Chương 18
Nhược Hoa Từ Thụ
27/09/2023
"Hello, hello, Ương Ương đúng không? Em là Tiểu Chu, là Tiểu Chu đến từ ba năm sau."
Chỉ vừa đọc được câu này, tay Tang Ương đã run lên không kìm nổi, nước mắt mất tự chủ rơi xuống, khuôn mặt ươn ướt lành lạnh, cô quệt lung tung, vừa xem, vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Ba năm, không dài cũng không ngắn, thế giới này không có biến động lớn, nhưng cuộc sống của chúng ta đã thay đổi long trời lở đất. Chị đi rồi, chỉ còn lại một mình em. Em sống không được tốt lắm, vì rất nhớ chị, nhưng may thay bảy năm chúng ta yêu nhau đã cho em rất nhiều dũng khí, giống như dùng bảy năm để nạp điện trước cho cuộc sống của em, đủ để em chống đỡ trong tương lai cạn kiệt."
"Trong ba năm, ấn tượng sâu nhất của em là ban đêm rất lạnh, giường rất rộng, hoa nở bên bậc thềm ở nghĩa trang quá trơ trọi, Đậu Hà Lan rất bám, còn em thật sự rất nhớ chị. Dường như cả thế giới đều đã quên chị, năm đầu tiên, thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến chị, dần dần, không còn ai nói về chị. Em cảm thấy rất cô đơn, giống như sống một mình trên một hòn đảo biệt lập không người thăm hỏi, đôi khi cũng sẽ cảm thấy dường như tương lai chẳng có gì đáng để em mong đợi."
"Em cũng không biết cuộc sống như vậy, khi nào mới kết thúc. Nhưng mà! Một bước ngoặt lớn đã xuất hiện! Chị đoán được không? Đậu Hà Lan tìm thấy bức tranh này. Nó là một chiếc chìa khóa đưa em trở về ba năm trước, chúng ta đã bình an vượt qua 'thời điểm tử vong' đáng sợ kia."
"Em thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc chưa bao giờ thấy. Cả đời này em chỉ tin vào khoa học, hết lòng yêu nghệ thuật, nếu nói có tín ngưỡng gì, thì tín ngưỡng ấy nhất định tên là Tang Ương. Nhưng giờ phút này, em thật sự cảm ơn thần linh, cảm ơn các biểu tượng tôn giáo làm chỗ dựa cho con người, cảm ơn đã đưa em trở lại bên chị."
"Bây giờ chị đang đến bệnh viện, giống như lý tưởng của em là trở thành một họa sĩ, lý tưởng của chị là làm một bác sĩ hành y cứu người. Bây giờ chị đang đi thực hiện lý tưởng của chị, mà trong tay em cũng đang cầm cọ vẽ, chúng ta đều thật may mắn."
"Em vừa thấy bức tranh này trên tủ. Tranh vẽ vũ trụ, vũ trụ là một mệnh đề rộng lớn, cũng là mệnh đề lãng mạn nhất. Em nhớ có ai đó từng nói rằng, trong không gian rộng lớn và thời gian vô hạn, có thể sống trên cùng một hành tinh, cùng một thời gian với chị, là vinh hạnh của em. Mà chúng ta không chỉ sống cùng nhau trong một thời gian, sau khi cuộc sống bị chia lìa, em đã vượt qua thời không, quay về quá khứ, gặp lại chị lần nữa. Chúng ta là người có duyên nhất trên thế giới này đúng không? Chúng ta hẳn là hai hạt bụi gắn bó thân mật nhất trong vũ trụ, chúng ta nhất định sẽ sống bên nhau đến già."
"Em viết lại những lời này, cất bức tranh này đi, cất cả bi kịch của thời không đó. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ lại lấy ra, nói cho chị nghe giống như kể một câu chuyện lãng mạn, cũng có lẽ sẽ để khoảng thời không ấy chôn vùi mãi mãi như một phần bị xóa bỏ trong câu chuyện của chúng ta. Thế nào cũng được. Cuối cùng, em yêu chị, đến chết không phai. Ngày 29 tháng 11 năm 2020."
Tang Ương đọc hết phần "lưu bút" ngắn này của Bách Chu, nước mắt giàn giụa, bàn tay nắm chặt bức tranh đã trắng bệch.
Bỗng nhiên như nhận ra được gì, cô vội vã thả lỏng tay, sợ sẽ làm hư bức tranh, lập tức đặt nó lên bàn.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, Tang Ương cắn chặt răng, muốn kiềm chế cảm xúc của mình, muốn mình bình tĩnh lại, nhưng đều thất bại. Từ từ khom người, cô khó có thể tưởng tượng được Tiểu Chu đã sống một mình qua ba năm kia trong nỗi nhớ khắc cốt như thế nào, chỉ nghĩ đến cảnh em đứng cô độc một mình trên bậc thềm ở nghĩa trang nhìn khóm hoa trơ trọi, Tang Ương đã khóc không thành tiếng.
Cô vẫn nhớ khi Tiểu Chu máu chảy khắp người ngã vào trong lòng mình, đau đến nỗi không nói nên lời, ánh mắt nhìn cô chứa đầy đau thương và không nỡ.
Tang Ương đau như ruột gan đứt từng khúc, cô cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.
Khóc cũng vô ích, cô phải quay về, phải đi tìm em, giống như Tiểu Chu đã trở lại quá khứ tìm cô, cô cũng phải tìm được em.
Nhưng sự thật rõ ràng, nỗi đau khổ bi thương chất chứa trong lòng mất khống chế giống như một cơn lũ tràn tới.
Nhưng sau cơn đau, Tang Ương bình tĩnh lại, vì tương lai đã không còn là khoảng trống vô vọng.
Sau khi kiềm chế được cảm xúc, cô đi rửa mặt, rửa tay, trở lại cầm bức tranh kia lên một lần nữa, lần này càng cẩn thận hơn, rồi đọc lại đoạn lưu bút của Bách Chu.
Cô suy đoán, cách đây ba năm cô đã chết, dựa theo "thời điểm tử vong" Bách Chu nhắc đến, lại nhớ đến tối hôm đó, Tiểu Chu bắt đầu bình tĩnh lại sau hơn tám giờ, mà theo cô biết, chuyện duy nhất liên quan đến tử vong xảy ra vào thời điểm đó, chính là vụ tai nạn giao thông kia.
Tang Ương lấy máy tính xách tay, lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến vụ tai nạn kia, phát hiện chiếc xe buýt không còn ai sống sót đó vừa hay đi qua bệnh viện của mình.
Tang Ương đoán, có lẽ tối hôm ấy cô đã lên chiếc xe này.
Cô phải quay về, nhưng dựa vào việc Tiểu Chu khăng khăng không cho cô rời khỏi tầm mắt mình cả ngày, rồi cuối cùng bi kịch vẫn xảy ra, có lẽ trốn tránh cái chết một lần không đủ.
Cô thu thập rất nhiều thông tin.
Lẽ nào vụ tai nạn giao thông kia là mấu chốt? Nếu tai nạn không xảy ra, sẽ không có ai trên chiếc xe đó tử vong, hiển nhiên cũng sẽ không có thân nhân của người quá cố hành hung trong bệnh viện.
Tang Ương ghi nhớ toàn bộ thông tin, sau đó nhìn sang bức tranh.
Giờ đây chỉ vừa nhìn thấy bức tranh, khóe mắt Tang Ương đã bắt đầu cay cay, cô từ từ thở chậm, bình tĩnh lại.
Ngày 29 tháng 11 năm 2020. Tang Ương nhìn mốc thời gian Bách Chu viết ở cuối. Hẳn là ngày em đã vượt thời gian quay về, có lẽ lúc đó viết ra cũng vì tâm trạng tưởng niệm.
Cô suy đoán.
Ngày Tiểu Chu khác thường, cũng là ngày 29 tháng 11.
Thời gian trở lại là cố định? Hay là ba năm?
Em quay về, quay về đúng ngày đó? Là quay về ba năm trước, hay quay về ngày 29 tháng 11 không đổi?
Những điều này không thể có đáp án nếu không thử.
Nhưng đối với Tang Ương, việc khó nhất là làm thế nào để sử dụng bức tranh này.
Theo lời Bách Chu, tranh là một chiếc chìa khóa, nhưng cách để sử dụng chiếc chìa khóa này là gì?
Tang Ương không hiểu. Xem đi xem lại thế nào, đây cũng chỉ là một bức tranh, một tờ giấy... phải làm thế nào với một tờ giấy để kích hoạt công dụng máy thời gian của nó?
Cô gặp khó khăn.
Thời gian trôi qua từng giây, Tang Ương vẫn không có manh mối.
Cô cất lại tranh vào khung kính, bọc lại những bức nằm ngổn ngang dưới sàn rồi cất vào thùng các tông. Lúc đứng dậy, tầm nhìn của cô tối sầm, đầu choáng váng, suýt thì ngã xuống.
Sau khi khó nhọc đứng vững lại, Tang Ương mới nhớ ra mình đã không ăn không ngủ một thời gian dài.
Cô đứng dậy, cầm bức tranh kia đi lên tầng, nằm xuống giường, đặt bức tranh bên cạnh, là vị trí của Bách Chu, rồi nhắm mắt lại.
Lần này, có lẽ vì có hy vọng, cô lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Cơ thể ngủ sâu sau khi kiệt quệ, não cũng ngừng làm việc. Tang Ương ngủ rất say, không biết bao lâu, cô mơ một giấc mơ ngắn ngủi.
Hiển nhiên là giấc mơ về Bách Chu.
Trong mơ, Bách Chu rất trẻ, là hình ảnh của em thời đại học. Hôm đó vừa hay là Giáng sinh, là lễ Giáng sinh đầu tiên từ khi hai cô quen biết, đã hẹn nhau sẽ cùng đi ăn mừng.
Bách Chu đặt một nhà hàng từ sớm.
Hai cô đều là sinh viên bình thường, đương nhiên nhà hàng không đắt, chỉ có thể coi như rẻ so với những nhà hàng cao cấp hơn các cô lui đến bây giờ.
Nhưng trong mơ cô cũng không nhớ được khung cảnh có trang nhã hay không, đồ ăn có ngon không, chỉ nhớ nụ cười hớn hở của Bách Chu, em lấy một hộp quà được gói xinh đẹp, đặt vào tay cô.
Tất nhiên Tang Ương rất vui mừng, cũng vô cùng tò mò về thứ bên trong, hỏi: "Chị mở được không?"
Bách Chu gật đầu.
Tang Ương mở ra, là một chiếc điện thoại.
Khi đó hai cô vẫn chưa yêu nhau, tặng điện thoại quá quý giá.
Cô thoáng sửng sốt, muốn tìm lí do từ chối, chợt nghe thấy Bách Chu nghiêm túc nói: "Em thấy điện thoại của chị hỏng rồi, em tặng chị một cái mới."
Em chân thành như vậy, làm Tang Ương thật sự không biết nên từ chối như thế nào. Bách Chu cầm lấy hộp quà trên bàn, là quà Giáng sinh Tang Ương tặng em, một chiếc khăn quàng cổ do cô tự tay đan. Khi chuẩn bị quà, cô cũng từng nghĩ hay là đến cửa hàng mua, nhưng ngẫm lại, cảm thấy Bách Chu chắc chắn sẽ thích món đồ do mình tự làm hơn, vì thế cô đã dành hơn một tuần để đan chiếc khăn này.
Quả thật em rất thích, ánh mắt sáng ngời khi nhận được, em vội vàng quàng thử, rồi cẩn thận gấp lại, cất về hộp, cười tủm tỉm cảm ơn cô, nói rằng em rất thích.
Nhưng nếu so với món quà của em, một chiếc khăn quàng tự đan thật sự quá đơn giản.
Hôm đó Tang Ương không nói gì, trải qua một lễ Giáng sinh vui vẻ cùng Bách Chu, nhưng cô vẫn ghi nhớ chuyện này, nghĩ về chuyện phải tặng lại Bách Chu một món quà có giá trị.
Kết quả là trước khi cô kịp hành động, Bách Chu đã đến trước, lại tặng cho cô một chiếc vòng tay.
"Lần trước tặng quà Giáng sinh cho chị không hợp. Đây là vòng em tự thiết kế, em tự đến cửa hàng, tự tay làm, tặng chị." Bách Chu nở nụ cười thoáng ngượng ngùng, nhưng vẫn là dáng vẻ chân thành tha thiết.
Tang Ương chợt nhận ra, đối với Bách Chu, giá trị của một món quà không nằm ở giá tiền, mà nằm ở tấm lòng.
Em cảm thấy tấm lòng của mình chưa đủ, vì thế bù đắp một món quà chân thành hơn.
"Sao em lại tốt với chị như vậy?" Tang Ương hỏi em, lại là một lần biết rõ vẫn hỏi, nhưng cô muốn nghe em tự nói ra ba chữ kia. Em bé ngốc này đã theo đuổi cô mấy tháng, nhưng chưa bao giờ bày tỏ một cách đàng hoàng.
Hiển nhiên Bách Chu có hơi luống cuống, nhưng tốt xấu gì cũng phải giữ vững vị trí. Một lúc lâu sau, giống như sợ cô sẽ tức giận, em nghiêm túc nói: "Em muốn tốt với chị, về sau em sẽ luôn tốt với chị, em sẽ cho chị tất cả những thứ tốt nhất, em sẽ bảo vệ chị, nếu chị cần, em sẽ luôn ở bên cạnh chị."
Khi đó em rất ngố, chỉ biết nói những lời thành thật đơn giản như vậy, nhưng với Tang Ương, nghe lại cảm động như câu "em yêu chị, đến chết không phai".
Cảnh trong mơ chấm dứt, Tang Ương tỉnh dậy, ngực đau đớn vô cùng, cô nhìn bức tranh bên gối, cầm lấy ôm vào trong lòng.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon.
Chỉ vừa đọc được câu này, tay Tang Ương đã run lên không kìm nổi, nước mắt mất tự chủ rơi xuống, khuôn mặt ươn ướt lành lạnh, cô quệt lung tung, vừa xem, vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Ba năm, không dài cũng không ngắn, thế giới này không có biến động lớn, nhưng cuộc sống của chúng ta đã thay đổi long trời lở đất. Chị đi rồi, chỉ còn lại một mình em. Em sống không được tốt lắm, vì rất nhớ chị, nhưng may thay bảy năm chúng ta yêu nhau đã cho em rất nhiều dũng khí, giống như dùng bảy năm để nạp điện trước cho cuộc sống của em, đủ để em chống đỡ trong tương lai cạn kiệt."
"Trong ba năm, ấn tượng sâu nhất của em là ban đêm rất lạnh, giường rất rộng, hoa nở bên bậc thềm ở nghĩa trang quá trơ trọi, Đậu Hà Lan rất bám, còn em thật sự rất nhớ chị. Dường như cả thế giới đều đã quên chị, năm đầu tiên, thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến chị, dần dần, không còn ai nói về chị. Em cảm thấy rất cô đơn, giống như sống một mình trên một hòn đảo biệt lập không người thăm hỏi, đôi khi cũng sẽ cảm thấy dường như tương lai chẳng có gì đáng để em mong đợi."
"Em cũng không biết cuộc sống như vậy, khi nào mới kết thúc. Nhưng mà! Một bước ngoặt lớn đã xuất hiện! Chị đoán được không? Đậu Hà Lan tìm thấy bức tranh này. Nó là một chiếc chìa khóa đưa em trở về ba năm trước, chúng ta đã bình an vượt qua 'thời điểm tử vong' đáng sợ kia."
"Em thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc chưa bao giờ thấy. Cả đời này em chỉ tin vào khoa học, hết lòng yêu nghệ thuật, nếu nói có tín ngưỡng gì, thì tín ngưỡng ấy nhất định tên là Tang Ương. Nhưng giờ phút này, em thật sự cảm ơn thần linh, cảm ơn các biểu tượng tôn giáo làm chỗ dựa cho con người, cảm ơn đã đưa em trở lại bên chị."
"Bây giờ chị đang đến bệnh viện, giống như lý tưởng của em là trở thành một họa sĩ, lý tưởng của chị là làm một bác sĩ hành y cứu người. Bây giờ chị đang đi thực hiện lý tưởng của chị, mà trong tay em cũng đang cầm cọ vẽ, chúng ta đều thật may mắn."
"Em vừa thấy bức tranh này trên tủ. Tranh vẽ vũ trụ, vũ trụ là một mệnh đề rộng lớn, cũng là mệnh đề lãng mạn nhất. Em nhớ có ai đó từng nói rằng, trong không gian rộng lớn và thời gian vô hạn, có thể sống trên cùng một hành tinh, cùng một thời gian với chị, là vinh hạnh của em. Mà chúng ta không chỉ sống cùng nhau trong một thời gian, sau khi cuộc sống bị chia lìa, em đã vượt qua thời không, quay về quá khứ, gặp lại chị lần nữa. Chúng ta là người có duyên nhất trên thế giới này đúng không? Chúng ta hẳn là hai hạt bụi gắn bó thân mật nhất trong vũ trụ, chúng ta nhất định sẽ sống bên nhau đến già."
"Em viết lại những lời này, cất bức tranh này đi, cất cả bi kịch của thời không đó. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ lại lấy ra, nói cho chị nghe giống như kể một câu chuyện lãng mạn, cũng có lẽ sẽ để khoảng thời không ấy chôn vùi mãi mãi như một phần bị xóa bỏ trong câu chuyện của chúng ta. Thế nào cũng được. Cuối cùng, em yêu chị, đến chết không phai. Ngày 29 tháng 11 năm 2020."
Tang Ương đọc hết phần "lưu bút" ngắn này của Bách Chu, nước mắt giàn giụa, bàn tay nắm chặt bức tranh đã trắng bệch.
Bỗng nhiên như nhận ra được gì, cô vội vã thả lỏng tay, sợ sẽ làm hư bức tranh, lập tức đặt nó lên bàn.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, Tang Ương cắn chặt răng, muốn kiềm chế cảm xúc của mình, muốn mình bình tĩnh lại, nhưng đều thất bại. Từ từ khom người, cô khó có thể tưởng tượng được Tiểu Chu đã sống một mình qua ba năm kia trong nỗi nhớ khắc cốt như thế nào, chỉ nghĩ đến cảnh em đứng cô độc một mình trên bậc thềm ở nghĩa trang nhìn khóm hoa trơ trọi, Tang Ương đã khóc không thành tiếng.
Cô vẫn nhớ khi Tiểu Chu máu chảy khắp người ngã vào trong lòng mình, đau đến nỗi không nói nên lời, ánh mắt nhìn cô chứa đầy đau thương và không nỡ.
Tang Ương đau như ruột gan đứt từng khúc, cô cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.
Khóc cũng vô ích, cô phải quay về, phải đi tìm em, giống như Tiểu Chu đã trở lại quá khứ tìm cô, cô cũng phải tìm được em.
Nhưng sự thật rõ ràng, nỗi đau khổ bi thương chất chứa trong lòng mất khống chế giống như một cơn lũ tràn tới.
Nhưng sau cơn đau, Tang Ương bình tĩnh lại, vì tương lai đã không còn là khoảng trống vô vọng.
Sau khi kiềm chế được cảm xúc, cô đi rửa mặt, rửa tay, trở lại cầm bức tranh kia lên một lần nữa, lần này càng cẩn thận hơn, rồi đọc lại đoạn lưu bút của Bách Chu.
Cô suy đoán, cách đây ba năm cô đã chết, dựa theo "thời điểm tử vong" Bách Chu nhắc đến, lại nhớ đến tối hôm đó, Tiểu Chu bắt đầu bình tĩnh lại sau hơn tám giờ, mà theo cô biết, chuyện duy nhất liên quan đến tử vong xảy ra vào thời điểm đó, chính là vụ tai nạn giao thông kia.
Tang Ương lấy máy tính xách tay, lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến vụ tai nạn kia, phát hiện chiếc xe buýt không còn ai sống sót đó vừa hay đi qua bệnh viện của mình.
Tang Ương đoán, có lẽ tối hôm ấy cô đã lên chiếc xe này.
Cô phải quay về, nhưng dựa vào việc Tiểu Chu khăng khăng không cho cô rời khỏi tầm mắt mình cả ngày, rồi cuối cùng bi kịch vẫn xảy ra, có lẽ trốn tránh cái chết một lần không đủ.
Cô thu thập rất nhiều thông tin.
Lẽ nào vụ tai nạn giao thông kia là mấu chốt? Nếu tai nạn không xảy ra, sẽ không có ai trên chiếc xe đó tử vong, hiển nhiên cũng sẽ không có thân nhân của người quá cố hành hung trong bệnh viện.
Tang Ương ghi nhớ toàn bộ thông tin, sau đó nhìn sang bức tranh.
Giờ đây chỉ vừa nhìn thấy bức tranh, khóe mắt Tang Ương đã bắt đầu cay cay, cô từ từ thở chậm, bình tĩnh lại.
Ngày 29 tháng 11 năm 2020. Tang Ương nhìn mốc thời gian Bách Chu viết ở cuối. Hẳn là ngày em đã vượt thời gian quay về, có lẽ lúc đó viết ra cũng vì tâm trạng tưởng niệm.
Cô suy đoán.
Ngày Tiểu Chu khác thường, cũng là ngày 29 tháng 11.
Thời gian trở lại là cố định? Hay là ba năm?
Em quay về, quay về đúng ngày đó? Là quay về ba năm trước, hay quay về ngày 29 tháng 11 không đổi?
Những điều này không thể có đáp án nếu không thử.
Nhưng đối với Tang Ương, việc khó nhất là làm thế nào để sử dụng bức tranh này.
Theo lời Bách Chu, tranh là một chiếc chìa khóa, nhưng cách để sử dụng chiếc chìa khóa này là gì?
Tang Ương không hiểu. Xem đi xem lại thế nào, đây cũng chỉ là một bức tranh, một tờ giấy... phải làm thế nào với một tờ giấy để kích hoạt công dụng máy thời gian của nó?
Cô gặp khó khăn.
Thời gian trôi qua từng giây, Tang Ương vẫn không có manh mối.
Cô cất lại tranh vào khung kính, bọc lại những bức nằm ngổn ngang dưới sàn rồi cất vào thùng các tông. Lúc đứng dậy, tầm nhìn của cô tối sầm, đầu choáng váng, suýt thì ngã xuống.
Sau khi khó nhọc đứng vững lại, Tang Ương mới nhớ ra mình đã không ăn không ngủ một thời gian dài.
Cô đứng dậy, cầm bức tranh kia đi lên tầng, nằm xuống giường, đặt bức tranh bên cạnh, là vị trí của Bách Chu, rồi nhắm mắt lại.
Lần này, có lẽ vì có hy vọng, cô lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Cơ thể ngủ sâu sau khi kiệt quệ, não cũng ngừng làm việc. Tang Ương ngủ rất say, không biết bao lâu, cô mơ một giấc mơ ngắn ngủi.
Hiển nhiên là giấc mơ về Bách Chu.
Trong mơ, Bách Chu rất trẻ, là hình ảnh của em thời đại học. Hôm đó vừa hay là Giáng sinh, là lễ Giáng sinh đầu tiên từ khi hai cô quen biết, đã hẹn nhau sẽ cùng đi ăn mừng.
Bách Chu đặt một nhà hàng từ sớm.
Hai cô đều là sinh viên bình thường, đương nhiên nhà hàng không đắt, chỉ có thể coi như rẻ so với những nhà hàng cao cấp hơn các cô lui đến bây giờ.
Nhưng trong mơ cô cũng không nhớ được khung cảnh có trang nhã hay không, đồ ăn có ngon không, chỉ nhớ nụ cười hớn hở của Bách Chu, em lấy một hộp quà được gói xinh đẹp, đặt vào tay cô.
Tất nhiên Tang Ương rất vui mừng, cũng vô cùng tò mò về thứ bên trong, hỏi: "Chị mở được không?"
Bách Chu gật đầu.
Tang Ương mở ra, là một chiếc điện thoại.
Khi đó hai cô vẫn chưa yêu nhau, tặng điện thoại quá quý giá.
Cô thoáng sửng sốt, muốn tìm lí do từ chối, chợt nghe thấy Bách Chu nghiêm túc nói: "Em thấy điện thoại của chị hỏng rồi, em tặng chị một cái mới."
Em chân thành như vậy, làm Tang Ương thật sự không biết nên từ chối như thế nào. Bách Chu cầm lấy hộp quà trên bàn, là quà Giáng sinh Tang Ương tặng em, một chiếc khăn quàng cổ do cô tự tay đan. Khi chuẩn bị quà, cô cũng từng nghĩ hay là đến cửa hàng mua, nhưng ngẫm lại, cảm thấy Bách Chu chắc chắn sẽ thích món đồ do mình tự làm hơn, vì thế cô đã dành hơn một tuần để đan chiếc khăn này.
Quả thật em rất thích, ánh mắt sáng ngời khi nhận được, em vội vàng quàng thử, rồi cẩn thận gấp lại, cất về hộp, cười tủm tỉm cảm ơn cô, nói rằng em rất thích.
Nhưng nếu so với món quà của em, một chiếc khăn quàng tự đan thật sự quá đơn giản.
Hôm đó Tang Ương không nói gì, trải qua một lễ Giáng sinh vui vẻ cùng Bách Chu, nhưng cô vẫn ghi nhớ chuyện này, nghĩ về chuyện phải tặng lại Bách Chu một món quà có giá trị.
Kết quả là trước khi cô kịp hành động, Bách Chu đã đến trước, lại tặng cho cô một chiếc vòng tay.
"Lần trước tặng quà Giáng sinh cho chị không hợp. Đây là vòng em tự thiết kế, em tự đến cửa hàng, tự tay làm, tặng chị." Bách Chu nở nụ cười thoáng ngượng ngùng, nhưng vẫn là dáng vẻ chân thành tha thiết.
Tang Ương chợt nhận ra, đối với Bách Chu, giá trị của một món quà không nằm ở giá tiền, mà nằm ở tấm lòng.
Em cảm thấy tấm lòng của mình chưa đủ, vì thế bù đắp một món quà chân thành hơn.
"Sao em lại tốt với chị như vậy?" Tang Ương hỏi em, lại là một lần biết rõ vẫn hỏi, nhưng cô muốn nghe em tự nói ra ba chữ kia. Em bé ngốc này đã theo đuổi cô mấy tháng, nhưng chưa bao giờ bày tỏ một cách đàng hoàng.
Hiển nhiên Bách Chu có hơi luống cuống, nhưng tốt xấu gì cũng phải giữ vững vị trí. Một lúc lâu sau, giống như sợ cô sẽ tức giận, em nghiêm túc nói: "Em muốn tốt với chị, về sau em sẽ luôn tốt với chị, em sẽ cho chị tất cả những thứ tốt nhất, em sẽ bảo vệ chị, nếu chị cần, em sẽ luôn ở bên cạnh chị."
Khi đó em rất ngố, chỉ biết nói những lời thành thật đơn giản như vậy, nhưng với Tang Ương, nghe lại cảm động như câu "em yêu chị, đến chết không phai".
Cảnh trong mơ chấm dứt, Tang Ương tỉnh dậy, ngực đau đớn vô cùng, cô nhìn bức tranh bên gối, cầm lấy ôm vào trong lòng.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.