Chương 59: Thanh lâu 2 (H)
Nam Nguyệt Tích
09/08/2021
Mấy vị công tử từ tốn thoát y, Tống Tích gấp đến mức bật dậy, “Đừng… Đừng cởi! Đừng có cởi!!!”
Ngón tay của Bùi Tu Vân khống chế của bả vai của nàng, đè nàng ngồi xuống, cao giọng nói: “Tiếp tục.”
“Tiên sinh… chúng ta đi đi ạ.” Sống mũi thanh tú của nàng lấm tấm mồ hôi, ánh mắt hoảng loạn, nhất thời không biết nhìn vào đâu.
Chàng giữ chặt tay Tống Tích, sắc mặt điềm nhiên, “Không chơi cho hết làm sao muội nhớ được? Nhất định rằng sau đêm nay, nàng sẽ không bao giờ muốn đến thanh lâu thêm một lần nào nữa.” Bùi Tu Vân nhếch môi như đương chế giễu.
Thính Phong đã cởi áo xuống tận vai, thân thể như ngọc nằm nang, chân hơi cong lên, mái tóc đen như gấm xoã ra. Chước Sương dùng sao trúc nâng hàm dưới của mình, ngón tay trắng nõn vẽ nên mi cốt của y.
“Tiếp —” Nương theo lời nói, thanh kiếm lạnh cất vào góc tường. Vấn Vân ngồi quỳ trên đất, vươn tay ra từ phía sau Thính Phong và duỗi chân ra. Thấy Vọng Tuyết ngồi bên cạnh Thính Phong, Vấn Vân liền ngoắc thắt lưng của y, kéo nhẹ một cái. Một gốc dài màu đỏ tía bật ra, gân xanh trải dọc, quy đầu ẩn hiện màu xanh tím.
“Eo!” Tống Tích vội che mắt lại, “Xấu quá!”
“Dám hỏi tiểu nương tử, sao lại cho rằng của nô gia là xấu?” Thính Phong mị hoặc hỏi, ngập tràn mê man.
Ba công tử còn lại cũng cởi quần dài màu trắng, để lộ ba đoạn trường căn khác nhau. Của Chước Sương tuy nhỏ nhưng dài, giống với cây sáo ngọc y cầm trên tay, có màu cam đỏ tựa ánh hoàng hôn. Của Vọng Tuyết là thô nhất, to bằng ba ngón tay của người phụ nữ, thoạt nhìn tiu ngỉu giống ánh chiều tà cuối chân trời. Còn của Vấn Vân thì ưỡn thẳng lên, có màu tím đen như vỏ cà tím, khí lạnh vờn quanh.
“Sao không phải màu hồng nhạt nhỉ?” Tống Tích hé tay, từ sau kẽ tay nhìn bốn người trần như nhộng, chỉ cảm thấy hai mắt như muốn đui mù.
Thính Phong chế giễu, “Thịt căn màu hồng là thứ hiếm có thiên hạ, nếu ta cũng có một cái thì ở đây bán niềm vui làm gì?”
“Nhưng…” Tống Tích quay đầu nhìn Bùi Tu Vân. Những ngón tay thon dài của chàng đang nghịch tách trà, sắc mặt lạnh lùng.
Nàng hít sâu một hơi và nói: “Không ai trong mấy người to bằng cổ tay hết!”
Bốn người cười nghiêng ngả.
“Nô gia chưa từng chiêm ngưỡng thịt căn nào to bằng cổ tay cả. Tiểu nương tử thật thú vị, không lẽ của chúng tôi lại không thoả mãn được người?” Thính Phong che miệng cười.
Tống Tích lơ đãng đảo mắt xuống hạ bộ của Bùi Tu Vân. Trùng hợp chàng cũng quay mặt sang, ánh mặt lạnh như băng, khiến nàng sợ đến mức rùng mình.
“Ai mượn mấy người thoả mãn chứ!” Tống Tích cuống cuồng nói.
Chước Sương kê ống sao trên đôi môi đỏ mọng của Thính Phong, cạy hàm răng y. Chước Sương hơi cong chân, cầm thịt căn đẩy tới. Thính Phong vươn lưỡi điêu luyện như rắn, ngậm lấy quy đầu màu đỏ sậm, nhiệt tình liếm mút. Vọng Tuyết thấy vậy bèn luồn xuống giữa hai chân Thính Phong, ngón tay thon dài nắm trọn thịt căn của y, môi mỏng khẽ nhếch, nuốt toàn bộ nó vào.
Vấn Vân nhấc một chân của Thính Phong lên rồi quỳ gối sau lưng y. Ngón tay hơi chai điều chỉnh thịt căn của mình, đâm vào lỗ hậu giữa mông.
Xong việc, Vấn Vân nâng mông về hướng nàng như để nàng chứng kiến thật rõ. Cả hai quay cùng một bên, thịt căn màu tím đen của Vấn Vân hoàn toàn tiến vào, nương theo chuyển động của eo, nó kéo ra không ít chất dịch. Túi nhăn đen sì lắm lông vỗ vào mông của Vọng Tuyết, cảnh tượng như kim đâm mù mắt Tống Tích.
“Tiên sinh, chúng ta đi thôi!” Tống Tích sốt hết cả ruột như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Bùi Tu Vân đặt tách trà trong tay xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, “Sau này còn đến thanh lâu nữa không?”
Nàng lắc đầu lia lịa, “Đánh chết muội cũng không tới!”
“Ừm, vậy thì đi thôi.” Bùi Tu vân đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng như gió.
Tống Tích vội đuổi sát chàng, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Ngón tay của Bùi Tu Vân khống chế của bả vai của nàng, đè nàng ngồi xuống, cao giọng nói: “Tiếp tục.”
“Tiên sinh… chúng ta đi đi ạ.” Sống mũi thanh tú của nàng lấm tấm mồ hôi, ánh mắt hoảng loạn, nhất thời không biết nhìn vào đâu.
Chàng giữ chặt tay Tống Tích, sắc mặt điềm nhiên, “Không chơi cho hết làm sao muội nhớ được? Nhất định rằng sau đêm nay, nàng sẽ không bao giờ muốn đến thanh lâu thêm một lần nào nữa.” Bùi Tu Vân nhếch môi như đương chế giễu.
Thính Phong đã cởi áo xuống tận vai, thân thể như ngọc nằm nang, chân hơi cong lên, mái tóc đen như gấm xoã ra. Chước Sương dùng sao trúc nâng hàm dưới của mình, ngón tay trắng nõn vẽ nên mi cốt của y.
“Tiếp —” Nương theo lời nói, thanh kiếm lạnh cất vào góc tường. Vấn Vân ngồi quỳ trên đất, vươn tay ra từ phía sau Thính Phong và duỗi chân ra. Thấy Vọng Tuyết ngồi bên cạnh Thính Phong, Vấn Vân liền ngoắc thắt lưng của y, kéo nhẹ một cái. Một gốc dài màu đỏ tía bật ra, gân xanh trải dọc, quy đầu ẩn hiện màu xanh tím.
“Eo!” Tống Tích vội che mắt lại, “Xấu quá!”
“Dám hỏi tiểu nương tử, sao lại cho rằng của nô gia là xấu?” Thính Phong mị hoặc hỏi, ngập tràn mê man.
Ba công tử còn lại cũng cởi quần dài màu trắng, để lộ ba đoạn trường căn khác nhau. Của Chước Sương tuy nhỏ nhưng dài, giống với cây sáo ngọc y cầm trên tay, có màu cam đỏ tựa ánh hoàng hôn. Của Vọng Tuyết là thô nhất, to bằng ba ngón tay của người phụ nữ, thoạt nhìn tiu ngỉu giống ánh chiều tà cuối chân trời. Còn của Vấn Vân thì ưỡn thẳng lên, có màu tím đen như vỏ cà tím, khí lạnh vờn quanh.
“Sao không phải màu hồng nhạt nhỉ?” Tống Tích hé tay, từ sau kẽ tay nhìn bốn người trần như nhộng, chỉ cảm thấy hai mắt như muốn đui mù.
Thính Phong chế giễu, “Thịt căn màu hồng là thứ hiếm có thiên hạ, nếu ta cũng có một cái thì ở đây bán niềm vui làm gì?”
“Nhưng…” Tống Tích quay đầu nhìn Bùi Tu Vân. Những ngón tay thon dài của chàng đang nghịch tách trà, sắc mặt lạnh lùng.
Nàng hít sâu một hơi và nói: “Không ai trong mấy người to bằng cổ tay hết!”
Bốn người cười nghiêng ngả.
“Nô gia chưa từng chiêm ngưỡng thịt căn nào to bằng cổ tay cả. Tiểu nương tử thật thú vị, không lẽ của chúng tôi lại không thoả mãn được người?” Thính Phong che miệng cười.
Tống Tích lơ đãng đảo mắt xuống hạ bộ của Bùi Tu Vân. Trùng hợp chàng cũng quay mặt sang, ánh mặt lạnh như băng, khiến nàng sợ đến mức rùng mình.
“Ai mượn mấy người thoả mãn chứ!” Tống Tích cuống cuồng nói.
Chước Sương kê ống sao trên đôi môi đỏ mọng của Thính Phong, cạy hàm răng y. Chước Sương hơi cong chân, cầm thịt căn đẩy tới. Thính Phong vươn lưỡi điêu luyện như rắn, ngậm lấy quy đầu màu đỏ sậm, nhiệt tình liếm mút. Vọng Tuyết thấy vậy bèn luồn xuống giữa hai chân Thính Phong, ngón tay thon dài nắm trọn thịt căn của y, môi mỏng khẽ nhếch, nuốt toàn bộ nó vào.
Vấn Vân nhấc một chân của Thính Phong lên rồi quỳ gối sau lưng y. Ngón tay hơi chai điều chỉnh thịt căn của mình, đâm vào lỗ hậu giữa mông.
Xong việc, Vấn Vân nâng mông về hướng nàng như để nàng chứng kiến thật rõ. Cả hai quay cùng một bên, thịt căn màu tím đen của Vấn Vân hoàn toàn tiến vào, nương theo chuyển động của eo, nó kéo ra không ít chất dịch. Túi nhăn đen sì lắm lông vỗ vào mông của Vọng Tuyết, cảnh tượng như kim đâm mù mắt Tống Tích.
“Tiên sinh, chúng ta đi thôi!” Tống Tích sốt hết cả ruột như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Bùi Tu Vân đặt tách trà trong tay xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, “Sau này còn đến thanh lâu nữa không?”
Nàng lắc đầu lia lịa, “Đánh chết muội cũng không tới!”
“Ừm, vậy thì đi thôi.” Bùi Tu vân đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng như gió.
Tống Tích vội đuổi sát chàng, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.