng tối, thiên hạ ngày nay, có bao nhiêu người có thể ép được mình cơ chứ? Hắn rất tò mò về việc An Vương sẽ mời được ai tới?
Hiện giờ người An Vương ỷ lại nhất chính là Trịnh Lập Đức, có thể hỏi được từ trên người hắn.
Vốn hắn rất xem thường đối với trò này của An Vương, đoạt lại chức vị Đại tổng quản, thi triển mỹ nhân kế, tất cả đều là trò trẻ con. Nếu như làm mình tức giận thì mình lại giả trang thành đệ tử Tử Vân sơn, một lần nữa phế bỏ hắn, để hắn ngoan ngoãn bế quan luyện công.
Nhưng nếu An Vương muốn chặt cánh chim của mình, đối phó với người bên cạnh mình thì hắn lại không thể không chăm chú đối xử, nếu như lật thuyền trong mương thì mình sẽ phải thi triển thuật Thâu thiên hoán nhật, khi đó phiền phức sẽ rất lớn.
Hắn quyết định lần này sẽ lại cho An Vương một bài học, tránh cho đối phương trắng trợn không kiêng dè, càng làm càn hơn nữa.
Trăng sáng treo trên cao, gió nhẹ từ từ thổi.
Trịnh Lập Đức đang luyện công ở trong tiểu viện, như tắm ánh trăng lành lạnh.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Chúc Thiên Hoa:
- Trịnh thống lĩnh, Sở tổng quản cho mời.
- Sở tổng quản?
Trịnh Lập Đức ngẩn ra.
Hắn lập tức nhớ tới là Sở Ly.
Vừa nhắc tới Sở Ly trong lòng hắn đã nao nao, có chút lo sợ.
Cho dù hắn ở bên cạnh Vương gia cùng đối phó với Sở Ly, thế nhưng từ tận đáy lòng hắn rất kính nể đối với Sở Ly, có thể không gặp thì không gặp là tốt hơn.
- Đã muộn rồi, ta muốn đi ngủ.
Trịnh Lập Đức nói:
- Có chuyện gì ngày mai nói sau đi.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Sở tổng quản nói, nếu như ngươi không đi, hắn sẽ đích thân tới đây, tốt nhất đừng để hắn tự mình tới đây thì tốt hơn.
-... Vậy cũng tốt.
Trịnh Lập Đức bất đắc dĩ gật đầu.
Nếu như Sở Ly tự mình lại đây, như vậy tuyệt đối sẽ không nói chuyện bình tĩnh được, nhất định sẽ trừng trị mình, nếu như mình thức thời thì chỉ có thể quá đó mà thôi.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Chúc Thiên Hoa khôi ngô cao to đang đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn mình.
Trịnh Lập Đức nói:
- Đi thôi.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Xin mời!
Trịnh Lập Đức đi theo hắn về phía trước, trong miệng nói chuyện, loại bỏ sự bất an ở trong lòng, hỏi:
- Chúc hộ vệ đến Vương phủ từ lúc nào nhỉ?
- Không lâu trước đây.
Chúc Thiên Hoa vẫn một chữ quý như vàng như cũ.
Hắn biết Trịnh Lập Đức trung thành tuyệt đối đối với Vương gia, như vậy sẽ là kẻ thù của mình, không cần phải quá khách khí làm gì.
Trịnh Lập Đức nhìn biểu hiện của hắn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Đi tới trước tiểu viện của Sở Ly, Trịnh Lập Đức đứng lại, chần chờ chưa động, trong lòng lo sợ bất an, có nỗi sợ hãi không tên, không muốn đi vào.
Chúc Thiên Hoa đứng ở một bên bất động, dường như đề phòng hắn chạy trốn vậy.
Trịnh Lập Đức nhìn hắn, hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc.
Tiếng vang cốc cốc nhỏ nhẹ đến mức không thể nghe thấy, hắn lại vội vã dùng thêm chút lực, lại gõ hai lần.
Cốc cốc.
Lần này âm thanh rất lớn, đặc biệt vang dội ở trong trời đêm.
Bên trong truyền đến thanh âm trong trẻo của Sở Ly:
- Đi vào đi.
Trịnh Lập Đức lại hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, ngang nhiên tiến vào trong tiểu viện, ôm quyền nói:
- Xin chào tổng quản!
Sở Ly đang ngồi uống rượu ở bên cạnh cái bàn đá, chén ngọc màu trắng ở dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy, cả người dường như đang tỏa ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy vậy.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Lập Đức, duỗi duỗi tay nói:
- Lại đây ngồi đi.
Trịnh Lập Đức đi tới phía đối diện với hắn rồi ngồi xuống.
Sở Ly cười nói:
- Muốn uống một chén không?
- Đa tạ tổng quản, không cần.
Trịnh Lập Đức lắc đầu, dùng trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn chằm chằm vào Sở Ly.
Sở Ly nhẹ nhàng nói:
- Vương gia có thể khôi phục võ công, Trịnh thống lĩnh ngươi có công lớn, đáng tiếc Vương gia không thể nói rõ, cho nên mọi người đều không biết.
Sắc mặt của Trịnh Lập Đức hơi thay đổi, lắc đầu nói:
- Lời này của tổng quản ta không hiểu.
Sở Ly bật cười:
- Ngươi cảm thấy, có thể giấu giếm được ta sao?
Trịnh Lập Đức lặng lẽ.
Thế lực của Đại tổng quản ở trong phủ mạnh thế nào hắn hiểu rõ, e rằng Vương gia cũng không rõ lòng người hướng về chỗ nào. Hầu như không có người nào là không ủng hộ Đại tổng quản, quả thực là quyền thế ngập trời, đối phó với Đại tổng quản đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Sở Ly nói:
- Ngươi đã đi tới Thanh Lộc nhai hay sao?
-... Vâng.
Trịnh Lập Đức thầm thở dài một hơi, xem ra quả nhiên Đại tổng quản đã biết, cũng không phải đang lừa dối hắn.
Sở Ly thở dài:
- Không nghĩ tới Thanh Lộc nhai lại có linh đan như thế... Vương gia và có quan hệ với vị nào của Thanh Lộc nhai?
- Vương gia có ân cứu mạng đối với phụ mẫu của một vị đệ tử Thanh Lộc nhai, vị đệ tử này tặng Vương gia một viên Thiên Nguyên Đan, xem như là trả lại phần nhân tình này của Vương gia.
Trịnh Lập Đức nói.
Sở Ly nở một một nụ cười:
- Trịnh thống lĩnh, ngươi rất thông minh.
Cái cổ của Trịnh Lập Đức không quá cứng, không kiên trì không nói, trái lại còn trực tiếp thẳng thắn nói ra, đúng là thức thời.
Nếu hắn thực sự cứng miệng, Sở Ly dự định sẽ bắt hắn làm dê thế tội cho An Vương xem, để An Vương biết rõ, chuyện chặt đứt cánh chim cũng không chỉ có An Vương mới có thể làm, hắn cũng có thể, nhìn bản lĩnh chặt đứt cánh chim của ai mạnh hơn!
Trịnh Lập Đức ôm quyền một cái.
Sở Ly nói:
- Tiếp đó, Vương gia phái ngươi đi mời cao thủ đến đây đúng không?
-... Vâng.
Trịnh Lập Đức chậm rãi gật đầu.
Trong lòng hắn cảm thấy cay đắng, Đại tổng quản thật là thông minh, tin tức cũng quá linh thông, không có cái gì có thể giấu giếm được Đại tổng quản.
- Vị cao thủ nào vậy?
Sở Ly bình thản nói:
- Ta cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là vị cao thủ nào có thể ép được ta.
- Cái này...
Trịnh Lập Đức chần chờ một chút, bất đắc dĩ nói:
- Là một vị ẩn sĩ của Thanh Mãng sơn, có người nói tuổi thọ của hắn đã hết, tu vi sâu không lường được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.