Chương 72: Trêu chọc (H)
Nam Nguyệt Tích
09/08/2021
“Tích Nhi, không cần đau lòng, dù người đời chửi bới ta và nàng đi nữa, họ cũng không thể cướp mất hạnh phúc của đôi ta. Đứng trước sự thật, rồi lời đồn vớ vẩn cũng tan biến mà thôi.” Ngón tay của chàng nâng cằm Tống Tích lên, nụ hôn ướt át phủ xuống cánh môi còn vương hơi rượu của nàng.
“Người xung quanh chúng ta sinh ra và trưởng thành trong sự ngu dốt, họ thích khua môi múa mép là việc của họ. Hay là… đề bài cuối cùng trước khi muội xuất sư, chính là xử lý việc này như thế nào nhé.” Chàng cười khẽ, ánh mắt nồng ấm.
Tống Tích kinh ngạc, “Muội xuất sư ư?”
Chàng gật đầu, “Vi sự đã dạy được muội bản lĩnh tự mình đảm đương rồi.”
“Nhưng muội…” Tống Tích rụt người. Cái ôm của tiên sinh khiến lòng nàng an tâm như vậy, nàng không muốn một mình đương đầu với gió mưa.
“Tích Nhi,” Bùi Tu Vân véo tai nàng, “Muội nhớ kỹ, muội không phải hoàng yến trong lồng để người đời suy xét. Hãy làm bất cứ chuyện gì muội thích, nó sẽ khiến muội toả sáng rực rỡ. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, đều có ta thu dọn giúp nàng.”
“Được.”
Điều duy nhất nàng muốn làm bây giờ là…
Tống Tích nhoẻn miệng, cởi giày thêu bằng lụa, lộ ra đôi chân trắng như ngọc. Nàng dẫm lên guốc gỗ của Bùi Tu Vân, ngón chân khẽ cong, cởi guốc gỗ của chàng ra rồi cọ cọ mu bàn chân trắng nõn của chàng bằng ngón chân mịn màng của mình.
“Tích Nhi, nếu muội làm vậy… ta sẽ không cầm lòng được…” Bùi Tu Vân yêu cái điệu vô tình trêu chọc của nàng vô cùng, mỗi khi bị nầng trêu chọc, chàng đều không thể kiềm chế.
“Không cầm lòng gì ạ?” Tống Tích biết tỏng còn hỏi.
Lời căn dặn của Bùi Hoằng Văn văng vẳng bên tai, nhưng ánh mắt của chàng vẫn tối đi, hai tay đặt lên chân nàng.
Tống Tích cong ngón chân, móng chân hồng phấn khẽ cào mu bàn chân trắng nõn.
“Đừng trêu chọc ta.” Giọng nói của chàng càng lúc càng trầm.
“Sẽ có hậu quả sao?” Tống Tích ngẩng đầu, một nụ cười thoáng qua ánh mắt.
“Có…” Ngón tay thon dài vén làn váy lên, xâm nhập vào quần lót.
Một tay chàng vòng quanh eo của Tống Tích, tạo thành gông cùm trói buộc sự giãy dụa của nàng. Tay còn lại tách đôi chân thon thả ra, ngón tay khép hờ, từ tốn vuốt dọc lông tơ thưa thớt phía trên thung lũng.
“Đừng cử động.” Đầu ngón tay tách mở mép thịt đang khép lại rồi kích thích cánh trăng non mềm mại như đang gảy đàn.
Tống Tích vùng vẫy hai chân, đá nhẹ vào bắp chân của Bùi Tu Vân. Đôi chân của chàng lập tức ghìm nàng lại, khiến hai chân nàng rộng mở. Làn váy bị vén lên một nửa, quần lót cũng tuột quá nửa đùi, bàn tay trắng ngọc hoàn toàn chui vào trong, tuỳ ý xằng bậy.
Lòng bàn tay ấn hạt châu mà nhẹ nhàng vân vê.
“Đừng như thế mà…” Tống Tích nắm lấy cổ tay của chàng.
“Tích Nhi, hay là ta trêu chọc đến mức nàng mất khống chế nhé…”
Không đợi nàng trả lời, Bùi Tu Vân lại luồn một tay vào trong. Tay này nhấn nhá hạt châu, tay kia chăm chỉ ra vào hoa tâm.
“Tiên sinh… muối ai rồi.” Tống Tích hối hận, rầu rĩ nói.
“Tích Nhi, còn ta lại muốn nhìn muội mất khống chế.” Bùi Tu Vân nhấn mạnh, vân vê hạt châu thì chậm rãi, mà tốc độ ra vào hoa tâm lại nhanh vô cùng.
“Tiên sinh!” Tống Tích hét lên, hơi rụt eo về nhằm tránh đi xúc cảm tê dại cùng trời cuối đất ấy.
Nương theo động tác của nàng, bàn tay của Bùi Tu Vân thuận đà đuổi theo. Nửa người trên của nàng tuột xuống, đầu tựa vào cánh tay của chàng, người dưới thì buông thõng giữa không trung, hai chân run lên.
Hoa dịch thấm ướt ngón tay, dòng suốt cọ qua hoa tâm, đọng lại trên bờ mông mềm mại, sau đó tí tách rơi xuống đất.
Bùi Tu Vân rút tay ra, để nàng có thể thấy được ngón tay lấp lánh hoa dịch của mình dưới ánh trăm soi. Chàng cúi đầu, thì thầm bên tai, “Nước nhiều thật đấy…”
Đầu lưỡi phấn hồng liếm ngón tay trắng nõn, cuộn lấy toàn bộ hoa dịch.
“Nhưng không đủ no…” Bùi Tu Vân khẽ chạm lòng bàn tay lên cánh môi của nàng, để lại một vệt trơn bóng.
Ngón tay lại cắm vào hoa tâm thêm một lần nữa, ba ngón tay mà vào, vươn đến nơi sâu nhất trong cơ thể của Tống Tích, động tác vừa nhanh vừa mạnh.
Tống Tích không khỏi co rút bụng, không ngừng rên rỉ thật to: “Tiên sinh, mau dừng lại! Muội muốn đi nhà xí!”
“Không sao, vi sư thích ngắm muội tiết ra.” Chàng thủ thỉ bên tai nàng.
Mất mặt gần chết…
Tống Tích ôm mặt, hoa dịch tuôn ra như suối, vẽ nên đường cong tuyệt đẹp dưới ánh trăng.
“Người xung quanh chúng ta sinh ra và trưởng thành trong sự ngu dốt, họ thích khua môi múa mép là việc của họ. Hay là… đề bài cuối cùng trước khi muội xuất sư, chính là xử lý việc này như thế nào nhé.” Chàng cười khẽ, ánh mắt nồng ấm.
Tống Tích kinh ngạc, “Muội xuất sư ư?”
Chàng gật đầu, “Vi sự đã dạy được muội bản lĩnh tự mình đảm đương rồi.”
“Nhưng muội…” Tống Tích rụt người. Cái ôm của tiên sinh khiến lòng nàng an tâm như vậy, nàng không muốn một mình đương đầu với gió mưa.
“Tích Nhi,” Bùi Tu Vân véo tai nàng, “Muội nhớ kỹ, muội không phải hoàng yến trong lồng để người đời suy xét. Hãy làm bất cứ chuyện gì muội thích, nó sẽ khiến muội toả sáng rực rỡ. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, đều có ta thu dọn giúp nàng.”
“Được.”
Điều duy nhất nàng muốn làm bây giờ là…
Tống Tích nhoẻn miệng, cởi giày thêu bằng lụa, lộ ra đôi chân trắng như ngọc. Nàng dẫm lên guốc gỗ của Bùi Tu Vân, ngón chân khẽ cong, cởi guốc gỗ của chàng ra rồi cọ cọ mu bàn chân trắng nõn của chàng bằng ngón chân mịn màng của mình.
“Tích Nhi, nếu muội làm vậy… ta sẽ không cầm lòng được…” Bùi Tu Vân yêu cái điệu vô tình trêu chọc của nàng vô cùng, mỗi khi bị nầng trêu chọc, chàng đều không thể kiềm chế.
“Không cầm lòng gì ạ?” Tống Tích biết tỏng còn hỏi.
Lời căn dặn của Bùi Hoằng Văn văng vẳng bên tai, nhưng ánh mắt của chàng vẫn tối đi, hai tay đặt lên chân nàng.
Tống Tích cong ngón chân, móng chân hồng phấn khẽ cào mu bàn chân trắng nõn.
“Đừng trêu chọc ta.” Giọng nói của chàng càng lúc càng trầm.
“Sẽ có hậu quả sao?” Tống Tích ngẩng đầu, một nụ cười thoáng qua ánh mắt.
“Có…” Ngón tay thon dài vén làn váy lên, xâm nhập vào quần lót.
Một tay chàng vòng quanh eo của Tống Tích, tạo thành gông cùm trói buộc sự giãy dụa của nàng. Tay còn lại tách đôi chân thon thả ra, ngón tay khép hờ, từ tốn vuốt dọc lông tơ thưa thớt phía trên thung lũng.
“Đừng cử động.” Đầu ngón tay tách mở mép thịt đang khép lại rồi kích thích cánh trăng non mềm mại như đang gảy đàn.
Tống Tích vùng vẫy hai chân, đá nhẹ vào bắp chân của Bùi Tu Vân. Đôi chân của chàng lập tức ghìm nàng lại, khiến hai chân nàng rộng mở. Làn váy bị vén lên một nửa, quần lót cũng tuột quá nửa đùi, bàn tay trắng ngọc hoàn toàn chui vào trong, tuỳ ý xằng bậy.
Lòng bàn tay ấn hạt châu mà nhẹ nhàng vân vê.
“Đừng như thế mà…” Tống Tích nắm lấy cổ tay của chàng.
“Tích Nhi, hay là ta trêu chọc đến mức nàng mất khống chế nhé…”
Không đợi nàng trả lời, Bùi Tu Vân lại luồn một tay vào trong. Tay này nhấn nhá hạt châu, tay kia chăm chỉ ra vào hoa tâm.
“Tiên sinh… muối ai rồi.” Tống Tích hối hận, rầu rĩ nói.
“Tích Nhi, còn ta lại muốn nhìn muội mất khống chế.” Bùi Tu Vân nhấn mạnh, vân vê hạt châu thì chậm rãi, mà tốc độ ra vào hoa tâm lại nhanh vô cùng.
“Tiên sinh!” Tống Tích hét lên, hơi rụt eo về nhằm tránh đi xúc cảm tê dại cùng trời cuối đất ấy.
Nương theo động tác của nàng, bàn tay của Bùi Tu Vân thuận đà đuổi theo. Nửa người trên của nàng tuột xuống, đầu tựa vào cánh tay của chàng, người dưới thì buông thõng giữa không trung, hai chân run lên.
Hoa dịch thấm ướt ngón tay, dòng suốt cọ qua hoa tâm, đọng lại trên bờ mông mềm mại, sau đó tí tách rơi xuống đất.
Bùi Tu Vân rút tay ra, để nàng có thể thấy được ngón tay lấp lánh hoa dịch của mình dưới ánh trăm soi. Chàng cúi đầu, thì thầm bên tai, “Nước nhiều thật đấy…”
Đầu lưỡi phấn hồng liếm ngón tay trắng nõn, cuộn lấy toàn bộ hoa dịch.
“Nhưng không đủ no…” Bùi Tu Vân khẽ chạm lòng bàn tay lên cánh môi của nàng, để lại một vệt trơn bóng.
Ngón tay lại cắm vào hoa tâm thêm một lần nữa, ba ngón tay mà vào, vươn đến nơi sâu nhất trong cơ thể của Tống Tích, động tác vừa nhanh vừa mạnh.
Tống Tích không khỏi co rút bụng, không ngừng rên rỉ thật to: “Tiên sinh, mau dừng lại! Muội muốn đi nhà xí!”
“Không sao, vi sư thích ngắm muội tiết ra.” Chàng thủ thỉ bên tai nàng.
Mất mặt gần chết…
Tống Tích ôm mặt, hoa dịch tuôn ra như suối, vẽ nên đường cong tuyệt đẹp dưới ánh trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.