Chương 11
Ta Siêu Hố
31/08/2020
Tiêu Ốc
thấm ướt máu từ lòng bàn tay của tiểu Bạch, giọt máu theo khe xoắn ốc
chạy dài, bất giác dính vào sợi tóc thiếu niên giựt xuống làm thành dây
đeo cổ, sợi tóc đen lập tức như có sinh mệnh lóe sáng.
Cách xa vạn dặm Đông Hải Thần Điện.
Cửu Vân Thiên lập lòe các Thần Long đang bay lượn, bên dưới là thần điện là khung cảnh nguy nga tráng lệ, rường cột lập lòe phản chiếu kim sắc chói mắt khiến vô số Thần Long cảm thấy thật xinh đẹp. Vào điện, các Thần Long lập tức huyễn hóa nhân hình, nhưng vẫn giữ lại hai sừng rồng cao quý trên đỉnh đầu, không ngoại lệ đều là dung mạo tuấn mỹ bất phàm, cao quý ngạo nghễ. Long nữ thì càng thiên về xinh đẹp tinh xảo.
Đứng ở đại sảnh tiếp đón là một thanh niên mặc áo bào màu đỏ cực kỳ bắt mắt, tóc đen như thác thúc cao, mày dài mũi cao, môi hồng cười nhẹ, khách khí lại không mất khí thế gia chủ. Đang lúc này, thanh niên dường như có cảm giác nhìn qua, vừa lúc bắt gặp thiếu niên đang nhàm chán chống cằm biến sắc ngồi bật dậy muốn rời đi. Thanh niên quay đầu nói với mấy Long Thần một câu:"Thất lễ." Rồi thẳng bước đi
"Long Thất. Đệ muốn đi đâu?"
Tiếng nói quen thuộc thành công khiến đã trở về nguyên hình Kim Long thiếu niên lập tức khựng lại, Kim Long nôn nóng quay đầu thanh ngâm một tiếng. Sau đó biến mất ở Cửu Vân Thiên.
"Tiểu ấu tể nhân tộc xảy ra chuyện sao?" Thanh niên nhìn trời một lúc, sau đó thở dài một tiếng.
Long Thất tuy rằng chưa trải qua lễ trưởng thành, nhưng tự thân có huyết thống cao quý của Long Đế và Long Mẫu, chỉ cần mang hình dáng Kim Long đến gần nhân gian, tự nhiên khiến trời đất biến sắc, mây đen bao trùm che giấu tung tích đứa con của Long Đế. Bình thường thiếu niên đều sẽ sớm huyễn hóa nhân hình, tránh gây nên xao động cho dân chúng, lần này cũng may trời đã vào đêm, dân chúng đang xem náo nhiệt chỉ thấy gió mạnh từ đâu thổi tung một loạt đèn hồng dập tắt, khung cảnh sáng rực đột ngột tối hẳn, cát bụi mù mịt khiến người người đều dụi mắt rồi đưa tay che mặt, nào còn có ai ngước mặt lên trời nhìn. Có chăng, một đứa bé được phụ thân che chở nhìn thấy một điểm sáng xẹt qua trên bầu trời rồi biến mất.
"Sao sao bay nhanh như vậy sao cha?"
Người cha nhíu nhíu mắt, ráng nhìn theo hướng bàn tay nhỏ của nhi tử, chỉ thấy bầu trời đã trở lại bình thường, ngàn ngôi sao lấp lánh lấp lánh, nào biết nhi tử nói là ngôi sao nào, chỉ có thể cười gượng gật đầu.
"Uh, ngôi sao bay nhanh quá, cha không nhìn thấy, chỉ có Phúc Nhi nhà ta có may mắn được nhìn thấy sao sao bay nha."
Gần tới Khê Hà trấn, Kim Long lắc mình biến trở lại thành thiếu niên, sương gió lạnh lùng thổi lướt qua gương mặt tuấn tú, lướt qua chân mày rồi trượt vào mái tóc đen. Giờ phút thiếu niên đạp bay cả mái ngói tòa miếu hoang. "Rầm!" Một tiếng khiến con trùng lập tức bay tán loạn, bụi đất mù mịt. Ánh trăng sau lưng thiếu niên lập tức như được mệnh lệnh chiếu vào từng ngóc ngách trong miếu, đập vào đôi mắt thiếu niên là cảnh tượng một thanh chuỷ thủ cắm vào người tiểu Bạch, âm sát khí đang chui vào lục phủ ngũ tạng, hồn thể của tiểu Bạch đang bị chúng cắn nuốt, cuộn tròn đau đớn. Mà vẻ mặt trắng bệt ánh mắt hằn đỏ dày đặc sát khí lộ rõ con người thật của lão lão khiến thiếu niên kinh giận hét lên một tiếng. Tuy rằng thiếu niên chỉ dùng trạng thái nhân loại, nhưng âm thanh mang khí thế bạo nộ của Long Tử nào phải là thân xác phàm nhân có thể chịu đựng. Lão lão lập tức thất khiếu đổ máu ngã gục, không rõ sống chết. Mà âm khí bên kia cũng bị khí thế không chút thu liễm long khí trên người thiếu niên chấn nhiếp, tan biến khá nhiều, nhưng cũng có âm sát khí ngoan cố chui rúc vào toàn thân thể tiểu Bạch, khiến tiểu cô nương đau đớn rên rỉ, sinh khí trên người đã vô cùng mỏng manh.
"Bạch Bạch." Thiếu niên mím chặt môi dằn xuống mọi cảm xúc đang lung tung nhảy lên trong lòng cậu, bước chân vội vàng, ngồi xuống đưa tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc bị mồ hôi lạnh dính bết vào mặt của tiểu Bạch. Hồi quang phản chiếu, mi mắt của tiểu Bạch run rẩy mở ra, nhìn thấy rõ người trước mặt là ai, đôi mắt nhỏ liền sáng rực, nhưng câu nói 'chán ghét' của lão lão cứ như ma chú quanh quẩn trong đầu tiểu Bạch, khiến đôi mắt vừa sáng rực trở nên tối tăm tràn đầy sợ hãi.
"Tiên... Tiên... Bạch... Bạch...không... có...mê... hoặc... Tiên... Tiên, Tiên... Tiên... đừng...chán... ghét...Bạch... Bạch, Bạch... Bạch...thật...sự...rất...thích... Tiên...Tiên..." Tiểu cô nương trong mắt chứa đầy khẩn cầu quấn quýt, bàn tay nhỏ vươn ra níu giữ vạt áo của thiếu niên, khớp xương nổi lên, đầu ngón tay trắng bệt do dùng sức quá độ, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn, bàn tay nhỏ ấy từ từ buông lỏng, hồi quang phản chiếu từ từ đi đến điểm cuối.
Thiếu niên sờ vào vết thương, nếu là vết thương do vũ khí bình thường gây ra, chỉ cần cậu cắn đứt ngón tay đút cho tiểu Bạch uống vài giọt máu là có thể tốc tốc chữa khỏi. Nhưng, lúc này chỉ có máu... Vươn bàn tay ra, ngón tay trỏ của thiếu niên lập tức biến thành móng rồng sắc nhọn, cậu không chút chần chờ dùng móng vuốt đâm ngay vào chỗ trái tim đang đập trong lồng ngực, sắc mặt của thiếu niên lập tức tái nhợt, nhưng cậu vẫn dùng lực đâm vào một đến tận giữa quả tìm, sau đó không chút chần chừ rút ra, dùng ngay móng rồng đút máu đầu quả tim cho tiểu Bạch uống.
"Bạch Bạch há to miệng ra nào." Nghe lời Tiên Tiên, dù đã mệt mỏi đến không thể động đậy, tiểu Bạch vẫn cường chống hé miệng. Huyết long nóng bỏng chứa đầy sinh mệnh lực lập tức khiến sắc mặt hôi bại của tiểu cô nương lập tức trở nên sáng hẳn, âm sát khí ngoan cố cũng không cam lòng bị huyết long cắn nuốt, miệng vết thương còn cắm thanh chuỷ thủ nên chưa khép lại, thiếu niên đưa tay rút thanh chuỷ thủ ra, bị hút hết âm sát khí, thanh chuỷ thủ giờ đây chỉ là một thanh hung khí bình thường, thiếu niên nắm chặt, thanh chuỷ thủ lập tức hóa thành bột mịn bay lả tả.
Quả nhiên Tiên Tiên ở đây, đau đau sẽ không còn. Tiểu Bạch không thể hiểu rõ lão lão làm như vậy thì mình sẽ chết, tiểu cô nương chỉ biết lão lão chán ghét mình, chỉ có Tiên Tiên không thay đổi vẫn cho mình nắm giữ, là người duy nhất sẽ không làm mình đau.
Thật sự càng ngày càng thích Tiên Tiên.
Cách xa vạn dặm Đông Hải Thần Điện.
Cửu Vân Thiên lập lòe các Thần Long đang bay lượn, bên dưới là thần điện là khung cảnh nguy nga tráng lệ, rường cột lập lòe phản chiếu kim sắc chói mắt khiến vô số Thần Long cảm thấy thật xinh đẹp. Vào điện, các Thần Long lập tức huyễn hóa nhân hình, nhưng vẫn giữ lại hai sừng rồng cao quý trên đỉnh đầu, không ngoại lệ đều là dung mạo tuấn mỹ bất phàm, cao quý ngạo nghễ. Long nữ thì càng thiên về xinh đẹp tinh xảo.
Đứng ở đại sảnh tiếp đón là một thanh niên mặc áo bào màu đỏ cực kỳ bắt mắt, tóc đen như thác thúc cao, mày dài mũi cao, môi hồng cười nhẹ, khách khí lại không mất khí thế gia chủ. Đang lúc này, thanh niên dường như có cảm giác nhìn qua, vừa lúc bắt gặp thiếu niên đang nhàm chán chống cằm biến sắc ngồi bật dậy muốn rời đi. Thanh niên quay đầu nói với mấy Long Thần một câu:"Thất lễ." Rồi thẳng bước đi
"Long Thất. Đệ muốn đi đâu?"
Tiếng nói quen thuộc thành công khiến đã trở về nguyên hình Kim Long thiếu niên lập tức khựng lại, Kim Long nôn nóng quay đầu thanh ngâm một tiếng. Sau đó biến mất ở Cửu Vân Thiên.
"Tiểu ấu tể nhân tộc xảy ra chuyện sao?" Thanh niên nhìn trời một lúc, sau đó thở dài một tiếng.
Long Thất tuy rằng chưa trải qua lễ trưởng thành, nhưng tự thân có huyết thống cao quý của Long Đế và Long Mẫu, chỉ cần mang hình dáng Kim Long đến gần nhân gian, tự nhiên khiến trời đất biến sắc, mây đen bao trùm che giấu tung tích đứa con của Long Đế. Bình thường thiếu niên đều sẽ sớm huyễn hóa nhân hình, tránh gây nên xao động cho dân chúng, lần này cũng may trời đã vào đêm, dân chúng đang xem náo nhiệt chỉ thấy gió mạnh từ đâu thổi tung một loạt đèn hồng dập tắt, khung cảnh sáng rực đột ngột tối hẳn, cát bụi mù mịt khiến người người đều dụi mắt rồi đưa tay che mặt, nào còn có ai ngước mặt lên trời nhìn. Có chăng, một đứa bé được phụ thân che chở nhìn thấy một điểm sáng xẹt qua trên bầu trời rồi biến mất.
"Sao sao bay nhanh như vậy sao cha?"
Người cha nhíu nhíu mắt, ráng nhìn theo hướng bàn tay nhỏ của nhi tử, chỉ thấy bầu trời đã trở lại bình thường, ngàn ngôi sao lấp lánh lấp lánh, nào biết nhi tử nói là ngôi sao nào, chỉ có thể cười gượng gật đầu.
"Uh, ngôi sao bay nhanh quá, cha không nhìn thấy, chỉ có Phúc Nhi nhà ta có may mắn được nhìn thấy sao sao bay nha."
Gần tới Khê Hà trấn, Kim Long lắc mình biến trở lại thành thiếu niên, sương gió lạnh lùng thổi lướt qua gương mặt tuấn tú, lướt qua chân mày rồi trượt vào mái tóc đen. Giờ phút thiếu niên đạp bay cả mái ngói tòa miếu hoang. "Rầm!" Một tiếng khiến con trùng lập tức bay tán loạn, bụi đất mù mịt. Ánh trăng sau lưng thiếu niên lập tức như được mệnh lệnh chiếu vào từng ngóc ngách trong miếu, đập vào đôi mắt thiếu niên là cảnh tượng một thanh chuỷ thủ cắm vào người tiểu Bạch, âm sát khí đang chui vào lục phủ ngũ tạng, hồn thể của tiểu Bạch đang bị chúng cắn nuốt, cuộn tròn đau đớn. Mà vẻ mặt trắng bệt ánh mắt hằn đỏ dày đặc sát khí lộ rõ con người thật của lão lão khiến thiếu niên kinh giận hét lên một tiếng. Tuy rằng thiếu niên chỉ dùng trạng thái nhân loại, nhưng âm thanh mang khí thế bạo nộ của Long Tử nào phải là thân xác phàm nhân có thể chịu đựng. Lão lão lập tức thất khiếu đổ máu ngã gục, không rõ sống chết. Mà âm khí bên kia cũng bị khí thế không chút thu liễm long khí trên người thiếu niên chấn nhiếp, tan biến khá nhiều, nhưng cũng có âm sát khí ngoan cố chui rúc vào toàn thân thể tiểu Bạch, khiến tiểu cô nương đau đớn rên rỉ, sinh khí trên người đã vô cùng mỏng manh.
"Bạch Bạch." Thiếu niên mím chặt môi dằn xuống mọi cảm xúc đang lung tung nhảy lên trong lòng cậu, bước chân vội vàng, ngồi xuống đưa tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc bị mồ hôi lạnh dính bết vào mặt của tiểu Bạch. Hồi quang phản chiếu, mi mắt của tiểu Bạch run rẩy mở ra, nhìn thấy rõ người trước mặt là ai, đôi mắt nhỏ liền sáng rực, nhưng câu nói 'chán ghét' của lão lão cứ như ma chú quanh quẩn trong đầu tiểu Bạch, khiến đôi mắt vừa sáng rực trở nên tối tăm tràn đầy sợ hãi.
"Tiên... Tiên... Bạch... Bạch...không... có...mê... hoặc... Tiên... Tiên, Tiên... Tiên... đừng...chán... ghét...Bạch... Bạch, Bạch... Bạch...thật...sự...rất...thích... Tiên...Tiên..." Tiểu cô nương trong mắt chứa đầy khẩn cầu quấn quýt, bàn tay nhỏ vươn ra níu giữ vạt áo của thiếu niên, khớp xương nổi lên, đầu ngón tay trắng bệt do dùng sức quá độ, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn, bàn tay nhỏ ấy từ từ buông lỏng, hồi quang phản chiếu từ từ đi đến điểm cuối.
Thiếu niên sờ vào vết thương, nếu là vết thương do vũ khí bình thường gây ra, chỉ cần cậu cắn đứt ngón tay đút cho tiểu Bạch uống vài giọt máu là có thể tốc tốc chữa khỏi. Nhưng, lúc này chỉ có máu... Vươn bàn tay ra, ngón tay trỏ của thiếu niên lập tức biến thành móng rồng sắc nhọn, cậu không chút chần chờ dùng móng vuốt đâm ngay vào chỗ trái tim đang đập trong lồng ngực, sắc mặt của thiếu niên lập tức tái nhợt, nhưng cậu vẫn dùng lực đâm vào một đến tận giữa quả tìm, sau đó không chút chần chừ rút ra, dùng ngay móng rồng đút máu đầu quả tim cho tiểu Bạch uống.
"Bạch Bạch há to miệng ra nào." Nghe lời Tiên Tiên, dù đã mệt mỏi đến không thể động đậy, tiểu Bạch vẫn cường chống hé miệng. Huyết long nóng bỏng chứa đầy sinh mệnh lực lập tức khiến sắc mặt hôi bại của tiểu cô nương lập tức trở nên sáng hẳn, âm sát khí ngoan cố cũng không cam lòng bị huyết long cắn nuốt, miệng vết thương còn cắm thanh chuỷ thủ nên chưa khép lại, thiếu niên đưa tay rút thanh chuỷ thủ ra, bị hút hết âm sát khí, thanh chuỷ thủ giờ đây chỉ là một thanh hung khí bình thường, thiếu niên nắm chặt, thanh chuỷ thủ lập tức hóa thành bột mịn bay lả tả.
Quả nhiên Tiên Tiên ở đây, đau đau sẽ không còn. Tiểu Bạch không thể hiểu rõ lão lão làm như vậy thì mình sẽ chết, tiểu cô nương chỉ biết lão lão chán ghét mình, chỉ có Tiên Tiên không thay đổi vẫn cho mình nắm giữ, là người duy nhất sẽ không làm mình đau.
Thật sự càng ngày càng thích Tiên Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.