Chương 28
Tử Mạch Tuyết Ngưng Sương hay Tiểu Mạch
07/02/2018
Một đám người chậm rãi đi tới biệt thự bên bờ biển
“Oa, thật sảng khoái, không khí bờ biển thật trong lành, đối với làn da hẳn có lợi, đúng rồi đúng rồi, mình phải tìm tảo biển, tảo biển đối với da cũng rất tốt, Hannie, chúng ta dạo qua mấy cửa hàng trước đi.” Có thể nói ra một đoạn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ này, không cần nói chắc mọi người cũng có thể dùng đầu ngón chân đoán được đó là ai.
“Vì sao Han Kyung hyung và Heechul hyung cũng theo đến ăn ké vậy?!” nghĩ tới lại mọc thêm hai người đến tranh đồ ăn cùng mình, Changmin oán giận ghé lên người Kibum, ánh nhìn u oán tựa như muốn coi Heechul là con gà mà giết thịt.
“Làm sao, Shim bánh bột, chú có ý kiến gì?” Chân mày lá liễu nhướn lên, đôi mắt xinh đẹp híp lại, nháy mắt Changmin tựa như bị điện giật co rúm người lại, chạy vội tới sau lưng Han Kyung cầu bảo hộ.
“Han Kyung hyung, anh xem, Heechul hyung làm em sợ.” thanh âm làm nũng khiến cho mọi người ở đây có cảm giác rùng mình nổi hết cả da gà da vịt.
“Này Bánh bột, em…đừng giả bộ thái giám….” Yoochun vừa mới xuống xe, nghe được mỗi câu của Changmin, một bước hụt chân, trực tiếp cùng đất mẹ kiss nhau thắm thiết.
“Cút, anh đã thấy một thái giám nào man như em chưa?” Changmin khí phách mười phần chân dài tiêu sái một cước đá lên mông Yoochun một cái, nhìn rõ cả vết giày.
“Nhịn đủ lắm rồi nha, muốn chết, có giỏi thì đứng lại đừng có chạy.” một đám có đủ loại người, thậm chí người điên cũng có, Yoochun liều mạng hăng say đuổi theo tóm được Changmin.
“A!~ Yoochun hyung, cứu mạng a, chuột giết người…”
“Câm miệng, chú mày khi dễ lão tử đã lâu rồi nha, chú mày cho lão tử là mèo bệnh à?” Yoochun một phen đè lên người Changmin, xuất sử ra con mẹ nó tuyệt chiêu mới.
“Các người đều im lặng hết cho tôi.” Jung đại ác ma thấy một đám huyên náo túi bụi thì tản ra khí tràng ác liệt không ai bì nổi, phạm vi hơn 10 dặm không ai dám lại gần.
“Ặc…” Yoochun và Changmin trong nháy mắt động tác dừng lại như bị nhấn nút pause, liếc mắt nhìn Jung đại ác ma khí phách đang trừng mắt nhìn bọn họ. Hắn đang ôm tiểu hồ ly vẫn còn chưa tỉnh ngủ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, từ trên xe xuống, ôn nhu phủ thêm cho tiểu hồ ly nhà mình một chiếc áo khoác.
Thấy một màn như vậy, được rồi, cả đám kia không hẹn mà cùng hô lên một câu tất nhiên là trong lòng thôi:
“Người cùng người cũng có sự chênh lệch lớn vậy sao?” Chun nghĩ.
“Hồ ly cùng hồ ly cũng có sự chênh lệch lớn vậy sao?” Su nghĩ.
Sau khi bày trò náo loạn một hồi, dưới áp bức vô hình của chủ gia đình, Yoochun và Changmin hai người bị bắt phải xách hành lý từ trên xe xuống, sắp xếp xong mọi thứ, Changmin đói bụng muốn ăn cơm, bởi vì Jaejoong vẫn còn đang ngủ, Yunho đảo mắt một lượt, Changmin nháy mắt cảm thấy quanh mình có một tầng sát khí nồng đậm giống như sắp bị mưu sát
“Cơm của em…A….” di ngôn lúc lâm chung không gì hơn điều này =_=
“Được rồi, đến trưa rồi nói sau, bây giờ còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo trước.” Yoochun lên tiếng đề nghị, không đợi những tên còn lại quyết định đã kéo Junsu ra ngoài.
Nhìn lại Jaejoong vẫn còn đang cuộn tròn người ngủ say, Changmin quyết định trước tìm đồ ăn lót bụng đã, vì thế cũng kéo Kibum đi mất.
Bởi vì Heechul đối với mặt nạ tảo biển hưng thú đã lâu nên đã lôi Han Kyung còn chưa có ngồi ấm đi mua sắm.
Sau khi cái đám lố nhố ồn ào kia biến mất, thế giới nháy mắt im lặng, Yunho cầm bữa sáng đã chuẩn bị cho Jaejoong tới, đẩy ra cửa phòng, thấy bảo bối đã dần tỉnh, nhưng vẫn còn mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc quay đầu nhìn xung quanh.
“Yun ah, đây không phải phòng chúng ta.” Nhìn Yunho cầm khay đồ ăn đi tới chỗ mình, Jaejoong làm nũng vươn tay muốn ôm một cái.
“Đúng vậy, bảo bối quên rồi sao? Hôm nay chúng ta tới biệt thự bên bờ biển.” buông khay đồ ăn tới, xoay người ôm bảo bối vào trong lòng, sủng nịnh xoa xoa thắt lưng tiểu hồ ly nhà mình. [Au: nguyên nhân? Vợi mờ cũng hởi hở hờ hờ hờ…]
“Đúng vậy, bọn Susu đâu?” không nghe thấy tiếng ồn ào, liền thấy đám nhóc đó không có ở đây.
“Đi ra ngoài dạo phố rồi.” Yunho đem một chút cháo đã được nấu sẵn đưa đến bên miệng tiểu hồ ly, cẩn thận lau chút cháo tràn ra khóe miệng.
“Ừ, vậy lát em sẽ nấu một bữa thật ngon, hắc hắc…” tiểu hồ ly đã tỉnh hẳn, hưởng thự sự phục vụ tận tình của chủ gia đình, tâm tình tốt quyết định sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho Changmin.
Lúc giữa trưa, Jaejoong trong phòng bếp vui vẻ chuẩn bị các nguyên vật liệu, Yunho ở bên ngoài biệt thự chuẩn bị bếp nướng, đây đúng là hình tượng trong truyền thuyết: thụ chủ nội, công chủ ngoại, khụ khụ…
Bên này Han Kyung vác túi lớn túi nhỏ mặt nạ lôi kéo Heechul trên mặt đang bôi một lớp mặt nạ tảo biển đen tuyền.
Đi đằng sau hai người là Yoochun và Junsu, lúc ra khỏi cửa vẫn một bộ chính trang nghiêm túc, hiện tại quả thật một bộ phong tình đậm chất Hawai.
Tiếp sau đó chính là Changmin và Kibum trên tay cầm một đống đồ ăn, đủ các loại đặc sản.
“Hai người các ngươi nhanh tới phòng bếp phụ Jaejoong, còn hai người vào nhà mang bàn ghế ra đây, còn hai người…. ra chỗ kia chờ ăn đi.” Yunho ra lệnh một tiếng, 6 người lập tức hành động, Junsu và Kibum chạy vào phòng bếp giúp Jaejoong chuẩn bị bát đĩa cùng mấy việc vặt, Yoochun và Changmin hì hục hì hục khuân bàn khuân ghế lấy chỗ ngồi ăn ngoài sân, còn Heechul thực sự như nữ vương ngồi rung đồi một góc chờ ăn, trên mặt vẫn còn đen ngòm trông thật kỳ dị, Han Kyung thấy cả bọn đều bận rộn chạy ra chạy vào, cuối cùng đi tới phòng bếp làm chút cơm rang cho Heechul, bất quá mùi thơm truyền xa ngàn dặm, Changmin theo mùi chạy tới, nhìn bát cơm trong tay Han Kyung hai mắt liền sáng lóa như đèn pha.
“Han Kyung hyung, đây là món gì?” Tuy rằng hỏi Han Kyung nhưng ánh mắt đã muốn dán chặt vào mấy hạt cơm vàng ươm trong bát rồi, thiếu điều nhỏ nước dãi nữa là đủ.
“Em thích? Vậy cho em trước, anh làm bát khác cho Chullie.” Nhìn thằng em nước miếng đã muốn rới xuống đất, Han Kyung cười cười đưa bát cơm qua cho Changmin.
“Han Kyung hyung, em yêu hyung.” Cầm bát cơm Changmin vội vàng chạy tới sô pha lang thôn hổ yến ngồi đánh chén hưởng thụ mỹ vị.
Cả đám hùng hục đánh bay cả một bàn tiệc lớn tới quá trưa, bởi vì tay nghề của Jaejoong quá cao, mỹ vị quá tuyệt vời khiến cho mỗi người đều thực thỏa mãn phơi bụng trên sô pha, Changmin ăn no nhất còn khuyến mại ợ thêm mấy cái sugn sướng xoa xoa cái bụng căng phồng.
“này, bánh bột, nói coi, hôm nay em có tính toán gì không, đừng nói là em không có nhé?!” Junsu và Kibum đang giúp Jaejoong thu thập tàn cục.
Yoochun vụng trộm chạy tới dí dủm với Changmin đang kễnh bụng nằm ườn.
“Ặc…chuyện này…” Changmin ấp úng.
“Nói coi.”
“Buổi tối nói sau.” Đăng bởi: admin
“Oa, thật sảng khoái, không khí bờ biển thật trong lành, đối với làn da hẳn có lợi, đúng rồi đúng rồi, mình phải tìm tảo biển, tảo biển đối với da cũng rất tốt, Hannie, chúng ta dạo qua mấy cửa hàng trước đi.” Có thể nói ra một đoạn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ này, không cần nói chắc mọi người cũng có thể dùng đầu ngón chân đoán được đó là ai.
“Vì sao Han Kyung hyung và Heechul hyung cũng theo đến ăn ké vậy?!” nghĩ tới lại mọc thêm hai người đến tranh đồ ăn cùng mình, Changmin oán giận ghé lên người Kibum, ánh nhìn u oán tựa như muốn coi Heechul là con gà mà giết thịt.
“Làm sao, Shim bánh bột, chú có ý kiến gì?” Chân mày lá liễu nhướn lên, đôi mắt xinh đẹp híp lại, nháy mắt Changmin tựa như bị điện giật co rúm người lại, chạy vội tới sau lưng Han Kyung cầu bảo hộ.
“Han Kyung hyung, anh xem, Heechul hyung làm em sợ.” thanh âm làm nũng khiến cho mọi người ở đây có cảm giác rùng mình nổi hết cả da gà da vịt.
“Này Bánh bột, em…đừng giả bộ thái giám….” Yoochun vừa mới xuống xe, nghe được mỗi câu của Changmin, một bước hụt chân, trực tiếp cùng đất mẹ kiss nhau thắm thiết.
“Cút, anh đã thấy một thái giám nào man như em chưa?” Changmin khí phách mười phần chân dài tiêu sái một cước đá lên mông Yoochun một cái, nhìn rõ cả vết giày.
“Nhịn đủ lắm rồi nha, muốn chết, có giỏi thì đứng lại đừng có chạy.” một đám có đủ loại người, thậm chí người điên cũng có, Yoochun liều mạng hăng say đuổi theo tóm được Changmin.
“A!~ Yoochun hyung, cứu mạng a, chuột giết người…”
“Câm miệng, chú mày khi dễ lão tử đã lâu rồi nha, chú mày cho lão tử là mèo bệnh à?” Yoochun một phen đè lên người Changmin, xuất sử ra con mẹ nó tuyệt chiêu mới.
“Các người đều im lặng hết cho tôi.” Jung đại ác ma thấy một đám huyên náo túi bụi thì tản ra khí tràng ác liệt không ai bì nổi, phạm vi hơn 10 dặm không ai dám lại gần.
“Ặc…” Yoochun và Changmin trong nháy mắt động tác dừng lại như bị nhấn nút pause, liếc mắt nhìn Jung đại ác ma khí phách đang trừng mắt nhìn bọn họ. Hắn đang ôm tiểu hồ ly vẫn còn chưa tỉnh ngủ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, từ trên xe xuống, ôn nhu phủ thêm cho tiểu hồ ly nhà mình một chiếc áo khoác.
Thấy một màn như vậy, được rồi, cả đám kia không hẹn mà cùng hô lên một câu tất nhiên là trong lòng thôi:
“Người cùng người cũng có sự chênh lệch lớn vậy sao?” Chun nghĩ.
“Hồ ly cùng hồ ly cũng có sự chênh lệch lớn vậy sao?” Su nghĩ.
Sau khi bày trò náo loạn một hồi, dưới áp bức vô hình của chủ gia đình, Yoochun và Changmin hai người bị bắt phải xách hành lý từ trên xe xuống, sắp xếp xong mọi thứ, Changmin đói bụng muốn ăn cơm, bởi vì Jaejoong vẫn còn đang ngủ, Yunho đảo mắt một lượt, Changmin nháy mắt cảm thấy quanh mình có một tầng sát khí nồng đậm giống như sắp bị mưu sát
“Cơm của em…A….” di ngôn lúc lâm chung không gì hơn điều này =_=
“Được rồi, đến trưa rồi nói sau, bây giờ còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo trước.” Yoochun lên tiếng đề nghị, không đợi những tên còn lại quyết định đã kéo Junsu ra ngoài.
Nhìn lại Jaejoong vẫn còn đang cuộn tròn người ngủ say, Changmin quyết định trước tìm đồ ăn lót bụng đã, vì thế cũng kéo Kibum đi mất.
Bởi vì Heechul đối với mặt nạ tảo biển hưng thú đã lâu nên đã lôi Han Kyung còn chưa có ngồi ấm đi mua sắm.
Sau khi cái đám lố nhố ồn ào kia biến mất, thế giới nháy mắt im lặng, Yunho cầm bữa sáng đã chuẩn bị cho Jaejoong tới, đẩy ra cửa phòng, thấy bảo bối đã dần tỉnh, nhưng vẫn còn mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc quay đầu nhìn xung quanh.
“Yun ah, đây không phải phòng chúng ta.” Nhìn Yunho cầm khay đồ ăn đi tới chỗ mình, Jaejoong làm nũng vươn tay muốn ôm một cái.
“Đúng vậy, bảo bối quên rồi sao? Hôm nay chúng ta tới biệt thự bên bờ biển.” buông khay đồ ăn tới, xoay người ôm bảo bối vào trong lòng, sủng nịnh xoa xoa thắt lưng tiểu hồ ly nhà mình. [Au: nguyên nhân? Vợi mờ cũng hởi hở hờ hờ hờ…]
“Đúng vậy, bọn Susu đâu?” không nghe thấy tiếng ồn ào, liền thấy đám nhóc đó không có ở đây.
“Đi ra ngoài dạo phố rồi.” Yunho đem một chút cháo đã được nấu sẵn đưa đến bên miệng tiểu hồ ly, cẩn thận lau chút cháo tràn ra khóe miệng.
“Ừ, vậy lát em sẽ nấu một bữa thật ngon, hắc hắc…” tiểu hồ ly đã tỉnh hẳn, hưởng thự sự phục vụ tận tình của chủ gia đình, tâm tình tốt quyết định sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho Changmin.
Lúc giữa trưa, Jaejoong trong phòng bếp vui vẻ chuẩn bị các nguyên vật liệu, Yunho ở bên ngoài biệt thự chuẩn bị bếp nướng, đây đúng là hình tượng trong truyền thuyết: thụ chủ nội, công chủ ngoại, khụ khụ…
Bên này Han Kyung vác túi lớn túi nhỏ mặt nạ lôi kéo Heechul trên mặt đang bôi một lớp mặt nạ tảo biển đen tuyền.
Đi đằng sau hai người là Yoochun và Junsu, lúc ra khỏi cửa vẫn một bộ chính trang nghiêm túc, hiện tại quả thật một bộ phong tình đậm chất Hawai.
Tiếp sau đó chính là Changmin và Kibum trên tay cầm một đống đồ ăn, đủ các loại đặc sản.
“Hai người các ngươi nhanh tới phòng bếp phụ Jaejoong, còn hai người vào nhà mang bàn ghế ra đây, còn hai người…. ra chỗ kia chờ ăn đi.” Yunho ra lệnh một tiếng, 6 người lập tức hành động, Junsu và Kibum chạy vào phòng bếp giúp Jaejoong chuẩn bị bát đĩa cùng mấy việc vặt, Yoochun và Changmin hì hục hì hục khuân bàn khuân ghế lấy chỗ ngồi ăn ngoài sân, còn Heechul thực sự như nữ vương ngồi rung đồi một góc chờ ăn, trên mặt vẫn còn đen ngòm trông thật kỳ dị, Han Kyung thấy cả bọn đều bận rộn chạy ra chạy vào, cuối cùng đi tới phòng bếp làm chút cơm rang cho Heechul, bất quá mùi thơm truyền xa ngàn dặm, Changmin theo mùi chạy tới, nhìn bát cơm trong tay Han Kyung hai mắt liền sáng lóa như đèn pha.
“Han Kyung hyung, đây là món gì?” Tuy rằng hỏi Han Kyung nhưng ánh mắt đã muốn dán chặt vào mấy hạt cơm vàng ươm trong bát rồi, thiếu điều nhỏ nước dãi nữa là đủ.
“Em thích? Vậy cho em trước, anh làm bát khác cho Chullie.” Nhìn thằng em nước miếng đã muốn rới xuống đất, Han Kyung cười cười đưa bát cơm qua cho Changmin.
“Han Kyung hyung, em yêu hyung.” Cầm bát cơm Changmin vội vàng chạy tới sô pha lang thôn hổ yến ngồi đánh chén hưởng thụ mỹ vị.
Cả đám hùng hục đánh bay cả một bàn tiệc lớn tới quá trưa, bởi vì tay nghề của Jaejoong quá cao, mỹ vị quá tuyệt vời khiến cho mỗi người đều thực thỏa mãn phơi bụng trên sô pha, Changmin ăn no nhất còn khuyến mại ợ thêm mấy cái sugn sướng xoa xoa cái bụng căng phồng.
“này, bánh bột, nói coi, hôm nay em có tính toán gì không, đừng nói là em không có nhé?!” Junsu và Kibum đang giúp Jaejoong thu thập tàn cục.
Yoochun vụng trộm chạy tới dí dủm với Changmin đang kễnh bụng nằm ườn.
“Ặc…chuyện này…” Changmin ấp úng.
“Nói coi.”
“Buổi tối nói sau.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.