Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!
Chương 6
Tả Nhị Nương
15/12/2016
“Ta khát.”
Một chén Hoa Trà mang theo mùi thơm ngát được đưa đến trước mặt, vô cùng ôn hòa, ngọt ngào ngon miệng.
“Nóng quá a.”
Một cây quạt nhỏ ở bên cạnh nhẹ nhàng khẽ lên xuống, dùng sức không quá nhẹ cũng không mạnh, chầm chậm mang đến mát mẻ.
“Ta muốn ăn nho.”
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm lên một trái nho, ôn nhu cẩn thận lột đi vỏ, nhẹ nhàng đưa đến miệng.
“rừ…rừ…” Thật ngọt. (mèo con rên :3 )
Vãn Lam không kìm lòng được mà lè lưỡi liếm lấy nước nho trên ngón tay bạch ngọc kia.
Liếm liếm, lại cảm thấy tay người kia càng liếm càng ngọt thơm, liền như một tiểu hài tử thích thú liếm lấy que kem mà không ngừng liếm lên ngón tay người kia.
Nói đến, hắn mấy ngày nay đem Bạch Lâm Uyên sai khiến đến xoay vòng, nhưng một chút cảm giác thành công cũng không có. Mặc kệ hắn có đưa ra bao nhiêu yêu cầu thất thường, người kia luôn có thể cười khanh khanh mà làm tốt, điều này khiến hắn có cảm giác ngược lại chính mình lộ vẻ gây rối vô cớ.
Mà muốn trách thì phải trách quân sư đưa ra chủ ý thật sự không được này, làm sao có thể để Bạch Lâm Uyên làm việc nặng nhọc a, tay y chỉ dùng để luyện chữ gãy đàn, làm sao mà thương tổn được bây giờ. Hắn đời này chưa bao giờ nhìn thấy một đôi tay đẹp mắt như thế, cùng với đôi tay chạm ngọc của tượng Phật trong miếu không hề sai biệt, mười ngón tay thon dài thật sự vừa thơm vừa ngọt, vừa thơm vừa ngọt a……
Chờ cho Vãn Lam phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân đem ngón trỏ của Bạch Lâm Uyên mút đến đỏ chót, mặt trên còn dính một vòng dịch thủy của chính mình, sáng lấp lánh, liền lộ ra vẻ ngại ngùng cực kì hiếm thấy của hắn.
Lén lút nhìn Bạch Lâm Uyên, lại phát hiện đối phương vẫn là vẻ mặt dung túng như cũ. Không hiểu sao, hắn liền cảm thấy chính mình khí thế giảm đi mấy phần.
Sau này không thể lại sai y bưng trà rót nước, nhưng cũng tuyệt đối không thể để y dễ chịu, đỡ phải để y xem thường chính mình.
Vãn Lam suy nghĩ một hồi, đột nhiên đem áo ngoài thoát đi, lộ ra một mảng lưng đẹp đẽ, cả người nằm úp sấp trên giường, cố ý lớn tiếng sai khiến nói: “Ngươi, xoa bóp vai cho bản vương!”
——— ————
Lời tác giả: Sẽ cố gắng để Đại Vương công lên.
Kỳ thực ta chính là thích kiểu thuần dưỡng vụng về manh công a~
Một chén Hoa Trà mang theo mùi thơm ngát được đưa đến trước mặt, vô cùng ôn hòa, ngọt ngào ngon miệng.
“Nóng quá a.”
Một cây quạt nhỏ ở bên cạnh nhẹ nhàng khẽ lên xuống, dùng sức không quá nhẹ cũng không mạnh, chầm chậm mang đến mát mẻ.
“Ta muốn ăn nho.”
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm lên một trái nho, ôn nhu cẩn thận lột đi vỏ, nhẹ nhàng đưa đến miệng.
“rừ…rừ…” Thật ngọt. (mèo con rên :3 )
Vãn Lam không kìm lòng được mà lè lưỡi liếm lấy nước nho trên ngón tay bạch ngọc kia.
Liếm liếm, lại cảm thấy tay người kia càng liếm càng ngọt thơm, liền như một tiểu hài tử thích thú liếm lấy que kem mà không ngừng liếm lên ngón tay người kia.
Nói đến, hắn mấy ngày nay đem Bạch Lâm Uyên sai khiến đến xoay vòng, nhưng một chút cảm giác thành công cũng không có. Mặc kệ hắn có đưa ra bao nhiêu yêu cầu thất thường, người kia luôn có thể cười khanh khanh mà làm tốt, điều này khiến hắn có cảm giác ngược lại chính mình lộ vẻ gây rối vô cớ.
Mà muốn trách thì phải trách quân sư đưa ra chủ ý thật sự không được này, làm sao có thể để Bạch Lâm Uyên làm việc nặng nhọc a, tay y chỉ dùng để luyện chữ gãy đàn, làm sao mà thương tổn được bây giờ. Hắn đời này chưa bao giờ nhìn thấy một đôi tay đẹp mắt như thế, cùng với đôi tay chạm ngọc của tượng Phật trong miếu không hề sai biệt, mười ngón tay thon dài thật sự vừa thơm vừa ngọt, vừa thơm vừa ngọt a……
Chờ cho Vãn Lam phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân đem ngón trỏ của Bạch Lâm Uyên mút đến đỏ chót, mặt trên còn dính một vòng dịch thủy của chính mình, sáng lấp lánh, liền lộ ra vẻ ngại ngùng cực kì hiếm thấy của hắn.
Lén lút nhìn Bạch Lâm Uyên, lại phát hiện đối phương vẫn là vẻ mặt dung túng như cũ. Không hiểu sao, hắn liền cảm thấy chính mình khí thế giảm đi mấy phần.
Sau này không thể lại sai y bưng trà rót nước, nhưng cũng tuyệt đối không thể để y dễ chịu, đỡ phải để y xem thường chính mình.
Vãn Lam suy nghĩ một hồi, đột nhiên đem áo ngoài thoát đi, lộ ra một mảng lưng đẹp đẽ, cả người nằm úp sấp trên giường, cố ý lớn tiếng sai khiến nói: “Ngươi, xoa bóp vai cho bản vương!”
——— ————
Lời tác giả: Sẽ cố gắng để Đại Vương công lên.
Kỳ thực ta chính là thích kiểu thuần dưỡng vụng về manh công a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.