Chương 663: Vạn tượng
Tiêu Thuư
06/10/2018
Một lát sau, hai trung niên áo tím trở về bên ngoài phòng khách, trầm giọng ôm quyền nói:
- Trưởng lão, Gia Cát Thiên đã chạy trốn, thiếp thân thị vệ Kiều Tam ở đây, đã mang tới, xin trưởng lão xử lý!
- Kiều Tam, đi vào đi!
Kim Diệp trầm giọng nói.
Kiều Tam sải bước tiến vào phòng khách, ôm quyền hành lễ, sau đó cung kính đứng ở một bên.
- Xảy ra chuyện gì, Kiều Tam, Gia Cát Thiên đâu rồi?
Kim Diệp hừ lạnh nói, ánh mắt lạnh lùng giống như thực chất.
Kiều Tam cung kính nói:
- Bẩm Kim trưởng lão, thiếu chủ đã hạ sơn đi du lịch rồi.
- Hạ sơn?
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Thiếu chủ mới vừa hạ sơn thì Kim trưởng lão đã lên núi, rất trùng hợp.
Kiều Tam nói.
- Hừ, ngươi cũng biết ăn nói đó!
Kim Diệp cười lạnh một tiếng:
- Hắn nghe được tiếng gió cho nên chạy trốn đúng không?
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ không biết Kim trưởng lão đã lên núi.
- Hắn đi đâu?
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Ngươi không thể nào không biết chứ?
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ nói, hắn sẽ đi tới cảnh nội phủ Dật Quốc công du lịch một phen, có tâm tình thì cũng sẽ đi bái phỏng Triều Thiên Cung một chút!
- Bái phỏng Triều Thiên Cung?
Kim Diệp cười gằn lắc đầu:
- Khẩu khí thật là lớn!
Mọi người có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Hắn muốn đoạt lại nửa phần sau của Phục Ngưu Chân giải đúng không?
Mọi người gật gù.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Y theo lão phu biết, trong Triều Thiên Cung có một vị thiên tài tuyệt thế ở đó, không xuất thế, khi xuất thế thì tất sẽ một tiếng hót lên làm kinh người, hắn muốn đăng môn khiêu chiến, như vậy sẽ là tự rước lấy nhục!
- Là vị thiên tài tuyệt thế nào vậy?
Mộ Dung Thuần hỏi.
Kim Diệp lắc đầu nói:
- Tên gọi là gì lão phu cũng không biết, nói chung là một nhân vật lợi hại... Gia Cát Thiên chạy mất dép, đã như vậy, như vậy thì trực tiếp tuyên bố đi, trục xuất hắn ra khỏi tông môn!
Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói:
- Kim trưởng lão, theo ta thấy, việc này không cần vội vã tuyên bố, chờ thiếu chủ về tông lại nói cũng không muộn!
Hai mắt Kim Diệp lim dim nhìn về phía Hạ Lập Ngôn:
- Tiểu Hạ, ngươi muốn chờ ta trở về thắng cảnh, lại bỏ qua chuyện này, có đúng hay không?
Hạ Lập Ngôn xua tay cười nói:
- Kim trưởng lão ngươi hà tất phải vội vã trở về chứ, cứ chờ đợi một chút là được. Thiếu chủ hạ sơn du lịch bình thường sẽ không quá lâu, mười ngày nửa tháng là có thể trở về được rồi!
- Mười ngày nửa tháng...
Kim Diệp cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như có người mật báo, sợ là cho dù có hai cái mười ngày nửa tháng cũng không về được... Huống hồ nếu như ta rời xa thắng cảnh, vạn nhất có chuyện thì phải làm sao bây giờ!
- Có trận pháp bảo vệ, sao lại xảy ra chuyện được chứ.
Hạ Lập Ngôn không phản đối nói:
- Kim trưởng lão ngươi quá căng thẳng rồi, quyết định như thế đi, Kim trưởng lão ở lại một đoạn thời gian, chúng ta cũng có thể luận bàn một chút!
- Hồ trưởng lão đã ở lại, Kim trưởng lão cũng ở lại với hắn, tránh cho không quen, một người sẽ cô đơn.
Mộ Dung Thuần nói.
Kim Diệp lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một chút, hừ lạnh nói:
- Các ngươi đừng có giở trò gian gì, nếu ta không ở đó thì các ngươi cũng không vào được thắng cảnh đâu!
- Biết biết.
Mọi người mồm năm miệng mười gật đầu.
Sở Ly lóe lên xuất hiện ở hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công.
Ánh trời chiều nhuộm hậu hoa viên thành màu hoa hồng, Lục Ngọc Dung mặc một bộ bạch sam tung bay, đang luyện chưởng pháp, động tác mềm mại uyển chuyển, sung sướng đê mê, không dính một tia khí tức khói lửa nào, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm, khiến cho người ta không sinh ra được một tia khinh nhờn nào cả.
Nhìn thấy Sở Ly xuất hiện, chín nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần của Lục Ngọc Dung lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, giống như không thấy hắn vậy.
Lục Ngọc Dung mềm mại nhảy một cái, nhẹ nhàng xẹt qua mười trượng, rơi vào bên trong tiểu đình, ngồi vào trước mặt của Sở Ly.
Mùi thơm lạnh nhạt bay vào chóp mũi, thấm ruột thấm gan, Sở Ly mỉm cười nhìn nàng.
- Vô sự không lên điện tam bảo, ngươi đại giá quang lâm tới đây, lại có chuyện gì sao?
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười, dùng đôi mắt sáng như nước đánh giá hắn.
Sở Ly lắc đầu thở dài một hơi:
- Quả thật không có việc gì lớn, ta chỉ tới đây đi dạo một vòng mà thôi.
Lục Ngọc Dung cười khẽ:
- Ta hiểu rồi, là bởi vì Tiêu Kỳ.
Sở Ly bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tiêu Kỳ đang luyện Thái thượng kiếm kinh, hẳn đã tu luyện thành công rồi đúng không?
- Ngươi cũng biết Thái thượng kiếm kinh?
Sở Ly ngẩn ra.
- Hừ, sao ta lại không biết được chứ?
Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung lành lạnh:
- Mẫu thân và a di của Tiêu Kỳ có được nó ở bên trong di tích thời thượng cổ, là tuyệt học hàng đầu thượng cổ, nếu không có Thái thượng kiếm kinh thì Tiêu Kỳ đã sớm bị ta giết rồi!
Sở Ly lắc đầu:
- Sát tâm của ngươi quá nặng... Thái thượng kiếm kinh chém tính diệt tình, ngươi có biết phá giải như thế nào hay không?
Lục Ngọc Dung bỗng nhiên cười lên, như nhánh hoa run rẩy, phong tình vạn chủng.
Sở Ly tức giận nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung cười đến mức nước mắt chảy ra, nàng lau khóe mắt một cái, ngừng cười, khuôn mặt giống như ngọc trắng đã đỏ hồng, sáng rực rỡ tuyệt luân.
- Ngươi đã thua bởi Thái thượng kiếm kinh!
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Quả thực quá thú vị!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta không cảm thấy thú vị một chút nào cả!
- Được rồi.
Lục Ngọc Dung cố gắng ngừng cười, hít sâu một hơi, bộ ngực cao vót chập trùng kịch liệt một hồi, lại nói:
- Xem ra Thái thượng kiếm kinh của Tiêu Kỳ đã tiểu thành.
Sở Ly gật gù.
Lục Ngọc Dung nói:
- Theo ta được biết, Thái thượng kiếm kinh là tuyệt học tới từ Thiên Ngoại Thiên, tương tự với công pháp của ta, dựa vào tâm tình để thúc đẩy tu luyện, tâm cảnh Thái thượng vong tình của nàng được củng cố là có thể có tuệ kiếm chém tơ tình, cắt đứt đoạn tình cảm giữa ngươi và nàng, bây giờ nàng không còn cảm tình đối với ngươi đúng không?
Sở Ly thở dài, gật gù:
- Chỉ vẻn vẹn là người quen mà thôi.
- Muốn phá tâm tình của nàng, dễ dàng!
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly vội vã động thân, tha thiết nhìn chằm chằm vào nàng.
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Sở Ly gật gù:
- Được, một ân tình!
Lục Ngọc Dung khẽ cười nói:
- Sau khi ta nói, không cho phép ngươi quịt nợ!
Sở Ly xua tay, đăm chiêu.
Nếu như nàng nói như vậy, như vậy phương pháp này rất đơn giản, chỉ là mình không nghĩ tới mà thôi, vừa chuyển động suy nghĩ là có thể nghĩ ra được.
Lục Ngọc Dung ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng nói:
- Phế bỏ võ công của nàng là được rồi.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta đã sớm biết cái này rồi!
Hắn cũng vừa nghĩ đến mà thôi, chỉ có điều bị Lục Ngọc Dung giành trước nói ra mà thôi.
Lục Ngọc Dung liếc xéo hắn, không nói một lời.
Sở Ly nói:
- Lại nói ra một biện pháp nữa đi!
- Ngươi có phải là nam nhân hay không vjaya?
Lục Ngọc Dung liếc xéo hắn, rất khinh thường nói.
Sở Ly than thở:
- Được rồi, một ân tình, phải còn có biện pháp khác chứ?
- Ân tình thứ hai!
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly trừng mắt nhìn đôi mắt phong tình vạn chủng của nàng.
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nhìn hắn:
- Có nghe không?
-... Được, tổng cộng hai cái!
Sở Ly nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Ngọc Dung thừa dịp cháy nhà hôi của, có điều cũng không có gì cả, chung quy hắn vẫn sẽ tìm được cơ hội để bù đắp lại thiệt thòi ngày hôm nay.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Được rồi, tha cho ngươi, coi như một đi... Theo ta được biết, Tử Vân sơn có một môn kỳ công gọi là Vạn Tượng quy tông, có thể lĩnh ngộ các loại tâm tình, nếu như ngươi có thể luyện được Vạn Tượng quy tông thì có thể tìm được nhược điểm trong tâm tình của Tiêu Kỳ.
- Vạn Tượng quy tông...
Sở Ly cau mày nói:
- Sao ta chưa từng nghe nói qua chứ?
- Kỳ công tuyệt nghệ của bốn Đại tông phái có rất nhiều, rất nhiều thứ là tuyệt học rất lâu không ai luyện thành, lâu đến nỗi sẽ khiến cho các ngươi quên sự tồn tại của bọn nó.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Tử Vân sơn đứng hàng trong bốn Đại tông môn cũng không phải là chuyện may mắn.
- Tâm pháp căn bản của Tử Vân sơn là cái gì?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tử Vân sơn có thập nhị phong, võ học của mỗi một phong cũng khác nhau, phong mấy năm gần đây hưng thịnh nhất chính là Huyễn Âm phong, có không ít đệ tử Huyễn Âm phong xuống núi, đệ tử của mười một phong còn lại rất hiếm xuất hiện.
- Trưởng lão, Gia Cát Thiên đã chạy trốn, thiếp thân thị vệ Kiều Tam ở đây, đã mang tới, xin trưởng lão xử lý!
- Kiều Tam, đi vào đi!
Kim Diệp trầm giọng nói.
Kiều Tam sải bước tiến vào phòng khách, ôm quyền hành lễ, sau đó cung kính đứng ở một bên.
- Xảy ra chuyện gì, Kiều Tam, Gia Cát Thiên đâu rồi?
Kim Diệp hừ lạnh nói, ánh mắt lạnh lùng giống như thực chất.
Kiều Tam cung kính nói:
- Bẩm Kim trưởng lão, thiếu chủ đã hạ sơn đi du lịch rồi.
- Hạ sơn?
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Thiếu chủ mới vừa hạ sơn thì Kim trưởng lão đã lên núi, rất trùng hợp.
Kiều Tam nói.
- Hừ, ngươi cũng biết ăn nói đó!
Kim Diệp cười lạnh một tiếng:
- Hắn nghe được tiếng gió cho nên chạy trốn đúng không?
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ không biết Kim trưởng lão đã lên núi.
- Hắn đi đâu?
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Ngươi không thể nào không biết chứ?
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ nói, hắn sẽ đi tới cảnh nội phủ Dật Quốc công du lịch một phen, có tâm tình thì cũng sẽ đi bái phỏng Triều Thiên Cung một chút!
- Bái phỏng Triều Thiên Cung?
Kim Diệp cười gằn lắc đầu:
- Khẩu khí thật là lớn!
Mọi người có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Hắn muốn đoạt lại nửa phần sau của Phục Ngưu Chân giải đúng không?
Mọi người gật gù.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Y theo lão phu biết, trong Triều Thiên Cung có một vị thiên tài tuyệt thế ở đó, không xuất thế, khi xuất thế thì tất sẽ một tiếng hót lên làm kinh người, hắn muốn đăng môn khiêu chiến, như vậy sẽ là tự rước lấy nhục!
- Là vị thiên tài tuyệt thế nào vậy?
Mộ Dung Thuần hỏi.
Kim Diệp lắc đầu nói:
- Tên gọi là gì lão phu cũng không biết, nói chung là một nhân vật lợi hại... Gia Cát Thiên chạy mất dép, đã như vậy, như vậy thì trực tiếp tuyên bố đi, trục xuất hắn ra khỏi tông môn!
Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói:
- Kim trưởng lão, theo ta thấy, việc này không cần vội vã tuyên bố, chờ thiếu chủ về tông lại nói cũng không muộn!
Hai mắt Kim Diệp lim dim nhìn về phía Hạ Lập Ngôn:
- Tiểu Hạ, ngươi muốn chờ ta trở về thắng cảnh, lại bỏ qua chuyện này, có đúng hay không?
Hạ Lập Ngôn xua tay cười nói:
- Kim trưởng lão ngươi hà tất phải vội vã trở về chứ, cứ chờ đợi một chút là được. Thiếu chủ hạ sơn du lịch bình thường sẽ không quá lâu, mười ngày nửa tháng là có thể trở về được rồi!
- Mười ngày nửa tháng...
Kim Diệp cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như có người mật báo, sợ là cho dù có hai cái mười ngày nửa tháng cũng không về được... Huống hồ nếu như ta rời xa thắng cảnh, vạn nhất có chuyện thì phải làm sao bây giờ!
- Có trận pháp bảo vệ, sao lại xảy ra chuyện được chứ.
Hạ Lập Ngôn không phản đối nói:
- Kim trưởng lão ngươi quá căng thẳng rồi, quyết định như thế đi, Kim trưởng lão ở lại một đoạn thời gian, chúng ta cũng có thể luận bàn một chút!
- Hồ trưởng lão đã ở lại, Kim trưởng lão cũng ở lại với hắn, tránh cho không quen, một người sẽ cô đơn.
Mộ Dung Thuần nói.
Kim Diệp lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một chút, hừ lạnh nói:
- Các ngươi đừng có giở trò gian gì, nếu ta không ở đó thì các ngươi cũng không vào được thắng cảnh đâu!
- Biết biết.
Mọi người mồm năm miệng mười gật đầu.
Sở Ly lóe lên xuất hiện ở hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công.
Ánh trời chiều nhuộm hậu hoa viên thành màu hoa hồng, Lục Ngọc Dung mặc một bộ bạch sam tung bay, đang luyện chưởng pháp, động tác mềm mại uyển chuyển, sung sướng đê mê, không dính một tia khí tức khói lửa nào, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm, khiến cho người ta không sinh ra được một tia khinh nhờn nào cả.
Nhìn thấy Sở Ly xuất hiện, chín nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần của Lục Ngọc Dung lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, giống như không thấy hắn vậy.
Lục Ngọc Dung mềm mại nhảy một cái, nhẹ nhàng xẹt qua mười trượng, rơi vào bên trong tiểu đình, ngồi vào trước mặt của Sở Ly.
Mùi thơm lạnh nhạt bay vào chóp mũi, thấm ruột thấm gan, Sở Ly mỉm cười nhìn nàng.
- Vô sự không lên điện tam bảo, ngươi đại giá quang lâm tới đây, lại có chuyện gì sao?
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười, dùng đôi mắt sáng như nước đánh giá hắn.
Sở Ly lắc đầu thở dài một hơi:
- Quả thật không có việc gì lớn, ta chỉ tới đây đi dạo một vòng mà thôi.
Lục Ngọc Dung cười khẽ:
- Ta hiểu rồi, là bởi vì Tiêu Kỳ.
Sở Ly bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tiêu Kỳ đang luyện Thái thượng kiếm kinh, hẳn đã tu luyện thành công rồi đúng không?
- Ngươi cũng biết Thái thượng kiếm kinh?
Sở Ly ngẩn ra.
- Hừ, sao ta lại không biết được chứ?
Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung lành lạnh:
- Mẫu thân và a di của Tiêu Kỳ có được nó ở bên trong di tích thời thượng cổ, là tuyệt học hàng đầu thượng cổ, nếu không có Thái thượng kiếm kinh thì Tiêu Kỳ đã sớm bị ta giết rồi!
Sở Ly lắc đầu:
- Sát tâm của ngươi quá nặng... Thái thượng kiếm kinh chém tính diệt tình, ngươi có biết phá giải như thế nào hay không?
Lục Ngọc Dung bỗng nhiên cười lên, như nhánh hoa run rẩy, phong tình vạn chủng.
Sở Ly tức giận nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung cười đến mức nước mắt chảy ra, nàng lau khóe mắt một cái, ngừng cười, khuôn mặt giống như ngọc trắng đã đỏ hồng, sáng rực rỡ tuyệt luân.
- Ngươi đã thua bởi Thái thượng kiếm kinh!
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Quả thực quá thú vị!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta không cảm thấy thú vị một chút nào cả!
- Được rồi.
Lục Ngọc Dung cố gắng ngừng cười, hít sâu một hơi, bộ ngực cao vót chập trùng kịch liệt một hồi, lại nói:
- Xem ra Thái thượng kiếm kinh của Tiêu Kỳ đã tiểu thành.
Sở Ly gật gù.
Lục Ngọc Dung nói:
- Theo ta được biết, Thái thượng kiếm kinh là tuyệt học tới từ Thiên Ngoại Thiên, tương tự với công pháp của ta, dựa vào tâm tình để thúc đẩy tu luyện, tâm cảnh Thái thượng vong tình của nàng được củng cố là có thể có tuệ kiếm chém tơ tình, cắt đứt đoạn tình cảm giữa ngươi và nàng, bây giờ nàng không còn cảm tình đối với ngươi đúng không?
Sở Ly thở dài, gật gù:
- Chỉ vẻn vẹn là người quen mà thôi.
- Muốn phá tâm tình của nàng, dễ dàng!
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly vội vã động thân, tha thiết nhìn chằm chằm vào nàng.
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Sở Ly gật gù:
- Được, một ân tình!
Lục Ngọc Dung khẽ cười nói:
- Sau khi ta nói, không cho phép ngươi quịt nợ!
Sở Ly xua tay, đăm chiêu.
Nếu như nàng nói như vậy, như vậy phương pháp này rất đơn giản, chỉ là mình không nghĩ tới mà thôi, vừa chuyển động suy nghĩ là có thể nghĩ ra được.
Lục Ngọc Dung ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng nói:
- Phế bỏ võ công của nàng là được rồi.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta đã sớm biết cái này rồi!
Hắn cũng vừa nghĩ đến mà thôi, chỉ có điều bị Lục Ngọc Dung giành trước nói ra mà thôi.
Lục Ngọc Dung liếc xéo hắn, không nói một lời.
Sở Ly nói:
- Lại nói ra một biện pháp nữa đi!
- Ngươi có phải là nam nhân hay không vjaya?
Lục Ngọc Dung liếc xéo hắn, rất khinh thường nói.
Sở Ly than thở:
- Được rồi, một ân tình, phải còn có biện pháp khác chứ?
- Ân tình thứ hai!
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly trừng mắt nhìn đôi mắt phong tình vạn chủng của nàng.
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nhìn hắn:
- Có nghe không?
-... Được, tổng cộng hai cái!
Sở Ly nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Ngọc Dung thừa dịp cháy nhà hôi của, có điều cũng không có gì cả, chung quy hắn vẫn sẽ tìm được cơ hội để bù đắp lại thiệt thòi ngày hôm nay.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Được rồi, tha cho ngươi, coi như một đi... Theo ta được biết, Tử Vân sơn có một môn kỳ công gọi là Vạn Tượng quy tông, có thể lĩnh ngộ các loại tâm tình, nếu như ngươi có thể luyện được Vạn Tượng quy tông thì có thể tìm được nhược điểm trong tâm tình của Tiêu Kỳ.
- Vạn Tượng quy tông...
Sở Ly cau mày nói:
- Sao ta chưa từng nghe nói qua chứ?
- Kỳ công tuyệt nghệ của bốn Đại tông phái có rất nhiều, rất nhiều thứ là tuyệt học rất lâu không ai luyện thành, lâu đến nỗi sẽ khiến cho các ngươi quên sự tồn tại của bọn nó.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Tử Vân sơn đứng hàng trong bốn Đại tông môn cũng không phải là chuyện may mắn.
- Tâm pháp căn bản của Tử Vân sơn là cái gì?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tử Vân sơn có thập nhị phong, võ học của mỗi một phong cũng khác nhau, phong mấy năm gần đây hưng thịnh nhất chính là Huyễn Âm phong, có không ít đệ tử Huyễn Âm phong xuống núi, đệ tử của mười một phong còn lại rất hiếm xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.