Chương 5: Chân tướng sơ hiện
Dạ Mặc Lam
08/12/2015
Đại thúc rốt cuộc cũng bỏ bầu rượu xuống “Mười tám năm trước, phụ thân của ta là dự ngôn gia nổi danh nhất ở thành Phù Dung, nhưng bởi vì giúp tiên hoàng dự ngôn đúng vào chỗ không thể dự ngôn, ‘Nhân loại cấm khu’, ba ngày sau bị trời phạt, chết vì bệnh tim”.
“Cái gì là ‘Nhân loại cấm khu’?”
“‘Nhân loại cấm khu’ là tiên cơ tuyệt đối không thể tiết lộ của dự ngôn gia. Nếu đã tiết lộ, nội trong ba ngày, sẽ bị trời phạt”.
“Vậy có liên quan gì đến chúng ta?” Tuyết Thần thắc mắc
“Bởi vì trước khi phụ thân ta chết, người đưa cho ta, lúc đó mới có hai mươi tuổi, ba cái cẩm nang. Sau khi người qua đầu, ta mở ra cẩm nang thứ nhất, mười lăm năm sau mở ra cẩm nang thứ hai, và khi gặp phải chuyện không cách nào đoán được tương lai, thì mở ra cái thứ ba”.
“Bên trong cái thứ nhất là cái gì?”
“Là một tờ giấy, là tờ giấy phụ thân viết cho ta. Sau khi người qua đời, trong một tháng phải rời khỏi thành Phù Dung, và phải mai danh ẩn tính, cho đến khi tiên đế giá băng thì mới được trở lại thành. Ta làm y theo lời của phụ thân, sau khi tang lễ xong xuôi liền cùng mẫu thân dọn đến Huyền Vân hương ngoài thành, cho đến sau khi tiên đế giá băng thì mới quay trở lại”.
“Vậy sau đó thì sao? Ngươi có lập tức mở ra cẩm nang thứ hai không?”
“Ta không có, ta sẽ mở ra nó sau mười lăm năm đó. Và trước đó, ta dùng mười năm thời gian, triệu tập cựu đồ và trung phó của phụ thân, thành lập một tin tức võng toàn thành, trong đó có cả dự ngôn gia, cũng có giang hồ hiệp sĩ. Bề ngoài là đảm nhiệm nhiều công việc khác nhau, trên sự thật đều hảo thủ giúp thu thập tin tức, cho đến khi mười lăm năm trôi qua”.
“Bên trong cái thứ hai là gì?”
“Chẳng lẽ... để đại thúc ngươi tới cứu chúng ta?!” Diệp Y suy nghĩ đơn giản.
Đại thúc khẽ gật đầu, lại cầm bầu rượu lên.
“Phụ thân của đại thúc thật có tài, có thể dự đoán được sự việc phát sinh của mười lăm năm sau”. Diệp Y kính nể nói.
“Nhưng thật ra, tờ giấy trong cẩm nang thức ba là sai ta vào ba năm trước phát tán ‘Bách Dạ thành đồng dao’ ở thế giới người tai tròn. Trong đó cũng nhắc tới việc sẽ có bốn người tai tròn đến thế giới của giao nhân. Mà người thứ ba, và thứ tư sau khi tới đây sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên nói cho ta phải đi cứu. Bởi vì hai người này sẽ cứu giúp thành Bách Dạ”.
“Vậy người tai tròn thứ nhất và thứ hai là ai? Chẳng lẽ là Sát nhân ma ư?”
“Không biết, trong cẩm nang không có nhắc tới. Ta cũng chỉ mới phát hiện được ba người đến từ thế giới của người tai tròn, nhưng sự thật đã chứng minh được có tới bốn người đến đây. Các ngươi chính là người thứ ba, thứ tư. Còn ‘Sát nhân ma’ có thể là người thứ nhất hoặc người thứ hai, hay là người tai tròn thần bí cho đến nay vẫn chưa bị phát hiện”.
“Vậy nói cách khác, chúng ta sẽ cứu giúp thành Phù Dung ư?!” Diệp Y vẻ mặt khó kềm được nổi hưng phấn.
“Có lẽ là như vậy, hơn nữa còn có chính là sự kiện về ‘Sát nhân ma’”.
“Được rồi, Tuyết Thần, ngươi nghĩ như thế nào? Bắt ‘Sát nhân ma’ có phải là việc rất thú vị hay không?”
“Chính là, có nguy hiểm hay không? Người kia đã giết chết bốn người, còn có thể thoát khỏi truy bắt của quân đội, không phải là một võ lâm cao thủ ư?” Tuyết Thần liên tục nghi vấn.
Diệp Y liền thở dài, mà đại thúc cầm bầu rượu nhưng cả một giọt cũng không còn nữa, vì vậy đứng lên, nói: “Rượu không còn, đi mua thêm rượu, thuận tiện kể tỉ mỉ với các ngươi tình huống của ‘Sát nhân ma’.”
Dứt lại, lại đưa cho bọn họ hai bộ tóc giả “Hai bộ tóc này đủ để che lại lỗ tai tròn của các ngươi. Ta cũng không muốn mang hai người tai tròn gây sự chú ý khắp nơi”.
Bây giờ đã tối, ba người đi thêm một đoạn đường, cuối cùng đã tới được đại lộ. Buổi tối náo nhiệt cũng bởi vì xuất hiện của ‘Sát nhân ma’, gây án càng nhiều, trên đường chỉ còn lại có mấy người lật đật mà thôi. Mà các quầy buôn bán cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đại thúc dẫn bọn họ dừng chân ở một khách sạn, Phù Dung lâu, nhìn qua thì khí thế huy hoàng, đủ để so sánh với Hiên Nguyệt khách sạn. Diệp Y nhìn đại thúc đi đến cửa, trước cửa có người đón tiếp. Diệp Y thật lo rằng đại thúc còn chưa có ngồi xuống thì sẽ bị quăng ra. Song, lo lắng của hắn là dư thừa, đại thúc chưa đi đến cửa, người đó đã tiến lên ân cần hỏi “Bát gia, ngài đã tới, mời vào bên trong, có phòng hảo hạng, đã chuẩn bị rượu ngon!”
Diệp Y, Tuyết Thần thấy thế liền nhanh chóng đi theo. Cùng lúc, Diệp Y hỏi tên tiếp đãi: “Đại thúc hắn là thường khách nơi này sao?”
“Ngươi nói bát gia à, ngài là lão chủ cố của chúng ta, hơn nữa tửu lượng lớn, tửu phẩm tốt, sau khi ăn xong thường thưởng không ít. Đừng thấy bát gia ăn mặt rách rưới, ngài là người có tiền đó! Các ngươi là người hầu của ngài ư? Thật có phúc nha...”
Diệp Y không đợi tên tiếp đãi luyên thuyên không ngừng, liền đi vào trong.
Mới vào trong nhà, trên bài đã cho dọn lên một bữa thịnh xoạn, ba người liền ngồi xuống.
“Đại thúc, người nơi này đều còn không biết thân phận thật sự của ngươi a”. Diệp Y vừa ăn vừa nhỏ giọng nói.
“Ta có một người thế thân, bây giờ mọi người đều cho rằng tên kia là ‘Bách sự thông’. Mà ta là một tên y phục rách rưới nhưng lại có tiền nhiều, ai cũng không nghi ngờ ta có liên quan đến ‘Bách sự thông’ cả”. Đại thúc vẫn như trước chỉ lo uống rượu.
“Đại thúc, trước tiên nói về sự kiện của Sát nhân ma đi. Ngươi tại sao không cho cao thủ võ lâm ở đây đi bắt vậy?”
“Bắt được thì sớm kêu rồi. Nói cho ngươi biết, người tai tròn các ngươi dù là người bình thường khi đến thế giới của giao nhân đều có thể trở thành cao thủ. Bởi vì giao nhân bất luận là từ hành động lực, thể lực, trí lực, phản ứng lực, phân tích lực... rất nhiều thứ không bằng người tai tròn các ngươi. Còn nữa, người giao nhân trên mặt đất thì về năng lực của các phương diện đó đều bị giảm xuống, cho nên các ngươi trẻ tuổi như vậy cũng có thể dễ dàng đánh bại một giao nhân tráng hán ”.
Đại thúc nói đến đây, Diệp Y đột nhiện hiểu ra vì sao khi bị Nguyệt Lê bắt thì hắn một quyền đã đánh gục đại hán nằm xuống đất.
Đại thúc nói tiếp “Mà Sát nhân ma kia tựa hồ hiểu được một ít võ thuật. Bởi vậy không ai bắt được hắn, thậm chí đuổi kịp hắn. Nhưng đối với các ngươi mà nói, hắn chỉ là một người bình thường, cho nên các ngươi có thể bắt được hắn”.
“Xem đi, Tuyết Thần, đến phiên chúng ta đại hiển thân thủ rồi”. Diệp Y rất kích động.
“Diệp Y, ngươi tại sao đối với việc này cảm thấy hưng thứ như vậy?” Tuyết Thần có chút khó hiểu.
“Ngươi ngẫm lại xem, nếu như chúng ta bắt được tên kia, rồi giao cho Hoàng thượng, như vậy có thể hướng Hoàng thượng xin một ít trân bảo của thành Bách Dạ. Sau đó thì mang về đem đi đấu giá, nhất định có thể bán được rất nhiều tiền đó!” Diệp Y tha hồ tưởng tượng.
Nguyên lai chỉ là vì tiền thôi.
“Đại thúc, ngươi kể lại từng chi tiết tỉ mỉ bốn sự kiện kia đi”.
“Nhắc lại sự kiện thứ nhất, Nguyệt Lệ đại khái kể chuẩn xác, nhưng mà nàng ta có thay đổi tình tiết. Thi thể của xa phu là tắt thở mà chết, sau đó được chôn xuống đất dưới xa ngựa. Hung thủ cố ý chôn thi thể không sâu, tại nơi dễ dàng bị phát hiện. Sự kiện thứ hai là lão bản của quầy binh khí, trên người đều bị đao thương, mặt cũng bị huỷ đi, nhưng vết đao không phải là vết thương trí mạng. Còn người chết thứ ba là tế ti của Đào Nguyên hương, bị một cây gỗ đâm dính lên trên thiên niên thần mộc. Người chết thứ tư chính là Thành chủ của Phù Dung thành, theo điều tra thì chết bởi vì trúng độc. Nhưng ta và đồng bọn điều tra sau đó thì phát hiện, độc không phải ở trong nước, còn về phần xuất xứ loại độc cũng không biết từ đâu”.
“Để ta suy nghĩ đã, các ngươi ăn trước đi”. Diệp Y nói xong liền rời khỏi bàn đi đến bên chỗ ghế rộng bên cạnh ngồi xuống, không nói lời nào.
“Hắn làm sao vậy?” Đại thúc hỏi Tuyết Thần.
“Hẳn là đang tự ngẫm cái gì đó”. Tuyết Thần đoán.
Chỉ chốc lát, Diệp Y đột nhiên “Nha!” rồi kêu lên “Ta nghĩ ra rồi! Ta đã nghĩ ra hung thủ giết người theo lối gì rồi!”
“Là như thế nào?” Tuyết Thần cùng đại thúc đồng thời buông đũa.
“Nhưng cái này tựa hồ lại có điểm không hợp lý”. Diệp Y lại phản bác suy nghĩ vừa rồi của chính mình, tự nhủ “Hắn không có lý do gì dùng phương pháp phức tạp tận lực phối hợp gây án”.
“Rốt cuộc là ý gì vậy? Diệp Y, ngươi nói ra đi, mọi người cùng nhau suy nghĩ”. Tuyết Thần hỏi.
“Được rồi, theo ta suy đoán, hung thủ căn cứ vào ‘ngũ hành’ mà chúng ta thường nói đến, tức là dựa vào kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, để giết người. Thi thể người chết thứ nhất là ở dưới đất, chính là chết vào ‘thổ’. Người chết thứ hai bị loạn kiếm chém chết, kiếm làm bằng kim loại, là ứng vào ‘kim’. Người chế thứ ba bị đóng lên thần một, ứng với ‘mộc’. Người thứ tư vì uống trà trúng độc mà chết, chính là ‘thủy’. Như vậy lần sau hung thủ hẳn là dụng ‘hỏa’, hơn nữa người chết từ giai cấp thấp đến giai cấp cao. Nói vậy người cuối cùng bị giết, chính là đương kim Hoàng thượng rồi!” Diệp Y đem suy nghĩ phân tích ra.
“Nguyên lai là như thế”. Đại thúc chợt hiểu ra.
“Nhưng điều này không hợp lý a! Hung thủ vì sao dụng thủ đoạn như vậy đi giết người. Điều này không phải là tự kiếm phiền phức ư? Động cơ thì là vì cái gì? Hắn tại sao phải dùng ‘ngũ hành’ để giết người? Ta hoàn toàn không có đầu mối nào nữa!” Diệp Y lắc đầu.
Tuyết Thần cùng đại thúc cũng lâm vào trầm tư...
Đột nhiên, Tuyết Thần kéo tay đại thúc và nói “Đại thúc ngươi không phải có thể đoán trước tương lai ư?”
“Đúng vậy, đại thúc ngươi thử xem tương lai, chẳng phải sẽ biết ai là hung thủ ư?” Diệp Y cũng phụ họa nói theo.
“Ài...” Đại thúc thở dài “còn chờ các ngươi nói ư, ta đã sớm nghĩ tới việc đó. Nhưng việc tương lai phải có đương sự ở đây, nêu không có mục tiêu để dự đoán thì sẽ không linh hiệu”.
Cái này, mọi người lại vùi vào trong yên lặng...
“Ân!” Diệp Y đột nhiên nhảy dựng lên “Đại thúc, loại tình huống này có tính là tương lai không cách nào nhìn thấu phải không?”
“Tất nhiên là tính, hỏi cái này để làm gì?” Đại thúc trả lời.
Diệp Y không trả lời ngay, mà đại thúc và Tuyết Thần lúc đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, ba người đồng thanh nói “Cẩm nang thứ ba!”
Đại thúc rất nhanh từ trong ngực móc cái cẩm nang thứ ba ra. Ông vẫn mang theo trên người. Ông vội vàng mở ra, bên trong quả nhiên có một tờ giấy, trên giấy có ghi “Nếu như nhìn không thấu tương lai, như vậy an tĩnh suy nghĩ những gì đã trôi qua”.
Diệp Y đọc nội dung trong tờ giấy đó nhiều lần, hy vọng có thể tìm được đầu mối gì, tuy nhiên trừ những chữ này ra, cái gì cũng không có “Đây là ý gì?”
Tuyết Thần lắc đầu, vì vậy hai người đều nhìn về phía đại thúc, mà đại thúc tựa hồ nhưng đang tìm kiếm ‘sợi chỉ’ trong đầu, một ‘sợi chỉ’ mấu chốt chỉ cần dùng sức kéo, là hết thảy đều tự nhiên mà hiện ra chân tướng rõ ràng.
Đầu mối lại lần nữa bị cắt đứt. Điểm này khiến Diệp Y có chút tức tối “Ta bị chọc tức phát điên rồi! Rõ ràng có manh mối, rồi lại bị cắt đứt, nhớ lại quá khứ cái gì! Ta lúc đầu còn dõng dạc nói phải khiêu chiến với thần thoại, ta...”
“Chờ một chút!” Đại thúc đột nhiên gọi Diệp Y “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Ta tức chết đi!”
“Không, câu sau”.
“Vọng tưởng khiêu chiến thần thoại!” Diệp Y tức khí nói.
“Quá khứ... thần thoại... chính là cái này!” Đại thúc hưng phân nói ra “Ta trước kia từng nghe qua một thần thoại, đó là truyền thuyết lâu nhất của thành Bách Dạ, với cái ‘ngũ hành’ lúc đầu ngươi mới nói có điểm liên quan...”
“Đông!” Đột nhiên lúc này, từ ngoài cửa xong vào một người, y phục hơi rách nát, thấy đại thúc liền quỳ xuống nói: “Bát gia, ngự thư phòng trong hoàng cung phát hỏa!”
“Nguy rồi, hung thủ đã ra tay trước một bước! Hoàng thượng thế nào rồi?” Đại thúc hô to không ổn.
“Bất qua Hoàng thượng tối qua nghỉ ngơi ở ngự hoa viên, cho nên không có bị thương”. Nam tử thành thật báo lại “... hơn nữa hung thủ đã bị bắt sống!”
“Cái gì!? Hung thủ đã bị bắt?!” Ba người đều giật mình... Nam tử kia bị âm thanh của ba người làm cho hoảng sợ, nhưng lại lập tức báo cáo tiếp “Đúng vậy, bị ngất xỉu ở phụ cận ngự thư phòng. Hình như là trốn ra từ trong trận lửa”.
“Là người tai tròn ư?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn tuyên bố sáng mai phải đi khắp thị phó. Hoàng thượng cũng đã quyết định khôi phục lại quyết định nửa tháng trước, đi hồ Tây Linh tịnh thân, mộc dục, ngày mai sẽ khởi giá”.
“Được rồi, ngươi trước tiên lui xuống đi”.
“Tuân lệnh!” Nam tử rời khỏi.
“Cũng đã bắt được rồi, hại chúng ta ở đây suy nghĩ lâu như vậy” Diệp Y thất vọng ngồi xuống “tưởng thưởng tan thành mây khói rồi”.
“Diễu hành sáng mai chúng ta cũng đi quan sát một chút đi. Nhìn xem rốt cuộc là người nào làm mất mặt mũi người ta tròn chúng ta!” Tuyết Thần tức khí nói.
“Chúng ta ăn nhanh đi. Ăn xong rồi nghỉ ngơi. Nha đầu ở phòng bên cạnh, tiểu tử ngươi ở gian này. Sáng mai ta sai người tới cửa tìm hai ngươi”.
“Đại thúc sẽ không giống như Nguyệt Lê, nhân cơ hội mà bán chúng ta a”. Diệp Y mỉm cười xấu xa.
“Không chừng như vậy đó, các ngươi cũng nên cẩn thận”. Dứt lời còn cố ý nắm chặt tay hai người bọn họ. Mà một cái bắt tay này khiến cho Diệp Y và Tuyết Thần cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của trưởng bối cấp cho hậu bối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Y bị tiếng đập cửa và tiếng khua chiêng đánh trống làm tỉnh giấc.
“Nhanh lên một chút Diệp Y, đội ngũ diễu hành sắp đi qua rồi”. Ngoài cửa là thanh âm của Tuyết Thần. Diệp Y liền vội vàng mặc y phục, rửa mặt qua loa, rồi xông ra ngoài. Tuyết Thần và đại thúc đã chờ dưới lầu rồi.
Bên ngoài Phù Dung lâu đều tấp nập người. So sánh với mấy ngày trước đây, Diệp Y bọn họ chứng kiên thật sự là một trời một vực. Giữa đường, quân đội mở đường, tù xa đi theo sát sau đó. Tù xa đại khái là cố ý cải tạo vì để bắt người tai tròn, ba cái thiết liên lớn gắn chặc trên người hung phạm, lồng tù cũng được làm bằng sắt. Bên cạnh tiếng ‘đinh đinh đang đang’ của tù xa là tiếng mắng chửi của mọi người.
Tù xa càng tới gần, Diệp Y bọn họ dừng mắt tại phạm nhân trong tù xa, tên ‘Sát nhân ma’ đã giết chết bốn người. Song, trong nháy mắt nhìn qua, vô luận là Diệp Y và Tuyết Thần hay tù phạm lúc đầu không ngừng giãy dụa trong trong tù xa, đều ngẩng người
Bởi vì, trong tù xa chính là Tuyên Dược, bằng hữu tốt nhất của Diệp Y.
Tên Sát nhân ma kia, đã giết chết bốn người còn có ý đồ giết chết Hoàng thượng của giao nhân, là Tuyên Dược ư?
Diệp Y cúi đầu, đi trở về Phù Dung lâu, gã đón khách ở cửa liền nói: “Tiểu huynh đệ, náo nhiệt như vậy, tai sao không đi nhìn một chút?” Diệp Y không có trả lời, im lặng lên lầu, vào sương phòng.
Tuyết Thần và đại thúc thấy Diệp Y như vậy cũng không còn lòng dạ nào để nhìn nữa, vì vậy cũng trở về sương phòng.
Diệp Y, nói chuyện đi, đừng yên lặng ở đó không nói lời nào. Tuyết Thần thấy Diệp Y ngơ ngác ngồi một chỗ, rất lo lắng.
Nhưng Diệp Y vẫn như trước ánh mắt ngốc trệ, không nói lời nào. Đại thúc còn không biết chuyện gì đã xảy ra, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng đứng một bên.
“Diệp Y, có lẽ là nhìn giống nhau thôi?” Tuyết Thần vẫn không ngừng an ủi Diệp Y.
Diệp Y cuối cùng cũng mở miệng “Bằng hữu mười bốn năm, cho dù chỉ thấy được cặp mắt cũng có thể nhận ra, càng huống chi là mặt đối mặt”.
Cái này khiến Tuyết Thần không thể nói gì hơn nữa.
Lúc này, đại thúc từ lời nói của bọn họ với nhau tựa hồ có chút hiểu ra.
“Tiểu tử, nếu hắn là bằng hữu của ngươi, ngươi nên đi hỏi hắn vì nguyên nhân gì mà làm như vậy. Có lẽ hung thủ không phải là hắn đâu?”
“Chứng cớ trước mặt, còn có tra xét cái gì nữa. Hung thủ là người tai tròn, mà người tai tròn chỉ có...!” Diệp Y đang nói đột nhiên dừng lại.
“Còn có một người tai tròn nữa!” Diệp Y đột nhiên la lên “Đại thúc, mặc dù ta không biết làm như vậy còn có tác dụng không, nhưng ngươi có thể cho ta đi nhìn bốn cỗ thi thể được không?”
“không thành vấn đề, theo ta đi”. Đại thúc liền đáp ứng.
Ba người đi tới nghĩa trang giữ thi thể. Tuyết Thần một mình ở lại bên ngoài.
“Chính là bốn cái này”. Đại thúc chỉ vào bốn thi thể được bao bởi bao bố màu trắng.
Diệp Y mở bao bố ra, lần lượt quan sát ba cỗ thi thể, cẩn thận kiểm tra ‘di ngôn’ cuối cùng mà người chết lưu lại. Hắn tại cỗ thi thể thứ hai phát hiện một ít tro tàn, còn cổ của thi thể thứ tư phát hiện một lỗ châm cực nhỏ rất khó phát hiện.
Diệp Y và đại thúc đi ra nghĩa trang, Tuyết Thần liền tiến lên hỏi: “Thế nào? Có tra ra được cái gì không?”
“Bây giờ không phải thời gian giải thích, chúng ta đi tìm Hoàng thượng”. Diệp Y lại hỏi đại thúc “Hoàng thượng bây giờ đang ở đâu?”
“Chừng một canh giờ trước đã đi tới Tây Linh hồ”.
“Vậy muốn đến Tây Linh hồ phải mất bao lâu?”
“Từ nội thành đến Tây Linh hồ mất một canh giờ rưỡi”.
“Phạm nhân kia khi nào hành hình?”
“Nửa canh giờ nữa”.
“Xem ra thời gian không còn nhiều. Đại thúc có thể chuẩn bị khoái mã không? Chúng ta phải tới trước hung thủ để ngăn cản, còn phải cứu phạm nhân”.
“Ý của ngươi là hung thủ là một người khác?!”
“Nếu như sự suy đoán của ta không sai, thì là như thế. Về phần nguyên nhân thì sau này sẽ giải thích cho các người”.
“Tốt, chúng ta lập tức xuất phát!”
“Không, các ngươi trước tiên làm một việc khác. Đại thúc, ngươi có bằng hữu nào am hiểu ảo thuật và dịch dung không?”
“Có, để làm gì?”
“Sơn nhân tự có diệu kế...”
Diệp Y tiến lên cạnh Tuyết Thần, kề tai nói nhỏ vài câu. Tuyết Thần gật đầu, Diệp Y như cũ nói với đại thúc: “Đại thúc, việc ta muốn làm đã nói cho Tuyết Thần rồi, sau khi ngươi tìm được mấy ngươi giúp đỡ, Tuyết Thần sẽ nói cho ngươi nên làm thế nào. Phạm nhân thì giao cho các ngươi, nhất định phải mau”. Diệp Y nói xong liền nhảy lên khoái mã “Về phần hung thủ, ta có biện pháp giải quyết, các ngươi cứu phạm nhân xong rồi đưa tới!”
“Giá!” Diệp Y cỡi ngựa cùng Tuyết Thần đi...
Tây Linh hồ, tịnh thân đàm.
“Hoàng thượng, nghi thức tịnh thân đã chuẩn bị xong, mời mộc dục”. Một vị nam phục vụ cung kính nói.
Một kiện tráng trung niên khoảng ba mươi tiến vào trong đàm. Y chính là Thánh thượng của giao nhân. Một mạo tự đạo sĩ đổ ‘tiên thủy’ lên thân thể của Hoàng thượng.
“Các ngươi lui ra đi”. Hoàng thượng đem thân thể ngâm trong nước, rồi lện cho chúng người hầu lui ra.
Ước chừng một nén nhang, Hoàng thượng đã tẩy sạch thân thể.
“Người đâu, thay y phục”. Hoàng thượng hô lên, nhưng không ai trả lời.
“Người đâu!” Hoàng thượng hơi tức giận, hét lớn, nhưng vẫn không có ai tiến vào.
Trong lúc Hoàng thượng chuẩn bị tự mình đứng dậy, cuối cùng nghe được tiếng bước chân. Hoàng thương tức giận quát “Lỗ tai bị điếc ư, lâu như vậy mới tới!”
“Hừ”. Một âm thanh âm trầm “Như thế ta tới ư? Liền chết như vậy ư?”
Hoàng thượng vừa nghe, cảm thấy không đúng, quay đầu lại, hô ta “Người đâu, cứu giá!”
“Hừ” Chủ nhân của cái âm thanh âm trầm kia đưa ngón ta che miệng “Đừng la, người hầu của ngươi đều đã an tĩnh ngủ rồi, đừng đánh thức bọn chúng, ha ha...”
Hoàng thượng tùy ý khoác lên một áo ngoài, liền bước nhanh xuống thủy đàm “Ngươi là ai? Tại sao tơi giết ta?”
Người đó cuối cùng cũng để lộ cái đầu từ trong đấu bồng ra.
“Ngươi, ngươi, ngươi, không phải là đang ở pháp trường ư?” Hoàng thượng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, mặt của tên Sát nhân ma, mặt của Tuyên Dược!
“Các ngươi muốn bắt ta ư? Cái tên bị bắt chính là quỷ thế chết của ta, là song bào thai ca ca ngu ngốc của ta! Hắn tổng lại muốn ngăn cản ta, bây giờ tốt rồi, không ai có thể ngăn cản ta lấy được Bách Dạ thành này! Ha ha...” Dứt lời, hắn liền rút ra trường kiếm sắc bán, rồi đối mặt với giao nhân Hoàng thượng đang hoảng sợ.
“Hộ giá! Hộ giá!” Hoàng thượng liều mạng quát to.
“Giữ lại phí khí lực đi xuống địa ngục mà la!” Vừa dứt lời, hắn liền giơ kiếm đâm tới trái trim của giao nhân Hoàng thượng.
Tả thì chậm, thật ra rất nhanh, chỉ nghe ‘thương’ một tiếng, một cái trường mâu chẳng biết từ đâu, đánh bay lợi kiếm trong tay người đó. Trường kiếm rơi vào trong đám trang phục của Hoàng thượng.
“Ai?” Người kia điên cuồng quát to.
“Thu tay của ngươi lại đi, người tai tròn thứ nhất!” Là thanh âm của Diệp Y, hắn kịp thời tới đúng lúc.
“Là ngươi, Vương Diệp Y!” Ngươi đó quay mặt lại hướng về phía Diệp Y. Diệp Y lại một lần nữa khiếp sợ. Hắn phát hiện khuôn mặt của người này rất giống với Tuyên Dược!
“Ngươi là ai? Tại sao trông rất giống với Tuyên Dược?” Diệp Y kinh ngạc hỏi.
“Ta là ai ư? Chúng ta không phải đã từng gặp mặt vài lần rồi ư?” Người kia cười nói, nhưng tiếng cười lạng lùng như băng.
Diệp Y cố gắng nhớ lại. Hắn đột nhiên nhớ ra một thiếu niên, luôn luôn khắc khổ học võ thuật, hơn nữa còn thích đứng ở trên kỹ áp quần hùng. Người đó trông rất giống Tuyên Dược. Tuyên Dược từng gọi hắn là đệ đệ.
“Ngươi là đệ đệ của Tuyên Dược, ngươi gọi là..” Diệp Y lại không nhớ được tên của hắn.
“Tuyên Vân” Hắn nói ra tên của mình, tiếp theo tự lẩm bẩm “Ta tựa như vậy là có được coi trọng hay không?”
“Tuyên Vân, ngươi tại sao muốn giết giao nhân này, tại sao lại phải giá họa cho Tuyên Dược?”
“Diệp Y, trước đây, ta rất hứng thú vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Tuyên Vân lạnh lùng cười.
“Trước khi ta bắt ngươi, sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi giết người căn cứ theo ngũ hành - kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Mặt ngoài, lão bản, người thứ hai bị loạn kiếm chém chết, ứng vào ‘kim’, còn Thành chủ bị trúng độc trong nước trà, ứng vào ‘thủy’. Nhưng sự thật không phải như thế!”
“Ồ”. Tuyên Vân làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Lão bản của binh khí phô là bị chết cháy! Trên thi thể của lão bản có dấu tích da bị nóng cháy, chứng minh mặt của hắn bị lửa đốt qua”.
“Nhưng cũng có thể là khi tạo binh khí nên mới bị đốt”.
“Binh khí phô cho mời một chú kiếm sư chuyên môn, lão bản chỉ là phụ trách buôn bán. Hơn nữa từ vết máu trên y phục xem lại, hắn là sau khi chết mới bị loạn kiếm chém, khuôn mặt bị hủy đi, chỉ là để che giấu nguyên nhân chết”.
“Không sai, vậy còn Thành chủ?” Tuyên Vân cười lạnh.
“Thành chủ tuy chết bởi trúng độc, nhưng không phải uống trà có độc, mà trúng độc châm! Ta từng kiểm tra qua thi thể, trên vai có một lỗ châm cực nhỏ, bằng lực quan sát của giao nhân, cơ hồ không nhìn thấy được. Hơn nữa vùng da phụ cận lỗ châm có hơi đổi màu. Rõ ràng là trúng độc châm”.
“Vậy thì như thế nào, liên quan gì đến việc ngươi đến nơi đây?”
“Đương nhiên có liên quan, căn cứ vào xa phu chết vào ‘thổ’, binh khí lão bản chết vào ‘hỏa’, tế ti chết vào ‘mộc’, còn Thành chủ chết vào ‘kim’. Như vậy ngươi sẽ dùng thủ pháp là ‘thủy’. Từ người bị hại nhìn ra, địa vị của người chết từ từ cao lên, mà trên Thành chủ tự nhiên là Hoàng đế của tộc giao nhân. Còn nữa, ngươi là cứ ba ngày mới hành động một lần, mà hôm qua chỉ có hai ngày, ngươi chỉ là là đánh lạc hướng, bề ngoài là ‘kim, mộc, thủy, hỏa, thổ’ để cho Tuyên Dược là kẻ thế tội cho người, khiến Hoàng thượng buông lỏng cảnh giác, đi tới tịnh thân đàm, nhân cơ hội mà ra tay!”
“Thật giỏi, thật giỏi!” Tuyên Vân vẫn không thay đổi sắc mặt mà khen ngợi khiến cho người ta cảm giác được ác tâm.
“Nói cách khác, kế hoạch của người từ nửa tháng trươc vừa vào được thành Bách Dạ đã bắt đầu rồi!”
“Nói đúng, nhưng mà ta hỏi ngươi, ta tại sao phải phức tạp như vậy đi giết vài người. Ta dùng một đao giải quyết bọn họ càng đơn giản hơn không?”
“Cái này..” Diệp Y bị hỏi như vậy, nhất thời không có gì phản lại, bởi vì vấn đề này hắn vẫn chưa có đáp án.
“Ngươi nói đi!” Tuyên Vân đang bức người.
“Cái này...”
“Vì có được cả thành Bách Dạ!” Đột nhiên từ phía truyền lại một thanh âm quen thuộc, là đại thúc.
“Đại thúc! Ngươi sao lại tới đây? Bên kia thế nào rồi?” Diệp Y hỏi.
“Thế cục đã không chế xong. Ta lo lắng cho ngươi nên chạy đến đây trước. Tuyết Thần bọn họ đang ở phía sau” Đại thúc lại quay về phía Tuyên Vân “Nguyên lai ngươi chính là hung thủ. Ta đã biết động cơ của ngươi!”
“Ồ?” Tuyên Vân tự cười không phải cười.
“Động cơ chính là, thành Bách Dạ sinh ra truyền truyết! Thành Bách Dạ lúc sang kiến, ở khối thổ địa này có năm con yêu quái. Một vị dũng sĩ cùng năm con yêu quái đấu trí đấu dũng, nhờ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm loại lực lượng, mỗi ngày giết chết một con yêu quái. Sau khi giết hết năm con yêu quái, thì thành lập Bách Dạ thành. Dũng sĩ đó trở thành hoàng đế đầu tiên của tộc giao nhân. Cái truyền thuyết này được lưu truyền trong dân chúng và được thừa nhận. Ngươi vì muốn mượn truyền thuyết này, lợi dụng ngũ hành để giết Hoàng thượng, khiến cho dân chúng tưởng rằng ngươi là thuận thiên ý trở thành hoàng đế của tộc giao nhân. Từ đó hoàn thành âm mưu cướp lấy thành Bách Dạ!”
“Nguyên lai là như vậy!” Diệp Y nghe xong chợt hiểu ra.
“Được rồi. Vậy ta hỏi ngươi, Vương Diệp Y, ngươi có giải toàn bộ nội dụng của đồng dao không?”
“Đồng dao của thành Bách Dạ? Không có, nhưng mà về ‘thành nhi nghiễm, tâm nhật tuyệt’ ta đã có đề kỳ. Ta bây giờ cuối cùng biết rằng câu đồng dao kia không phải là cái thông thành ám ngữ gì, mà là đề kỳ về ‘cứu thế chủ’ của phụ thân của đại thúc!”
“Cứu thế chủ? Các ngươi? Nực cười!” Tuyên Vân phẫn nộ.
“Nửa phần trước của đồng dao là dẫn chúng ta tiến vào thành Bách Dạ, rồi nữa phần sau là để ‘cứu thế chủ’ trong ba ngày phá giải kỳ án sát nhân cứu Hoàng thượng. Mà phụ thân của đại thúc nói ra lời đồng dao có chức thiên cơ này, cho nên mới bị trời phạt. ‘Thành nhi nghiễm, tam nhật nguyệt’ chính là báo cho ngươi biết thời gian người cuối cùng bị giết!”
“Cái này đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì chân tướng sẽ theo cái chết của các ngươi bị chôn vùi”. Tuyên Vân hung ác nói, hắn tựa hồ như đã mất lý tính, điên cuồng đánh tới...
“Cái gì là ‘Nhân loại cấm khu’?”
“‘Nhân loại cấm khu’ là tiên cơ tuyệt đối không thể tiết lộ của dự ngôn gia. Nếu đã tiết lộ, nội trong ba ngày, sẽ bị trời phạt”.
“Vậy có liên quan gì đến chúng ta?” Tuyết Thần thắc mắc
“Bởi vì trước khi phụ thân ta chết, người đưa cho ta, lúc đó mới có hai mươi tuổi, ba cái cẩm nang. Sau khi người qua đầu, ta mở ra cẩm nang thứ nhất, mười lăm năm sau mở ra cẩm nang thứ hai, và khi gặp phải chuyện không cách nào đoán được tương lai, thì mở ra cái thứ ba”.
“Bên trong cái thứ nhất là cái gì?”
“Là một tờ giấy, là tờ giấy phụ thân viết cho ta. Sau khi người qua đời, trong một tháng phải rời khỏi thành Phù Dung, và phải mai danh ẩn tính, cho đến khi tiên đế giá băng thì mới được trở lại thành. Ta làm y theo lời của phụ thân, sau khi tang lễ xong xuôi liền cùng mẫu thân dọn đến Huyền Vân hương ngoài thành, cho đến sau khi tiên đế giá băng thì mới quay trở lại”.
“Vậy sau đó thì sao? Ngươi có lập tức mở ra cẩm nang thứ hai không?”
“Ta không có, ta sẽ mở ra nó sau mười lăm năm đó. Và trước đó, ta dùng mười năm thời gian, triệu tập cựu đồ và trung phó của phụ thân, thành lập một tin tức võng toàn thành, trong đó có cả dự ngôn gia, cũng có giang hồ hiệp sĩ. Bề ngoài là đảm nhiệm nhiều công việc khác nhau, trên sự thật đều hảo thủ giúp thu thập tin tức, cho đến khi mười lăm năm trôi qua”.
“Bên trong cái thứ hai là gì?”
“Chẳng lẽ... để đại thúc ngươi tới cứu chúng ta?!” Diệp Y suy nghĩ đơn giản.
Đại thúc khẽ gật đầu, lại cầm bầu rượu lên.
“Phụ thân của đại thúc thật có tài, có thể dự đoán được sự việc phát sinh của mười lăm năm sau”. Diệp Y kính nể nói.
“Nhưng thật ra, tờ giấy trong cẩm nang thức ba là sai ta vào ba năm trước phát tán ‘Bách Dạ thành đồng dao’ ở thế giới người tai tròn. Trong đó cũng nhắc tới việc sẽ có bốn người tai tròn đến thế giới của giao nhân. Mà người thứ ba, và thứ tư sau khi tới đây sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên nói cho ta phải đi cứu. Bởi vì hai người này sẽ cứu giúp thành Bách Dạ”.
“Vậy người tai tròn thứ nhất và thứ hai là ai? Chẳng lẽ là Sát nhân ma ư?”
“Không biết, trong cẩm nang không có nhắc tới. Ta cũng chỉ mới phát hiện được ba người đến từ thế giới của người tai tròn, nhưng sự thật đã chứng minh được có tới bốn người đến đây. Các ngươi chính là người thứ ba, thứ tư. Còn ‘Sát nhân ma’ có thể là người thứ nhất hoặc người thứ hai, hay là người tai tròn thần bí cho đến nay vẫn chưa bị phát hiện”.
“Vậy nói cách khác, chúng ta sẽ cứu giúp thành Phù Dung ư?!” Diệp Y vẻ mặt khó kềm được nổi hưng phấn.
“Có lẽ là như vậy, hơn nữa còn có chính là sự kiện về ‘Sát nhân ma’”.
“Được rồi, Tuyết Thần, ngươi nghĩ như thế nào? Bắt ‘Sát nhân ma’ có phải là việc rất thú vị hay không?”
“Chính là, có nguy hiểm hay không? Người kia đã giết chết bốn người, còn có thể thoát khỏi truy bắt của quân đội, không phải là một võ lâm cao thủ ư?” Tuyết Thần liên tục nghi vấn.
Diệp Y liền thở dài, mà đại thúc cầm bầu rượu nhưng cả một giọt cũng không còn nữa, vì vậy đứng lên, nói: “Rượu không còn, đi mua thêm rượu, thuận tiện kể tỉ mỉ với các ngươi tình huống của ‘Sát nhân ma’.”
Dứt lại, lại đưa cho bọn họ hai bộ tóc giả “Hai bộ tóc này đủ để che lại lỗ tai tròn của các ngươi. Ta cũng không muốn mang hai người tai tròn gây sự chú ý khắp nơi”.
Bây giờ đã tối, ba người đi thêm một đoạn đường, cuối cùng đã tới được đại lộ. Buổi tối náo nhiệt cũng bởi vì xuất hiện của ‘Sát nhân ma’, gây án càng nhiều, trên đường chỉ còn lại có mấy người lật đật mà thôi. Mà các quầy buôn bán cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đại thúc dẫn bọn họ dừng chân ở một khách sạn, Phù Dung lâu, nhìn qua thì khí thế huy hoàng, đủ để so sánh với Hiên Nguyệt khách sạn. Diệp Y nhìn đại thúc đi đến cửa, trước cửa có người đón tiếp. Diệp Y thật lo rằng đại thúc còn chưa có ngồi xuống thì sẽ bị quăng ra. Song, lo lắng của hắn là dư thừa, đại thúc chưa đi đến cửa, người đó đã tiến lên ân cần hỏi “Bát gia, ngài đã tới, mời vào bên trong, có phòng hảo hạng, đã chuẩn bị rượu ngon!”
Diệp Y, Tuyết Thần thấy thế liền nhanh chóng đi theo. Cùng lúc, Diệp Y hỏi tên tiếp đãi: “Đại thúc hắn là thường khách nơi này sao?”
“Ngươi nói bát gia à, ngài là lão chủ cố của chúng ta, hơn nữa tửu lượng lớn, tửu phẩm tốt, sau khi ăn xong thường thưởng không ít. Đừng thấy bát gia ăn mặt rách rưới, ngài là người có tiền đó! Các ngươi là người hầu của ngài ư? Thật có phúc nha...”
Diệp Y không đợi tên tiếp đãi luyên thuyên không ngừng, liền đi vào trong.
Mới vào trong nhà, trên bài đã cho dọn lên một bữa thịnh xoạn, ba người liền ngồi xuống.
“Đại thúc, người nơi này đều còn không biết thân phận thật sự của ngươi a”. Diệp Y vừa ăn vừa nhỏ giọng nói.
“Ta có một người thế thân, bây giờ mọi người đều cho rằng tên kia là ‘Bách sự thông’. Mà ta là một tên y phục rách rưới nhưng lại có tiền nhiều, ai cũng không nghi ngờ ta có liên quan đến ‘Bách sự thông’ cả”. Đại thúc vẫn như trước chỉ lo uống rượu.
“Đại thúc, trước tiên nói về sự kiện của Sát nhân ma đi. Ngươi tại sao không cho cao thủ võ lâm ở đây đi bắt vậy?”
“Bắt được thì sớm kêu rồi. Nói cho ngươi biết, người tai tròn các ngươi dù là người bình thường khi đến thế giới của giao nhân đều có thể trở thành cao thủ. Bởi vì giao nhân bất luận là từ hành động lực, thể lực, trí lực, phản ứng lực, phân tích lực... rất nhiều thứ không bằng người tai tròn các ngươi. Còn nữa, người giao nhân trên mặt đất thì về năng lực của các phương diện đó đều bị giảm xuống, cho nên các ngươi trẻ tuổi như vậy cũng có thể dễ dàng đánh bại một giao nhân tráng hán ”.
Đại thúc nói đến đây, Diệp Y đột nhiện hiểu ra vì sao khi bị Nguyệt Lê bắt thì hắn một quyền đã đánh gục đại hán nằm xuống đất.
Đại thúc nói tiếp “Mà Sát nhân ma kia tựa hồ hiểu được một ít võ thuật. Bởi vậy không ai bắt được hắn, thậm chí đuổi kịp hắn. Nhưng đối với các ngươi mà nói, hắn chỉ là một người bình thường, cho nên các ngươi có thể bắt được hắn”.
“Xem đi, Tuyết Thần, đến phiên chúng ta đại hiển thân thủ rồi”. Diệp Y rất kích động.
“Diệp Y, ngươi tại sao đối với việc này cảm thấy hưng thứ như vậy?” Tuyết Thần có chút khó hiểu.
“Ngươi ngẫm lại xem, nếu như chúng ta bắt được tên kia, rồi giao cho Hoàng thượng, như vậy có thể hướng Hoàng thượng xin một ít trân bảo của thành Bách Dạ. Sau đó thì mang về đem đi đấu giá, nhất định có thể bán được rất nhiều tiền đó!” Diệp Y tha hồ tưởng tượng.
Nguyên lai chỉ là vì tiền thôi.
“Đại thúc, ngươi kể lại từng chi tiết tỉ mỉ bốn sự kiện kia đi”.
“Nhắc lại sự kiện thứ nhất, Nguyệt Lệ đại khái kể chuẩn xác, nhưng mà nàng ta có thay đổi tình tiết. Thi thể của xa phu là tắt thở mà chết, sau đó được chôn xuống đất dưới xa ngựa. Hung thủ cố ý chôn thi thể không sâu, tại nơi dễ dàng bị phát hiện. Sự kiện thứ hai là lão bản của quầy binh khí, trên người đều bị đao thương, mặt cũng bị huỷ đi, nhưng vết đao không phải là vết thương trí mạng. Còn người chết thứ ba là tế ti của Đào Nguyên hương, bị một cây gỗ đâm dính lên trên thiên niên thần mộc. Người chết thứ tư chính là Thành chủ của Phù Dung thành, theo điều tra thì chết bởi vì trúng độc. Nhưng ta và đồng bọn điều tra sau đó thì phát hiện, độc không phải ở trong nước, còn về phần xuất xứ loại độc cũng không biết từ đâu”.
“Để ta suy nghĩ đã, các ngươi ăn trước đi”. Diệp Y nói xong liền rời khỏi bàn đi đến bên chỗ ghế rộng bên cạnh ngồi xuống, không nói lời nào.
“Hắn làm sao vậy?” Đại thúc hỏi Tuyết Thần.
“Hẳn là đang tự ngẫm cái gì đó”. Tuyết Thần đoán.
Chỉ chốc lát, Diệp Y đột nhiên “Nha!” rồi kêu lên “Ta nghĩ ra rồi! Ta đã nghĩ ra hung thủ giết người theo lối gì rồi!”
“Là như thế nào?” Tuyết Thần cùng đại thúc đồng thời buông đũa.
“Nhưng cái này tựa hồ lại có điểm không hợp lý”. Diệp Y lại phản bác suy nghĩ vừa rồi của chính mình, tự nhủ “Hắn không có lý do gì dùng phương pháp phức tạp tận lực phối hợp gây án”.
“Rốt cuộc là ý gì vậy? Diệp Y, ngươi nói ra đi, mọi người cùng nhau suy nghĩ”. Tuyết Thần hỏi.
“Được rồi, theo ta suy đoán, hung thủ căn cứ vào ‘ngũ hành’ mà chúng ta thường nói đến, tức là dựa vào kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, để giết người. Thi thể người chết thứ nhất là ở dưới đất, chính là chết vào ‘thổ’. Người chết thứ hai bị loạn kiếm chém chết, kiếm làm bằng kim loại, là ứng vào ‘kim’. Người chế thứ ba bị đóng lên thần một, ứng với ‘mộc’. Người thứ tư vì uống trà trúng độc mà chết, chính là ‘thủy’. Như vậy lần sau hung thủ hẳn là dụng ‘hỏa’, hơn nữa người chết từ giai cấp thấp đến giai cấp cao. Nói vậy người cuối cùng bị giết, chính là đương kim Hoàng thượng rồi!” Diệp Y đem suy nghĩ phân tích ra.
“Nguyên lai là như thế”. Đại thúc chợt hiểu ra.
“Nhưng điều này không hợp lý a! Hung thủ vì sao dụng thủ đoạn như vậy đi giết người. Điều này không phải là tự kiếm phiền phức ư? Động cơ thì là vì cái gì? Hắn tại sao phải dùng ‘ngũ hành’ để giết người? Ta hoàn toàn không có đầu mối nào nữa!” Diệp Y lắc đầu.
Tuyết Thần cùng đại thúc cũng lâm vào trầm tư...
Đột nhiên, Tuyết Thần kéo tay đại thúc và nói “Đại thúc ngươi không phải có thể đoán trước tương lai ư?”
“Đúng vậy, đại thúc ngươi thử xem tương lai, chẳng phải sẽ biết ai là hung thủ ư?” Diệp Y cũng phụ họa nói theo.
“Ài...” Đại thúc thở dài “còn chờ các ngươi nói ư, ta đã sớm nghĩ tới việc đó. Nhưng việc tương lai phải có đương sự ở đây, nêu không có mục tiêu để dự đoán thì sẽ không linh hiệu”.
Cái này, mọi người lại vùi vào trong yên lặng...
“Ân!” Diệp Y đột nhiên nhảy dựng lên “Đại thúc, loại tình huống này có tính là tương lai không cách nào nhìn thấu phải không?”
“Tất nhiên là tính, hỏi cái này để làm gì?” Đại thúc trả lời.
Diệp Y không trả lời ngay, mà đại thúc và Tuyết Thần lúc đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, ba người đồng thanh nói “Cẩm nang thứ ba!”
Đại thúc rất nhanh từ trong ngực móc cái cẩm nang thứ ba ra. Ông vẫn mang theo trên người. Ông vội vàng mở ra, bên trong quả nhiên có một tờ giấy, trên giấy có ghi “Nếu như nhìn không thấu tương lai, như vậy an tĩnh suy nghĩ những gì đã trôi qua”.
Diệp Y đọc nội dung trong tờ giấy đó nhiều lần, hy vọng có thể tìm được đầu mối gì, tuy nhiên trừ những chữ này ra, cái gì cũng không có “Đây là ý gì?”
Tuyết Thần lắc đầu, vì vậy hai người đều nhìn về phía đại thúc, mà đại thúc tựa hồ nhưng đang tìm kiếm ‘sợi chỉ’ trong đầu, một ‘sợi chỉ’ mấu chốt chỉ cần dùng sức kéo, là hết thảy đều tự nhiên mà hiện ra chân tướng rõ ràng.
Đầu mối lại lần nữa bị cắt đứt. Điểm này khiến Diệp Y có chút tức tối “Ta bị chọc tức phát điên rồi! Rõ ràng có manh mối, rồi lại bị cắt đứt, nhớ lại quá khứ cái gì! Ta lúc đầu còn dõng dạc nói phải khiêu chiến với thần thoại, ta...”
“Chờ một chút!” Đại thúc đột nhiên gọi Diệp Y “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Ta tức chết đi!”
“Không, câu sau”.
“Vọng tưởng khiêu chiến thần thoại!” Diệp Y tức khí nói.
“Quá khứ... thần thoại... chính là cái này!” Đại thúc hưng phân nói ra “Ta trước kia từng nghe qua một thần thoại, đó là truyền thuyết lâu nhất của thành Bách Dạ, với cái ‘ngũ hành’ lúc đầu ngươi mới nói có điểm liên quan...”
“Đông!” Đột nhiên lúc này, từ ngoài cửa xong vào một người, y phục hơi rách nát, thấy đại thúc liền quỳ xuống nói: “Bát gia, ngự thư phòng trong hoàng cung phát hỏa!”
“Nguy rồi, hung thủ đã ra tay trước một bước! Hoàng thượng thế nào rồi?” Đại thúc hô to không ổn.
“Bất qua Hoàng thượng tối qua nghỉ ngơi ở ngự hoa viên, cho nên không có bị thương”. Nam tử thành thật báo lại “... hơn nữa hung thủ đã bị bắt sống!”
“Cái gì!? Hung thủ đã bị bắt?!” Ba người đều giật mình... Nam tử kia bị âm thanh của ba người làm cho hoảng sợ, nhưng lại lập tức báo cáo tiếp “Đúng vậy, bị ngất xỉu ở phụ cận ngự thư phòng. Hình như là trốn ra từ trong trận lửa”.
“Là người tai tròn ư?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn tuyên bố sáng mai phải đi khắp thị phó. Hoàng thượng cũng đã quyết định khôi phục lại quyết định nửa tháng trước, đi hồ Tây Linh tịnh thân, mộc dục, ngày mai sẽ khởi giá”.
“Được rồi, ngươi trước tiên lui xuống đi”.
“Tuân lệnh!” Nam tử rời khỏi.
“Cũng đã bắt được rồi, hại chúng ta ở đây suy nghĩ lâu như vậy” Diệp Y thất vọng ngồi xuống “tưởng thưởng tan thành mây khói rồi”.
“Diễu hành sáng mai chúng ta cũng đi quan sát một chút đi. Nhìn xem rốt cuộc là người nào làm mất mặt mũi người ta tròn chúng ta!” Tuyết Thần tức khí nói.
“Chúng ta ăn nhanh đi. Ăn xong rồi nghỉ ngơi. Nha đầu ở phòng bên cạnh, tiểu tử ngươi ở gian này. Sáng mai ta sai người tới cửa tìm hai ngươi”.
“Đại thúc sẽ không giống như Nguyệt Lê, nhân cơ hội mà bán chúng ta a”. Diệp Y mỉm cười xấu xa.
“Không chừng như vậy đó, các ngươi cũng nên cẩn thận”. Dứt lời còn cố ý nắm chặt tay hai người bọn họ. Mà một cái bắt tay này khiến cho Diệp Y và Tuyết Thần cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của trưởng bối cấp cho hậu bối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Y bị tiếng đập cửa và tiếng khua chiêng đánh trống làm tỉnh giấc.
“Nhanh lên một chút Diệp Y, đội ngũ diễu hành sắp đi qua rồi”. Ngoài cửa là thanh âm của Tuyết Thần. Diệp Y liền vội vàng mặc y phục, rửa mặt qua loa, rồi xông ra ngoài. Tuyết Thần và đại thúc đã chờ dưới lầu rồi.
Bên ngoài Phù Dung lâu đều tấp nập người. So sánh với mấy ngày trước đây, Diệp Y bọn họ chứng kiên thật sự là một trời một vực. Giữa đường, quân đội mở đường, tù xa đi theo sát sau đó. Tù xa đại khái là cố ý cải tạo vì để bắt người tai tròn, ba cái thiết liên lớn gắn chặc trên người hung phạm, lồng tù cũng được làm bằng sắt. Bên cạnh tiếng ‘đinh đinh đang đang’ của tù xa là tiếng mắng chửi của mọi người.
Tù xa càng tới gần, Diệp Y bọn họ dừng mắt tại phạm nhân trong tù xa, tên ‘Sát nhân ma’ đã giết chết bốn người. Song, trong nháy mắt nhìn qua, vô luận là Diệp Y và Tuyết Thần hay tù phạm lúc đầu không ngừng giãy dụa trong trong tù xa, đều ngẩng người
Bởi vì, trong tù xa chính là Tuyên Dược, bằng hữu tốt nhất của Diệp Y.
Tên Sát nhân ma kia, đã giết chết bốn người còn có ý đồ giết chết Hoàng thượng của giao nhân, là Tuyên Dược ư?
Diệp Y cúi đầu, đi trở về Phù Dung lâu, gã đón khách ở cửa liền nói: “Tiểu huynh đệ, náo nhiệt như vậy, tai sao không đi nhìn một chút?” Diệp Y không có trả lời, im lặng lên lầu, vào sương phòng.
Tuyết Thần và đại thúc thấy Diệp Y như vậy cũng không còn lòng dạ nào để nhìn nữa, vì vậy cũng trở về sương phòng.
Diệp Y, nói chuyện đi, đừng yên lặng ở đó không nói lời nào. Tuyết Thần thấy Diệp Y ngơ ngác ngồi một chỗ, rất lo lắng.
Nhưng Diệp Y vẫn như trước ánh mắt ngốc trệ, không nói lời nào. Đại thúc còn không biết chuyện gì đã xảy ra, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng đứng một bên.
“Diệp Y, có lẽ là nhìn giống nhau thôi?” Tuyết Thần vẫn không ngừng an ủi Diệp Y.
Diệp Y cuối cùng cũng mở miệng “Bằng hữu mười bốn năm, cho dù chỉ thấy được cặp mắt cũng có thể nhận ra, càng huống chi là mặt đối mặt”.
Cái này khiến Tuyết Thần không thể nói gì hơn nữa.
Lúc này, đại thúc từ lời nói của bọn họ với nhau tựa hồ có chút hiểu ra.
“Tiểu tử, nếu hắn là bằng hữu của ngươi, ngươi nên đi hỏi hắn vì nguyên nhân gì mà làm như vậy. Có lẽ hung thủ không phải là hắn đâu?”
“Chứng cớ trước mặt, còn có tra xét cái gì nữa. Hung thủ là người tai tròn, mà người tai tròn chỉ có...!” Diệp Y đang nói đột nhiên dừng lại.
“Còn có một người tai tròn nữa!” Diệp Y đột nhiên la lên “Đại thúc, mặc dù ta không biết làm như vậy còn có tác dụng không, nhưng ngươi có thể cho ta đi nhìn bốn cỗ thi thể được không?”
“không thành vấn đề, theo ta đi”. Đại thúc liền đáp ứng.
Ba người đi tới nghĩa trang giữ thi thể. Tuyết Thần một mình ở lại bên ngoài.
“Chính là bốn cái này”. Đại thúc chỉ vào bốn thi thể được bao bởi bao bố màu trắng.
Diệp Y mở bao bố ra, lần lượt quan sát ba cỗ thi thể, cẩn thận kiểm tra ‘di ngôn’ cuối cùng mà người chết lưu lại. Hắn tại cỗ thi thể thứ hai phát hiện một ít tro tàn, còn cổ của thi thể thứ tư phát hiện một lỗ châm cực nhỏ rất khó phát hiện.
Diệp Y và đại thúc đi ra nghĩa trang, Tuyết Thần liền tiến lên hỏi: “Thế nào? Có tra ra được cái gì không?”
“Bây giờ không phải thời gian giải thích, chúng ta đi tìm Hoàng thượng”. Diệp Y lại hỏi đại thúc “Hoàng thượng bây giờ đang ở đâu?”
“Chừng một canh giờ trước đã đi tới Tây Linh hồ”.
“Vậy muốn đến Tây Linh hồ phải mất bao lâu?”
“Từ nội thành đến Tây Linh hồ mất một canh giờ rưỡi”.
“Phạm nhân kia khi nào hành hình?”
“Nửa canh giờ nữa”.
“Xem ra thời gian không còn nhiều. Đại thúc có thể chuẩn bị khoái mã không? Chúng ta phải tới trước hung thủ để ngăn cản, còn phải cứu phạm nhân”.
“Ý của ngươi là hung thủ là một người khác?!”
“Nếu như sự suy đoán của ta không sai, thì là như thế. Về phần nguyên nhân thì sau này sẽ giải thích cho các người”.
“Tốt, chúng ta lập tức xuất phát!”
“Không, các ngươi trước tiên làm một việc khác. Đại thúc, ngươi có bằng hữu nào am hiểu ảo thuật và dịch dung không?”
“Có, để làm gì?”
“Sơn nhân tự có diệu kế...”
Diệp Y tiến lên cạnh Tuyết Thần, kề tai nói nhỏ vài câu. Tuyết Thần gật đầu, Diệp Y như cũ nói với đại thúc: “Đại thúc, việc ta muốn làm đã nói cho Tuyết Thần rồi, sau khi ngươi tìm được mấy ngươi giúp đỡ, Tuyết Thần sẽ nói cho ngươi nên làm thế nào. Phạm nhân thì giao cho các ngươi, nhất định phải mau”. Diệp Y nói xong liền nhảy lên khoái mã “Về phần hung thủ, ta có biện pháp giải quyết, các ngươi cứu phạm nhân xong rồi đưa tới!”
“Giá!” Diệp Y cỡi ngựa cùng Tuyết Thần đi...
Tây Linh hồ, tịnh thân đàm.
“Hoàng thượng, nghi thức tịnh thân đã chuẩn bị xong, mời mộc dục”. Một vị nam phục vụ cung kính nói.
Một kiện tráng trung niên khoảng ba mươi tiến vào trong đàm. Y chính là Thánh thượng của giao nhân. Một mạo tự đạo sĩ đổ ‘tiên thủy’ lên thân thể của Hoàng thượng.
“Các ngươi lui ra đi”. Hoàng thượng đem thân thể ngâm trong nước, rồi lện cho chúng người hầu lui ra.
Ước chừng một nén nhang, Hoàng thượng đã tẩy sạch thân thể.
“Người đâu, thay y phục”. Hoàng thượng hô lên, nhưng không ai trả lời.
“Người đâu!” Hoàng thượng hơi tức giận, hét lớn, nhưng vẫn không có ai tiến vào.
Trong lúc Hoàng thượng chuẩn bị tự mình đứng dậy, cuối cùng nghe được tiếng bước chân. Hoàng thương tức giận quát “Lỗ tai bị điếc ư, lâu như vậy mới tới!”
“Hừ”. Một âm thanh âm trầm “Như thế ta tới ư? Liền chết như vậy ư?”
Hoàng thượng vừa nghe, cảm thấy không đúng, quay đầu lại, hô ta “Người đâu, cứu giá!”
“Hừ” Chủ nhân của cái âm thanh âm trầm kia đưa ngón ta che miệng “Đừng la, người hầu của ngươi đều đã an tĩnh ngủ rồi, đừng đánh thức bọn chúng, ha ha...”
Hoàng thượng tùy ý khoác lên một áo ngoài, liền bước nhanh xuống thủy đàm “Ngươi là ai? Tại sao tơi giết ta?”
Người đó cuối cùng cũng để lộ cái đầu từ trong đấu bồng ra.
“Ngươi, ngươi, ngươi, không phải là đang ở pháp trường ư?” Hoàng thượng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, mặt của tên Sát nhân ma, mặt của Tuyên Dược!
“Các ngươi muốn bắt ta ư? Cái tên bị bắt chính là quỷ thế chết của ta, là song bào thai ca ca ngu ngốc của ta! Hắn tổng lại muốn ngăn cản ta, bây giờ tốt rồi, không ai có thể ngăn cản ta lấy được Bách Dạ thành này! Ha ha...” Dứt lời, hắn liền rút ra trường kiếm sắc bán, rồi đối mặt với giao nhân Hoàng thượng đang hoảng sợ.
“Hộ giá! Hộ giá!” Hoàng thượng liều mạng quát to.
“Giữ lại phí khí lực đi xuống địa ngục mà la!” Vừa dứt lời, hắn liền giơ kiếm đâm tới trái trim của giao nhân Hoàng thượng.
Tả thì chậm, thật ra rất nhanh, chỉ nghe ‘thương’ một tiếng, một cái trường mâu chẳng biết từ đâu, đánh bay lợi kiếm trong tay người đó. Trường kiếm rơi vào trong đám trang phục của Hoàng thượng.
“Ai?” Người kia điên cuồng quát to.
“Thu tay của ngươi lại đi, người tai tròn thứ nhất!” Là thanh âm của Diệp Y, hắn kịp thời tới đúng lúc.
“Là ngươi, Vương Diệp Y!” Ngươi đó quay mặt lại hướng về phía Diệp Y. Diệp Y lại một lần nữa khiếp sợ. Hắn phát hiện khuôn mặt của người này rất giống với Tuyên Dược!
“Ngươi là ai? Tại sao trông rất giống với Tuyên Dược?” Diệp Y kinh ngạc hỏi.
“Ta là ai ư? Chúng ta không phải đã từng gặp mặt vài lần rồi ư?” Người kia cười nói, nhưng tiếng cười lạng lùng như băng.
Diệp Y cố gắng nhớ lại. Hắn đột nhiên nhớ ra một thiếu niên, luôn luôn khắc khổ học võ thuật, hơn nữa còn thích đứng ở trên kỹ áp quần hùng. Người đó trông rất giống Tuyên Dược. Tuyên Dược từng gọi hắn là đệ đệ.
“Ngươi là đệ đệ của Tuyên Dược, ngươi gọi là..” Diệp Y lại không nhớ được tên của hắn.
“Tuyên Vân” Hắn nói ra tên của mình, tiếp theo tự lẩm bẩm “Ta tựa như vậy là có được coi trọng hay không?”
“Tuyên Vân, ngươi tại sao muốn giết giao nhân này, tại sao lại phải giá họa cho Tuyên Dược?”
“Diệp Y, trước đây, ta rất hứng thú vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Tuyên Vân lạnh lùng cười.
“Trước khi ta bắt ngươi, sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi giết người căn cứ theo ngũ hành - kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Mặt ngoài, lão bản, người thứ hai bị loạn kiếm chém chết, ứng vào ‘kim’, còn Thành chủ bị trúng độc trong nước trà, ứng vào ‘thủy’. Nhưng sự thật không phải như thế!”
“Ồ”. Tuyên Vân làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Lão bản của binh khí phô là bị chết cháy! Trên thi thể của lão bản có dấu tích da bị nóng cháy, chứng minh mặt của hắn bị lửa đốt qua”.
“Nhưng cũng có thể là khi tạo binh khí nên mới bị đốt”.
“Binh khí phô cho mời một chú kiếm sư chuyên môn, lão bản chỉ là phụ trách buôn bán. Hơn nữa từ vết máu trên y phục xem lại, hắn là sau khi chết mới bị loạn kiếm chém, khuôn mặt bị hủy đi, chỉ là để che giấu nguyên nhân chết”.
“Không sai, vậy còn Thành chủ?” Tuyên Vân cười lạnh.
“Thành chủ tuy chết bởi trúng độc, nhưng không phải uống trà có độc, mà trúng độc châm! Ta từng kiểm tra qua thi thể, trên vai có một lỗ châm cực nhỏ, bằng lực quan sát của giao nhân, cơ hồ không nhìn thấy được. Hơn nữa vùng da phụ cận lỗ châm có hơi đổi màu. Rõ ràng là trúng độc châm”.
“Vậy thì như thế nào, liên quan gì đến việc ngươi đến nơi đây?”
“Đương nhiên có liên quan, căn cứ vào xa phu chết vào ‘thổ’, binh khí lão bản chết vào ‘hỏa’, tế ti chết vào ‘mộc’, còn Thành chủ chết vào ‘kim’. Như vậy ngươi sẽ dùng thủ pháp là ‘thủy’. Từ người bị hại nhìn ra, địa vị của người chết từ từ cao lên, mà trên Thành chủ tự nhiên là Hoàng đế của tộc giao nhân. Còn nữa, ngươi là cứ ba ngày mới hành động một lần, mà hôm qua chỉ có hai ngày, ngươi chỉ là là đánh lạc hướng, bề ngoài là ‘kim, mộc, thủy, hỏa, thổ’ để cho Tuyên Dược là kẻ thế tội cho người, khiến Hoàng thượng buông lỏng cảnh giác, đi tới tịnh thân đàm, nhân cơ hội mà ra tay!”
“Thật giỏi, thật giỏi!” Tuyên Vân vẫn không thay đổi sắc mặt mà khen ngợi khiến cho người ta cảm giác được ác tâm.
“Nói cách khác, kế hoạch của người từ nửa tháng trươc vừa vào được thành Bách Dạ đã bắt đầu rồi!”
“Nói đúng, nhưng mà ta hỏi ngươi, ta tại sao phải phức tạp như vậy đi giết vài người. Ta dùng một đao giải quyết bọn họ càng đơn giản hơn không?”
“Cái này..” Diệp Y bị hỏi như vậy, nhất thời không có gì phản lại, bởi vì vấn đề này hắn vẫn chưa có đáp án.
“Ngươi nói đi!” Tuyên Vân đang bức người.
“Cái này...”
“Vì có được cả thành Bách Dạ!” Đột nhiên từ phía truyền lại một thanh âm quen thuộc, là đại thúc.
“Đại thúc! Ngươi sao lại tới đây? Bên kia thế nào rồi?” Diệp Y hỏi.
“Thế cục đã không chế xong. Ta lo lắng cho ngươi nên chạy đến đây trước. Tuyết Thần bọn họ đang ở phía sau” Đại thúc lại quay về phía Tuyên Vân “Nguyên lai ngươi chính là hung thủ. Ta đã biết động cơ của ngươi!”
“Ồ?” Tuyên Vân tự cười không phải cười.
“Động cơ chính là, thành Bách Dạ sinh ra truyền truyết! Thành Bách Dạ lúc sang kiến, ở khối thổ địa này có năm con yêu quái. Một vị dũng sĩ cùng năm con yêu quái đấu trí đấu dũng, nhờ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm loại lực lượng, mỗi ngày giết chết một con yêu quái. Sau khi giết hết năm con yêu quái, thì thành lập Bách Dạ thành. Dũng sĩ đó trở thành hoàng đế đầu tiên của tộc giao nhân. Cái truyền thuyết này được lưu truyền trong dân chúng và được thừa nhận. Ngươi vì muốn mượn truyền thuyết này, lợi dụng ngũ hành để giết Hoàng thượng, khiến cho dân chúng tưởng rằng ngươi là thuận thiên ý trở thành hoàng đế của tộc giao nhân. Từ đó hoàn thành âm mưu cướp lấy thành Bách Dạ!”
“Nguyên lai là như vậy!” Diệp Y nghe xong chợt hiểu ra.
“Được rồi. Vậy ta hỏi ngươi, Vương Diệp Y, ngươi có giải toàn bộ nội dụng của đồng dao không?”
“Đồng dao của thành Bách Dạ? Không có, nhưng mà về ‘thành nhi nghiễm, tâm nhật tuyệt’ ta đã có đề kỳ. Ta bây giờ cuối cùng biết rằng câu đồng dao kia không phải là cái thông thành ám ngữ gì, mà là đề kỳ về ‘cứu thế chủ’ của phụ thân của đại thúc!”
“Cứu thế chủ? Các ngươi? Nực cười!” Tuyên Vân phẫn nộ.
“Nửa phần trước của đồng dao là dẫn chúng ta tiến vào thành Bách Dạ, rồi nữa phần sau là để ‘cứu thế chủ’ trong ba ngày phá giải kỳ án sát nhân cứu Hoàng thượng. Mà phụ thân của đại thúc nói ra lời đồng dao có chức thiên cơ này, cho nên mới bị trời phạt. ‘Thành nhi nghiễm, tam nhật nguyệt’ chính là báo cho ngươi biết thời gian người cuối cùng bị giết!”
“Cái này đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì chân tướng sẽ theo cái chết của các ngươi bị chôn vùi”. Tuyên Vân hung ác nói, hắn tựa hồ như đã mất lý tính, điên cuồng đánh tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.